Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
-
Chương 79: Dừng tay
Cô hít một hơi thật sâu, cơ thể yếu ớt tần tụy ngước nhìn ba mẹ, cô đã suy nghĩ kĩ, bây giờ cái quan trọng nhất chính là cứu bọn họ.
"1 phút 2 giây? Cậu..."
"Ba, mẹ, dì Nghi Hạ. Con sẽ cố gắng!"
Cô trấn an mọi người, thật chất cũng chính là trấn an bản thân. Lý trí của cô đang hối thúc cô, còn con tim của cô thì đau lắm, đau giống như đang bị từng mảnh tranh trước mắt đâm sâu vào lồng ngực. Cô run rẩy cầm miếng mảnh ghép đầu tiên, mười hai giây ngắn ngủi cô phải hoàn thành bức tranh phức tạp trước mặt.
"Lục Khê tiểu thư, cô đã sẵn sàng?"
Cô gật đầu "ừm" một tiếng với Lâm Đồng, đồng hồ trên tay đã được bấm giây, cô nhanh chóng dồn hết tâm huyết của mình vào ghép bức tranh trước mặt. Bức tranh lần này cũng khá ổn đối với cô, cô rất nhanh chóng ghép, cô chỉ có thời gian một phút ngắn ngủi.
"Tiểu thư, cô chỉ còn 10 giây cuối cùng"
Thời gian trôi qua nhanh chống, mồ hôi nhanh chóng ướt đẫm trên vầng trán của cô. Cô nhắm mắt, đặt vị trí của mảnh ghép cuối cùng lên khung. Bức tranh vừa vặn hoàn thành, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng tiểu thư cô đã hoàn thành, cô dư được một giây"
Cô gật đầu, anh ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân, ngồi coi kịch hay mà cô mang đến, cô vừa ghép xong mảnh ghép, anh không hề nói gì, đôi mắt lạnh lùng u buồn đang hướng về cô, anh giơ chìa khóa ra trước mặt, ý định muốn cô tự mình đến lấy. Trên con đường đi đến chìa khóa tràn ngập đá nhọn hoặc phía sàn, còn có nước đá lạnh buốt. Cô nuốt nước bọt, cố gắng từ từ bước đến gần.
"Khê, con nhất định không được đến! Mặc kệ chúng ta!"
Mặc cho tiếng la hét từ ông Văn Khước, cô vẫn cắn chặt răng, chậm rãi bước trên con đường đầy sỏi đá băng giá. Con đường không ngắn không dài, nhưng đủ khiến cho con tim của cô chai sạn, đóng băng như bàn chân của mình. Cô khó khăn lê bước đến chiếc ghế sofa đen huyền ảo để nhận lấy chìa khóa, bàn chân của cô đã ửng đỏ, vài viên đã nhọn hoắc đá đâm vào lòng bàn chân của cô. Điểm đến đích đã gần tới, cô thở dốc với tay nhận lấy chìa khóa.
"Cảm...ơn!"
Cô vội vàng chạy đến hộp chứa mạch ngắt điện, vội vàng dùng chìa khóa mở hộp để ngắt, bàn tay cô chưa kịp ngắt đã nghe tiếng anh vang lên.
"Trong ba hộp đó tương đương vị trí của ba người. Em cứu ai tùy em!"
"Khê nhi, con hãy cứu dì Nghi Hạ trước Dì Nghi Hạ không có tội"
Giọng nói của ông Văn Khước vang lên, cả ba và mẹ đều rất mong cô sẽ cứu Nghi Hạ. Nhìn Nghi Hạ bị trói vì cứu hai người họ, thật sự không đáng. Bây giờ bức tranh là hình ảnh dễ, nhưng nếu như lần sau độ khó tăng lên thì sao?
"Khê nhi, con cứu mẹ con trước đi. Dì có sức khỏe sẽ không sao, được không"
Bàn tay cô khựng lại, cô nhìn ngắm khuôn mặt tần tụy của mẹ, nhìn ngắm vết thương rớm máu đã khô của ba, nét mệt mỏi của dì Nghi Hạ, lòng cô lại nhói đau hơn. Dì Nghi Hạ là người vô tội, dì vốn dĩ không hề nên hiện diện trong căn nhà quái quỷ của người cầm thú bên kia. Cô nghĩ bụng, mở hộp chứa mạch điện của Nghi Hạ, đưa tay ngắt mạch điện. Cô nhất định sẽ cứu hết tất cả mọi người.
"Tôi đã đã ngắt mạch điện! Cởi trói cho dì ấy, đưa dì ấy ra khỏi đây!"
"Cởi trói, lấy lưỡi bà ta cho tôi!"
Tiếng nói của anh vang lên, sự lạnh lùng toát lên khiến cô sợ hãi, anh là con người đáng sợ như thế sao? Người giáo viên hiền lành đã còn đâu, mà thay vào chính là một con ác quỷ đội lốt người. Bờ vai cô run rẩy, nước mắt cô lăn xuống đôi gò má, cô nhanh chóng chạy đến phía Nghi Hạ, ôm chặt lấy bà, không cho phép những người vest đen kia tiến lại gần.
"Anh đúng là tên cầm thú, dì ấy là ca sĩ, anh làm vậy thì còn gì là sự nghiệp của dì ấy, dì ấy vô tội, tôi xin anh tha cho dì ấy!"
Cô van xin anh, nước mắt rơi trên má, mồ hôi ướt đẫm cả trán, những giọt máu trên chân cũng in trên sàn nhà. Anh im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, khẽ liếc nhìn Văn Khước mép miệng anh khẽ cong lên.
"Cậu! Cậu là đồ tồi, tôi là người gây tội, tất cả người khác không liên quan!"
Văn Khước tức giận gào lên, những tên thuộc hạ giữ chặt ông lại, ngăn chặn sự kích động.
"Con người thì không nên biết quá nhiều chuyện!"
Mũi dao sắc bén ngay lập tức tiến đến gần hai người, cô lắc đầu liên tục, cô không hề muốn dì Nghi Hạ bị đối xử tàn nhẫn như thế, Nghi Hạ sợ hãi run rẩy, cả tiếng nói cũng mất đi, thở dốc. Cô cố gắng che chắn cho Nghi Hạ, cô bị Lâm Đồng giữ chặt hai tay kéo sang một bên, mũi dao nhanh chóng tiến sát miệng Nghi Hạ, tên mặc áo đen bóp miệng Nghi Hạ ra.
"Khôngggg! Tôi sẽ thay dì ấy, anh thích thì cứ lấy! Chỉ cần buông tha cho dì ấy! Cầu xin anh..."
Nước mắt cô chảy đầm đìa, cô cắn môi, cố gắng kiềm nén cảm xúc,cố gắng mạnh mẽ, mùi máu tanh loang khắp khoang miệng hoà lẫn nước mắt, cô bất lực hét lên đưa ra điều kiện.
"Dừng tay!
"1 phút 2 giây? Cậu..."
"Ba, mẹ, dì Nghi Hạ. Con sẽ cố gắng!"
Cô trấn an mọi người, thật chất cũng chính là trấn an bản thân. Lý trí của cô đang hối thúc cô, còn con tim của cô thì đau lắm, đau giống như đang bị từng mảnh tranh trước mắt đâm sâu vào lồng ngực. Cô run rẩy cầm miếng mảnh ghép đầu tiên, mười hai giây ngắn ngủi cô phải hoàn thành bức tranh phức tạp trước mặt.
"Lục Khê tiểu thư, cô đã sẵn sàng?"
Cô gật đầu "ừm" một tiếng với Lâm Đồng, đồng hồ trên tay đã được bấm giây, cô nhanh chóng dồn hết tâm huyết của mình vào ghép bức tranh trước mặt. Bức tranh lần này cũng khá ổn đối với cô, cô rất nhanh chóng ghép, cô chỉ có thời gian một phút ngắn ngủi.
"Tiểu thư, cô chỉ còn 10 giây cuối cùng"
Thời gian trôi qua nhanh chống, mồ hôi nhanh chóng ướt đẫm trên vầng trán của cô. Cô nhắm mắt, đặt vị trí của mảnh ghép cuối cùng lên khung. Bức tranh vừa vặn hoàn thành, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng tiểu thư cô đã hoàn thành, cô dư được một giây"
Cô gật đầu, anh ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân, ngồi coi kịch hay mà cô mang đến, cô vừa ghép xong mảnh ghép, anh không hề nói gì, đôi mắt lạnh lùng u buồn đang hướng về cô, anh giơ chìa khóa ra trước mặt, ý định muốn cô tự mình đến lấy. Trên con đường đi đến chìa khóa tràn ngập đá nhọn hoặc phía sàn, còn có nước đá lạnh buốt. Cô nuốt nước bọt, cố gắng từ từ bước đến gần.
"Khê, con nhất định không được đến! Mặc kệ chúng ta!"
Mặc cho tiếng la hét từ ông Văn Khước, cô vẫn cắn chặt răng, chậm rãi bước trên con đường đầy sỏi đá băng giá. Con đường không ngắn không dài, nhưng đủ khiến cho con tim của cô chai sạn, đóng băng như bàn chân của mình. Cô khó khăn lê bước đến chiếc ghế sofa đen huyền ảo để nhận lấy chìa khóa, bàn chân của cô đã ửng đỏ, vài viên đã nhọn hoắc đá đâm vào lòng bàn chân của cô. Điểm đến đích đã gần tới, cô thở dốc với tay nhận lấy chìa khóa.
"Cảm...ơn!"
Cô vội vàng chạy đến hộp chứa mạch ngắt điện, vội vàng dùng chìa khóa mở hộp để ngắt, bàn tay cô chưa kịp ngắt đã nghe tiếng anh vang lên.
"Trong ba hộp đó tương đương vị trí của ba người. Em cứu ai tùy em!"
"Khê nhi, con hãy cứu dì Nghi Hạ trước Dì Nghi Hạ không có tội"
Giọng nói của ông Văn Khước vang lên, cả ba và mẹ đều rất mong cô sẽ cứu Nghi Hạ. Nhìn Nghi Hạ bị trói vì cứu hai người họ, thật sự không đáng. Bây giờ bức tranh là hình ảnh dễ, nhưng nếu như lần sau độ khó tăng lên thì sao?
"Khê nhi, con cứu mẹ con trước đi. Dì có sức khỏe sẽ không sao, được không"
Bàn tay cô khựng lại, cô nhìn ngắm khuôn mặt tần tụy của mẹ, nhìn ngắm vết thương rớm máu đã khô của ba, nét mệt mỏi của dì Nghi Hạ, lòng cô lại nhói đau hơn. Dì Nghi Hạ là người vô tội, dì vốn dĩ không hề nên hiện diện trong căn nhà quái quỷ của người cầm thú bên kia. Cô nghĩ bụng, mở hộp chứa mạch điện của Nghi Hạ, đưa tay ngắt mạch điện. Cô nhất định sẽ cứu hết tất cả mọi người.
"Tôi đã đã ngắt mạch điện! Cởi trói cho dì ấy, đưa dì ấy ra khỏi đây!"
"Cởi trói, lấy lưỡi bà ta cho tôi!"
Tiếng nói của anh vang lên, sự lạnh lùng toát lên khiến cô sợ hãi, anh là con người đáng sợ như thế sao? Người giáo viên hiền lành đã còn đâu, mà thay vào chính là một con ác quỷ đội lốt người. Bờ vai cô run rẩy, nước mắt cô lăn xuống đôi gò má, cô nhanh chóng chạy đến phía Nghi Hạ, ôm chặt lấy bà, không cho phép những người vest đen kia tiến lại gần.
"Anh đúng là tên cầm thú, dì ấy là ca sĩ, anh làm vậy thì còn gì là sự nghiệp của dì ấy, dì ấy vô tội, tôi xin anh tha cho dì ấy!"
Cô van xin anh, nước mắt rơi trên má, mồ hôi ướt đẫm cả trán, những giọt máu trên chân cũng in trên sàn nhà. Anh im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, khẽ liếc nhìn Văn Khước mép miệng anh khẽ cong lên.
"Cậu! Cậu là đồ tồi, tôi là người gây tội, tất cả người khác không liên quan!"
Văn Khước tức giận gào lên, những tên thuộc hạ giữ chặt ông lại, ngăn chặn sự kích động.
"Con người thì không nên biết quá nhiều chuyện!"
Mũi dao sắc bén ngay lập tức tiến đến gần hai người, cô lắc đầu liên tục, cô không hề muốn dì Nghi Hạ bị đối xử tàn nhẫn như thế, Nghi Hạ sợ hãi run rẩy, cả tiếng nói cũng mất đi, thở dốc. Cô cố gắng che chắn cho Nghi Hạ, cô bị Lâm Đồng giữ chặt hai tay kéo sang một bên, mũi dao nhanh chóng tiến sát miệng Nghi Hạ, tên mặc áo đen bóp miệng Nghi Hạ ra.
"Khôngggg! Tôi sẽ thay dì ấy, anh thích thì cứ lấy! Chỉ cần buông tha cho dì ấy! Cầu xin anh..."
Nước mắt cô chảy đầm đìa, cô cắn môi, cố gắng kiềm nén cảm xúc,cố gắng mạnh mẽ, mùi máu tanh loang khắp khoang miệng hoà lẫn nước mắt, cô bất lực hét lên đưa ra điều kiện.
"Dừng tay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook