Trong Trường Minh Cung, ngực của Long Dương giống như bị liệt hỏa thiêu cháy, có vô số cảnh tượng thê thảm quanh quẩn trong đầu.

Hắn nhìn thấy Lưu Phương mang theo một thân đau đớn, từ Dương Vương Cung trốn thoát, y tìm được một lương thuyền, muốn trở lại Khương Quốc, nhưng khi chứng kiến nạn đói của dân chúng thì y lại muốn cứu bọn họ… Y ở trên đường, nhìn về những người đang cầu xin bố thí, nào ngờ lại bị truy binh của Vân Đình phát hiện. Lưu Phương bị giải đến trước mặt của Vân Đình, hắn lập tức phẫn nộ tát y một bạt tai, cao giọng quát lớn, “Ta cho ngươi vinh hoa phú quý chưa đủ nhiều? Ngươi cư nhiên muốn chạy trốn?”

Lưu Phương bị đánh ngã xuống đất, miệng phun tiên huyết, thống khổ thở hổn hển. Vân Đình xông lên phía trước, hung tợn bóp chặt cổ Lưu Phương, cười gằn nói, “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi bị câm thì ta sẽ thương hại ngươi! Với bộ dáng này, ngươi còn muốn chạy về tìm Long Dương sao? Ngươi đã quy thuận ta, là người của Ta! Vĩnh viền cũng là của ta!”

Vân Đình không quan tâm đến việc đang ở trên đường lớn, hắn giữ chặt mặt của Lưu Phương, trao cho y một cường hôn. Sau đó, hắn xé rách y phục của y, có rất nhiều người vây quanh xem, liên tục khoa tay múa chân, bọn thị vệ thì ở một bên cười trộm, cảnh tượng này tựa hồ quá quen thuộc.

Long Dương rống to, hắn muốn xông lên phía trước, nhưng căn bản không sao chạm đến Vân Đình, cũng không có ai nghe được thanh âm của hắn. Hắn giống như một hồn phách vô lực, toàn thân trong suốt.

“Ngươi buông y ra!”

Long Quỳ và Cầm Mộc Nhi bị tiếng rống giận dữ của Long Dương làm giật mình, hai nàng tỉnh giấc, vội vàng đi tới kiểm tra, chỉ thấy Long Dương mơ mơ màng màng gọi tên Lưu Phương, tay quào loạn giữa không trung, tựa hồ đang cùng người nào đó đọ sức.

“Vương huynh! Vương huynh! Mau tỉnh lại!” Long Quỳ biết, hắn nhất định lại mơ ác mộng.

Long Dương tỉnh lại từ trong trận hô hoán, ngực hắn đau nhói, giống như muốn vỡ tung ra. Cầm Mộc Nhi vội vàng đỡ hắn ngồi dậy, để cho Long Quỳ đút hắn uống chén thuốc an thần. Dược lực dần dần có hiệu quả, tâm tình Long Dương cũng không còn kích động như vừa rồi, đau đớn đã giảm đi rất nhiều. Hai vị Công chúa thấy hắn từ từ minh mẫn trấn tĩnh trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm.

Long Dương mặc dù hiểu chuyện vừa rồi chỉ là trường mộng, nhưng lời nói ngày hôm qua của tên buôn lậu lương thực, hắn lại tin tưởng không nghi ngờ. Nếu lần này Lưu Phương không trốn thoát thành công, một khi bị Vân Đình phát hiện, hắn nhất định không bỏ qua cho y.

Không! Ta phải đi cứu y!

“Cho dù phải bò đến Dương Quốc, ta nhất định cũng sẽ cứu y!”

Long Dương hất tay muội muội ra, gần như lảo đảo lăn xuống giường, bước ra ngoài cửa.

“Vương huynh!”

Long Quỳ biết huynh trưởng lại muốn đi điểm binh, nàng lo lắng không biết phải làm sao, vội vàng nhìn về Cầm Mộc Nhi.

Cầm Mộc Nhi nhấn đầu vai Long Quỳ xuống, không để cho nàng hoảng sợ, còn bản thân mình thì chỉ hai ba bước đã đứng trước mặt Long Dương, vung ra mấy chưởng, nghênh diện mà tới. Long Dương cả kinh, theo bản năng mà lui bước tránh né, nhưng vì lực đạo chưa đủ, đã bị Cầm Mộc Nhi đánh trúng, ngã ngồi dưới đất. Long Dương vô cùng tức giận, hắn đứng dậy cùng Cầm Mộc Nhi giao thủ, nào ngờ không quá ba chiêu, lại bị nàng đánh lui, hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã quỵ.

Long Quỳ vội vàng tiến lên đỡ lấy Vương huynh, nhẹ giọng an ủi, “Vương huynh đừng đánh nữa, huynh biết bây giờ mình không thể vận công…”

Cầm Mộc Nhi cũng không quản nhiều nữa, nàng trực tiếp nghiêm mặt nói với Long Dương:

“Người bị phù chú này kiềm chế, ngay cả ta cũng đánh không lại, còn nói gì đến chuyện làm soái lĩnh cứu người?”

Long Dương nghe Cầm Mộc Nhi nói như thế, rõ ràng là nàng đã biết hết mọi chuyện, hắn cảm thấy xấu hổ, không khỏi đẩy muội muội ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Long Quỳ thấy vậy thì có chút sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên. Cầm Mộc Nhi thấy Long Dương muốn trách tội muội muội tiết lộ bí mật, nàng càng tức giận, phẫn nộ trách mắng, “Ngươi là một đại nam nhân, khi bị người khác ám toán, không nghĩ ra biện pháp phá giải, liền muốn đem tất cả phát tiết lên đầu muội muội sao?”

Long Dương cười khổ một tiếng, Cầm Mộc Nhi nói không sai, hắn không có bản lãnh phá vỡ phù chú, sao có thể trách người khác. Hắn nhìn Cầm Mộc Nhi, tức thì chắp tay nói:

“Công chúa giáo huấn rất đúng, ta như thế, không xứng là trượng phu!” Nói xong, hắn kéo muội muội lại, miễn cưỡng cười cười, coi như là bồi lễ.

Cầm Mộc Nhi thấy lòng dạ Long Dương thẳng thắn, biết sai liền sửa, còn mình ngược lại lộ ra vẻ vô cùng lỗ mãng, cho nên cảm thấy có chút ngượng ngùng, thanh âm cũng nhu hòa đi rất nhiều, “Thật ra thì… Muốn giải phù chú này, cũng không phải là không có cách…”

“Công chúa có biện pháp? Nhưng làm thế nào để phá giải?”

“A? Ta… Ta không biết cách giải, nhưng mà, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp, để những lão đạo sĩ kia giải cho ngươi…”

Long Dương nghe Cầm Mộc Nhi nói như vậy thì hy vọng vừa mới dấy lên của hắn trong phút chốc lại tan vỡ. Sư phụ dùng chú pháp này là muốn để hắn tử tâm đối với Lưu Phương, vô dục vô cầu, điểm này, bất kể như thế nào hắn cũng không thể làm được. Long Dương hướng Cầm Mộc Nhi khoát tay áo một cái, vẻ mặt tịch mịch bất lực.

“Vương huynh, bọn muội biết, vô luận thế nào huynh cũng không quên được đạo trưởng Nhưng mà, lời của Cầm Mộc Nhi Công chúa cũng chưa hẳn không phải biện pháp, chỉ cần… Chúng ta đánh lừa được Thanh Vi đạo trưởng, ngài tất nhiên sẽ giải chú cho huynh, đến lúc đó, huynh có thể điểm binh xuất chiến rồi.”

Long Quỳ thấy nét mặt huynh trưởng đầy nghi ngờ, biết là hắn không tin, liền vội vàng giải thích:

“Là như vậy, chỉ cần Vương huynh thành thân, đêm tân hôn, cái đó… Cái đó…” Mặt của Long Quỳ đỏ lên, có chút không tiện nói ra, Cầm Mộc Nhi thấy vậy thì dứt khoát cướp lời, “Đêm tân hôn, tất nhiên phải phu thê chi lễ, lão đạo sĩ kia dù có lý do cũng không dám không giải chú cho người!”

Long Dương kinh hãi trừng to hai mắt, tựa hồ không minh bạch, muội muội hắn xưa nay luôn tuân theo khuôn phép, còn là một tiểu cô nương, làm sao có thể nghĩ ra chủ ý như vậy? Nhưng ngay sau đó hắn đã nghĩ lại, phương pháp kia đúng là có thể man thiên quá hải[1], hắn chỉ cần có thể giải được phù chú thì sẽ lập tức phát binh, không để cho Vân Đình có cơ hội tập kích lần thứ hai. Đầu Long Dương có chút loạn, không biết là cao hứng hay là rầu rĩ, hoặc giả có chút hồ đồ cũng nên.

“Những lời hai người nói cũng… Có thể xem là một biện pháp, nhưng ta, ta, có thể nào tùy tiện…”

“Ai nha!” Cầm Mộc Nhi trấn định tâm tình, cố làm ra vẻ mãn bất tại hồ[2], vỗ vai Long Dương nói, “Ngươi đừng dông dài như thế, chỉ một câu thôi, ngươi có muốn giải chú, cứu đạo trưởng trở về hay không?”

Trong lòng Long Dương vẫn còn một chút không tình nguyện, hắn cũng chẳng thích loại thủ đoạn này, hơn nữa còn là biển hôn[3], đừng nói đến chuyện không có nữ tử nào chịu gả cho hắn, nếu sau nay Lưu Phương biết, y sẽ nghĩ như thế nào? Dù có ra sao, trong lòng hắn cũng chỉ có một ái nhân là Lưu Phương, không thể nào dung nạp thêm người khác. Nhưng Long Dương chợt nghĩ tới tình cảnh trong giấc mộng kia, Lưu Phương bị Vân Đình uy hiếp, sống không bằng chết, chắc chắn y đang mong đợi hắn.

Ta… Ta lại có thể nào bận tâm nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu y ly khai Dương Quốc thì cho dù có bị y oán giận cũng không sao, còn tốt hơn để y chịu khổ.

Long Dương nghĩ đến đây, lại nhìn sang muội muội và Công chúa, xem ra các nàng cũng đã cân nhắc rất lâu mới nghĩ ra biện pháp này, ngay sau đó, hắn gật đầu một cái.

Cầm Mộc Nhi thấy Long Dương do dự nửa ngày, cuối cùng cũng chịu đồng ý, nàng liền nổi lên cao hứng, vội vàng nói:

“Chúng ta hãy mau chóng thương lượng, làm thế nào bắt đầu thực hiện đây?”

“Chờ một chút!” Long Dương vẫn còn chưa yên tâm, thành thân không phải là chuyện đùa, nếu tùy tiện tìm người thì các sư phụ như thế nào nhìn không minh bạch? “Các người có nghĩ đến hay không, ai nguyện ý thành thân cùng ta mới có thể không bị phát hiện?”

Long Quỳ nghe huynh trưởng hỏi như vậy thì có chút khẩn trương, nàng cắn môi, im lặng nhìn sang Cầm Mộc Nhi.

Chẳng lẽ là cùng nàng?

Lòng Long Dương nhất thời phiền muộn, hắn nhìn nàng với nhiều nghi vấn, sắc diện lộ ra khổ sở.

Cầm Mộc Nhi thẹn thùng đến đỏ bừng cả mặt, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra hiếu thắng, nàng nhìn chằm chằm Long Dương, nói, “Phải, chính là ta! Thế nào, sao lại nhìn ta như vậy, hay là ta không xứng với ngươi?”

“Không, ta không phải có ý đó!” Mặt Long Dương bất giác cũng có chút phiếm hồng, hắn không biết mình rốt cuộc là thế nào, nhưng quả thật hắn luôn cảm thấy không ổn, cho nên vội vàng nói, “Nàng… Nàng còn trẻ, lại là Công chúa, cần gì vì phải ta mà chôn vùi hạnh phúc cả đời… Hơn nữa, nàng biết rõ ta… Trong lòng ta…”

“Ta biết! Cho nên ta mới chịu giúp ngươi!” Lòng Cầm Mộc Nhi đột nhiên đau xót, nàng rất muốn khóc, nhưng cuối cùng lại nén chặt vào, cố gắng cười nói, “Ta là thật tâm kính nể tình cảm của ngươi và Cố đạo trưởng, hai người dũng cảm như thế, giữ chặt như thế, tại sao không thể ở cùng một nơi? Về phần ta ngươi đừng lo, đã ở nơi này mấy tháng qua, ta sớm hiểu được rồi… Hơn nữa, nếu không phải lúc đầu là ta đâm ngươi một kiếm, có lẽ ngươi có thể trở về sớm hơn, cũng sẽ không cùng đạo trưởng chia lìa… Giờ đây, xem như ngươi cho ta một cơ hội để đền bù cho ngươi đi!”

Cầm Mộc Nhi dừng một chút, nàng xoay người, đưa lưng về phía huynh muội Long Dương, tiếp tục nói:

“Các ngươi không cần lo lắng cho ta, khi nào ngươi cứu đạo trưởng trở về thì phong ta làm Trung Nguyên Công chúa có được không? Ta tự nhiên sẽ đi tìm hạnh phúc của ta! Ta còn đáp ứng phụ vương, sẽ mang thật nhiều lễ vật Trung Nguyên về cho người, cho bách tính Tây Vực chúng ta, rồi mọi người sẽ quay tơ dệt vải, làm ruộng nuôi cá, sống những ngày sung túc ấm no.”

“Công chúa!” Long Dương nghe xong những lời của nàng thì vô cùng cảm động, hắn vốn cho rằng Cầm Mộc Nhi chỉ là một nha đầu điên với tính tình tùy tiện, nào ngờ nàng lại trượng nghĩa như thế, nguyện ý giúp hắn biển hôn giải chú. Điều này đối với một nữ tử mà nói, quả thật cần một dũng khí rất lớn. Nếu như hắn có thể cứu Lưu Phương trở về thì nhất định cảm tạ nàng, báo đáp nàng, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Không quá mấy ngày, dân gian đã bắt đầu xuất hiện lời đồn đãi, Khương vương cùng Tây Vực Công chúa đã đính hôn, không bao lâu sau sẽ cử hành lễ cưới, còn có đại xá thiên hạ, cả nước cùng nhau chúc mừng. Tây Vực Quốc vương Đạt Tân ở nơi xa cũng phái ba trăm người tống hôn, mang theo dê bò ngàn con, các loại bảo vật danh quý, hạo hạo đãng đãng[4], đến Khương Quốc làm sính lễ. Dân chúng truyền bá tin tức  khắp nơi, Khương vương thành thần, kết minh cùng Tây Vực, sau này không còn sợ Dương Quốc xâm chiếm, những người bị trưng binh, có lẽ sẽ nhanh chóng được trở về nhà.

Đường Gia Bảo tại Bàn Vân Trấn

Lưu Phương ngồi yên trong phòng, bên ngoài thì rộn ràng nhộn nhịp, mọi người thấy bảo chủ mang lương thực trở về nên rất là vui vẻ, Đường Anh cũng hưng phấn nói chuyện cùng hạ nhân, nàng cảm thấy mình và gia gia vừa làm được một chuyện thật tốt.

Bọn hạ nhân thấy bảo chủ cùng tiểu thư trở lại, trước đó họ cũng đã lén mở khóa cửa, chẳng qua là Lưu Phương không còn muốn đi ra độ khẩu nữa.

Bởi vì y đã nghe người bên ngoài nói chuyện với nhau, thuyền… Khởi hành rồi.

Giờ đây, ngay cả Ánh Tuyết cũng rời xa y, y thật sự chỉ còn một mình, tồn tại giữa nơi xa lạ. Y còn có hy vọng gì nữa? Y đã bỏ lỡ cơ hội được trở lại bên cạnh Long Dương, y không biết, liệu mình còn có lần sau hay không.

“Đạo trưởng ca ca!”

Đường Anh rất vui vẻ bước vào phòng thăm Lưu Phương, nàng còn lo lắng về thương thế của y, khi nhìn thấy vết thương ở cổ tay người nọ đã được băng bó cẩn thận, nàng mới cảm thấy yên tâm. Chỉ là tại sao trông y lại ủ rũ chán chường như thế? Hay là y còn tức giận chuyện gia gia đánh y?

Lưu Phương nhìn Đường Anh thần thanh khí sảng[5], do đã chạy một vòng xa nên trên má phiêu khởi hai khối hồng vân, rõ ràng đã hoàn toàn khỏe lại. Trong lòng Lưu Phương cảm thấy an ủi, mặc dù y không thể lên thuyền, nhưng có thể cứu tiểu cô nương này, còn phát được lương thực cho nạn dân, xem như cũng đạt được sở nguyện rồi.

“A? Thì ra là… Huynh muốn lên thuyền?” Đường Anh lại tiếp tục nói đúng suy nghĩ của Lưu Phương, điều này đã khiến y rất ngạc nhiên.

“Nga, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là ta vừa nhìn qua ánh mắt của ca ca thì giống như có thể nghe thấy huynh đang nói chuyện.”

Nguyên lai là vậy, Lưu Phương gật đầu một cái.

Bởi vì vừa rồi nàng không nhìn thấy nhãn thần của ta, cho nên đã không biết ta muốn trở về Khương Quốc.

Đường Anh cũng cúi đầu, nàng vốn tưởng rằng đã giúp đạo trưởng ca ca làm được chuyện tốt, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện không may. Nhưng rồi, sau khi nghiêng đầu suy nghĩ, nàng lại cao hứng trở lại, nói với Lưu Phương, “Đạo trưởng ca ca không nên lo lắng, nơi này của chúng ta thường có thuyền khởi hành, nói không chừng thuyền lương thực đó rất nhanh sẽ trở lại, lần sau ta sẽ nói gia gia đưa tiền chút tiền cho hắn, nhất định giúp huynh lên thuyền, có được không?”

Lưu Phương nghe nàng nói có đạo lý, nên cũng gật đầu một cái, tinh thần đã trấn an rất nhiều. Chỉ là, y không muốn để Đường bảo chủ cứu tế.

“Ca ca đã cứu mạng ta, làm sao có thể nói là cứu tế?”

Lưu Phương lắc đầu một cái, cứu người vì muốn phát lương thực cho nạn dân, chuyện này không hề đồng dạng.

Đường Anh thấy y cố chấp như vậy, nhưng nàng lại rất hy vọng người ca ca này có thể lưu lại, thế là nàng vội vàng chạy đi tìm gia gia, để lão nghĩ ra biện pháp. Một lát sau, Đường bảo chủ quả nhiên đi vào, trên tay cầm một ít ngân lượng, nói với Lưu Phương:

“Đạo trưởng không nên hiểu lầm, những ngân lượng nà không phải muốn tặng cho đạo trưởng. Thời gian gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho lão phu suy tư rất nhiều, nói thật, thế đạo ngày hôm nay thực sự rất hiếm thấy một người thiện lượng như đạo trưởng. Đường môn bất hạnh, gặp phải tai họa, ta mất đi nhi tử và tức phụ[6], giờ đây chỉ còn lại tôn nữ này…”

Bảo chủ nói đến đây, không khỏi lão lệ tung hoành, giọng mang nghẹn ngào, “… Đạo trưởng nếu không để tâm hiềm khích lúc trước thì mong rằng có thể lưu lại, làm tiên sinh[7] cho Anh Nhi, giáo giáo nó đạo lý làm người, những ngân lượng này chính là thù lao của đạo trưởng, không biết ý đạo trưởng thế nào?”

Lưu Phương nghe được lời nói khẩn thiết của bảo chủ, mà bản thân y ngày hôm nay đích xác là không có chỗ để đi, nếu có thể làm một giáo thư tiên sinh, không sống dựa vào cứu tế, âu cũng là điều tốt, vì vậy y đã gật đầu. Đường Anh thấy Lưu Phương đáp ứng lưu lại, cũng liền nín khóc mà mỉm cười. Nàng lại kêu la bảo là muốn cùng đạo trưởng ca ca nói đôi câu, nên bảo gia gia đi làm đồ ăn ngon cho mình, nàng muốn kính trà bái sư. Bảo chủ không biết cháu gái lại có cổ quái gì, nhưng cũng vui mừng hớn hở đi ra ngoài.

Đường Anh thấy tất cả mọi người đã ra ngoài, lúc này mới thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi Lưu Phương, “Đạo trưởng ca ca, ta muốn hỏi huynh một chuyện, huynh… Tại sao sợ nước a?”

Lưu Phương giờ đây đã cảm thấy có chút sợ nha đầu trước mặt, dường như cái gì nàng cũng biết, nhưng hoa này… Y vừa nghĩ tới thì vội vàng nhắm mắt lại, không dám để Đường Anh nhìn thấy nhãn quang của mình.

“Hoa? Ồ… Khó trách ta cũng cảm thấy trong lòng rất thoải mái, máu ca ca đem cho ta có một mùi thơm đặc biệt, huynh không ngửi thấy sao?”

Lưu Phương cả kinh, y vội vàng nhìn Đường Anh.

Nàng… Sẽ không trở nên giống như mình chứ? Nếu hoa khí này đã xâm hại nàng, mình thật sự đã mang tội không thể tha thứ!

“Hoa khí??? Ha ha ha, ta biết rồi! Trên người ca ca sở hữu một loại hoa khí trời sinh! Cho nên mới có được hương thơm đặc biệt này, tại sao huynh lại sợ ta giống như huynh?”

Đường Anh kéo tay áo của mình lên ngửi một cái, không có mùi hương gì cả, rồi nàng nháy nháy mắt, sau đó chạy sang bên cạnh rửa tay, rửa xong lại tiếp tục ngửi, vẫn không có mùi thơm gì. Nàng cúi đầu, rất là thật vọng.

“Ai… Tại sao ta không có đây?” Nàng lẩm bẩm, nếu trên người nàng có mùi thơm thì khẳng định sẽ khiến cho mấy đứa bạn hâm mộ đến chết.

Lưu Phương thấy Đường Anh không bị nhiễm hoa khí, liền thở phào một cái, có lẽ vì nàng là nữ đồng, cho nên không chịu ảnh hưởng.

“Cho nên… Ca ca sợ nước là vì sợ người ta biết trên người một nam tử như huynh lại có mùi thơm, huynh xấu hổ phải không?”

Đường Anh đối với phát hiện của mình rất đắc ý, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ. Lưu Phương bất đắc dĩ cười khổ, cứ coi như là vậy đi. Y nhìn Đường Anh, hy vọng nàng có thể bảo thủ bí mật giùm mình.

“Huynh yên tâm! Ta nhất định sẽ giúp huynh!”

Đường Anh thấy Lưu Phương tín nhiệm mình, có bí mật cũng chia sẻ cùng mình, cho nên vô cùng cảm động, tiếp tục nói, “Chẳng qua là ca ca phải tắm rửa như thế nào đây?”

Cái này… Lưu Phương thật đúng là không nghĩ tới.

Mình lưu lạc đã nhiều ngày, có phải trong mắt tiểu nha đầu này mình đã rất bẩn rồi?

Y không tự chủ vỗ vỗ lên áo ngoài, đúng là chẳng còn khiết bạch.

“Ca ca không phải sợ, ta có biện pháp!” Đường Anh đột nhiên nhảy lên, vui vẻ nói, “Ta nhớ ra rồi! Mỗi ngày sau này ta sẽ cùng ca ca lên Nam Sơn vào sáng sớm, Tiểu Lan và ta đã phát hiện ra một sơn động, bên trong có nguồn suối, ca ca tắm ở chỗ đó, khẳng định không ai biết!”

Lưu Phương nghe nói như thế thì vô cùng vui mừng, nguyên lai tiểu cô nương này lại có thể giúp y nhiều như vậy, chẳng những có thể cùng y giao tiếp, còn giúp y tránh được sự bất tiện của hoa khí, y thật sự rất cảm kích nàng.

Đường Anh từ nhỏ đã có rất nhiều mưu ma chước quỷ, đặc biệt có hứng thú với những chuyện tình mang phần cổ quái. Hôm nay nàng giúp Lưu Phương giải quyết được vấn đề, làm y cảm kích, thì cũng vô cùng vui vẻ.

Ca ca này đã cứu mình, nhất định là người tốt, mình còn có thể hiểu được tâm sự của huynh ấy, cảm thấy hết sức thân thiết.

Đường Anh lại lôi kéo Lưu Phương ra đại sảnh dùng cơm, bảo chủ đã thu xếp xong một bàn thức ăn, ba người ngồi cùng nhau, tiếng cười không ngừng vang lên, thật giống như người một nhà. Rất lâu rồi, Lưu Phương không cảm thấy ấm áp như vậy, thậm chí y có phần quên đi đau đớn, gạt bỏ hết tất cả mọi chuyện, y không tự chủ mà suy nghĩ, hay là cứ ở nơi này làm một giáo thư tiên sinh, sống hết quãng đời còn lại, có lẽ sẽ tốt hơn.

“À phải, ngài xem ta già nên hồ đồ rồi, còn chưa thỉnh giáo danh hiệu của đạo trưởng.”

Theo như tập quán bản địa, phàm là tiên sinh thì phải để lại danh thiếp, sau đó ghi vào gia phả đặt trong từ đường. Bảo chủ lúc này mới nhớ là chưa hỏi qua tên của Lưu Phương, lão đưa danh thiếp cho y.

Lưu Phương nhận lấy danh thiếp, biết đây là chuyện nghiêm túc. Y cầm bút lên, không hiểu tại sao lại do dự. Y… Còn là Cố Lưu Phương sao? Sau này, nếu như Đường Anh trưởng thành và biết rõ tất cả về Cố Lưu Phương, biết tiên sinh mà nàng tôn kính lại là một người bị thế nhân ghét bỏ, thì… Liệu nàng có thương tâm hay không? Huống chi, sư phụ cũng từng nói qua, y vốn không phải mang họ Cố.

Lưu Phương tránh né, ánh mắt nghi vấn của Đường Anh, trên danh thiếp viết hai chữ Long Phương. Trong lòng y, chỉ có cái tên này là hoàn mỹ hơn một chút.

“Nga, Long Phương, Long đạo trưởng…”Bảo chủ vân vê chòm râu nhìn Lưu Phương cười, sau đó gật đầu một cái, “Họ Long không phải là họ của Dương Quốc, đạo trưởng là người nước nào?”

“Ca ca là người Khương Quốc!” Đường Anh nói chen vào.

“Anh Nhi! Thật không có lễ phép. Long đạo trưởng đã viết danh thiếp, giờ là lão sư của con rồi, sau này phải gọi là tiên sinh, biết không? Còn không mau kính trà cho tiên sinh?”

“Nga! Hì hì…” Đường Anh vội vàng rót chén trà, nâng lên qua đỉnh đầu, quỳ gối trên đất, cao giọng nói:

“Đường Anh kính trà cho tiên sinh, hy vọng tiên sinh sau này đối với ta… Khoan dung một chút, ngàn vạn lần đừng phạt ta học thuộc lòng!”

Lưu Phương thấy Đường Anh hành đại lễ này, bất giác cũng thấy ngại ngùng có lỗi, y vội vàng đứng dậy đỡ nàng, nào ngờ Đường Anh vừa ngẩng đầu thì đã hướng Lưu Phương nhăn mặt, miệng nhô ra, mắt nhìn vào trà. Lưu Phương lúc này mới luống cuống tay chân, y nhận lấy trà, một hơi uống cạn, vì quá vội vàng nên bị sặc nước, ho khan liên tục. Đường Anh kinh hãi, nhanh chóng vỗ vào lưng Lưu Phương, thay y thuận khí. Bảo chủ nhìn thấy cảnh này, vui mừng cười hô hô, tiểu tôn nữ này cư nhiên biết quan tâm người khác, xem ra mời tiên sinh này đến dạy chính là quyết định sáng suốt.

Đường bảo chủ lúc này lại hỏi đến thân thế Lưu Phương, thì ra y là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, nhưng bởi vì một vài chuyện nên đã xung đột với sư phụ, dường như sư phụ không thu nhận y nữa, bản thân y thì không có lộ phí trở về Khương Quốc, cho nên mới lưu lạc đến đây.

Lão không khỏi nghĩ thầm, tuổi lão đã cao, tai họa lại ập đến bất ngờ, thế đạo trước mắt hỗn loạn như vậy, tôn nữ thì tuổi còn nhỏ, nếu ngày nào đó lão không còn ở đây thì Đường Anh phải nhờ ai chiếu cố đây? Cách đối nhân xử thế của Lưu Phương khiến lão rất yên mến, lại thấy y niên kỷ còn trẻ, dung mạo thì tuấn tú, cùng tôn nữ lão tựa hồ có thể tâm hữu linh tê[8], có lẽ, đây thật là thiên tứ lương duyên? Sư phụ Long đạo trưởng dù sao cũng đã không nhận y, xem như chính là hoàn tục, hôm nay y không có chỗ nương tựa, lại còn bị khiếm khuyết, cần gì phải trở về Khương Quốc. Nếu lão có thể lưu y lại vài năm, chờ Anh Nhi lớn hơn một chút, liền sẽ mai mối cho hai người, y nhất định sẽ nguyện ý. Như vậy, đã có người thừa kế gia nghiệp của Đường gia, lão cũng có thể an lòng hưởng vãn niên.

Đường bảo chủ quay sang phân phó hạ nhân, sau này đối với Long tiên sinh phải vô cùng lịch thiệp, không được có nửa điểm buông thả.

Hai ngày trôi qua, vết thương trên người Lưu Phương đã tốt hơn nhiều, chỉ còn chút máu ứ đọng, cũng không có gì đáng lo ngại. Mỗi sáng sớm y đều vào hang động trên Nam Sơn để tẩy rửa thân thể, Đường Anh thì ở bên ngoài giúp y thông khí, quả thật không có người phát hiện. Đường Anh còn biết cổ họng của y không tốt, phải thường xuyên ăn mội loại trà gọi là Vân Đỉnh, cho nên nàng đã tự mình hái chúng, điều này khiến Lưu Phương vô cùng cảm động.

Hai ngày này, y đã dạy cho Đường Anh một chút thi thư dễ hiễu, trong đó nàng thích nhất một bài.

“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.”

“…”

“Tiên sinh, y nhân là có ý gì?”

Chính là một nữ tử mỹ lệ, bài thơ này miêu tả hình dáng một nữ tử đứng cạnh bờ sông, lẳng lặng tư niệm, rất là xinh đẹp.

“Nàng tư niệm cái gì?”

Có thể là về luyến nhân của nàng.

“Cái gì là luyến nhân đây?”

Chính là người nàng sở ái.

Lưu Phương không nghĩ tới Đường Anh lại có nhiều vấn đề như vậy, thật sợ rằng nàng sẽ bắt y giải thích cái gì gọi là người sở ái.

“Ồ, ta hiểu rồi!” Đường Anh gật đầu một cái, làm như thật sự hiểu được vấn đề, rồi nàng nghiêng đầu cười, nhìn Lưu Phương nói, “Tiên sinh có phải là y nhân hay không? Ta thấy mỗi ngày huynh đều chạy ra bờ sông đứng một lúc lâu, có phải cũng ở đó tư niệm người sở ái của huynh đây?”

Lưu Phương đúng là mỗi ngày đều ra độ khẩu, để xem thuyền lương kia có trở về hay chưa, trong lòng y vốn luôn nhớ đến Long Dương. Nhưng giờ đây, y đã có chút do dự, chẳng biết rốt cuộc có nên lên thuyền, trở lại bên cạnh hắn hay không. Y luôn cảm thấy mọi thứ đã thay đổi, không còn giống như trước nữa.

Đường Anh thấy Lưu Phương lại sững sờ, tựa hồ nhớ tới một cái tên, trông y rất thương tâm, hốc mắt trở nên đỏ ửng.

“Long Dương? Nàng là ai vậy? Là người sở ái của tiên sinh sao?”

A? Lưu Phương lại quên mất tiểu cô nương này có thể đọc được suy nghĩ của mình, không nên ở trước mặt nàng nghĩ đến những chuyện này.

“Có quan hệ gì đâu, tiên sinh thích Long Dương tỷ tỷ, tại sao lại sợ ta biết?”

Đường Anh thấy Lưu Phương có chuyện gạt mình, xem nàng là ngoại nhân, cho nên rất là không hài lòng.

Long Dương tỷ tỷ? Lưu Phương suy nghĩ hết nửa ngày mới hiểu được ý tứ của Đường Anh, y không nhịn được nên đã bật cười. Nếu Long Dương biết có người gọi hắn là tỷ tỷ thì chẳng biết sẽ như thế nào đây.

Đường Anh thấy Lưu Phương chẳng những không chịu giải thích mà còn cười nàng, đột nhiên tính khí tiểu thư bộc phát, nàng trở mình đứng dậy, giậm chân xuống cỏ, “Tiên sinh không muốn nói cho ta biết, chính là xem thường ta, cho là ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu sao? Huynh thích Long Dương tỷ tỷ, không gặp được nàng, cho nên cả ngày mới mặt ủ mày chau, nàng… Nói không chừng đã sớm có người khác rồi! Hừ!”

Đường Anh giận dữ chạy đến đồi bên kia, không hề quan tâm đến y nữa. Lưu Phương cũng không để ý, những ngày sống gần nhau, y đã biết tính cách của tiểu nha đầu này, chỉ một lát là tự nhiên tâm trạng nàng sẽ tốt trở lại. Nhắc tới Long Dương, y không khỏi lại sầu não, mấy tháng qua, hắn có tưởng niệm về y hay không, hy vọng Lưu Phương trong lòng hắn vẫn nguyên vẹn tốt đẹp như ngày nào.

“A! Quỷ a!”

Lưu Phương đang ngẩn người thì chợt nghe Đường Anh kêu lên, không phải là nàng đã gặp chuyệ nguy hiểm gì chứ? Nghĩ thế, Lưu Phương vội vàng xuôi theo tiếng hét mà chạy đến.

Đường Anh thấy Lưu Phương tới, liền nhanh chóng nép sau lưng y, vô cùng sợ hãi. Nàng dùng tay chỉ vào một bụi cây, tựa hồ có một cái gì tròn tròn đang co rúc lại, phía trên đã bị lá rụng bao trùm, có vài ngân ti[9] lay động qua khe hở. Lưu Phương cẩn thận quét đi lá rụng, giờ đây mới nhìn rõ khối tròn đó là một người, ngân ti kia là tóc của hắn.

Lưu Phương muốn ôm người nọ đến bãi cỏ, chỉ là thân thể của hắn dường như đã cứng đờ, hắn mặc hắc y, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào phía trong, không biết là còn sống hay không. Lưu Phương nhờ Đường Anh giúp một tay, nhưng nàng sợ hãi không dám, chỉ đẩy hắn hai cái, chợt từ trong ngực người nọ có một thứ gì đó rớt xuống.

Rốt cuộc, hai người cũng đem được người nọ lên bãi cỏ, dương quang chiếu trên mái tóc bạch kim của hắn, tựa như tuyết trắng, nhưng thân thể hắn vẫn co lại, tay chân đã trở nên lạnh cóng.

Lưu Phương nhận lấy món đồ Đường Anh vừa nhặt lên, y lập tức thất kinh, đây là thiên tự lệnh bài. Chẳng lẽ hắn chính là hắc y nhân đã cứu y hôm đó?

Lưu Phương vội vàng vẹt tóc của hắn ra, gương mặt niên khinh tuấn lãng hiện rõ dưới ánh mặt trời, diện mạo của hắn cùng mái tóc trắng toát kia không có lấy nửa điểm hài hòa. Đường Anh kinh thán một tiếng, lòng Lưu Phương thì lại xuất hiện ngũ vị tạp trần, ngã ngồi trên đất.

Là hắn!

“Huynh biết hắn?”

Vô số suy nghĩ vọt vào đầu y, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Đường Anh ngây ngốc nhìn Lưu Phương, chỉ cảm thấy mọi thứ trong đầu y rất loạn, nàng cũng nhìn không ra y đang nghĩ gì. Lưu Phương nghe Đường Anh hỏi như thế, liền vội vàng lắc đầu, y không biết người này, y dường nào hy vọng là mình cho bây giờ chưa từng thấy qua hắn.

Đường Anh có chút nghi ngờ, nàng rõ ràng thấy được lệ trong mắt Lưu Phương, hai tay y còn run rẩy. Nàng lại nhìn sang người nam nhân này, dường như còn rất trẻ tuổi, tại sao tóc lại bạc đây? Cái này so với quỷ cũng không khác hơn là bao, đến giờ nàng vẫn còn rất sợ hãi, cho nên cẩn thận hỏi, “Hắn… Có phải đã chết rồi không?”

Lưu Phương lúc này mới thanh tỉnh được một chút, y vội kéo tay của người kia lên nhìn, móng tay đã biến thành màu đen, y sờ vào mạch, cảm giác như có như không, vô cùng yếu ớt, nhưng Lưu Phương nhận ra, hắn vẫn còn sống. Không biết hắn đã nằm ở đây bao nhiêu ngày, không ăn không uống, đôi môi khô nứt, thống khổ cau mày, hai mắt nhắm chặt.

Lưu Phương không có cách nào suy nghĩ nhiều hơn, y vội vàng nhét lệnh bài cho Đường Anh, bảo nàng đi tìm người.

“Huynh muốn ta đến độ khẩu tìm quan binh?”

Đường Anh không biết tại sao, nhưng nàng không muốn đi tìm mấy tên quan đó.

“Nếu hắn không chết, chúng ta có thể nói gia gia nhận hắn về nuôi trong nhà, không phải tốt hơn à? Làm sao lại muốn tìm quan binh đây…”

Lưu Phương mãnh liệt lắc đầu, y biết thân phận của hắn, bây giờ nhất định có rất nhiều người đang tìm hắn. Y vội vàng kéo Đường Anh lại, bảo nàng không cần nói cho người khác biết là y ở chỗ này,

Đường Anh thấy Lưu Phương lại không muốn giải thích, cho nên càng thêm phiền lòng. Nhưng nàng vốn nguyện ý cứu người, lại thấy Lưu Phương kiên trì, nên cuối cùng cũng nhanh chóng chạy xuống núi tìm người mà không hỏi điều thêm gì nữa.

Trên Nam Sơn, dương quang vô cùng ấm áp, gần đến cuối mùa thu, sắc cỏ đã ố vàng, Lưu Phương nhìn mái tóc trắng của hắn tán lạc trên cỏ, gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia, y đã từng căm hờn, sợ hãi, nhưng rồi lại không cách nào thoát ra được. Hắn là Vân Đình, là cơn ác mộng của y, đây chính là báo ứng của hắn! Trong đầu Lưu Phương xuất hiện một ý nghĩ, y không nên cứu hắn! Nhưng lại có một thanh âm lớn hơn cứ quan quẩn bên tai y, phải cứu hắn, không nên để cho hắn chết như vậy, vứt bỏ hắn, tựa như chính tay giết đi hắn, ngươi làm như thế, sẽ an tâm sao?

Rốt cuộc, Lưu Phương không thể cưỡng lại sự thúc đẩy của thanh âm kia, y đem Vân Đình ôm vào lòng, thân thể của hắn lạnh như băng, Lưu Phương vòng tay siết hắn thật chặt, hy vọng có thể cho hắn một ít ấm áp. Y lấy ra túi nước từ trong bối nang[10], muốn cho Vân Đình uống một ít, nhưng miệng hắn đã khép lại, dù chỉ một giọt nước nhỏ cũng không vào được. Không biết tại sao, Lưu Phương có một cảm giác là mình cũng từng rơi vào tình trạng này, thời điểm y ngủ mê man, phải như thế nào ăn cơm uống nước?

“Ngươi không ăn, ta có biện pháp bắt ngươi phải ăn!”

Tiếng gầm thét của Vân Đình còn vang vọng bên tai Lưu Phương, khi đó, y căm hận người này dường nào, coi như phải chịu nỗi đau đoạn cốt thì y cũng không để hắn rót vào miệng mình một giọt nước cháo. Nhưng tại sao bây giờ, y không còn cảm thấy tức giận và căm hận nữa?

Tay Lưu Phương run run áp vào môi Vân Đình, y dùng hai ngón tay đưa vào miệng hắn, ra sức đẩy khớp hàm của hắn ra, sau đó đem mước đổ vào bên trong. Nước chảy theo ngón tay của Lưu Phương, hương thơm nồng đậm phát ra, Mạn Đà La một lần nữa bị đánh thức, êm ái vũ động. Miệng Vân Đình đột nhiên chuyển động, khẽ cắn lấy đầu ngón tay của Lưu Phương, mút thỏa thích dòng nước này tựa như sữa mẹ ngọt ngào. Lưu Phương cảm thấy dị động trong miệng của Vân Đình, nhưng y không hề rút tay về, hắn cần nhiều nước hơn nữa, nếu có thể uống nước thì hắn còn cơ hội cứu chữa.

Cả một túi nước, cuối cùng cũng uy xong, Lưu Phương cảm giác được hơi thở của Vân Đình dường như đã mạnh hơn rất nhiều, nhịp tim cũng ổn định, thân thể trở nên ấm dần. Y lúc này mới thấy yên lòng, hai tay nâng đầu hắn lên, toan để người hắn xuống.

“Đừng…” Vân Đình đột nhiên nắm lấy tay của Lưu Phương, tựa đầu vào ngực y, nhẹ giọng nỉ non, “Đừng rời khỏi ta, Lưu Phương… Ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được không?”

Một trận đau nhức đánh vào tâm Lưu Phương, y vô thức giữ lấy bàn tay đó, hắn suy yếu vô lực như thế, cầu khẩn như thế, làm sao không khiến người khác sầu não, hắn như một hài tử cô độc, không còn hy vọng. Y vỗ về  đầu Vân Đình, tận lực cho hắn một chút an ủi, y thật không muốn biết cái gì gọi là tha thứ, chỉ ao ước rằng hết thảy mọi chuyện chưa từng được phát sinh.

Chợt, Lưu Phương nghe được một trận cỏ động mã kêu, dường như có rất nhiều người đang đến.

Không! Ta đang làm gì?

Lưu Phương lúc này mới nhớ ra, y đã bảo Đường Anh đi mời quan binh, còn người đang nằm trong lòng y hiện giờ không phải là một hài tử, hắn là Vân Đình, là Dương vương! Sau khi tỉnh lại, liệu con người đó có đưa y trở lại địa ngục? Ấn ký không thể phai mờ kia như một mũi tiễn xuyên vào tâm Lưu Phương, y không quên được nỗi đau cùng sỉ nhục kia, đó là tổn thương vô tận.

Lưu Phương cuống cuồng buông tay Vân Đình ra, để hắn nằm lại bãi cỏ, sau đó vội vàng cầm lấy bối nang, chạy vào bụi cây bên cạnh ẩn nấp.

Không bao lâu, đã thấy mấy quan binh đi phía sau Đường Anh leo lên sườn núi, dẫn đầu là một trưởng giả, khoác trên người thanh sắc đạo sưởng, đó chính là quốc sư Thương Cổ.

Lão phát hiện Vân Đình nằm trên bãi cỏ, liền vội vàng đỡ hắn dậy và bắt mạch cho hắn, vẫn còn sống! Thương Cổ ôm lấy Vân Đình, toan muốn rời đi. Chợt, lão phát hiện chân mình đã giẫm lên thứ gì đó, nhìn kỹ lại là một túi nước. Chẳng lẽ nơi này còn có người khác? Lão nhìn sang Đường Anh, tiểu nha đầu này hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như đang tìm kiếm ai đó.

“Cô nương, nơi này còn có người khác?”

“Không có… Không có a!”

“Như vậy túi nước này là của cô nương?”

Đường Anh thấy túi nước trên đất, vội vàng nhặt lên, lắp bắp nói, “Là của ta, thế nào? Ta thấy hắn sắp chết, cho hắn uống chút nước thôi!”

“Nga.” Thương Cổ gật đầu một cái, lại nói, “Cô nương có nhận ra bệ hạ?”

“Bệ… Bệ hạ?”

Đường Anh thất kinh, nàng làm sao có thể ngờ, bạch đầu quỷ này lại là Dương vương? Thương Cổ thấy nàng ngạc nhiên như thế thì đã hiểu tám chín phần, nha đầu này không nhận thức được Vân Đình, làm sao có thể tự mình biết mang thiên tự lệnh bài tìm đến quan binh? Chỉ sợ rằng nơi này còn có người khác.

Lão thu hồi tiếu dung hòa ái, ngay lập tức nghiêm nghị nhìn Đường Anh, quát lên:

“Cô nương nếu không thể nhận ra, chuyện hôm nay tuyệt không thể tiết lộ nửa điểm phong thanh, nếu không… Ngươi tốt nhất nên cẩn thẩn!”

Đường Anh chưa từng thấy qua hạng người như thế, đã ra tay cứu mạng mà không có lấy mảy may cảm kích. Nàng hừ một tiếng, không hề tỏ ra sợ hãi, quật cường đứng ở nơi đó, không có nửa điểm lùi bước.

Thương Cổ cười lạnh, không nói thêm nữa, lão ôm chặt Vân Đình, cùng bọn binh sĩ đi xuống chân núi. Lưu Phương ở trong bụi cây đã chứng kiến tất cả, đợi đến khi những người kia đi khuất, y mới đi ra.

Đường Anh nhìn thấy Lưu Phương thì không thể khống chế tâm trạng lâu hơn nữa, nàng nhào vào ngực y, bật khóc. Lưu Phương biết, mới vừa rồi nàng thật ra đã bị Thương Cổ dọa sợ, chỉ là không có biểu lộ ra ngoài. Lưu Phương dỗ dành nàng, tất cả đều qua rồi. Sau đó, hai người cùng nhau hạ sơn trở về nhà.

Mấy ngày trôi qua cũng không thấy có người nào đến gây phiền phức, Lưu Phương dần dần cũng yên tâm. Nhưng Đường Anh không còn cười vui như ngày xưa, dường như nàng có tâm sự rất lớn, lúc nào cũng buồn bực không vui, nhưng lại không muốn nói ra. Nàng luôn ở bên cạnh Lưu Phương, mỗi ngày cùng y đọc sách viết chữ, thời gian trôi qua một cách yên bình, từ từ, hai người đã không còn đề cập đến chuyện xảy ra trên bãi cỏ ngày hôm ấy.

oOo

[1] – Man thiên quá hải: lừa dối, che mắt thế gian

[2] – Mãn bất tại hồ: chẳng hề để ý

[3] – Biển hôn: thành thân giả

[4] – Hạo hạo đãng đãng: mênh mông, ý trong câu này là rất nhiều sính lễ

[5] – Thần thanh khí sảng: tinh thần khoan khoái, tâm tình thoải mái

[6] – Tức phụ: con dâu

[7] – Tiên sinh: thầy giáo

[8] – Tâm hữu linh tê: ý hợp tâm đầu

[9] – Ngân ti: sợi mỏng màu bạc

[10] – Bối nang: túi đeo

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương