Lời Nói Dối
Chương 21

Editor: Gà

Vương Linh không dễ dàng tìm Đỗ Trình Trình, trừ thời gian lên lớp ra, quả thật cô và Đỗ Hoành như anh em sinh đôi, đi đâu cũng đi cùng nhau.

Ngày thường Đỗ Trình Trình luôn ở trường, nếu không ở trường thì sẽ đi cùng với Đỗ Hoành, khiến Vương Linh không thể tìm được cơ hội hẹn gặp riêng cô, trước đây, Đỗ Trình Trình còn tham gia các hoạt động ở trường, nhưng hiện giờ sắp thi tốt nghiệp trung học, đây là cuộc thi quan trọng đầu tiên trong cuộc đời một đứa trẻ, cả ba mẹ và thầy cô đều rất xem trọng, điều này khiến Vương Linh không có cơ hội hẹn gặp cô.

Cuối cùng không còn cách nào, bà ta chỉ có thể tiếp cận Đỗ Hoành.

Dù sao Đỗ Hoành cũng là con nuôi của Đỗ Thành Nghĩa, tuy không quá quan tâm, nhưng chắc sẽ có một chút tác dụng, nếu sau này bà ta kết hôn với Đỗ Thành Nghĩa thì sẽ phải sống chung dưới một mái nhà, cho nên vẫn phải bắt đầu từ Đỗ Hoành, không phải Đỗ Hoành khá thân thiết với Đỗ Trình Trình sao? Có lẽ có thể lợi dụng Đỗ Hoành để thuyết phục Đỗ Trình Trình.

Không thể không nói, bà ta tính toán vô cùng hoàn hảo.

Vì vậy bà ta lại tìm một ngày đẹp trời, đi đến trước cổng trường Gia Luân chờ đợi.

Dáng vẻ bà ta dịu dàng xinh đẹp, đến lúc tan học, ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh đến đón con tan học, bảo vệ trường học thấy bà ta thì chỉ nghĩ rằng là phụ huynh của học sinh nào đấy thôi, nên chẳng ai chú ý đến bà ta. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n

Đỗ Hoành đang học lớp chín, thành tích đứng đầu, khả năng học tập xuất sắc, nên đã xin trường cho học ngoại trú [1], các buổi tự học muộn được giảm bớt, mỗi ngày tan học đều sẽ đến tiểu học Gia Luân chờ Đỗ Trình Trình.

[1]: học ngoại trú: học sinh chỉ lên lớp học, không ở lại trường

Đỗ Trình Trình tan học sớm hơn ngày thường một chút, nhưng Đỗ Hoành kiên quyết bảo cô ngồi trong lớp chờ, đợi khi cậu đến trường rồi thì đi ra.

Từ nhỏ cậu đã là một tên ăn mày, biết rõ trong xã hội này có rất nhiều người tăm tối và nguy hiểm, thủ đoạn của những người đó người bình thường không thể nghĩ đến, nên khó lòng phòng bị.

Trước khi Vương Linh đến đã chuẩn bị ổn thỏa, cho nên khi Đỗ Hoành vừa xuất hiện thì bà ta đã nhận ra cậu ngay.

Sau khi đến cạnh cậu, bà ta lịch sự thân thiết hỏi: "Xin chào, con là Đỗ Hoành phải không?"

Đỗ Hoành đột nhiên căng thẳng, tựa như lúc nào cũng đề phòng rắn độc cắn, trong đôi mắt thoáng qua sự phòng bị.

Cậu hơi nghiêng người, bình tĩnh lùi về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách, cũng tìm được góc độ công kích tốt nhất, khóe môi cười yếu ớt, như thiếu niên ngượng ngùng lễ phép, dùng ánh mắt hỏi bà ta: "Dì là ai?"

Phản ứng giống hệt Đỗ Trình Trình.

"Xin chào, dì là mẹ của Đỗ Nhược, đến đón con bé tan học, dì thường nghe con bé nói về con, nói trong nhà có người anh vừa đẹp trai vừa học giỏi, hôm nay gặp mặt quả nhiên là người tài." Vương Linh nhanh chóng đề cập đến Đỗ Nhược, biểu hiện mình không phải người xấu, đồng thời bộc lộ sự thân thiết.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Dáng vẻ Đỗ Hoành vẫn nhẹ nhàng, lại tao nhã lễ độ, là một thiếu niên nhã nhặn lịch sự.

Không thể không nói bề ngoài ấm áp thật sự rất dễ lừa người, tựa như đang chạm vào một miếng ngọc ấm nóng.

"Nghe tiểu Nhược nói con bé được anh chăm sóc rất chu đáo, vẫn chưa có cơ hội cảm ơn con, không ngờ có duyên vậy, hôm nay ở đây lại gặp được con." Nụ cười của Vương Linh không quá nhiệt tình, khiến người ta cảm thấy thân thiết vừa đủ.

Nếu là người khác, sẽ rất dễ dàng buông bỏ đề phòng với Vương Linh, huống chi lại là mẹ của em gái, hẳn sẽ lễ phép trò chuyện vài câu.

Nhưng bà ta lại gặp Đỗ Hoành người từ nhỏ đã từng trải qua biết bao loại gương mặt ác độc ẩn giấu phía sau nụ cười, trừ Đỗ Trình Trình ra, cậu không tin bất kỳ ai trên đời này, đề phòng tất cả mọi người, càng vô cảm với nhưng khuôn mặt tươi cười.

Đừng nói Vương Linh, ngay cả phía sau vẻ mặt tươi cười của cậu đang che giấu điều gì, cũng chỉ có mình cậu biết.

Nghe bà ta nói..., cậu không có phản ứng gì, trong lòng chỉ đang nghĩ xem mục đích của bà ta là gì.

Thật ra rất dễ đoán.

Bà ta chắc là người trước đây đã tìm Trình Trình rồi?

Bây giờ lại đến tìm cô, mượn Đỗ Nhược để đến gần cậu, lại thông qua cậu tiếp cận Trình Trình, thuận tiện thuyết phục Trình Trình tiếp nhận bà ta, cuối cùng bước vào nhà họ Đỗ?

Đỗ Hoành cười lạnh, nghe Đỗ Nhược nói về cậu à? Chẳng qua sao bà ta có thể tìm được cậu ngay trong biển người thế này, sau đó chạy thẳng đến chỗ cậu? Bà ta chắc chắn đang đợi cậu.

Vương Linh còn chưa biết thiếu niên trước mắt này đã nhìn thấu tâm tư của bà ta, bà ta hỏi con gái mới biết mỗi ngày Đỗ Hoành đều sẽ đến đợi Đỗ Trình Trình tan học, lúc này là thời gian trò chuyện tốt nhất, còn lợi dụng Đỗ Nhược để loại bỏ phòng bị của cậu, chờ sau khi Đỗ Trình Trình ra ngoài thấy bà ta và Đỗ Hoành vừa nói vừa cười, đương nhiên sẽ nghĩ cậu đã tiếp nhận bà ta rồi, thái độ của cô sẽ tốt hơn khi đối mặt với bà ta thôi.

Thấy cậu không trả lời, bà ta không có chút lúng túng nào, ngược lại càng thêm tự nhiên thân thiết nói: "Nghe nói con đã học lớp chín rồi, sắp thi lên cấp ba rồi phải không?"

"Vâng." Đỗ Hoành cười yếu ớt.

"Bài vở của cấp ba khá nặng nề, những đứa trẻ như các con phải chú ý cơ thể, lúc thường không ai chăm sóc các con." Nói xong, trên mặt bà ta lộ ra vẻ lo lắng, hơi cô đơn: "Ba của các con bận rộn công việc, không có thời gian quan tâm nhiều, các con nên thông cảm với ông ấy một chút."

Đang muốn tiến dần từng bước đây mà.

Đỗ Hoành nhìn bà ta, đáy mắt thoáng qua sự châm chọc khó thấy, lạnh nhạt lễ phép: "Cảm ơn sự quan tâm ạ, ba rất tốt với chúng con."

"Ôi xem dì này!" Vương Linh giả vờ như phát hiện bản thân luống cuống nên cười nói: "Con bé tiểu Nhược này đã ở cạnh dì từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ rời khỏi dì, là mẹ, nên dì rất lo, chỉ sợ con bé khó thích ứng, nghe con nói vậy dì an tâm hơn rồi."

Bà ta thở dài: "Dì và ba con quen nhau nhiều năm như vậy, cũng biết hoàn cảnh trong nhà, ba con bận rộn công việc, lại không tinh tế, trong nhà không có phụ nữ thì không được đâu." editedbysutucuoigadieendaanleequuydonn

Đỗ Hoành nghiêm túc nói: "Con sẽ chuyển lời lại với ba, dì cứ yên tâm ạ."

Vương Linh nghẹn lời: "Dì không có ý này." Bà ta chỉ sợ sau khi Đỗ Thành Nghĩa ra ngoài tìm người trẻ tuổi xinh đẹp hơn, sẽ hoàn toàn vứt bỏ bà ta, dù sao bây giờ bà ta đã không còn trẻ tuổi: "Dì chỉ lo lắng cho các con, các con còn nhỏ, bây giờ đang trong thời kỳ trưởng thành, mỗi ngày việc học nặng nề, nếu không có chế độ dinh dưỡng phù hợp......"

Bà ta như đang chân thành cởi mở nói: "Bên ngoài bây giờ rất nhiều cô gái trẻ tuổi thích những người đàn ông thành đạt giống ba con, bản thân họ chỉ thích phù phiếm, sao có thể an tâm chăm sóc các con được chứ? Dì chỉ sợ ba con tìm mấy cô gái trẻ không lớn hơn các con bao nhiêu, đến lúc đó không biết bọn họ chăm sóc các con hay các con chăm sóc bọn họ nữa đây?"

Vẻ mặt bà ta sầu lo, diễn vai mẹ hiền lo lắng cho con cái vô cùng hoàn hảo.

Bởi vì trong ba đứa con có một đứa là con gái của bà ta, khiến cho sự lo lắng này càng thêm chân thật.

Đáng tiếc từ khi có trí nhớ Đỗ Hoành đã nhìn thấy vô số nụ cười giấu dao rồi, hơn nữa nụ cười càng niềm nở, thì phía sau càng độc ác.

Nụ cười này của bà ta khiến trí nhớ của cậu như càng rõ ràng hơn.

Thì ra cậu chưa bao giờ quên những cơn ác mộng đã qua kia.

Trong lòng cậu cười lạnh, ngoài mặt lại nói: "Dù ba con thích ai, chúng con cũng sẽ tôn trọng ông ấy, về phần chăm sóc, thường thì ở trường có thầy cô, về nhà có người giúp việc, dì đừng lo cho tiểu Nhược."

Cậu dứt khoát nói rõ suy nghĩ của mình và Đỗ Trình Trình.

"Sao người giúp việc có thể thật lòng quan tâm các con chứ? Bọn họ lười biếng dùng mánh lới thì sao các con có thể nhìn ra được, Trình Trình thật đáng thương, nhỏ như vậy đã không có mẹ, ngay cả con......" Bà ta cố gượng cười, bi thương nói: "Đây là lý do dì lo cho tiểu Nhược."

Đỗ Hoành khéo hiểu lòng người nói: "Nếu dì không yên lòng, tại sao không rước em ấy về nhà? Con tin tiểu Nhược nhất định sẽ rất vui vì được sống chung với mẹ đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương