Lối Rẽ
-
Chương 7
Sau khi Hà Xuyên Châu lên xe, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quan tâm nói một câu: “Hình như tay phải của anh rất bất ổn, lần nào cũng bị thương ở tay này.”
“Vậy sao?” Người ngồi phía sau giơ tay lên, sờ cánh tay phải của mình: “Đội trưởng Hà thay đổi nhiều thật, ban đầu tôi còn không nhận ra.”
Hà Xuyên Châu liếc nhìn gương chiếu hậu, đáng tiếc ở góc này không nhìn được biểu cảm của Châu Thác Hàng, cô đành quay sang nhìn cửa sổ.
Người đi xe điện len lỏi qua những khe hở trên con đường tấp nập.
Hà Xuyên Châu không định cố tình vạch trần anh, cô cũng không muốn đôi co với anh, cô chỉ đột nhiên cảm thấy thú vị nên đã nói: “Biểu hiện ngó lơ hơi quá. Khi một người nhìn chằm chằm anh, ít nhất cũng nên quay đầu lại nhìn một cái.”
Châu Thác Hàng nhấn mạnh: “Có rất nhìn người nhìn tôi chằm chằm.”
Hà Xuyên Châu nhếch môi, không nhịn được bật cười: “Ồ.”
Tài xế Trần cạn lời, nhất quyết đi về phía hai con đường gần trường, dòng người và xe cộ vô cùng tấp nập. Những tên đột ngột chen ngang hoặc tạt đầu liên tục xuất hiện khiến anh ấy không khỏi phân tâm.
Khả năng ăn nói của anh ấy cũng khô khan như suy nghĩ, hiếm lắm mới thấy anh ấy khuấy động bầu không khí: “Chào đội trưởng Hà, tôi là Trần Úy Nhiên. Tôi vừa tới thành phố A, là bạn học bảy năm với Thác Hàng, cũng là người hợp tác với cậu ấy. Sau này có lẽ tôi sẽ hay lui tới thành phố A, mong cô giúp đỡ nhiều.”
Hà Xuyên Châu lịch sự gật đầu: “Chào anh.”
Trần Úy Nhiên hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Hà Xuyên Châu: “Phiền anh đưa tôi về nhà.”
Trần Úy Nhiên vừa định hỏi nhà cô ở đâu, anh ấy đã nghe thấy Hà Xuyên Châu nói: “Tại sao anh lại đi tìm Đào Tiên Dũng?”
Châu Thác Hàng: “Tôi đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần rồi, không phải lần nào cũng bắt buộc phải trả lời chứ? Đội trưởng Hà, phân cục các cô không trao đổi nội bộ sao?”
Giọng điệu kiêu ngạo, trầm thấp của Châu Thác Hàng vừa vang lên, gân xanh trên mu bàn tay Trần Úy Nhiên đã bắt đầu co giật.
Anh ấy muốn rút một ít sự điển trai trên mặt anh để uốn nắn lại hệ thống ngôn ngữ của Châu Thác Hàng.
Trần Úy Nhiên chủ động nói: “Chẳng có gì không trả lời được cả, tôi biết vấn đề này. Cậu ấy tới tìm Đào Tiên Dũng nói chút chuyện. Công ty chúng tôi có một dự án phục vụ cộng đồng, nhằm mục đích cung cấp dịch vụ tư vấn và điều tra miễn phí cho người yếu thế của dư luận. Trong đó có một bộ phận liên quan tới Đào Tiên Dũng.”
Hà Xuyên Châu lại hỏi: “Mấy giờ anh qua đó?”
Châu Thác Hàng hỏi lại: “Cô quan tâm tôi thế làm gì?”
Trần Úy Nhiên vội tiếp lời: “Tôi cũng biết chuyện này. Là tôi đưa cậu ấy quay về. Khoảng mười một rưỡi tôi nhận điện thoại của cậu ấy, sau đó lái xe qua đón. Khi đó họ cũng nói chuyện xong, với tính của Thác Hàng, nói chuyện bình thường không bao giờ quá nửa tiếng, vậy nên chắc họ gặp nhau sau mười một giờ chút.”
Gương mặt Châu Thác Hàng viết đầy hai chữ không vui.
Hà Xuyên Châu đột nhiên quay đầu, cười hỏi: “Sao anh biết nhà tôi phải rẽ bên trái?”
“Tôi biết…” Vừa nói được một nửa, Trần Úy Nhiên đã sững sờ: “Hả?”
Anh ấy quan sát tình hình xung quanh, đột nhiên hoàn hồn, chớp mắt, giả ngốc nói: “Tiện đường thôi.”
“Trên tài liệu của Châu Thác Hàng có viết, trước đây anh ấy ở gần khu dân cư Lâm Giang phía đông thành phố A, đâu tiện đường đâu nhỉ?” Hà Xuyên Châu mở điện thoại, giọng điệu ôn hòa: “Có cần tôi bật google map cho anh không?”
Trần Úy Nhiên nhìn gương chiếu hậu, trao đổi qua ánh mắt với Châu Thác Hàng trong mấy giây ngắn ngủi. Châu Thác Hàng lặng lẽ cúi đầu kiểm tra vết thương ở tay mình, hiển nhiên không có ý giải vây.
“Đúng đúng, trước đó khi đi qua khu phía tây, Thác Hàng có nói với tôi cậu ấy có một người bạn cũ sống ở đây, tôi thấy hai người nói vui quá nên vô thức lái tới đây. Người bạn cậu ấy nói chắc là cô nhỉ?”
Hà Xuyên Châu: “Đường ở miền Nam rất phức tạp. Anh vừa tới thành phố A không lâu, mới đi một lần đã nhớ rồi?”
Trần Úy Nhiên thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, trí nhớ tôi tốt lắm. Đừng thấy tôi vậy mà xem thường, dù gì tôi cũng tốt nghiệp thạc sĩ đại học B đấy.”
“Cũng đúng.” Hà Xuyên Châu nói: “Vậy anh có nhớ câu đầu tiên anh nói trước khi tôi lên xe là gì không?”
Trần Úy Nhiên nhớ lại.
Đội trưởng Hà? Là bạn cậu sao?
Hà Xuyên Châu: “Câu thứ hai anh nói là gì?”
Cậu còn có người bạn như vậy ở thành phố A sao? Tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới bao giờ.
Trần Úy Nhiên nghẹn lời.
Châu Thác Hàng cũng không biết nói gì, anh lẩm bẩm gì đó nhưng Hà Xuyên Châu không nghe rõ.
Trần Úy Nhiên từ bỏ việc tranh đấu: “Hay là cô hỏi lại lần nữa đi, tại sao tôi lại biết nhà cô ở đâu?”
Hà Xuyên Châu còn chưa lên tiếng, Trần Úy Nhiên đã tự hỏi tự trả lời: “Cô đoán xem?”
Người anh em của anh ấy không ngại, sao anh ấy phải ngại?
Hà Xuyên Châu bật cười, không hỏi nữa.
Trần Úy Nhiên thoải mái hơn nhiều, anh ấy buôn chuyện với cô: “Cảnh sát hình sự các cô đều đáng sợ vậy sao? À, tôi không có ý tiêu cực đâu.”
“Không hẳn, người mới trong đội chúng tôi đáng yêu lắm.” Hà Xuyên Châu ngập ngừng: “Khi còn nhỏ, người ngồi phía sau xe anh cũng đáng yêu cực.”
Châu Thác Hàng: “Này!”
Trần Úy Nhiên kích động: “Kể đi, cô mau kể đi!”
Châu Thác Hàng gằn giọng: “Cô trưởng thành chút không được hả?”
Câu nói này rất quen thuộc, tâm trạng Hà Xuyên Châu bất giác tốt hơn nhiều.
Cô nhớ tới tối đó, sau khi đưa Châu Thác Hàng về nhà, Hà Húc vẫn không yên tâm. Ông luôn cảm thấy tay phải của Châu Thác Hàng không phải bị trẹo bình thường, ông quyết định đợi tới lượt nghỉ đầu tiên sẽ đưa anh tới bệnh viện kiểm tra, xem có bị trật khớp không.
Vào giờ nghỉ trưa, Hà Húc đi vào trường tìm người.
Châu Thác Hàng thấy ông thì hơi sợ. Giáo viên không nói gì, chỉ vẫy tay bảo anh đi theo Hà Húc. Khi ra khỏi tòa nhà dạy học, anh vừa thấp thỏm lại tức giận hỏi: “Chú đi tố cáo cháu sao?”
Hà Húc nói: “Không.”
Hà Húc lo anh sẽ bỏ chạy, ông cũng không quản nổi trẻ con phản nghịch trong độ tuổi này, thế là ông nắm chặt tay Châu Thác Hàng, dắt anh đi ra ngoài cổng trường.
Châu Thác Hàng không hề vùng vẫy, biểu cảm trên mặt đã thay đổi đáng kể, điều này khiến Hà Húc cảm thấy rất vui, ông trêu chọc: “Đứa bé này biết điều thật.”
Châu Thác Hàng thẹn quá hóa giận: “Chú từng gặp đứa bé nào lớn vậy chưa?”
Hà Húc duỗi tay ra như khẩu súng, đe dọa: “Không được cử động, ra ngoài với chú.”
Từ nhỏ tới lớn Châu Thác Hàng chưa bao giờ gặp người như vậy, anh sững sờ mấy giây, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Chú dở hơi à? Có thể ra dáng người lớn chút không?”
Hà Húc không nổi cáu, chỉ giả vờ thở dài: “Đúng là không thể hiểu nổi đám nhóc cấp hai các cháu, sao khó chung sống thế không biết.”
Châu Thác Hàng nói: “Không phải con gái chú cũng học cấp hai sao?”
Hà Húc hãnh diện: “Nó khác chứ, con bé rất chín chắn, có thể nói chuyện bình đẳng với chú.”
Trong đầu Châu Thác Hàng lập tức hiện lên vô vàn suy nghĩ, anh muốn châm biếm ông nhưng lại không tìm được thứ gì để so sánh, cuối cùng anh đã quyết định đề cao Hà Xuyên Châu khi bắt buộc phải chọn một trong hai bố con họ. Anh cười đáp: “Chú còn không trưởng thành bằng con gái chú.”
Anh vừa nói xong, một người đã đi ra từ chỗ rẽ cầu thang. Hà Xuyên Châu đeo balo, hiển nhiên đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, cô kinh ngạc nhìn anh, có lẽ không ngờ anh lại có mắt nhìn thế.
Châu Thác Hàng mất tự nhiên, hỏi: “Cậu tới đây làm gì? Chú, chú muốn đưa cháu đi đâu?”
Hà Húc nói: “Đừng làm loạn, con bé có tiền.”
Hà Xuyên Châu lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho ông, sau đó lạnh lùng quay người rời đi. Hà Húc vẫy tay với cô, hãnh diện nói với người thiếu niên bên cạnh: “Con gái chú giỏi lắm đúng không, nó giữ tiền chuyên nghiệp lắm, sau này biết đâu còn có thể làm CFO* đấy. Tương lai cháu muốn làm gì?”
*Giám đốc tài chính.
Châu Thác Hàng thản nhiên đáp: “Côn đồ.”
Còn chưa dứt lời, anh đã bị Hà Húc đánh một cái vào gáy.
Châu Thác Hàng đau điếng người, người đối diện cảnh cáo: “Chú là cảnh sát, tôn trọng chú chút đi, được chứ?”
Khi đó Châu Thác Hàng cảm thấy tương lai là chuyện rất mơ hồ, đừng nói là ước mơ, ngay cả một góc của thế giới anh còn chưa nhìn được rõ.
Với anh, 50 tệ là một con số quá lớn, thậm chí anh còn cảm thấy nếu có thể quản lý tài chính gia đình như Hà Xuyên Châu hiện giờ đã là chuyện quá ghê gớm.
Anh không có chí hướng, đương nhiên cũng không biết nên trả lời sao trước câu hỏi này của Hà Húc, anh lẩm bẩm: “Cảnh sát thì ngầu lắm sao?”
Hà Húc cười nói: “Nếu sau này có cơ hội, cháu sẽ biết cảnh sát có ngầu hay không. Làm cảnh sát khó lắm.”
Nụ cười của Hà Xuyên Châu nhạt dần, tay cái ma sát vết chai sần trên ngón trỏ.
Xung quanh trở nên yên tĩnh vì câu nói cuối cùng đó, mãi cho tới khi Trần Úy Nhiên khẽ vỗ vào vai cô, gọi cô mấy tiếng: “Đội trưởng Hà?”
Hà Xuyên Châu bừng tỉnh khỏi hồi ức, lúc này cô đã thay đổi ý định. Cô lấy điện thoại ra, nhập một địa chỉ mới vào, ấn chỉ đường rồi đưa nó cho Trần Úy Nhiên xem: “Phiền anh đưa tôi tới nơi này.”
Trần Úy Nhiên hỏi: “Cô không về nhà sao?”
Hà Xuyên Châu: “Ừm, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện chưa xử lý.”
Trần Úy Nhiên: “Được.”
Đích đến cũng khá gần chỗ họ, đi ra ngoại ô, đường thông thoáng hơn nhiều, khoảng hai mươi phút sau ba người đã tới nơi. Phía trước là con ngõ nhỏ hẹp, xe không thể đi vào, Hà Xuyên Châu bảo anh ấy dừng xe lại rồi tự mình đi bộ tới đó.
Cửa xe chắn luồng gió lạnh bên ngoài, ngăn cách hoàn toàn với tiếng ồn trên đường phố.
Trần Úy Nhiên không rời đi ngay mà nhìn bóng lưng Hà Xuyên Châu, nói: “Người đi rồi.”
Châu Thác Hàng cũng làm động tác như anh ấy, bực bội nói: “Xí.”
Trần Úy Nhiên nổi giận mắng chửi: “Cậu xí cái gì? Cậu là bệ xí hả? Tôi lái xe bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ chỉ để cho cậu cơ hội cãi nhau với cô ấy? Cậu làm người thế mà coi được sao? Tự kiểm điểm lại mình đã làm những gì đi!”
***
Hà Xuyên Châu thở hắt mấy hơi, xác nhận lại phương hướng, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Có lẽ anh Hoàng đang bận nên mãi không nghe máy. Cô gửi cho anh ấy một tin nhắn, sau đó gọi cho Thiệu Trí Tân.
“Alo.”
Hình như lúc nào Thiệu Trí Tân cũng tràn trề năng lượng, ngay cả giọng nói khi nghe điện thoại cũng sáng rõ hơn người thường, cậu nói: “Đội trưởng Hà.”
Hà Xuyên Châu hỏi: “Phá được khóa điện thoại của Đào Tiên Dũng chưa?”
Thiệu Trí Tân nói: “Phá được rồi. Nhưng điện thoại của ông ta rất bình thường, chỉ có mấy người thường xuyên liên lạc, các app khác cũng không có thông tin gì quá quan trọng. Ngoại trừ app chuyển tiền ra thì toàn là game, chúng tôi đang nghiên cứu.”
Hà Xuyên Châu dừng bước, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, xác nhận đây chính là tòa nhà mình cần tìm.
Bên ngoài tòa nhà đã phủ một lớp ố vàng theo năm tháng, trong các khe rãnh của nền gạch còn mọc ra cả rêu xanh. Các tòa nhà xây san sát nhau, tầng thấp gần như không có ánh sáng mặt trời.
Đây là tòa chung cư thời kỳ đầu ở thành phố A, đã có năm mươi, sáu mươi năm lịch sử.
Cửa chống trộm không khóa, khóa đã hỏng từ lâu. Hà Xuyên Châu kéo một cái, sau đó đi lên tầng hai dọc theo cầu thang tăm tối. Khi Thiệu Trí Tân báo cáo tình hình xong, cô sắp xếp: “Nếu Đào Tiên Dũng không tin tưởng kỹ thuật hiện đại, phải đổi cả khóa vân tay thành chìa khóa thường thì có lẽ ông ta còn có điện thoại thứ hai, thậm chí là thứ ba. Doanh nghiệp ông ta quản lý không hề nhỏ, các mối quan hệ xã hội không thể đơn giản thế được, cậu tìm người hỏi lại xem.”
Thiệu Trí Tân thoải mái đáp: “Rõ.”
Hà Xuyên Châu ấn chuông cửa màu đỏ, chuông không kêu, cô chuyển sang gõ bằng tay.
Bên trong vang lên tiếng phụ nữ: “Ai đấy?”
Hà Xuyên Châu nghiêng người, dặn dò Thiệu Trí Tân: “Còn nữa, thời gian Châu Thác Hàng tìm ông ta là từ 11 giờ tới 11 rưỡi, trong nhà Đào Tiên Dũng không có đồ ăn, ông ta cũng không nấu cơm, giờ này chắc ông ta sẽ đặt đồ ăn ngoài. Ở hiện trường vụ án không có hộp đồ ăn, một là ông ta chưa kịp đặt đồ đã bị giết, hai là sau khi xảy ra chuyện, có người đã xử lý hiện trường. Cậu có thể dựa vào manh mối này để xác nhận thời gian tử vong của ông ta.”
Thiệu Trí Tân nói: “Được, tôi đi hỏi xem.”
Hà Xuyên Châu nghe thấy tiếng bước chân tới gần: “Tôi tắt máy trước đây, còn có chuyện phải giải quyết.”
Cô cất điện thoại đi, người bên trong vừa hay hé cửa ra, để lộ nửa gương mặt, thấy là người không quen, người phụ nữ lại đóng cửa lại một chút, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
“Cảnh sát.” Một tay Hà Xuyên Châu giữ cửa, một tay lấy thẻ công tác trong túi ra: “Chào bà, tôi họ Hà.”
“Không phải các cô đã hỏi nhiều lần lắm rồi sao?” Vẻ mặt lao công tỏ rõ sự kháng cự: “Tôi thật sự không còn gì để nói nữa.”
Hà Xuyên Châu rút tay về: “Đừng lo lắng, hôm nay tôi chỉ muốn lấy danh nghĩa cá nhân nói chuyện với bà thôi. Tôi có thể vào không?”
“Vậy sao?” Người ngồi phía sau giơ tay lên, sờ cánh tay phải của mình: “Đội trưởng Hà thay đổi nhiều thật, ban đầu tôi còn không nhận ra.”
Hà Xuyên Châu liếc nhìn gương chiếu hậu, đáng tiếc ở góc này không nhìn được biểu cảm của Châu Thác Hàng, cô đành quay sang nhìn cửa sổ.
Người đi xe điện len lỏi qua những khe hở trên con đường tấp nập.
Hà Xuyên Châu không định cố tình vạch trần anh, cô cũng không muốn đôi co với anh, cô chỉ đột nhiên cảm thấy thú vị nên đã nói: “Biểu hiện ngó lơ hơi quá. Khi một người nhìn chằm chằm anh, ít nhất cũng nên quay đầu lại nhìn một cái.”
Châu Thác Hàng nhấn mạnh: “Có rất nhìn người nhìn tôi chằm chằm.”
Hà Xuyên Châu nhếch môi, không nhịn được bật cười: “Ồ.”
Tài xế Trần cạn lời, nhất quyết đi về phía hai con đường gần trường, dòng người và xe cộ vô cùng tấp nập. Những tên đột ngột chen ngang hoặc tạt đầu liên tục xuất hiện khiến anh ấy không khỏi phân tâm.
Khả năng ăn nói của anh ấy cũng khô khan như suy nghĩ, hiếm lắm mới thấy anh ấy khuấy động bầu không khí: “Chào đội trưởng Hà, tôi là Trần Úy Nhiên. Tôi vừa tới thành phố A, là bạn học bảy năm với Thác Hàng, cũng là người hợp tác với cậu ấy. Sau này có lẽ tôi sẽ hay lui tới thành phố A, mong cô giúp đỡ nhiều.”
Hà Xuyên Châu lịch sự gật đầu: “Chào anh.”
Trần Úy Nhiên hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Hà Xuyên Châu: “Phiền anh đưa tôi về nhà.”
Trần Úy Nhiên vừa định hỏi nhà cô ở đâu, anh ấy đã nghe thấy Hà Xuyên Châu nói: “Tại sao anh lại đi tìm Đào Tiên Dũng?”
Châu Thác Hàng: “Tôi đã trả lời câu hỏi này rất nhiều lần rồi, không phải lần nào cũng bắt buộc phải trả lời chứ? Đội trưởng Hà, phân cục các cô không trao đổi nội bộ sao?”
Giọng điệu kiêu ngạo, trầm thấp của Châu Thác Hàng vừa vang lên, gân xanh trên mu bàn tay Trần Úy Nhiên đã bắt đầu co giật.
Anh ấy muốn rút một ít sự điển trai trên mặt anh để uốn nắn lại hệ thống ngôn ngữ của Châu Thác Hàng.
Trần Úy Nhiên chủ động nói: “Chẳng có gì không trả lời được cả, tôi biết vấn đề này. Cậu ấy tới tìm Đào Tiên Dũng nói chút chuyện. Công ty chúng tôi có một dự án phục vụ cộng đồng, nhằm mục đích cung cấp dịch vụ tư vấn và điều tra miễn phí cho người yếu thế của dư luận. Trong đó có một bộ phận liên quan tới Đào Tiên Dũng.”
Hà Xuyên Châu lại hỏi: “Mấy giờ anh qua đó?”
Châu Thác Hàng hỏi lại: “Cô quan tâm tôi thế làm gì?”
Trần Úy Nhiên vội tiếp lời: “Tôi cũng biết chuyện này. Là tôi đưa cậu ấy quay về. Khoảng mười một rưỡi tôi nhận điện thoại của cậu ấy, sau đó lái xe qua đón. Khi đó họ cũng nói chuyện xong, với tính của Thác Hàng, nói chuyện bình thường không bao giờ quá nửa tiếng, vậy nên chắc họ gặp nhau sau mười một giờ chút.”
Gương mặt Châu Thác Hàng viết đầy hai chữ không vui.
Hà Xuyên Châu đột nhiên quay đầu, cười hỏi: “Sao anh biết nhà tôi phải rẽ bên trái?”
“Tôi biết…” Vừa nói được một nửa, Trần Úy Nhiên đã sững sờ: “Hả?”
Anh ấy quan sát tình hình xung quanh, đột nhiên hoàn hồn, chớp mắt, giả ngốc nói: “Tiện đường thôi.”
“Trên tài liệu của Châu Thác Hàng có viết, trước đây anh ấy ở gần khu dân cư Lâm Giang phía đông thành phố A, đâu tiện đường đâu nhỉ?” Hà Xuyên Châu mở điện thoại, giọng điệu ôn hòa: “Có cần tôi bật google map cho anh không?”
Trần Úy Nhiên nhìn gương chiếu hậu, trao đổi qua ánh mắt với Châu Thác Hàng trong mấy giây ngắn ngủi. Châu Thác Hàng lặng lẽ cúi đầu kiểm tra vết thương ở tay mình, hiển nhiên không có ý giải vây.
“Đúng đúng, trước đó khi đi qua khu phía tây, Thác Hàng có nói với tôi cậu ấy có một người bạn cũ sống ở đây, tôi thấy hai người nói vui quá nên vô thức lái tới đây. Người bạn cậu ấy nói chắc là cô nhỉ?”
Hà Xuyên Châu: “Đường ở miền Nam rất phức tạp. Anh vừa tới thành phố A không lâu, mới đi một lần đã nhớ rồi?”
Trần Úy Nhiên thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, trí nhớ tôi tốt lắm. Đừng thấy tôi vậy mà xem thường, dù gì tôi cũng tốt nghiệp thạc sĩ đại học B đấy.”
“Cũng đúng.” Hà Xuyên Châu nói: “Vậy anh có nhớ câu đầu tiên anh nói trước khi tôi lên xe là gì không?”
Trần Úy Nhiên nhớ lại.
Đội trưởng Hà? Là bạn cậu sao?
Hà Xuyên Châu: “Câu thứ hai anh nói là gì?”
Cậu còn có người bạn như vậy ở thành phố A sao? Tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới bao giờ.
Trần Úy Nhiên nghẹn lời.
Châu Thác Hàng cũng không biết nói gì, anh lẩm bẩm gì đó nhưng Hà Xuyên Châu không nghe rõ.
Trần Úy Nhiên từ bỏ việc tranh đấu: “Hay là cô hỏi lại lần nữa đi, tại sao tôi lại biết nhà cô ở đâu?”
Hà Xuyên Châu còn chưa lên tiếng, Trần Úy Nhiên đã tự hỏi tự trả lời: “Cô đoán xem?”
Người anh em của anh ấy không ngại, sao anh ấy phải ngại?
Hà Xuyên Châu bật cười, không hỏi nữa.
Trần Úy Nhiên thoải mái hơn nhiều, anh ấy buôn chuyện với cô: “Cảnh sát hình sự các cô đều đáng sợ vậy sao? À, tôi không có ý tiêu cực đâu.”
“Không hẳn, người mới trong đội chúng tôi đáng yêu lắm.” Hà Xuyên Châu ngập ngừng: “Khi còn nhỏ, người ngồi phía sau xe anh cũng đáng yêu cực.”
Châu Thác Hàng: “Này!”
Trần Úy Nhiên kích động: “Kể đi, cô mau kể đi!”
Châu Thác Hàng gằn giọng: “Cô trưởng thành chút không được hả?”
Câu nói này rất quen thuộc, tâm trạng Hà Xuyên Châu bất giác tốt hơn nhiều.
Cô nhớ tới tối đó, sau khi đưa Châu Thác Hàng về nhà, Hà Húc vẫn không yên tâm. Ông luôn cảm thấy tay phải của Châu Thác Hàng không phải bị trẹo bình thường, ông quyết định đợi tới lượt nghỉ đầu tiên sẽ đưa anh tới bệnh viện kiểm tra, xem có bị trật khớp không.
Vào giờ nghỉ trưa, Hà Húc đi vào trường tìm người.
Châu Thác Hàng thấy ông thì hơi sợ. Giáo viên không nói gì, chỉ vẫy tay bảo anh đi theo Hà Húc. Khi ra khỏi tòa nhà dạy học, anh vừa thấp thỏm lại tức giận hỏi: “Chú đi tố cáo cháu sao?”
Hà Húc nói: “Không.”
Hà Húc lo anh sẽ bỏ chạy, ông cũng không quản nổi trẻ con phản nghịch trong độ tuổi này, thế là ông nắm chặt tay Châu Thác Hàng, dắt anh đi ra ngoài cổng trường.
Châu Thác Hàng không hề vùng vẫy, biểu cảm trên mặt đã thay đổi đáng kể, điều này khiến Hà Húc cảm thấy rất vui, ông trêu chọc: “Đứa bé này biết điều thật.”
Châu Thác Hàng thẹn quá hóa giận: “Chú từng gặp đứa bé nào lớn vậy chưa?”
Hà Húc duỗi tay ra như khẩu súng, đe dọa: “Không được cử động, ra ngoài với chú.”
Từ nhỏ tới lớn Châu Thác Hàng chưa bao giờ gặp người như vậy, anh sững sờ mấy giây, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Chú dở hơi à? Có thể ra dáng người lớn chút không?”
Hà Húc không nổi cáu, chỉ giả vờ thở dài: “Đúng là không thể hiểu nổi đám nhóc cấp hai các cháu, sao khó chung sống thế không biết.”
Châu Thác Hàng nói: “Không phải con gái chú cũng học cấp hai sao?”
Hà Húc hãnh diện: “Nó khác chứ, con bé rất chín chắn, có thể nói chuyện bình đẳng với chú.”
Trong đầu Châu Thác Hàng lập tức hiện lên vô vàn suy nghĩ, anh muốn châm biếm ông nhưng lại không tìm được thứ gì để so sánh, cuối cùng anh đã quyết định đề cao Hà Xuyên Châu khi bắt buộc phải chọn một trong hai bố con họ. Anh cười đáp: “Chú còn không trưởng thành bằng con gái chú.”
Anh vừa nói xong, một người đã đi ra từ chỗ rẽ cầu thang. Hà Xuyên Châu đeo balo, hiển nhiên đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, cô kinh ngạc nhìn anh, có lẽ không ngờ anh lại có mắt nhìn thế.
Châu Thác Hàng mất tự nhiên, hỏi: “Cậu tới đây làm gì? Chú, chú muốn đưa cháu đi đâu?”
Hà Húc nói: “Đừng làm loạn, con bé có tiền.”
Hà Xuyên Châu lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho ông, sau đó lạnh lùng quay người rời đi. Hà Húc vẫy tay với cô, hãnh diện nói với người thiếu niên bên cạnh: “Con gái chú giỏi lắm đúng không, nó giữ tiền chuyên nghiệp lắm, sau này biết đâu còn có thể làm CFO* đấy. Tương lai cháu muốn làm gì?”
*Giám đốc tài chính.
Châu Thác Hàng thản nhiên đáp: “Côn đồ.”
Còn chưa dứt lời, anh đã bị Hà Húc đánh một cái vào gáy.
Châu Thác Hàng đau điếng người, người đối diện cảnh cáo: “Chú là cảnh sát, tôn trọng chú chút đi, được chứ?”
Khi đó Châu Thác Hàng cảm thấy tương lai là chuyện rất mơ hồ, đừng nói là ước mơ, ngay cả một góc của thế giới anh còn chưa nhìn được rõ.
Với anh, 50 tệ là một con số quá lớn, thậm chí anh còn cảm thấy nếu có thể quản lý tài chính gia đình như Hà Xuyên Châu hiện giờ đã là chuyện quá ghê gớm.
Anh không có chí hướng, đương nhiên cũng không biết nên trả lời sao trước câu hỏi này của Hà Húc, anh lẩm bẩm: “Cảnh sát thì ngầu lắm sao?”
Hà Húc cười nói: “Nếu sau này có cơ hội, cháu sẽ biết cảnh sát có ngầu hay không. Làm cảnh sát khó lắm.”
Nụ cười của Hà Xuyên Châu nhạt dần, tay cái ma sát vết chai sần trên ngón trỏ.
Xung quanh trở nên yên tĩnh vì câu nói cuối cùng đó, mãi cho tới khi Trần Úy Nhiên khẽ vỗ vào vai cô, gọi cô mấy tiếng: “Đội trưởng Hà?”
Hà Xuyên Châu bừng tỉnh khỏi hồi ức, lúc này cô đã thay đổi ý định. Cô lấy điện thoại ra, nhập một địa chỉ mới vào, ấn chỉ đường rồi đưa nó cho Trần Úy Nhiên xem: “Phiền anh đưa tôi tới nơi này.”
Trần Úy Nhiên hỏi: “Cô không về nhà sao?”
Hà Xuyên Châu: “Ừm, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện chưa xử lý.”
Trần Úy Nhiên: “Được.”
Đích đến cũng khá gần chỗ họ, đi ra ngoại ô, đường thông thoáng hơn nhiều, khoảng hai mươi phút sau ba người đã tới nơi. Phía trước là con ngõ nhỏ hẹp, xe không thể đi vào, Hà Xuyên Châu bảo anh ấy dừng xe lại rồi tự mình đi bộ tới đó.
Cửa xe chắn luồng gió lạnh bên ngoài, ngăn cách hoàn toàn với tiếng ồn trên đường phố.
Trần Úy Nhiên không rời đi ngay mà nhìn bóng lưng Hà Xuyên Châu, nói: “Người đi rồi.”
Châu Thác Hàng cũng làm động tác như anh ấy, bực bội nói: “Xí.”
Trần Úy Nhiên nổi giận mắng chửi: “Cậu xí cái gì? Cậu là bệ xí hả? Tôi lái xe bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ chỉ để cho cậu cơ hội cãi nhau với cô ấy? Cậu làm người thế mà coi được sao? Tự kiểm điểm lại mình đã làm những gì đi!”
***
Hà Xuyên Châu thở hắt mấy hơi, xác nhận lại phương hướng, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Có lẽ anh Hoàng đang bận nên mãi không nghe máy. Cô gửi cho anh ấy một tin nhắn, sau đó gọi cho Thiệu Trí Tân.
“Alo.”
Hình như lúc nào Thiệu Trí Tân cũng tràn trề năng lượng, ngay cả giọng nói khi nghe điện thoại cũng sáng rõ hơn người thường, cậu nói: “Đội trưởng Hà.”
Hà Xuyên Châu hỏi: “Phá được khóa điện thoại của Đào Tiên Dũng chưa?”
Thiệu Trí Tân nói: “Phá được rồi. Nhưng điện thoại của ông ta rất bình thường, chỉ có mấy người thường xuyên liên lạc, các app khác cũng không có thông tin gì quá quan trọng. Ngoại trừ app chuyển tiền ra thì toàn là game, chúng tôi đang nghiên cứu.”
Hà Xuyên Châu dừng bước, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, xác nhận đây chính là tòa nhà mình cần tìm.
Bên ngoài tòa nhà đã phủ một lớp ố vàng theo năm tháng, trong các khe rãnh của nền gạch còn mọc ra cả rêu xanh. Các tòa nhà xây san sát nhau, tầng thấp gần như không có ánh sáng mặt trời.
Đây là tòa chung cư thời kỳ đầu ở thành phố A, đã có năm mươi, sáu mươi năm lịch sử.
Cửa chống trộm không khóa, khóa đã hỏng từ lâu. Hà Xuyên Châu kéo một cái, sau đó đi lên tầng hai dọc theo cầu thang tăm tối. Khi Thiệu Trí Tân báo cáo tình hình xong, cô sắp xếp: “Nếu Đào Tiên Dũng không tin tưởng kỹ thuật hiện đại, phải đổi cả khóa vân tay thành chìa khóa thường thì có lẽ ông ta còn có điện thoại thứ hai, thậm chí là thứ ba. Doanh nghiệp ông ta quản lý không hề nhỏ, các mối quan hệ xã hội không thể đơn giản thế được, cậu tìm người hỏi lại xem.”
Thiệu Trí Tân thoải mái đáp: “Rõ.”
Hà Xuyên Châu ấn chuông cửa màu đỏ, chuông không kêu, cô chuyển sang gõ bằng tay.
Bên trong vang lên tiếng phụ nữ: “Ai đấy?”
Hà Xuyên Châu nghiêng người, dặn dò Thiệu Trí Tân: “Còn nữa, thời gian Châu Thác Hàng tìm ông ta là từ 11 giờ tới 11 rưỡi, trong nhà Đào Tiên Dũng không có đồ ăn, ông ta cũng không nấu cơm, giờ này chắc ông ta sẽ đặt đồ ăn ngoài. Ở hiện trường vụ án không có hộp đồ ăn, một là ông ta chưa kịp đặt đồ đã bị giết, hai là sau khi xảy ra chuyện, có người đã xử lý hiện trường. Cậu có thể dựa vào manh mối này để xác nhận thời gian tử vong của ông ta.”
Thiệu Trí Tân nói: “Được, tôi đi hỏi xem.”
Hà Xuyên Châu nghe thấy tiếng bước chân tới gần: “Tôi tắt máy trước đây, còn có chuyện phải giải quyết.”
Cô cất điện thoại đi, người bên trong vừa hay hé cửa ra, để lộ nửa gương mặt, thấy là người không quen, người phụ nữ lại đóng cửa lại một chút, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
“Cảnh sát.” Một tay Hà Xuyên Châu giữ cửa, một tay lấy thẻ công tác trong túi ra: “Chào bà, tôi họ Hà.”
“Không phải các cô đã hỏi nhiều lần lắm rồi sao?” Vẻ mặt lao công tỏ rõ sự kháng cự: “Tôi thật sự không còn gì để nói nữa.”
Hà Xuyên Châu rút tay về: “Đừng lo lắng, hôm nay tôi chỉ muốn lấy danh nghĩa cá nhân nói chuyện với bà thôi. Tôi có thể vào không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook