Lời Nói Dối Của Đôi Mắt
Chương 110: Ghét bỏ

Trần Duật Đằng cũng không thể ngờ bản thân lại rời vào tình thế này. Hắn vốn dĩ bị mẹ dụ dỗ dẫn đi dự tiệc chỉ vì vài tấm ảnh của người thương. Nhưng nào có ngờ, ngay tại buổi tiệc này lại gặp hai vị phụ huynh nhà kia.

Mọi chuyện cũng phải lui về từ mười phút trước, Trần Duật Đằng vốn cũng chỉ là tệp đính kèm của ông bà họ Trần cho nên trong buổi tiệc hắn cũng không cần phải bắt chuyện với ai, cứ ngoan ngoãn mà đi theo cha mẹ. Đến tối về "nhận lương" là được.

Nhưng mà hắn cũng quên mất, dù sao trong lĩnh vực này cha mẹ hắn cũng là người có tiếng tăm. Lúc chủ bữa tiệc vừa tìm được cha mẹ hắn lập tức ông ta ôm cái bụng phệ cười hề hề, còn đến bắt tay cảm ơn rối rít vì Trần ba ba cuối cùng cũng nể mặt mình mà đến đây. Chuyện cũng không có gì đáng nói cho đến khi lão Tứ bụng phệ niềm nở nói.

"Anh chị đã đến tận đây là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Những năm gần đây nghe nói việc kinh doanh bất động sản của anh càng lúc càng lớn mạnh"

Trần ba ba cũng lịch sự gật đầu đáp.

"Là anh đã quá khen, chúng tôi không dám nhận việc mình giỏi nhất. Dù sao nhân tài cũng ở khắp nơi, vợ chồng chúng tôi cũng chỉ là hạt cát ở sa mạc mà thôi"

Tứ Phùng cười khà khà, còn nhiệt tình đáp.

"Đúng là người khiêm tốn. Vừa hay, tôi có một người bạn thời gian gần đây cũng tham gia về việc kinh doanh bất động sản. Cậu ta cũng là một kẻ có tiếng trên thương trường đấy..."

Nói rồi Tứ Phùng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên vui mừng ôm thân hình béo tròn của mình sải đi vài bước rồi lôi kéo hai người đàn ông một lớn một nhỏ đến trước mặt gia đình họ Trần nói.

"Giới thiệu với hai người, đây là Bạch Dương Vĩ- bạn tốt của tôi lúc ở nước ngoài. Còn người bên cạnh là Sở Hoà, bạn đời của cậu ấy"

Trần Duật Đằng giây trước còn ngáp ngắn ngáp dài vì những cuộc nói chuyện của người lớn, giây sau đã vội muốn khâu cái mồm mình lại.

Tình huống phía trước mặt thật sự rất khó xử... Thật ra người khó xử chỉ có Trần phu nhân và con trai của cô ta.

Tứ Phùng càng là kẻ vô tội, dù sao Tứ Phùng cũng rất xem trọng Dương Vĩ nên hết sức tung hộ.

"Trần Kiêu,Dương Vĩ từ lĩnh vực khác sang đầu tư bất động sản, nhưng những năm gần đây công ty của cậu ấy cũng có chút tiếng tăm. Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng Dương Vĩ thật sự rất có năng khiếu"

Trần Kiêu cũng rất điềm tĩnh, mỉm cười gật đầu, còn chủ động bắt tay với Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà.

"Rất vui được làm quen với hai người. Lần trước chúng tôi có hơi thất lễ"

Bạch Dương Vĩ cũng nhiệt tình bắt tay, mặc dù ánh mắt của ba lớn thật sự như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Duật Đằng, khiến hắn ta có cảm giác lạnh sống lưng, hèn hạ trốn ra sau cha mình.

Dù con trai có lớn đến mấy cũng là con của mình, Trần Phu nhân cũng niềm nở bắt tay Sở Hoà nhằm muốn xoá tan bầu không khí.

"Ngại quá ngại quá, ra là phụ huynh của bạn cùng lớp con trai tôi. Rất vui được làm quen"

Tứ Phùng còn không hiểu chuyện gì xảy ra, còn tưởng bọn họ thật sự là phụ huynh của con trai cùng lớp cho nên an tâm xin phép rời đi tiếp khách khác. Để năm người hoà tan trong không khí đầy ngượng ngùng.

Tứ Phùng vừa rời đi, Bạch Dương Vĩ đã có hàng ngàn mũi tên uất hận găm thẳng vào người Duật Đằng khiến hắn khiếp sợ không thôi. Trần Phu nhân vội nhắc nhở hắn.

"Con trai, dẫu sao cũng phải chào người lớn. Con mau chào đi!"

Trần Duật Đằng từ sau bờ vai của cha mình xuất hiện nửa khuôn mặt. Lắp bắp đáp.

"Chào...chào hai chú. Lâu ngày mới gặp!"

Bạch Dương Vĩ đến cái gật đầu cũng không thèm trao cho hắn, nhưng Sở Khiết lại khác. Dù sao vẫn còn người lớn ở đây, không nên quá gay gắt.


Sở Hoà tiến đến, làm ra loạt kí hiệu ngôn ngữ đơn giản.

"Xin chào! Lâu rồi mới gặp"

Trần Duật Đằng vừa nhìn thấy Sở Khiết lập tức như kiếm được cộng rơm cứu mạng, lập tức gan dạ đáp.

"Chú... con dạo này không phải người xấu. Mỗi ngày chỉ đều ở nhà học bài. Con còn biết nói tiếng Pháp... thật sự rất nổ lực"

Trần phu nhân cũng bị khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Dương Vĩ doạ sợ, con nói mẹ khen hay. Trần Phu nhân lắp bắp nói.

"Đúng...đúng vậy. Con trai tôi thật sự rất cố gắng đó. Con...con trai. Mau nói tiếng Pháp thể hiện năng lực đi nào!"

Mục đích của hai mẹ con ngốc nhà này là gì? Chính bọn họ cũng không hiểu rõ. Quả thật, nếu không có Trần ba ba ở đây, hai mẹ con nhà này cũng bị doạ cho biến thành một vũng nước rồi bốc hơi thật lâu.

Và Trần Duật Đằng, kẻ có nhiều năm kinh nghiệm sống tại nước ngoài, có bằng đại học tại một trường danh giá ở Pháp dứt khoát phát ngôn.

"Tôi không phải người nước ngoài, không biết tiếng Pháp. Hãy nói tiếng mẹ đẻ đi. Còn thằng nhóc nhà cậu, dù cho có hiểu tiếng ếch thì cũng đừng tôi bỏ qua cho cậu"

Trần Duật Đằng bị mắng lập tức cụp đuôi, đến cả tài năng thể hiện cũng không dám nói nữa. Chỉ có Trần Phu Nhân dám đứng lên bảo vệ con trai đáp.

"Này! Dù gì đúng là con tôi cũng sai. Nhưng anh cũng không nên xúc phạm con tôi như vậy. Dù sao Sở Khiết sau này cũng làm dâu nhà tôi, chúng ta cũng sẽ thành người một nhà. Đừng nên quá khắc khe"

Lời của Trần Phu Nhân càng giống như chọc vào chỗ ngứa của Bạch Dương Vĩ, hắn nhíu mày hỏi.

"Là ai cho cô cái tự tin rằng con tôi sẽ cưới con trai các người. Cái loại con trai của các người mau đem về dạy bảo lại đi, đừng để nó gây hại cho người khác"

Trần phu nhân tức giận, nghiên răng đáp.

"Tôi đi xem bói, là thầy bói nói như vậy đấy!"

Trần Kiêu, Trần Duật Đằng và Sở Hoà : "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương