Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)
Chương 12: Ngốc vĩ ba

Trường bào bạch sắc, trên vạt áo còn có hoa văn phức tạp, trường bào vừa vặn che toàn bộ thân thể, lộ ra trên vai trái hình 1 con bướm lam sắc.

Tóc dài ngân tử sắc (tím bạc) rơi xuống lập tức được buộc cao lên, cái trán nhỏ nhỏ, con ngươi ngân sắc, con mắt tinh tế, ánh mắt hài hước, màu da trắng noãn, 10 ngón tay thon dài, không có 1 tia tỳ vết nào, nói thật, nếu như hắn không phải là một nam nhân đúng chuẩn, ta tin chắc đây là một mỹ nữ.

Ta nói không ra lời, ánh mắt chăm chú nhìn nam nhân quyến rũ kia. Hắn giống như nhìn ra nghi vấn trong mắt ta, vừa cười vừa nói: “Chủ nhân, không cần phải nghi ngờ, ta chính là Ngốc Vĩ Ba của ngươi.”

“Ngươi… là ngươi sao?” Lăng lăng nhìn soái ca trước mắt, trên môi chỉ có thể phát ra một câu, nhưng cũng đủ biểu hiện sự kinh hoàng của ta.

“Chủ nhân, chủ nhân, cho dù là ta đẹp trai nhưng ngươi cũng không cần nhìn ta như thế đi? Người ta sẽ xấu hổ nga!” Chết cười mất thôi! Nhìn thân ảnh lắc lư trước mắt, còn có động tác nũng nịu kia… không thể nào như thế đi?

Liền cảm thấy nhức đầu, thế nào cũng cảm thấy bị hệ thống làm thay đổi cảm giác. Kinh hãi qua đi, lý trí cũng đã trở về, ta lẳng lặng nhìn người đối diện, đợi hắn cho ta một cái giải thích.

“Chủ nhân, không cần khoa trương như vậy, ta là sủng vật cấp thần thú, có thể nào sẽ không hoá hình người?” Ngốc Vĩ Ba ra vẻ mê người hướng ta cười, rồi lại sửa sang vẻ mặt, lộ ra một bộ hình dạng nghiêm túc, không thể không nói, như vậy thật là có hứng thú.

“Ngốc Vĩ Ba, ngươi đã có thể nói nói, vậy giải thích với ta một chút đi.

Đầu tiên, ta không có thuần phục thuật, làm thế nào thuần hoá được ngươi làm sủng vật của ta?

Thứ 2, tại sao kỹ năng của người toàn bộ đều ở trong tình trạng bị phong ấn?

Thứ 3, đẳng cấp của ngươi vì sao chỉ có 1 cấp? Cuối cùng, cũng là 1 điểm tối trọng yếu, ngươi có thể hay không đừng giữ phong cách này!!!”

Nói xong lời cuối cùng, đầu ta lại bắt đầu đau, trước không nói người này lớn lên xác thực rất tuấn tú, cùng một thân trang phục này, nếu nói hắn là một MB (trai bao) phỏng chừng không ai không tin.

“Chủ nhân…”

“Dừng! Gọi ta là Tiểu Phong thì tốt rồi, gọi chủ nhân nghe rất không tự nhiên.” kỳ thực là không quen, bị người ta kêu là thiếu gia nhiều năm như vậy, ta sớm quen rồi, chính là ta còn lo lắng nếu sau này có người khác, hắn lại gọi ta là chủ nhân, đây không phải là công khai hắn là sủng vật của ta sao!

Bất luận là trong trò chơi nào, sủng vật có hình người cũng đều là bảo bối hiếm có, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Đạo lý này ai không biết? ta cũng không muốn trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

“Tiểu… Tiểu Phong” hắn dường như có chút không quen, bất quá chính là vẫn tiếp tục nói, “đầu tiên, có 2 cách có thể có được sủng vật, một là thuần phục, hai là nếu được sủng vật đồng ý cũng có thể thu được. Còn nữa, lúc ngươi mới nhìn thấy ta, xác thực ta chỉ có cấp 1, kỹ năng bởi vì đẳng cấp chưa đạt yêu cầu, cho nên tạm thời bị phong ấn. Cuối cùng, ta thế nhưng là dựa theo hình dạng của nhủ nhân mà biến hoá a!”

Oh my god! Nghe xong… khoé miệng có chút giật giật, nói: “Ngươi có thể biến hoá lại một chút không? Hơn nữa ngươi đâu có giống ta?”? Lúc này ta đã sớm quên vừa mới đầu ta còn cho rằng hắn có vài phần rất giống ta, chỉ cảm thấy huyệt thái dương cũng đập đập, gặp sủng vật như thế này thật là đau đầu!

Chẳng qua hắn cũng mang đến cho ta một tin tức tốt, nếu cấp bậc của hắn khôi phục lại, những kỹ năng phong ấn kia có thể sử dụng, nói như vậy, ta đây đều không phải vô địch sao?!

“Chủ… Tiểu Phong a” vừa tính kêu chủ nhân, hắn lại bị ta liếc mắt một cái liền đổi xưng hô, “biến hình chỉ được 1 lần, lần đầu tiên quyết định hình dạng của mình, sau đó không thể thay đổi, ta đây là lần đầu tiên đi đến nhân gian, tuy trước đây ở thiên đình chính là đã từdng xem qua một ít tướng mạo của loài người, chỉ có điều bạn là người đẹp trai nhất ta đã từng thấy, đương nhiên ta chiếu theo hình dạng bạn để biến hình, hiện tại muốn sửa cũng đã không còn kịp nữa rồi.”

“Ôi! Quên đi quên đi, ngươi biến trở lại thành hình dạng nguyên bản đi, ngươi theo ta như thế này, rất thu hút ánh mắt của mọi ngươi a.” Nhu nhu đầu, bất đắc dĩ nói.

Vừa mới dứt lời, thì thấy bóng người trước mặt nhoáng lên 1 cái, khôi phục lại thành hình dạng rắn mối Ngốc Vĩ Ba, ân! Nhìn thế này còn có chút thoải mái hơn, vừa chuẩn bị xuất phát, đột nhiên phát hiện hắn đi rất chậm, suy nghĩ một chút, chính là chuẩn bị thu hồi hắn.

“Tiểu Phong! Đừng thu hồi ta, để ta trên vai ngươi là được rồi!” trong nháy mắt hắn đã tiêu thất, ta nhìn kỹ mới phát hiện, trên mặt đất có một con nhỏ nhỏ giống như con thằn lằn.

Cáp! Đừng nói hắn như thế này thoạt nhìn rất đáng yêu! Cầm lấy hắn để trên vai, tiếp tục chặng đường. Lúc này ta cũng không biết, cái sự việc ngày hôm nay, lại ảnh hưởng to lớn đến đời sống trong trò chơi của ta sau này như thế nào…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương