Lời Thề
Chương 27: 27: Xem Mặt


Sáng sớm trong bệnh viện, cảm giác rất lạ so với việc thức dậy ở những nơi khác.

Có lẽ do đây là một nơi đặc biệt.

Vương hé mắt nhìn ra phía cửa sổ sau giường bệnh, những tia sáng đã lấp ló.
Anh ngồi dậy nhìn sang giường bố, ông vẫn đang ngủ, liền bước xuống khỏi giường đi ra ngoài.

Bên ngoài đã khá đông người, các y tá đi qua đi lại giữa các phòng bệnh.

Vương rảo bước ra dãy hành lang tiền sảnh, định gọi điện cho mẹ.

Anh nhìn vào chiếc ghế đá tối qua có cô gái trẻ ngồi giữa đêm, giờ này đã có một vài người đang ngồi nghỉ trên ấy.

Bất giác lại thoáng rùng mình tự vấn không biết cô ta là ở khu vực nào trong bệnh viện.
Sáng hôm ấy, mọi người nhà anh đều có mặt đông đủ bên giường bệnh của bố.

Hai chị sẽ thay nhau chăm sóc bố để anh về nghỉ ngơi.

Trước khi về, bố anh nói muốn anh đưa ra ngoài đi dạo một chút, anh liền đẩy ông đi bằng xe lăn.
Hai người đi dọc khoảng đất nhỏ phía sau toà nhà.

Nơi này phủ đầy cỏ, có các bụi hoa nhỏ tươi tắn.

Bố anh yên lặng hồi lâu rồi nói.
- Vương à!.

Bố không phải muốn ép hay áp đặt gì con đâu.

Nhưng hôm qua bố đã suy nghĩ rất nhiều, bố mẹ tuổi tác đã cao, bệnh tật nhiều, thật đúng là sống nay chết mai.

Nhà chỉ có mình con, nói dại, nếu chẳng may bố hoặc mẹ con có bề gì, thì thực không yên lòng mà nhắm mắt được, khi con trai duy nhất của mình còn lông bông, không thể có một đứa con dâu, đứa cháu nội để bế bồng nó ngày nào...

Ông nói đến đây thì xúc động thở hắt ra một cái.

Anh chẳng biết nói gì lúc này, im lặng giây lát rồi cũng giản hoà mà đáp.
- Con hiểu, bố đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ.
- Bố mẹ chỉ mong có thể nhìn thấy chút biểu hiện của con.
- Vâng.

Con sẽ tìm hiểu vài người xem sao.
- Không cần, bố mẹ đã ưng được một đứa rồi mới đem ra bàn với con.

Chỉ cần con chịu bỏ thời gian gặp gỡ con bé xem sao nữa thôi rồi quyết.
- Va...vậy ạ?.

Vậy con sẽ sắp xếp.
- Ừm!.

Nhân chuyến này làm luôn đi con à.

Anh toàn bàn lùi thôi, tôi chẳng biết có trụ lại được để mà chờ cho tới ngày rước con dâu về không nữa?.
Bố anh than thở ảo não.

Vương cũng nặng nề một núi trong lòng, cúi gằm mặt chẳng biết phải giải quyết ra sao.

Anh lúc này quả thực đã tiến thoái lưỡng nan hết sức rồi.
- Sao?.

Con định thế nào?.
Không thấy anh nói gì, bố anh lại gặng hỏi.

Vương miễn cưỡng trả lời, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ.
- Vâng.

Về nhà con sẽ bàn với mẹ hẹn dịp gặp cô bé ấy.
- Ừm!.

Tốt, tốt!.
Ông gật đầu, nheo mắt hài lòng.

Vương ngửa mặt nhìn lên bầu trời sáng sủa trên cao, vừa đẩy chiếc xe chầm chậm vừa lặng lẽ trút ra một hơi thở dài phiền muộn.
Bố anh nằm viện một tuần, Vương cũng xin nghỉ tròn một tuần.

Anh là tính mình trót hứa với bố chuyện xem mắt, vậy thì nên làm luôn trong dịp nghỉ này, thực không muốn dây dưa lâu dài vì sợ Trúc biết.

Còn kết quả cuộc xem mặt lần này ra sao, anh cũng đã định liệu trước, cứ nói rằng mình với cô bé đó không hợp, mong là bố mẹ sẽ không làm khó anh thêm nữa.
Chiều chủ nhật, anh đứa bố ra viện trở về nhà.

Thần thái ông đã tốt lên, trong mắt hay có ý cười, chắc là do việc kết duyên sắp diễn ra của đứa con trai.

Vừa về tới nhà, ông đã khoát tay gọi anh lại bảo.
- Tối nay, mẹ với hai chị làm bữa cơm, con sang mời gia đình bên ấy qua nhà ta dùng bữa, con bé cũng đang ở nhà đấy.

Dịp tốt như vậy, không nên chậm trễ.
Anh hơi bất ngờ trước quyết định đường đột của bố mình.

Ông chưa từng nói trước với anh về việc này.


Vương hơi sững lại.
- Thế...có gấp quá không bố.

Bố mới từ viện về cần nghỉ ngơi, không nên tiếp khách khứa, sẽ mệt.

Đợi khi nào hồi phục hẳn mời họ cũng chưa muộn.

Mà mẹ và các chị cũng mệt rồi.
- Không sao, không sao!.

Mọi người chỉ mệt mỏi khi con mãi chần chừ chuyện kết hôn thôi.

Chỉ cần cái gật đầu của con, ai cũng mừng như hội nào có mệt gì chứ!.
Ông khua tay nói tha thiết, mẹ và hai chị thì không nói gì.

Ý của bố là ý của mọi người.

Người quyết chỉ có bố.

Trong nhà anh là vậy.

Vương lúc này như mắc cạn toàn bộ, hai tay nắm lại trên đùi, không biết phải viện cớ gì thêm nữa, có lẽ anh hết cách rồi, bèn trầm giọng nói nhanh.
- Vâng.

Con biết rồi.
Rồi anh đỡ bố nằm xuống, lát sau đi vào phòng.

Vương ngồi bần thần trên giường hồi lâu, tiếng cửa vừa mở, chị cả anh bước vào thì thầm nói.
- Chị biết cậu ngại, cũng là không toàn tâm toàn ý nghe lời bố, bố làm thế cũng là khi dễ cậu.

Nên chị thay cậu sang mời nhà người ta rồi đấy.

Chuẩn bị đi, gì thì gì, cũng đừng có chưng bộ mặt ấy ra đấy nhé!.

Chị không sợ phật lòng nhà họ, mà sợ là sợ bố biết sẽ phát bệnh thì nguy.

Hiểu chưa?.
Anh im lặng gật đầu, vẫn ngồi xụi ra như thế.

Chị anh chép miệng nhăn trán rồi cũng vỗ vai khuyên giải.

- Thôi, có gì tính sau.

Tắm rửa thay quần áo đi, lát người ta sang thái độ xã giao là được.
- Em biết mà!.
Anh đáp.

Chị đi ra ngoài, để lại anh một mình trong phòng nhỏ, căn phòng đã gắn bó với anh từ thời còn là một đứa trẻ, sao bây giờ lại cảm thấy lạc lõng và ngột ngạt đến thế này.

Anh như mắc kẹt giữa những sợi dây chằng chịt chẳng tài nào thoát ra được, mà càng vùng vẫy lại càng chỉ thu vào thêm bất lực.

Vương bâng khuâng với lấy chiếc điện thoại, bật sáng nó lên, anh xoay đi xoay lại trên tay, muốn gọi cho cô, muốn nghe giọng của cô, muốn được ôm cô thật chặt, thế nhưng, rốt cuộc, anh lại không làm gì cả.

Từ khi trở về nhà, trong lòng anh tự nhiên hình thành một loại cảm giác, chính là không dám.

Không dám tìm đến cô, tự nhận thấy mình không đủ khả năng để làm điều đó nữa.

Cũng bởi vì bế tắc và bất lực.
Tối hôm ấy, nhà cô gái gần nhà sang nhà anh theo lời mời của người lớn, tất nhiên hai nhân vật chính đều có mặt.

Anh như người diễn một vai vui vẻ trên sân khấu, bên ngoài chưng bộ mặt tươi tắn nhưng bên trong ẩn chứa luỵ sầu.

Cô gái mà bố mẹ anh ưng thuận còn khá trẻ, theo lời giới thiệu của mọi người thì cô bé đang còn là sinh viên, lại là sinh viên trường y.

Tính tình hoạt bát, nhanh nhẹn, khéo léo lại học cao, hèn gì rất được lòng bố mẹ.

Cô bé ngoại hình cũng ưa nhìn, trẻ trung, suốt bữa ăn hoàn toàn nói nói cười cười hồn nhiên, chiếm hết thiện cảm từ mọi người.
Anh có để ý đến cô bé ấy một chút nhưng không có tình ý gì, căn bản là trong lòng đang tràn ngập phiền nhiễu, nào có tâm tư để bụng chuyện tình cảm trai gái.

Hơn nữa, đối với anh mà nói, anh chưa từng gặp người con gái nào để anh tới mức phải rung động sâu sắc và mãnh liệt cả, sau cô.

Vì vậy, tất nhiên cũng có thể biết được đánh giá của anh về cô bé sinh viên trường y kia thế nào, chính là “ gió thổi qua tảng đá “.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương