Lời Tỏ Tình Tuyết Rơi
-
Chương 4
4.
Đúng là mất mặt thật mà.
Nhưng do bóng tôi bán quá đắt hàng nên tôi lại bán thêm một tuần nữa.
Vì thế, tôi tiến hóa từ “Công chúa ếch xanh” lên làm “Nữ hoàng ếch xanh”. Tất cả mọi người xung quanh đều gọi tôi bằng biệt danh ấy.
Với thái độ không mặn không nhạt, chẳng quan tâm tới tôi này của Nguyệt Nam Đình, tôi quyết định sẽ chủ động ra trận.
Nhưng tôi cũng không thể để sự say mê của mình dành cho cậu thể hiện ra ngoài quá lộ liễu được.
Tại đại hội thể thao, tôi đưa một tờ giấy cho cô bạn trong phòng phát thanh, người đọc những bài cổ vũ cho các thí sinh tham gia.
Tờ giấy đó do bạn tôi viết. Cô ấy cứ làm ra vẻ bí mật không cho tôi được xem trộm mà trực tiếp bắt tôi mang lên phòng phát thanh.
Cô ấy còn khẳng định chắc nịch với tôi rằng sau chuyện này, nhất định Nguyệt Nam Đình sẽ nhớ rõ tôi.
“Bạn Nguyệt Nam Đình lớp C, cậu vừa đẹp đẽ và dịu dàng, vừa phong lưu phóng khoáng. Màn thể hiện vừa rồi của cậu trên sân chạy vô cùng ngầu, vô cùng tuyệt vời, cứ như một chú ngựa hoang chạy tự do vậy.”
“Mình là Cố Vũ Tiêu ở lớp A, mình ở lớp A chờ cậu!”
Tôi đúng là bị quỷ sai khiến mới thật thà không đọc trộm tờ giấy đó. Thế nên tôi mới có thể đưa được tờ giấy với nội dung như vậy để người ta đọc lên loa phát thanh của trường.
Sau chuyện này, mọi người lại biết đến tôi với cái tên mới: “Cố Vũ Tiêu ở lớp A.”
Khi trở về tôi chạy ngay qua đánh bạn tôi một cái. Cô ấy không chỉ không tức giận mà còn cười như nắc nẻ: “Tớ không ngờ một người nhát cáy như cậu lại dám lên phòng phát thanh thật.”
Tôi cười từ thiện: “Tớ đã hắc hóa rồi, đừng làm phiền tớ, không là tớ không biết mình sẽ làm gì cậu đâu.”
Nhưng bạn tôi nói đúng. Qua chuyện này Nguyệt Nam Đình lại nhớ rõ tên tôi thật.
Vì sao tôi biết chuyện đó ư? Vì có một lần tôi đi nhầm vào WC nam, cậu ấy nói với tôi: “Bạn Cố Vũ Tiêu lớp A à, đây là nhà vệ sinh nam.”
Một câu làm cả hai đều xấu hổ.
Để tránh cho ấn tượng đầu tiên của cậu rằng tôi là một kẻ bi3n thái, tôi nói: “Tớ biết.”
“Tớ đến đây để đưa giấy cho anh tớ.”
Xem đi, lý do thật chính nghĩa đến nhường nào.
Tôi chính là sứ giả của chính nghĩa.
Đúng là mất mặt thật mà.
Nhưng do bóng tôi bán quá đắt hàng nên tôi lại bán thêm một tuần nữa.
Vì thế, tôi tiến hóa từ “Công chúa ếch xanh” lên làm “Nữ hoàng ếch xanh”. Tất cả mọi người xung quanh đều gọi tôi bằng biệt danh ấy.
Với thái độ không mặn không nhạt, chẳng quan tâm tới tôi này của Nguyệt Nam Đình, tôi quyết định sẽ chủ động ra trận.
Nhưng tôi cũng không thể để sự say mê của mình dành cho cậu thể hiện ra ngoài quá lộ liễu được.
Tại đại hội thể thao, tôi đưa một tờ giấy cho cô bạn trong phòng phát thanh, người đọc những bài cổ vũ cho các thí sinh tham gia.
Tờ giấy đó do bạn tôi viết. Cô ấy cứ làm ra vẻ bí mật không cho tôi được xem trộm mà trực tiếp bắt tôi mang lên phòng phát thanh.
Cô ấy còn khẳng định chắc nịch với tôi rằng sau chuyện này, nhất định Nguyệt Nam Đình sẽ nhớ rõ tôi.
“Bạn Nguyệt Nam Đình lớp C, cậu vừa đẹp đẽ và dịu dàng, vừa phong lưu phóng khoáng. Màn thể hiện vừa rồi của cậu trên sân chạy vô cùng ngầu, vô cùng tuyệt vời, cứ như một chú ngựa hoang chạy tự do vậy.”
“Mình là Cố Vũ Tiêu ở lớp A, mình ở lớp A chờ cậu!”
Tôi đúng là bị quỷ sai khiến mới thật thà không đọc trộm tờ giấy đó. Thế nên tôi mới có thể đưa được tờ giấy với nội dung như vậy để người ta đọc lên loa phát thanh của trường.
Sau chuyện này, mọi người lại biết đến tôi với cái tên mới: “Cố Vũ Tiêu ở lớp A.”
Khi trở về tôi chạy ngay qua đánh bạn tôi một cái. Cô ấy không chỉ không tức giận mà còn cười như nắc nẻ: “Tớ không ngờ một người nhát cáy như cậu lại dám lên phòng phát thanh thật.”
Tôi cười từ thiện: “Tớ đã hắc hóa rồi, đừng làm phiền tớ, không là tớ không biết mình sẽ làm gì cậu đâu.”
Nhưng bạn tôi nói đúng. Qua chuyện này Nguyệt Nam Đình lại nhớ rõ tên tôi thật.
Vì sao tôi biết chuyện đó ư? Vì có một lần tôi đi nhầm vào WC nam, cậu ấy nói với tôi: “Bạn Cố Vũ Tiêu lớp A à, đây là nhà vệ sinh nam.”
Một câu làm cả hai đều xấu hổ.
Để tránh cho ấn tượng đầu tiên của cậu rằng tôi là một kẻ bi3n thái, tôi nói: “Tớ biết.”
“Tớ đến đây để đưa giấy cho anh tớ.”
Xem đi, lý do thật chính nghĩa đến nhường nào.
Tôi chính là sứ giả của chính nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook