Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
-
Chương 84: Chỉ cần kiên định
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Khi các nàng về phòng bệnh, mẹ Giang đã tỉnh. Sắc mặt bà mệt mỏi nhưng nụ cười lại dịu dàng.
Giang Ấu Di giới thiệu Nhan Sơ và Tô Từ, khi nói về quan hệ của hai chị, nàng ấp úng được Tô Từ thong thả tiếp lời: "Con là bạn của Nhan Sơ, hôm nay đến đây với vai trò tài xế."
Giọng điệu hài hước khiến mẹ Giang bật cười. Bà bảo Giang Ấu Di rót nước cho hai chị, sau trách con không lễ phép, bản thân chạy ra ngoài để khách một mình đợi ở phòng bệnh.
Hôm nay Giang Ấu Di không cãi lại mẹ. Dù Tiết Ngọc nói gì, nàng cũng ngoan ngoãn đáp "dạ, dạ dạ" làm bà cảm thấy rất khó hiểu.
Các nàng ngồi ở cạnh giường bệnh Tiết Ngọc trò chuyện, không khí náo nhiệt khiến bà cười không dứt, đôi mắt hiện rõ nét nhăn của năm tháng.
Trong lúc trò chuyện, Tiết Ngọc nhớ đến chuyện quan trọng.
Bà nhìn Nhan Vị và Giang Ấu Di đang thu thỉ, khẽ đẩy tay con, hỏi: "Mẹ nhớ nay nhậo học nên chiều hai đứa đến trường học đi."
"Con vừa xin cô Từ cho nghỉ hai hôm." Giang Ấu Di đáp, lại quay đầu nhìn Nhan Vị: "Còn cậu tranh thủ về, nếu không sẽ không kịp giờ ăn trưa."
Nhan Vị muốn ở đây nhưng bây giờ đã giữa trưa, Tô Từ và Nhan Sơ sẽ không chiều ý cô. Nhan Vị thấy Tiết Ngọc đã tỉnh, cảm xúc của Giang Ấu Di cũng ổn định nên cô đứng lên khom người chào Tiết Ngọc: "Dạ chào dì, con về trường."
Hai chị thấy vậy cũng đứng lên tạm biệt Tiết Ngọc. Trước khi đi, Nhan Vị nói với Giang Ấu Di: "Có gì cậu nhớ nhắn tin cho mình."
"OK." Giang Ấu Di gật đầu: "Cậu đến nơi nhớ báo mình."
Ba người rời khỏi bệnh viện, trên đường các nàng ghé vào tiệm cơm giải quyết bữa trưa. Trước hai giờ, Tô Từ đưa Nhan Vị đến trường, Nhan Sơ ngồi ghế phụ đưa một tấm thẻ ngân hàng cho em: "Chị Tô cho em mượn, sau này phải trả lại, biết chưa?"
Nhan Vị đang do dự, nghe vậy, đáp: "Dạ biết, em cảm ơn chị Tô."
Thấy em nhận, Nhan Sơ cười, hỏi: "Một mình em đi có được không?"
"Dạ được, đến nơi rồi mà em cũng không mang nhiều đồ." Nhan Vị lấy cặp sách, mở cửa bước xuống, tạm biệt hai chị.
Khi xe lái đi, Nhan Vị mới mang hai balo vào trường.
Lớp cô không đổi phòng, học sinh vẫn tiếp tục học ở phòng này. Đợi hai tuần sau khi chính thức khai giảng, cả lớp mới chuyển đến phòng học khác.
Buổi sáng, các bạn khác đã nhập học, chỉ có vài học sinh cá biệt không đến lớp, trong đó có Giang Ấu Di đang bận chăm sóc Tiết Ngọc.
Chu Hiểu Hiểu ngẩng đầu, cười với Nhan Vị: "Sáng nay cao tốc kẹt xe à?"
Nhan Vị cảm thấy gương mặt bầu bĩnh của nàng gầy đi, trút bỏ dần nét trẻ con, càng giống gương mặt lúc nàng lớn.
"Không có, mình bận việc khác." Cô không nói cụ thể, Chu Hiểu Hiểu cũng không hỏi tiếp.
"Cậu làm bài hết chưa?"
"Mình làm xong rồi."
Trò chuyện vài câu, Chu Hiểu Hiểu tiếp tục làm bài, còn Nhan Vị kéo ghế, ngồi xuống.
Tay cô đặt lên bàn, nhận ra dù đã qua một mùa hè nhưng bàn vẫn sạch bóng. Cô nhìn cô bạn bàn bên đang nghiêm túc làm bài, lại nhìn mấy chiếc khăn giấy ướt ở túi đựng rác.
"Cảm ơn cậu." Nhan Vị nói.
Chu Hiểu Hiểu chỉ gật đầu đáp lại.
Các bài tập mới đều được đặt trên bàn, bên trái là thời khóa biểu học kỳ này. Nhan Vị hỏi Chu Hiểu Hiểu về mấy tiết học hôm nay, sau cô lấy bút bắt đầu viết tên lên các quyển bài tập.
Còn hơn 10 phút mới đến buổi học chiều, Nhan Vị chuẩn bị xong bèn rời khỏi lớp, đến văn phòng tìm cô Từ báo danh, thuận tiện ghé phòng tài vụ đóng tiền học.
Cửa văn phòng không khép kín khiến cuộc trò chuyện bên trong truyền vào tai làm cô dừng bước.
Cảm giác dựng tóc gáy khiến bước chân bất giác lui về sau như muốn lảng tránh cuộc hội ngộ bất ngờ này.
Nhưng nội dung bên trong làm màng nhĩ của cô đau đớn, tâm trạng căng thẳng, tim cô đập loạn.
"Chúng tôi đã suy xét chuyện này rất kỹ rồi cô Từ. Không phải chúng tôi hoài nghi về trình độ su phạm của trường mà vì dạo này sức khỏe Vị Vị không tốt nên chúng tôi hy vọng đưa con về Di Châu chăm sóc, sẵn tiện thi đại học ở đó."
"Chúng tôi biết học tập là ưu tiên hàng đầu nhưng làm ba mẹ, chúng tôi mong con cái có thể khỏe mạnh. Mong cô Từ thông cảm cho chúng tôi."
Nhan Đình Việt chân thành nói nhưng trong giọng ẩn giấu sự kiêu ngạo tựa như, dù cô Từ có đồng ý hay không, ông cũng sẽ có cách giải quyết theo ý mình.
Từ Tịnh nhìn đơn chuyển trường trên bàn, chỉ cần cô ký tên, Nhan Đình Việt và Hà Bình sẽ mang nó đến phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường cho Nhan Vị.
Từ Tịnh vốn không nên so đo với các bậc phụ huynh cố chấp như này. Vì cô biết chuyện chuyển trường phần lớn là do các bậc phụ huynh độc đoán.
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Chỉ cần cô ký tên, chuyện này sẽ chấm dứt.
Xem như cô thiếu một học sinh ưu tú nhưng lại tránh được rất nhiều rắc rối.
Có điều cô do dự.
Cô nhớ đến cô học trò luôn cố gắng học tập để giành được hạng 1 khối sau hai lần phong độ không tốt. Cô nhớ học trò mình bảo em rất thích trường, cũng thích cuộc sống học tập bây giờ, em không muốn phí thời gian để làm quen với môi trường mới, em chỉ muốn tập trung học hành. Vậy nên, cô không thể nhẫn tâm ký tên.
"Tôi cũng là mẹ đương nhiên hiểu tâm trạng của anh chị nhưng việc chuyển trường có quy định. Với các học sinh trên 14 tuổi, đơn chuyển trường cần được chính học sinh đồng ý."
"Là chủ nhiệm của Nhan Vị, tôi có trách nhiệm thực hiện các quy định của trường. Vì bây giờ Nhan Vị chưa đến lớp nên chúng ta chưa thể xác định mong muốn của trò ấy vậy nên tôi sẽ không ký tên."
Thấy gương mặt phụ huynh nhíu mày tức giận, cô Từ mỉm cười nói tiếp: "Nếu không, anh chị liên lạc với Nhan Vị xem thế nào. Tôi chỉ cần xác nhận chuyện chuyển trường với trò ấy là được."
Hà Bình hiện rõ vẽ mất kiên nhẫn, bà nâng cao giọng: "Cô Từ, nếu chúng tôi đã đến đây làm thủ tục chuyển trường, sao lại không bàn trước với con?"
Thực tế, hôm nay bọn họ vốn muốn tìm Nhan Vị trước nhưng cô lại không đi học. Điều này chọc giận họ, càng khiến họ chắc chắn phải chuyển trường. Chờ khi mọi chuyện được giải quyết, dù Nhan Vị có phản đối, cô cũng không thể ở lại Phụ Đô.
Nhưng chủ nhiệm của Nhan Vị lại làm khó họ.
Cô Từ nhìn thấu cảm xúc của Hà Bình, cô vừa muốn khuyên giải, cửa phòng bất ngờ mở ra.
"Con không đồng ý!" Nhan Vị bước vào, đôi mắt kiềm chế sự phẫn nộ.
Cô đến trước bàn làm việc của cô Từ, nói thẳng: "Ba mẹ vốn chưa hỏi ý con!"
Sự xuất hiện của Nhan Vị khiến mọi người bất ngờ, các giáo viên khác trong phòng cũng ngẩng đầu nhìn cô.
"Sức khỏe của em rất tốt, không cần về Di Châu chữa bệnh, cũng không cần chuyển trường." Bầu không khí yên tĩnh bị khuấy động bởi tiếng nói của Nhan Vị: "Không phải cô Từ muốn biết thái độ của em sao? Em nhắc lại em không đồng ý."
Nhan Đình Việt từ bất ngờ đến tức giận.
"Chuyện ba mẹ quyết định con chớ xen miệng vào!" Đôi mắt Hà Bình hung dữ, tức giận, xen lẫn xấu hổ vì mất mặt. Bà lạnh giọng mắng: "Bây giờ lớn rồi, giấu ba mẹ mua điện thoại, kết bạn với đứa hư đốn. Nếu còn để con ở Phu Đô, con sẽ hỗn đến mức nào?"
Nhan Vị cam đoan nếu không phải vì thể diện, có lẽ Hà Bình đã áp dụng quy tắt hai bàn tay lên mặt cô.
"Ba mẹ không được cấm cản con trong việc kết bạn!" Nhan Vị đáp lại.
Hà Bình bị chọc giận, nói thẳng: "Có phải cô muốn là Nhan Sơ thứ hai không? Có phải cô thích con nhỏ Giang Ấu Di kia không!"
Nhan Đình Việt ngẩn người, các thầy cô khác cũng ngừng tay chú ý. Từ Tịnh bị Hà Bình làm bất ngờ, trong lòng thấy hoang đường.
Nhan Vị im lặng, Từ Tịnh nắm chặt tay cô, kéo cô vào sau lưng mình. Từ Tịnh cầm tờ đơn chưa ký tên, cố giữ bình tĩnh nói: "Phụ huynh trò Nhan Vị à, anh chị cũng thấy trò ấy không muốn chuyển trường. Tôi không thể ký đơn này, mong anh chị về thương lượng sau."
Hà Bình cũng nhận ra lời nói ban nãy của mình có vấn đề thế nào. Bà muốn nói thêm đã bị Nhan Đình Việt ngăn cản.
Ông lạnh lùng nhìn con đứng sau lưng cô Từ, nghiêm khắc nói: "Ba không biết vì sao con lại đổi ý bất ngờ, rõ ràng nhà mình đã bàn trước."
Nhan Vị bật cười, trong lòng đau đớn như biết trước.
Vì thể diện của mình, Nhan Đình Việt không tiếc nói dối nhằm đổ hết lỗi lên đầu cô.
Trong nháy mắt, cô tự hỏi, ba mẹ có thật sự thương mình không.
Cô bỏ qua cảm giác đau lòng, dù biết giải thích là vô nghĩa nhưng cô không muốn im lặng, nhẫn nhịn: "Ba bảo nhà mình đã bàn trước là chỉ việc ba mẹ thông báo với con về quyết định mình sao?"
Có cơ hội sống lại, cô cũng muốn được quậy một lần.
Giang Ấu Di giới thiệu Nhan Sơ và Tô Từ, khi nói về quan hệ của hai chị, nàng ấp úng được Tô Từ thong thả tiếp lời: "Con là bạn của Nhan Sơ, hôm nay đến đây với vai trò tài xế."
Giọng điệu hài hước khiến mẹ Giang bật cười. Bà bảo Giang Ấu Di rót nước cho hai chị, sau trách con không lễ phép, bản thân chạy ra ngoài để khách một mình đợi ở phòng bệnh.
Hôm nay Giang Ấu Di không cãi lại mẹ. Dù Tiết Ngọc nói gì, nàng cũng ngoan ngoãn đáp "dạ, dạ dạ" làm bà cảm thấy rất khó hiểu.
Các nàng ngồi ở cạnh giường bệnh Tiết Ngọc trò chuyện, không khí náo nhiệt khiến bà cười không dứt, đôi mắt hiện rõ nét nhăn của năm tháng.
Trong lúc trò chuyện, Tiết Ngọc nhớ đến chuyện quan trọng.
Bà nhìn Nhan Vị và Giang Ấu Di đang thu thỉ, khẽ đẩy tay con, hỏi: "Mẹ nhớ nay nhậo học nên chiều hai đứa đến trường học đi."
"Con vừa xin cô Từ cho nghỉ hai hôm." Giang Ấu Di đáp, lại quay đầu nhìn Nhan Vị: "Còn cậu tranh thủ về, nếu không sẽ không kịp giờ ăn trưa."
Nhan Vị muốn ở đây nhưng bây giờ đã giữa trưa, Tô Từ và Nhan Sơ sẽ không chiều ý cô. Nhan Vị thấy Tiết Ngọc đã tỉnh, cảm xúc của Giang Ấu Di cũng ổn định nên cô đứng lên khom người chào Tiết Ngọc: "Dạ chào dì, con về trường."
Hai chị thấy vậy cũng đứng lên tạm biệt Tiết Ngọc. Trước khi đi, Nhan Vị nói với Giang Ấu Di: "Có gì cậu nhớ nhắn tin cho mình."
"OK." Giang Ấu Di gật đầu: "Cậu đến nơi nhớ báo mình."
Ba người rời khỏi bệnh viện, trên đường các nàng ghé vào tiệm cơm giải quyết bữa trưa. Trước hai giờ, Tô Từ đưa Nhan Vị đến trường, Nhan Sơ ngồi ghế phụ đưa một tấm thẻ ngân hàng cho em: "Chị Tô cho em mượn, sau này phải trả lại, biết chưa?"
Nhan Vị đang do dự, nghe vậy, đáp: "Dạ biết, em cảm ơn chị Tô."
Thấy em nhận, Nhan Sơ cười, hỏi: "Một mình em đi có được không?"
"Dạ được, đến nơi rồi mà em cũng không mang nhiều đồ." Nhan Vị lấy cặp sách, mở cửa bước xuống, tạm biệt hai chị.
Khi xe lái đi, Nhan Vị mới mang hai balo vào trường.
Lớp cô không đổi phòng, học sinh vẫn tiếp tục học ở phòng này. Đợi hai tuần sau khi chính thức khai giảng, cả lớp mới chuyển đến phòng học khác.
Buổi sáng, các bạn khác đã nhập học, chỉ có vài học sinh cá biệt không đến lớp, trong đó có Giang Ấu Di đang bận chăm sóc Tiết Ngọc.
Chu Hiểu Hiểu ngẩng đầu, cười với Nhan Vị: "Sáng nay cao tốc kẹt xe à?"
Nhan Vị cảm thấy gương mặt bầu bĩnh của nàng gầy đi, trút bỏ dần nét trẻ con, càng giống gương mặt lúc nàng lớn.
"Không có, mình bận việc khác." Cô không nói cụ thể, Chu Hiểu Hiểu cũng không hỏi tiếp.
"Cậu làm bài hết chưa?"
"Mình làm xong rồi."
Trò chuyện vài câu, Chu Hiểu Hiểu tiếp tục làm bài, còn Nhan Vị kéo ghế, ngồi xuống.
Tay cô đặt lên bàn, nhận ra dù đã qua một mùa hè nhưng bàn vẫn sạch bóng. Cô nhìn cô bạn bàn bên đang nghiêm túc làm bài, lại nhìn mấy chiếc khăn giấy ướt ở túi đựng rác.
"Cảm ơn cậu." Nhan Vị nói.
Chu Hiểu Hiểu chỉ gật đầu đáp lại.
Các bài tập mới đều được đặt trên bàn, bên trái là thời khóa biểu học kỳ này. Nhan Vị hỏi Chu Hiểu Hiểu về mấy tiết học hôm nay, sau cô lấy bút bắt đầu viết tên lên các quyển bài tập.
Còn hơn 10 phút mới đến buổi học chiều, Nhan Vị chuẩn bị xong bèn rời khỏi lớp, đến văn phòng tìm cô Từ báo danh, thuận tiện ghé phòng tài vụ đóng tiền học.
Cửa văn phòng không khép kín khiến cuộc trò chuyện bên trong truyền vào tai làm cô dừng bước.
Cảm giác dựng tóc gáy khiến bước chân bất giác lui về sau như muốn lảng tránh cuộc hội ngộ bất ngờ này.
Nhưng nội dung bên trong làm màng nhĩ của cô đau đớn, tâm trạng căng thẳng, tim cô đập loạn.
"Chúng tôi đã suy xét chuyện này rất kỹ rồi cô Từ. Không phải chúng tôi hoài nghi về trình độ su phạm của trường mà vì dạo này sức khỏe Vị Vị không tốt nên chúng tôi hy vọng đưa con về Di Châu chăm sóc, sẵn tiện thi đại học ở đó."
"Chúng tôi biết học tập là ưu tiên hàng đầu nhưng làm ba mẹ, chúng tôi mong con cái có thể khỏe mạnh. Mong cô Từ thông cảm cho chúng tôi."
Nhan Đình Việt chân thành nói nhưng trong giọng ẩn giấu sự kiêu ngạo tựa như, dù cô Từ có đồng ý hay không, ông cũng sẽ có cách giải quyết theo ý mình.
Từ Tịnh nhìn đơn chuyển trường trên bàn, chỉ cần cô ký tên, Nhan Đình Việt và Hà Bình sẽ mang nó đến phòng giáo vụ làm thủ tục chuyển trường cho Nhan Vị.
Từ Tịnh vốn không nên so đo với các bậc phụ huynh cố chấp như này. Vì cô biết chuyện chuyển trường phần lớn là do các bậc phụ huynh độc đoán.
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Chỉ cần cô ký tên, chuyện này sẽ chấm dứt.
Xem như cô thiếu một học sinh ưu tú nhưng lại tránh được rất nhiều rắc rối.
Có điều cô do dự.
Cô nhớ đến cô học trò luôn cố gắng học tập để giành được hạng 1 khối sau hai lần phong độ không tốt. Cô nhớ học trò mình bảo em rất thích trường, cũng thích cuộc sống học tập bây giờ, em không muốn phí thời gian để làm quen với môi trường mới, em chỉ muốn tập trung học hành. Vậy nên, cô không thể nhẫn tâm ký tên.
"Tôi cũng là mẹ đương nhiên hiểu tâm trạng của anh chị nhưng việc chuyển trường có quy định. Với các học sinh trên 14 tuổi, đơn chuyển trường cần được chính học sinh đồng ý."
"Là chủ nhiệm của Nhan Vị, tôi có trách nhiệm thực hiện các quy định của trường. Vì bây giờ Nhan Vị chưa đến lớp nên chúng ta chưa thể xác định mong muốn của trò ấy vậy nên tôi sẽ không ký tên."
Thấy gương mặt phụ huynh nhíu mày tức giận, cô Từ mỉm cười nói tiếp: "Nếu không, anh chị liên lạc với Nhan Vị xem thế nào. Tôi chỉ cần xác nhận chuyện chuyển trường với trò ấy là được."
Hà Bình hiện rõ vẽ mất kiên nhẫn, bà nâng cao giọng: "Cô Từ, nếu chúng tôi đã đến đây làm thủ tục chuyển trường, sao lại không bàn trước với con?"
Thực tế, hôm nay bọn họ vốn muốn tìm Nhan Vị trước nhưng cô lại không đi học. Điều này chọc giận họ, càng khiến họ chắc chắn phải chuyển trường. Chờ khi mọi chuyện được giải quyết, dù Nhan Vị có phản đối, cô cũng không thể ở lại Phụ Đô.
Nhưng chủ nhiệm của Nhan Vị lại làm khó họ.
Cô Từ nhìn thấu cảm xúc của Hà Bình, cô vừa muốn khuyên giải, cửa phòng bất ngờ mở ra.
"Con không đồng ý!" Nhan Vị bước vào, đôi mắt kiềm chế sự phẫn nộ.
Cô đến trước bàn làm việc của cô Từ, nói thẳng: "Ba mẹ vốn chưa hỏi ý con!"
Sự xuất hiện của Nhan Vị khiến mọi người bất ngờ, các giáo viên khác trong phòng cũng ngẩng đầu nhìn cô.
"Sức khỏe của em rất tốt, không cần về Di Châu chữa bệnh, cũng không cần chuyển trường." Bầu không khí yên tĩnh bị khuấy động bởi tiếng nói của Nhan Vị: "Không phải cô Từ muốn biết thái độ của em sao? Em nhắc lại em không đồng ý."
Nhan Đình Việt từ bất ngờ đến tức giận.
"Chuyện ba mẹ quyết định con chớ xen miệng vào!" Đôi mắt Hà Bình hung dữ, tức giận, xen lẫn xấu hổ vì mất mặt. Bà lạnh giọng mắng: "Bây giờ lớn rồi, giấu ba mẹ mua điện thoại, kết bạn với đứa hư đốn. Nếu còn để con ở Phu Đô, con sẽ hỗn đến mức nào?"
Nhan Vị cam đoan nếu không phải vì thể diện, có lẽ Hà Bình đã áp dụng quy tắt hai bàn tay lên mặt cô.
"Ba mẹ không được cấm cản con trong việc kết bạn!" Nhan Vị đáp lại.
Hà Bình bị chọc giận, nói thẳng: "Có phải cô muốn là Nhan Sơ thứ hai không? Có phải cô thích con nhỏ Giang Ấu Di kia không!"
Nhan Đình Việt ngẩn người, các thầy cô khác cũng ngừng tay chú ý. Từ Tịnh bị Hà Bình làm bất ngờ, trong lòng thấy hoang đường.
Nhan Vị im lặng, Từ Tịnh nắm chặt tay cô, kéo cô vào sau lưng mình. Từ Tịnh cầm tờ đơn chưa ký tên, cố giữ bình tĩnh nói: "Phụ huynh trò Nhan Vị à, anh chị cũng thấy trò ấy không muốn chuyển trường. Tôi không thể ký đơn này, mong anh chị về thương lượng sau."
Hà Bình cũng nhận ra lời nói ban nãy của mình có vấn đề thế nào. Bà muốn nói thêm đã bị Nhan Đình Việt ngăn cản.
Ông lạnh lùng nhìn con đứng sau lưng cô Từ, nghiêm khắc nói: "Ba không biết vì sao con lại đổi ý bất ngờ, rõ ràng nhà mình đã bàn trước."
Nhan Vị bật cười, trong lòng đau đớn như biết trước.
Vì thể diện của mình, Nhan Đình Việt không tiếc nói dối nhằm đổ hết lỗi lên đầu cô.
Trong nháy mắt, cô tự hỏi, ba mẹ có thật sự thương mình không.
Cô bỏ qua cảm giác đau lòng, dù biết giải thích là vô nghĩa nhưng cô không muốn im lặng, nhẫn nhịn: "Ba bảo nhà mình đã bàn trước là chỉ việc ba mẹ thông báo với con về quyết định mình sao?"
Có cơ hội sống lại, cô cũng muốn được quậy một lần.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook