Long Soái Giang Thần
Chapter 18: Hủy hợp tác

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Long Soái Giang Thần

Tên khác:

Long Vương Y Tế - Đương Đại Hoa Đà

Long Vương Y Tế Giang Thần – Thượng Môn Nữ Tế Giang Thần

Giang Thần Đường Sở Sở

Tác giả: Giang Thần Đường Sở Sở

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 18: Hủy hợp tác

 

“Tìm ông, đúng rồi, đi tìm ông!”

Đường Sở Sở đang khóc, bất thình lình như chợp được phao cứu mạng, kéo Giang Thần, nức nở nói: “Đi tìm ông, ông lúc nhỏ thương em nhất, ông nhất định sẽ không đuổi em ra khỏi gia tộc, đi xin ông, mau đi tìm ông!”

Cô ta kéo Giang Thần đi.

Giang Thần thấy vợ nức nở, đau lòng nói: “Đừng vội, anh sẽ dẫn em đi Đường Gia, tìm ông.’

‘đúng, đi. Đi nào.”

Đường Sở Sở từ lúc bị Tiêu Chiến dày vò đã chịu đả kích lớn, bây giờ bị Đường gia đuổi, tinh thần cô ta đã đến bờ vực sụp đổ, cô ta hoang mang vào biệt thự Đường gia, tìm Đường Thiên Long, hi vọng trở về được gia tộc.

Nhưng cô ta bị đuổi khỏi gia tộc là lệnh của Đường Thiên Long.

Nhưng Giang Thần cũng hết cách, bây giờ chỉ còn cách để tâm lí Đường Sở Sở ổn định, sau đó mới nghĩ cách khác.

Anh ta không muốn phá vỡ hi vọng của Đường Sở Sở, dẫn cô ta đến biệt thự Đường gia.

Và họ đã mau chóng đến bên ngoài biệt thự, Đường Sở Sở không cầm lòng được nhấn chuông cửa, nóng lòng đi qua đi lại.

Và sau đó cửa được mowar ra.

Mở cửa là Đường Lỗi, con của Đường Hải.

Anh ta vừa thấy Đường Sở Sở, lập tức mắng lớn: “Đường Sở Sở, con sao chổi còn chư chết, mày còn về làm gì?”

“Bộp”

Giang Thần một tay tát mạnh.

Mẹ Đường Sở Sở mắng Đường Sở Sở, Giang Thần là vãn bối, nên anh ta không ra tay.

Nhưng Đường Lỗi thì không được! Một tát này khá mạnh, mặt Đường Lỗi sưng đỏ, cả người bị quay một vòng, ngã lăn ra đất, đánh hắn hoang mang tột độ, bên tai còn nghe tiếng vù vù.

Vài giây sau, hắn mới phản ứng lại, bò dậy chỉ thẳng Giang Thần, mắng lớn: “Giỏi cho Giang Thần, mày dám đánh tao, tao cho mày chết.”

Đường Lỗi tung đấm đã bị Giang Thần đỡ lại.

“Làm gì đó?”

Đường Thiên Long tay cầm trượng bước ra: “Mắng như mấy bà hàng tôm hàng cá, còn có gia quy không hử?”

Đường Lỗi ra vẻ oan ức, tố cáo: “Ông, là thằng nhãi này đánh con, ở đây là Đường Gia.”

Và Đường Sở Sở quỳ ngay dưới đất, van xin: “Ông ơi, đừng đuổi con ra khỏi gia tộc.”

“Nghịch tử”

Đường Thiên Long vừa thấy Đường Sở Sở là nổi nóng, vì Đường Sở Sở, mà Đường gia tí nữa bị diệt vong.

Ông ta đưa cao đầu trượng muốn đánh.

Nhưng cuối cùng ông dằn được, chỉ thẳng ra cửa, thét lớn: “Đường Sở Sở, mày đã bị đuổi khỏi Đường Gia, mày không còn là người Đường Gia, cút, đừng để tao gặp mày nữa.”

Lời của Đường Thiên Long như sét đánh ngang tai.

Đường Sở Sở nước mắt dàn dụa rơi xuống đất.

Giang Thần dìu Đường Sở Sở bỏ đi.

Đường Sở Sở người đangh oang mang, sau khi rời biệt thự Đường Gia, mới nhìn Giang Thần, khóc lên tức tưởi.

Cô ta cảm thấy, bản thân là người phụ nữ xui xẻo nhất trên đời.

Giang Thần ôm cô ta an ủi: “Đừng khóc nữa, em muốn về Đường gia, để anh nghĩ cách, anh bảo đảm với em, trước khi trời tối, Đường Gia sẽ quỳ xuống cầu em quay về.”

“Ôi, số em thật khổ.” Đường Sở Sở lại khóc.

Mười năm qua, cô ta bị lạnh nhạt, bị mắng chửi, nhưng cô ta không khóc.

Tất cả oan uất mười năm trong chốc lát trào dâng.

Giang Thần liếc mắt nhìn Tiểu Hắc đằng xa, Tiểu Hắc hiểu ý, vội lái xe đến.,

Giang Thần dìu Đường Sở Sở đau đớn, anh ta không về Đế Vương Cư, mà đến đường Cửu Long, phòng khám Phàm Nhân của Tiểu Hắc mở, Đường Sở Sở đã mệt, nằm xuống giường là ngủ.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

 

Giang Thần ra ngoài, rút điện thoại gọi cho Diệp Hùng.

“Diệp Hùng, ta đây”

“A, Long Giang công tử.” Diệp Hùng nhận điện thoại của Ginag Thần, sợ đến run cả người.

Vài ngày trước, tin cái chết của Tiêu Chiến đã đồn khắp nơi, không ai biết thân phận của người đàn ông mặt quỷ, nhưng Diệp Hùng biết, người đó chính là Giang Thần, là chủ soái Hắc Long của Bắc Hoang.

Giang Thần hỏi: “Thiên Quân và Vĩnh Lạc của Đường Gia hợp tác thế nào rồi.”

“Giang công tử, hợp tác rất thuận lợi.”

“Chấm dứt hợp tác, nói với Đường gia, Thiên Quân chỉ hợp tác với Đường Sở Sở, bây giờ Sở Sở bị đuổi khỏi Đường Gia, vậy thì chấm dứt mọi hợp tác với Đường Gia, còn bên ngoài nói ông có quan hệ với Đường Sở Sở, ông tự nghĩ cách giải quyết, ta không muốn truyền thông bên ngoài đồn thổi, thêm rắc rối cho Sở Sở.”

‘vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Diệp Hùng hít một hơi dài.

Sau khi gác máy, ông ta đi sắp đặt ngay, hạ lệnh cho người phụ trách với Đường Gia, chấm dứt mọi hợp tác với Đường Gia.

Và lúc này, Đường gia.

CEO Vĩnh Lạc Đường Thị là Đường Hải vội vã chạy vào nói lớn: “Cha, không xong rồi, lớn chuyện rồi.”

Đường Thiên Long ngẩng lên nói: “Đường Hải, con đã mấy chục tuổi, còn có gì hoảng hốt, xem con kìa, Đường gia sao giao được cho con, Đường gia sao vào được xã hội thượng lưu.”

“Cha dạy rất phải, nhưng thưa cha, tập đoàn Thiên Quân đã hủy hợp tác với Vĩnh Lạc, Thiên Quân còn nói”

Vừ nghe xong, Đường Thiên Long giật bắn người, đứng lên nói: “Sao, con nói sao?”

Đường Hải thở hổn hển, cúi đầu nhỏ giọng: “Thiên Quân hủy hợp tác với Vĩnh Lạc, bây giờ đã có vài chục container xuất hiện trước cổng công xưởng Vĩnh Lạc, muốn trả lại hàng.”

Đường Thiên Long ngã người xuống sofa, trán lấm tấm mồ hôi.

Hợp tác với Thiên Quân là cơ hội tốt nhất để Đường gia quật khởi, bây giờ Thiên Quân hủy hợp tác, thì khác gì cơ hội vào thượng lưu của Đường gia biến mất mãi mãi.

“Thiên Quân còn nói gì, mau nói.” Ông ta giận đến cầm trượng đập mạnh.

Đường Hải nói: “Chủ tịch Thiên Quân Diệp Hùng nói, chỉ hợp tác với Đường Sở Sở, không hợp tác với Vĩnh Lạc khoogn có Đường Sở Sở.”

“Vậy mày còn đứng đó làm gì, còn không mau đi mời Sở Sở về, mau lên!” Đường Thiên Long cầm trượng chỉ thẳng Đường Hải, Đường Lỗi.

Người của Đường gia thất kinh thất sắc đi ngay, bắt đầu đi tìm Đường Sở Sở, gọi điện cho Đường Sở Sở.

Đường Cửu Long.

Phòng khám Phàm Nhân.

Đường Sở Sở đã thức dậy, cô ta ngồi trên giường, đầu đập xuống đầu gối, hai tay ôm cẳng chân, ngồi ngây ra.

Giang Thần ngồi bên cạnh, kể chuyện vui để cô ta vui hơn, nhưng cô ta không nói lời nào.

Lúc này, điện thoại của cô ta reo lên.

Cô ta không để mắt đến.

Giang Thần vừa nhìn, phát hiện là Đường Hải gọi điến, lập tức biết là chuyện gì, bấm tắt cuộc gọi ngay.

Lúc này người đang nóng lòng không phải Đường Sở Sở, mà là Đường gia.

“Ai, ai gọi điện đấy?”

Đường Sở Sở thấy Giang Thần tắt điện thoại, hai mắt sưng đỏ vì khóc, không còn linh khí.

“Là Đường Hải gọi đến.”

“À”

Đường Sở Sở chỉ à lên một tiếng.

Lúc này, lòng cô ta đã chết, như không quan tâm đến chuyện gì nữa.

“sở Sở, em có thật là muốn về Đường Gia không, Đường gia đối đãi với em như thế, nhà này không về thì thôi.” Giang Thần lên tiếng, nói thật lòng là anh ta không muốn Đường Sở Sở về Đường gia.

“Trở về, hay là không về được nữa?” Đường Sở Sở giọng rất nhỏ, lắc đầu nói trong vô lực: “Không về được nữa, em là sao chổi, mang nhiều tai nạn đến cho Đường gia, đã bị ông đuổi khỏi gia tộc, cả mẹ cũng không cần em.”

Lúc này, điện thoại của Đường Sở Sở lại reo lên, Giang Thần cầm điện thoại đưa cô ta hỏi: “Có nghe không?”

Đường Sở Sở cầm điện thoại nghe máy.

Đường Hải giọng gấp gáp nói trong điện thoại: “Sở Sở à, con đang ở đâu đến, mau cho bách ai biết, bác hai đích thân đến đón con về gia tộc.”

Đường Sở Sở người run lện, hai mắt buồn bã chợt sáng rực, vội vã nói: “Con đang ở phòng khám Phàm Nhân ở đường Cửu Long.”

Cô ta kích động, ngã vào lòng Giang Thần, mừng rỡ đến phát khóc: “Thần, bác hai nói đến đón em về, em về nhà được rồi, em về nhà được rồi!”

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương