Long Lâu Yêu Quật
-
Chương 8-1: Thật Giả Lẫn Lộn (Nửa chương đầu)
“Quan tài giả?” Trong bóng tối, ánh mắt Lâm Nam nhìn tôi như sáng rực lên: “Tôi làm sao mà thông minh nhanh trí được bằng cô. Nếu đã có quan tài giả chặn đường, liệu có phải chúng ta dù đi theo hướng nào, chi cần đến gần lăng mộ sẽ đểu gặp phải nó hay không?”
Phải chen chúc cùng với Lâm Nam trong một chỗ chật hẹp thế này, tôi cảm thây rất không quen, hơi thở của một người lạ khiến tôi thấy không thoải mái. Tôi không thể dùng sức để tranh giành với anh ta, bèn lùi lại đằng sau về vị trí khi nãy rồi nói: “Cũng chưa chắc như vậy, hư và thực đều chỉ là tương đối mà thôi, đã có quan tài giả thì chắc chắn còn có quan tài thật, thế nhưng việc này lại khiến tôi nghĩ ra câu đố về chín cỗ quan tài rồi. Anh xem, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, thiên đường, nhân gian, địa ngục, quan tài giả quan tài thật, lại thêm cả cỗ quan tài thật sự duy nhất của chủ nhân lăng mộ này, vậy không phải vừa khéo là chín cỗ quan tài hay sao!”
Sói con tiếp lời tôi: “Nói như vậy thì lẽ nào kết cấu phong thủy của ‘vọng long ảnh’ đã được sử dụng hoàn toàn rồi? Chủ nhân của lăng mộ này đã kết hợp tượng trưng của tam thế và tam giới, đắc đạo thành tiên bay mất rồi?”
Lâm Nam đáp: “Điều đó không thể nào, trên đời này không có kết cấu phong thủy nào là thập toàn thập mĩ, huống hồ phá vị ở đây tuy đã được vị quốc vương này lấp lại một cách vô cùng tuyệt diệu nhưng sớm đã bị quái vật mở ra rồi, nếu không bùa Mô Kim đó của tôi cũng không thể để mấy người nhặt được!”
Khi chúng tôi còn đang bàn bạc về cỗ quan tài giả kì quái này thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Vạn Quần đang đi ở cuối cùng kêu to: “Mọi người cẩn thận, quân đoàn bánh chưng đến rồi! Mẹ kiếp bọn chúng đông lắm, kéo đến cả một đạo quân liền!” Tôi vội vàng lấy ra một viên pháo sáng định hướng đốt lên, chỉ nhìn thấy trên những tòa tháp thi thể trùng trùng điệp điệp có treo lung lẳng vô số những tên bánh chưng đầu buộc khăn, mình mặc áo dài, mặt đen miệng đen. Chúng đang nhìn xuống phía dưới, không hề động đậy.
Sói con bèn kêu to: “Bắn đi, còn chờ gì nữa!”
Lâm Nam cũng kêu lên: “Đừng vội, nhìn cho kĩ đi rồi hẵng nói! Những tên này hình như không phải là ‘bánh chưng’, chỉ là những nô lệ bị tuẫn táng theo mà thôi!” Tôi định thần nhìn kĩ lại, quả nhiên bọn chúng không hề động đậy, ngay cả bên dưới lớp áo dài cũng thây trống không. Có vẻ như chỉ có cái đầu là được buộc vào tháp thi thể, còn nửa thân bên dưới thì rỗng không bay qua bay lại. Tôi tức giận kêu to: “Hét lung tung cái gì thế! Hết người này đến người khác, đầu tiên là Sói con, giờ lại đến cậu, còn nói ‘quân đoàn bánh chưng’ cái gì nữa! Làm người khác sợ chết có đền mạng được không?”
Cậu đội viên bèn đáp: “Em thấy mọi người đều dồn về phía trước thảo luận chuyện quan tài, em ở đằng sau không nhìn thấy quan tài, vô tình ngước mắt lên nhìn, ánh đèn pin vừa rọi qua thì nhìn thây rất nhiều bóng đen, bởi vậy mới cho rằng đều là bọn ‘bánh chưng’, xin lỗi nhé, đội trưởng Sương.”
Bị một trận hết hổn, tôi vẫn thấy Lâm Nam đứng yên một chỗ ngẩng đầu nhìn lên trên cho đến tận khi viên pháo sáng đã cháy hết. Tôi bèn hỏi anh ta: “Anh nhìn gì vậy? Sợ quá hóa ngốc rồi hay là thấy bên trên có một cô ‘bánh chưng’ xinh đẹp vậy?”
Lâm Nam không thèm để ý đến lời trêu chọc của tôi, lấm bẩm một mình: “… thêm vào hai cỗ quan tài thật giả/ vừa đủ chín cỗ quan tài? Quan tài giả đã xuất hiện rồi, nằm chắn ngang cửa vào lăng mộ, vậy quan tài thật thì sao? Liệu có liên quan gì đến những xác chết được tuẫn táng treo giữa không trung này không? Những xác chết treo giữa lưng chừng trời mà mình vừa nhìn thấy này đáng lẽ ra đầu phải bị lột da, bên dưới trống rỗng, thân thể đã bị mang đi chôn xuống đất để phong ấn cửa vào, tứ chi thì dùng để xây dựng nên những tòa tháp thi thể này, số đầu còn lại thì đều treo giữa lưng chừng trời thế này? Đây chắc chắn là một loại kì môn trận pháp! Người đào mộ đi bên trong trận pháp thi thể, muốn hóa giải được trận này chắc chắn sẽ rẽ ngang rẽ dọc lọt vào mê cung, gặp phải quan tài giả. Nhưng tại sao lúc ở trên đỉnh của tháp thi thể chúng ta đã nhìn rõ hướng đi của con đường nhỏ ngoằn ngoèo, vậy mà vẫn gặp phải cỗ quan tài giả này?”
Nghĩ đến đây, cả tôi và Lâm Nam đều đổng thời kêu lên: “Chúng ta đi sai rồi!” Không đợi Lâm Nam trả lời, tôi vội vàng nói: “Nếu đi bên dưới kiểu gì cũng sẽ gặp phải quan tài giả. Phải đi từ bên trên, phía trên quan tài giả, trên đỉnh của tháp thi thể, nhất định sẽ là quan tài thật!”
Lâm Nam nhìn tôi cười kinh ngạc, nét mặt từ chỗ không phục dần trở nên hiền hòa hơn rất nhiều. Tôi không đợi anh ta tán thưởng mà thúc giục Sói con: “Còn đợi gì nữa? Chúng ta lên trên thôi!” Sói con cũng đã hiểu rõ vấn đề quan tài thật và quan tài giả, quay ra nói với đội viên con lại: “Cậu đúng là công thần, có con mắt hết sức tinh tường, cậu lên trước đi, nếu tìm thấy châu báu gì thì là của cậu đây!”
Lâm Nam vội vàng ngăn Sói con và cậu đội viên đang hấp tấp muốn lập công kia lại, anh nói: “Cứ để tôi đi trước cho, mọi người đi đằng sau, tôi đã đào rất nhiều ngôi mộ rồi, nhiều kinh nghiệm hơn các cậu, ha ha.”
Chúng tôi tìm một tòa tháp thi thể gần cỗ quan tài giả nhất. Bởi tháp thi thể được làm từ rất nhiều những chiếc khung bốn mặt bằng gang nên trèo lên trên cũng rất dễ dàng, ngoại trừ việc thỉnh thoảng gặp phải mấy khúc xương chân tay thò ra ngoài khiến chúng tôi bị chỗ cơ thịt lột da đỏ lòm làm cho khiếp sợ. Sau khi leo một lúc, chúng tôi đã lẩn lượt trèo lên đính tháp.
Sau khi đã nhìn kĩ ngọn tháp thi thể có cỗ quan tài giả, Lâm Nam dẫn đầu đoàn người nhảy sang trước tiên. Không có gì khác thường xảy ra, trên bức tường đá nối liền giữa các tòa tháp thi thể, một cánh cửa im lìm chợt mở ra. Trong nỗi vui mừng đến kinh ngạc, chúng tôi đều nhảy vào trong đó. Vừa bước vào trong, trước tiên tôi vứt một quả pháo sáng. Loại pháo sáng này tôi mang theo rất nhiều, không phải là loại có ánh sáng trắng làm chói mắt, bởi vậy thể tích rất nhỏ, thời gian cháy lại lâu. Nhờ có ánh sáng từ quả pháo phát ra, chúng tôi đều đứng sững lại. Ở giữa hầm mộ có bày một cỗ quan tài cực kì lớn khiến tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải cả chín cỗ quan tài đều được chứa bên trong hay không nữa!
Xung quanh hầm mộ được trang trí rất nhiều những bức bích họa đầy màu sắc, sông động như thật, về đại để đều giống với những hình ảnh huyền ảo mà chúng tôi đã nhìn thấy trong lỗ huyệt, nội dung miêu tả tương tự như nhau. Chỉ có bức họa cuối cùng miêu tả cảnh quốc vương xuống huyệt là hết sức mơ hồ, phần lớn đều được vẽ dựa trên suy đoán, phác họa cảnh một người trên tay cầm viên minh châu, bước lên một con rồng chầm chậm bay thẳng lên trời.
Sói con không để ý xem mấy bức bích họa mà chạy thẳng đến chỗ cỗ quan tài khổng lồ ở giữa, cũng không dám tùy tiện giơ tay chạm vào, chi dùng đèn pin soi xét tỉ mỉ.
Lần này Lâm Nam cũng không trực tiếp chạm tay vào mà lấy ra một đoạn gậy ngắn, khe khẽ chọc vào bên trên cỗ quan tài, lắng nghe xem có động tĩnh gì không. Tôi thây vậy buồn cười quá, không nhịn được bèn nói: “Lây đâu ra mà nhiều quan tài ma như thế! Cỗ quan tài giả bên dưới do đặt ở vị trí tiếp xúc trực tiếp với mặt đất mới có lực hút, còn ở đâv chỉ nhìn qua đã thấy là cung điện dưới đất của quốc vương rồi, làm sao còn đặt quan tài ma được nữa? Đây chắc chắn là quan tài thật rồi!”
Lâm Nam cười đáp lại: “Tôi biết ngay cô sẽ nói như vậy, tôi chỉ nghe xem bên trong có phải rỗng hay không. Nếu là quan tài rỗng thì sẽ giống với tưởng tượng của tôi, cỗ quan tài thứ nhất là một hố bẫy cực kì sâu, còn cỗ quan tài thứ hai này chỉ là lối vào của cả lăng mộ!”
Chúng tôi không do dự nữa, cùng đến xem làm thế nào để mở được cỗ quan tài này. Chúng tôi đứng xung quanh quan tài xem xét một vòng, phát hiện thấy chất liệu làm nên cỗ quan tài này là được đẽo từ một khối ngọc Tân Cương trơn nhẵn. Phần thân cỗ quan tài và nắp ở bên trên vừa khít với nhau không có một khe hở, giống như dùng một dạng kim loại nóng chảy nào đó rót vào vậy. Không biết là đã dùng kĩ thuật nào dính liền kim loại nóng chảy và tấm ngọc thành một khối, đã thẩm thấu lẫn nhau, không thể nào tách rời được.
Mất bao công sức mới tìm được cỗ quan tài này giờ lại không mở ra được, bốn người chúng tôi đều cảm thấy hơi tức giận. Trong lúc đang ra sức động não suy nghĩ thì đột nhiên lại thấy cỗ quan tài hơi rung động, dịch chuyển sang vài thước. Cử động quái lạ này khiến chúng tôi ai nấy đều sợ đứng tim! Lẽ nào bên trong có một tên ‘bánh chưng’ khổng lổ chăng? Còn đang nghi ngờ thì tòa tháp bằng thi thể mà chúng tôi nhảy vào cũng khẽ dịch chuyển vài thước, tiến lại gẩn cửa vào hơn một chút!
Tôi không đợi bọn họ mà tự mình tiến về phía cửa vào nhìn xuống dưới, vừa chiếu đèn xuống thì nhìn thấy một cái đầu người phủ một lớp lông đen sì với hốc mắt sâu hoắm, mũi cao mắt sâu đang ngước nhìn lên trên, dáng người lùn xủn, bàn tay vừa to vừa dài đang cầm một đoạn thi thể đã bị lột da, bộ da đã nứt hẳn ra để lộ phẩn thân thể mọc đầy lông đen, còn quanh eo lại mọc lên một thứ gì đó giống như là vỏ cây. Cô quan tài giả thì đang khẽ lay động phía trước nó.
“Trời ơi! Lẽ nào giáo chủ ‘bánh chưng’ trong truyền thuyết đã đến rồi sao?” Tôi khẽ than lên một tiếng.
Tên lùn đứng ngây người ở bên dưới nhìn lên, cỗ quan tài giả tạm thời cũng không chuyển động nữa. Lâm Nam không biết từ lúc nào đã đến đứng đằng sau lưng tôi, khẽ nói: “Đừng sợ, nó ở xa lắm, không ngửi thấy chúng ta đâu. Hơn nữa cho dù là ‘bánh chưng’ hay xác chết lông đỏ thì cũng rất kém khoản leo trèo. Lúc nãy ở trên đường chính là nó đã đuổi theo tôi đây! Bây giờ tôi cảm thấy phải dựa vào nó mới có thể mở được quan tài thật. Quan tài giả chuyển động thì quan tài thật cũng chuyển động, có thể thấy được mối quan hệ giữa chúng. Chúng ta hãy nghĩ cách làm thế nào khiến quan tài giả chuyển động đến một vị trí thích hợp, để vừa khéo có thể mở được nắp của quan tài thật.”
Tôi đáp: “Không được, nhất định phải làm rõ xem tên lùn này là cái thứ gì. Anh không nhìn thấy trên tay nó cầm một đoạn thi thể hay sao, rõ ràng là cùng một loại với những thi thể được chôn dưới đất bên ngoài cửa hang. Một khi chúng ta đã đi vào trong lăng mộ, nó ở bên ngoài làm loạn lên, nếu lỡ không cẩn thận thì chúng ta sẽ chẳng còn đường ra nữa.” Nói xong tôi bèn quan sát cẩn thận tên lùn một măt đó, thấy hình như đã gặp ở đâu rồi, cứ như là đã quen biết.
Phải chen chúc cùng với Lâm Nam trong một chỗ chật hẹp thế này, tôi cảm thây rất không quen, hơi thở của một người lạ khiến tôi thấy không thoải mái. Tôi không thể dùng sức để tranh giành với anh ta, bèn lùi lại đằng sau về vị trí khi nãy rồi nói: “Cũng chưa chắc như vậy, hư và thực đều chỉ là tương đối mà thôi, đã có quan tài giả thì chắc chắn còn có quan tài thật, thế nhưng việc này lại khiến tôi nghĩ ra câu đố về chín cỗ quan tài rồi. Anh xem, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, thiên đường, nhân gian, địa ngục, quan tài giả quan tài thật, lại thêm cả cỗ quan tài thật sự duy nhất của chủ nhân lăng mộ này, vậy không phải vừa khéo là chín cỗ quan tài hay sao!”
Sói con tiếp lời tôi: “Nói như vậy thì lẽ nào kết cấu phong thủy của ‘vọng long ảnh’ đã được sử dụng hoàn toàn rồi? Chủ nhân của lăng mộ này đã kết hợp tượng trưng của tam thế và tam giới, đắc đạo thành tiên bay mất rồi?”
Lâm Nam đáp: “Điều đó không thể nào, trên đời này không có kết cấu phong thủy nào là thập toàn thập mĩ, huống hồ phá vị ở đây tuy đã được vị quốc vương này lấp lại một cách vô cùng tuyệt diệu nhưng sớm đã bị quái vật mở ra rồi, nếu không bùa Mô Kim đó của tôi cũng không thể để mấy người nhặt được!”
Khi chúng tôi còn đang bàn bạc về cỗ quan tài giả kì quái này thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Vạn Quần đang đi ở cuối cùng kêu to: “Mọi người cẩn thận, quân đoàn bánh chưng đến rồi! Mẹ kiếp bọn chúng đông lắm, kéo đến cả một đạo quân liền!” Tôi vội vàng lấy ra một viên pháo sáng định hướng đốt lên, chỉ nhìn thấy trên những tòa tháp thi thể trùng trùng điệp điệp có treo lung lẳng vô số những tên bánh chưng đầu buộc khăn, mình mặc áo dài, mặt đen miệng đen. Chúng đang nhìn xuống phía dưới, không hề động đậy.
Sói con bèn kêu to: “Bắn đi, còn chờ gì nữa!”
Lâm Nam cũng kêu lên: “Đừng vội, nhìn cho kĩ đi rồi hẵng nói! Những tên này hình như không phải là ‘bánh chưng’, chỉ là những nô lệ bị tuẫn táng theo mà thôi!” Tôi định thần nhìn kĩ lại, quả nhiên bọn chúng không hề động đậy, ngay cả bên dưới lớp áo dài cũng thây trống không. Có vẻ như chỉ có cái đầu là được buộc vào tháp thi thể, còn nửa thân bên dưới thì rỗng không bay qua bay lại. Tôi tức giận kêu to: “Hét lung tung cái gì thế! Hết người này đến người khác, đầu tiên là Sói con, giờ lại đến cậu, còn nói ‘quân đoàn bánh chưng’ cái gì nữa! Làm người khác sợ chết có đền mạng được không?”
Cậu đội viên bèn đáp: “Em thấy mọi người đều dồn về phía trước thảo luận chuyện quan tài, em ở đằng sau không nhìn thấy quan tài, vô tình ngước mắt lên nhìn, ánh đèn pin vừa rọi qua thì nhìn thây rất nhiều bóng đen, bởi vậy mới cho rằng đều là bọn ‘bánh chưng’, xin lỗi nhé, đội trưởng Sương.”
Bị một trận hết hổn, tôi vẫn thấy Lâm Nam đứng yên một chỗ ngẩng đầu nhìn lên trên cho đến tận khi viên pháo sáng đã cháy hết. Tôi bèn hỏi anh ta: “Anh nhìn gì vậy? Sợ quá hóa ngốc rồi hay là thấy bên trên có một cô ‘bánh chưng’ xinh đẹp vậy?”
Lâm Nam không thèm để ý đến lời trêu chọc của tôi, lấm bẩm một mình: “… thêm vào hai cỗ quan tài thật giả/ vừa đủ chín cỗ quan tài? Quan tài giả đã xuất hiện rồi, nằm chắn ngang cửa vào lăng mộ, vậy quan tài thật thì sao? Liệu có liên quan gì đến những xác chết được tuẫn táng treo giữa không trung này không? Những xác chết treo giữa lưng chừng trời mà mình vừa nhìn thấy này đáng lẽ ra đầu phải bị lột da, bên dưới trống rỗng, thân thể đã bị mang đi chôn xuống đất để phong ấn cửa vào, tứ chi thì dùng để xây dựng nên những tòa tháp thi thể này, số đầu còn lại thì đều treo giữa lưng chừng trời thế này? Đây chắc chắn là một loại kì môn trận pháp! Người đào mộ đi bên trong trận pháp thi thể, muốn hóa giải được trận này chắc chắn sẽ rẽ ngang rẽ dọc lọt vào mê cung, gặp phải quan tài giả. Nhưng tại sao lúc ở trên đỉnh của tháp thi thể chúng ta đã nhìn rõ hướng đi của con đường nhỏ ngoằn ngoèo, vậy mà vẫn gặp phải cỗ quan tài giả này?”
Nghĩ đến đây, cả tôi và Lâm Nam đều đổng thời kêu lên: “Chúng ta đi sai rồi!” Không đợi Lâm Nam trả lời, tôi vội vàng nói: “Nếu đi bên dưới kiểu gì cũng sẽ gặp phải quan tài giả. Phải đi từ bên trên, phía trên quan tài giả, trên đỉnh của tháp thi thể, nhất định sẽ là quan tài thật!”
Lâm Nam nhìn tôi cười kinh ngạc, nét mặt từ chỗ không phục dần trở nên hiền hòa hơn rất nhiều. Tôi không đợi anh ta tán thưởng mà thúc giục Sói con: “Còn đợi gì nữa? Chúng ta lên trên thôi!” Sói con cũng đã hiểu rõ vấn đề quan tài thật và quan tài giả, quay ra nói với đội viên con lại: “Cậu đúng là công thần, có con mắt hết sức tinh tường, cậu lên trước đi, nếu tìm thấy châu báu gì thì là của cậu đây!”
Lâm Nam vội vàng ngăn Sói con và cậu đội viên đang hấp tấp muốn lập công kia lại, anh nói: “Cứ để tôi đi trước cho, mọi người đi đằng sau, tôi đã đào rất nhiều ngôi mộ rồi, nhiều kinh nghiệm hơn các cậu, ha ha.”
Chúng tôi tìm một tòa tháp thi thể gần cỗ quan tài giả nhất. Bởi tháp thi thể được làm từ rất nhiều những chiếc khung bốn mặt bằng gang nên trèo lên trên cũng rất dễ dàng, ngoại trừ việc thỉnh thoảng gặp phải mấy khúc xương chân tay thò ra ngoài khiến chúng tôi bị chỗ cơ thịt lột da đỏ lòm làm cho khiếp sợ. Sau khi leo một lúc, chúng tôi đã lẩn lượt trèo lên đính tháp.
Sau khi đã nhìn kĩ ngọn tháp thi thể có cỗ quan tài giả, Lâm Nam dẫn đầu đoàn người nhảy sang trước tiên. Không có gì khác thường xảy ra, trên bức tường đá nối liền giữa các tòa tháp thi thể, một cánh cửa im lìm chợt mở ra. Trong nỗi vui mừng đến kinh ngạc, chúng tôi đều nhảy vào trong đó. Vừa bước vào trong, trước tiên tôi vứt một quả pháo sáng. Loại pháo sáng này tôi mang theo rất nhiều, không phải là loại có ánh sáng trắng làm chói mắt, bởi vậy thể tích rất nhỏ, thời gian cháy lại lâu. Nhờ có ánh sáng từ quả pháo phát ra, chúng tôi đều đứng sững lại. Ở giữa hầm mộ có bày một cỗ quan tài cực kì lớn khiến tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải cả chín cỗ quan tài đều được chứa bên trong hay không nữa!
Xung quanh hầm mộ được trang trí rất nhiều những bức bích họa đầy màu sắc, sông động như thật, về đại để đều giống với những hình ảnh huyền ảo mà chúng tôi đã nhìn thấy trong lỗ huyệt, nội dung miêu tả tương tự như nhau. Chỉ có bức họa cuối cùng miêu tả cảnh quốc vương xuống huyệt là hết sức mơ hồ, phần lớn đều được vẽ dựa trên suy đoán, phác họa cảnh một người trên tay cầm viên minh châu, bước lên một con rồng chầm chậm bay thẳng lên trời.
Sói con không để ý xem mấy bức bích họa mà chạy thẳng đến chỗ cỗ quan tài khổng lồ ở giữa, cũng không dám tùy tiện giơ tay chạm vào, chi dùng đèn pin soi xét tỉ mỉ.
Lần này Lâm Nam cũng không trực tiếp chạm tay vào mà lấy ra một đoạn gậy ngắn, khe khẽ chọc vào bên trên cỗ quan tài, lắng nghe xem có động tĩnh gì không. Tôi thây vậy buồn cười quá, không nhịn được bèn nói: “Lây đâu ra mà nhiều quan tài ma như thế! Cỗ quan tài giả bên dưới do đặt ở vị trí tiếp xúc trực tiếp với mặt đất mới có lực hút, còn ở đâv chỉ nhìn qua đã thấy là cung điện dưới đất của quốc vương rồi, làm sao còn đặt quan tài ma được nữa? Đây chắc chắn là quan tài thật rồi!”
Lâm Nam cười đáp lại: “Tôi biết ngay cô sẽ nói như vậy, tôi chỉ nghe xem bên trong có phải rỗng hay không. Nếu là quan tài rỗng thì sẽ giống với tưởng tượng của tôi, cỗ quan tài thứ nhất là một hố bẫy cực kì sâu, còn cỗ quan tài thứ hai này chỉ là lối vào của cả lăng mộ!”
Chúng tôi không do dự nữa, cùng đến xem làm thế nào để mở được cỗ quan tài này. Chúng tôi đứng xung quanh quan tài xem xét một vòng, phát hiện thấy chất liệu làm nên cỗ quan tài này là được đẽo từ một khối ngọc Tân Cương trơn nhẵn. Phần thân cỗ quan tài và nắp ở bên trên vừa khít với nhau không có một khe hở, giống như dùng một dạng kim loại nóng chảy nào đó rót vào vậy. Không biết là đã dùng kĩ thuật nào dính liền kim loại nóng chảy và tấm ngọc thành một khối, đã thẩm thấu lẫn nhau, không thể nào tách rời được.
Mất bao công sức mới tìm được cỗ quan tài này giờ lại không mở ra được, bốn người chúng tôi đều cảm thấy hơi tức giận. Trong lúc đang ra sức động não suy nghĩ thì đột nhiên lại thấy cỗ quan tài hơi rung động, dịch chuyển sang vài thước. Cử động quái lạ này khiến chúng tôi ai nấy đều sợ đứng tim! Lẽ nào bên trong có một tên ‘bánh chưng’ khổng lổ chăng? Còn đang nghi ngờ thì tòa tháp bằng thi thể mà chúng tôi nhảy vào cũng khẽ dịch chuyển vài thước, tiến lại gẩn cửa vào hơn một chút!
Tôi không đợi bọn họ mà tự mình tiến về phía cửa vào nhìn xuống dưới, vừa chiếu đèn xuống thì nhìn thấy một cái đầu người phủ một lớp lông đen sì với hốc mắt sâu hoắm, mũi cao mắt sâu đang ngước nhìn lên trên, dáng người lùn xủn, bàn tay vừa to vừa dài đang cầm một đoạn thi thể đã bị lột da, bộ da đã nứt hẳn ra để lộ phẩn thân thể mọc đầy lông đen, còn quanh eo lại mọc lên một thứ gì đó giống như là vỏ cây. Cô quan tài giả thì đang khẽ lay động phía trước nó.
“Trời ơi! Lẽ nào giáo chủ ‘bánh chưng’ trong truyền thuyết đã đến rồi sao?” Tôi khẽ than lên một tiếng.
Tên lùn đứng ngây người ở bên dưới nhìn lên, cỗ quan tài giả tạm thời cũng không chuyển động nữa. Lâm Nam không biết từ lúc nào đã đến đứng đằng sau lưng tôi, khẽ nói: “Đừng sợ, nó ở xa lắm, không ngửi thấy chúng ta đâu. Hơn nữa cho dù là ‘bánh chưng’ hay xác chết lông đỏ thì cũng rất kém khoản leo trèo. Lúc nãy ở trên đường chính là nó đã đuổi theo tôi đây! Bây giờ tôi cảm thấy phải dựa vào nó mới có thể mở được quan tài thật. Quan tài giả chuyển động thì quan tài thật cũng chuyển động, có thể thấy được mối quan hệ giữa chúng. Chúng ta hãy nghĩ cách làm thế nào khiến quan tài giả chuyển động đến một vị trí thích hợp, để vừa khéo có thể mở được nắp của quan tài thật.”
Tôi đáp: “Không được, nhất định phải làm rõ xem tên lùn này là cái thứ gì. Anh không nhìn thấy trên tay nó cầm một đoạn thi thể hay sao, rõ ràng là cùng một loại với những thi thể được chôn dưới đất bên ngoài cửa hang. Một khi chúng ta đã đi vào trong lăng mộ, nó ở bên ngoài làm loạn lên, nếu lỡ không cẩn thận thì chúng ta sẽ chẳng còn đường ra nữa.” Nói xong tôi bèn quan sát cẩn thận tên lùn một măt đó, thấy hình như đã gặp ở đâu rồi, cứ như là đã quen biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook