Long Chi Đế Tu
-
Chương 12: Ác quả ác báo
Sau khi bị quăng đi Lăng Thiên Hữu vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời, lực đạo của Lam long rất lớn làm hắn không thể đều khiển quỷ đạo của mình, khi sắp va vào vách núi hắn hắn cố vùng vẫy nhưng cũng không thay đổi được gì, kết quả là Lăng Thiên Hữu xuyên thẳng va vách núi, nhưng không hề thấy đau đớn, hắn có cảm giác vừa rồi giống như là đi xuyên qua một màn nước vậy.
Sau khi thanh tỉnh Lăng Thiên Hữu nhìn kĩ khung cảnh xung quanh làm hắn vô cùng vui mừng, nơi hắn đang đứng chính là trước của hang của Thạch Hầu, cuối cùng hắn cũng đã thoát ra khỏi được Phong vực.
Dường như cảm nhận được khí tức của Lăng Thiên Hữu, thạch hầu bên trong động phủ ầm ầm lao ra như thiên thạch nhầm hướng Lăng Thiên Hữu đánh thẳng tới, Lăng Thiên Hữu ba chân bốn cẳng mà chạy chỉ hận sao khi sinh ra mình chỉ có hai chân để giờ lại bị con dị thú khôn kiếp này đuổi đến khổ sở như vậy.
Lăng Thiên Hữu chạy một lúc thì không còn nghe thấy âm thanh rầm gú của thạch hầu nữa, lúc này hắn mới sực nhớ, hắn bây giờ đã là Nhập Linh cảnh hậu kì, cộng thêm sự lãnh ngộ của hắn đối với chân nguyên phong thuộc tính cho dù là dị thú Nhập Linh cảnh đại viên mãn cũng có sức đánh một trận huống chi là Thạch Hầu.
Lăng Thiên Hữu thầm nghĩ ác độc, mẹ nó con thạch hầu này hại ta thật thê thảm, không thể bỏ qua cho nó như vậy được, nói là làm, hắn lập tức quay đầu hướng động phủ của thạch hầu quay trở về.
Nữa canh giờ sau, một tràng cảnh hết sức thú vị diễn ra tại Thiên Thú lâm, một tên tiểu tử đuổi một con thạch hầu chạy khắp vòng ngoài của Thiên Thú lâm, tên tiểu tử không ngừng mắn chửi mười tấm đời tổ tiên của thạch hầu nào là: đồ chó đẻ, con khỉ mất dại, đồ khỉ không long, cha mẹ ngươi không phải là người, nghiệp súc...
Các dong binh đoàn điều vô cùng kinh ngạc trước tốc độ và sức mạnh của người thanh niên, thật không kém cao thủ hư hải cảnh bao nhiêu, nhưng làm họ chú ý hơn chính là độ thù dai của thanh niên này, hắn ta đã rượt thạch hầu gần 3 canh giờ, đánh cho toàn thân thạch hầu đều sức mẻ, lúc thì chạy lúc thì lăn đụng ngã không biết bao nhiêu là đại thụ nhưng hình như còn chưa có ý định bỏ qua. Các dong binh đều âm thầm thề không thể đắc tội tên khốn kiếp này.
Lăng Thiên Hữu lúc này Lăng Thiên Hữu vô cùng vui vẻ, vừa đuổi vừa mắn to.
“Thạch hầu khốn kiếp ngươi rượt ta thật vất vả a, sao lại không rượt nữa đi, ta ở phía sau ngươi này, hahahaha Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết ác quả ác báo là gì? kakaka”.
Thạch hầu nghe Lăng Thiên Hữu mắn chửi, rầm lên một tiếng, đôi mắt do dự một chút cuối cùng làm ra vẻ quyết tâm, dốc hết tốc lực mà chạy.
Thiên Thú lâm rộng lớn, tràn đầy nguy hiểm cho dù là dị thú tu vi thấp kém cũng có những khả năng đặc biệt có thể kích sát cao thủ cao hơn một đại cảnh giới là điều bình thường, không thiếu những ví dụ cho việc trên mà ai cũng biết. Do đó buổi tối để cẩn thận các dong binh và tu sĩ thường dừng lại nghỉ ngơi, để hồi phục sức lực và thương thế cũng như kiểm tra lại thu hoạch của hôm nay.
Nhưng lúc này Lăng Thiên Hữu không thể nghỉ ngơi được vì sao lưng hắn lúc này đang có một con Kim xà điểu tu vi Nhập Linh cảnh đại viên mãn theo sát phía sau. Hắn lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, giờ hắn mới chân chính trải nghiệm ý nghĩa của câu nói chó cùng bức dậu mà.
Buổi chiều Lăng Thiên Hữu rượt đuổi thạch hầu không ngờ thạch hầu không để ý đến an nguy, dẫn hắn chạy vào lãnh địa của Kim xà điểu kết quả là khỉ thì bị đánh ngất xỉu, người thì bị rượt chối chết.
Mãi đến gần sáng hôm sau, lợi dụng sự rậm rạp của Thiên Thú lâm Lăng Thiên Hữu mới tránh khỏi sự truy đuổi của Kim xà điểu. Chỉ là lúc này linh khí trong cơ thể cũng đã cạn kiệt.
Thạch hầu thì may mắn hơn Lăng Thiên Hữu nhiều, lợi dụng lúc Kim xà điểu đuổi theo Lăng Thiên Hữu nó đã nhanh chóng rời đi, nó thầm nghĩ ‘đúng là ác quả ác báu, cho vừa tội dám đuổi đánh thạch ca ta’.
..................................................................................
Hai ngày sau Lăng Thiên Hữu thần thanh khí sản đi săn trong Thiên Thú lâm, hắn đang cũng cố tu vi Nhập Linh hậu kì của mình, tìm hiểu thêm về chân nguyên của phong thuộc tính sau đó hắn sẽ quay về gặp Hồng Thiên Nhân để xin lão vào Thái Bình trấn.
Nhưng lại có sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Tiếu Yên Nhiên và Thôi Linh Nhi không ngờ đến giờ vẫn chưa rời khỏi Thiên Thú lâm, Lăng Thiên Hữu phát hiện họ khi bị kẻ địch truy đuổi, kì lạ là kẻ địch của họ chính là Bạch Long đã từng xuất hiện trong Phong Vực.
Chỉ kì lạ là tu vi của Bạch Long dường như chỉ là Nhập Linh cảnh đại viên mãn, nhưng chỉ vậy cũng đủ để làm cho đoàn người Lăng Thiên Hữu chịu không ít đau khổ, tu vi Nhập Linh cảnh đại viên mãn cộng thêm long thân cường hãn, cả công lẫn phòng đều không có điểm yếu, vậy thì làm sao đánh đây, cũng may Lăng Thiên Hữu có Dạ hành nhiều lần câu kéo để Tiếu Yên Nhiên và Thôi Linh Nhi chạy được.
Nhưng chạy mãi cũng không phải là cách, Lăng Thiên Hữu đã từng hứa sẽ bảo vệ cho nữ nhân mình thật tốt, nếu bây giờ chỉ biết chạy chối chết không phải là đã thất hứa với họ hay sao, huống chi ý chí của một nam nhân không cho phép hắn phải sống khuất nhục.
Trước đây hắn muốn sống một cuộc sống bình thường cả đời bình an, nhưng thiên mệnh không cho hắn được như vậy, vì vậy hắn chỉ có thể quật cường đạp lên thiên mệnh, đứng trên đỉnh của thế giới như vậy hắn có có thể an nhàn sống bên người thân của mình.
............................................................................
“haha....nhân loại nhỏ bé, Bổn long chọn các ngươi là nhân sủng của mình đã là may mắn của các ngươi, không ngờ các ngươi lại không biết đều, cố tình chống đối, như vậy ta sẽ bất các ngươi đều hải chết”.
Thanh âm của Bạch Long vang khắp nghìn trượng xung quanh, làm Lăng Thiên Hữu khuôn mặt biến đối bất định cuối cùng thét ầm lên:
“Tiểu trùng khốn kiếp, muốn lấy nữ nhân của ta làm sủng vật phi...ngươi không xứng, hôm nay Lăng Thiên Hữu ta sẽ cho người biết dám khi dễ nữ nhân của ta sẽ có kết quả gì”.
Lăng Thiên Hữu dùng linh khí khuếch đại âm thanh chẳng mấy chốc âm thanh đã khuếch tán ra làm khu vực xung quanh ầm ầm trấn động.
Một bóng đen từ phía tây bầu trời nhanh chóng lao đến, cuối cùng hiện rõ là thân ảnh của Bạch Long.
“Tốt lắm tiểu tử dám nhục mạ bổn long, hôm nay ta không cho ngươi tan xương nát thịt thề không làm rồng nữa”.
“Được đến đây, hôm nay ta nhất định sẽ rút gân lột da ngươi”.
Lăng Thiên Hữu hét lớn linh khí trong cơ thể toàn lực vận chuyển.
Bạch Long tuy bề ngoại kêu ngạo nhưng hắn là một người mưu mô, sau nhiều lần giao chiến với Lăng Thiên Hữu hắn biết nhân loại trước mặt cũng không phải là một đối thủ dễ đối phó, đặc biệt là tốc độ của Lăng Thiên Hữu, dù là Nhập Linh cảnh đại viên mãn như hắn cũng không thể theo kịp.
Bạch Long vận lực, móng vuốt vẽ thành một đường cong hướng Lăng Thiên Hữu chột tới, Lăng Thiên Hữu không ngờ Bạch Long quyết đoán như vậy vừa ra chiêu đã là sát chiêu, hắn vội dùng Dạ hành để tránh né, khóe miệng Bạch Long vẻ thành một đường cong, hai cánh đập mạnh, long thân lập tức xoay 90 độ, long vĩ quét ngang nhắm hướng Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu không còn kịp né tránh chỉ có thể dùng tay để đỡ, cơ thể bị hắt văng ra xa, linh khí trên tay tán đi hết, tay phải tê dại không còn linh hoạt nữa.
Sau khi thanh tỉnh Lăng Thiên Hữu nhìn kĩ khung cảnh xung quanh làm hắn vô cùng vui mừng, nơi hắn đang đứng chính là trước của hang của Thạch Hầu, cuối cùng hắn cũng đã thoát ra khỏi được Phong vực.
Dường như cảm nhận được khí tức của Lăng Thiên Hữu, thạch hầu bên trong động phủ ầm ầm lao ra như thiên thạch nhầm hướng Lăng Thiên Hữu đánh thẳng tới, Lăng Thiên Hữu ba chân bốn cẳng mà chạy chỉ hận sao khi sinh ra mình chỉ có hai chân để giờ lại bị con dị thú khôn kiếp này đuổi đến khổ sở như vậy.
Lăng Thiên Hữu chạy một lúc thì không còn nghe thấy âm thanh rầm gú của thạch hầu nữa, lúc này hắn mới sực nhớ, hắn bây giờ đã là Nhập Linh cảnh hậu kì, cộng thêm sự lãnh ngộ của hắn đối với chân nguyên phong thuộc tính cho dù là dị thú Nhập Linh cảnh đại viên mãn cũng có sức đánh một trận huống chi là Thạch Hầu.
Lăng Thiên Hữu thầm nghĩ ác độc, mẹ nó con thạch hầu này hại ta thật thê thảm, không thể bỏ qua cho nó như vậy được, nói là làm, hắn lập tức quay đầu hướng động phủ của thạch hầu quay trở về.
Nữa canh giờ sau, một tràng cảnh hết sức thú vị diễn ra tại Thiên Thú lâm, một tên tiểu tử đuổi một con thạch hầu chạy khắp vòng ngoài của Thiên Thú lâm, tên tiểu tử không ngừng mắn chửi mười tấm đời tổ tiên của thạch hầu nào là: đồ chó đẻ, con khỉ mất dại, đồ khỉ không long, cha mẹ ngươi không phải là người, nghiệp súc...
Các dong binh đoàn điều vô cùng kinh ngạc trước tốc độ và sức mạnh của người thanh niên, thật không kém cao thủ hư hải cảnh bao nhiêu, nhưng làm họ chú ý hơn chính là độ thù dai của thanh niên này, hắn ta đã rượt thạch hầu gần 3 canh giờ, đánh cho toàn thân thạch hầu đều sức mẻ, lúc thì chạy lúc thì lăn đụng ngã không biết bao nhiêu là đại thụ nhưng hình như còn chưa có ý định bỏ qua. Các dong binh đều âm thầm thề không thể đắc tội tên khốn kiếp này.
Lăng Thiên Hữu lúc này Lăng Thiên Hữu vô cùng vui vẻ, vừa đuổi vừa mắn to.
“Thạch hầu khốn kiếp ngươi rượt ta thật vất vả a, sao lại không rượt nữa đi, ta ở phía sau ngươi này, hahahaha Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết ác quả ác báo là gì? kakaka”.
Thạch hầu nghe Lăng Thiên Hữu mắn chửi, rầm lên một tiếng, đôi mắt do dự một chút cuối cùng làm ra vẻ quyết tâm, dốc hết tốc lực mà chạy.
Thiên Thú lâm rộng lớn, tràn đầy nguy hiểm cho dù là dị thú tu vi thấp kém cũng có những khả năng đặc biệt có thể kích sát cao thủ cao hơn một đại cảnh giới là điều bình thường, không thiếu những ví dụ cho việc trên mà ai cũng biết. Do đó buổi tối để cẩn thận các dong binh và tu sĩ thường dừng lại nghỉ ngơi, để hồi phục sức lực và thương thế cũng như kiểm tra lại thu hoạch của hôm nay.
Nhưng lúc này Lăng Thiên Hữu không thể nghỉ ngơi được vì sao lưng hắn lúc này đang có một con Kim xà điểu tu vi Nhập Linh cảnh đại viên mãn theo sát phía sau. Hắn lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, giờ hắn mới chân chính trải nghiệm ý nghĩa của câu nói chó cùng bức dậu mà.
Buổi chiều Lăng Thiên Hữu rượt đuổi thạch hầu không ngờ thạch hầu không để ý đến an nguy, dẫn hắn chạy vào lãnh địa của Kim xà điểu kết quả là khỉ thì bị đánh ngất xỉu, người thì bị rượt chối chết.
Mãi đến gần sáng hôm sau, lợi dụng sự rậm rạp của Thiên Thú lâm Lăng Thiên Hữu mới tránh khỏi sự truy đuổi của Kim xà điểu. Chỉ là lúc này linh khí trong cơ thể cũng đã cạn kiệt.
Thạch hầu thì may mắn hơn Lăng Thiên Hữu nhiều, lợi dụng lúc Kim xà điểu đuổi theo Lăng Thiên Hữu nó đã nhanh chóng rời đi, nó thầm nghĩ ‘đúng là ác quả ác báu, cho vừa tội dám đuổi đánh thạch ca ta’.
..................................................................................
Hai ngày sau Lăng Thiên Hữu thần thanh khí sản đi săn trong Thiên Thú lâm, hắn đang cũng cố tu vi Nhập Linh hậu kì của mình, tìm hiểu thêm về chân nguyên của phong thuộc tính sau đó hắn sẽ quay về gặp Hồng Thiên Nhân để xin lão vào Thái Bình trấn.
Nhưng lại có sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Tiếu Yên Nhiên và Thôi Linh Nhi không ngờ đến giờ vẫn chưa rời khỏi Thiên Thú lâm, Lăng Thiên Hữu phát hiện họ khi bị kẻ địch truy đuổi, kì lạ là kẻ địch của họ chính là Bạch Long đã từng xuất hiện trong Phong Vực.
Chỉ kì lạ là tu vi của Bạch Long dường như chỉ là Nhập Linh cảnh đại viên mãn, nhưng chỉ vậy cũng đủ để làm cho đoàn người Lăng Thiên Hữu chịu không ít đau khổ, tu vi Nhập Linh cảnh đại viên mãn cộng thêm long thân cường hãn, cả công lẫn phòng đều không có điểm yếu, vậy thì làm sao đánh đây, cũng may Lăng Thiên Hữu có Dạ hành nhiều lần câu kéo để Tiếu Yên Nhiên và Thôi Linh Nhi chạy được.
Nhưng chạy mãi cũng không phải là cách, Lăng Thiên Hữu đã từng hứa sẽ bảo vệ cho nữ nhân mình thật tốt, nếu bây giờ chỉ biết chạy chối chết không phải là đã thất hứa với họ hay sao, huống chi ý chí của một nam nhân không cho phép hắn phải sống khuất nhục.
Trước đây hắn muốn sống một cuộc sống bình thường cả đời bình an, nhưng thiên mệnh không cho hắn được như vậy, vì vậy hắn chỉ có thể quật cường đạp lên thiên mệnh, đứng trên đỉnh của thế giới như vậy hắn có có thể an nhàn sống bên người thân của mình.
............................................................................
“haha....nhân loại nhỏ bé, Bổn long chọn các ngươi là nhân sủng của mình đã là may mắn của các ngươi, không ngờ các ngươi lại không biết đều, cố tình chống đối, như vậy ta sẽ bất các ngươi đều hải chết”.
Thanh âm của Bạch Long vang khắp nghìn trượng xung quanh, làm Lăng Thiên Hữu khuôn mặt biến đối bất định cuối cùng thét ầm lên:
“Tiểu trùng khốn kiếp, muốn lấy nữ nhân của ta làm sủng vật phi...ngươi không xứng, hôm nay Lăng Thiên Hữu ta sẽ cho người biết dám khi dễ nữ nhân của ta sẽ có kết quả gì”.
Lăng Thiên Hữu dùng linh khí khuếch đại âm thanh chẳng mấy chốc âm thanh đã khuếch tán ra làm khu vực xung quanh ầm ầm trấn động.
Một bóng đen từ phía tây bầu trời nhanh chóng lao đến, cuối cùng hiện rõ là thân ảnh của Bạch Long.
“Tốt lắm tiểu tử dám nhục mạ bổn long, hôm nay ta không cho ngươi tan xương nát thịt thề không làm rồng nữa”.
“Được đến đây, hôm nay ta nhất định sẽ rút gân lột da ngươi”.
Lăng Thiên Hữu hét lớn linh khí trong cơ thể toàn lực vận chuyển.
Bạch Long tuy bề ngoại kêu ngạo nhưng hắn là một người mưu mô, sau nhiều lần giao chiến với Lăng Thiên Hữu hắn biết nhân loại trước mặt cũng không phải là một đối thủ dễ đối phó, đặc biệt là tốc độ của Lăng Thiên Hữu, dù là Nhập Linh cảnh đại viên mãn như hắn cũng không thể theo kịp.
Bạch Long vận lực, móng vuốt vẽ thành một đường cong hướng Lăng Thiên Hữu chột tới, Lăng Thiên Hữu không ngờ Bạch Long quyết đoán như vậy vừa ra chiêu đã là sát chiêu, hắn vội dùng Dạ hành để tránh né, khóe miệng Bạch Long vẻ thành một đường cong, hai cánh đập mạnh, long thân lập tức xoay 90 độ, long vĩ quét ngang nhắm hướng Lăng Thiên Hữu, Lăng Thiên Hữu không còn kịp né tránh chỉ có thể dùng tay để đỡ, cơ thể bị hắt văng ra xa, linh khí trên tay tán đi hết, tay phải tê dại không còn linh hoạt nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook