Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
-
Chương 88: Muốn ăn trưa cứ nói với tôi
Những câu nói được thốt ra từ anh thật vô lí, cô chưa từng nghĩ anh lại là một người ngang tàn như vậy, người đúng là của anh, nhưng lỗi sai là của cô, chẳng nói chẳng rằng lại ngang nhiên đuổi người ta đi.
"Anh thật vô cảm! Đồ cầm..."
Cô định thốt trọn vẹn câu, nhưng lại nhớ ra chuyện gì đó, lập tức im bặt. Lúc nãy Lâm Đồng còn khen ngợi anh tốt, phải nói là rất tốt, nhưng anh trong mắt cô bây giờ chẳng khác gì một ác quỷ.
"Em nói tiếp đi, tôi đang nghe đây!"
"Không có gì"
Anh đang lắng tai nghe những điều vô sắp nói, xem cô có bản lĩnh to gan đến cỡ nào, nhưng ngoài sự chuẩn đoán,cô chẳng qua chỉ là một con mèo xù lông. Anh nhìn thẳng vào đáy mắt của cô, không cho cô có cơ hội trốn tránh nhìn nơi khác, cô hung hãn tức giận, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm đối diện anh.
"Thích cậu ta đến vậy sao?"
"Nếu thích thì sao, mà không thì sao? Anh nghĩ anh sẽ ngăn cản được tôi?"
Cô tiếp tục chống đối, phản ứng kịch liệt, cắn cắn môi đến rớm máu, mùi máu tanh loang trong khoang miệng. Cổ tay của cô ửng đỏ cả lên vì anh bóp chặt giằng co từ nãy đến giờ, anh dựt người cô kéo về phía mình, hôn lên đôi môi đã sớm rớm máu của cô, mặc cho cô vẫn phản đối, chống cứ đánh mạnh vào ngực anh, càng chống cự anh càng ngấu nghiến bờ môi của cô hơn, càng chống cự anh càng giữ chặt eo cô, không cho cô có cơ hội trốn thoát. Những giọt nước mắt trên mi của cô từ từ lăn xuống đôi gò má, trái tim của cô lại luôn rung động trước anh, dù cô có chối bỏ, tìm cách kiềm chế, đôi môi anh dường như tẩm thuốc mê, cô dường như không còn sức chống cự, chìm đắm vào cơn mê, dịu dàng ngọt ngào từ đôi môi của anh. Nụ hôn vẫn kéo dài, nước mắt vẫn lăn xuống, trái tim vẫn mù quáng không tự chủ mà rung động. Anh bắt đầu rời khỏi bờ môi của cô, nhìn cô chằm chằm một vài giây.
"Nếu hận tôi đến vậy, hãy giết tôi đi, đừng dày vò tôi như vậy, được không?"
"Lần sau, đừng tự ý cắn môi nó là của tôi, cô không có quyền làm hại nó!"
"Anh!!!"
"Hôm khác muốn ăn trưa cứ nói với tôi!"
Anh bỏ đi với những câu nói khiến người khác suy nghĩ, cô bất lực ngồi xuống giường, cả cơ thể không còn chút sức sống. Ngày hôm nay thật quá mệt mỏi, cô nhắm tịt mắt lại không muốn phải suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn không gian còn lại được yên tĩnh...
...
Lâm Đồng nhìn thấy anh bước xuống, liền nhanh chân chạy đến.
"Anh...không sao chứ?"
"Không. Chuyện quản gia... Vài bữa nữa hãy cho làm lại, chăm sóc cho cô ấy"
"Anh nhất định phải làm vậy ạ? Rõ ràng anh rất..."
Lời nói của Lâm Đồng chợt ngừng lại khi bắt gặp ánh mắt của anh, Lâm Đồng nhanh nhẹn tổ lái sang chuyện khác.
" Anh có muốn rời khỏi nơi này không? Em sẽ lấy xe?"
"Ở lại"
Anh không lớn tiếng, chỉ dùng hai từ ngắn gọn bước lên phòng làm việc,
Lâm Đồng lập tức hiểu ý làm theo. Lâm Đồng hiểu rõ, hôm nay căn biệt thự này chỉ có mình cô, anh tuyệt đối sẽ không về, nhưng vì chuyển sang việc khác đành tìm một cớ nhỏ.
Anh bước vào phòng làm việc, ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, liền thiếp đi vì công việc hôm nay khá bận rộn, căn phòng yên tĩnh, căn phòng với gam màu tối càng làm không gian u uất hơn.
"Đừng..."
Anh lẩm bẩm vài câu trong miệng, hình ảnh máu me hiện lên trong giấc mơ của anh. Máu đỏ loang xung quanh đầu của ba, khi anh đi chơi về lại nhớ nhìn thấy cảnh tượng ấy... Mẹ liền ngất xỉu bên cạnh được đưa đến cấp cứu... Sự việc xảy ra khá nhanh chóng khiến anh vô cùng hoảng hốt sợ hãi. Anh giật mình tỉnh giấc, ánh mắt lạnh lùng lại trở lại, sự hận thù trong đáy mắt của anh ngày càng rõ hơn, anh bất giác đặt tay lên môi, tại sao lúc nãy anh lại có hành động như vậy... Tại sao lại có cảm giác với người con gái ấy...
"Cốc cốc cốc"
"Vào đi"
Lâm Đông nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trên tay còn có một xấp tài liệu, liền đưa tận tay cho anh.
"Chuyện đó dường như thật sự có chút vấn đề, các chứng cứ ấy..."
"Nói!"
"Vẫn chưa tìm được nguyên nhân..."
"Tiếp tục, không có việc gì nữa cậu quay về nghỉ ngơi đi"
Anh ra lệnh cho Lâm Đồng, Lâm Đồng có chút chừng chừ chưa rời khỏi.
"Lão gia muốn gặp anh vào ngày mai"
"Được! Sắp xếp lịch cho tôi"
Anh trả lời dứt khoát không chờ suy nghĩ, Lâm Đồng vẫn chưa đi, anh nhíu mày, mắt vẫn lật tài liệu, đang lặng im chờ câu nói tiếp theo từ Lâm Đồng.
"Em thấy lão gia..."
"Tôi hiểu, cậu về được rồi"
Anh không làm mất thời gian của cả hai, trời đã khuya anh vẫn muốn Lâm Đồng nghỉ ngơi sớm, không cần phiền muộn vì chuyện của bản thân. Lâm Đồng gật đầu, lập tức rời khỏi. Lâm Đồng đã đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình anh, anh lại bắt đầu rơi vào trạng thái suy tư, mở hộc tủ lấy ra tấm ảnh đông người đã cũ. Trong ảnh chính là gia đình cả hai bên.
"Gia đình tôi đã làm gì, tại sao lại tàn nhẫn với chúng tôi như thế?"
"Anh thật vô cảm! Đồ cầm..."
Cô định thốt trọn vẹn câu, nhưng lại nhớ ra chuyện gì đó, lập tức im bặt. Lúc nãy Lâm Đồng còn khen ngợi anh tốt, phải nói là rất tốt, nhưng anh trong mắt cô bây giờ chẳng khác gì một ác quỷ.
"Em nói tiếp đi, tôi đang nghe đây!"
"Không có gì"
Anh đang lắng tai nghe những điều vô sắp nói, xem cô có bản lĩnh to gan đến cỡ nào, nhưng ngoài sự chuẩn đoán,cô chẳng qua chỉ là một con mèo xù lông. Anh nhìn thẳng vào đáy mắt của cô, không cho cô có cơ hội trốn tránh nhìn nơi khác, cô hung hãn tức giận, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm đối diện anh.
"Thích cậu ta đến vậy sao?"
"Nếu thích thì sao, mà không thì sao? Anh nghĩ anh sẽ ngăn cản được tôi?"
Cô tiếp tục chống đối, phản ứng kịch liệt, cắn cắn môi đến rớm máu, mùi máu tanh loang trong khoang miệng. Cổ tay của cô ửng đỏ cả lên vì anh bóp chặt giằng co từ nãy đến giờ, anh dựt người cô kéo về phía mình, hôn lên đôi môi đã sớm rớm máu của cô, mặc cho cô vẫn phản đối, chống cứ đánh mạnh vào ngực anh, càng chống cự anh càng ngấu nghiến bờ môi của cô hơn, càng chống cự anh càng giữ chặt eo cô, không cho cô có cơ hội trốn thoát. Những giọt nước mắt trên mi của cô từ từ lăn xuống đôi gò má, trái tim của cô lại luôn rung động trước anh, dù cô có chối bỏ, tìm cách kiềm chế, đôi môi anh dường như tẩm thuốc mê, cô dường như không còn sức chống cự, chìm đắm vào cơn mê, dịu dàng ngọt ngào từ đôi môi của anh. Nụ hôn vẫn kéo dài, nước mắt vẫn lăn xuống, trái tim vẫn mù quáng không tự chủ mà rung động. Anh bắt đầu rời khỏi bờ môi của cô, nhìn cô chằm chằm một vài giây.
"Nếu hận tôi đến vậy, hãy giết tôi đi, đừng dày vò tôi như vậy, được không?"
"Lần sau, đừng tự ý cắn môi nó là của tôi, cô không có quyền làm hại nó!"
"Anh!!!"
"Hôm khác muốn ăn trưa cứ nói với tôi!"
Anh bỏ đi với những câu nói khiến người khác suy nghĩ, cô bất lực ngồi xuống giường, cả cơ thể không còn chút sức sống. Ngày hôm nay thật quá mệt mỏi, cô nhắm tịt mắt lại không muốn phải suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn không gian còn lại được yên tĩnh...
...
Lâm Đồng nhìn thấy anh bước xuống, liền nhanh chân chạy đến.
"Anh...không sao chứ?"
"Không. Chuyện quản gia... Vài bữa nữa hãy cho làm lại, chăm sóc cho cô ấy"
"Anh nhất định phải làm vậy ạ? Rõ ràng anh rất..."
Lời nói của Lâm Đồng chợt ngừng lại khi bắt gặp ánh mắt của anh, Lâm Đồng nhanh nhẹn tổ lái sang chuyện khác.
" Anh có muốn rời khỏi nơi này không? Em sẽ lấy xe?"
"Ở lại"
Anh không lớn tiếng, chỉ dùng hai từ ngắn gọn bước lên phòng làm việc,
Lâm Đồng lập tức hiểu ý làm theo. Lâm Đồng hiểu rõ, hôm nay căn biệt thự này chỉ có mình cô, anh tuyệt đối sẽ không về, nhưng vì chuyển sang việc khác đành tìm một cớ nhỏ.
Anh bước vào phòng làm việc, ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, liền thiếp đi vì công việc hôm nay khá bận rộn, căn phòng yên tĩnh, căn phòng với gam màu tối càng làm không gian u uất hơn.
"Đừng..."
Anh lẩm bẩm vài câu trong miệng, hình ảnh máu me hiện lên trong giấc mơ của anh. Máu đỏ loang xung quanh đầu của ba, khi anh đi chơi về lại nhớ nhìn thấy cảnh tượng ấy... Mẹ liền ngất xỉu bên cạnh được đưa đến cấp cứu... Sự việc xảy ra khá nhanh chóng khiến anh vô cùng hoảng hốt sợ hãi. Anh giật mình tỉnh giấc, ánh mắt lạnh lùng lại trở lại, sự hận thù trong đáy mắt của anh ngày càng rõ hơn, anh bất giác đặt tay lên môi, tại sao lúc nãy anh lại có hành động như vậy... Tại sao lại có cảm giác với người con gái ấy...
"Cốc cốc cốc"
"Vào đi"
Lâm Đông nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trên tay còn có một xấp tài liệu, liền đưa tận tay cho anh.
"Chuyện đó dường như thật sự có chút vấn đề, các chứng cứ ấy..."
"Nói!"
"Vẫn chưa tìm được nguyên nhân..."
"Tiếp tục, không có việc gì nữa cậu quay về nghỉ ngơi đi"
Anh ra lệnh cho Lâm Đồng, Lâm Đồng có chút chừng chừ chưa rời khỏi.
"Lão gia muốn gặp anh vào ngày mai"
"Được! Sắp xếp lịch cho tôi"
Anh trả lời dứt khoát không chờ suy nghĩ, Lâm Đồng vẫn chưa đi, anh nhíu mày, mắt vẫn lật tài liệu, đang lặng im chờ câu nói tiếp theo từ Lâm Đồng.
"Em thấy lão gia..."
"Tôi hiểu, cậu về được rồi"
Anh không làm mất thời gian của cả hai, trời đã khuya anh vẫn muốn Lâm Đồng nghỉ ngơi sớm, không cần phiền muộn vì chuyện của bản thân. Lâm Đồng gật đầu, lập tức rời khỏi. Lâm Đồng đã đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình anh, anh lại bắt đầu rơi vào trạng thái suy tư, mở hộc tủ lấy ra tấm ảnh đông người đã cũ. Trong ảnh chính là gia đình cả hai bên.
"Gia đình tôi đã làm gì, tại sao lại tàn nhẫn với chúng tôi như thế?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook