Long Nữ Đế
-
Chương 3: Gà rừng [1]
Lá của cây bồ đề xanh tươi đã chuyển vàng úa rơi rụng đầy sân, “ xoèn xoẹt xoèn xoẹt” tiếng chổi quét lá khô vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Ngọc Dao nâng cằm đặt trên cán chổi xề quét sân. Một sợi tóc mái rớt
xuống trước mặt che khuất tầm mắt nàng, cũng chẳng buồn nâng tay vén tóc , nàng chu môi thổi khẽ một hơi sợi tóc bay lên lại từ từ đáp lại vị
trí cũ, rũ xuống mắt. Hành động này so với lứa tuổi ba mươi của nàng thì lại vô tình quá trẻ con.
Một giọng nói phát ra từ đại môn : “Coi tỷ tỷ bộ dạng như vậy hù chết đệ mất !”
Thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi gương mặt non búng ra sữa nhưng anh khí hiên ngang , tuấn kiệt vô song. Ung dung đi từ cửa đại môn bước vào tay cầm cần câu, tay cầm sọt cá bước tới đứng trước mặt nàng.
Nàng liếc mắt, bĩu môi nói : “ Tiểu Kê đệ mặc kệ ta !”
Thiếu niên kia cũng không vừa , nguýt mắt lạnh lùng nói : “ Đệ không phải tên Tiểu Kê . Đệ tên là Uy Viễn !”
Nhàm chán làm nàng cố ý trêu hắn Ngọc Dao khoác tay, nói bằng cái giọng điệu trào phúng : “ Đệ đệ chân thân là con gà rừng mà , tỷ tỷ kêu ngươi Tiểu Kê có gì sai sao?”
“ Đệ không phải gà rừng ! “, thiếu niên nghiêm túc lặp lại.
Ngọc Dao chống eo , hỏi: “ Chứ là gì ?”
Uy Viễn bất đắc dĩ khoác tay : “ Mặc kệ tỷ muốn nghĩ sao thì nghĩ“. Nói rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đem hai con cá đang giãy đành đạch trong sọt dúi vào tay nàng còn không quên nói một câu nhắc nhở : “ Đệ muốn ăn canh cá !”
Hai năm trước , Ngọc Dao đi loanh quanh núi hái thảo dược thì “lụm”được còn gà rừng sét đánh đen thui, chính là Uy Viễn bây giờ . Nàng đã toan làm gà hâm nhân sâm ăn cho bổ rồi nhưng sau một đêm , con gà rừng kia hóa thành một thiếu niên tuấn tú nằm thoi thóp trong nhà bếp . Ngọc Dao thấy mà hoảng hồn , ra sức tận tình cứu chữa chăm sóc hơn cả ba tháng trời . Nhưng sau khi hắn bình phục, Ngọc Dao hỏi gì Uy Viễn cũng không trả lời, còn khăng khăng muốn ở lại. Dùng điệu bộ thiếu niên khả ái, đáng thương nói hắn không có nhà để về . Nàng động lòng trắc ẩn, không còn cách nào khác lưu hắn lại. Dù sao, trên người hắn lại không có yêu khí. Kì lạ là, nàng còn phát hiện tiên khí còn quanh quẩn bên người hắn. Nàng thầm nghĩ, có lẽ, hắn là một con gà rừng của vị tiên giả nào đó bị lưu lạc mất chăng ? Định bụng chờ sư phụ quay về rồi sẽ tính tiếp , không ngờ đã qua hơn hai năm nữa cũng không thấy bóng dáng người đâu .
“ Tỷ đi làm cơm đi đệ đói lắm rồi “, tiếng hối thúc của Uy Viễn làm nàng tỉnh lại từ trong hồi tưởng của chính mình.
Kể cả sư phụ trước kia cũng chưa từng mở miệng sai khiến nàng, tiểu tử này lạị dám hối thúc nàng nấu cơm. Hừ ! Nhưng không biết ma xui quỉ khiến thế nào, mà Ngọc Dao vẫn làm theo lời, mang bộ dạng hậm hực nấu cơm cho hắn. Hắn càng ngày càng giống như là chủ nhân của nàng, sai khiến nàng đủ điều . Đường đường công chúa Đại Tề quốc, mà mỗi ngày phải nhặt rau nấu cơm cho một con gà rừng vô danh tiểu tốt . Bất quá , hắn cũng nhờ được chút việc, chẻ củi gánh nước hái thuốc chăm mấy luống rau, nói chung là việc nặng điều do hắn làm .
Sau khi, ăn cơm tối xong Uy Viễn ngoan ngoãn đi rửa chén, nàng thì được rãnh rỗi , lấy hai bầu rượu leo lên nóc nhà hóng chút gió .
Hôm nay là mười lăm, trăng thật tròn lại còn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mê hoặc lòng người. Thật thích hợp để vừa uống rượu vừa ngẫm kỹ lại một số chuyện, đại loại như năm nay nàng cũng đã ba mươi tuổi. Nếu ở nhân gian ngoài kia đã sớm thành gái già không ai thèm ngó tới, vậy mà nhờ tu tiên lại giữ được diện mạo thanh xuân cùng một thân tiên pháp có thể tự bảo hộ chính mình. Đó cũng xem như chút thành tựu đó nhỉ? Nghĩ như vậy ,nàng cao hứng nâng rượu lên miệng sảng khoái uống.
Có chuyện vui ắt phải có chuyện buồn , mà chuyện buồn của nàng cũng nhiều như lông con mèo vậy .Từ lúc sư phụ xuống núi, nàng một mình sống trên đỉnh Bạch Vân này, hai năm nay thì có thêm Uy Viễn ở cùng, nên cuộc sống cũng đỡ tịch liêu. Tháng năm cứ thế thong thả trôi qua, cứ tưởng mọi thứ không có gì thay đổi, nhưng thứ thay đổi thật ra lại là lòng nàng.
Trước kia, nàng không thích uống rượu , nàng cho rằng uống rượu thần trí không minh mẫn sẽ không được ích lợi gì. Nhưng vào một đêm tĩnh mịch, nàng đào bình rượu chôn dưới gốc hoa hạnh mà Vương Hạo đã ủ , định uống ấm bụng thôi. Vả lại cũng dễ ngủ, chống chọi nỗi quạnh quẽ không ai kề cận. Kỳ diệu thay, càng uống càng cảm thấy người lâng lâng khoái hoạt, cứ thế đã uống hết rượu thì cũng cảm khái xong lòng mình.
Đêm nay, trăng thanh gió mát nàng ngồi trên nóc nhà phóng tầm nhìn ra xa nhìn rừng núi ngủ yên , chỉ có đầm nước ở sân sau thì vang rầm rì tiếng ếch ộp và côn trùng kêu đến bực mình.
Nàng lại uống, hết ngụm này tới ngụm khác. Trong đầu, những chuyện xưa cũ ùa về giăng đầy tâm trí .
Mẫu phi bị hãm hại chết oan ức, phụ hoàng lại không thể đứng ra bảo vệ mẹ con nàng. Tuy rằng, mẫu phi ở trong hậu cung, nhưng cả đời tay không dính máu, cuối cùng lại nhận được kết thúc tang thương như vậy.
Ngọc Dao là con, đáng lý ra phải báo thù cho người, khổ nỗi, trước lúc tự vẫn, mẫu phi nàng đã căn dặn nàng không được oán phụ hoàng, cũng không được trả thù, chỉ có tâm niệm muốn nàng sống cả đời bình an. Nàng cũng biết, mẫu phi không phải không oán không hận hoàng hậu, bởi nguyên do, thế lực người đàn bà độc ác kia quá lớn, đụng vào không được mà thôi.
Nàng lúc nhỏ chỉ là đứa trẻ thân cô thế cô, không thể làm gì được mà phải nhẫn nhịn. Sau này, theo sư phụ học đạo pháp, nàng cũng ngộ ra được nhiều đạo lý. Con người ta có nhân quả báo ứng tuần hoàn, không chỉ là lấy mạng đổi mạng là có thể giải hận. Nếu nàng cũng chỉ ích kỷ, mưu toan rửa hận trả thù, há chẳng phải uổng phí bao nhiêu năm đi theo sư phụ vất vả tu tiên sao? Cùng một loại người với hoàng hậu bị thù hằn che mờ mắt ?
Vả lại, chịu ơn sư phụ đã đưa nàng ra khỏi nơi ăn thịt người đó, còn dưỡng dục thành tài, không thể phụ kì vọng của người được .
Khóe môi nàng bất giác cong lên, khi nhớ tới sư phụ. Người đã cho nàng, bao nhiêu tình cảm mà phụ hoàng không thể nào cho được, không có công sinh thành, nhưng lại có công dưỡng dục. Không biết từ khi nào, Ngọc Dao đã tự xem sư phụ, thành người cha thứ hai của nàng rồi.
Ngọc Dao tự vấn bản thân rất nhiều lần, cảm thấy tuy sau lưng sư phụ, nàng bởi vì tính tình tuổi trẻ bốc đồng, có làm mấy việc giết gà dọa khỉ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới danh tiếng của người. Chắc không sư phụ phải chê nàng quá phiền phức, lại không tiện đuổi nàng khỏi núi Bạch Vân, nên âm thầm thu xếp đến một nơi khác tĩnh tu chứ?
Nghiêm túc bỏ qua những suy diễn vớ vẩn của bản thân, nhưng nàng vẫn không ngừng tự đặt câu hỏi, sư phụ người đang ở đâu?
Năm tháng trôi qua như nước chảy hoa rơi, Ngọc Dao tuy có ngoại hình của một thiếu nữ, nhưng tâm hồn đã là một thiếu phụ ba mươi, tính cách đã ổn trọng, cảm xúc và tâm tư cũng đã trưởng thành.
Ba mươi năm, không có lấy một đoạn phong nguyệt, nàng cũng đã từng nhầm tưởng bản thân phát sinh tình cảm với sư phụ, nhưng rồi lại nhận ra không phải vậy. Tất cả chỉ là rung động nhất thời của thiếu nữ mới lớn, không thể hiểu đó là một tình cảm sâu nặng được. Quy cho cùng, tình cảm mong nhớ này, cũng tựa như tình cảm mong nhớ người thân thôi.
Chỉ một thoáng, không ngờ rượu trong bình đã cạn thấy đáy lúc nào không hay, Ngọc Dao thuận tay ném bình rượu rỗng xuống sân. Với tay toan mở niêm phong một bình rượu khác, nhưng chưa kịp mở, đã nghe một giọng nói từ phía sau lưng gọi : “ Ngọc Dao tỷ tỷ !”
Ngọc Dao quay lại thẫn thờ một lát, cũng mở miệng đáp một tiếng “ Tiểu Kê“.
Uy Viễn ngồi xuống nền ngói nhấp nhô, trên mặt mũi có chút không vui, nhưng cũng không nghe hắn nói thêm lời nào nữa, Ngọc Dao cảm thấy hắn có điều kỳ lạ, cười “ha ha” hai tiếng , nhích lại gần nói : “ Nhóc con giận tỷ tỷ gọi ngươi là Tiểu Kê sao?”, trong mắt đã mơ hồ một làn nước thu ba, giọng điệu cợt nhã nói : “ Được rồi , từ này về sau sẽ không gọi đệ như vậy nữa.”
Nàng đưa tay toan vỗ vỗ đầu Uy Viễn, nó liền né ngay ma trảo của nàng, thấp giọng trách : “Tại sao đêm nào tỷ cũng uống rượu ?”
Ngọc Dao nghệch mặt ra, hồi lâu mới đáp : “ Hóa ra là giận chuyện này mà đệ xị mặt ra sao? Đệ đệ ngoan, đệ không biết rồi , là tỷ tỷ đang cảm khái nhân sinh”, vẻ mặt nàng rõ ràng đã say, mà còn giả vờ nghiêm túc.
Uy Viễn so vai cùng Ngọc Dao, đẩy đẩy vai nàng, giọng nửa đùa nửa thật : “ Không phải tỷ đã là bán tiên sao ? Sau này phi thăng lên trời rồi sẽ không phải lo nỗi khổ nhân gian nữa, làm một thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp, tiêu dao tự tại không thích hơn chăng ?”
Nàng chống cằm trầm ngâm một lát, rồi nói : “ Thiên kiếp của tỷ sắp đến rồi .”
“Thật sao?”, lông mày Uy Viễn vô thức dựng ngược lên.
Ngọc Dao cười như không cười:“ Chuyện này, tỷ có thể đem ra đùa đệ sao?“. Mặc dù, nàng tu tiên chỉ mới chỉ có hai mươi hai năm thôi, mà đã có thể thẳng đến thiên kiếp. Chuyện này mà đồn ra ngoài , đừng kể tới giới tu tiên mộ đạo, ngay cả người bình thường cũng khó lòng tin nổi.
Ngay từ đầu, Vương Hạo chắc cũng có tính toán của riêng mình, nên mới đem nàng giấu vào núi Bạch Vân xa cách thế sự bên ngoài, lại còn hoàn toàn không cho nàng tiếp xúc với các danh phái tu tiên. Bởi nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, không biết sẽ chấn động thế nào, bản thân Ngọc Dao cũng tự ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nên từ khi nàng tu thành bán tiên đến nay, cũng đã ở lỳ trong núi Bạch Vân.
Kỳ lạ là ở chỗ Uy Viễn, hắn hoàn toàn không lấy làm tò mò về việc nàng độ kiếp quá sớm. Hoặc giả như, hắn không hề biết, người tu tiên bình thường tu thành bán tiên cũng mất mấy cả trăm năm, nhưng có thể độ thành tiên hay không, còn phải phụ thuộc vào việc vượt qua thiên kiếp. Nếu không qua được,e cũng chỉ là một hồi hôi phi yên diệt.
Ngọc Dao lại thở dài, rõ ràng là nghĩ trong đầu một chuyện khác, nhưng không hiểu sao miệng lại nói ra một chuyện khác : “ Sư phụ à, người rút cuộc là đang chu du phương nào?”
Uy Viễn nhíu nhíu mày, nói : “ Sư phụ của tỷ nói không phải là cái gì đó chân nhân sao ? Biết đâu người cũng đã phi thăng từ lâu rồi.Tỷ cố gắng trải qua thiên kiếp rồi phi thăng , biết đâu lên Cửu trùng thiên gặp lại cũng nên “.
“Nếu người thật sự phi thăng sao lại giấu ta? Sợ ta sẽ gây trở ngại cho người sao?”, nàng cười nhưng kì quái, rượu trong miệng sao tự nhiên trở nên chua chát kì lạ.
Bóng trăng in dưới nước ảo ảo thực thực, đóa hồng liên trong đầm đã khép cánh e ấp rũ đầu. Một cơn gió thổi tới, mang đầy hương hoa nhài vừa nở trong đêm tỏa hương thơm ngào ngạt. Nàng đã ngà ngà say, hương nhài thoang thoảng xộc vào mũi, vô tình hít một hơi, thần trí trở nên thư thái vô cùng, đặt lưng xuống nền ngói khô khốc, Ngọc Dao từ từ khép mi, nhắm mắt ngủ luôn.
Uy Viễn hồi lâu không nói gì, cũng không dám động mạnh, lẳng lặng rời đi, lấy áo khoác choàng cho nàng.
Nhìn nàng ngủ cuộn tròn như con mèo con, hắn vô thức đưa tay rút nhẹ cây trâm ngọc, để tóc nàng xõa tung ra. Uy Viễn khẽ dùng tay vuốt ve khuôn mặt thanh tao của nàng, từ lông mày, mi mắt, cánh mũi. Chợt hắn dừng lại, không dám đụng đến khóe môi của nàng, rút nhanh tay về.
Nhìn bàn tay vừa vuốt ve mặt nàng, khi không hắn lại thở dài một tiếng, lắc đầu cười nhạt.
Một giọng nói phát ra từ đại môn : “Coi tỷ tỷ bộ dạng như vậy hù chết đệ mất !”
Thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi gương mặt non búng ra sữa nhưng anh khí hiên ngang , tuấn kiệt vô song. Ung dung đi từ cửa đại môn bước vào tay cầm cần câu, tay cầm sọt cá bước tới đứng trước mặt nàng.
Nàng liếc mắt, bĩu môi nói : “ Tiểu Kê đệ mặc kệ ta !”
Thiếu niên kia cũng không vừa , nguýt mắt lạnh lùng nói : “ Đệ không phải tên Tiểu Kê . Đệ tên là Uy Viễn !”
Nhàm chán làm nàng cố ý trêu hắn Ngọc Dao khoác tay, nói bằng cái giọng điệu trào phúng : “ Đệ đệ chân thân là con gà rừng mà , tỷ tỷ kêu ngươi Tiểu Kê có gì sai sao?”
“ Đệ không phải gà rừng ! “, thiếu niên nghiêm túc lặp lại.
Ngọc Dao chống eo , hỏi: “ Chứ là gì ?”
Uy Viễn bất đắc dĩ khoác tay : “ Mặc kệ tỷ muốn nghĩ sao thì nghĩ“. Nói rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đem hai con cá đang giãy đành đạch trong sọt dúi vào tay nàng còn không quên nói một câu nhắc nhở : “ Đệ muốn ăn canh cá !”
Hai năm trước , Ngọc Dao đi loanh quanh núi hái thảo dược thì “lụm”được còn gà rừng sét đánh đen thui, chính là Uy Viễn bây giờ . Nàng đã toan làm gà hâm nhân sâm ăn cho bổ rồi nhưng sau một đêm , con gà rừng kia hóa thành một thiếu niên tuấn tú nằm thoi thóp trong nhà bếp . Ngọc Dao thấy mà hoảng hồn , ra sức tận tình cứu chữa chăm sóc hơn cả ba tháng trời . Nhưng sau khi hắn bình phục, Ngọc Dao hỏi gì Uy Viễn cũng không trả lời, còn khăng khăng muốn ở lại. Dùng điệu bộ thiếu niên khả ái, đáng thương nói hắn không có nhà để về . Nàng động lòng trắc ẩn, không còn cách nào khác lưu hắn lại. Dù sao, trên người hắn lại không có yêu khí. Kì lạ là, nàng còn phát hiện tiên khí còn quanh quẩn bên người hắn. Nàng thầm nghĩ, có lẽ, hắn là một con gà rừng của vị tiên giả nào đó bị lưu lạc mất chăng ? Định bụng chờ sư phụ quay về rồi sẽ tính tiếp , không ngờ đã qua hơn hai năm nữa cũng không thấy bóng dáng người đâu .
“ Tỷ đi làm cơm đi đệ đói lắm rồi “, tiếng hối thúc của Uy Viễn làm nàng tỉnh lại từ trong hồi tưởng của chính mình.
Kể cả sư phụ trước kia cũng chưa từng mở miệng sai khiến nàng, tiểu tử này lạị dám hối thúc nàng nấu cơm. Hừ ! Nhưng không biết ma xui quỉ khiến thế nào, mà Ngọc Dao vẫn làm theo lời, mang bộ dạng hậm hực nấu cơm cho hắn. Hắn càng ngày càng giống như là chủ nhân của nàng, sai khiến nàng đủ điều . Đường đường công chúa Đại Tề quốc, mà mỗi ngày phải nhặt rau nấu cơm cho một con gà rừng vô danh tiểu tốt . Bất quá , hắn cũng nhờ được chút việc, chẻ củi gánh nước hái thuốc chăm mấy luống rau, nói chung là việc nặng điều do hắn làm .
Sau khi, ăn cơm tối xong Uy Viễn ngoan ngoãn đi rửa chén, nàng thì được rãnh rỗi , lấy hai bầu rượu leo lên nóc nhà hóng chút gió .
Hôm nay là mười lăm, trăng thật tròn lại còn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng mê hoặc lòng người. Thật thích hợp để vừa uống rượu vừa ngẫm kỹ lại một số chuyện, đại loại như năm nay nàng cũng đã ba mươi tuổi. Nếu ở nhân gian ngoài kia đã sớm thành gái già không ai thèm ngó tới, vậy mà nhờ tu tiên lại giữ được diện mạo thanh xuân cùng một thân tiên pháp có thể tự bảo hộ chính mình. Đó cũng xem như chút thành tựu đó nhỉ? Nghĩ như vậy ,nàng cao hứng nâng rượu lên miệng sảng khoái uống.
Có chuyện vui ắt phải có chuyện buồn , mà chuyện buồn của nàng cũng nhiều như lông con mèo vậy .Từ lúc sư phụ xuống núi, nàng một mình sống trên đỉnh Bạch Vân này, hai năm nay thì có thêm Uy Viễn ở cùng, nên cuộc sống cũng đỡ tịch liêu. Tháng năm cứ thế thong thả trôi qua, cứ tưởng mọi thứ không có gì thay đổi, nhưng thứ thay đổi thật ra lại là lòng nàng.
Trước kia, nàng không thích uống rượu , nàng cho rằng uống rượu thần trí không minh mẫn sẽ không được ích lợi gì. Nhưng vào một đêm tĩnh mịch, nàng đào bình rượu chôn dưới gốc hoa hạnh mà Vương Hạo đã ủ , định uống ấm bụng thôi. Vả lại cũng dễ ngủ, chống chọi nỗi quạnh quẽ không ai kề cận. Kỳ diệu thay, càng uống càng cảm thấy người lâng lâng khoái hoạt, cứ thế đã uống hết rượu thì cũng cảm khái xong lòng mình.
Đêm nay, trăng thanh gió mát nàng ngồi trên nóc nhà phóng tầm nhìn ra xa nhìn rừng núi ngủ yên , chỉ có đầm nước ở sân sau thì vang rầm rì tiếng ếch ộp và côn trùng kêu đến bực mình.
Nàng lại uống, hết ngụm này tới ngụm khác. Trong đầu, những chuyện xưa cũ ùa về giăng đầy tâm trí .
Mẫu phi bị hãm hại chết oan ức, phụ hoàng lại không thể đứng ra bảo vệ mẹ con nàng. Tuy rằng, mẫu phi ở trong hậu cung, nhưng cả đời tay không dính máu, cuối cùng lại nhận được kết thúc tang thương như vậy.
Ngọc Dao là con, đáng lý ra phải báo thù cho người, khổ nỗi, trước lúc tự vẫn, mẫu phi nàng đã căn dặn nàng không được oán phụ hoàng, cũng không được trả thù, chỉ có tâm niệm muốn nàng sống cả đời bình an. Nàng cũng biết, mẫu phi không phải không oán không hận hoàng hậu, bởi nguyên do, thế lực người đàn bà độc ác kia quá lớn, đụng vào không được mà thôi.
Nàng lúc nhỏ chỉ là đứa trẻ thân cô thế cô, không thể làm gì được mà phải nhẫn nhịn. Sau này, theo sư phụ học đạo pháp, nàng cũng ngộ ra được nhiều đạo lý. Con người ta có nhân quả báo ứng tuần hoàn, không chỉ là lấy mạng đổi mạng là có thể giải hận. Nếu nàng cũng chỉ ích kỷ, mưu toan rửa hận trả thù, há chẳng phải uổng phí bao nhiêu năm đi theo sư phụ vất vả tu tiên sao? Cùng một loại người với hoàng hậu bị thù hằn che mờ mắt ?
Vả lại, chịu ơn sư phụ đã đưa nàng ra khỏi nơi ăn thịt người đó, còn dưỡng dục thành tài, không thể phụ kì vọng của người được .
Khóe môi nàng bất giác cong lên, khi nhớ tới sư phụ. Người đã cho nàng, bao nhiêu tình cảm mà phụ hoàng không thể nào cho được, không có công sinh thành, nhưng lại có công dưỡng dục. Không biết từ khi nào, Ngọc Dao đã tự xem sư phụ, thành người cha thứ hai của nàng rồi.
Ngọc Dao tự vấn bản thân rất nhiều lần, cảm thấy tuy sau lưng sư phụ, nàng bởi vì tính tình tuổi trẻ bốc đồng, có làm mấy việc giết gà dọa khỉ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới danh tiếng của người. Chắc không sư phụ phải chê nàng quá phiền phức, lại không tiện đuổi nàng khỏi núi Bạch Vân, nên âm thầm thu xếp đến một nơi khác tĩnh tu chứ?
Nghiêm túc bỏ qua những suy diễn vớ vẩn của bản thân, nhưng nàng vẫn không ngừng tự đặt câu hỏi, sư phụ người đang ở đâu?
Năm tháng trôi qua như nước chảy hoa rơi, Ngọc Dao tuy có ngoại hình của một thiếu nữ, nhưng tâm hồn đã là một thiếu phụ ba mươi, tính cách đã ổn trọng, cảm xúc và tâm tư cũng đã trưởng thành.
Ba mươi năm, không có lấy một đoạn phong nguyệt, nàng cũng đã từng nhầm tưởng bản thân phát sinh tình cảm với sư phụ, nhưng rồi lại nhận ra không phải vậy. Tất cả chỉ là rung động nhất thời của thiếu nữ mới lớn, không thể hiểu đó là một tình cảm sâu nặng được. Quy cho cùng, tình cảm mong nhớ này, cũng tựa như tình cảm mong nhớ người thân thôi.
Chỉ một thoáng, không ngờ rượu trong bình đã cạn thấy đáy lúc nào không hay, Ngọc Dao thuận tay ném bình rượu rỗng xuống sân. Với tay toan mở niêm phong một bình rượu khác, nhưng chưa kịp mở, đã nghe một giọng nói từ phía sau lưng gọi : “ Ngọc Dao tỷ tỷ !”
Ngọc Dao quay lại thẫn thờ một lát, cũng mở miệng đáp một tiếng “ Tiểu Kê“.
Uy Viễn ngồi xuống nền ngói nhấp nhô, trên mặt mũi có chút không vui, nhưng cũng không nghe hắn nói thêm lời nào nữa, Ngọc Dao cảm thấy hắn có điều kỳ lạ, cười “ha ha” hai tiếng , nhích lại gần nói : “ Nhóc con giận tỷ tỷ gọi ngươi là Tiểu Kê sao?”, trong mắt đã mơ hồ một làn nước thu ba, giọng điệu cợt nhã nói : “ Được rồi , từ này về sau sẽ không gọi đệ như vậy nữa.”
Nàng đưa tay toan vỗ vỗ đầu Uy Viễn, nó liền né ngay ma trảo của nàng, thấp giọng trách : “Tại sao đêm nào tỷ cũng uống rượu ?”
Ngọc Dao nghệch mặt ra, hồi lâu mới đáp : “ Hóa ra là giận chuyện này mà đệ xị mặt ra sao? Đệ đệ ngoan, đệ không biết rồi , là tỷ tỷ đang cảm khái nhân sinh”, vẻ mặt nàng rõ ràng đã say, mà còn giả vờ nghiêm túc.
Uy Viễn so vai cùng Ngọc Dao, đẩy đẩy vai nàng, giọng nửa đùa nửa thật : “ Không phải tỷ đã là bán tiên sao ? Sau này phi thăng lên trời rồi sẽ không phải lo nỗi khổ nhân gian nữa, làm một thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp, tiêu dao tự tại không thích hơn chăng ?”
Nàng chống cằm trầm ngâm một lát, rồi nói : “ Thiên kiếp của tỷ sắp đến rồi .”
“Thật sao?”, lông mày Uy Viễn vô thức dựng ngược lên.
Ngọc Dao cười như không cười:“ Chuyện này, tỷ có thể đem ra đùa đệ sao?“. Mặc dù, nàng tu tiên chỉ mới chỉ có hai mươi hai năm thôi, mà đã có thể thẳng đến thiên kiếp. Chuyện này mà đồn ra ngoài , đừng kể tới giới tu tiên mộ đạo, ngay cả người bình thường cũng khó lòng tin nổi.
Ngay từ đầu, Vương Hạo chắc cũng có tính toán của riêng mình, nên mới đem nàng giấu vào núi Bạch Vân xa cách thế sự bên ngoài, lại còn hoàn toàn không cho nàng tiếp xúc với các danh phái tu tiên. Bởi nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, không biết sẽ chấn động thế nào, bản thân Ngọc Dao cũng tự ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nên từ khi nàng tu thành bán tiên đến nay, cũng đã ở lỳ trong núi Bạch Vân.
Kỳ lạ là ở chỗ Uy Viễn, hắn hoàn toàn không lấy làm tò mò về việc nàng độ kiếp quá sớm. Hoặc giả như, hắn không hề biết, người tu tiên bình thường tu thành bán tiên cũng mất mấy cả trăm năm, nhưng có thể độ thành tiên hay không, còn phải phụ thuộc vào việc vượt qua thiên kiếp. Nếu không qua được,e cũng chỉ là một hồi hôi phi yên diệt.
Ngọc Dao lại thở dài, rõ ràng là nghĩ trong đầu một chuyện khác, nhưng không hiểu sao miệng lại nói ra một chuyện khác : “ Sư phụ à, người rút cuộc là đang chu du phương nào?”
Uy Viễn nhíu nhíu mày, nói : “ Sư phụ của tỷ nói không phải là cái gì đó chân nhân sao ? Biết đâu người cũng đã phi thăng từ lâu rồi.Tỷ cố gắng trải qua thiên kiếp rồi phi thăng , biết đâu lên Cửu trùng thiên gặp lại cũng nên “.
“Nếu người thật sự phi thăng sao lại giấu ta? Sợ ta sẽ gây trở ngại cho người sao?”, nàng cười nhưng kì quái, rượu trong miệng sao tự nhiên trở nên chua chát kì lạ.
Bóng trăng in dưới nước ảo ảo thực thực, đóa hồng liên trong đầm đã khép cánh e ấp rũ đầu. Một cơn gió thổi tới, mang đầy hương hoa nhài vừa nở trong đêm tỏa hương thơm ngào ngạt. Nàng đã ngà ngà say, hương nhài thoang thoảng xộc vào mũi, vô tình hít một hơi, thần trí trở nên thư thái vô cùng, đặt lưng xuống nền ngói khô khốc, Ngọc Dao từ từ khép mi, nhắm mắt ngủ luôn.
Uy Viễn hồi lâu không nói gì, cũng không dám động mạnh, lẳng lặng rời đi, lấy áo khoác choàng cho nàng.
Nhìn nàng ngủ cuộn tròn như con mèo con, hắn vô thức đưa tay rút nhẹ cây trâm ngọc, để tóc nàng xõa tung ra. Uy Viễn khẽ dùng tay vuốt ve khuôn mặt thanh tao của nàng, từ lông mày, mi mắt, cánh mũi. Chợt hắn dừng lại, không dám đụng đến khóe môi của nàng, rút nhanh tay về.
Nhìn bàn tay vừa vuốt ve mặt nàng, khi không hắn lại thở dài một tiếng, lắc đầu cười nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook