Long Lâu Yêu Quật
-
Chương 23: Sát khí ngút trời
Lâm Nam ngắm nghía cỗ quan tài màu đen kia một hồi lâu, thấy chúng tôi vẫn còn đang ngẩn người ra nhìn hai lưỡi dao hình bán nguyệt thì không chịu nổi nữa bèn lên tiếng: “Đám nòng nọc hoàng bí màu bạc trong cán dao đó tôi đã xem xét kĩ rồi, thật ra về mặt nguyên lý cũng giống với những đồng nam đồng nữ bị rót thủy ngân vào ngưòi ở trong quan tài của vị pháp sư, đểu là những chiêc đầu yêu quái nhỏ xíu, dùng xác chết làm thức ăn đế nuôi dưỡng chúng. Nơi thực hiện tà thuật chắc chắn là ở cán dao, khống chế không cho lũ đầu yêu quái đó lớn lên, chi có thể đánh hơi đuổi theo ngưòi sống, bơi lội bên dưới lòng đất để bảo vệ. Vừa nãy sau khi hai lưõi dao này bay từ trong hố ra thì luồng khí lạnh buốt trên mặt đầm trong nháy mắt đã làm chất dịch trong cán dao đông cứng lại, lũ đầu yêu quái cũng bị đóng băng ở bên trong tạm thời không thể làm loạn được nữa. Bởi vậy tôi mới nói không cần để ý đến chúng nữa, thà rằng mau mau tới giúp tôi nghĩ cách xử lý cỗ quan tài màu đen này. Tôi cảm thấy ở đây càng ngày càng lạnh hơn, hai người thử nói xem chỗ tận cùng của lòng đất này liệu có phải là nơi huyết đồng xuất hiện? Lại còn cả cỗ quan tài đang nổi này có phải cũng có vấn đề rồi không? Có phải do chuyển lên mặt đất nên khiến lũ móng vuốt âm có những hoạt động bất thường hay không?”
Cáo con lắc đẩu đáp: “Điều này thì em không biết. Những hoạt động bất thường của lũ móng vuốt âm hai ngày gần đây mới xuất hiện, về lĩnh vực này thì anh là chuyên gia, sao lại còn hỏi em? Em vẫn còn đang nghĩ về hai lưỡi dao này, hay là để em lấy mang đi, nhìn màu sắc kiểu dáng của nó cố xưa vậy chắn hẳn cũng có giá trị liên thành đấy.”
Vào giờ khắc sinh tử này mà Cáo con vẫn còn nghĩ đến chuyện nhặt hai lưỡi dao yêu quái đáng tiền kia mang đi! Tôi nghiêm nghị nhắc nhở: “Đừng để tiền tài làm mờ mắt, nếu lỡ hai lưỡi dao này ở trong ba lô của em đột nhiên lặng lẽ đâm thẳng vào sau lưng thì biết làm thế nào?”
Cáo con nghĩ ngợi một hồi thấy cũng đúng bèn nhặt hai lưỡi dao yêu quái lên, dùng hết sức ném mạnh xuống đầm nước: “Để tránh chúng làm hại người, chi bằng để chúng cả đời ngâm mình trong đáy nước lạnh đi, chẳng ai cần nữa! Sao mà em cũng thấy ở đây ngày càng lạnh hơn vậy? Chị Sương, chị có thấy như vậy không?”
Tôi kinh ngạc nhìn Cáo con khi nói chuyện, làn hơi ấm thở ra đã biến thành một màn sương trắng lạnh buốt, lúc chúng tôi mới vào đây đâu có lạnh đến như vậy! Lâm Nam tiên đến sát bên bờ đầm, thò tay xuông thử nhiệt độ của nước, cũng thấy băn khoăn không hiểu: “Đến nước suối cũng sắp đóng băng rồi, rốt cuộc là có vấn đề ở đâu nhỉ? Xem ra chúng ta phải tăng tốc lên, nếu mặt nước mà đóng băng là phiền phức to đấy!”
Nước suối lúc này đã biến thành một đầm nước lạnh buốt, bệ đỡ quan tài bằng ngọc trắng ở giữa đầm nước đang hơi hơi lay động, xem ra không phải do bên dưới có giá đỡ mà là bên trên có dây treo. Chúng tôi không ai bảo ai mà cùng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy phần nóc mộ cũng bị những lớp gạch dẩy cộp bịt kín lại, bên trên còn khảm rất nhiều những viên đá quý, đang lấp lánh phản chiếu dưới ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ mấy ngọn đèn của chúng tôi.
Tôi cẩn thận quan sát một hồi thì nhận ra vô số những viên đá quý này kì thực đều mang hình dáng của động vật, những đường viền bên ngoài nhìn đơn giản mà lại mang nhiều ý nghĩa. Chúng bao gồm bốn loại hình dạng của các con vật là rồng, nhện, gấu và hươu được sắp xếp lần lượt ở các hướng Đông Nam Tây Bắc. Lâm Nam suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Bôn con vật này không đúng! Chúng ta đều biết rằng Đông cung thanh long, Bắc cung huyền vũ, Tây cung bạch hổ, Nam cung chu tước mới là tứ tượng ở bốn phương Đông Nam Tây Bắc đúng theo tiêu chuẩn. Sao ở đây lại làm ra lung tung lộn xộn thế này?”
Tôi chợt nhớ rằng trong phần Chu Nhân, chương Khảo Công Kí, sách Chu Lễ có viết: “Xe hình vuông, là tượng trưng cho đất; lọng che hình tròn, là tượng trưng cho trời; ba chục nan hoa, là tượng trưng cho nhật nguyệt; hai mươi tám nan lọng, là tượng trưng cho tinh tú; cờ hình rồng chín móc treo, là tượng trưng cho lửa lớn; cờ hình chim bảy móc treo, là tượng trưng cho lửa nhỏ; cờ hình gấu sáu móc treo, là tượng trưng cho chinh phạt; cờ quy xà bốn móc treo, là tượng trưng cho doanh trại.” Điều này cũng có nghĩa là từ thời nhà Chu, thậm chí là thời Tiên Tẩn thì tứ tượng không phải hoàn toàn cố định là thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ.
Nhìn kĩ hơn một chút nữa thì thấy miệng của con rồng khảm bằng đá quý đang hơi hé mở, giống như là đang hạ thấp giọng ngâm nga, chỗ đầu rồng còn có một người đang quỳ xuống, mặt hướng về phía Nam, lưng quay về phía Bắc, hai tay buông thõng, đang nhìn thẳng về phía bệ đỡ quan tài bằng ngọc trắng ở giữa đầm nước lạnh giá.
Có lẽ là do cái nhìn của con gái thường khá là kĩ càng nên Cáo con cũng là người tán đồng với cách nhìn của tôi trước tiên. Lúc này lại phải quay trở lại với những ghi chép của người môn khách nọ. Thừa tướng Lã Bất Vi được an táng ở sát huyệt trong ngọa long ngâm, đem tới cho vương triều nhà Tần bá khí ngút trời. Những cách bố trí trên nóc mộ này rõ ràng cũng nhằm mục đích giúp cho người nằm trong mộ có thể hấp thu được một cách tốt nhất loại sát khí này.
Vậy nói theo một cách khác thì Chu vương chắc chắn được an táng ở chính huyệt trong phong thủy. Từ xưa tới nay trong phong thủy, chính và tà vốn dựa vào nhau để sinh tồn, cái đầm lạnh lẽo đầy sát khí này chắc chắn cũng sẽ đối ứng có một nguồn nước suối nóng để giữ vững khí vương đạo trong phong thủy!
Vương triều nhà Tần giờ đã là dĩ vãng, cách bố trí phong thủy này đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình, giờ không còn ý nghĩa gì nữa, lẽ nào muốn để cho tất cả câu đố này đều nằm đóng băng dưới lòng đất. Mà sao không sớm, không muộn, lại đóng băng đúng lúc chúng tôi vừa mới vào thế này?
Lâm Nam lắng nghe tôi và Cáo con thay nhau phân tích, lặng im không nói năng gì, lại lấy ra một sợi dây thừng, ước lượng khoảng cách cho đến phần chính giữa của đầm nước. Có vẻ như anh ta muốn nhảy lên phần bệ đặt quan tài, sang mở quan tài tìm ngọc. Tôi lo lắng hỏi: “Lâm Nam, anh không thể nghĩ cách phá vòng vây trước rồi hẵng sang xem xét cỗ quan tài đen kia được hay sao?”
Lâm Nam cố chấp không thèm nghe lời của tôi và Cáo con, vẫn ném dây thừng một cách chuẩn xác tròng đúng vào phần bệ đặt quan tài bằng ngọc trắng rồi ra sức kéo dây thừng, sau đó thất vọng lên tiếng: “Làm sao mà lại giống như nam châm đẩy nhau thế này? Không có chút lực nào cả, trừ phi bên dưới có vẫn thạch hoặc vẫn thiết (ND: đá có chứa sắt từ trên trời rơi xuống) đang tác động vào chăng?”
Trong lăng mộ ngày càng lạnh hơn, nước trong đầm đã ngừng không lay động nữa, trên bề mặt đã đông cứng thành một lớp màng mỏng, xem ra việc bị đóng băng chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Trên bề mặt bệ đặt quan tài bằng ngọc trắng và cỗ quan tài màu đen cũng đều có một lớp sương trắng ngưng đọng lại, dưới ánh đèn nhìn như một lớp lông mịn vậy.
Cáo con tranh thủ thời gian trước khi mọi thứ bị đóng băng, ra sức nhặt nhạnh các thứ đồ châu báu quý giá được bồi táng trong lăng mộ, cũng chỉ kịp nhặt ra được mấy đồ thủ công chế tác bằng ngọc rất tinh xảo, hì hục nhét đầy vào trong ba lô.
May mà bộ quần áo Lâm Nam chuẩn bị cho chúng tôi được làm từ chất liệu cao su mềm có tác dụng giữ nhiệt rất tốt, nhờ vậy chúng tôi mới không bị đóng băng dính chặt vào mặt đất như những đồ bằng ngọc kia. Một lúc sau, mặt đầm đã đóng băng rắn đanh lại, Lâm Nam liền đeo găng tay vào, chầm chậm tiến về phía cỗ quan tài đen trong đầm băng.
Tôi và Cáo con đứng trên bờ nhìn Lâm Nam lấy thiết bị ra, đi đi lại lại xung quanh cỗ quan tài đen để đo đạc, tính toán xem chất liệu của cỗ quan tài đen đó có phải được chế tạo từ vẫn thiết hay không. Nếu còn chưa làm rõ nó có phải là vật chất có chứa tính phóng xạ hay không thì tốt hơn hết là chúng tôi chưa nên lại gần, lần này tiến sâu vào trong lòng đất, chúng tôi chẳng ai mang theo những thiết bị có tác dụng phòng ngừa chất phóng xạ cả.
Lâm Nam gọi chúng tôi qua đó rồi nói: “Cỗ quan tài đen này đúng là được làm từ kim loại, nhưng không đoán ra được là làm từ chất liệu gì, theo sự suy đoán của tôi thì chắc nó được làm từ vẫn thiết thời cổ đại, tính phóng xạ đã không còn nữa. Chỉ có điều rất kì lạ là trên bề mặt của quan tài đen có một lớp sương mỏng, đeo găng tay rồi mà khi đến gần vẫn có cảm giác tê tê giống như tiếp xúc với điện vậy.”
Chúng tôi bèn tiến lại gần nhìn cho kĩ, bề mặt của cỗ quan tài đen này quả thực là chất liệu kim loại, giống một cái hòm sắt vừa to vừa nặng có bề mặt sần sùi, một đường viền vòng quanh dưới ánh đèn nhìn có vẻ mờ mờ. Trên bề mặt có một lớp sương mù rất mỏng, chỉ khoảng hai milimét bốc hơi lên bị ngưng tụ lại thành một lớp vỏ mỏng màu trắng.
Tôi lấy mu bàn tay khẽ chạm nhẹ vào cỗ quan tài đen, thấy có một lực hút tê tê muốn dính chặt tay tôi vào đó. Thấy vậy tôi vội vàng rút mạnh tay ra, thấy ở trên găng tay chỗ tiếp xúc với quan tài đã có một lớp băng dính vào. Tôi lắc đầu nói với Lâm Nam: “Đây không phải là cảm giác bị điện giật mà giống như là khí lạnh của quan tài. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao đột nhiên lại phát ra loại khí lạnh mạnh đến như vậy, khiến ngay cả đầm nước cũng bị đóng băng lại?”
Cỗ quan tài đen sì có vỏ này lại một lần nữa làm khó cho chúng tôi. Nó giống như một khối sắt liền xù xì, không tìm thấy chỗ để mở ở đâu cả. Chúng tôi vốn hi vọng đi qua đầm nước tới phía khác của lăng mộ Chu vương, tìm được đường quay trở lại mặt đất, nhưng giờ đây nước suối lại vô duyên vô cớ đóng băng lại, biến thành cả một cái đầm băng. Xem ra chúng tôi vẫn phải tìm ra chỗ để mở cỗ quan tài của Lã Bất Vi, như vậy mới có thể hiểu được nguyên nhân vì sao mà đầm nước đột nhiên lại bị đóng băng.
Phần bên dưới của bệ đỡ quan tài bằng ngọc trắng đã bị đông cứng vào với mặt băng, còn phần bên trên thì gắn liền với cỗ quan tài đen thành một khối. Lâm Nam và Cáo con đứng quanh mân mê cỗ quan tài, còn tôi không thể chen vào được nữa bèn ngẩng đầu lên quan sát kĩ sự sắp xếp của những viên đá quý được khảm trên trần mộ. Rồng, nhện, gấu và hươu là bôn loài vật hết sức bình thường, không còn nghi ngờ gì nữa chính là đại diện cho tứ tượng phong thủy. Chỗ miệng con rồng có một người đang hơi quỳ xuống, cũng chính là hình ảnh tượng trưng cho chủ nhân ngôi mộ đang hâp thu địa khí. Ồ, cái người hơi quỳ kia sao lại không thấy nữa rồi?
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của tôi, Lâm Nam và Cáo con cũng ngẩng đẩu lên tìm kiếm hình người hơi quỳ lúc nãy còn đang ở miệng rồng. Chỗ trước đây có hình người đó giờ lại trống không, để lại một cái lỗ, chẳng thấy đá quý ở đâu nữa. Lâm Nam bèn nói: “Sao lại thế này? Không thể có bẫy ngầm hại người nào nữa chứ? Lẽ nào hình người biến mất này chính là lối thoát của chúng ta?”
Mọi người còn đang yên lặng suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng động khẽ vang lên, nắp đậy của cỗ quan tài sắt chợt hơi hé mở để lộ ra một khe hở hẹp. Ngay lập tức khí lạnh đến thấu xương ùa ra, không khí đầy vẻ ma quái. Chúng tôi liền lùi về phía sau mấy bước, sợ rằng trong quan tài lại có một cái xác sống nghìn năm chưa thối rữa bò ra! Dựa vào những kinh nghiệm trước đây, chúng tôi đã đến được cung điện dưới đất cuối cùng của lăng mộ nhà Tần, tuy Lâm Nam đã nhấn mạnh mấy lần rằng ở đây không còn bẫy ngầm gì nữa, nhưng dù sao lăng mộ này cũng chẳng phải do anh ta xây nên, thà cẩn thận một chút vẫn hơn!
Đôi mắt Lâm Nam chợt sáng rực lên: “Tôi biết rổi, hai người thử xem có phải thế này không nhé. Hai lưỡi dao yêu quái hình trăng lưỡi liềm kia từ trong đường ngầm bay ra, vừa hay lại cắm đúng vào phần nóc mộ, làm chấn động trận pháp được bố trí trên đó, khiến sát khí của cả huyệt mộ bị đảo loạn. Bá khí không có chỗ thoát ra liền tập trung lại thành âm khí lạnh lẽo, làm đóng băng cả đầm nước. Còn hình người đã biến mất kia theo tôi thấy chính là sát khí thành hình, đã bay lên trên mặt đất rồi!”
Những điều mà Lâm Nam nói quá ư là huyền hoặc, tôi thấy khó có thể tin được. Sát khí làm sao có thể ngưng tụ thành hình được? Nếu quả thật nó đã bay lên trên mặt đất thì chắc chắn không phải dẫn theo một đám người đến bắt chúng tôi hay sao? Làm gì có chuyện đen đủi như vậy được?
Cáo con đã hoàn toàn tin vào những lời Lâm Nam nói, thấy tôi vẫn còn lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ bèn vội vàng thuyết phục: “Thật đấy, anh Lâm Nam đã từng gặp phải chuyện khí biến thành hình, có điều lần đó anh ấy nói gặp phải tử khí ở trong một ngôi mộ thời nhà Đường. Chủ nhân của ngôi mộ đó mới lâm vào tình trạng chết giả thì đã bị đem chôn, không lâu sau thì sống lại, ra sức tìm cách thoát ra khỏi cỗ quan tài bị bịt kín không có một khe hở. Trên nắp đậy quan tài vẫn còn để lại rất nhiều những vết móng tay cào câu. Cuối cùng người đó đành chấp nhận bị chôn sông mà chết, khí nóng thở ra bị trộn lẫn với mùi tử khí thối rữa, lại gặp phải đúng một huyệt mộ ở nơi đất dưỡng thi. Lâm Nam vừa mở nắp quan tài thì thấy một đám khí có hình người từ trong bay ra, mùi hôi thôi không bút nào tả xiết bay lên không trung, một lúc lâu sau mới chịu tan đi. Chị đến mà xem, vết sẹo trên cổ tay anh ấy chính là dấu vết để lại sau khi khẽ chạm vào đám tử khí thành hình đó đây!”
Tôi nhìn Cáo con đang nhiệt tình giúp Lâm Nam tháo găng tay ra, trên cổ tay có một vết hình tròn màu xanh nhạt, to bằng cỡ đồng xu, giống như là đang nổi lên trên bể mặt da vậy, lúc ẩn lúc hiện. Lâm Nam có vẻ hơi xấu hổ rụt tay về nói: “Cáo con cứ hay lo lắng thôi, tôi đã nói là không sao rồi, cô ấy vẫn cứ ghi nhớ ở trong lòng, cứ bắt tôi chạy chữa hết thầy này đến thuốc khác. Chỉ có điều địa khí ở nơi này được chôn cất đã lâu ngày rồi, do tình cờ may mắn mà quả thực có thể thành hình, điểu này là thật đó.”
Cáo con có lẽ cảm thấy mình trong lúc xúc động đã có vẻ quá thân mật với Lâm Nam, ngượng ngập nhìn Lâm Nam rút tay về, tuy vậy ánh mắt lại không có vẻ gì là xấu hổ, ngược lại còn sáng long lanh nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn vào ánh mắt sáng rực đó của Cáo con, tôi đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng. Hai người bọn họ đã nói chắc như đinh đóng cột như vậy, lẽ nào hình người biến mất kia quả thật chính là do sát khí trong lăng mộ tụ lại thành hình, bay thẳng lên trên mặt đất rồi? Lăng mộ vốn được vây kín bởi bức tường Kim Cương và cung điện liên hoàn kia một khi có lỗ thủng, thêm vào đó lại có sát khí thành hình trốn thoát nữa, sự cân bằng trong lăng mộ đã bị đảo lộn hoàn toàn, cỗ quan tài đen cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều, mất đi lực chống đỡ nên mới bị nứt ra như thế?
Đã không thể suy nghĩ kĩ tất cả những nguyên nhân hậu quả này thì thôi coi như bỏ đi! Không cần phải để ý nhiều như vậy nữa, ba người chúng tôi đồng tâm hiệp lực men theo khe nứt của cỗ quan tài đen, cố gắng hết sức để bậy cái nắp ra. Lâm Nam nói quả không sai, đích thực là không còn bẫy ngầm hại người nào nữa. Cả một khối vẫn thiết lớn như vậy từ trên trời rơi xuống thật là hiếm gặp Chúng tôi thấy ở giữa khối vẫn thiết đó là một một cái hố hình người dạng elip, khí lạnh tỏa ra đến ghê người, xương cốt của chủ nhân ngôi mộ đã bị đóng băng dính liền vói kim loại thành một khối, về cơ bản không thể nhìn ra được là thi thể của người nào. Nếu không phải nhờ có những ghi chép của vị pháp sư ở bên ngoài kia thì chẳng ai có thể biết được đây chính là diện mạo của thừa tướng Lã Bất Vi, cũng chẳng biết khối vẫn thiết đen ngòm được tạo ra từ nguyên tố gì. Ngay cả bên trong quan tài cũng có lớp vò do sương mù hóa thành dày khoảng hai đến ba milimét, vô cùng lạnh không thể nào chạm vào được.
Bây giờ tôi mới nhớ ra lần này Lâm Nam mở quan tài mà lại quên không thắp một ngọn nến trong lăng mộ, tuy nhiên thấy bộ dạng anh ta mê tín như vậy, tôi không nói nữa thì tốt hơn.
Cáo con là người đầu tiên bị thất vọng. Bên trong quan tài của Lã Bất Vi chỉ là từng cuộn từng cuộn sách bằng lụa, không hề nhìn thấy bất kì dâu vết nào của những đồ quý giá. Mà ngay cả những cuộn sách này cũng bị đóng băng thành một khối, khó lòng có thể mở ra xem nội dung bên trong là gì. Không còn cách nào khác, Cáo con đành phải lấy xẻng đào xuống dưới, miệng không ngừng lầu bầu: “Tốn biết bao nhiêu công sức như vậy lại chỉ có thể mang lên mặt đất bộ ‘Lã thị xuân thu’ đáng chết này, mình mà không bị tức chết thì cũng bị người khác cười cho thối mũi!”
Trong lăng mộ đã lạnh tới mức không thể nào chịu nổi, chúng tôi cũng không thể kiên trì lâu hơn được nữa. Cáo con hì hục đào lên được một nửa quyển sách thì không thể nào đào thêm nữa, bên dưới vừa chạm vào một cái đã vỡ vụn. Tôi thấy vậy thì hết sức đau lòng, đó là di sản văn hóa từ mấy nghìn năm trước. Lã Bất Vi đã chọn bộ sách này để làm vật bồi táng trong quan tài của mình chứ không giống với những người khác để toàn châu báu ngọc ngà trong quan tài, từ đó có thể thấy được nội dung của bộ sách này không phải là tầm thường, nên tôi bèn vội vàng ngăn Cáo con lại: “Không đào được thì thôi đừng đào nữa, hãy để lại cho người khác một ít! Em không nhìn xem ba lô của mình đã sắp đầy rồi, lẽ nào em không cần những châu báu trong mộ Chu vương nữa hay sao?”
Tôi vừa nói dứt lời thì chợt nghe phía thấy sau lưng, ở chỗ bức tường dày gần hai mét mà chúng tôi tiến vào đang đổ sụp xuống sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, từng đống gạch rơi xuống bịt kín lối vào của chúng tôi. Lâm Nam không tránh khỏi sững sờ, vội vàng lao tới nhảy xuống đường hầm mà anh ta đã đào, rất nhanh sau đó lại bò lên, toàn thân đầy bùn đất đen sì, luôn miệng kêu khổ. Thì ra là đường ngẩm được đào trộm này sau vài lần đào bới mới gây ra vụ sụt lở của lăng mộ, bên trong đã hoàn toàn bị bịt kín rồi.
“Tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc, Lâm Nam anh cũng đừng có tiếc quá, những lưỡi dao yêu quái hình trăng lưỡi liềm bên trong đường hầm đó chẳng ai dám chắc là chỉ có hai con, vạn nhất mà chúng ta đi tiếp vào trong lại gặp thêm mấy con nữa thì khó mà tránh khỏi những chuyện không hay!” Tuy miệng tôi nói như vậy nhưng trong lòng cũng có chút nuối tiếc, đường rút lui đã bị bịt kín rồi, không thể nào quay về chỗ đôi uyên ương đào trộm mộ để an táng cho bọn họ một cách tử tế được, dù sao thì trong lúc nguy cấp họ cũng đã cứu mạng chúng tôi.
Sau khi thu dọn xong xuôi, để chống chọi với cái lạnh, chúng tôi cố sức lấy ra mấy mảnh sôcôla đã bị đông cứng, nhưng chẳng ai có thể cắn được cả. Do Lâm Nam kiên trì thuyết phục, chúng tôi thất vọng đậy nắp quan tài lại, rồi dành một phút mặc niệm cho thừa tướng Lã Bất Vi, sau đó mói tiếp tục dò dẫm đi trong bóng tối phía sau đầm băng.
Chúng tôi nhìn đồng hổ, từ lúc đêm rằm bắt đầu đi xuống lăng mộ đến bây giờ đã qua mười sáu tiếng đổng hồ, trên mặt đất cũng đã là hơn bốn giờ chiều rồi. Có thể do chúng tôi đã gặp phải quá nhiều những chuyện đáng sợ nên người nào người nấy đều tỉnh như sáo, không hề thây buồn ngủ gì cả. Chưa đi được bao xa thì thấy mặt nước đóng băng bên dưới đã bắt đầu tan chảy, chúng tôi bèn ra hiệu cho nhau thắt chặt túi chống thấm, đeo bình dưỡng khí lên, cẩn thận tiến về phía bức tường ở bờ đầm.
Cũng không biết sát khí bay lên mặt đất có hình dạng như thế nào, liệu có dẫn đến một đám người đang giăng sẵn thiên la địa võng, bày binh bố trận chờ chúng tôi xuất dầu lộ diện thì làm một mẻ lưới quét sạch hay không? Tôi thật sự không muốn mình lại đen đủi tới mức phải cầu cứu bố tôi nhờ giúp đỡ.
Tôi vừa suy nghĩ mông lung vừa bước theo sau Lâm Nam, chợt nhận ra mình đã đi tới mép đầm từ lúc nào không hay. Mặt đầm lúc này đã không còn đóng băng rắn chắc như khi nãy nữa, lớp băng trên bề mặt đã mỏng tới mức có thể dẫm vỡ được, may mà chúng tôi có thể vượt qua cả quãng đường một cách an toàn. Ba người bất giác thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tự thấy mình thật may mắn.
Lâm Nam lại bắt đầu lấy đồng hồ đo ra, thay đổi đủ các hướng để đo đạc khiến tôi nhớ đến chiêc mũi khoan Lâm Nam đã đặt trước lúc đi xuống mộ, bèn tiến về phía trước hỏi anh ta: “Có phải ở đây đã có tín hiệu rồi hay không? Mau nhìn xem còn cách chỗ anh dự đoán là có lăng mộ bao xa nữa?”
Lâm Nam thất vọng lắc đẩu nói: “Tín hiệu tuy có nhưng rất yếu, hơn nữa phương hướng hiện ra cũng dường như không đúng, làm sao lại có thể ở rất sâu bên dưới chỗ chúng ta đang đứng được? Lúc đầu tôi đo được là cách mặt đất khoảng chừng hai mươi mét. Trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ này chúng ta đã đi xuống phải đến ba mươi mét rồi, nhưng trên đổng hồ vẫn hiển thị mũi khoan còn cách chúng ta ít nhất hai mươi mét nữa, lẽ nào khoảng cách sai lệch lại lớn như vậy?”
Tôi bèn cười ha ha đáp lại: “Lần này anh đã nhầm lẫn quá nhiều rồi hả? Hoặc có lẽ mũi khoan đã khoan trúng vào người một con vật nào đó, bị nó mang chạy xuổng chỗ sâu hơn, cũng có khả năng này chứ? Mau đi thôi, ở đây dường như cũng không được an toàn cho lắm.”
Chúng tôi bèn tháo mặt nạ ra, nhìn xem tình hình xung quanh như thế nào, hết sức cẩn thận tiếp tục tiến về phía trước. Chính huyệt của phong thủy, xét về mặt lý thuyết thì không thể ở cách đầm băng quá xa, đã đi lâu như vậy rồi, sát khí chắc cũng đã đi theo hình người biến mất kia quá nửa rồi, thế nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng nước chảy của miệng suối phun ngắt quãng trong “nội tàng uyên”, quả thật là vô cùng kì lạ!
Huyệt mộ này của Lã Bất Vi có ba mặt đều bị bịt kín, chỉ còn chừa lại một mặt phía đầm nước đóng băng là chưa bị bịt bằng gạch mà thôi. Nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của vị pháp sư này thì không thể để lại một lỗ hổng như vậy. Chắc hẳn ở mặt đầm nước đóng băng này có chướng ngại nào đó không thể vượt qua, tuy lúc này vẫn chưa phát hiện thấy tình hình gì khác thường nhưng chẳng ai dám chắc đây liệu có phải là giờ phút bình yên trước thời khắc nguy hiểm hay không?
Mặt đường ở dưới chân đã không còn nhìn thấy dấu vết của bàn tay con người nữa, đều là đường được hình thành tự nhiên từ đá cuội. Những viên đá này bị nước chảy qua mài mòn thành hình tròn nhẵn sáng bóng. Tôi đột nhiên nghĩ ra một vấn đề bèn ra hiệu cho hai người bọn họ dừng lại: “Chờ một lát, hai người có cảm thấy kì lạ không? Chúng ta vẫn cho rằng bên dưới này là lăng mộ của thiên tử nhà Tây Chu, nhưng trên cả con đường từ lúc chúng ta đi xuống đến giờ đều chỉ thấy những vật dụng của thời nhà Tần. Nhìn vào khối lượng công trình này lớn đến như vậy, tôi cứ cảm thấy đây không thể do một người môn khách của thừa tướng lén lút xây dựng nên được.”
Cáo con lắc đẩu đáp: “Điều này thì em không biết. Những hoạt động bất thường của lũ móng vuốt âm hai ngày gần đây mới xuất hiện, về lĩnh vực này thì anh là chuyên gia, sao lại còn hỏi em? Em vẫn còn đang nghĩ về hai lưỡi dao này, hay là để em lấy mang đi, nhìn màu sắc kiểu dáng của nó cố xưa vậy chắn hẳn cũng có giá trị liên thành đấy.”
Vào giờ khắc sinh tử này mà Cáo con vẫn còn nghĩ đến chuyện nhặt hai lưỡi dao yêu quái đáng tiền kia mang đi! Tôi nghiêm nghị nhắc nhở: “Đừng để tiền tài làm mờ mắt, nếu lỡ hai lưỡi dao này ở trong ba lô của em đột nhiên lặng lẽ đâm thẳng vào sau lưng thì biết làm thế nào?”
Cáo con nghĩ ngợi một hồi thấy cũng đúng bèn nhặt hai lưỡi dao yêu quái lên, dùng hết sức ném mạnh xuống đầm nước: “Để tránh chúng làm hại người, chi bằng để chúng cả đời ngâm mình trong đáy nước lạnh đi, chẳng ai cần nữa! Sao mà em cũng thấy ở đây ngày càng lạnh hơn vậy? Chị Sương, chị có thấy như vậy không?”
Tôi kinh ngạc nhìn Cáo con khi nói chuyện, làn hơi ấm thở ra đã biến thành một màn sương trắng lạnh buốt, lúc chúng tôi mới vào đây đâu có lạnh đến như vậy! Lâm Nam tiên đến sát bên bờ đầm, thò tay xuông thử nhiệt độ của nước, cũng thấy băn khoăn không hiểu: “Đến nước suối cũng sắp đóng băng rồi, rốt cuộc là có vấn đề ở đâu nhỉ? Xem ra chúng ta phải tăng tốc lên, nếu mặt nước mà đóng băng là phiền phức to đấy!”
Nước suối lúc này đã biến thành một đầm nước lạnh buốt, bệ đỡ quan tài bằng ngọc trắng ở giữa đầm nước đang hơi hơi lay động, xem ra không phải do bên dưới có giá đỡ mà là bên trên có dây treo. Chúng tôi không ai bảo ai mà cùng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy phần nóc mộ cũng bị những lớp gạch dẩy cộp bịt kín lại, bên trên còn khảm rất nhiều những viên đá quý, đang lấp lánh phản chiếu dưới ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ mấy ngọn đèn của chúng tôi.
Tôi cẩn thận quan sát một hồi thì nhận ra vô số những viên đá quý này kì thực đều mang hình dáng của động vật, những đường viền bên ngoài nhìn đơn giản mà lại mang nhiều ý nghĩa. Chúng bao gồm bốn loại hình dạng của các con vật là rồng, nhện, gấu và hươu được sắp xếp lần lượt ở các hướng Đông Nam Tây Bắc. Lâm Nam suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Bôn con vật này không đúng! Chúng ta đều biết rằng Đông cung thanh long, Bắc cung huyền vũ, Tây cung bạch hổ, Nam cung chu tước mới là tứ tượng ở bốn phương Đông Nam Tây Bắc đúng theo tiêu chuẩn. Sao ở đây lại làm ra lung tung lộn xộn thế này?”
Tôi chợt nhớ rằng trong phần Chu Nhân, chương Khảo Công Kí, sách Chu Lễ có viết: “Xe hình vuông, là tượng trưng cho đất; lọng che hình tròn, là tượng trưng cho trời; ba chục nan hoa, là tượng trưng cho nhật nguyệt; hai mươi tám nan lọng, là tượng trưng cho tinh tú; cờ hình rồng chín móc treo, là tượng trưng cho lửa lớn; cờ hình chim bảy móc treo, là tượng trưng cho lửa nhỏ; cờ hình gấu sáu móc treo, là tượng trưng cho chinh phạt; cờ quy xà bốn móc treo, là tượng trưng cho doanh trại.” Điều này cũng có nghĩa là từ thời nhà Chu, thậm chí là thời Tiên Tẩn thì tứ tượng không phải hoàn toàn cố định là thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ.
Nhìn kĩ hơn một chút nữa thì thấy miệng của con rồng khảm bằng đá quý đang hơi hé mở, giống như là đang hạ thấp giọng ngâm nga, chỗ đầu rồng còn có một người đang quỳ xuống, mặt hướng về phía Nam, lưng quay về phía Bắc, hai tay buông thõng, đang nhìn thẳng về phía bệ đỡ quan tài bằng ngọc trắng ở giữa đầm nước lạnh giá.
Có lẽ là do cái nhìn của con gái thường khá là kĩ càng nên Cáo con cũng là người tán đồng với cách nhìn của tôi trước tiên. Lúc này lại phải quay trở lại với những ghi chép của người môn khách nọ. Thừa tướng Lã Bất Vi được an táng ở sát huyệt trong ngọa long ngâm, đem tới cho vương triều nhà Tần bá khí ngút trời. Những cách bố trí trên nóc mộ này rõ ràng cũng nhằm mục đích giúp cho người nằm trong mộ có thể hấp thu được một cách tốt nhất loại sát khí này.
Vậy nói theo một cách khác thì Chu vương chắc chắn được an táng ở chính huyệt trong phong thủy. Từ xưa tới nay trong phong thủy, chính và tà vốn dựa vào nhau để sinh tồn, cái đầm lạnh lẽo đầy sát khí này chắc chắn cũng sẽ đối ứng có một nguồn nước suối nóng để giữ vững khí vương đạo trong phong thủy!
Vương triều nhà Tần giờ đã là dĩ vãng, cách bố trí phong thủy này đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình, giờ không còn ý nghĩa gì nữa, lẽ nào muốn để cho tất cả câu đố này đều nằm đóng băng dưới lòng đất. Mà sao không sớm, không muộn, lại đóng băng đúng lúc chúng tôi vừa mới vào thế này?
Lâm Nam lắng nghe tôi và Cáo con thay nhau phân tích, lặng im không nói năng gì, lại lấy ra một sợi dây thừng, ước lượng khoảng cách cho đến phần chính giữa của đầm nước. Có vẻ như anh ta muốn nhảy lên phần bệ đặt quan tài, sang mở quan tài tìm ngọc. Tôi lo lắng hỏi: “Lâm Nam, anh không thể nghĩ cách phá vòng vây trước rồi hẵng sang xem xét cỗ quan tài đen kia được hay sao?”
Lâm Nam cố chấp không thèm nghe lời của tôi và Cáo con, vẫn ném dây thừng một cách chuẩn xác tròng đúng vào phần bệ đặt quan tài bằng ngọc trắng rồi ra sức kéo dây thừng, sau đó thất vọng lên tiếng: “Làm sao mà lại giống như nam châm đẩy nhau thế này? Không có chút lực nào cả, trừ phi bên dưới có vẫn thạch hoặc vẫn thiết (ND: đá có chứa sắt từ trên trời rơi xuống) đang tác động vào chăng?”
Trong lăng mộ ngày càng lạnh hơn, nước trong đầm đã ngừng không lay động nữa, trên bề mặt đã đông cứng thành một lớp màng mỏng, xem ra việc bị đóng băng chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Trên bề mặt bệ đặt quan tài bằng ngọc trắng và cỗ quan tài màu đen cũng đều có một lớp sương trắng ngưng đọng lại, dưới ánh đèn nhìn như một lớp lông mịn vậy.
Cáo con tranh thủ thời gian trước khi mọi thứ bị đóng băng, ra sức nhặt nhạnh các thứ đồ châu báu quý giá được bồi táng trong lăng mộ, cũng chỉ kịp nhặt ra được mấy đồ thủ công chế tác bằng ngọc rất tinh xảo, hì hục nhét đầy vào trong ba lô.
May mà bộ quần áo Lâm Nam chuẩn bị cho chúng tôi được làm từ chất liệu cao su mềm có tác dụng giữ nhiệt rất tốt, nhờ vậy chúng tôi mới không bị đóng băng dính chặt vào mặt đất như những đồ bằng ngọc kia. Một lúc sau, mặt đầm đã đóng băng rắn đanh lại, Lâm Nam liền đeo găng tay vào, chầm chậm tiến về phía cỗ quan tài đen trong đầm băng.
Tôi và Cáo con đứng trên bờ nhìn Lâm Nam lấy thiết bị ra, đi đi lại lại xung quanh cỗ quan tài đen để đo đạc, tính toán xem chất liệu của cỗ quan tài đen đó có phải được chế tạo từ vẫn thiết hay không. Nếu còn chưa làm rõ nó có phải là vật chất có chứa tính phóng xạ hay không thì tốt hơn hết là chúng tôi chưa nên lại gần, lần này tiến sâu vào trong lòng đất, chúng tôi chẳng ai mang theo những thiết bị có tác dụng phòng ngừa chất phóng xạ cả.
Lâm Nam gọi chúng tôi qua đó rồi nói: “Cỗ quan tài đen này đúng là được làm từ kim loại, nhưng không đoán ra được là làm từ chất liệu gì, theo sự suy đoán của tôi thì chắc nó được làm từ vẫn thiết thời cổ đại, tính phóng xạ đã không còn nữa. Chỉ có điều rất kì lạ là trên bề mặt của quan tài đen có một lớp sương mỏng, đeo găng tay rồi mà khi đến gần vẫn có cảm giác tê tê giống như tiếp xúc với điện vậy.”
Chúng tôi bèn tiến lại gần nhìn cho kĩ, bề mặt của cỗ quan tài đen này quả thực là chất liệu kim loại, giống một cái hòm sắt vừa to vừa nặng có bề mặt sần sùi, một đường viền vòng quanh dưới ánh đèn nhìn có vẻ mờ mờ. Trên bề mặt có một lớp sương mù rất mỏng, chỉ khoảng hai milimét bốc hơi lên bị ngưng tụ lại thành một lớp vỏ mỏng màu trắng.
Tôi lấy mu bàn tay khẽ chạm nhẹ vào cỗ quan tài đen, thấy có một lực hút tê tê muốn dính chặt tay tôi vào đó. Thấy vậy tôi vội vàng rút mạnh tay ra, thấy ở trên găng tay chỗ tiếp xúc với quan tài đã có một lớp băng dính vào. Tôi lắc đầu nói với Lâm Nam: “Đây không phải là cảm giác bị điện giật mà giống như là khí lạnh của quan tài. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao đột nhiên lại phát ra loại khí lạnh mạnh đến như vậy, khiến ngay cả đầm nước cũng bị đóng băng lại?”
Cỗ quan tài đen sì có vỏ này lại một lần nữa làm khó cho chúng tôi. Nó giống như một khối sắt liền xù xì, không tìm thấy chỗ để mở ở đâu cả. Chúng tôi vốn hi vọng đi qua đầm nước tới phía khác của lăng mộ Chu vương, tìm được đường quay trở lại mặt đất, nhưng giờ đây nước suối lại vô duyên vô cớ đóng băng lại, biến thành cả một cái đầm băng. Xem ra chúng tôi vẫn phải tìm ra chỗ để mở cỗ quan tài của Lã Bất Vi, như vậy mới có thể hiểu được nguyên nhân vì sao mà đầm nước đột nhiên lại bị đóng băng.
Phần bên dưới của bệ đỡ quan tài bằng ngọc trắng đã bị đông cứng vào với mặt băng, còn phần bên trên thì gắn liền với cỗ quan tài đen thành một khối. Lâm Nam và Cáo con đứng quanh mân mê cỗ quan tài, còn tôi không thể chen vào được nữa bèn ngẩng đầu lên quan sát kĩ sự sắp xếp của những viên đá quý được khảm trên trần mộ. Rồng, nhện, gấu và hươu là bôn loài vật hết sức bình thường, không còn nghi ngờ gì nữa chính là đại diện cho tứ tượng phong thủy. Chỗ miệng con rồng có một người đang hơi quỳ xuống, cũng chính là hình ảnh tượng trưng cho chủ nhân ngôi mộ đang hâp thu địa khí. Ồ, cái người hơi quỳ kia sao lại không thấy nữa rồi?
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của tôi, Lâm Nam và Cáo con cũng ngẩng đẩu lên tìm kiếm hình người hơi quỳ lúc nãy còn đang ở miệng rồng. Chỗ trước đây có hình người đó giờ lại trống không, để lại một cái lỗ, chẳng thấy đá quý ở đâu nữa. Lâm Nam bèn nói: “Sao lại thế này? Không thể có bẫy ngầm hại người nào nữa chứ? Lẽ nào hình người biến mất này chính là lối thoát của chúng ta?”
Mọi người còn đang yên lặng suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng động khẽ vang lên, nắp đậy của cỗ quan tài sắt chợt hơi hé mở để lộ ra một khe hở hẹp. Ngay lập tức khí lạnh đến thấu xương ùa ra, không khí đầy vẻ ma quái. Chúng tôi liền lùi về phía sau mấy bước, sợ rằng trong quan tài lại có một cái xác sống nghìn năm chưa thối rữa bò ra! Dựa vào những kinh nghiệm trước đây, chúng tôi đã đến được cung điện dưới đất cuối cùng của lăng mộ nhà Tần, tuy Lâm Nam đã nhấn mạnh mấy lần rằng ở đây không còn bẫy ngầm gì nữa, nhưng dù sao lăng mộ này cũng chẳng phải do anh ta xây nên, thà cẩn thận một chút vẫn hơn!
Đôi mắt Lâm Nam chợt sáng rực lên: “Tôi biết rổi, hai người thử xem có phải thế này không nhé. Hai lưỡi dao yêu quái hình trăng lưỡi liềm kia từ trong đường ngầm bay ra, vừa hay lại cắm đúng vào phần nóc mộ, làm chấn động trận pháp được bố trí trên đó, khiến sát khí của cả huyệt mộ bị đảo loạn. Bá khí không có chỗ thoát ra liền tập trung lại thành âm khí lạnh lẽo, làm đóng băng cả đầm nước. Còn hình người đã biến mất kia theo tôi thấy chính là sát khí thành hình, đã bay lên trên mặt đất rồi!”
Những điều mà Lâm Nam nói quá ư là huyền hoặc, tôi thấy khó có thể tin được. Sát khí làm sao có thể ngưng tụ thành hình được? Nếu quả thật nó đã bay lên trên mặt đất thì chắc chắn không phải dẫn theo một đám người đến bắt chúng tôi hay sao? Làm gì có chuyện đen đủi như vậy được?
Cáo con đã hoàn toàn tin vào những lời Lâm Nam nói, thấy tôi vẫn còn lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ bèn vội vàng thuyết phục: “Thật đấy, anh Lâm Nam đã từng gặp phải chuyện khí biến thành hình, có điều lần đó anh ấy nói gặp phải tử khí ở trong một ngôi mộ thời nhà Đường. Chủ nhân của ngôi mộ đó mới lâm vào tình trạng chết giả thì đã bị đem chôn, không lâu sau thì sống lại, ra sức tìm cách thoát ra khỏi cỗ quan tài bị bịt kín không có một khe hở. Trên nắp đậy quan tài vẫn còn để lại rất nhiều những vết móng tay cào câu. Cuối cùng người đó đành chấp nhận bị chôn sông mà chết, khí nóng thở ra bị trộn lẫn với mùi tử khí thối rữa, lại gặp phải đúng một huyệt mộ ở nơi đất dưỡng thi. Lâm Nam vừa mở nắp quan tài thì thấy một đám khí có hình người từ trong bay ra, mùi hôi thôi không bút nào tả xiết bay lên không trung, một lúc lâu sau mới chịu tan đi. Chị đến mà xem, vết sẹo trên cổ tay anh ấy chính là dấu vết để lại sau khi khẽ chạm vào đám tử khí thành hình đó đây!”
Tôi nhìn Cáo con đang nhiệt tình giúp Lâm Nam tháo găng tay ra, trên cổ tay có một vết hình tròn màu xanh nhạt, to bằng cỡ đồng xu, giống như là đang nổi lên trên bể mặt da vậy, lúc ẩn lúc hiện. Lâm Nam có vẻ hơi xấu hổ rụt tay về nói: “Cáo con cứ hay lo lắng thôi, tôi đã nói là không sao rồi, cô ấy vẫn cứ ghi nhớ ở trong lòng, cứ bắt tôi chạy chữa hết thầy này đến thuốc khác. Chỉ có điều địa khí ở nơi này được chôn cất đã lâu ngày rồi, do tình cờ may mắn mà quả thực có thể thành hình, điểu này là thật đó.”
Cáo con có lẽ cảm thấy mình trong lúc xúc động đã có vẻ quá thân mật với Lâm Nam, ngượng ngập nhìn Lâm Nam rút tay về, tuy vậy ánh mắt lại không có vẻ gì là xấu hổ, ngược lại còn sáng long lanh nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn vào ánh mắt sáng rực đó của Cáo con, tôi đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng. Hai người bọn họ đã nói chắc như đinh đóng cột như vậy, lẽ nào hình người biến mất kia quả thật chính là do sát khí trong lăng mộ tụ lại thành hình, bay thẳng lên trên mặt đất rồi? Lăng mộ vốn được vây kín bởi bức tường Kim Cương và cung điện liên hoàn kia một khi có lỗ thủng, thêm vào đó lại có sát khí thành hình trốn thoát nữa, sự cân bằng trong lăng mộ đã bị đảo lộn hoàn toàn, cỗ quan tài đen cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều, mất đi lực chống đỡ nên mới bị nứt ra như thế?
Đã không thể suy nghĩ kĩ tất cả những nguyên nhân hậu quả này thì thôi coi như bỏ đi! Không cần phải để ý nhiều như vậy nữa, ba người chúng tôi đồng tâm hiệp lực men theo khe nứt của cỗ quan tài đen, cố gắng hết sức để bậy cái nắp ra. Lâm Nam nói quả không sai, đích thực là không còn bẫy ngầm hại người nào nữa. Cả một khối vẫn thiết lớn như vậy từ trên trời rơi xuống thật là hiếm gặp Chúng tôi thấy ở giữa khối vẫn thiết đó là một một cái hố hình người dạng elip, khí lạnh tỏa ra đến ghê người, xương cốt của chủ nhân ngôi mộ đã bị đóng băng dính liền vói kim loại thành một khối, về cơ bản không thể nhìn ra được là thi thể của người nào. Nếu không phải nhờ có những ghi chép của vị pháp sư ở bên ngoài kia thì chẳng ai có thể biết được đây chính là diện mạo của thừa tướng Lã Bất Vi, cũng chẳng biết khối vẫn thiết đen ngòm được tạo ra từ nguyên tố gì. Ngay cả bên trong quan tài cũng có lớp vò do sương mù hóa thành dày khoảng hai đến ba milimét, vô cùng lạnh không thể nào chạm vào được.
Bây giờ tôi mới nhớ ra lần này Lâm Nam mở quan tài mà lại quên không thắp một ngọn nến trong lăng mộ, tuy nhiên thấy bộ dạng anh ta mê tín như vậy, tôi không nói nữa thì tốt hơn.
Cáo con là người đầu tiên bị thất vọng. Bên trong quan tài của Lã Bất Vi chỉ là từng cuộn từng cuộn sách bằng lụa, không hề nhìn thấy bất kì dâu vết nào của những đồ quý giá. Mà ngay cả những cuộn sách này cũng bị đóng băng thành một khối, khó lòng có thể mở ra xem nội dung bên trong là gì. Không còn cách nào khác, Cáo con đành phải lấy xẻng đào xuống dưới, miệng không ngừng lầu bầu: “Tốn biết bao nhiêu công sức như vậy lại chỉ có thể mang lên mặt đất bộ ‘Lã thị xuân thu’ đáng chết này, mình mà không bị tức chết thì cũng bị người khác cười cho thối mũi!”
Trong lăng mộ đã lạnh tới mức không thể nào chịu nổi, chúng tôi cũng không thể kiên trì lâu hơn được nữa. Cáo con hì hục đào lên được một nửa quyển sách thì không thể nào đào thêm nữa, bên dưới vừa chạm vào một cái đã vỡ vụn. Tôi thấy vậy thì hết sức đau lòng, đó là di sản văn hóa từ mấy nghìn năm trước. Lã Bất Vi đã chọn bộ sách này để làm vật bồi táng trong quan tài của mình chứ không giống với những người khác để toàn châu báu ngọc ngà trong quan tài, từ đó có thể thấy được nội dung của bộ sách này không phải là tầm thường, nên tôi bèn vội vàng ngăn Cáo con lại: “Không đào được thì thôi đừng đào nữa, hãy để lại cho người khác một ít! Em không nhìn xem ba lô của mình đã sắp đầy rồi, lẽ nào em không cần những châu báu trong mộ Chu vương nữa hay sao?”
Tôi vừa nói dứt lời thì chợt nghe phía thấy sau lưng, ở chỗ bức tường dày gần hai mét mà chúng tôi tiến vào đang đổ sụp xuống sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, từng đống gạch rơi xuống bịt kín lối vào của chúng tôi. Lâm Nam không tránh khỏi sững sờ, vội vàng lao tới nhảy xuống đường hầm mà anh ta đã đào, rất nhanh sau đó lại bò lên, toàn thân đầy bùn đất đen sì, luôn miệng kêu khổ. Thì ra là đường ngẩm được đào trộm này sau vài lần đào bới mới gây ra vụ sụt lở của lăng mộ, bên trong đã hoàn toàn bị bịt kín rồi.
“Tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc, Lâm Nam anh cũng đừng có tiếc quá, những lưỡi dao yêu quái hình trăng lưỡi liềm bên trong đường hầm đó chẳng ai dám chắc là chỉ có hai con, vạn nhất mà chúng ta đi tiếp vào trong lại gặp thêm mấy con nữa thì khó mà tránh khỏi những chuyện không hay!” Tuy miệng tôi nói như vậy nhưng trong lòng cũng có chút nuối tiếc, đường rút lui đã bị bịt kín rồi, không thể nào quay về chỗ đôi uyên ương đào trộm mộ để an táng cho bọn họ một cách tử tế được, dù sao thì trong lúc nguy cấp họ cũng đã cứu mạng chúng tôi.
Sau khi thu dọn xong xuôi, để chống chọi với cái lạnh, chúng tôi cố sức lấy ra mấy mảnh sôcôla đã bị đông cứng, nhưng chẳng ai có thể cắn được cả. Do Lâm Nam kiên trì thuyết phục, chúng tôi thất vọng đậy nắp quan tài lại, rồi dành một phút mặc niệm cho thừa tướng Lã Bất Vi, sau đó mói tiếp tục dò dẫm đi trong bóng tối phía sau đầm băng.
Chúng tôi nhìn đồng hổ, từ lúc đêm rằm bắt đầu đi xuống lăng mộ đến bây giờ đã qua mười sáu tiếng đổng hồ, trên mặt đất cũng đã là hơn bốn giờ chiều rồi. Có thể do chúng tôi đã gặp phải quá nhiều những chuyện đáng sợ nên người nào người nấy đều tỉnh như sáo, không hề thây buồn ngủ gì cả. Chưa đi được bao xa thì thấy mặt nước đóng băng bên dưới đã bắt đầu tan chảy, chúng tôi bèn ra hiệu cho nhau thắt chặt túi chống thấm, đeo bình dưỡng khí lên, cẩn thận tiến về phía bức tường ở bờ đầm.
Cũng không biết sát khí bay lên mặt đất có hình dạng như thế nào, liệu có dẫn đến một đám người đang giăng sẵn thiên la địa võng, bày binh bố trận chờ chúng tôi xuất dầu lộ diện thì làm một mẻ lưới quét sạch hay không? Tôi thật sự không muốn mình lại đen đủi tới mức phải cầu cứu bố tôi nhờ giúp đỡ.
Tôi vừa suy nghĩ mông lung vừa bước theo sau Lâm Nam, chợt nhận ra mình đã đi tới mép đầm từ lúc nào không hay. Mặt đầm lúc này đã không còn đóng băng rắn chắc như khi nãy nữa, lớp băng trên bề mặt đã mỏng tới mức có thể dẫm vỡ được, may mà chúng tôi có thể vượt qua cả quãng đường một cách an toàn. Ba người bất giác thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tự thấy mình thật may mắn.
Lâm Nam lại bắt đầu lấy đồng hồ đo ra, thay đổi đủ các hướng để đo đạc khiến tôi nhớ đến chiêc mũi khoan Lâm Nam đã đặt trước lúc đi xuống mộ, bèn tiến về phía trước hỏi anh ta: “Có phải ở đây đã có tín hiệu rồi hay không? Mau nhìn xem còn cách chỗ anh dự đoán là có lăng mộ bao xa nữa?”
Lâm Nam thất vọng lắc đẩu nói: “Tín hiệu tuy có nhưng rất yếu, hơn nữa phương hướng hiện ra cũng dường như không đúng, làm sao lại có thể ở rất sâu bên dưới chỗ chúng ta đang đứng được? Lúc đầu tôi đo được là cách mặt đất khoảng chừng hai mươi mét. Trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ này chúng ta đã đi xuống phải đến ba mươi mét rồi, nhưng trên đổng hồ vẫn hiển thị mũi khoan còn cách chúng ta ít nhất hai mươi mét nữa, lẽ nào khoảng cách sai lệch lại lớn như vậy?”
Tôi bèn cười ha ha đáp lại: “Lần này anh đã nhầm lẫn quá nhiều rồi hả? Hoặc có lẽ mũi khoan đã khoan trúng vào người một con vật nào đó, bị nó mang chạy xuổng chỗ sâu hơn, cũng có khả năng này chứ? Mau đi thôi, ở đây dường như cũng không được an toàn cho lắm.”
Chúng tôi bèn tháo mặt nạ ra, nhìn xem tình hình xung quanh như thế nào, hết sức cẩn thận tiếp tục tiến về phía trước. Chính huyệt của phong thủy, xét về mặt lý thuyết thì không thể ở cách đầm băng quá xa, đã đi lâu như vậy rồi, sát khí chắc cũng đã đi theo hình người biến mất kia quá nửa rồi, thế nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng nước chảy của miệng suối phun ngắt quãng trong “nội tàng uyên”, quả thật là vô cùng kì lạ!
Huyệt mộ này của Lã Bất Vi có ba mặt đều bị bịt kín, chỉ còn chừa lại một mặt phía đầm nước đóng băng là chưa bị bịt bằng gạch mà thôi. Nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của vị pháp sư này thì không thể để lại một lỗ hổng như vậy. Chắc hẳn ở mặt đầm nước đóng băng này có chướng ngại nào đó không thể vượt qua, tuy lúc này vẫn chưa phát hiện thấy tình hình gì khác thường nhưng chẳng ai dám chắc đây liệu có phải là giờ phút bình yên trước thời khắc nguy hiểm hay không?
Mặt đường ở dưới chân đã không còn nhìn thấy dấu vết của bàn tay con người nữa, đều là đường được hình thành tự nhiên từ đá cuội. Những viên đá này bị nước chảy qua mài mòn thành hình tròn nhẵn sáng bóng. Tôi đột nhiên nghĩ ra một vấn đề bèn ra hiệu cho hai người bọn họ dừng lại: “Chờ một lát, hai người có cảm thấy kì lạ không? Chúng ta vẫn cho rằng bên dưới này là lăng mộ của thiên tử nhà Tây Chu, nhưng trên cả con đường từ lúc chúng ta đi xuống đến giờ đều chỉ thấy những vật dụng của thời nhà Tần. Nhìn vào khối lượng công trình này lớn đến như vậy, tôi cứ cảm thấy đây không thể do một người môn khách của thừa tướng lén lút xây dựng nên được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook