Long Bảo Nhi
-
Chương 10
Bảo Nhi rơi vào vòng tay của Long Khánh Sinh, bất chấp mọi thứ xung quanh, ôm chặt lấy hắn rồi òa lên khóc.
Trái tim của Long Khánh Sinh cuối cùng cũng đã yên ổn, sự lo lắng trong suốt thời gian qua đã tan thành mây khói.
"Muội có khỏe không?" Hắn hỏi.
Bảo Nhi gật đầu thật mạnh, vẫn ôm hắn thật chặt không chịu buông.
"Bị thương sao? Có chỗ nào không thoải mái không?" Hắn lại hỏi.
Bảo Nhi vừa khóc vừa lắc đầu, không biết nói gì, tựa đầu vào vai Long Khánh Sinh làm nũng.
Long Khánh Sinh thấy nàng như vậy, nghĩ rằng hẳn là không có chuyện gì, vậy thì hắn yên tâm rồi. Hắn ôm nàng ra ngoài, lúc đi ngang qua huynh muội Lăng Duệ thì nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt hắn và Lăng Duệ chạm nhau, cả hai đều hiểu ý. Muội muội hai bên đều đã giao xong, không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì nữa..
Nhưng Lăng Nặc không nghĩ như vậy, nàng hướng về phía cửa lớn vẫy tay với Bảo Nhi, nói to: "Bảo Ngốc, nếu có cơ hội ta sẽ tới chơi với ngươi nhé. Khi nào ta tìm được Thái Dương ca ca, ta nhất định sẽ nói cho ngươi."
Bảo Nhi nghe thấy, vội vàng từ bả vai Long Khánh Sinh thò đầu ra. Đúng rồi, nàng đang đắm chìm trong niềm vui tìm được Khánh Sinh ca ca vui, suýt nữa thì quên hảo hữu* chung hoạn nạn này rồi. Nàng thật sự không tốt, quá không tốt rồi.
(*bạn tốt, mình giữ nguyên từ hán cho hợp văn cổ đại)
"Được, ngươi nhất định sẽ tìm được Thái Dương ca ca. Ngươi thấy không, ta đã tìm được Khánh Sinh ca ca, có chí thì nên*, ngươi nhất định sẽ thành công."
(*nguyên văn: hữu chí giả, sự cánh thành)
"Ta hiểu." Lăng Nặc nắm tay, vô cùng tán thành.
Hai vị ca ca suýt thì chết nghẹn.
Nàng tìm được Long Khánh Sinh khi nào, rõ ràng là Long Khánh Sinh tìm được nàng cơ mà? Việc gây rắc rối tạo phiền toái khắp nơi như bỏ nhà đi này tuyệt đối không thể lấy ý chí để cổ vũ được!
"Được, ngươi đưa Thái Dương ca ca tới nhà ta làm khách nhé. Nhà ta ở kinh thành..." Bảo Nhi chưa nói xong, Long Khánh Sinh đã nhanh chóng đưa nàng ra khỏi viện.
Lăng Nặc giương mắt nhìn, nghĩ muốn đuổi theo nói vài câu tạm biệt, đáng tiếc bên cạnh có ca ca như hổ rình mồi đang trừng mắt theo dõi nàng, nàng thở dài, thật đáng tiếc, không dễ gì mới gặp được tỷ muội hợp ý như vậy, hữu duyên vô phận mà.
"Khánh Sinh ca ca, là Lăng Nặc đã cứu ta." Bảo Nhi nhất định phải nói rõ với Long Khánh Sinh Lăng Nặc đối xử với nàng rất tốt, sau này nếu Lăng Nặc tới thăm thì cũng phải đối xử tốt với nàng
"Ừ, bé ngoan, ca ca cảm ơn Lăng gia giúp muội rồi."
Đương nhiên, phương thức cảm ơn chính là tóm lấy Lăng Nặc ép hỏi tung tích của Bảo Nhi cũng như giao chiến với Lăng Duệ một hồi, cuối cùng đi đến thỏa thuận trao đổi con tin, việc này vốn không cần thiết phải nói với bé ngoan Bảo Nhi.
Long Khánh Sinh ôm Bảo Nhi lên xe ngựa, sau đó quay đầu khẽ nói với thuộc hạ vài câu.
Bảo Nhi ngoan ngoãn ngồi, nhìn bóng dáng anh tuấn của Long Khánh Sinh. Đã lâu không gặp, dường như hắn càng cao lên, tới gáy và sườn mặt của hắn cũng đẹp như vậy. Bảo Nhi càng nhìn, tim đập càng nhanh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Long Khánh Sinh dặn dò thuộc hạ xong, quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt hồng phấn nhỏ nhắn và ánh nhìn thẳng của Bảo Nhi. Ánh mắt hai người chạm nhau, Bảo Nhi vội vàng quay mặt. Hắn ngẩn người, bất động một lúc rồi lên xe ngựa, đóng cửa xe lại, ra lệnh cho phu xe lên đường.
Cửa vừa đóng, không gian trong xe lập tức nhỏ lại, Bảo Nhi hơi khẩn trương, nhớ tới cảm xúc kì lạ vừa rồi của mình, lại càng thêm xấu hổ tới đỏ mặt. Nàng cúi đầu, vặn góc áo, không biết nên làm gì.
Long Khánh Sinh dường như không thấy sự khó xử của nàng, ngữ điệu vẫn bình thường, dịu dàng hỏi nàng khi bị Lăng Duệ giam giữ có phải chịu khổ. Bảo Nhi lắc đầu.
Long Khánh Sinh yên lòng, lại hỏi nàng lúc này có đói bụng không? Có khát hay không?
Mắt Bảo Nhi sáng lên: "Muội muốn ăn bánh nướng*."
(*nguyên văn: 酥皮点心, mình không am hiểu ẩm thực Trung Hoa lắm, sau khi tra gg thì mình dịch tạm như trên)
Long Khánh Sinh cười thầm trong lòng, hắn vốn biết rõ Bảo Nhi sẽ luôn vui vẻ mỗi khi nhắc tới đồ ăn, hiện tại đã gần bữa trưa, vì thế hắn ra lệnh cho xa phu đi tới tửu lâu, muốn dẫn Bảo Nhi đi ăn cơm trước.
Bảo Nhi vô cùng cao hứng, Khánh Sinh ca ca không mắng nàng cũng không trách nàng rời nhà, vẫn đưa nàng đi ăn ngon, lòng nàng hạnh phúc muốn bay lên.
Trong tửu lâu, Long Khánh Sinh gọi một bàn đồ ăn mà Bảo Nhi thích, Bảo Nhi cười cong ánh mắt, hoàn toàn quên phòng bị. Sau khi ăn uống đầy đủ, Long Khánh Sinh lại mua bánh nướng mà nàng thích. Cuối cùng, Bảo Nhi kéo tay Khánh Sinh ca ca, mang theo một túi điểm tâm, vui vẻ đi theo Khánh Sinh ca ca trở về hậu viện khách điếm.
Tới nơi, không đợi Bảo Nhi nói gì, Long Khánh Sinh đã sai người chuẩn bị nước ấm cho Bảo Nhi tắm rửa. Bảo Nhi vốn thích sạch sẽ, sau khi nghe lời của Long Khánh Sinh thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tắm xong nàng đã thấy mệt. Hai ngày nay bị giam giữ, giấc ngủ không yên ổn, hiện giờ sau khi ăn no tắm xong, hai mí mắt nàng đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Long Khánh Sinh ngồi bên giường Bảo Nhi, cầm tay nàng, điều này khiến Bảo Nhi ngáp thật to, yên tâm đi ngủ.
Vừa tỉnh ngủ, Bảo Nhi hơi mơ hồ.
Nàng quay đầu nhìn, màn buông trước giường, ngoài trướng có ánh sáng, bên ngoài sắc trời đã tối. Nàng nhớ ra, Khánh Sinh ca ca đưa nàng đến đây. Nàng thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Long Khánh Sinh đang ngồi trước bàn lật sách, nàng nở nụ cười.
Khánh Sinh ca ca là tốt nhất, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng cứ ngắm nhìn mà không nỡ rời mắt.
Long Khánh Sinh quay đầu thấy nàng thức dậy, mỉm cười. Hắn bước tới vén màn lên, sau đó chuyển chén nước cho nàng.
Bảo Nhi nhận lấy, uống hết trong một hơi. Việc đầu tiên nàng phải làm sau khi thức dậy là uống nước, điều này Long Khánh Sinh nhớ rất rõ, trong lòng Bảo Nhi càng cảm thấy ngọt ngào.
Long Khánh Sinh nhận lấy cốc nước, đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài. Bảo Nhi thay quần áo, tới sau bình phong đi vệ sinh rồi đi tới chậu nước rửa mặt, sửa sang bản thân thật tốt. Tính toán tốt thời gian, lúc này Long Khánh Sinh cũng không cần báo mà mở cửa vào.
Sau đó hai người ngồi đối mặt nhau, chuẩn bị tâm sự một chút.
Long Khánh Sinh rất kiên nhẫn, hắn đã quá hiểu Bảo Nhi. Hắn biết có một số việc không thể ép buộc nàng, bởi sẽ khiến nàng hồi hộp, không thoải mái. Giống như lần này nàng rời nhà, tuy hắn có sốt ruột và tức giận, nhưng hắn vẫn phải chậm rãi.
Lúc này Bảo Nhi đang nhìn chằm chằm vào đầu gối Long Khánh Sinh, trước kia, nàng vẫn ngồi trên đầu gối Khánh Sinh ca ca để nói chuyện, hiện giờ nàng rất nhớ quá khứ. Lâu rồi không gặp, nàng thật sự rất nhớ hắn, nhưng cả hai đều đã trưởng thành, nàng còn có thể ngồi như thế sao?
"Bảo Nhi." Long Khánh Sinh gọi nàng.
Bảo Nhi ngẩng đầu.
"Qua đây nào." Long Khánh Sinh vẫy tay.
Bảo Nhi chớp mắt, nụ cười vụng trộm không kìm nén được. Lo lắng biến mất, nàng ngồi trên đùi hắn, dựa vào người hắn thật thoải mái.
Là Khánh Sinh ca ca cho nàng ngồi, không phải do nàng không ngoan.
Long Khánh Sinh thở dài trong lòng, vỗ về sau lưng nàng rồi lại xoa đầu nàng. Ánh mắt nha đầu kia sáng ngời, như muốn xuyên thủng chân hắn, vẻ mặt rõ ràng muốn nói: "Muội muốn ngồi ở đó.", nhưng lại ngồi bất động là có ý gì?
"Bảo Nhi, muội muốn đi đâu chơi?"
"A?" Bảo Nhi không hiểu.
"Huynh đang rảnh rỗi, có thể cùng muội đi chơi một chút. Có phải muội ở nhà ngây người quá lâu nên muốn ra ngoài dạo chơi? Đã suy nghĩ tới việc đi đâu chưa?"
Long Khánh Sinh mặt không đổi sắc, trợn mắt nói lời bịa đặt. Dù Bảo Nhi có ngột ngạt tới mấy cũng sẽ không sử dụng tới cách vụng trộm bỏ nhà để ra ngoài chơi đùa, nàng thực sự là một cô nương vô cùng ngoan ngoãn. Hắn đương nhiên biết, nhưng hắn giao quyền chủ động nói thật cho Bảo Nhi.
Quả nhiên Bảo Nhi nghe xong lời của Long Khánh Sinh thì cảm thấy cực kỳ áy náy, nàng mím môi, cúi đầu nói: "Muội không phải muốn ra ngoài chơi, muội muốn đi tìm Khánh Sinh ca ca."
"Là sao? Tìm huynh làm gì vậy?"
Bảo Nhi mấp máy, tuy mục đích bỏ nhà đi là để nghe Khánh Sinh mắng mình, nhưng hiện tại nàng thấy thật mất mặt, nàng lại không muốn nghe hắn mắng nữa.
Hơn nữa, điều này là quan trọng nhất, nàng không biết nên nói như thế nào. Nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, khó mở lời.
Bảo Nhi không nói lời nào, Long Khánh Sinh chờ đợi rồi nói: "Lo lắng cho an nguy của huynh sao?"
"Đúng, đúng vậy." Long Khánh Sinh cho Bảo Nhi một bậc thang, nàng nhanh chóng nương theo mà đáp lại.
"Biên quan không có chiến sự, mỗi ngày huynh chỉ thao luyện binh mã, đi theo Tư Đồ tướng quân học quân vụ binh pháp một chút, không có gì nguy hiểm."
"Vậy là tốt rồi." Bảo Nhi làm bộ làm tịch gật đầu.
"Vậy hiện giờ muội yên tâm chưa?"
Bảo Nhi gật gật đầu.
Long Khánh Sinh cười nói: "Nhưng muội xuất môn như vậy, huynh lại không thể yên tâm được."
Bảo Nhi cúi đầu thấp hơn, Khánh Sinh ca ca trò chuyện với nàng bằng giọng nói ấm áp, dịu dàng như vậy, so với việc mắng nàng lại càng làm cảm thấy áy náy hơn. Nàng vẫn nên giải quyết thật tốt chuyện này.
"Muội, muội,... thực ra muội vẫn còn chuyện muốn nói với huynh."
"Muội muốn nói chuyện gì với huynh?"
Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Long Khánh Sinh, câu nói "Muội thích Khánh Sinh ca ca, sẽ bị dìm lồng heo" không thể nào bật ra được, lời tới môi lại biến thành: "Có bà mối tới, muốn làm mai cho Khánh Sinh ca ca."
Trái tim của Long Khánh Sinh cuối cùng cũng đã yên ổn, sự lo lắng trong suốt thời gian qua đã tan thành mây khói.
"Muội có khỏe không?" Hắn hỏi.
Bảo Nhi gật đầu thật mạnh, vẫn ôm hắn thật chặt không chịu buông.
"Bị thương sao? Có chỗ nào không thoải mái không?" Hắn lại hỏi.
Bảo Nhi vừa khóc vừa lắc đầu, không biết nói gì, tựa đầu vào vai Long Khánh Sinh làm nũng.
Long Khánh Sinh thấy nàng như vậy, nghĩ rằng hẳn là không có chuyện gì, vậy thì hắn yên tâm rồi. Hắn ôm nàng ra ngoài, lúc đi ngang qua huynh muội Lăng Duệ thì nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt hắn và Lăng Duệ chạm nhau, cả hai đều hiểu ý. Muội muội hai bên đều đã giao xong, không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì nữa..
Nhưng Lăng Nặc không nghĩ như vậy, nàng hướng về phía cửa lớn vẫy tay với Bảo Nhi, nói to: "Bảo Ngốc, nếu có cơ hội ta sẽ tới chơi với ngươi nhé. Khi nào ta tìm được Thái Dương ca ca, ta nhất định sẽ nói cho ngươi."
Bảo Nhi nghe thấy, vội vàng từ bả vai Long Khánh Sinh thò đầu ra. Đúng rồi, nàng đang đắm chìm trong niềm vui tìm được Khánh Sinh ca ca vui, suýt nữa thì quên hảo hữu* chung hoạn nạn này rồi. Nàng thật sự không tốt, quá không tốt rồi.
(*bạn tốt, mình giữ nguyên từ hán cho hợp văn cổ đại)
"Được, ngươi nhất định sẽ tìm được Thái Dương ca ca. Ngươi thấy không, ta đã tìm được Khánh Sinh ca ca, có chí thì nên*, ngươi nhất định sẽ thành công."
(*nguyên văn: hữu chí giả, sự cánh thành)
"Ta hiểu." Lăng Nặc nắm tay, vô cùng tán thành.
Hai vị ca ca suýt thì chết nghẹn.
Nàng tìm được Long Khánh Sinh khi nào, rõ ràng là Long Khánh Sinh tìm được nàng cơ mà? Việc gây rắc rối tạo phiền toái khắp nơi như bỏ nhà đi này tuyệt đối không thể lấy ý chí để cổ vũ được!
"Được, ngươi đưa Thái Dương ca ca tới nhà ta làm khách nhé. Nhà ta ở kinh thành..." Bảo Nhi chưa nói xong, Long Khánh Sinh đã nhanh chóng đưa nàng ra khỏi viện.
Lăng Nặc giương mắt nhìn, nghĩ muốn đuổi theo nói vài câu tạm biệt, đáng tiếc bên cạnh có ca ca như hổ rình mồi đang trừng mắt theo dõi nàng, nàng thở dài, thật đáng tiếc, không dễ gì mới gặp được tỷ muội hợp ý như vậy, hữu duyên vô phận mà.
"Khánh Sinh ca ca, là Lăng Nặc đã cứu ta." Bảo Nhi nhất định phải nói rõ với Long Khánh Sinh Lăng Nặc đối xử với nàng rất tốt, sau này nếu Lăng Nặc tới thăm thì cũng phải đối xử tốt với nàng
"Ừ, bé ngoan, ca ca cảm ơn Lăng gia giúp muội rồi."
Đương nhiên, phương thức cảm ơn chính là tóm lấy Lăng Nặc ép hỏi tung tích của Bảo Nhi cũng như giao chiến với Lăng Duệ một hồi, cuối cùng đi đến thỏa thuận trao đổi con tin, việc này vốn không cần thiết phải nói với bé ngoan Bảo Nhi.
Long Khánh Sinh ôm Bảo Nhi lên xe ngựa, sau đó quay đầu khẽ nói với thuộc hạ vài câu.
Bảo Nhi ngoan ngoãn ngồi, nhìn bóng dáng anh tuấn của Long Khánh Sinh. Đã lâu không gặp, dường như hắn càng cao lên, tới gáy và sườn mặt của hắn cũng đẹp như vậy. Bảo Nhi càng nhìn, tim đập càng nhanh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Long Khánh Sinh dặn dò thuộc hạ xong, quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt hồng phấn nhỏ nhắn và ánh nhìn thẳng của Bảo Nhi. Ánh mắt hai người chạm nhau, Bảo Nhi vội vàng quay mặt. Hắn ngẩn người, bất động một lúc rồi lên xe ngựa, đóng cửa xe lại, ra lệnh cho phu xe lên đường.
Cửa vừa đóng, không gian trong xe lập tức nhỏ lại, Bảo Nhi hơi khẩn trương, nhớ tới cảm xúc kì lạ vừa rồi của mình, lại càng thêm xấu hổ tới đỏ mặt. Nàng cúi đầu, vặn góc áo, không biết nên làm gì.
Long Khánh Sinh dường như không thấy sự khó xử của nàng, ngữ điệu vẫn bình thường, dịu dàng hỏi nàng khi bị Lăng Duệ giam giữ có phải chịu khổ. Bảo Nhi lắc đầu.
Long Khánh Sinh yên lòng, lại hỏi nàng lúc này có đói bụng không? Có khát hay không?
Mắt Bảo Nhi sáng lên: "Muội muốn ăn bánh nướng*."
(*nguyên văn: 酥皮点心, mình không am hiểu ẩm thực Trung Hoa lắm, sau khi tra gg thì mình dịch tạm như trên)
Long Khánh Sinh cười thầm trong lòng, hắn vốn biết rõ Bảo Nhi sẽ luôn vui vẻ mỗi khi nhắc tới đồ ăn, hiện tại đã gần bữa trưa, vì thế hắn ra lệnh cho xa phu đi tới tửu lâu, muốn dẫn Bảo Nhi đi ăn cơm trước.
Bảo Nhi vô cùng cao hứng, Khánh Sinh ca ca không mắng nàng cũng không trách nàng rời nhà, vẫn đưa nàng đi ăn ngon, lòng nàng hạnh phúc muốn bay lên.
Trong tửu lâu, Long Khánh Sinh gọi một bàn đồ ăn mà Bảo Nhi thích, Bảo Nhi cười cong ánh mắt, hoàn toàn quên phòng bị. Sau khi ăn uống đầy đủ, Long Khánh Sinh lại mua bánh nướng mà nàng thích. Cuối cùng, Bảo Nhi kéo tay Khánh Sinh ca ca, mang theo một túi điểm tâm, vui vẻ đi theo Khánh Sinh ca ca trở về hậu viện khách điếm.
Tới nơi, không đợi Bảo Nhi nói gì, Long Khánh Sinh đã sai người chuẩn bị nước ấm cho Bảo Nhi tắm rửa. Bảo Nhi vốn thích sạch sẽ, sau khi nghe lời của Long Khánh Sinh thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tắm xong nàng đã thấy mệt. Hai ngày nay bị giam giữ, giấc ngủ không yên ổn, hiện giờ sau khi ăn no tắm xong, hai mí mắt nàng đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Long Khánh Sinh ngồi bên giường Bảo Nhi, cầm tay nàng, điều này khiến Bảo Nhi ngáp thật to, yên tâm đi ngủ.
Vừa tỉnh ngủ, Bảo Nhi hơi mơ hồ.
Nàng quay đầu nhìn, màn buông trước giường, ngoài trướng có ánh sáng, bên ngoài sắc trời đã tối. Nàng nhớ ra, Khánh Sinh ca ca đưa nàng đến đây. Nàng thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Long Khánh Sinh đang ngồi trước bàn lật sách, nàng nở nụ cười.
Khánh Sinh ca ca là tốt nhất, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng cứ ngắm nhìn mà không nỡ rời mắt.
Long Khánh Sinh quay đầu thấy nàng thức dậy, mỉm cười. Hắn bước tới vén màn lên, sau đó chuyển chén nước cho nàng.
Bảo Nhi nhận lấy, uống hết trong một hơi. Việc đầu tiên nàng phải làm sau khi thức dậy là uống nước, điều này Long Khánh Sinh nhớ rất rõ, trong lòng Bảo Nhi càng cảm thấy ngọt ngào.
Long Khánh Sinh nhận lấy cốc nước, đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài. Bảo Nhi thay quần áo, tới sau bình phong đi vệ sinh rồi đi tới chậu nước rửa mặt, sửa sang bản thân thật tốt. Tính toán tốt thời gian, lúc này Long Khánh Sinh cũng không cần báo mà mở cửa vào.
Sau đó hai người ngồi đối mặt nhau, chuẩn bị tâm sự một chút.
Long Khánh Sinh rất kiên nhẫn, hắn đã quá hiểu Bảo Nhi. Hắn biết có một số việc không thể ép buộc nàng, bởi sẽ khiến nàng hồi hộp, không thoải mái. Giống như lần này nàng rời nhà, tuy hắn có sốt ruột và tức giận, nhưng hắn vẫn phải chậm rãi.
Lúc này Bảo Nhi đang nhìn chằm chằm vào đầu gối Long Khánh Sinh, trước kia, nàng vẫn ngồi trên đầu gối Khánh Sinh ca ca để nói chuyện, hiện giờ nàng rất nhớ quá khứ. Lâu rồi không gặp, nàng thật sự rất nhớ hắn, nhưng cả hai đều đã trưởng thành, nàng còn có thể ngồi như thế sao?
"Bảo Nhi." Long Khánh Sinh gọi nàng.
Bảo Nhi ngẩng đầu.
"Qua đây nào." Long Khánh Sinh vẫy tay.
Bảo Nhi chớp mắt, nụ cười vụng trộm không kìm nén được. Lo lắng biến mất, nàng ngồi trên đùi hắn, dựa vào người hắn thật thoải mái.
Là Khánh Sinh ca ca cho nàng ngồi, không phải do nàng không ngoan.
Long Khánh Sinh thở dài trong lòng, vỗ về sau lưng nàng rồi lại xoa đầu nàng. Ánh mắt nha đầu kia sáng ngời, như muốn xuyên thủng chân hắn, vẻ mặt rõ ràng muốn nói: "Muội muốn ngồi ở đó.", nhưng lại ngồi bất động là có ý gì?
"Bảo Nhi, muội muốn đi đâu chơi?"
"A?" Bảo Nhi không hiểu.
"Huynh đang rảnh rỗi, có thể cùng muội đi chơi một chút. Có phải muội ở nhà ngây người quá lâu nên muốn ra ngoài dạo chơi? Đã suy nghĩ tới việc đi đâu chưa?"
Long Khánh Sinh mặt không đổi sắc, trợn mắt nói lời bịa đặt. Dù Bảo Nhi có ngột ngạt tới mấy cũng sẽ không sử dụng tới cách vụng trộm bỏ nhà để ra ngoài chơi đùa, nàng thực sự là một cô nương vô cùng ngoan ngoãn. Hắn đương nhiên biết, nhưng hắn giao quyền chủ động nói thật cho Bảo Nhi.
Quả nhiên Bảo Nhi nghe xong lời của Long Khánh Sinh thì cảm thấy cực kỳ áy náy, nàng mím môi, cúi đầu nói: "Muội không phải muốn ra ngoài chơi, muội muốn đi tìm Khánh Sinh ca ca."
"Là sao? Tìm huynh làm gì vậy?"
Bảo Nhi mấp máy, tuy mục đích bỏ nhà đi là để nghe Khánh Sinh mắng mình, nhưng hiện tại nàng thấy thật mất mặt, nàng lại không muốn nghe hắn mắng nữa.
Hơn nữa, điều này là quan trọng nhất, nàng không biết nên nói như thế nào. Nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, khó mở lời.
Bảo Nhi không nói lời nào, Long Khánh Sinh chờ đợi rồi nói: "Lo lắng cho an nguy của huynh sao?"
"Đúng, đúng vậy." Long Khánh Sinh cho Bảo Nhi một bậc thang, nàng nhanh chóng nương theo mà đáp lại.
"Biên quan không có chiến sự, mỗi ngày huynh chỉ thao luyện binh mã, đi theo Tư Đồ tướng quân học quân vụ binh pháp một chút, không có gì nguy hiểm."
"Vậy là tốt rồi." Bảo Nhi làm bộ làm tịch gật đầu.
"Vậy hiện giờ muội yên tâm chưa?"
Bảo Nhi gật gật đầu.
Long Khánh Sinh cười nói: "Nhưng muội xuất môn như vậy, huynh lại không thể yên tâm được."
Bảo Nhi cúi đầu thấp hơn, Khánh Sinh ca ca trò chuyện với nàng bằng giọng nói ấm áp, dịu dàng như vậy, so với việc mắng nàng lại càng làm cảm thấy áy náy hơn. Nàng vẫn nên giải quyết thật tốt chuyện này.
"Muội, muội,... thực ra muội vẫn còn chuyện muốn nói với huynh."
"Muội muốn nói chuyện gì với huynh?"
Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Long Khánh Sinh, câu nói "Muội thích Khánh Sinh ca ca, sẽ bị dìm lồng heo" không thể nào bật ra được, lời tới môi lại biến thành: "Có bà mối tới, muốn làm mai cho Khánh Sinh ca ca."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook