Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)
-
Quyển 1 - Chương 17: Hai đứa bé
Tại sảnh sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, trên một băng ghế, một cậu bé chừng năm, sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con nhưng lại toát lên vẻ nghị lực của một người đàn ông nhỏ. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt rất to, đôi đồng tử màu nâu sậm sáng long lanh không tỳ vết, lông mi dài cong vút, hai má tròn trịa giống như một hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích. Cậu bé này có khuôn mặt rất giống tiểu Hi Nhu, nhưng lại có phần điềm tĩnh, lãng tử và chững chạc hơn. Thỉnh thoảng mọi người đi qua lại dùng điện thoại hoặc máy ảnh để chụp trộm, điều này cũng dường như đã trở thành thói quen cảu cậu bé nên khi có người muốn chụp là cậu bé bắt đầu tạo dáng cho thật “ soái ca” như Hoàng Việt papa dạy. Đang mải làm mẫu cho các cô dì chú bác chụp ảnh thì soái ca nhí này bị đau bụng, vọt thẳng vào nhà vệ sinh. Bỏ lại năm người đang bụm miệng cười ha ha.
Sau một tuần nghỉ ngơi tại Provence thì hôm nay Lâm Duy cũng phải về nước để xử lý công việc.
Tại nhà vệ sinh công cộng của sân bay hôm nay vô cùng “đông vui”, mọi người đều phải đứng xếp hàng đợi đến lượt. Lâm Duy cũng đang xếp hàng tại đó, chính ngay lúc anh đang định bước vào buồng vệ sinh thì có một bàn tay nhỏ ở phía sau chọc anh.
- Chú ơi.
Lâm Duy quay đầu lại, một cậu bé xinh xắn đang ngẩng đầu lên nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai đáng yêu, đôi mắt to long lanh nhưng đôi tay thì lại đang ôm chặt bụng,cái trán hơi nhăn lại.
Trong khoảnh khắc đó, tim của anh như có một cú đập thật mạnh, giống như lần gặp gỡ cô bé con tại Provence đó.
- Chú nhường cho con đi trước nhé, con đau bụng quá. híc híc.
Thấy anh không trả lời, trong lòng Huân Hy thì thầm một câu, chú này thật nhỏ mọn, mình đã cố tình làm ra vẻ đáng thương vậy rồi mà cũng không chịu nhường cho trẻ con đi trước.
Trong đầu nảy số tanh tách, cậu vẫn còn một chiêu khác, khổ nhục kế không được cậu chuyển sang dụ dỗ:
- Nếu như chú để cháu đi trước, cháu sẽ cho chú số điện thoại của nữ họa sỹ Elaine vô cùng nổi tiếng và xinh đẹp.
Lâm Duy dở khóc dở cười, trẻ con bây giờ đều thông minh tinh quái như vậy sao? Mới lớn từng này mà đã biết dụ dỗ người khác rồi. Anh làm động tác tay, mời cậu bé vào trước. Cậu bé cuống cuồng chạy vào, đóng sập cửa lại. Vừa ngồi toilet còn vừa lẩm bẩm: “ ha ha, thật thoải mái. Chú này thật là dễ dụ.”
Lâm Duy đứng rửa tay bên ngoài cũng phải phì cười. Anh không rời đi luôn mà đứng đợi cậu bé ngoài cửa.
Sau khi rửa tay xong, Huân Hy vừa đi vừa huýt sáo tung tăng ra ngoài. Đi đến cửa thì bị cái “chú ngốc’’ vừa nãy chặn lại. Trong đầu thầm than không xong, gặp phải kẻ xấu rồi nhưng miệng thì vẫn cười hi hi cố làm ra vẻ đáng yêu.
Lâm Duy véo bá nó, làm ra vẻ tức giận:
- Này nhóc, còn chưa có cho chú số điện thoại.
- A hi hi, số điện thoại nào ạ?
- Chẳng phải nhóc bảo chú nhường cho nhóc đi trước thì sẽ cho chú số điện thoại của họa sỹ nổi tiếng sao?
- Hi hi hi, số… số...điện thoại ấy ạ?
Huân Hy tính toán trong đầu, cuối cùng nó quyết đinh bán “mami” để đổi lấy an toàn. Cậu bé rút từ trong túi áo ra một tấm card, đây là tấm card đặc biệt mà Lam Lan làm riêng cho Huân Hy và tiểu Hi Nhu, nếu hai đứa có đi lạc thì đưa tấm card này cho người lớn nhờ giúp đỡ.
- Đây ạ. Nhưng chú cẩn thận nhé. Cô Elaine rất hung dữ ấy ạ.
Lâm Duy xoa đầu cậu bé, cười ha ha. Anh biết nó đang nói dối vì sợ anh gọi điện thoại cho người này mách tội nó. Vì anh đọc được dòng chữ trên tấm card: “ Hãy gọi điện thoại tới số điện thoại xxxxxxxxx cho Elaine khi gặp đứa trẻ này đi lạc. Xin chân thành cám ơn!”
Lúc này có một phụ nữ già đi tới gọi cậu bé:
- Jonny, mau lại đây. Mami đang đợi con đấy.
- Vâng, bà Catherine.
Bà Catherine là vú nuôi do Hoàng Việt papa mời đến để chăm sóc hai anh em. Chưa bao giờ cậu bé lại thấy bà vú của mình đáng yêu như vậy. Huân Hy vội vã tuột ra khỏi móng vuốt của Lâm Duy, chạy tới bên bà Catherine.
Quay lại chỗ cả nhà, Huân Hy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nó nắm tay em gái Hi Nhu cười hi hi ha ha. Hi Nhu nhìn nó với ánh mắt chán ghét, đúng là anh trai ngốc xít giống hệt mẹ. Nó dám chắc là nó có chỉ số thông minh 180 là nhờ papa, còn anh trai ngốc xít IQ 150 chắc chắn là giống mẹ rồi. Vì vậy nên mỗi tối mẹ ngốc kể truyện cổ tích thì anh trai rất thích nghe, còn tiểu Hi Nhu thì hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Nó biết làm gì có ông già noel cơ chứ, vậy mà mẹ và anh trai năm nào cũng hớn hở ngồi cạnh lò sưởi để đợi ông già noel tới tặng quà. Làm hại Hoàng Việt papa năm nào tới giáng sinh cũng phải mua quà nhét vào bít tất, đợi khi họ ngủ thiếp đi rồi đặt cạnh lò sưởi. Thật sự là vô cùng, vô cùng ngốc. Chắc chắn vì papa chê mẹ ngốc nên mới không thèm quan tâm tới ba mẹ con nó, lần nào “mẹ ngốc” cũng nói với hai anh em rằng papa là người ngoài hành tinh nên không ở cùng họ. Thật đúng là không còn lý do nào có thể ngốc hơn.
Hai tên nhóc tỳ cùng bà Catherine và Huyền Diệp đi sau nhìn Hoàng Việt và Lam Lan sóng đôi đi trước, bà Catherine xúc động rơm rớm nước mắt nói:
- Cậu chủ và cô Elaine thật là đẹp đôi. Giá mà họ sinh thêm mấy bảo bảo thì thật tốt.
Tiểu Hi Nhu nghe vậy thì vô cùng tức giận, không tán thành nói:
- Mẹ ngốc có papa soái ca rồi. Hoàng Việt papa sẽ đợi Hi Nhu lớn lên gả cho papa.
- Ayo, tiểu thư Selena muốn làm cô dâu của cậu chủ sao?
- Đúng vậy.
Con bé trong mắt loé tinh quang, trả lời một cách vô cùng chắc chắn. Huyền Diệp thấy vậy cũng cười lắc lẻ:
- Ha ha. Đợi đến lúc Hi Nhu lớn lên thì Hoàng Việt cũng thành ông lão xấu xí rồi. Nhóc con vẫn muốn lấy hả?
Tiểu Hi Nhu nghe Diệp mami nói vậy thì có chút đăm chiêu, suy nghĩ. Một lúc sau nó gãi gãi đầu trả lời:
- Vậy thì để tới lúc đó xem xét đi. Nhưng bây giờ Hoàng Việt papa là của Hi Nhu.
- Ha ha. Ôi cái con nhóc này, đúng là mê trai đẹp quá mà.
Lam Lan và Hoàng Việt nghe hết cuộc nói chuyện phía sau nhưng cũng chỉ biết nhìn nhau cười trừ chứ cũng không biết làm như thế nào. Bỗng có một bàn tay bé nhỏ chọt chọt giữa hai người, họ quay lại thì nhìn thấy Huân Hi đang nhìn họ với đôi mắt long lanh. Không biết cu cậu này lại giở trò gì nữa đây. Y rằng đúng như họ đoán, cu cậu mếu máo nhìn Hoàng Việt:
- papa, con mỏi chân.
- Bảo bối, papa kiệu con nhé?
- Hoan hô papa.
Hoàng Việt ngồi xuống kiệu cậu nhóc lên cổ, Hi Nhu thấy vậy thì bĩu môi:
- Anh hai thật là ấu trĩ. Không ra dáng nam tử Pháp chút nào.
- Ha ha. Nào thục nữ Pháp có muốn mami bồng không nào?
- Thục nữ Pháp sẽ tự đi ạ.
Tất cả mọi cười nghe nói vậy thì đều phì cười, còn tiểu Hi Nhu thì vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu bước tiếp. Thục nữ Pháp năm tuổi là phải da dáng, không thể để mọi người chê cười, anh hai thật là ngốc.
Sau một tuần nghỉ ngơi tại Provence thì hôm nay Lâm Duy cũng phải về nước để xử lý công việc.
Tại nhà vệ sinh công cộng của sân bay hôm nay vô cùng “đông vui”, mọi người đều phải đứng xếp hàng đợi đến lượt. Lâm Duy cũng đang xếp hàng tại đó, chính ngay lúc anh đang định bước vào buồng vệ sinh thì có một bàn tay nhỏ ở phía sau chọc anh.
- Chú ơi.
Lâm Duy quay đầu lại, một cậu bé xinh xắn đang ngẩng đầu lên nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai đáng yêu, đôi mắt to long lanh nhưng đôi tay thì lại đang ôm chặt bụng,cái trán hơi nhăn lại.
Trong khoảnh khắc đó, tim của anh như có một cú đập thật mạnh, giống như lần gặp gỡ cô bé con tại Provence đó.
- Chú nhường cho con đi trước nhé, con đau bụng quá. híc híc.
Thấy anh không trả lời, trong lòng Huân Hy thì thầm một câu, chú này thật nhỏ mọn, mình đã cố tình làm ra vẻ đáng thương vậy rồi mà cũng không chịu nhường cho trẻ con đi trước.
Trong đầu nảy số tanh tách, cậu vẫn còn một chiêu khác, khổ nhục kế không được cậu chuyển sang dụ dỗ:
- Nếu như chú để cháu đi trước, cháu sẽ cho chú số điện thoại của nữ họa sỹ Elaine vô cùng nổi tiếng và xinh đẹp.
Lâm Duy dở khóc dở cười, trẻ con bây giờ đều thông minh tinh quái như vậy sao? Mới lớn từng này mà đã biết dụ dỗ người khác rồi. Anh làm động tác tay, mời cậu bé vào trước. Cậu bé cuống cuồng chạy vào, đóng sập cửa lại. Vừa ngồi toilet còn vừa lẩm bẩm: “ ha ha, thật thoải mái. Chú này thật là dễ dụ.”
Lâm Duy đứng rửa tay bên ngoài cũng phải phì cười. Anh không rời đi luôn mà đứng đợi cậu bé ngoài cửa.
Sau khi rửa tay xong, Huân Hy vừa đi vừa huýt sáo tung tăng ra ngoài. Đi đến cửa thì bị cái “chú ngốc’’ vừa nãy chặn lại. Trong đầu thầm than không xong, gặp phải kẻ xấu rồi nhưng miệng thì vẫn cười hi hi cố làm ra vẻ đáng yêu.
Lâm Duy véo bá nó, làm ra vẻ tức giận:
- Này nhóc, còn chưa có cho chú số điện thoại.
- A hi hi, số điện thoại nào ạ?
- Chẳng phải nhóc bảo chú nhường cho nhóc đi trước thì sẽ cho chú số điện thoại của họa sỹ nổi tiếng sao?
- Hi hi hi, số… số...điện thoại ấy ạ?
Huân Hy tính toán trong đầu, cuối cùng nó quyết đinh bán “mami” để đổi lấy an toàn. Cậu bé rút từ trong túi áo ra một tấm card, đây là tấm card đặc biệt mà Lam Lan làm riêng cho Huân Hy và tiểu Hi Nhu, nếu hai đứa có đi lạc thì đưa tấm card này cho người lớn nhờ giúp đỡ.
- Đây ạ. Nhưng chú cẩn thận nhé. Cô Elaine rất hung dữ ấy ạ.
Lâm Duy xoa đầu cậu bé, cười ha ha. Anh biết nó đang nói dối vì sợ anh gọi điện thoại cho người này mách tội nó. Vì anh đọc được dòng chữ trên tấm card: “ Hãy gọi điện thoại tới số điện thoại xxxxxxxxx cho Elaine khi gặp đứa trẻ này đi lạc. Xin chân thành cám ơn!”
Lúc này có một phụ nữ già đi tới gọi cậu bé:
- Jonny, mau lại đây. Mami đang đợi con đấy.
- Vâng, bà Catherine.
Bà Catherine là vú nuôi do Hoàng Việt papa mời đến để chăm sóc hai anh em. Chưa bao giờ cậu bé lại thấy bà vú của mình đáng yêu như vậy. Huân Hy vội vã tuột ra khỏi móng vuốt của Lâm Duy, chạy tới bên bà Catherine.
Quay lại chỗ cả nhà, Huân Hy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nó nắm tay em gái Hi Nhu cười hi hi ha ha. Hi Nhu nhìn nó với ánh mắt chán ghét, đúng là anh trai ngốc xít giống hệt mẹ. Nó dám chắc là nó có chỉ số thông minh 180 là nhờ papa, còn anh trai ngốc xít IQ 150 chắc chắn là giống mẹ rồi. Vì vậy nên mỗi tối mẹ ngốc kể truyện cổ tích thì anh trai rất thích nghe, còn tiểu Hi Nhu thì hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Nó biết làm gì có ông già noel cơ chứ, vậy mà mẹ và anh trai năm nào cũng hớn hở ngồi cạnh lò sưởi để đợi ông già noel tới tặng quà. Làm hại Hoàng Việt papa năm nào tới giáng sinh cũng phải mua quà nhét vào bít tất, đợi khi họ ngủ thiếp đi rồi đặt cạnh lò sưởi. Thật sự là vô cùng, vô cùng ngốc. Chắc chắn vì papa chê mẹ ngốc nên mới không thèm quan tâm tới ba mẹ con nó, lần nào “mẹ ngốc” cũng nói với hai anh em rằng papa là người ngoài hành tinh nên không ở cùng họ. Thật đúng là không còn lý do nào có thể ngốc hơn.
Hai tên nhóc tỳ cùng bà Catherine và Huyền Diệp đi sau nhìn Hoàng Việt và Lam Lan sóng đôi đi trước, bà Catherine xúc động rơm rớm nước mắt nói:
- Cậu chủ và cô Elaine thật là đẹp đôi. Giá mà họ sinh thêm mấy bảo bảo thì thật tốt.
Tiểu Hi Nhu nghe vậy thì vô cùng tức giận, không tán thành nói:
- Mẹ ngốc có papa soái ca rồi. Hoàng Việt papa sẽ đợi Hi Nhu lớn lên gả cho papa.
- Ayo, tiểu thư Selena muốn làm cô dâu của cậu chủ sao?
- Đúng vậy.
Con bé trong mắt loé tinh quang, trả lời một cách vô cùng chắc chắn. Huyền Diệp thấy vậy cũng cười lắc lẻ:
- Ha ha. Đợi đến lúc Hi Nhu lớn lên thì Hoàng Việt cũng thành ông lão xấu xí rồi. Nhóc con vẫn muốn lấy hả?
Tiểu Hi Nhu nghe Diệp mami nói vậy thì có chút đăm chiêu, suy nghĩ. Một lúc sau nó gãi gãi đầu trả lời:
- Vậy thì để tới lúc đó xem xét đi. Nhưng bây giờ Hoàng Việt papa là của Hi Nhu.
- Ha ha. Ôi cái con nhóc này, đúng là mê trai đẹp quá mà.
Lam Lan và Hoàng Việt nghe hết cuộc nói chuyện phía sau nhưng cũng chỉ biết nhìn nhau cười trừ chứ cũng không biết làm như thế nào. Bỗng có một bàn tay bé nhỏ chọt chọt giữa hai người, họ quay lại thì nhìn thấy Huân Hi đang nhìn họ với đôi mắt long lanh. Không biết cu cậu này lại giở trò gì nữa đây. Y rằng đúng như họ đoán, cu cậu mếu máo nhìn Hoàng Việt:
- papa, con mỏi chân.
- Bảo bối, papa kiệu con nhé?
- Hoan hô papa.
Hoàng Việt ngồi xuống kiệu cậu nhóc lên cổ, Hi Nhu thấy vậy thì bĩu môi:
- Anh hai thật là ấu trĩ. Không ra dáng nam tử Pháp chút nào.
- Ha ha. Nào thục nữ Pháp có muốn mami bồng không nào?
- Thục nữ Pháp sẽ tự đi ạ.
Tất cả mọi cười nghe nói vậy thì đều phì cười, còn tiểu Hi Nhu thì vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu bước tiếp. Thục nữ Pháp năm tuổi là phải da dáng, không thể để mọi người chê cười, anh hai thật là ngốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook