Lời Nói Dối
-
Chương 29
Editor: Gà
Loại cảm giác ưu việt này đừng nói Đỗ Thành Nghĩa, ngay cả Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình đều nhìn ra, cô ta kiêu ngạo bảo nhân viên phục vụ, bản thân diễn vai kẻ có tiền vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả Đỗ Trình Trình cũng phải ghé mắt nhìn cô ta, Đỗ Nhược lại cảm thấy cô đang ngưỡng mộ mình, trong lòng càng đắc ý.
Đỗ Trình Trình, hôm nay sẽ để cho chị xem, thế nào là cao quý ưu nhã.
Ánh mắt của cô ta càng phát ra lãnh diễm, hất hàm nói với nhân viên phục vụ, đôi mắt khẽ nheo, cao cao tại thượng như nữ vương nói với nô tài.
Đỗ Trình Trình và Đỗ Hoành liếc mắt nhìn nhau, cầm ly rượu trước mặt lên nhấp, để che giấu ý cười, có lẽ cảm thấy cô ta quá mức khôi hài, chợt uống bị sặc, Đỗ Hoành vội vàng lấy ly chân dài trong tay cô, đặt chiếc khăn trắng lên bàn, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô, một tay cầm khăn giúp cô lau mặt.
“Không có việc gì không có việc gì, uống từ từ đừng gấp.” Đỗ Thành Nghĩa cũng vỗ nhẹ lưng con, sốt ruột khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng vì ho khan.
Lúc ăn cơm ho khan là chuyện rất thất lễ, cho dù là tiệc trong nhà Đỗ Trình Trình cũng không muốn thế, nhưng càng nhịn, cổ họng càng ngứa, cô cảm thấy không thể ngừng được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, để khăn ăn xuống vừa nén ho khan vừa nói: “Con vào toilet.”
Nói xong để khăn ăn xuống vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa chính lại tiếng ho dần cách xa, Đỗ Hoành cũng vội cầm khăn giấy ra ngoài theo, nhưng chỉ còn thấy bóng lưng cô.
Khách sạn vô cùng lớn, phòng bao cách nhau, ở giữa chỉ có đại sảnh được phủ thảm hoa văn, cứ quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc nhìn thấy một người, cô vội vã gọi người đó: “Xin hỏi anh có biết toilet ở đâu không?”
Thiếu niên kia nghe vậy ánh mắt lạnh nhạt quay đầu lại, có vẻ vừa lạnh vừa khốc nói: “Mỗi phòng đều có toilet.”
Đỗ Trình Trình hơi 囧: “À, cám ơn.”
Thiếu niên kia vẫn lạnh nhạt, nhìn cô nói: “Không có gì.”
Cô mới vừa ho xong, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trong mắt còn ngấn nước bởi vì ho khan mà xuất hiện, ánh mắt mông lung, đôi mắt kia như hai viên lưu ly, trong suốt thanh tịnh.
Cậu đang nghĩ cô bé nhỏ này rất xinh đẹp, thì nghe cô nghi ngờ nhìn cậu hỏi: “Có phải em từng gặp anh ở đâu rồi không?”
Nếu đây là do một bé trai hỏi bé gái, có lẽ cậu sẽ cảm thấy cô muốn bắt chuyện, nhưng cô chỉ là cô bé mười hai tuổi, giọng nói còn rất nghiêm túc.
Cậu nhếch môi, không phải cười: “Nhà văn hóa thanh thiếu niên.”
Cậu vừa dứt lời, cô lập tức nhớ đến, trợn to hai mắt vui mừng kêu lên: “Á, là anh! Hôm đó thật sự rất cảm ơn anh!”
“Không có gì.” Cậu vẫn nói ba từ đó.
Mặc dù cậu lạnh nhạt, nhưng ngày đó cô bỗng nhờ cậu giúp một tay, cậu phối hợp giúp cô lừa Vương Linh, có thể nhìn ra là người trong nóng ngoài lạnh, cho nên cô không sợ cậu, ngược lại cười sáng sủa như hoa hồng nở rộ: “Đúng rồi, em tên Đỗ Trình Trình, anh tên gì?”
“Tống Mậu Hàng.”
Đỗ Trình Trình:......”Trông anh thật khốc.”
Thiếu niên cứng môi, nụ cười chết đi còn nhanh hơn hoa quỳnh.
Im lặng một lát, đột nhiên thiếu niên hỏi cô: “Em có biết phòng 8206 ở đâu không?”
Đỗ Trình Trình:......
Gương mặt thiếu niên vừa lạnh vừa khốc lộ ra vẻ ửng đỏ.
Cậu đã mười lăm mười sáu tuổi, vóc người không hề mỏng manh, chân tay khá dài, lộ ra vẻ ngang ngược, mắt xếch, ánh mắt như con báo nhỏ mới lớn, bình tĩnh sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa phải, khóe môi khẽ nhếch, đường nét sắc sảo, nhìn rất có tính xâm lược.
Lúc này sắc mặt cậu hơi đỏ, gương mặt lại không có biểu hiện gì, Đỗ Trình Trình không phân rõ đó là xấu hổ hay nóng bức.
Nhất định do...... Nóng rồi?
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
Tống Mậu Hàng ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên, giấu đầu hở đuôi: “Phòng bao ở đây khá nhiều.”
Đỗ Trình Trình nghiêm trang khẳng định gật đầu: “Ừm! Được rồi! Quẹo trái quẹo phải, cũng không biết hướng nào luôn rồi!”
Cô thấy nét đỏ ửng trên mặt cậu còn đậm hơn, nhưng vẻ mặt lại cứ lãnh khốc, nhìn lại có cảm giác giống chó Husky, nên nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt lấp lánh.
......
Thành phố này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, ở những nơi người ta thường đến thế này, có thể gặp được tuy là duyên phận, nhưng cũng không kỳ lạ, đưa cậu trở về phòng xong, cô lập tức ra ngoài, vừa lúc gặp phải Đỗ Hoành đang đi tìm cô.
“Sao em đi lâu vậy? Không tìm được toilet sao? Trong phòng có toilet đó.” Đỗ Hoành còn chưa kịp nói cho cô biết trong phòng có toilet, đã không thấy bóng dáng cô đâu, sợ cô gặp chuyện không may, vội vàng đuổi theo.
“Anh nhìn kìa, Nam Hồ ban đêm, thật đẹp quá!” Đỗ Trình Trình nằm sấp trên lan can lớn màu trắng, nhìn về phía Nam Hồ.
Ban đêm Nam Hồ thật tĩnh lặng, ngọn đèn màu da cam khiến cho bầu trời đêm thật tuyệt mỹ.
Đỗ Trình Trình nhìn Nam Hồ, Đỗ Hoành nhìn Đỗ Trình Trình.
Dưới ánh đèn ánh mắt cô dịu dàng rực rỡ, khóe môi hàm chứa nét cười vui sướng, hai mắt sáng ngời, trong đầu cậu bỗng hiện ra câu thơ: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó [1].
[1] Nguyên văn: Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử. (Trích bài ‘Thanh ngọc án’ - Tân Khí Tật)
Giờ khắc này hình ảnh thật đẹp biết bao.
Đứng một lát, gió đêm thổi đã khá lạnh, cô xoay người cười nhìn Đỗ Hoành: “Anh, anh về đi, em tự đi toilet.” Nói xong đã bước về phía trước, tràn đầy sung sướng, không biết cô vui mừng vì điều gì.
Đỗ Hoành dắt tay cô: “Anh đi với em.”
Đỗ Trình Trình cảm thấy rất bất đắc dĩ với việc cậu muốn đi toilet với cô, nên đã đẩy cậu về phía phòng ăn: “Mau về đi mà, em tự đi được!”
Đỗ Hoành đành nhìn bóng lưng cô, mặc dù cô không phải do cậu nuôi lớn, nhưng cậu vẫn muốn nuôi cô thành một đứa bé lớn tướng, cái gì cũng dựa vào cậu, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không thể rời bỏ cậu.
Đáng tiếc Đỗ Trình Trình không phải, từ nhỏ cô đã độc lập tự chủ, có chính kiến, cho dù cậu cố trở thành bảo mẫu nhiều năm như vậy, cũng chỉ có hiệu quả rất nhỏ.
Chờ Đỗ Trình Trình từ toilet ra ngoài, quả nhiên Đỗ Hoành vẫn còn đứng bên ngoài, tựa như bụi cây Thanh Tùng, hình như chỉ cần cô quay đầu lại, cậu vẫn luôn đứng đó ngay trước mắt cô, làm bạn với cô.
Lúc trở lại phòng, không khí vẫn như vậy, ba rất im lặng, bà cụ rất vui vẻ, Đỗ Nhược căm hận một cách kỳ lạ.
Đỗ Nhược thường khiến cô không hiểu, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, trừ lúc cảm thấy cô ta rất khôi hài ra, thì không có ý gì khác, lần này Đỗ Nhược đắc ý cũng như làm đẹp cho người mù ngắm thôi.
Ngược lại bà cụ cảm thấy cháu gái này rất đặc biệt, nhìn đã thấy có khí chất, có phong cách đại tiểu thư, cô ta ăn gì, trên người cũng luôn tản ra sự tao nhã không giống cô bé mười tuổi, càng nhìn càng thích, lại nghĩ đến lão già mù coi bói ở nông thôn nói, càng thêm thích cô ta.
Ông cụ lại cảm thấy so với Đỗ Nhược, Đỗ Trình Trình có vẻ trẻ con hơn, nhưng không biết vì sao, đều là cháu gái, ông cụ lại thích Trình Trình hơn, thích cô gái nhỏ như ánh mặt trời, cháu gái Đỗ Nhược này hiểu chuyện khéo léo còn có thể ca diễn, tốt thì tốt, nhưng cảm thấy quá mức thành thục rồi.
Nhưng vợ già quá mạnh mẽ, ở nhà ông cụ rất ít phát ngôn, lúc này tuy không có biểu cảm gì, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Đỗ Trình Trình cũng nhìn ra, ông nội dễ gần hơn bà nội nhiều.
Bữa cơm này ông bà cụ và Đỗ Nhược đều vô cùng hài lòng.
Ông cụ cảm thấy con trai hiếu thuận, bà cụ cảm thấy đủ mặt mũi, Đỗ Nhược cảm thấy Đỗ Trình Trình không bằng mình, duy chỉ có Đỗ Thành Nghĩa vô cùng buồn bực, Đỗ Nhược càng biểu hiện quen thuộc tự nhiên, ông càng như nuốt phải con ruồi, trong lòng càng hoài nghi Vương Linh, khi ở bên ông mà vẫn qua lại với người đàn ông khác nếu Đỗ Nhược không có hành động như thế, không quá quen thuộc tự nhiên với những món ăn này, nhìn là biết đã không chỉ đến một lần, không những mới ăn một lần.
Đương nhiên Đỗ Nhược không chỉ ăn một lần.
Đỗ Thành Nghĩa càng làm ăn càng phát đạt, mặc dù không thể so sánh với các công ty lớn uy tín lâu năm, nhưng vẫn có danh tiếng, mặc dù ông không quan tâm đứa con gái này nhiều, nhưng sau khi cô ta trưởng thành, không hề keo kiệt tiền bạc với cô ta, nhưng hoàn toàn lại không giống Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình rất tiết kiệm, rất ít phung phí, cô ta thì khác, hình như rất nghiện hành vi biểu hiện ta đây phú quý, tựa như đang dùng phương thức này nói cho mọi người biết, cô ta rất có tiền, cô ta là đại tiểu thư nhà họ Đỗ, cô ta là người thượng lưu, nhưng bên ngoài lại nợ nần chồng chất.
Cuối cùng cô ta sẽ trở nên điên cuồng muốn cướp đoạt Đỗ thị, vì cô ta nợ rất nhiều tiền bên ngoài, nên nếu cô ta không đoạt được Đỗ thị, sẽ bị những người đó chém chết.
Cho nên bây giờ cô ta có vẻ tự nhiên như thế, có lẽ cô ta là khách quen của những nơi thế này.
Trong lòng Đỗ Thành Nghĩa chán ghét, nhưng bây giờ đã chia tay với Vương Linh, cũng sang tên căn nhà cho Đỗ Nhược, chuyển một khoản tiền đến tài khoản của bà ta, cũng không muốn so đo nữa, nhưng trước đó bị bà ta khóc đến mềm lòng, nói để bà ta thử làm Trình Trình thích bà ta, bây giờ không thể tiến dần từng bước nữa rồi, hơn nữa bà ta giáo dục Đỗ Nhược thất bại, đáy lòng Đỗ Thành Nghĩa đã liệt người phụ nữ này vào danh sách đen.
Bà ta theo ông mười năm, ông không hứng thú với bà ta lắm, nhớ đến Trình Trình đã nói với ông chỉ cần ông lấy được người ông thích, trong lòng suy nghĩ có lẽ mình nên tìm một người phụ nữ kết hôn rồi sống qua ngày, cũng xem như thành toàn cho tâm nguyện cha mẹ, cha mẹ nuôi ông đã nhiều năm, ông cũng không muốn quan hệ với cha mẹ quá mức lạnh nhạt.
Sau khi về nhà, Đỗ Trình Trình và Đỗ Hoành trở về phòng làm bài tập.
Đỗ Hoành học cấp ba, Đỗ Trình Trình học lớp sáu, đã sắp tốt nghiệp, thành tích tốt vì luôn cố gắng, trong ngày thường hai người đều vô cùng tự giác.
“Bà nội, đây là dĩa nhạc ba mua cho bà nội, còn có rất nhiều hí khúc, bà nội có muốn hát không?” Đỗ Nhược khéo léo cười hỏi bà cụ.
Bà cụ vừa nghe, cả người hăng hái, cầm lấy những hí khúc kia để quan sát, có rất nhiều danh khúc có tiếng.
Đỗ Nhược liếc mắt nhìn lên lầu, khóe môi hiện ra ý cười, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mong chờ nhìn bà cụ, chân thành nói: “Bà nội, bà biết hát những bài này không? Ở đây có micro, âm sắc tốt hơn KTV nhiều, bà nội hát nhất định rất dễ nghe!”
“Nhanh nhanh nhanh, mau cắm micro vào.” Bà cụ cũng không khiêm tốn: “Thời của bà, mỗi năm đều có thi hát, còn có thi hí khúc, bà luôn được khen đấy!”
Đỗ Nhược nhanh chóng cắm micro vào, đưa một cái cho bà cụ, đưa một cái cho ông cụ: “Ông nội và bà nội cùng nhau hát đi, cháu nghe.”
Ông cụ hơi ngượng ngùng, đẩy ra nói: “Ông không hát, hai người hát đi.”
Bà cụ rất chủ động, âm nhạc nổi lên, cầm micro, hắng giọng, thử micro một chút, sau đó chuẩn bị khoảng cách giữa đầu lưỡi và khe mũi như đang nghe hoa văn, bắt đầu chỉnh giọng, chỉ chờ phụ đề ra ngoài thì sẽ hát ngay.
Đỗ Trình Trình đang nghiêm túc làm đề toán học, vô cùng nhập tâm, sắp nghĩ ra, dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh bén nhọn cao vút, nhất thời hồi hồn lại, chỉnh lại suy nghĩ bị cắt đứt, tiếp tục nghĩ, dưới lầu lại gào một tiếng, cô nhíu mày.
Đỗ Hoành cũng cau mày, đứng dậy đóng toàn bộ cửa sổ lại, cuối cùng âm thanh cũng bị ngăn cản.
Nếu nói chuyện bình thường, sẽ không quấy nhiễu đến cô, nhưng bà cụ hát, còn dùng âm sắc vô cùng tốt phóng ra ngoài, phía trên còn cắm hai chiếc micro, lúc Đỗ Trình Trình vừa mở cửa sổ ra, yên tĩnh học tập, giọng hát bén nhọn của bà cụ như ma âm xỏ vào lỗ tai.
Mặc dù gọi là bà cụ, nhưng trên thực tế bà cụ không già, hơn 50 không đến 60 tuổi, trên mặt bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, mặt tròn, da rất trắng, cũng không biết do nhuộm hay dưỡng tốt, trên đầu không thấy nửa sợi tóc bạc, tóc gợn sóng, giống những người già ở Thượng Hải, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, trên người mặc một cái áo lông cừu cao cổ, trước ngực đeo chuỗi hạt màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen góc tay áo thêu mây màu hồng, giày đế bằng cao ba tấc, hai chân một trước một sau, mủi chân khẽ nhướng lên, ngón tay tạo hình hoa lan, lúc hát chân còn đi theo tiết tấu bước nhỏ trước sau, rất có khuôn cách.
Quả thật bà cụ có một giọng tốt, giọng nói bén nhọn cao vút, dư âm ba ngày không dứt, nếu biết thưởng thức, nghe bà cụ ca diễn sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đỗ Trình Trình không phải là người biết thưởng thức, chỉ cảm thấy phiền não, cũng may, bà cụ hát mặc bà, cô cũng mặc kệ, chỉ cần đóng cửa, âm thanh truyền đến sẽ trở nên rất nhỏ.
Bởi vì vừa đến, ngồi xe mấy tiếng, bà cụ cũng mệt mỏi, hát xong nói muốn nghỉ ngơi, Đỗ Nhược nhếch môi, thầm cười lạnh, vội vàng cất micro vào ngăn kéo dưới TV, chuẩn bị ngày mai tiếp tục hát.
Ừ...... Bình thường cô ta phải đến trường, muốn hát hí khúc, chỉ có thể chờ sau khi tan học trở về mới có thể hát với ông bà cụ, hát xong rồi nghe bọn họ hát, đoạn thời gian đó chính là thời gian học tập mỗi ngày của Đỗ Trình Trình, ai da, đây là sở thích của ông bà nội, cô ta không biết đâu nha!
Cô ta càng nghĩ càng vui, kiểm tra micro, ở phòng khách y y a a hát, càng hát càng hưng phấn, hận không thể hát đến nỗi mái nhà sập xuống, hát xong Việt kịch rồi hát hoàng mai hí, sau còn nài nỉ ông cụ hát cho mình nghe một đoạn kinh kịch, nghe bà cụ vui mừng hân hoan.
Đỗ Trình Trình ngồi trước bàn đọc sách, sắp phát điên.
Cô quay đầu nhìn Đỗ Hoành, khẳng định nói: “Anh, em ấy cố ý phải không?”
Lúc này trong đầu cô cũng chỉ có hai cụm từ: Trẻ con! Rảnh rỗi!
Một ngày tốt đẹp đã bị cô ta phá hư!
“Tại sao trên đời này có thể có người như thế chứ? Rốt cuộc em đã đắc tội với em ấy ở đâu?” Trong khoảng thời gian này Đỗ Trình Trình bị Đỗ Nhược dây dưa ở trường học đến mức sắp phát điên: “Loại người tổn nhân bất lợi kỷ [2] chỉ muốn làm bản thân vui vẻ này thật sự không biết mệt sao?”
[2] tổn nhân bất lợi kỷ: Nghĩa là dù mình không được lợi mà vẫn cứ hại người
Bệnh thần kinh hả? Cô thật sự cảm thấy đầu óc Đỗ Nhược có vấn đề.
Cô đã từng đọc được một câu nói, câu kia đại khái là: Nếu bạn gây gổ với một người đàn bà chanh chua, người khác cũng sẽ nghĩ rằng bạn giống như người đàn bà đó.
Cô rất đồng ý, cho nên mỗi lần đối mặt với sự khiêu khích của Đỗ Nhược, mặc dù cô kiên nhẫn, cảm thấy khinh thường, nhưng mức độ nhẫn nại cũng có giới hạn thôi chứ?
Đỗ Hoành cười xoa mặt cô.
Lúc cô tức giận trong mắt như có hai ngọn lửa xinh đẹp thiêu đốt, khiến cho cả người vốn yên tĩnh lại như sống lại bước ra từ bức họa, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, sáng rực như hoa hồng.
“Đi thôi, hôm nay xem như cho bản thân nghỉ phép, đi xuống nghe ông bà nội hát đi.” Đỗ Hoành cười, dắt tay cô, tùy ý tự nhiên.
Đỗ Trình Trình không phát hiện, cũng đi theo xuống.
Loại cảm giác ưu việt này đừng nói Đỗ Thành Nghĩa, ngay cả Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình đều nhìn ra, cô ta kiêu ngạo bảo nhân viên phục vụ, bản thân diễn vai kẻ có tiền vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả Đỗ Trình Trình cũng phải ghé mắt nhìn cô ta, Đỗ Nhược lại cảm thấy cô đang ngưỡng mộ mình, trong lòng càng đắc ý.
Đỗ Trình Trình, hôm nay sẽ để cho chị xem, thế nào là cao quý ưu nhã.
Ánh mắt của cô ta càng phát ra lãnh diễm, hất hàm nói với nhân viên phục vụ, đôi mắt khẽ nheo, cao cao tại thượng như nữ vương nói với nô tài.
Đỗ Trình Trình và Đỗ Hoành liếc mắt nhìn nhau, cầm ly rượu trước mặt lên nhấp, để che giấu ý cười, có lẽ cảm thấy cô ta quá mức khôi hài, chợt uống bị sặc, Đỗ Hoành vội vàng lấy ly chân dài trong tay cô, đặt chiếc khăn trắng lên bàn, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô, một tay cầm khăn giúp cô lau mặt.
“Không có việc gì không có việc gì, uống từ từ đừng gấp.” Đỗ Thành Nghĩa cũng vỗ nhẹ lưng con, sốt ruột khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng vì ho khan.
Lúc ăn cơm ho khan là chuyện rất thất lễ, cho dù là tiệc trong nhà Đỗ Trình Trình cũng không muốn thế, nhưng càng nhịn, cổ họng càng ngứa, cô cảm thấy không thể ngừng được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, để khăn ăn xuống vừa nén ho khan vừa nói: “Con vào toilet.”
Nói xong để khăn ăn xuống vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa chính lại tiếng ho dần cách xa, Đỗ Hoành cũng vội cầm khăn giấy ra ngoài theo, nhưng chỉ còn thấy bóng lưng cô.
Khách sạn vô cùng lớn, phòng bao cách nhau, ở giữa chỉ có đại sảnh được phủ thảm hoa văn, cứ quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc nhìn thấy một người, cô vội vã gọi người đó: “Xin hỏi anh có biết toilet ở đâu không?”
Thiếu niên kia nghe vậy ánh mắt lạnh nhạt quay đầu lại, có vẻ vừa lạnh vừa khốc nói: “Mỗi phòng đều có toilet.”
Đỗ Trình Trình hơi 囧: “À, cám ơn.”
Thiếu niên kia vẫn lạnh nhạt, nhìn cô nói: “Không có gì.”
Cô mới vừa ho xong, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trong mắt còn ngấn nước bởi vì ho khan mà xuất hiện, ánh mắt mông lung, đôi mắt kia như hai viên lưu ly, trong suốt thanh tịnh.
Cậu đang nghĩ cô bé nhỏ này rất xinh đẹp, thì nghe cô nghi ngờ nhìn cậu hỏi: “Có phải em từng gặp anh ở đâu rồi không?”
Nếu đây là do một bé trai hỏi bé gái, có lẽ cậu sẽ cảm thấy cô muốn bắt chuyện, nhưng cô chỉ là cô bé mười hai tuổi, giọng nói còn rất nghiêm túc.
Cậu nhếch môi, không phải cười: “Nhà văn hóa thanh thiếu niên.”
Cậu vừa dứt lời, cô lập tức nhớ đến, trợn to hai mắt vui mừng kêu lên: “Á, là anh! Hôm đó thật sự rất cảm ơn anh!”
“Không có gì.” Cậu vẫn nói ba từ đó.
Mặc dù cậu lạnh nhạt, nhưng ngày đó cô bỗng nhờ cậu giúp một tay, cậu phối hợp giúp cô lừa Vương Linh, có thể nhìn ra là người trong nóng ngoài lạnh, cho nên cô không sợ cậu, ngược lại cười sáng sủa như hoa hồng nở rộ: “Đúng rồi, em tên Đỗ Trình Trình, anh tên gì?”
“Tống Mậu Hàng.”
Đỗ Trình Trình:......”Trông anh thật khốc.”
Thiếu niên cứng môi, nụ cười chết đi còn nhanh hơn hoa quỳnh.
Im lặng một lát, đột nhiên thiếu niên hỏi cô: “Em có biết phòng 8206 ở đâu không?”
Đỗ Trình Trình:......
Gương mặt thiếu niên vừa lạnh vừa khốc lộ ra vẻ ửng đỏ.
Cậu đã mười lăm mười sáu tuổi, vóc người không hề mỏng manh, chân tay khá dài, lộ ra vẻ ngang ngược, mắt xếch, ánh mắt như con báo nhỏ mới lớn, bình tĩnh sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa phải, khóe môi khẽ nhếch, đường nét sắc sảo, nhìn rất có tính xâm lược.
Lúc này sắc mặt cậu hơi đỏ, gương mặt lại không có biểu hiện gì, Đỗ Trình Trình không phân rõ đó là xấu hổ hay nóng bức.
Nhất định do...... Nóng rồi?
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
Tống Mậu Hàng ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên, giấu đầu hở đuôi: “Phòng bao ở đây khá nhiều.”
Đỗ Trình Trình nghiêm trang khẳng định gật đầu: “Ừm! Được rồi! Quẹo trái quẹo phải, cũng không biết hướng nào luôn rồi!”
Cô thấy nét đỏ ửng trên mặt cậu còn đậm hơn, nhưng vẻ mặt lại cứ lãnh khốc, nhìn lại có cảm giác giống chó Husky, nên nụ cười càng sâu hơn, ánh mắt lấp lánh.
......
Thành phố này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, ở những nơi người ta thường đến thế này, có thể gặp được tuy là duyên phận, nhưng cũng không kỳ lạ, đưa cậu trở về phòng xong, cô lập tức ra ngoài, vừa lúc gặp phải Đỗ Hoành đang đi tìm cô.
“Sao em đi lâu vậy? Không tìm được toilet sao? Trong phòng có toilet đó.” Đỗ Hoành còn chưa kịp nói cho cô biết trong phòng có toilet, đã không thấy bóng dáng cô đâu, sợ cô gặp chuyện không may, vội vàng đuổi theo.
“Anh nhìn kìa, Nam Hồ ban đêm, thật đẹp quá!” Đỗ Trình Trình nằm sấp trên lan can lớn màu trắng, nhìn về phía Nam Hồ.
Ban đêm Nam Hồ thật tĩnh lặng, ngọn đèn màu da cam khiến cho bầu trời đêm thật tuyệt mỹ.
Đỗ Trình Trình nhìn Nam Hồ, Đỗ Hoành nhìn Đỗ Trình Trình.
Dưới ánh đèn ánh mắt cô dịu dàng rực rỡ, khóe môi hàm chứa nét cười vui sướng, hai mắt sáng ngời, trong đầu cậu bỗng hiện ra câu thơ: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó [1].
[1] Nguyên văn: Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử. (Trích bài ‘Thanh ngọc án’ - Tân Khí Tật)
Giờ khắc này hình ảnh thật đẹp biết bao.
Đứng một lát, gió đêm thổi đã khá lạnh, cô xoay người cười nhìn Đỗ Hoành: “Anh, anh về đi, em tự đi toilet.” Nói xong đã bước về phía trước, tràn đầy sung sướng, không biết cô vui mừng vì điều gì.
Đỗ Hoành dắt tay cô: “Anh đi với em.”
Đỗ Trình Trình cảm thấy rất bất đắc dĩ với việc cậu muốn đi toilet với cô, nên đã đẩy cậu về phía phòng ăn: “Mau về đi mà, em tự đi được!”
Đỗ Hoành đành nhìn bóng lưng cô, mặc dù cô không phải do cậu nuôi lớn, nhưng cậu vẫn muốn nuôi cô thành một đứa bé lớn tướng, cái gì cũng dựa vào cậu, như vậy cô sẽ vĩnh viễn không thể rời bỏ cậu.
Đáng tiếc Đỗ Trình Trình không phải, từ nhỏ cô đã độc lập tự chủ, có chính kiến, cho dù cậu cố trở thành bảo mẫu nhiều năm như vậy, cũng chỉ có hiệu quả rất nhỏ.
Chờ Đỗ Trình Trình từ toilet ra ngoài, quả nhiên Đỗ Hoành vẫn còn đứng bên ngoài, tựa như bụi cây Thanh Tùng, hình như chỉ cần cô quay đầu lại, cậu vẫn luôn đứng đó ngay trước mắt cô, làm bạn với cô.
Lúc trở lại phòng, không khí vẫn như vậy, ba rất im lặng, bà cụ rất vui vẻ, Đỗ Nhược căm hận một cách kỳ lạ.
Đỗ Nhược thường khiến cô không hiểu, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, trừ lúc cảm thấy cô ta rất khôi hài ra, thì không có ý gì khác, lần này Đỗ Nhược đắc ý cũng như làm đẹp cho người mù ngắm thôi.
Ngược lại bà cụ cảm thấy cháu gái này rất đặc biệt, nhìn đã thấy có khí chất, có phong cách đại tiểu thư, cô ta ăn gì, trên người cũng luôn tản ra sự tao nhã không giống cô bé mười tuổi, càng nhìn càng thích, lại nghĩ đến lão già mù coi bói ở nông thôn nói, càng thêm thích cô ta.
Ông cụ lại cảm thấy so với Đỗ Nhược, Đỗ Trình Trình có vẻ trẻ con hơn, nhưng không biết vì sao, đều là cháu gái, ông cụ lại thích Trình Trình hơn, thích cô gái nhỏ như ánh mặt trời, cháu gái Đỗ Nhược này hiểu chuyện khéo léo còn có thể ca diễn, tốt thì tốt, nhưng cảm thấy quá mức thành thục rồi.
Nhưng vợ già quá mạnh mẽ, ở nhà ông cụ rất ít phát ngôn, lúc này tuy không có biểu cảm gì, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Đỗ Trình Trình cũng nhìn ra, ông nội dễ gần hơn bà nội nhiều.
Bữa cơm này ông bà cụ và Đỗ Nhược đều vô cùng hài lòng.
Ông cụ cảm thấy con trai hiếu thuận, bà cụ cảm thấy đủ mặt mũi, Đỗ Nhược cảm thấy Đỗ Trình Trình không bằng mình, duy chỉ có Đỗ Thành Nghĩa vô cùng buồn bực, Đỗ Nhược càng biểu hiện quen thuộc tự nhiên, ông càng như nuốt phải con ruồi, trong lòng càng hoài nghi Vương Linh, khi ở bên ông mà vẫn qua lại với người đàn ông khác nếu Đỗ Nhược không có hành động như thế, không quá quen thuộc tự nhiên với những món ăn này, nhìn là biết đã không chỉ đến một lần, không những mới ăn một lần.
Đương nhiên Đỗ Nhược không chỉ ăn một lần.
Đỗ Thành Nghĩa càng làm ăn càng phát đạt, mặc dù không thể so sánh với các công ty lớn uy tín lâu năm, nhưng vẫn có danh tiếng, mặc dù ông không quan tâm đứa con gái này nhiều, nhưng sau khi cô ta trưởng thành, không hề keo kiệt tiền bạc với cô ta, nhưng hoàn toàn lại không giống Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình rất tiết kiệm, rất ít phung phí, cô ta thì khác, hình như rất nghiện hành vi biểu hiện ta đây phú quý, tựa như đang dùng phương thức này nói cho mọi người biết, cô ta rất có tiền, cô ta là đại tiểu thư nhà họ Đỗ, cô ta là người thượng lưu, nhưng bên ngoài lại nợ nần chồng chất.
Cuối cùng cô ta sẽ trở nên điên cuồng muốn cướp đoạt Đỗ thị, vì cô ta nợ rất nhiều tiền bên ngoài, nên nếu cô ta không đoạt được Đỗ thị, sẽ bị những người đó chém chết.
Cho nên bây giờ cô ta có vẻ tự nhiên như thế, có lẽ cô ta là khách quen của những nơi thế này.
Trong lòng Đỗ Thành Nghĩa chán ghét, nhưng bây giờ đã chia tay với Vương Linh, cũng sang tên căn nhà cho Đỗ Nhược, chuyển một khoản tiền đến tài khoản của bà ta, cũng không muốn so đo nữa, nhưng trước đó bị bà ta khóc đến mềm lòng, nói để bà ta thử làm Trình Trình thích bà ta, bây giờ không thể tiến dần từng bước nữa rồi, hơn nữa bà ta giáo dục Đỗ Nhược thất bại, đáy lòng Đỗ Thành Nghĩa đã liệt người phụ nữ này vào danh sách đen.
Bà ta theo ông mười năm, ông không hứng thú với bà ta lắm, nhớ đến Trình Trình đã nói với ông chỉ cần ông lấy được người ông thích, trong lòng suy nghĩ có lẽ mình nên tìm một người phụ nữ kết hôn rồi sống qua ngày, cũng xem như thành toàn cho tâm nguyện cha mẹ, cha mẹ nuôi ông đã nhiều năm, ông cũng không muốn quan hệ với cha mẹ quá mức lạnh nhạt.
Sau khi về nhà, Đỗ Trình Trình và Đỗ Hoành trở về phòng làm bài tập.
Đỗ Hoành học cấp ba, Đỗ Trình Trình học lớp sáu, đã sắp tốt nghiệp, thành tích tốt vì luôn cố gắng, trong ngày thường hai người đều vô cùng tự giác.
“Bà nội, đây là dĩa nhạc ba mua cho bà nội, còn có rất nhiều hí khúc, bà nội có muốn hát không?” Đỗ Nhược khéo léo cười hỏi bà cụ.
Bà cụ vừa nghe, cả người hăng hái, cầm lấy những hí khúc kia để quan sát, có rất nhiều danh khúc có tiếng.
Đỗ Nhược liếc mắt nhìn lên lầu, khóe môi hiện ra ý cười, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mong chờ nhìn bà cụ, chân thành nói: “Bà nội, bà biết hát những bài này không? Ở đây có micro, âm sắc tốt hơn KTV nhiều, bà nội hát nhất định rất dễ nghe!”
“Nhanh nhanh nhanh, mau cắm micro vào.” Bà cụ cũng không khiêm tốn: “Thời của bà, mỗi năm đều có thi hát, còn có thi hí khúc, bà luôn được khen đấy!”
Đỗ Nhược nhanh chóng cắm micro vào, đưa một cái cho bà cụ, đưa một cái cho ông cụ: “Ông nội và bà nội cùng nhau hát đi, cháu nghe.”
Ông cụ hơi ngượng ngùng, đẩy ra nói: “Ông không hát, hai người hát đi.”
Bà cụ rất chủ động, âm nhạc nổi lên, cầm micro, hắng giọng, thử micro một chút, sau đó chuẩn bị khoảng cách giữa đầu lưỡi và khe mũi như đang nghe hoa văn, bắt đầu chỉnh giọng, chỉ chờ phụ đề ra ngoài thì sẽ hát ngay.
Đỗ Trình Trình đang nghiêm túc làm đề toán học, vô cùng nhập tâm, sắp nghĩ ra, dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh bén nhọn cao vút, nhất thời hồi hồn lại, chỉnh lại suy nghĩ bị cắt đứt, tiếp tục nghĩ, dưới lầu lại gào một tiếng, cô nhíu mày.
Đỗ Hoành cũng cau mày, đứng dậy đóng toàn bộ cửa sổ lại, cuối cùng âm thanh cũng bị ngăn cản.
Nếu nói chuyện bình thường, sẽ không quấy nhiễu đến cô, nhưng bà cụ hát, còn dùng âm sắc vô cùng tốt phóng ra ngoài, phía trên còn cắm hai chiếc micro, lúc Đỗ Trình Trình vừa mở cửa sổ ra, yên tĩnh học tập, giọng hát bén nhọn của bà cụ như ma âm xỏ vào lỗ tai.
Mặc dù gọi là bà cụ, nhưng trên thực tế bà cụ không già, hơn 50 không đến 60 tuổi, trên mặt bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, mặt tròn, da rất trắng, cũng không biết do nhuộm hay dưỡng tốt, trên đầu không thấy nửa sợi tóc bạc, tóc gợn sóng, giống những người già ở Thượng Hải, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, trên người mặc một cái áo lông cừu cao cổ, trước ngực đeo chuỗi hạt màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo màu đen góc tay áo thêu mây màu hồng, giày đế bằng cao ba tấc, hai chân một trước một sau, mủi chân khẽ nhướng lên, ngón tay tạo hình hoa lan, lúc hát chân còn đi theo tiết tấu bước nhỏ trước sau, rất có khuôn cách.
Quả thật bà cụ có một giọng tốt, giọng nói bén nhọn cao vút, dư âm ba ngày không dứt, nếu biết thưởng thức, nghe bà cụ ca diễn sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đỗ Trình Trình không phải là người biết thưởng thức, chỉ cảm thấy phiền não, cũng may, bà cụ hát mặc bà, cô cũng mặc kệ, chỉ cần đóng cửa, âm thanh truyền đến sẽ trở nên rất nhỏ.
Bởi vì vừa đến, ngồi xe mấy tiếng, bà cụ cũng mệt mỏi, hát xong nói muốn nghỉ ngơi, Đỗ Nhược nhếch môi, thầm cười lạnh, vội vàng cất micro vào ngăn kéo dưới TV, chuẩn bị ngày mai tiếp tục hát.
Ừ...... Bình thường cô ta phải đến trường, muốn hát hí khúc, chỉ có thể chờ sau khi tan học trở về mới có thể hát với ông bà cụ, hát xong rồi nghe bọn họ hát, đoạn thời gian đó chính là thời gian học tập mỗi ngày của Đỗ Trình Trình, ai da, đây là sở thích của ông bà nội, cô ta không biết đâu nha!
Cô ta càng nghĩ càng vui, kiểm tra micro, ở phòng khách y y a a hát, càng hát càng hưng phấn, hận không thể hát đến nỗi mái nhà sập xuống, hát xong Việt kịch rồi hát hoàng mai hí, sau còn nài nỉ ông cụ hát cho mình nghe một đoạn kinh kịch, nghe bà cụ vui mừng hân hoan.
Đỗ Trình Trình ngồi trước bàn đọc sách, sắp phát điên.
Cô quay đầu nhìn Đỗ Hoành, khẳng định nói: “Anh, em ấy cố ý phải không?”
Lúc này trong đầu cô cũng chỉ có hai cụm từ: Trẻ con! Rảnh rỗi!
Một ngày tốt đẹp đã bị cô ta phá hư!
“Tại sao trên đời này có thể có người như thế chứ? Rốt cuộc em đã đắc tội với em ấy ở đâu?” Trong khoảng thời gian này Đỗ Trình Trình bị Đỗ Nhược dây dưa ở trường học đến mức sắp phát điên: “Loại người tổn nhân bất lợi kỷ [2] chỉ muốn làm bản thân vui vẻ này thật sự không biết mệt sao?”
[2] tổn nhân bất lợi kỷ: Nghĩa là dù mình không được lợi mà vẫn cứ hại người
Bệnh thần kinh hả? Cô thật sự cảm thấy đầu óc Đỗ Nhược có vấn đề.
Cô đã từng đọc được một câu nói, câu kia đại khái là: Nếu bạn gây gổ với một người đàn bà chanh chua, người khác cũng sẽ nghĩ rằng bạn giống như người đàn bà đó.
Cô rất đồng ý, cho nên mỗi lần đối mặt với sự khiêu khích của Đỗ Nhược, mặc dù cô kiên nhẫn, cảm thấy khinh thường, nhưng mức độ nhẫn nại cũng có giới hạn thôi chứ?
Đỗ Hoành cười xoa mặt cô.
Lúc cô tức giận trong mắt như có hai ngọn lửa xinh đẹp thiêu đốt, khiến cho cả người vốn yên tĩnh lại như sống lại bước ra từ bức họa, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, sáng rực như hoa hồng.
“Đi thôi, hôm nay xem như cho bản thân nghỉ phép, đi xuống nghe ông bà nội hát đi.” Đỗ Hoành cười, dắt tay cô, tùy ý tự nhiên.
Đỗ Trình Trình không phát hiện, cũng đi theo xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook