[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền
-
Chương 11: Họ vạn không có kẻ nào là người tốt
Chuyện của Đông Xưởng khiến cho lão đại Stefan khó chịu, vì thế tuyệt bút của hắn vung lên, để Vạn Dụ Lâu nhận chức danh Khâm Sai dẫn theo đám thủ hạ trụ cột của gã đi kiểm duyệt xưởng đóng tàu của thủy sư ở Long Giang – đầu rắn không ở, đám rắn mất đầu ở Đông Xưởng mới dễ giải quyết không phải ư?
Vạn Dụ Lâu ồn ào mang người rời đi, không hề biết rằng lần này gã đi sẽ không về được nữa.
Đương nhiên, lúc này cũng không có người nào biết Đông Xưởng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Stefan vốn định thừa dịp khoảng thời gian Vạn Dụ Lâu không có ở trong kinh thành nhổ cỏ tận gốc Đông Xưởng, kết quả là trước khi hắn muốn ra tay, Vạn Quý phi đã hết bệnh.
Sau đó, trong hậu cung lại có vài cung nữ chết, tất cả đều là người đang có mang.
Tuy rằng nói nữ nhân trong hậu cung đều là của một mình Hoàng thượng, nhưng là một ma cà rồng phương Tây, Stefan vẫn không thể hiểu rõ được loại chế độ này, nam nữ hoan ái không phải là rất bình thường sao? Hơn nữa hắn cho rằng mình cũng không cần nhiều nữ nhân đến thế.
Ma cà rồng thích hưởng lạc lại có cuộc sống cá nhân hỗn loạn tỏ vẻ, cung nữ trong hậu cung tư thông với thị vệ thì tư thông, tuy rằng phạm vào cung quy, nhưng trừng phạt một chút là được, cần gì phải muốn mạng người? Muốn mạng người cũng thôi đi, không nên hạ độc, một đám chảy máu bảy chỗ, khiến cho toàn bộ Hoàng cung bay đầy mùi máu tươi hư thối, thật sự là làm cho hắn ăn uống cũng không ngon.
Quả nhiên việc đầu tiên hắn nên làm vẫn là thu phục mỹ nhân độc như bò cạp này.
Ôm suy nghĩ như thế, Stefan vung tay áo lên, mang theo cung nhân đi đến cung Khôn Ninh.
“Sao Hoàng thượng lại đến đây?”
Thỉnh an xong, Vạn Quý phi một thân hoa lệ còn cẩn thận hóa trang một chút, gương mặt vẫn mang theo chút tái nhợt, hỏi:
“Này còn không phải là đến thăm nàng sao? Nghe nói ái phi đã hết bệnh rồi, trong lòng trẫm rất an ủi.”
Stefan cầm lấy hai tay nàng, vẻ mặt vui mừng, đáy lòng lại không ngừng chán ghét, mùi máu trên người nữ nhân này càng lúc càng khó ngửi.
“Ái phi đã khỏe chưa?”
Vạn Quý phi thẹn thùng gật đầu.
“Vâng, bệnh của nô tỳ đã không còn đáng ngại.”
Bị bệnh hơn nửa tháng, tuy rằng mỗi ngày Hoàng thượng đều đưa đến không ít thứ, nhưng không thấy người đến, Vạn Quý phi cũng rất lo lắng, nếu trong khoảng thời gian này Hoàng thượng bị hồ ly tinh không biết xấu hổ nào quyến rũ mất thì làm sao đây? Có tử tự thì phải làm thế nào? Tuổi của nàng dù sao cũng không còn nhỏ, lại không thể sinh con nữa, sao có thể so được với đám nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa kia?
Sau đó, trong lúc Vạn Quý phi càng nghĩ càng lo lắng thì, có người đến bẩm báo, trong cung lại có người mang thai……
Vạn Quý phi đố kỵ, cho dù đây không phải tử tự của Hoàng thượng, nàng cũng đố kỵ những người kia có thể mang thai, tâm tư của Vạn Quý phi đã sớm vặn vẹo hy vọng mọi người cũng giống như nàng, không thể sinh con, không có con.
Cho nên nàng ban độc dược ác độc nhất, khiến cho những cung nữ này tuyệt vọng trong thống khổ tột cùng, nhìn thai nhi trong bụng hóa thánh máu chảy ra, nhìn thứ vặn vẹo không còn hình người ấy, biến thành chất lỏng rỉ ra.
Cảnh đó thật sự là quá xinh đẹp kỳ diệu! Vạn Quý phi hoàn toàn trở nên biến thái mỗi khi nhớ đến một màn ấy, liền nhịn không được mà toàn thân run rẩy, đó không phải sợ hãi, mà là phản ứng khi hưng phấn đến cực hạn.
Stefan cũng không biết suy nghĩ này của Vạn Quý phi, nếu hắn biết hắn chắc chắn sẽ cho nàng tự mình trải nghiệm một chút loại ‘tuyệt vời’ này.
“Hết bệnh rồi cũng phải chú ý tĩnh dưỡng, đừng để lại bị bệnh, trẫm nhìn mà đau lòng.”
Stefan bày ra vẻ mặt dịu dàng, giả vờ giả vịt cũng là điểm mạnh của hắn.
“Nô tỳ đã biết.”
Vạn Quý phi cúi đầu cười khẽ.
“Hoàng thượng, nô tỳ nghe nói gần đây xương cốt thân thể của Hoàng hậu cũng không được khỏe, lại còn phải quản lý hậu cung, sợ là có chút không chịu nổi, người xem chuyện của hậu cung này, liệu có nên tìm thêm một người chia sẻ với ngài ấy một chút không?”
Trong khoảng thời gian này Vạn Quý phi dưỡng bệnh ở cung Khôn Ninh, chuyện lớn nhỏ trong hậu cung đều do Hoàng hậu Vương thị xử lý. Tuy rằng hiện tại vị Vương Hoàng hậu này là một người biết tiến lùi, cũng không cứng rắn tranh giành quyền lực trong cung với nàng, có việc đều phái người đến hỏi ý kiến, Vạn Quý phi coi như vừa lòng, nhưng nàng cũng không muốn chia sẻ quyền lợi ra, bất kể là quyền hay là sủng, nàng đều phải nắm chặt ở trong tay.
Stefan tự nhiên hiểu được ý này của nàng, dù sao thực quyền trong hậu cung này cho đến giờ đều nằm ở trên tay Vạn Quý phi, hắn liền biết thời biết thế mà gật đầu.
“Cũng đúng, vậy phải làm phiền ái phi vất vả hơn một chút rồi, thân mình của Hoàng hậu quả thực là không tốt, tuổi của nàng ta cũng không nhỏ, ai.”
Vạn Quý phi nghe xong, sắc mặt cứng đờ, Vương Hoàng hậu nhỏ hơn Hoàng thượng hai tuổi còn bị nói là tuổi không còn nhỏ, vậy nàng lớn hơn Hoàng thượng những mười bảy tuổi thì tính là gì?
Vạn Quý phi cúi đầu, không để Hoàng thượng phát hiện ra sự khác thường của mình, lại càng không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của mình.
Stefan không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng là chỉ nhìn ngón tay đeo đầy trang sức hung hăng cắm vào trong thịt, làm tản ra mùi rỉ sắt nhàn nhạt kia là hắn đã hiểu được vô cùng rõ ràng.
Hắn chính là muốn kích thích nữ nhân độc ác như bọ cạp này một chút, khóe miệng mang theo tươi cười, hắn hỏi:
“Ái phi, nàng làm sao vậy?”
Nhẹ nhàng hít sâu, Vạn Quý phi lại đeo mặt nạ dịu dàng lên, nàng ngẩng đầu, cười yêu kiều:
“Nô tỳ không sao, chỉ là nô tỳ dưỡng bệnh nhiều này, có chút không thú vị, thấy thời tiết hôm nay không tệ, muốn mời Hoàng thượng cùng nô tỳ đi dạo ở Ngự hoa viên.”
“Rất tốt, mấy ngày trước nghe nói hoa trong Ngự hoa viên đã nở ra không ít, hôm nay vừa lúc đến ngắm một chút, đã nhiều ngày nay trẫm bận rộn việc trong triều cũng thấy mệt mỏi.”
Stefan đứng dậy, mang theo Vạn Quý phi đến Ngự hoa viên dạo chơi.
Không đến mấy ngày sau, Stefan nhận được tin báo tám trăm dặm – thủ cấp của Vạn Dụ Lâu bị Triệu Hoài An treo ở trước cổng lớn xưởng đóng tàu của các thủy sư Long Giang.
Tin tức này vừa ra, cả triều chấn động, tất cả mọi người đều không ngờ có người dám khiêu khích triều đình như thế.
Cho dù Vạn Dụ Lâu là một gian thần tội ác tày trời, nhưng xét xử gã nên là triều đình, mà không phải là một hiệp khách giang hồ lai lịch không rõ ràng.
Tuy rằng đây là một chuyện khiến lòng người cực kỳ vui vẻ. Nhưng một mệnh quan triều đình ở dưới sự canh gác của trọng binh bị người ta đơn thương độc mã giết chết, ngươi nói xem thể diện của triều đình phải đặt ở đâu?
Stefan cũng cảm thấy rất mất mặt, nhất là sau khi biết được đám người còn lại của Đông Xưởng bởi vì sợ hãi mà trốn ở trong chùa Đại Giác không dám quay về phủ.
“Mấy tên không có chút can đảm này, không có chút tác dụng nào cả.”
Trong long trướng, Stefan ôm Vũ Hóa Điền bình luận như thế.
“Không phải nói Vạn Dụ Lâu kia thích dùng thi thể ngâm thành rượu uống à? Sao không cho đám thủ hạ này của gã uống vào tăng thêm chút can đảm?”
“Nếu bọn chúng có gan, sao cả đám lại bị giết như thế?”
Tựa vào lòng Stefan, Vũ Hóa Điền khinh thường bĩu môi, với đám Đông Xưởng này, y vẫn luôn khinh thường, kể từ sau khi Đô đốc Tào Thiếu Khâm của Đông Xưởng chết, Đông Xưởng nào còn là đối thủ đáng để cho y phải coi trọng nữa?
“Cũng phải. Không bằng Vũ Đốc chủ ngươi thay trẫm đi xem bọn chuột nhắt nhát gan này một chút đi, nếu bọn chúng không dám quay về, vậy trẫm cũng không cần bọn chúng quay về nữa.”
Stefan một tay thưởng thức tóc đen của Vũ Hóa Điền, vừa thấp giọng cười nói bên tai Vũ Hóa Điền. Từ sau khi nghe thấy người ta gọi Vũ Hóa Điền là Đốc chủ thì, hắn cũng thích dùng lối xưng hô này để gọi y.
Có loại cảm giác giống như đang gọi vợ của mình.
Vũ Hóa Điền nheo lại đôi mắt đào hoa, liếc xéo về phía hắn.
“Nếu Hoàng thượng để cho nô đi, vậy bất kể xảy ra chuyện gì đều là tùy ý nô?”
Stefan bị ánh mắt quyến rũ của hắn khiến trong lòng ngứa ngáy, thì thầm trong miệng một câu ‘Đều tùy ý ngươi’, liền hóa thân thành sói xông lên.
Vạn Dụ Lâu ồn ào mang người rời đi, không hề biết rằng lần này gã đi sẽ không về được nữa.
Đương nhiên, lúc này cũng không có người nào biết Đông Xưởng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Stefan vốn định thừa dịp khoảng thời gian Vạn Dụ Lâu không có ở trong kinh thành nhổ cỏ tận gốc Đông Xưởng, kết quả là trước khi hắn muốn ra tay, Vạn Quý phi đã hết bệnh.
Sau đó, trong hậu cung lại có vài cung nữ chết, tất cả đều là người đang có mang.
Tuy rằng nói nữ nhân trong hậu cung đều là của một mình Hoàng thượng, nhưng là một ma cà rồng phương Tây, Stefan vẫn không thể hiểu rõ được loại chế độ này, nam nữ hoan ái không phải là rất bình thường sao? Hơn nữa hắn cho rằng mình cũng không cần nhiều nữ nhân đến thế.
Ma cà rồng thích hưởng lạc lại có cuộc sống cá nhân hỗn loạn tỏ vẻ, cung nữ trong hậu cung tư thông với thị vệ thì tư thông, tuy rằng phạm vào cung quy, nhưng trừng phạt một chút là được, cần gì phải muốn mạng người? Muốn mạng người cũng thôi đi, không nên hạ độc, một đám chảy máu bảy chỗ, khiến cho toàn bộ Hoàng cung bay đầy mùi máu tươi hư thối, thật sự là làm cho hắn ăn uống cũng không ngon.
Quả nhiên việc đầu tiên hắn nên làm vẫn là thu phục mỹ nhân độc như bò cạp này.
Ôm suy nghĩ như thế, Stefan vung tay áo lên, mang theo cung nhân đi đến cung Khôn Ninh.
“Sao Hoàng thượng lại đến đây?”
Thỉnh an xong, Vạn Quý phi một thân hoa lệ còn cẩn thận hóa trang một chút, gương mặt vẫn mang theo chút tái nhợt, hỏi:
“Này còn không phải là đến thăm nàng sao? Nghe nói ái phi đã hết bệnh rồi, trong lòng trẫm rất an ủi.”
Stefan cầm lấy hai tay nàng, vẻ mặt vui mừng, đáy lòng lại không ngừng chán ghét, mùi máu trên người nữ nhân này càng lúc càng khó ngửi.
“Ái phi đã khỏe chưa?”
Vạn Quý phi thẹn thùng gật đầu.
“Vâng, bệnh của nô tỳ đã không còn đáng ngại.”
Bị bệnh hơn nửa tháng, tuy rằng mỗi ngày Hoàng thượng đều đưa đến không ít thứ, nhưng không thấy người đến, Vạn Quý phi cũng rất lo lắng, nếu trong khoảng thời gian này Hoàng thượng bị hồ ly tinh không biết xấu hổ nào quyến rũ mất thì làm sao đây? Có tử tự thì phải làm thế nào? Tuổi của nàng dù sao cũng không còn nhỏ, lại không thể sinh con nữa, sao có thể so được với đám nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa kia?
Sau đó, trong lúc Vạn Quý phi càng nghĩ càng lo lắng thì, có người đến bẩm báo, trong cung lại có người mang thai……
Vạn Quý phi đố kỵ, cho dù đây không phải tử tự của Hoàng thượng, nàng cũng đố kỵ những người kia có thể mang thai, tâm tư của Vạn Quý phi đã sớm vặn vẹo hy vọng mọi người cũng giống như nàng, không thể sinh con, không có con.
Cho nên nàng ban độc dược ác độc nhất, khiến cho những cung nữ này tuyệt vọng trong thống khổ tột cùng, nhìn thai nhi trong bụng hóa thánh máu chảy ra, nhìn thứ vặn vẹo không còn hình người ấy, biến thành chất lỏng rỉ ra.
Cảnh đó thật sự là quá xinh đẹp kỳ diệu! Vạn Quý phi hoàn toàn trở nên biến thái mỗi khi nhớ đến một màn ấy, liền nhịn không được mà toàn thân run rẩy, đó không phải sợ hãi, mà là phản ứng khi hưng phấn đến cực hạn.
Stefan cũng không biết suy nghĩ này của Vạn Quý phi, nếu hắn biết hắn chắc chắn sẽ cho nàng tự mình trải nghiệm một chút loại ‘tuyệt vời’ này.
“Hết bệnh rồi cũng phải chú ý tĩnh dưỡng, đừng để lại bị bệnh, trẫm nhìn mà đau lòng.”
Stefan bày ra vẻ mặt dịu dàng, giả vờ giả vịt cũng là điểm mạnh của hắn.
“Nô tỳ đã biết.”
Vạn Quý phi cúi đầu cười khẽ.
“Hoàng thượng, nô tỳ nghe nói gần đây xương cốt thân thể của Hoàng hậu cũng không được khỏe, lại còn phải quản lý hậu cung, sợ là có chút không chịu nổi, người xem chuyện của hậu cung này, liệu có nên tìm thêm một người chia sẻ với ngài ấy một chút không?”
Trong khoảng thời gian này Vạn Quý phi dưỡng bệnh ở cung Khôn Ninh, chuyện lớn nhỏ trong hậu cung đều do Hoàng hậu Vương thị xử lý. Tuy rằng hiện tại vị Vương Hoàng hậu này là một người biết tiến lùi, cũng không cứng rắn tranh giành quyền lực trong cung với nàng, có việc đều phái người đến hỏi ý kiến, Vạn Quý phi coi như vừa lòng, nhưng nàng cũng không muốn chia sẻ quyền lợi ra, bất kể là quyền hay là sủng, nàng đều phải nắm chặt ở trong tay.
Stefan tự nhiên hiểu được ý này của nàng, dù sao thực quyền trong hậu cung này cho đến giờ đều nằm ở trên tay Vạn Quý phi, hắn liền biết thời biết thế mà gật đầu.
“Cũng đúng, vậy phải làm phiền ái phi vất vả hơn một chút rồi, thân mình của Hoàng hậu quả thực là không tốt, tuổi của nàng ta cũng không nhỏ, ai.”
Vạn Quý phi nghe xong, sắc mặt cứng đờ, Vương Hoàng hậu nhỏ hơn Hoàng thượng hai tuổi còn bị nói là tuổi không còn nhỏ, vậy nàng lớn hơn Hoàng thượng những mười bảy tuổi thì tính là gì?
Vạn Quý phi cúi đầu, không để Hoàng thượng phát hiện ra sự khác thường của mình, lại càng không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của mình.
Stefan không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng là chỉ nhìn ngón tay đeo đầy trang sức hung hăng cắm vào trong thịt, làm tản ra mùi rỉ sắt nhàn nhạt kia là hắn đã hiểu được vô cùng rõ ràng.
Hắn chính là muốn kích thích nữ nhân độc ác như bọ cạp này một chút, khóe miệng mang theo tươi cười, hắn hỏi:
“Ái phi, nàng làm sao vậy?”
Nhẹ nhàng hít sâu, Vạn Quý phi lại đeo mặt nạ dịu dàng lên, nàng ngẩng đầu, cười yêu kiều:
“Nô tỳ không sao, chỉ là nô tỳ dưỡng bệnh nhiều này, có chút không thú vị, thấy thời tiết hôm nay không tệ, muốn mời Hoàng thượng cùng nô tỳ đi dạo ở Ngự hoa viên.”
“Rất tốt, mấy ngày trước nghe nói hoa trong Ngự hoa viên đã nở ra không ít, hôm nay vừa lúc đến ngắm một chút, đã nhiều ngày nay trẫm bận rộn việc trong triều cũng thấy mệt mỏi.”
Stefan đứng dậy, mang theo Vạn Quý phi đến Ngự hoa viên dạo chơi.
Không đến mấy ngày sau, Stefan nhận được tin báo tám trăm dặm – thủ cấp của Vạn Dụ Lâu bị Triệu Hoài An treo ở trước cổng lớn xưởng đóng tàu của các thủy sư Long Giang.
Tin tức này vừa ra, cả triều chấn động, tất cả mọi người đều không ngờ có người dám khiêu khích triều đình như thế.
Cho dù Vạn Dụ Lâu là một gian thần tội ác tày trời, nhưng xét xử gã nên là triều đình, mà không phải là một hiệp khách giang hồ lai lịch không rõ ràng.
Tuy rằng đây là một chuyện khiến lòng người cực kỳ vui vẻ. Nhưng một mệnh quan triều đình ở dưới sự canh gác của trọng binh bị người ta đơn thương độc mã giết chết, ngươi nói xem thể diện của triều đình phải đặt ở đâu?
Stefan cũng cảm thấy rất mất mặt, nhất là sau khi biết được đám người còn lại của Đông Xưởng bởi vì sợ hãi mà trốn ở trong chùa Đại Giác không dám quay về phủ.
“Mấy tên không có chút can đảm này, không có chút tác dụng nào cả.”
Trong long trướng, Stefan ôm Vũ Hóa Điền bình luận như thế.
“Không phải nói Vạn Dụ Lâu kia thích dùng thi thể ngâm thành rượu uống à? Sao không cho đám thủ hạ này của gã uống vào tăng thêm chút can đảm?”
“Nếu bọn chúng có gan, sao cả đám lại bị giết như thế?”
Tựa vào lòng Stefan, Vũ Hóa Điền khinh thường bĩu môi, với đám Đông Xưởng này, y vẫn luôn khinh thường, kể từ sau khi Đô đốc Tào Thiếu Khâm của Đông Xưởng chết, Đông Xưởng nào còn là đối thủ đáng để cho y phải coi trọng nữa?
“Cũng phải. Không bằng Vũ Đốc chủ ngươi thay trẫm đi xem bọn chuột nhắt nhát gan này một chút đi, nếu bọn chúng không dám quay về, vậy trẫm cũng không cần bọn chúng quay về nữa.”
Stefan một tay thưởng thức tóc đen của Vũ Hóa Điền, vừa thấp giọng cười nói bên tai Vũ Hóa Điền. Từ sau khi nghe thấy người ta gọi Vũ Hóa Điền là Đốc chủ thì, hắn cũng thích dùng lối xưng hô này để gọi y.
Có loại cảm giác giống như đang gọi vợ của mình.
Vũ Hóa Điền nheo lại đôi mắt đào hoa, liếc xéo về phía hắn.
“Nếu Hoàng thượng để cho nô đi, vậy bất kể xảy ra chuyện gì đều là tùy ý nô?”
Stefan bị ánh mắt quyến rũ của hắn khiến trong lòng ngứa ngáy, thì thầm trong miệng một câu ‘Đều tùy ý ngươi’, liền hóa thân thành sói xông lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook