Long Lâu Yêu Quật
Chương 29: Trôi nổi giữa vực sâu

Bên trong khe băng nứt đó không có cuồng phong bão tuyết đe dọa, nếu so với thời tiết khắc nghiệt ở bên ngoài thì rõ ràng ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều. Chúng tôi đã dần dần định thần trở lại, tìm đường ra trong bóng đêm mịt mù. Tôi vẫn không quên bám chặt lấy luồng suy nghĩ về những phát hiện của Lâm Nam về bức tranh cổ, không biết sau khi rơi xuống khe băng nứt rồi thì luồng suy nghĩ đó có còn tác dụng hay không mà thôi.

Giọng nói của Lâm Nam bên trong khe băng vang lên ồm ồm: “Tôi vẫn còn chưa kịp nói ra bí mật của núi tuyết, giờ thì phiền phức to rồi! Tôi đã nhìn ra được từ trong bức tranh cổ đó điểm nhấn quan trọng nhất của ‘Vũ hậu không lâm đồ’ chính là ở chữ ‘không’, ngọn núi trong bức tranh vẫn chưa bị tuyết dày bao phủ, hình dáng rât giống với

ngọn núi tuyết trước mặt chúng ta, núi trống không, nước trống không, rừng trống không, trong túp lều tranh càng không hề có bóng dáng của con người, ở một nơi như vậy liệu có thể xuất hiện một túp lều tranh hay không? Trừ phi túp lều cỏ chính là đầu mối để giải tiếp bí mật của ‘thu đình gia thụ bàng’!”

“Chỗ khó hiểu bên trong bức Thu đình gia thụ bàng’ chính là ở chữ ‘đình’, vẽ hết sức kì quái, cái đình thấp đến mức gần như chỉ có phần mái đình là lộ ngoài, còn phần thân đình đều bị chôn sâu trong lòng đất. Do người họa sĩ đã cố tình vẽ như vậy nên tôi nghĩ có lẽ ông ta từ trong thế giới ảo đã thoát ra ngoài từ chỗ này, bởi vậy trong ấn tượng mới sâu sắc như vậy, mà ảnh châu và bí mật của Tần Thủy Hoàng e rằng cũng có liên quan đến nó, hoặc đây chính là cơ hội cho chúng ta thoát ra ngoài!”

Ở trong thế giói ảo chém giết một thời gian lâu như vậy rồi mà tôi lại không hề có cảm giác đói, nếu tính từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ thì chắc cũng đã đến hoàng hôn rồi. Bên trong tiên cảnh đoạt mệnh này chỗ nào cũng có nguy hiểm rình rập, chắc hẳn là ảnh châu đang giữ vai trò làm nguổn sức mạnh chủ đạo để không chế toàn bộ chúng tôi.

Bò lên theo vách núi dựng đứng toàn băng là điều không thể rồi, chúng tôi chỉ có thể đi theo phần mặt băng nứt hơi mở rộng dần để tìm đường. Lâm Nam dẫn đầu đoàn chúng tôi tiến về phía trước, bên trong khe băng nứt hàng nghìn năm tuổi này, cảm giác lạnh giá lại không rõ rệt lắm, xung quanh tinh thể băng ngưng tụ lại thành muôn hình vạn trạng, thấp thoáng như có dấu vết bàn tay con người ở đây vậy.

Đi được một lát chợt thấy khe băng nứt rộng rãi sáng sủa hơn một chút, bên dưới mờ rộng ra khá nhiều, còn dòng sông băng ở bên trên lại đã dần dần khép lại, chỉ chừa lại một dải ảnh sáng nhỏ xíu lọt xuống dưới. Chỗ chúng tôi đang ở là bên dưới phần đỉnh cong của lưng chừng núi, ngay chính giữa là một cái ao hình vuông rất lớn, bên trong có vô số những luồng khí đen đang bay lởn vởn trên những con sóng lăn tăn, nhìn giống hệt như luồng khí đen bay ra từ trong cỗ quan tài nhỏ bằng đồng xanh.

Luồng khí đen chỉ bay lòng vòng bên trong ao, không có bất kì luồng khí nào bò lên bờ ao cả. Tôi đứng ngẩn ra nhìn một lát rồi cầm chiếc gương đồng bước lại gẩn cái ao thêm một chút, muốn nhìn xem luồng khí đen đang che đậy cái gì ở bên dưới, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng một vật gì đó rất nặng vừa rơi xuống, Cáo con và Lâm Nam cũng đồng thời kêu lên: “Cẩn thận sau lưng kìa! Mau tránh ra!”

Tôi sợ quá run hết cả người, theo phản xạ vô thức bèn nghiêng người bước tránh sang một bên, sau đó nhìn thấy một thanh kiếm rất lớn bằng đồng xanh đang xé gió lao vùn vụt tới sượt qua cạnh người tôi, cắm thẳng vào bờ băng của ao nước. Một người lính Tần mình mặc áo giáp của võ tướng, tấm áo choàng màu đen một nửa đang quết trên mặt đất, một cánh tay bị thương lòi ra cả xương trắng hếu, máu

me be bét, cánh tay còn lại thì đang ra sức rút thanh kiếm bị cắm vào mặt băng lên. Trong lúc hắn ta còn đang vội vàng chưa rút được kiếm ra thì hai con dao ngắn của Lâm Nam và Cáo con đã không hề do dự cắm phập vào sau lưng hắn. Lực đâm của hai người mạnh đến nỗi đẩy ngã cả tên lính Tần rơi xuống ao nước đen sì.

Tên lính Tần bị thương nặng như vậy, thế mà sau khi rơi xuống ao vẫn không chết, những luồng khí đen kia không ngờ lại có sức mạnh lớn đến thế, có thể đỡ hắn nổi lên trên mặt ao. Tên lính ra sức giãy giụa nhưng thân hình bị treo lơ lửng trên không trung chẳng có chút sức lực gì cả, quẫy đạp một hồi lâu mà chẳng thể di chuyển được một tấc nào.

Cáo con bực tức nói: “Đây chính là tên lính khốn kiếp trốn trong doanh trại của quân Tần đã chém em một đao đây. May mà lúc đó có cái sa bàn đỡ cho, nếu không thì chân em chắc đã bị hắn chém rồi! Nhìn cánh tay của hắn bị thương như vậy, liệu có phải do đã đánh nhau với đám xác khô trong đất tuyết một trận không?”

Lâm Nam tiến lại gần bờ ao, nhìn vào tên lính Tần đang bị treo lơ lửng giữa không trung không thể cử động rồi nói: “Lai lịch của tên này cũng không hề đơn giản đâu! Cô nhìn xem, chiếc mũ cao hình vuông mà hắn đang đội trên đầu kia, cả bộ giáp đang mang trên người nữa đều được dệt từ sợi vàng đấy! Không biết hắn từ đâu ra nữa? Tôi và Cáo con chỉ nhìn thấy lúc cô bước qua thì tên này từ bên trên rơi xuống, lẽ nào hắn vốn bị mắc kẹt trên khe băng nứt trên đầu chúng ta hay sao?”

Cáo con cũng tiến lại gần ao nước xem xét: “Nghiên cứu cái tên này thì có tác dụng gì chứ? Chắc chắn là hắn bị ảnh châu đưa tới đây cùng một lúc với em, nhìn cái dáng vẻ dữ tợn của hắn kìa, tốt nhất là cứ mặc kệ hắn ở đây! Hai người mau nhìn xem những luồng khí đen này sao lại nhìn có vẻ như không có độc! Tên lính Tần kia hít vào nhiều như vậy rồi mà chẳng hề có dấu hiệu trúng độc gì cả?”

Chưa kịp đợi Cáo con nhìn cho kĩ, Lâm Nam đột nhiên búng mình một cái nhảy ùm xuông vực sâu vạn trượng nơi đám khí đen đang quanh quẩn. Tôi kinh ngạc nhìn về phía đó thấy Lâm Nam đang hướng thẳng đến một tòa đình tứ giác nằm trong đám khí đen đang bay lơ lửng. Có thể do dùng sức nhảy mạnh xuống dưới, xung lực quá lớn nên bị rơi thẳng xuống khoảng bốn năm mét, đạp vỡ cả mái đình, rơi vào bên trong mới dừng lại được.

Tôi bèn ngăn Cáo con lúc đó cũng đang định nhảy xuống theo: “Đừng vội! Xem xem Lâm Nam đang làm gì đã? Vóc người em nhẹ hon, lỡ ra không rơi xuống được sâu như vậy mà bị treo lơ lửng cùng với tên lính Tần kia thì làm thế nào?” Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì Lâm Nam đã cởi mảnh vải đen buộc trên cánh tay, xé thành nhiều mảnh nhỏ, cúi xuông nhặt một viên ngói đồng của ngôi đình lên, vừa buộc vào đó vừa nói lớn: “Hai người đỡ lấy nhé! Buộc chặt dây thừng vào rồi trèo xuống, bên trong luồng khí đen không có độc đâu!”

Tôi tóm lấy sợi dây mà Lâm Nam ném lên, nắm lấy trong tay, nhìn lại tên lính Tần đang trôi giữa không trung chợt phát hiện thấy phần máu thịt ở chỗ cánh tay bị thương cùng với đoạn xương trắng lòi ra ngoài đã dần dẩn biến mất, xem ra độc tính của những xác chết người lùn mặt phấn rất mạnh, chẳng bao lâu nữa chắc chỉ còn sót lại bộ xương khô mà thôi! Tôi thấp tha thấp thỏm nhảy xuống dưới vực sâu, lúc đó mới cảm thấy lực đẩy quả thật rất lớn, nếu không phải Lâm Nam đã dùng dây thừng giữ chặt lấy tôi thì chắc hẳn tôi không thể nào rơi xuống được chỗ cái đình sâu bốn năm mét kia.

Sau tôi đến lượt Cáo con cũng nhảy xuống, ba người cùng đứng bên trong đình, nhìn ra bốn phía xung quanh thấy từng làn khí đen mỏng mảnh như mây mù, giữa không trung là vô số những xe ngựa bằng đồng xanh, đình đài lầu gác muôn hình vạn trạng nằm ngay ngắn hết lớp này đến lớp khác tạo thành một thế trận lập thể, cực kì hoành tráng!

Tất cả những xe ngựa bằng đồng và các tòa kiến trúc cũng như ngôi đình có chúng tôi ớ bên trong đều đang trôi nổi giữa không trung, chuyển động về một hướng giống như đang bị dòng nước sông cuốn đi vậy. Có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ nằm giữa các luồng khí đen, khiến tất cả khoảng trống giữa các xe đồng, ngựa đồng, đình đài lầu gác đều được nhuộm một màu đỏ thắm, xung quanh trên dưới không thể nhận ra đâu là Đông Nam Tây Bắc, và cơ bản cũng không có chút khái niệm nào về Đông Nam Tây Bắc hết.

Lâm Nam thu lại đoạn dây vải lúc nãy đã dùng để kéo chúng tôi xuống rồi nói: “Lúc nãy ở bên trên tôi đã nhìn thấy ngôi đình này, lập tức nhớ tới ngôi đình ở trong bức tranh sơn thủy vốn lúc nào cũng luẩn quẩn ở trong đầu, thấy nó sắp sửa trôi mất bèn vội vàng nhảy ngay xuống, không làm hai người giật mình chứ?”

Cáo con lắc đầu nói: “May mà em đã quen với việc anh thường xuyên làm những chuyện nằm ngoài dự tính này, bây giờ có phải chúng ta phải nhảy đến nơi phát ra ánh sáng đỏ đó không?”

Lâm Nam ủ rũ gật đầu: “Ừ, anh cứ tưởng rằng đây chính là cái đình được vẽ trong bức tranh cổ đó, ai mà biết được những cái đình này đều được xây dựng giống hệt nhau, lúc nhảy xuống rồi mới nhìn thấy luồng sáng đỏ, bây giờ chẳng còn cách nào khác, chúng ta đành phải nhảy theo hướng của luồng ánh sáng đỏ thôi, nếu có gì không ổn thì tùy theo tình hình rồi tính tiếp.”

Trên suốt cả quãng đường đó, nêu gặp phải chỗ nào khoảng cách hơi xa một chút là Lâm Nam nhảy qua trước giữ chặt, sau đó mới đỡ hai chúng tôi sang, cũng may mà không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khoảng cách vói luồng ánh sáng đỏ mỗi lúc một gần hơn. Không cần Lâm Nam phải giải thích, tôi và Cáo con đều nghiến răng thề rằng luổng ánh sáng đỏ đó chính là do ảnh châu phát ra, khoảng cách giữa chúng tôi và bộ mặt thật của Tẩn Thủy Hoàng ngày càng gần hơn. Thời khắc quan trọng có thể rời khỏi thế giới ảo giày vò người khác này đã sắp sửa đến rồi.

Sau một hồi nhảy tới nhảy lui trong không trung mệt đứt cả hơi, khoảng cách tới luồng ánh sáng đỏ càng gần hơn nữa, chúng tôi đã nhảy lên phần rìa của dòng sông được hình thành nên từ những cỗ xe ngựa, một túp lều cỏ đột nhiên xuất hiện. Ba người chúng tôi đều thấy hết sức vui mừng bởi luồng ánh sáng đỏ chính là đang ẩn náu bên trong túp lều cỏ trước mặt. Túp lều cỏ này lại rất giông với túp lều trong bức “Vũ hậu không lâm đồ”. Chúng tôi nghi nghi hoặc hoặc nhìn vào túp lểu cỏ, không thể tin rằng trong không trung lại có chuyện thế này xảy ra: cửa ra vào mớ toang, bốn vách trống rỗng, không hề có chút dấu vết nào của con người, nhưng phía sau hình như lại dính chặt vào sườn núi dựng đứng.

Ba người chúng tôi giữ vững khoảng cách, tiếp tục bước vào trong túp lều cỏ, chẳng cần phải cảnh giới xung quanh làm gì, chỉ cần nhìn một cái là đã bao quát hết cả túp lều rồi. Túp lều cỏ này chỉ có thể coi như một cái phòng khách, còn có một cánh loại mở vào phía bên trong vẫn đang đóng, bên ngoài chẳng có bất cứ đồ đạc bày biện phức tạp nào, chỉ có một bức bình phong bày dựa vào tường, bên trên dùng chu sa vẽ nên rất nhiều bức tranh, lấy việc che giấu cánh cửa làm trung tâm rồi mở rộng sang hai bên.

Những bức tranh này đều có bút pháp của thời Tiên Tần, tuy vậy nhưng đây cũng chỉ ỉà suy đoán mà thôi bởi về cơ bản chúng tôi chẳng có bất kì bức tranh cổ từ thời Tiên Tần nào truyền lại để mà so sánh cả, chỉ là nhìn thấy bút pháp mạnh mẽ rắn rỏi, nét vẽ đơn giản, lại là loại tranh tả thật, tương tự như những bức bích họa trong lăng mộ nhà Hán. Những bức tranh này đều lấy tiên cảnh làm chủ đạo, chúng tôi ngắm tranh một hồi lâu thấy chỉ có mấy bức cuối cùng là có sức hấp dẫn, giống như là có rất nhiều người đang tiến hành một nghi lễ hiến tế gì đó. Kĩ thuật vẽ cũng chẳng ra gì, tôi đành phải cứ ghi nhớ vào trong đầu cái đã rồi sẽ suy đoán ý tứ được biểu đạt cụ thể trong đó dần dần từng chút một sau.

Thời gian chẳng đợi ai, cuối cùng chúng tôi đành quyết định đi vào bên trong cánh cửa, luồng ánh sáng đỏ lọt qua khe cửa có sức hấp dẫn rất lớn, cho dù thế nào đi chăng nữa chúng tôi cũng muốn xông ngay vào để giải câu đố này. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

Lâm Nam khẽ đẩy cánh cửa giả vào bên trong, luồng ánh sáng đỏ ngay lập tức không phát sáng chói lọi nữa mà bắt đầu nhạt dần đi, Cáo con bèn vội vàng dùng đèn pin soi vào bên trong, chỉ thấy phía sau cánh cửa tối như hũ nút, chẳng thể nhìn được bao xa, tuy vậy lại có mấy luồng khí đen từ bên trong bay ra bao vây lấy chúng tôi.

Một lát sau, từ trong cánh cửa đột nhiên có một bàn tay thò ra, dưới ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn pin của chúng tôi thấy bàn tay đó mọc đầy lông đen dài cả tấc, giữa các ngón tay có màng kết lại, chẳng hề giống với đặc trưng của con người. Bàn tay đó không ngừng phun những luổng khí đen ra bên ngoài. Nhìn vào bàn tay đen đang án ngữ giữa cánh cửa đó, chúng tôi ra hiệu cho nhau lắng lặng lấy vũ khí ra, ở đây không có đường rút lui nữa, cho dù gặp phải thứ gì thì cũng bắt buộc phải liều mạng một phen!

Bàn tay thò ra ở khe cửa chợt án binh bất động, ánh sáng đèn pin của chúng tôi cũng theo hướng bàn tay đen chuyển dần vào bên trong, có vẻ như bàn tay đen này rất dài, lông cũng càng lúc càng dài hơn. Những luồng ánh sáng từ đèn pin của chúng tôi chiếu ra giống như là bị hút vào đó, mỗi lúc một mờ đi. Cáo con là người đầu tiên không nhẫn nại nổi nữa, cầm ngay chiếc xẻng nện thật mạnh vào đầu ngón tay của bàn tay đen đó, một tiếng “binh” vang lên, chiếc xẻng cắt xuyên qua ngón tay cắm chặt vào khung cửa!

Chúng tôi còn đang do dự thì lại nghe thây một tiếng ken két, giống như một cỗ xe cáp đang đi thì đột nhiên dừng lại, túp lều cỏ cũng như tất cả mọi vật xưng quanh đều không chuyển động nữa mà khẽ dừng hết cả lại. Lâm Nam thì thào với chúng tôi: “Tuy chúng ta không nhìn ra đây là cái thứ gì nhưng tôi nghĩ nhất định có liên quan đến câu ‘vũ linh trấn yêu tà’. Năm xưa khi Tần Thủy Hoàng ở trong hành cung của Triệu Vũ Linh Vương vội vội vàng vàng có được ảnh châu, rồi lại bị trúng tà một cách li kì, e rằng chính là do thứ ma quỷ đó và ảnh châu bị xung khắc với nhau! Chúng ta trước hết tản ra đã, Cáo con em đừng có rút cái xẻng đó ra nữa, hãy dùng cái của anh đi, ờ đây anh vẫn còn có một thanh kiếm đồng có thể dùng để phòng thân!”

Chúng tôi còn chưa kịp tản ra thì bàn tay đen bị găm chặt vào khung cửa đó đã thoát ra được, lúc này nhìn kĩ hơn thì có vẻ hơi giống với móng vuốt của rồng. Sau khi nó rút lui vào phía trong thì lại xuất hiện một thứ càng đáng gờm hơn nữa. Nó ngồi lù lù một đống trước mặt chúng tôi, ngũ quan đầy đủ, khác với những xác chết người lùn mặt phân trên núi tuyết ở chỗ mắt mũi của nó không hề bị khoét mất thứ gì, cũng không bị đổ đồng nóng chảy vào, ngược lại từ phần cổ trở xuông lại đều là đồng xanh đã gỉ sét, trên gương mặt trắng bệch là hai hốc mắt không có con ngươi ở trong, nhìn trông rỗng vô hồn.

Người lùn này quyết không phải là loài dã thú. Chúng tôi vừa mới nhìn qua một lượt thì nó đã phập phồng cánh mũi đánh hơi rồi từ dưới nền đất bò dậy, tôi khẽ nhắc nhở Lâm Nam: “Cẩn thận một chút! Lúc nãy tên tướng Tần đó trong nháy mắt đã bị rữa nát hết da thịt chỉ còn lại bộ xương trắng, chắc chắn là có liên quan đến người lùn này! Lúc anh nhảy xuống đầu tiên thì tôi và Cáo con đã nhìn thấy rồi!”

Trong lúc chúng tôi còn đang nói chuyện thì từ bên trong cửa lần lượt xuất hiện hết người lùn này đến người lùn khác giống hệt như vậy, chúng mặc loại áo ngắn bằng vải gai màu đen, tất cả đều hơi nghiêng nghiêng đầu, ngước khuôn mặt trắng bệch lên lạnh lùng nhìn chúng tôi. Chúng tôi càng thêm lo lắng, không biết làm thế nào để đối phó vói bọn này mới được. Lâm Nam khẽ dặn dò hai người chúng tôi: “Không thể đợi thêm nữa! Bên ngoài lều cỏ là vực sâu vạn trượng, bọn người lùn này chỉ cần kéo ra đông hơn nữa là đã có thể dồn chúng ta rơi xuống vực rồi, tôi đoán rằng bên trong cánh cửa đó có một con quái vật màu đen đang canh giữ viên ảnh châu. Không cần biết là con gì thì chúng ta cứ giết hết bọn chúng xông vào bên trong đã!”

Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con! Tôi nắm chặt khẩu súng, Cáo con thì cầm chiếc xẻng đào núi, chuẩn bị sẵn sàng để quyết một trận sinh tử. Lâm Nam giơ thanh kiếm đồng nặng trịch dẫn đầu xông đến tên người lùn ở gần nhất, chỉ một nhát kiếm đã chém bay cái đầu to khổng lồ của nó, cái đầu bay xéo vào chỗ bức bình phong trên tường. Những tên người lùn khác ngẩn ra nhìn về phía đó cho đến tận khi nhìn thấy đồng bọn đầu thân đôi ngả, cái đầu va vào tường binh một tiếng, não bắn ra tung tóe thì mới bừng tỉnh, nhất loạt quay về phía chúng tôi hơi nhe răng ra cười rổi nhảy bổ đến.

Thật không ngờ sức bật của đám người lùn này lại mạnh đến mức kinh ngạc, chi khẽ nhún mình một cái mà đã nhảy lên tận trên đỉnh đầu chúng tôi. Do không kịp đề phòng nên chúng tôi bị bọn người lùn đó bám đầy trên cổ, mà mũ bảo hiểm của tôi lại bị rơi bên trong thế giới ảo vẫn chưa lấy lại được. Tôi chẳng thể nào quan tâm đên sự an toàn của hai người bọn họ được nữa, đầu ra sức lắc lấy lắc để, dựa vào chiếc cổ cứng của bộ áo giáp để chống chọi với bọn người lùn. Tóc tôi đều bị đám ngưòi lùn đó tóm chặt đau không chịu nổi.

Thấy tôi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, Lâm Nam và Cáo con đều cầm vũ khí trong tay xông tới phần đầu và vai của tôi, lực tấn công của bọn người lùn có vẻ như không quá mạnh, nhất thời tôi không hiểu nổi tên tướng Tẩn kia làm sao mà lại bị cắn đứt cả cánh tay cơ chứ? Đám người lùn trên người tôi đã bị đánh bay, tôi vừa tập trung đề phòng bọn chúng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy lên vừa dùng súng bắn chính xác vào những tên người lùn đang trèo đầu cưỡi cổ hai người kia.

Chúng tôi dẫm lên mặt đất rải đầy phần chân tay và đầu người lùn để lần lượt xông vào trong bóng tối đằng sau cánh cửa, chẳng ngờ phía sau đó lại là một vực sâu thăm thẳm tối om không nhìn thấy đáy. Giờ thì chẳng có lực nào đỡ chúng tôi nổi lên nữa, bởi vậy chúng tôi hét lên kinh hoàng, rơi thẳng xuống đáy vực với tốc độ cực nhanh.

Lần này không còn được may mắn rơi vào ổ tuyết nữa, một tiếng ùm vang lên, tôi rơi thằng xuống một đầm nước, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, đầm nước này chắc hẳn là sào huyệt của bàn tay đen lông dài, trong lúc cố gắng hết sức để nổi lên trên mặt nước tôi vẫn còn thấy nghi ngờ tên móng vuốt đen này rốt cuộc có phải là long vương trong truyền thuyết hay không? Hay đây là hậu duệ của loài khủng long thời tiền sử còn sót lại? Cho dù nó là thứ gì đi chăng nữa thì tôi cũng phải nhanh chóng rời khỏi mặt nước, chớ để cho cái thứ đang ẩn náu trong làn nước này cắn phải!

Vừa nổi lên trên mặt nước, tôi thấy khắp nơi đều tràn ngập luồng sáng đỏ, trong ánh sáng đỏ lại còn lấp lánh ánh trắng. Nhìn thấy hai người Lâm Nam và Cáo con rơi xuống cách chỗ tôi không xa, tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vội vàng cởi bỏ bộ áp giáp trên người, bơi về phía có ánh đèn pin. Nước trong đầm lạnh đến thấu xương, tôi vừa run lập cập tóm lấy Lâm Nam vừa hét lên hỏi bọn họ: “Hai người có bị thương không? Bây giờ phải làm thế nào?”

Giọng nói của Lâm Nam hơi khàn khàn: “Vẫn ổn, chỉ có khóe mắt của tôi hơi bị đau, giờ chưa nhìn thấy gì cả.” Cáo con nét mặt rầu rầu như sắp khóc: “Đều tại em chân tay chậm chạp, vừa nãy trong lều nếu không phải vì cứu em thì anh Lâm Nam cũng không bị đám người lùn đó chọc vào mắt làm bị thương.”

Mắt Lâm Nam vẫn đang nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, xem ra vết thương cũng không hề nhẹ, tôi và Cáo con mỗi người dìu một bên, run lẩy bẩy, không nói năng gì. Đúng lúc đó Lâm Nam chợt kêu to: “Không ổn rổi! Tôi nghe thấy trong nước có rất nhiều những con gì đó đang bơi tới!” Tôi và Cáo con hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, trên mặt nước rộng mênh mông được bao phủ bởi luồng ánh sáng đỏ ma mị, có rất nhiều những thứ gì đó đang rẽ sóng bơi đến chỗ chúng tôi, nhìn chẳng khác gì những quả ngư lôi, chỉ một lát nữa là sẽ đâm vào ba người chúng tôi rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi vẫn đang đạp chân trong làn nước mà không nghĩ ra đối sách gì, cái thứ từ xa bơi tới kia chắc hẳn chẳng có gì tốt đẹp. Lâm vào tình thế tuyệt vọng như vậy, Lâm Nam lại còn bị thương ở mắt, tôi tuyệt đối không thể cam tâm bó tay chịu trói, quyết không thể bỏ cuộc được! Nhất định phải cố gắng cho đến tận hơi thở cuối cùng!

Từ trong làn nước đột nhiên nổi lên một mặt phẳng ướt rượt đẩy ba người chúng tôi ngã sấp mặt xuống, nhìn ra xung quanh thấy có rất nhiều tòa tháp hình vuông nhất loạt dâng lên cao khỏi mặt nước, tòa tháp nào cũng có những rường vẽ hoa xà chạm trổ lấp lánh ánh sáng trắng lóa, tầng tầng lớp lớp, mỗi góc mái hiên đều được chạm trổ thành hình đầu rồng, trên cột nhà thì khắc phù điêu hình thân rồng. Từ đằng xa có vô số những con rắn đen khổng lổ tràn đến quấn xung quanh cột nhà và cả thân các tòa tháp!

Chắc hẳn dưới chân chúng tôi cũng là một tòa lầu rồng hình vuông giống như vậy. Lâm Nam đang ngồi bệt trên mặt đất chợt khẽ nói: “Hai người cẩn thận đây, tôi sờ thấy bên dưới chúng ta rất giống như được đắp bằng xương cốt, hai người có nhìn thấy đám rắn đen đang bò lổm ngồm bên dưới không? Nếu như có thì nghĩa là điểm mấu chốt để chúng ta thoát khỏi thế giới ảo chính là nằm trên những tòa lầu rồng này! Trong những cuốn sách cổ mà tôi từng đọc có ghi rằng lầu rồng bốn cạnh nếu dùng xương trăng đắp nên thì chỉ có một tác dụng, đó chính là để nuôi hắc sát!

Chúng ta quả là xui xẻo mới gặp phải cái thứ này! Đâm đầu đúng vào một con hắc sát được nuôi dưỡng cả nghìn năm để canh giữ ảnh châu rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương