Long Đồ Án
-
Quyển 19 - Chương 662: (PN): Miêu phong ba – Thượng
Vụ đuôi cá chẩm kết án xong, ngày hôm sau, Triển Chiêu sáng sớm ngủ dậy đã tìm không thấy bóng người Bạch Ngọc Đường, đụng tới Tiểu Tứ Tử ở trong sân đang chơi đùa với Ách Tử, liền hỏi hắn, “Chuột kia đâu?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Bạch Bạch từ sáng đã về Bạch phủ rồi, cả ngày hôm nay có thể là coi sổ sách.”
Triển Chiêu có chút áy náy, quyết định không cần quấy rầy chuột kia làm chính sự.
“Miêu Miêu, ngươi tính chuẩn bị cho đại hội mèo thế nào?” Tiểu Tứ Tử cầm lấy một cái bánh bao trên bàn, bẻ làm đôi đút cho Ách Tử.
“Ai… Phiền a.” Triển Chiêu thấy trên bàn có mấy phần cá nhỏ đã sơ chế nhưng cũng chưa được động tới, tò mò nhìn nhìn bốn phía, “Đại Hổ, Tiểu Hổ cùng Hoa Ly Ly đâu?”
“Không biết a!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Sáng sớm hôm nay chưa nhìn đến, vốn dĩ mỗi ngày chúng nó so với Ách Tử còn tới sớm hơn.”
Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn nhìn khắp nơi, Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu cũng đang ăn điểm tâm, duy độc mấy con mèo nhỏ thường xuyên qua lại trong viện thì không thấy… Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, phỏng chừng là đi ra ngoài dạo chơi chút đi.
Tiểu Tứ Tử đem nửa bánh bao còn lại cho Ách Tử, vỗ vỗ tay, hỏi Triển Chiêu, “Miêu Miêu, ngươi đêm qua có nghe được thanh âm kỳ quái nào không?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Thanh âm kỳ quái?”
Tiểu Tứ Tử quẹt ngang miệng, xoa xoa quai hàm, “Ta đêm qua giống như nghe được tiếng chuột kêu, Khai Phong Phủ đã rất lâu không có chuột nháo rồi.”
Triển Chiêu nhìn trời, vươn tay xoa xoa đầu hắn, “Ai nói Khai Phong Phủ không có chuột? Khai Phong Phủ mỗi ngày đều có chuột nháo có được không?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Thật không? Nhiều mèo như vậy mà vẫn có chuột a?”
“Thậm chí còn có cả con chuột một chút cũng không sợ mèo…” Triển hộ vệ bĩu môi.
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe có người chen vào, “Triển đại nhân, ngươi cũng nghe nói về chuột tinh rồi?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Thúy Nhi cùng Tiểu Ngọc bưng chút điểm tâm sáng đi tới.
Triển Chiêu có chút không hiểu, “Chuột tinh?”
Tiểu ngọc gật đầu, “Gần đây trong Khai Phong Thành đồn đại truyền thuyết, có người buổi tối nhìn thấy chuột tinh qua lại!”
Triển Chiêu mở to hai mắt, “Thật sự là có chuột tinh?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Là nhìn đến Bạch Bạch sao?”
Triển Chiêu chọt chọt quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi phải biết, chuột tinh chỉ là danh xưng của loài chuột phá hoại. Còn chuột kia dũng mãnh như thế đương nhiên không phải chuột tinh, ngươi chờ ngày nào đó trong truyền thuyết Khai Phong Phủ có bạch long mã thành tinh, phỏng chừng chính là thấy hắn.”
…
“Hắt xì…”
Bạch Ngọc Đường đang tập trung kiểm tra sổ sách đột nhiên thấy ngứa mũi.
Bạch Phúc ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, “Thiếu gia, cảm mạo a?”
Bạch Ngọc Đường xoa xoa cái mũi, lắc đầu.
Lúc này, một tiểu nha hoàn bưng trà tiến vào đặt ở bên tay Bạch Ngọc Đường.
Thần Tinh Nhi ở một bên đếm bạc đột nhiên hỏi, “Thải Nhi, đôi mắt ngươi sao lại đỏ như vậy?”
Nguyệt Nha Nhi cũng chạy tới giữ chặt nha hoàn đang muốn rời khỏi phòng kia, “Ánh mắt như vừa khóc đến sưng lên vậy là xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ ngươi?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trước mắt là một tiểu nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi, hình như kêu Thải Nhi, vóc người nhỏ bé bình thường, chính là hai mắt đỏ hoe còn sưng lớn như hạch đào.
Bạch Phúc hỏi, “Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện hay không? Chuyện gấp hay nghiêm trọng lắm sao?”
Thải Nhi lắc lắc đầu.
Thần Tinh Nhi xắn tay áo, “Ai khi dễ ngươi? Ta thay ngươi đánh hắn a.”
Thải Nhi đột nhiên như bị nói tới chuyện thương tâm, bụm mặt nói, “Hổ Phách không thấy! Bị người đánh cắp đi rồi!”
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi sửng sốt.
“Cái gì hổ phách?” Bạch Phúc hỏi, “Rất quý sao? Có thể báo quan.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
“Không phải…” Thải Nhi lau nước mắt, nói, “Hổ Phách là tên con mèo ta nuôi.”
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đều trừng mắt nhìn, “Mèo a…”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Mèo bị trộm?”
Thải Nhi gật đầu, nói Hổ Phách là tên còn mèo có chút hoa văn như hổ mà nàng nuôi từ khi nó còn bé, vẫn luôn theo nàng cùng một chỗ, bình thường sẽ ngụ ở sau khu viện của bọn nha hoàn ở Bạch phủ.
“Hổ Phách không phải một mình chạy ra ngoài chơi a?” Thần Tinh Nhi hỏi.
Thải Nhi lắc đầu, “Nó từ sáng tới tối đều trở về giường của ta ngủ, nhưng đã hai ngày không thấy trở lại!”
Nói xong, Thải Nhi tiếp tục khóc.
Thần Tinh Nhi kéo nàng ra ngoài, giúp nàng đi tìm mèo.
Bạch Ngọc Đường chợt nghe đến Thải Nhi vừa bước ra vừa nói, “Tiểu Tinh cùng con mèo mập kia cũng không thấy, nếu mèo trong nhà mà mất tích, trên đường người ta nói… là bị chuột tinh ăn rồi.”
Chờ Thải Nhi đi rồi, mọi người trong phòng trầm mặc một hồi, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiếu gia, chuột tinh?”
Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn nha hoàn nhà mình, ý tứ —— ngươi nhìn ta thế là có ý gì?
“Gần đây đích thực là có truyền thuyết chuột tinh.” Một bên, tiên sinh phòng thu chi đang giúp đỡ tính sổ nợ cũ cũng lắc đầu, “Mấy ngày hôm trước con mèo mà tôn nữ của ta nuôi cũng không thấy, nó khóc sướt mướt như nha đầu kia vậy, suốt hai ngày ngay cả cơm cũng không ăn.”
“Con mèo quý lắm sao?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Là một con tam thể a.” Phòng thu chi tiên sinh cũng thấy buồn, “Gần đây quanh khu này không ít người bị mất mèo, trộm mèo để làm gì chứ?”
Ngũ gia nhẹ nhàng sờ sờ cằm, trộm mèo a…
…
Buổi trưa, Triển Chiêu từ ngoài phủ trở về, vừa đi vừa ngáp… Thời điểm có án tử thì vội, không có án tử liền vô cùng nhàn rỗi, mà lúc này Bạch Ngọc Đường còn không ở cùng hắn, Triển Chiêu cũng không muốn quấy rầy hắn tính sổ, liền cảm thấy thực nhàm chán…
Vào cửa, chỉ thấy trong viện đang có thật nhiều người, nha hoàn cùng bọn sai vặt đều có mặt đông đủ, thấy cả Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, vài nha hoàn vừa lục tìm trong mấy bụi cỏ vừa gọi lớn, “Đại Hổ, Tiểu Hổ! Hoa Ly Ly!”
Triển Chiêu đi đến, hỏi Công Tôn, “Vẫn còn chưa tìm được?”
Công Tôn lắc đầu.
“Không thấy đâu a.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ ba đĩa thức ăn còn đầy nguyên, “Điểm tâm cùng cơm trưa đều không ăn.”
Triển Chiêu đã cảm thấy có điều gì kì quái, ba con mèo này trước giờ chỉ quanh quẩn trong viện, nếu nói là Đại Hổ Tiểu Hổ bướng bỉnh chạy ra ngoài chơi còn có thể hiểu được, Hoa Ly Ly béo đến mức di chuyển cũng lười, còn có thể trèo tường đi ra ngoài chơi?
Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cùng tìm tới chuồng ngựa.
Bên trong chuồng, mấy con ngựa đều có mặt.
Triển Chiêu kêu vài tiếng, chợt nghe “meo” đáp lại, thanh âm thực mỏng manh.
Tất cả mọi người theo hướng thanh âm đi qua, thanh âm kia là từ trong chuồng truyền tới.
Triển Chiêu đi đến cửa chuồng, mở cửa nhìn thoáng qua… Chỉ thấy tại góc chuồng có một đống rơm rạ lớn.
Triển Chiêu đi qua vạch ổ rơm rạ vừa thấy, được chứ… Bên trong có một đám mèo nhỏ, xem ra là vừa sinh hạ không bao lâu, mắt cũng chưa mở.
Triển Chiêu nhìn nhiều hơn, đôi mắt mèo to tròn chớp chớp.
Triển Chiêu vô lực, xem ra là có một con mang bầu tới ngày sinh, những con khác là chạy đi mượn ổ cho nó, rồi còn kiếm ăn hộ cho nó.
“Là mèo đen a.” Tiểu Lương Tử ngồi xổm nhìn chăm chú vào đám mèo con với lớp lông mỏng mềm màu đen tuyền.
Lúc này, trên nóc nhà truyền đến một tiếng “meo meo”, một con mèo đen mập mạp nhảy xuống, lười biếng đi tới trước ổ mèo, nằm xuống bắt đầu cho đám mèo nhỏ bú, vừa liếc mắt ngắm mọi người trước cửa một cái. Dường như thấy chỉ nhìn vậy đủ rồi, con mèo đen kia biếng nhác mà duỗi thắt lưng, cái đuôi cọ cọ lên mũi.
Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, nắm chắc cái đuôi nó.
Từ trên cái đuôi đen nhánh kia, Triển Chiêu kéo xuống một mảnh lưới đánh cá nhỏ.
Triển Chiêu cầm mảnh lưới đánh cá kia nhìn nhìn, “Không giống như là dùng để bắt cá a.”
“Gần đây thật nhiều nhà bị mất mèo…” Công Tôn hỏi, “Có thể hay không là có người đang bắt mèo a?!”
Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc, “Bắt mèo để làm chi a?”
Đang nghĩ nghĩ chợt nghe đến tiếng bước chân, từ cửa trước thấy Vương Triều chạy vào, cầm trong tay một phong thư, “Triển đại nhân, ngươi có thư.”
Triển Chiêu tiếp nhận, “Thư?”
Nhìn thoáng qua phong thư, Triển Chiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy trên phong thư kí đúng một cái tên —— Diệt miêu Đại tiên thử!
Tất cả mọi người há to miệng, nhìn phong thư kia —— thật là lợi hại! Con chuột này là Bạch Ngọc Đường nuôi trong nhà sao?!
Triển Chiêu dự cảm hướng đi của chuyện này hẳn là sẽ làm người ta thực câm nín không biết nói gì, rút ra tờ giấy bên trong phong thư, mở ra vừa đọc xong, Triển hộ vệ đúng là chỉ biết nhìn trời. Quả nhiên không có điều kỳ quái nhất, chỉ có điều kỳ quái hơn…
Đám người Công Tôn sôi nổi truyền thư cho nhau đọc.
Bên trên ghi nội dung là: một vị tự xưng Diệt miêu Đại tiên thử nói rằng từ khi Triển Chiêu đến đây, số lượng mèo trong Khai Phong Thành tăng nhanh vô cùng, mà chuột lại càng ngày càng ít, bởi vậy thân làm Đại thử Tiên nhân, hắn muốn thay bọn chuột vô tội mà uổng mạng lấy lại công đạo. Hắn nói đã bắt được tới một ngàn con mèo, giấu ở bên trong núi Thanh Dương thuộc Thanh Phong! Hẹn Triển Chiêu buổi trưa ngày mai mang một ngàn hai hoàng kim đến Thanh Phong giao tiền chuộc mèo, mà còn phải đối toàn bộ chuột trong thiên hạ tạ tội, nếu không làm theo lời nói, hắn liền một phen hỏa thiêu hết cả một ngàn con mèo nhỏ kia!
Triển hộ vệ vò đầu —— Chuột trong thiên hạ quả nhiên chỉ có duy nhất một con là đáng yêu…
…
Buổi chiều, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều đã xong việc bận bịu trở về, tại trước cửa đồng thời đụng phải nhau rồi cùng vào nhà, cũng cảm giác bên trong có một loại tức giận quỷ dị.
Trước cửa Miêu Miêu lâu, mọi người ngồi cùng một chỗ nghị luận sôi nổi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu bọn họ còn đang truyền nhau đọc một phong thư.
Mười mấy học sinh trường Thái học cũng tới, vây cùng một chỗ thảo luận, mơ hồ có thể nghe được “chuột tinh” gì đó.
Bạch Ngọc Đường tìm một vòng, chỉ thấy trong góc sân, bên một bàn đá, Triển Chiêu ôm đầu dựa vào bàn, còn đang vò tóc.
Tiểu Tứ Tử an vị ở bên cạnh hắn, trên bàn một con mèo đen mập mạp ngồi xổm, Tiểu Tứ Tử đang cho nó ăn ít cá nhỏ, vừa nói với nó, “Ăn xong rồi trở về chuồng ngủ say a, mấy ngày nay không cần đi ra ngoài, thực không an toàn.”
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi Triển Chiêu, “Xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu hai tay đang ôm đầu cũng không ngẩng mặt lên, vươn tay đối xa xa vẫy vẫy.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đang cầm tờ giấy viết thư kia chạy tới, đem nó đưa cho Bạch Ngọc Đường, đồng thời hỏi, “Cái này không phải do ngươi sai người làm đó chứ?”
Bạch Ngọc Đường không hiểu ra sao, Triệu Phổ cùng hắn cúi đầu đọc…
Sau khi xem xong, khóe miệng Cửu vương gia co giật kịch liệt, “Là ai nhàm chán như vậy?”
Tiểu Tứ Tử rất khẩn trương, “Cửu Cửu, cái tên Đại tiên thử kia thật sự sẽ thiêu chết Hoa Ly Ly cùng Đại Hổ Tiểu Hổ sao?”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Nếu mà hắn dám thì bắt về đem đun chảy thành sáp mỡ!”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi tính làm như thế nào?”
Triển Chiêu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mong chờ, ý bảo đề nghị của Triệu Phổ không tồi, “Bắt về nấu chảy thành sáp…”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì liền hỏi, “Giữa trưa ngày mai không phải là bắt đầu Đại hội Mèo sao?”
“…”
Lời Ngũ gia vừa khỏi miệng, hiện trường liền trở nên trầm mặc.
Triển Chiêu mãnh liệt ngẩng đầu, “Phải a!”
Mọi người chỉ thấy Triển Chiêu mới vừa rồi còn mang vẻ mặt khó chịu, giờ đã bị bộ dáng tươi cười thay thế.
Công Tôn hỏi, “Ngươi muốn mượn chuyện này để không phải đi Đại hội Mèo, sẽ chạy đi cứu đám mèo kia?”
Triển Chiêu nghiêm trang chững chạc, “Tính mạng đám mèo quan trọng…”
“Đúng vậy, tính mạng mèo quan trọng.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn, “Còn nếu ngươi không đi Đại hội Mèo thì chính là phạm tội khi quân, ngươi đừng quên còn tính mạng con mèo là chính mình a.”
Triển Chiêu lại mang vẻ mặt suy sụp, “Trùng hợp như thế, lại xảy ra cùng một hôm… Bằng không theo Đại tiên thử kia thương lượng dời thời gian lại một ngày?”
Triệu Phổ đột nhiên hỏi, “Sẽ có thể trùng hợp tới như thế, diễn ra vào cùng một ngày sao?”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Ngũ gia khẽ nhíu mày, “Ngươi cảm thấy, là có người cố ý chọn ngày này?”
“Nếu mà Đại hội Mèo có Triển Chiêu tham gia, ngoại tộc liền nhất định thua.” Triệu Phổ nói, “Cho nên bọn họ có ý tưởng đem hắn tách rời đi, để hắn không có cách nào tham gia trận đấu?”
“Cái này đích thực là vấn đề a!” Công Tôn nói, “Không đi Đại hội Mèo liền mắc tội khi quân, mà ngược lại nếu không đi cứu những con mèo nhỏ sẽ bị dân chúng Khai Phong Thành oán hận đi… Hoàng Thượng không có khả năng sẽ dời Đại hội vì tính mạng một ngàn con mèo nhỏ… Cho nên nếu phải chọn một trong hai, chỉ có thể chọn buông trận đấu.”
…
Mà lúc này, trong hoàng cung, Triệu Trinh nghe Nam Cung hồi bẩm xong liền đập bàn, tiểu Hương Hương đang ngồi trên bàn giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Phụ hoàng hoàng của nàng.
Triệu Trinh nghiến răng, “Dám theo trẫm bày trò đùa giỡn! Người đâu! Truyền chỉ cho Triển Chiêu, nói hắn vừa phải thắng Đại hội Mèo, vừa bảo toàn tính mạng ngàn con mèo nhỏ ở Thanh Phong, còn phải bắt sống Đại thử tinh kia, trẫm muốn đích thân xử lý!”
…
Chạng vạng, bên trong Khai Phong Phủ.
Một tay cầm lá thư, một tay cầm thánh chỉ chói lọi, Triển Chiêu thực chỉ muốn đập đầu vào bàn đá —— Miêu gia đời này quả nhiên là vướng mắc với chuột tinh!
Tiểu Tứ Tử nói, “Bạch Bạch từ sáng đã về Bạch phủ rồi, cả ngày hôm nay có thể là coi sổ sách.”
Triển Chiêu có chút áy náy, quyết định không cần quấy rầy chuột kia làm chính sự.
“Miêu Miêu, ngươi tính chuẩn bị cho đại hội mèo thế nào?” Tiểu Tứ Tử cầm lấy một cái bánh bao trên bàn, bẻ làm đôi đút cho Ách Tử.
“Ai… Phiền a.” Triển Chiêu thấy trên bàn có mấy phần cá nhỏ đã sơ chế nhưng cũng chưa được động tới, tò mò nhìn nhìn bốn phía, “Đại Hổ, Tiểu Hổ cùng Hoa Ly Ly đâu?”
“Không biết a!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Sáng sớm hôm nay chưa nhìn đến, vốn dĩ mỗi ngày chúng nó so với Ách Tử còn tới sớm hơn.”
Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn nhìn khắp nơi, Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu cũng đang ăn điểm tâm, duy độc mấy con mèo nhỏ thường xuyên qua lại trong viện thì không thấy… Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, phỏng chừng là đi ra ngoài dạo chơi chút đi.
Tiểu Tứ Tử đem nửa bánh bao còn lại cho Ách Tử, vỗ vỗ tay, hỏi Triển Chiêu, “Miêu Miêu, ngươi đêm qua có nghe được thanh âm kỳ quái nào không?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Thanh âm kỳ quái?”
Tiểu Tứ Tử quẹt ngang miệng, xoa xoa quai hàm, “Ta đêm qua giống như nghe được tiếng chuột kêu, Khai Phong Phủ đã rất lâu không có chuột nháo rồi.”
Triển Chiêu nhìn trời, vươn tay xoa xoa đầu hắn, “Ai nói Khai Phong Phủ không có chuột? Khai Phong Phủ mỗi ngày đều có chuột nháo có được không?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Thật không? Nhiều mèo như vậy mà vẫn có chuột a?”
“Thậm chí còn có cả con chuột một chút cũng không sợ mèo…” Triển hộ vệ bĩu môi.
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe có người chen vào, “Triển đại nhân, ngươi cũng nghe nói về chuột tinh rồi?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, cùng Tiểu Tứ Tử đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Thúy Nhi cùng Tiểu Ngọc bưng chút điểm tâm sáng đi tới.
Triển Chiêu có chút không hiểu, “Chuột tinh?”
Tiểu ngọc gật đầu, “Gần đây trong Khai Phong Thành đồn đại truyền thuyết, có người buổi tối nhìn thấy chuột tinh qua lại!”
Triển Chiêu mở to hai mắt, “Thật sự là có chuột tinh?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Là nhìn đến Bạch Bạch sao?”
Triển Chiêu chọt chọt quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi phải biết, chuột tinh chỉ là danh xưng của loài chuột phá hoại. Còn chuột kia dũng mãnh như thế đương nhiên không phải chuột tinh, ngươi chờ ngày nào đó trong truyền thuyết Khai Phong Phủ có bạch long mã thành tinh, phỏng chừng chính là thấy hắn.”
…
“Hắt xì…”
Bạch Ngọc Đường đang tập trung kiểm tra sổ sách đột nhiên thấy ngứa mũi.
Bạch Phúc ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, “Thiếu gia, cảm mạo a?”
Bạch Ngọc Đường xoa xoa cái mũi, lắc đầu.
Lúc này, một tiểu nha hoàn bưng trà tiến vào đặt ở bên tay Bạch Ngọc Đường.
Thần Tinh Nhi ở một bên đếm bạc đột nhiên hỏi, “Thải Nhi, đôi mắt ngươi sao lại đỏ như vậy?”
Nguyệt Nha Nhi cũng chạy tới giữ chặt nha hoàn đang muốn rời khỏi phòng kia, “Ánh mắt như vừa khóc đến sưng lên vậy là xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ ngươi?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trước mắt là một tiểu nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi, hình như kêu Thải Nhi, vóc người nhỏ bé bình thường, chính là hai mắt đỏ hoe còn sưng lớn như hạch đào.
Bạch Phúc hỏi, “Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện hay không? Chuyện gấp hay nghiêm trọng lắm sao?”
Thải Nhi lắc lắc đầu.
Thần Tinh Nhi xắn tay áo, “Ai khi dễ ngươi? Ta thay ngươi đánh hắn a.”
Thải Nhi đột nhiên như bị nói tới chuyện thương tâm, bụm mặt nói, “Hổ Phách không thấy! Bị người đánh cắp đi rồi!”
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi sửng sốt.
“Cái gì hổ phách?” Bạch Phúc hỏi, “Rất quý sao? Có thể báo quan.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
“Không phải…” Thải Nhi lau nước mắt, nói, “Hổ Phách là tên con mèo ta nuôi.”
Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đều trừng mắt nhìn, “Mèo a…”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Mèo bị trộm?”
Thải Nhi gật đầu, nói Hổ Phách là tên còn mèo có chút hoa văn như hổ mà nàng nuôi từ khi nó còn bé, vẫn luôn theo nàng cùng một chỗ, bình thường sẽ ngụ ở sau khu viện của bọn nha hoàn ở Bạch phủ.
“Hổ Phách không phải một mình chạy ra ngoài chơi a?” Thần Tinh Nhi hỏi.
Thải Nhi lắc đầu, “Nó từ sáng tới tối đều trở về giường của ta ngủ, nhưng đã hai ngày không thấy trở lại!”
Nói xong, Thải Nhi tiếp tục khóc.
Thần Tinh Nhi kéo nàng ra ngoài, giúp nàng đi tìm mèo.
Bạch Ngọc Đường chợt nghe đến Thải Nhi vừa bước ra vừa nói, “Tiểu Tinh cùng con mèo mập kia cũng không thấy, nếu mèo trong nhà mà mất tích, trên đường người ta nói… là bị chuột tinh ăn rồi.”
Chờ Thải Nhi đi rồi, mọi người trong phòng trầm mặc một hồi, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiếu gia, chuột tinh?”
Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn nha hoàn nhà mình, ý tứ —— ngươi nhìn ta thế là có ý gì?
“Gần đây đích thực là có truyền thuyết chuột tinh.” Một bên, tiên sinh phòng thu chi đang giúp đỡ tính sổ nợ cũ cũng lắc đầu, “Mấy ngày hôm trước con mèo mà tôn nữ của ta nuôi cũng không thấy, nó khóc sướt mướt như nha đầu kia vậy, suốt hai ngày ngay cả cơm cũng không ăn.”
“Con mèo quý lắm sao?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Là một con tam thể a.” Phòng thu chi tiên sinh cũng thấy buồn, “Gần đây quanh khu này không ít người bị mất mèo, trộm mèo để làm gì chứ?”
Ngũ gia nhẹ nhàng sờ sờ cằm, trộm mèo a…
…
Buổi trưa, Triển Chiêu từ ngoài phủ trở về, vừa đi vừa ngáp… Thời điểm có án tử thì vội, không có án tử liền vô cùng nhàn rỗi, mà lúc này Bạch Ngọc Đường còn không ở cùng hắn, Triển Chiêu cũng không muốn quấy rầy hắn tính sổ, liền cảm thấy thực nhàm chán…
Vào cửa, chỉ thấy trong viện đang có thật nhiều người, nha hoàn cùng bọn sai vặt đều có mặt đông đủ, thấy cả Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, vài nha hoàn vừa lục tìm trong mấy bụi cỏ vừa gọi lớn, “Đại Hổ, Tiểu Hổ! Hoa Ly Ly!”
Triển Chiêu đi đến, hỏi Công Tôn, “Vẫn còn chưa tìm được?”
Công Tôn lắc đầu.
“Không thấy đâu a.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ ba đĩa thức ăn còn đầy nguyên, “Điểm tâm cùng cơm trưa đều không ăn.”
Triển Chiêu đã cảm thấy có điều gì kì quái, ba con mèo này trước giờ chỉ quanh quẩn trong viện, nếu nói là Đại Hổ Tiểu Hổ bướng bỉnh chạy ra ngoài chơi còn có thể hiểu được, Hoa Ly Ly béo đến mức di chuyển cũng lười, còn có thể trèo tường đi ra ngoài chơi?
Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cùng tìm tới chuồng ngựa.
Bên trong chuồng, mấy con ngựa đều có mặt.
Triển Chiêu kêu vài tiếng, chợt nghe “meo” đáp lại, thanh âm thực mỏng manh.
Tất cả mọi người theo hướng thanh âm đi qua, thanh âm kia là từ trong chuồng truyền tới.
Triển Chiêu đi đến cửa chuồng, mở cửa nhìn thoáng qua… Chỉ thấy tại góc chuồng có một đống rơm rạ lớn.
Triển Chiêu đi qua vạch ổ rơm rạ vừa thấy, được chứ… Bên trong có một đám mèo nhỏ, xem ra là vừa sinh hạ không bao lâu, mắt cũng chưa mở.
Triển Chiêu nhìn nhiều hơn, đôi mắt mèo to tròn chớp chớp.
Triển Chiêu vô lực, xem ra là có một con mang bầu tới ngày sinh, những con khác là chạy đi mượn ổ cho nó, rồi còn kiếm ăn hộ cho nó.
“Là mèo đen a.” Tiểu Lương Tử ngồi xổm nhìn chăm chú vào đám mèo con với lớp lông mỏng mềm màu đen tuyền.
Lúc này, trên nóc nhà truyền đến một tiếng “meo meo”, một con mèo đen mập mạp nhảy xuống, lười biếng đi tới trước ổ mèo, nằm xuống bắt đầu cho đám mèo nhỏ bú, vừa liếc mắt ngắm mọi người trước cửa một cái. Dường như thấy chỉ nhìn vậy đủ rồi, con mèo đen kia biếng nhác mà duỗi thắt lưng, cái đuôi cọ cọ lên mũi.
Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, nắm chắc cái đuôi nó.
Từ trên cái đuôi đen nhánh kia, Triển Chiêu kéo xuống một mảnh lưới đánh cá nhỏ.
Triển Chiêu cầm mảnh lưới đánh cá kia nhìn nhìn, “Không giống như là dùng để bắt cá a.”
“Gần đây thật nhiều nhà bị mất mèo…” Công Tôn hỏi, “Có thể hay không là có người đang bắt mèo a?!”
Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc, “Bắt mèo để làm chi a?”
Đang nghĩ nghĩ chợt nghe đến tiếng bước chân, từ cửa trước thấy Vương Triều chạy vào, cầm trong tay một phong thư, “Triển đại nhân, ngươi có thư.”
Triển Chiêu tiếp nhận, “Thư?”
Nhìn thoáng qua phong thư, Triển Chiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy trên phong thư kí đúng một cái tên —— Diệt miêu Đại tiên thử!
Tất cả mọi người há to miệng, nhìn phong thư kia —— thật là lợi hại! Con chuột này là Bạch Ngọc Đường nuôi trong nhà sao?!
Triển Chiêu dự cảm hướng đi của chuyện này hẳn là sẽ làm người ta thực câm nín không biết nói gì, rút ra tờ giấy bên trong phong thư, mở ra vừa đọc xong, Triển hộ vệ đúng là chỉ biết nhìn trời. Quả nhiên không có điều kỳ quái nhất, chỉ có điều kỳ quái hơn…
Đám người Công Tôn sôi nổi truyền thư cho nhau đọc.
Bên trên ghi nội dung là: một vị tự xưng Diệt miêu Đại tiên thử nói rằng từ khi Triển Chiêu đến đây, số lượng mèo trong Khai Phong Thành tăng nhanh vô cùng, mà chuột lại càng ngày càng ít, bởi vậy thân làm Đại thử Tiên nhân, hắn muốn thay bọn chuột vô tội mà uổng mạng lấy lại công đạo. Hắn nói đã bắt được tới một ngàn con mèo, giấu ở bên trong núi Thanh Dương thuộc Thanh Phong! Hẹn Triển Chiêu buổi trưa ngày mai mang một ngàn hai hoàng kim đến Thanh Phong giao tiền chuộc mèo, mà còn phải đối toàn bộ chuột trong thiên hạ tạ tội, nếu không làm theo lời nói, hắn liền một phen hỏa thiêu hết cả một ngàn con mèo nhỏ kia!
Triển hộ vệ vò đầu —— Chuột trong thiên hạ quả nhiên chỉ có duy nhất một con là đáng yêu…
…
Buổi chiều, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều đã xong việc bận bịu trở về, tại trước cửa đồng thời đụng phải nhau rồi cùng vào nhà, cũng cảm giác bên trong có một loại tức giận quỷ dị.
Trước cửa Miêu Miêu lâu, mọi người ngồi cùng một chỗ nghị luận sôi nổi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu bọn họ còn đang truyền nhau đọc một phong thư.
Mười mấy học sinh trường Thái học cũng tới, vây cùng một chỗ thảo luận, mơ hồ có thể nghe được “chuột tinh” gì đó.
Bạch Ngọc Đường tìm một vòng, chỉ thấy trong góc sân, bên một bàn đá, Triển Chiêu ôm đầu dựa vào bàn, còn đang vò tóc.
Tiểu Tứ Tử an vị ở bên cạnh hắn, trên bàn một con mèo đen mập mạp ngồi xổm, Tiểu Tứ Tử đang cho nó ăn ít cá nhỏ, vừa nói với nó, “Ăn xong rồi trở về chuồng ngủ say a, mấy ngày nay không cần đi ra ngoài, thực không an toàn.”
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi Triển Chiêu, “Xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu hai tay đang ôm đầu cũng không ngẩng mặt lên, vươn tay đối xa xa vẫy vẫy.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đang cầm tờ giấy viết thư kia chạy tới, đem nó đưa cho Bạch Ngọc Đường, đồng thời hỏi, “Cái này không phải do ngươi sai người làm đó chứ?”
Bạch Ngọc Đường không hiểu ra sao, Triệu Phổ cùng hắn cúi đầu đọc…
Sau khi xem xong, khóe miệng Cửu vương gia co giật kịch liệt, “Là ai nhàm chán như vậy?”
Tiểu Tứ Tử rất khẩn trương, “Cửu Cửu, cái tên Đại tiên thử kia thật sự sẽ thiêu chết Hoa Ly Ly cùng Đại Hổ Tiểu Hổ sao?”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, “Nếu mà hắn dám thì bắt về đem đun chảy thành sáp mỡ!”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi tính làm như thế nào?”
Triển Chiêu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mong chờ, ý bảo đề nghị của Triệu Phổ không tồi, “Bắt về nấu chảy thành sáp…”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì liền hỏi, “Giữa trưa ngày mai không phải là bắt đầu Đại hội Mèo sao?”
“…”
Lời Ngũ gia vừa khỏi miệng, hiện trường liền trở nên trầm mặc.
Triển Chiêu mãnh liệt ngẩng đầu, “Phải a!”
Mọi người chỉ thấy Triển Chiêu mới vừa rồi còn mang vẻ mặt khó chịu, giờ đã bị bộ dáng tươi cười thay thế.
Công Tôn hỏi, “Ngươi muốn mượn chuyện này để không phải đi Đại hội Mèo, sẽ chạy đi cứu đám mèo kia?”
Triển Chiêu nghiêm trang chững chạc, “Tính mạng đám mèo quan trọng…”
“Đúng vậy, tính mạng mèo quan trọng.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn, “Còn nếu ngươi không đi Đại hội Mèo thì chính là phạm tội khi quân, ngươi đừng quên còn tính mạng con mèo là chính mình a.”
Triển Chiêu lại mang vẻ mặt suy sụp, “Trùng hợp như thế, lại xảy ra cùng một hôm… Bằng không theo Đại tiên thử kia thương lượng dời thời gian lại một ngày?”
Triệu Phổ đột nhiên hỏi, “Sẽ có thể trùng hợp tới như thế, diễn ra vào cùng một ngày sao?”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Ngũ gia khẽ nhíu mày, “Ngươi cảm thấy, là có người cố ý chọn ngày này?”
“Nếu mà Đại hội Mèo có Triển Chiêu tham gia, ngoại tộc liền nhất định thua.” Triệu Phổ nói, “Cho nên bọn họ có ý tưởng đem hắn tách rời đi, để hắn không có cách nào tham gia trận đấu?”
“Cái này đích thực là vấn đề a!” Công Tôn nói, “Không đi Đại hội Mèo liền mắc tội khi quân, mà ngược lại nếu không đi cứu những con mèo nhỏ sẽ bị dân chúng Khai Phong Thành oán hận đi… Hoàng Thượng không có khả năng sẽ dời Đại hội vì tính mạng một ngàn con mèo nhỏ… Cho nên nếu phải chọn một trong hai, chỉ có thể chọn buông trận đấu.”
…
Mà lúc này, trong hoàng cung, Triệu Trinh nghe Nam Cung hồi bẩm xong liền đập bàn, tiểu Hương Hương đang ngồi trên bàn giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Phụ hoàng hoàng của nàng.
Triệu Trinh nghiến răng, “Dám theo trẫm bày trò đùa giỡn! Người đâu! Truyền chỉ cho Triển Chiêu, nói hắn vừa phải thắng Đại hội Mèo, vừa bảo toàn tính mạng ngàn con mèo nhỏ ở Thanh Phong, còn phải bắt sống Đại thử tinh kia, trẫm muốn đích thân xử lý!”
…
Chạng vạng, bên trong Khai Phong Phủ.
Một tay cầm lá thư, một tay cầm thánh chỉ chói lọi, Triển Chiêu thực chỉ muốn đập đầu vào bàn đá —— Miêu gia đời này quả nhiên là vướng mắc với chuột tinh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook