Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
-
Chương 54: Gặp gỡ
Tài xế nhận được tiền của bà, liếc nhìn xung quanh khu vực ảm đạm, rùng mình một cái, phóng xe đi khỏi một cách chớp nhoáng. Bà Lục đến gần chuông định bấm, liếc nhìn khung cảnh tối âm u, khu biệt thự sang trọng chỉ có vài ba cái mà thôi, nhưng lại toát lên sự ảm đạm, lạnh lẽo khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
"Bây giờ bà có hai quyền lựa chọn, một đi hai vào"
Bà rút tay khỏi cái chuông, tiếng nói trầm ấm vang lên khiến bà hốt hoảng, giật thót mình... Người đàn ông khá lạ mặt, vận vest đen rất lạnh lùng đang chìa tay về phía bà. Tâm trí bà hoảng loạng, bà không biết nên vào không, nhưng xem ra người này là người biết thông tin của chồng bà. Bà suy nghĩ, đã đến đây rồi thì nên vào vậy?
"Không vào cũng được, tôi sẽ kêu xe đưa bà về."
"Không! Không! Tôi vào!"
Bà hít sâu,vào cánh cửa này bà sẽ có thể biết thông tin, quan trọng hơn có thể gặp mặt được chồng của bà. Khuôn mặt ấy liệu có gầy đi không?
Người đàn ông lạ mặt đó khá trẻ tuổi, nhỏ hơn bà rất nhiều nhưng trên khuôn mặt lại giữ nét nghiêm nghị khiến người ta rùng mình, hắn đưa tay chào đón bà bước vào cánh cổng, hắn chỉ cần ấn nút một cái trên remote là có cánh cửa đã mở sẳn. Căn biệt thự xa hoa tráng lệ hùng vĩ đứng trước mặt bà, vào sâu bên trong bà thấy rất nhiều người vận vest đen với khuôn mặt nghiêm nghị không kém người bà gặp là bao.
"Tôi có thể lấy thông tin?"
"Vào đi. Người bà cần gặp ở bên trong"
Người đàn ông đó mỉm cười dịu dàng, nụ cười đó khiến bà hơi hoảng, tại sao hắn ta lại cười với bà. Bà bất động vài giây chìm đắm trong suy nghĩ, mạnh mẽ bước vào. Bóng lưng quen thuộc đang ngồi trên ghế tao nhã dùng trà, bóng lưng ấy làm bà liên tưởng đến một người...
"Mời vào"
Tiếng nói quen thuộc này vang lên phá tan bầu suy nghĩ, bà vội vàng bước vào, luống cuống đến vấp. Khuôn mặt đó quay sang nhìn bà, khuôn mặt ấy khiến bà sợ hãi run rẫy... Hơi thở của bà gấp gáp, miệng lắp bắp không thốt được hết câu.
"Cậu...cậu là...."
...
Tử Dung vừa đi về nhà, đã thấy ba đang chờ sẵn trên ghế sofa. Ông đang dùng trà nhân sâm, nhìn bộ dạng và tâm trạng có vẻ khá ổn định. Tử Dung không để ý, ngày hôm nay Dung đã làm việc khá mệt mỏi trên công ty, Tử Dung chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
"Dung Dung, con lại đây. Ba có chuyện nói với con"
"Ba...nay con mệt lắm. Ngày mai được không?"
"Không được! Hôm nay ba phải giải quyết dứt khoát chuyện này"
Nhìn vẻ kiên quyết của ba, Tử Dung khẽ lắc đầu ngồi xuống ghế đối diện, ông chậm rãi đưa tách trà hoa cúc cho Dung, mỉm cười dịu dàng.
"Mệt rồi. Uống chút trà giải nhiệt"
Tử Dung đón nhận, mùi hương hoa cúc thơm ngát, Tử Dung nhấp môi, uống một ngụm, trà nóng ngay lúc này đúng là một giải pháp khiến Tử Dung tỉnh táo.
"Con sắp xếp đi. Con sẽ đám cưới cùng An Khôi."
"Cái gì?"
"Ba...ba biết người con yêu là ai? Tại sao ba lại đồng ý gả con cho người khác?"
Tử Dung thật sự phẫn nộ, nước mắt không hẹn nhau mà cùng tuôn rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Ba Tử Dung không những không khuyên nhủ ngược lại còn tức giận, quát to.
"Con nghĩ xem Nam Phong yêu con? Bao nhiêu công sức con làm có bao giờ nó để ý con dù chỉ một lần?"
"Nhưng con..."
"Không nhưng nhị gì hết, bố mẹ của An Khôi sẽ chọn ngày lành tháng tốt."
Ba Tử Dung giữ bình tĩnh, ông nén cơn tức giận, uống ngụm trà đặt trên bàn. Nước đã nguội, lòng ông càng nguội lạnh hơn, một mình ông nuôi con, bao năm nay ông vẫn luôn muốn dành cho Tử Dung những điều tốt đẹp nhất có thể. Không những thế ông còn hi sinh hạnh phúc của cả đời mình mà không bước thêm bước nữa, vậy tại sao Tử Dung lại không hiểu cho ông? Ông chỉ muốn khi không còn sức lực nữa, sẽ thấy con gái duy nhất mà ông yêu thương có chỗ dựa vững chắc suốt cuộc đời.
Ông bước lại gần con gái, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má Tử Dung, khẽ vỗ vai Tử Dung trấn an.
"Dung Dung, con phải hiểu cho người làm cha này..."
"Nam Phong không hề yêu con. Nó yêu..."
"Ba đừng nói nữa, con cần thời gian"
Tử Dung cầm túi xách đi lên lầu, không ngừng quẹt nước mắt. Thái độ cương quyết của Tử Dung khiến ông không khỏi đau lòng, ông thở dài, tựa người vào ghế sofa.
"Mẹ nó à, tôi sẽ không để con gái mình đau khổ mà sẽ là người con gái hạnh phúc nhất."
"Đứa trẻ này không nghe lời. An Khôi thật sự rất yêu nó."
Ông cầm bức ảnh chân dung của mẹ Tử Dung, vuốt nhẹ khuôn mặt người phụ nữ trẻ trung ấy, lau bóng bức ảnh không muốn bị một hạt bụi nào bám vào. Ông đặt về vị trí cũ, lặng lẽ bước vào phòng nghỉ ngơi, không quên bước lên lầu, đứng nhìn phòng của con gái thật lâu, lặng lẽ thở dài rời đi.
Tử Dung bên trong khóc đến cạn cả nước mắt, người cô yêu không phải là Nam Phong sao? Tại sao mọi người không hiểu... An Khôi rất tốt, là một người đàn ông rất tốt, mẫu người lý tưởng cho biết bao cô gái, mọi thứ Tử Dung đều có thể san sẻ cho người bạn tốt nhất này, chỉ có một thứ duy nhất Mạc Tử Dung không thể chia sẻ đó chính là trái tim của mình...
"An Khôi, ngày mai em muốn gặp anh"
"Được"
Tiếng nói dứt khoát từ đầu dây bên kia vang lên. Tử Dung hài lòng ngắt điện thoại, nằm nhoài trên giường mệt mỏi, Tử Dung ngắm nghiền mắt, dần dần thiếp sâu vào giấc ngủ...
"Bây giờ bà có hai quyền lựa chọn, một đi hai vào"
Bà rút tay khỏi cái chuông, tiếng nói trầm ấm vang lên khiến bà hốt hoảng, giật thót mình... Người đàn ông khá lạ mặt, vận vest đen rất lạnh lùng đang chìa tay về phía bà. Tâm trí bà hoảng loạng, bà không biết nên vào không, nhưng xem ra người này là người biết thông tin của chồng bà. Bà suy nghĩ, đã đến đây rồi thì nên vào vậy?
"Không vào cũng được, tôi sẽ kêu xe đưa bà về."
"Không! Không! Tôi vào!"
Bà hít sâu,vào cánh cửa này bà sẽ có thể biết thông tin, quan trọng hơn có thể gặp mặt được chồng của bà. Khuôn mặt ấy liệu có gầy đi không?
Người đàn ông lạ mặt đó khá trẻ tuổi, nhỏ hơn bà rất nhiều nhưng trên khuôn mặt lại giữ nét nghiêm nghị khiến người ta rùng mình, hắn đưa tay chào đón bà bước vào cánh cổng, hắn chỉ cần ấn nút một cái trên remote là có cánh cửa đã mở sẳn. Căn biệt thự xa hoa tráng lệ hùng vĩ đứng trước mặt bà, vào sâu bên trong bà thấy rất nhiều người vận vest đen với khuôn mặt nghiêm nghị không kém người bà gặp là bao.
"Tôi có thể lấy thông tin?"
"Vào đi. Người bà cần gặp ở bên trong"
Người đàn ông đó mỉm cười dịu dàng, nụ cười đó khiến bà hơi hoảng, tại sao hắn ta lại cười với bà. Bà bất động vài giây chìm đắm trong suy nghĩ, mạnh mẽ bước vào. Bóng lưng quen thuộc đang ngồi trên ghế tao nhã dùng trà, bóng lưng ấy làm bà liên tưởng đến một người...
"Mời vào"
Tiếng nói quen thuộc này vang lên phá tan bầu suy nghĩ, bà vội vàng bước vào, luống cuống đến vấp. Khuôn mặt đó quay sang nhìn bà, khuôn mặt ấy khiến bà sợ hãi run rẫy... Hơi thở của bà gấp gáp, miệng lắp bắp không thốt được hết câu.
"Cậu...cậu là...."
...
Tử Dung vừa đi về nhà, đã thấy ba đang chờ sẵn trên ghế sofa. Ông đang dùng trà nhân sâm, nhìn bộ dạng và tâm trạng có vẻ khá ổn định. Tử Dung không để ý, ngày hôm nay Dung đã làm việc khá mệt mỏi trên công ty, Tử Dung chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
"Dung Dung, con lại đây. Ba có chuyện nói với con"
"Ba...nay con mệt lắm. Ngày mai được không?"
"Không được! Hôm nay ba phải giải quyết dứt khoát chuyện này"
Nhìn vẻ kiên quyết của ba, Tử Dung khẽ lắc đầu ngồi xuống ghế đối diện, ông chậm rãi đưa tách trà hoa cúc cho Dung, mỉm cười dịu dàng.
"Mệt rồi. Uống chút trà giải nhiệt"
Tử Dung đón nhận, mùi hương hoa cúc thơm ngát, Tử Dung nhấp môi, uống một ngụm, trà nóng ngay lúc này đúng là một giải pháp khiến Tử Dung tỉnh táo.
"Con sắp xếp đi. Con sẽ đám cưới cùng An Khôi."
"Cái gì?"
"Ba...ba biết người con yêu là ai? Tại sao ba lại đồng ý gả con cho người khác?"
Tử Dung thật sự phẫn nộ, nước mắt không hẹn nhau mà cùng tuôn rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Ba Tử Dung không những không khuyên nhủ ngược lại còn tức giận, quát to.
"Con nghĩ xem Nam Phong yêu con? Bao nhiêu công sức con làm có bao giờ nó để ý con dù chỉ một lần?"
"Nhưng con..."
"Không nhưng nhị gì hết, bố mẹ của An Khôi sẽ chọn ngày lành tháng tốt."
Ba Tử Dung giữ bình tĩnh, ông nén cơn tức giận, uống ngụm trà đặt trên bàn. Nước đã nguội, lòng ông càng nguội lạnh hơn, một mình ông nuôi con, bao năm nay ông vẫn luôn muốn dành cho Tử Dung những điều tốt đẹp nhất có thể. Không những thế ông còn hi sinh hạnh phúc của cả đời mình mà không bước thêm bước nữa, vậy tại sao Tử Dung lại không hiểu cho ông? Ông chỉ muốn khi không còn sức lực nữa, sẽ thấy con gái duy nhất mà ông yêu thương có chỗ dựa vững chắc suốt cuộc đời.
Ông bước lại gần con gái, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má Tử Dung, khẽ vỗ vai Tử Dung trấn an.
"Dung Dung, con phải hiểu cho người làm cha này..."
"Nam Phong không hề yêu con. Nó yêu..."
"Ba đừng nói nữa, con cần thời gian"
Tử Dung cầm túi xách đi lên lầu, không ngừng quẹt nước mắt. Thái độ cương quyết của Tử Dung khiến ông không khỏi đau lòng, ông thở dài, tựa người vào ghế sofa.
"Mẹ nó à, tôi sẽ không để con gái mình đau khổ mà sẽ là người con gái hạnh phúc nhất."
"Đứa trẻ này không nghe lời. An Khôi thật sự rất yêu nó."
Ông cầm bức ảnh chân dung của mẹ Tử Dung, vuốt nhẹ khuôn mặt người phụ nữ trẻ trung ấy, lau bóng bức ảnh không muốn bị một hạt bụi nào bám vào. Ông đặt về vị trí cũ, lặng lẽ bước vào phòng nghỉ ngơi, không quên bước lên lầu, đứng nhìn phòng của con gái thật lâu, lặng lẽ thở dài rời đi.
Tử Dung bên trong khóc đến cạn cả nước mắt, người cô yêu không phải là Nam Phong sao? Tại sao mọi người không hiểu... An Khôi rất tốt, là một người đàn ông rất tốt, mẫu người lý tưởng cho biết bao cô gái, mọi thứ Tử Dung đều có thể san sẻ cho người bạn tốt nhất này, chỉ có một thứ duy nhất Mạc Tử Dung không thể chia sẻ đó chính là trái tim của mình...
"An Khôi, ngày mai em muốn gặp anh"
"Được"
Tiếng nói dứt khoát từ đầu dây bên kia vang lên. Tử Dung hài lòng ngắt điện thoại, nằm nhoài trên giường mệt mỏi, Tử Dung ngắm nghiền mắt, dần dần thiếp sâu vào giấc ngủ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook