Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
-
Chương 56: Đúng thưởng sai phạt
Tử Dung chìm trong trạng thái suy nghĩ. Tiếng điện thoại vang lên inh ỏi khiến Tử Dung khó chịu điên người, vậy mà Quỳnh vẫn không chịu nghe máy. Tử Dung bực dọc, để chế độ im lặng giúp Quỳnh.
"Sumi, sao cậu không nghe máy?"
" Gọi nhầm số thôi"
Dòng số này chưa được lưu vào danh bạ, nhưng không ngừng gọi liên tục suốt mười mấy cuộc chắc chắn không hề bình thường, nếu gọi nhầm số chắc chắn không ai ngốc nghếch gọi nhiều như vậy...
"Cậu đừng nói là tên giám đốc hôm trước nhé!"
"Này này, cậu im đi. Cái tên đó đáng ghét chết đi được ngày nào cũng gọi mình cả trăm cuộc khiến mình nhớ luôn số của hắn. "
"Đọc số mình nghe "
"0126xxxxxx"
Tử Dung mỉm cười, bật máy nghe giúp Quỳnh, không ngừng dịu dàng nói. Biết rõ là Quỳnh đang cố giấu giếm, đáng ghét, cô bạn thân này biết khi nào mới chấp nhận một người tốt như giám đốc Trương đây, nếu đã không tự ra tay e ra Tử Dung nên giúp đỡ rồi.
"Quỳnh đang thay đồ, anh có thể đến đón"
"Tử Dung!!! Sao cậu lại làm như thế hả?"
...
Ngày hôm nay thật mệt mỏi, Lục Khê ngồi học cả mấy tiết liền Lý vẫn không thể hiểu nổi và làm bài thế nào. Môn đáng ghét này đến khi nào mới ám cô đây? Dù cô không chọn nó làm môn thi đại học, nhưng nếu cô không học ổn nó chắc chắn đến cơ hội thi đại học cũng chẳng có. Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức tâm trí cô, cô mừng rỡ thoát khỏi đống bài tập quái quỷ này.
"Em đang ở đâu"
"Thư viện gần nhà, em không muốn học lý nữa, nó đáng ghét lắm"
"Chờ anh"
Cô chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, cũng chỉ mới tâm sự than thở một câu thôi, chưa kịp giải tỏa hết nổi lòng anh lại chỉ nói với cô hai chữ là có thể cúp máy sao? Cô bực dọc, gấp hết tất cả sách lại, ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa thơm ngon, nhìn ra bầu trời đêm, cô nhìn thấy những vì sao thật lung linh lấp lánh trên bầu trời thật đẹp, bên bệ cửa sổ còn chứa đầy chậu xương rồng, loài cây mạnh mẽ cứng rắn, không cần sự chăm sóc nhiều vẫn có thể vươn lên từng ngày. Cô lại cảm thấy điều gì đó như bị bỏ quên từ lâu mà không thể nhớ ra. Tiếng nói của ai đó vang lên bên tai của cô. Cô nhức đầu, vỗ vỗ trán vài cái.
"Chậu này là của em, của em, của em"
Tiếng nói"của em" vang lên khiến cô không thể chịu nổi, cô nhanh chóng lấy lọ thuốc để ở túi xách, nhanh chóng uống một viên vào. Thuốc thấm vào cơ thể, mới có thể làm dịu đi cơn nhức đầu của cô, cô nhắm nghiền mắt, nằm xuống bàn thiếp đi.
Trời đã tối hơn, từng cơn gió thoảng nhẹ vào người cô, hôm nay cô không mang áo khoác, nên cảm thấy hơi lành lạnh, cô run người, đôi mắt lim dim khẽ mở ra.
"Anh...anh đến khi nào?"
"Quan sát được em khi em ngủ"
Cô giật mình, nhìn đồng hồ, trời ơi! Cô đã ngủ tận nửa tiếng, nhưng tại sao cô lại ngủ? Cô không thể nhớ nổi...cô chỉ nhớ rằng mình nhức đầu, rất nhức đầu rồi uống thuốc giảm đau, thiếp đi một chút.
"Em thật lười"
"Em không có, lúc nãy em nhức đầu quá nên mới ngủ quên..."
Anh xoa đầu cô, mỉm cười nhẹ nhàng, quan sát những cuốn sách của cô trên bàn, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào nó. Cô nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức phát giác, giấu những cuốn sách đó phía sau cuốn sách vật lý.
"Cái này...cái này em chưa có đọc nha, em chỉ thấy hay mới đem về đây..."
Anh nhướng người, lật cuốn sách ra, bên trong liền hiện ra một tấm bookmark đang nằm trên cuốn sách, cô cười cười ngây ngô. Anh lại biết cô lừa anh rồi... Quả là tình cảnh không thể khóc ra nước mà.
"Tịch thu"
"Anh, anh à, trả cho em đi, lần sau em sẽ không đọc nữa. Em sẽ gửi cô thư viện, ra về em sẽ lấy lại, nghiêm túc trong giờ học "
Cô nhanh nhẹn dựt lại quyển sách, chạy thật nhanh đến cô thư viện. Cô rất thích cuốn sách tiểu thuyết này, cô chỉ mới vừa mua hai hôm trước, đang khúc gây cấn, nhất định không thể để nó nằm trong tay anh.
Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ, khóe môi khẽ cong lên, tiếng động nhẹ làm anh nhìn chằm chằm vào nó, khẽ suy tư nhìn vào vật đó, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng đến đáng sợ.
"Anh, em về rồi anh chỉ em làm bài đi"
Cô trở về, thấy anh suy tư lạnh lùng đến lạ, cô nhanh chống phá tan sự lạnh lẽo toát ra ở anh, cô nghĩ chắc chắn anh đã giận cô, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.
"Anh, đừng giận, em sẽ ngoan ngoãn "
"Ừ, em qua đây"
Anh thu lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng với cô, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhanh chóng bước lại gần anh hơn. Anh giảng dạy cho cô các bước làm, cô chỉ gật gù liên tục, cô từ không hiểu nhưng bây giờ nghe giọng trầm ấm của người đàn ông này rất dễ chịu khiến cô cảm thấy môn lý này dễ hơn một chút.
"Xong rồi, em làm bài đi"
" Cũng được. Nhưng lỡ làm sai thì sao?"
"Làm đúng có thưởng làm sai có phạt!"
"Sumi, sao cậu không nghe máy?"
" Gọi nhầm số thôi"
Dòng số này chưa được lưu vào danh bạ, nhưng không ngừng gọi liên tục suốt mười mấy cuộc chắc chắn không hề bình thường, nếu gọi nhầm số chắc chắn không ai ngốc nghếch gọi nhiều như vậy...
"Cậu đừng nói là tên giám đốc hôm trước nhé!"
"Này này, cậu im đi. Cái tên đó đáng ghét chết đi được ngày nào cũng gọi mình cả trăm cuộc khiến mình nhớ luôn số của hắn. "
"Đọc số mình nghe "
"0126xxxxxx"
Tử Dung mỉm cười, bật máy nghe giúp Quỳnh, không ngừng dịu dàng nói. Biết rõ là Quỳnh đang cố giấu giếm, đáng ghét, cô bạn thân này biết khi nào mới chấp nhận một người tốt như giám đốc Trương đây, nếu đã không tự ra tay e ra Tử Dung nên giúp đỡ rồi.
"Quỳnh đang thay đồ, anh có thể đến đón"
"Tử Dung!!! Sao cậu lại làm như thế hả?"
...
Ngày hôm nay thật mệt mỏi, Lục Khê ngồi học cả mấy tiết liền Lý vẫn không thể hiểu nổi và làm bài thế nào. Môn đáng ghét này đến khi nào mới ám cô đây? Dù cô không chọn nó làm môn thi đại học, nhưng nếu cô không học ổn nó chắc chắn đến cơ hội thi đại học cũng chẳng có. Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức tâm trí cô, cô mừng rỡ thoát khỏi đống bài tập quái quỷ này.
"Em đang ở đâu"
"Thư viện gần nhà, em không muốn học lý nữa, nó đáng ghét lắm"
"Chờ anh"
Cô chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, cũng chỉ mới tâm sự than thở một câu thôi, chưa kịp giải tỏa hết nổi lòng anh lại chỉ nói với cô hai chữ là có thể cúp máy sao? Cô bực dọc, gấp hết tất cả sách lại, ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa thơm ngon, nhìn ra bầu trời đêm, cô nhìn thấy những vì sao thật lung linh lấp lánh trên bầu trời thật đẹp, bên bệ cửa sổ còn chứa đầy chậu xương rồng, loài cây mạnh mẽ cứng rắn, không cần sự chăm sóc nhiều vẫn có thể vươn lên từng ngày. Cô lại cảm thấy điều gì đó như bị bỏ quên từ lâu mà không thể nhớ ra. Tiếng nói của ai đó vang lên bên tai của cô. Cô nhức đầu, vỗ vỗ trán vài cái.
"Chậu này là của em, của em, của em"
Tiếng nói"của em" vang lên khiến cô không thể chịu nổi, cô nhanh chóng lấy lọ thuốc để ở túi xách, nhanh chóng uống một viên vào. Thuốc thấm vào cơ thể, mới có thể làm dịu đi cơn nhức đầu của cô, cô nhắm nghiền mắt, nằm xuống bàn thiếp đi.
Trời đã tối hơn, từng cơn gió thoảng nhẹ vào người cô, hôm nay cô không mang áo khoác, nên cảm thấy hơi lành lạnh, cô run người, đôi mắt lim dim khẽ mở ra.
"Anh...anh đến khi nào?"
"Quan sát được em khi em ngủ"
Cô giật mình, nhìn đồng hồ, trời ơi! Cô đã ngủ tận nửa tiếng, nhưng tại sao cô lại ngủ? Cô không thể nhớ nổi...cô chỉ nhớ rằng mình nhức đầu, rất nhức đầu rồi uống thuốc giảm đau, thiếp đi một chút.
"Em thật lười"
"Em không có, lúc nãy em nhức đầu quá nên mới ngủ quên..."
Anh xoa đầu cô, mỉm cười nhẹ nhàng, quan sát những cuốn sách của cô trên bàn, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào nó. Cô nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức phát giác, giấu những cuốn sách đó phía sau cuốn sách vật lý.
"Cái này...cái này em chưa có đọc nha, em chỉ thấy hay mới đem về đây..."
Anh nhướng người, lật cuốn sách ra, bên trong liền hiện ra một tấm bookmark đang nằm trên cuốn sách, cô cười cười ngây ngô. Anh lại biết cô lừa anh rồi... Quả là tình cảnh không thể khóc ra nước mà.
"Tịch thu"
"Anh, anh à, trả cho em đi, lần sau em sẽ không đọc nữa. Em sẽ gửi cô thư viện, ra về em sẽ lấy lại, nghiêm túc trong giờ học "
Cô nhanh nhẹn dựt lại quyển sách, chạy thật nhanh đến cô thư viện. Cô rất thích cuốn sách tiểu thuyết này, cô chỉ mới vừa mua hai hôm trước, đang khúc gây cấn, nhất định không thể để nó nằm trong tay anh.
Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ, khóe môi khẽ cong lên, tiếng động nhẹ làm anh nhìn chằm chằm vào nó, khẽ suy tư nhìn vào vật đó, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng đến đáng sợ.
"Anh, em về rồi anh chỉ em làm bài đi"
Cô trở về, thấy anh suy tư lạnh lùng đến lạ, cô nhanh chống phá tan sự lạnh lẽo toát ra ở anh, cô nghĩ chắc chắn anh đã giận cô, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.
"Anh, đừng giận, em sẽ ngoan ngoãn "
"Ừ, em qua đây"
Anh thu lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng với cô, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhanh chóng bước lại gần anh hơn. Anh giảng dạy cho cô các bước làm, cô chỉ gật gù liên tục, cô từ không hiểu nhưng bây giờ nghe giọng trầm ấm của người đàn ông này rất dễ chịu khiến cô cảm thấy môn lý này dễ hơn một chút.
"Xong rồi, em làm bài đi"
" Cũng được. Nhưng lỡ làm sai thì sao?"
"Làm đúng có thưởng làm sai có phạt!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook