Lời Hứa Của Giản Trì
-
Chương 34: Bất chấp tất cả
Giản Nặc sắc bén như vậy Cốc Trì không phải chưa thấy, nhưng lúc này lại đem đến cho anh cảm giác hoàn toàn khác. Anh không ngờ cô gái nhỏ bé, yếu ớt và tốt bụng sẽ vì anh mà phá bỏ nguyên tắc phản pháo Đan Thục Nhu, anh thực sự không hy vọng vì mình mà khiến cô ủy khuất và tổn thương. Nhưng cô lại bị một người lại một người nhắm vào
Nhìn cô chăm chú với ánh mắt tràn đầy đau lòng, Cốc Trì cảm thấy mình phải nhanh chóng xử lý chuyện công ty Viên Khải Thành ở nước ngoài, trong thời gian ngắn nhất xóa bỏ thân phận vị hôn thê của Viên Thiển Tích. Đối với Giản Nặc, đây là loại thương tổn vô hình mà đau đớn nhất, anh không thể ích kỷ vì yêu mà khiến cô chịu đựng nhiều hơn.
Đan Thục Nhu bị nghẹn nửa ngày không nói nên lời, hung hăng nhìn chằm chằm Giản Nặc, sắc mặt ngày càng hung ác. Viên Thiển Tích cuối cùng cũng thông minh, nhìn sắc mặt Cốc Trì chìm xuống, nháy mắt biểu hiện vẻ mềm mại đáng yêu không chút sơ hở, thân thiện đưa bàn tay hướng Giản Nặc: “Thật không ngờ cô ở Trúc Hải, lại là bạn bè của Trì. Chuyện ở sân bay rất cám ơn cô.”
Một câu nói đơn giản, dễ dàng đặt Giản Nặc ở vị trí bạn bè, cố ý vô tình tạo khoảng cách giữa cô và Cốc Trì. Giản Nặc trong lòng không tiếng động cười cười, đầu mơ hồ đau. Có lẽ nghề nghiệp có liên quan, cô từ trước đến nay rất nhạy cảm, trực giác cho biết Viên Thiển Tích đang diễn trò trước mặt Cốc Trì, cô không muốn hùy theo diễn cảnh giả tạo, thậm chí không thèm bảo trì phong độ. Vì thế, tay xuôi theo thân không muốn động, hoàn toàn không có ý ngẩng đầu, chỉ có ánh mắt bình thản nhìn mặt Viên Thiển Tích, không nhúc nhích.
Viên Thiển Tích vẫn cố chấp để tay giữa không trung, mà Giản Nặc không có…. Một hành động ý tứ nào, hai người phụ nữ đứng đối mặt. Ánh đèn khuếch đại lên tường mờ ảo mà ấm áp, nhưng dần dần trở nên khẩn trương vì giằng co và không khí cũng bắt đầu lạnh lẽo. Chỉ không biết, đến cuối cùng lòng ai lạnh lẽo hơn?!
Im lặng khác thường kỳ lạ khuếch tán, khiến người ta hoảng hốt không thôi.
Thật lâu sau, Đan Thục Nhu không nhịn được liền mở miệng châm chọc: “Giản luật sưu thật có giá…..”
“Cô quá nhiều lời!” Cốc Trì hạ mắt, giọng nói rét lạnh mà uy nghiêm, cảm giác khiến người khác lạc vào chốn băng giá, cả người tản ra khí thế băng lãnh khiến hơi thở co rút.
Ý thức anh tức giận, Giản Nặc nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt từ mơ hồ mà dần trấn tĩnh, trong lòng không nhịn được dâng lên nỗi chua xót. Cô không nên bén nhọn như vậy, dù sao thời điểm Cốc Trì khó khăn được cha con Viên gia giúp đỡ,,, cho dù trái với cảm giác bài xích, Giản Nặc cuối cùng vẫn không muốn ỷ vào tình yêu của Cốc Trì mà khoe khoang. Vì thế, cô đè nén dư vị chua chát trong lòng, nhẹ nói: “Viên tiểu thư không cần phải khách khí, nghe Cốc Trì nói cô lần đầu tiên về nước, lựa xem ngày nào có thời gian chúng tôi mời cô ăn, xem nư mời khách.”
Có lẽ lời nói vô tâm, nhưng tựa như có thâm ý khác. Một từ “chúng tôi”, không chỉ từ chối “ý tốt” mời cơm của Viên Thiển Tích, đồng thời khéo léo gạt cô ấy ra bên ngoài. Giống như im lặng tuyên bố, chỉ có Giản Nặc mới cùng Cốc Trì dùng danh xưng “Chúng tôi”. Nhận thức điều này, dễ dàng đánh nát kiên quyết của Viên Thiển Tích.
Chuyện về sau đối với Giản Nặc rất mơ hồ, chỉ nhớ ánh mắt lạnh thấu xương của Viên Thiển Tích chống lại tầm mắt dịu dàng của cô, mà bàn tay to lớn bên hông dùng sức ôm cô vào lòng, như muốn nhận toàn bộ sức nặng của cô, sau đó nghe được giọng nói Cốc Trì lành lạnh và trịnh trọng cải chính: “Thiển Tích, cô ấy là Giản Nặc, là bạn gái của anh.”
Giống như một trò hề, cả quá trình cô chỉ nói hai câu, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, miễn cưỡng đến khúc quanh, Giản Nặc dừng lại, cánh tay như có ý thức quấn lấy cổ Cốc Trì, ôm chặt lấy,mặt dính vào ngực bên trái của anh, khắc chế nhắm chặt mắt. Cô chán ghét trường hợp như vậy, cảm thấy khó chịu tột cùng. Cảm giác nặng nề uất ức đè lên ngực, cô không chỉ đau đầu, ngay cả ngực cũng ẩn đau. Sâu trong nội tâm dâng lên một nỗi khát vọng, khát vọng được ôm anh, khát vọng cần anh lấp đầy trống rỗng và chua xót trong lòng. Chỉ có anh, chỉ cần anh!
Lời muốn nói nghẹn trong họng, cô không tiếng động tự nói trong lòng; “Cốc Trì, em chỉ yêu anh……vì sao lại khó như vậy?”
Cốc Trì sợ run người, ngay lập tức siết chặt tay, dùng sức ôm cô vào lòng. Giản Nặc không nhìn thấy vẻ mặt của anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, lông mi dài khẽ run, cảm thấy nhịp tim anh đập mạnh hơn, cánh tay anh ôm chặt khiến cô như hít thở không thông.
Không chỉ ý nghĩ chua xót trong lòng dâng lên, Giản Nặc rất muốn khóc. Nếu không phải cánh tay Cốc Trì vững chắc, cô nghĩ mình ngay cả đứng cũng không vững.
Hai người im lặng một lúc, trong không khí có dòng nước nóng ẩm ướt lưu động va chạm kịch liệt với trái tim, một lần lại một lần, tạo nên khúc nhạc xưa Vĩnh Hằng Bất Biến……
Hồi lâu, cô nhẹ giọng gọi: “Cốc Trì ……..” giọng điệu nồng đậm ỷ lại trước đây chưa từng có.
Cốc Trì khẽ hôn thái dương cô, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Nặc, em có hối hận không?” hối hận vì chờ anh, hối hận đã yêu anh, hối hận tha thứ cho anh.
Cô không vội vàng trả lời, cố gắng bình tĩnh cảm xúc sau khi buông tay rời khỏi anh, ánh mắt sáng rực tập trung nhìn anh, nhìn chăm chú vào sắc mặt biến hóa như tơ nhện của anh, hỏi ngược lại: “Anh sẽ cho em cơ hội để hối hận sao?”
Thần sắc Cốc Trì có chút dao động, phức tạp, chua xót, đau đớn, trộn lần với nhau cuối cùng chậm hóa thành yêu thương và thỏa mãn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô, ánh mắt đậm sâu nhìn cô, Giản Nặc nghe được anh kiên định chậm rãi thốt hai tiếng: “Sẽ không!”
Đuôi mắt cô cong cong nở nụ cười, lệ trong suốt ở khóe mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống.
Trong từ điển của Giản Nặc, có lẽ không có hai chữ”hối hận”. Cô gái bình thản và lương thiện, cô gái vì yêu, vì Cốc Trì, đã hình thành thói quen kiên trì hơn nữa kiên cường hơn rồi.
Cuối cùng không ăn tối ở sở tư nhân nữa. Cốc Trì mang Giản Nặc đến siêu thị giống như hai vợ chồng son, sau đó về nhà cô, anh mang tạp dề, tự mình xuống bếp vì cô nấu một bữa tối thịnh soạn. Nhìn bóng dạng bận rộn của anh, trái tim Giản Nặc tràn đầy cảm động. Đứng sau dán sát vào tấm lưng rộng rãi của anh, giống như muốn giữ vững tư thế thân mật này đến già. Sau đó, Cốc Trì ôm nàng lên kệ bếp, vô cùng ôn nhu mà hôn cô.
Đêm này, khẩu vị Giản Nặc mở rộng, phá lệ ăn hai chén cơm. Thấy cô ăn no rồi chống đỡ dựa chặt trên ghế sô pha ý nghĩ xấu là không muốn động, Cốc Trì sủng ái mỉm cười, ánh mắt hết sức cưng chiều.
Một đêm này, Cốc Trì như cũ ngủ lại nhà Giản Nặc, anh không biết mệt mỏi muốn cô, giống như phóng thích ham muốn giam cầm đã lâu, cô trúc trắc nhiệt tình đáp lại khiến anh kích thích điên cuồng, dường như muốn khiến thân thể nhỏ bé đặt dưới thân xé thành từng mảnh, cứ triền miên như vậy vĩnh viễn sánh cùng trời đất không xa rời nhau…….0dylq.d
Sau một thời gian bình tĩnh tương đối. Lâm Tuyết Vy xuất viện được Giản Nặc đón về nhà cô, mà Lâm Tuyết Tâm với sư năn nỉ của cô cũng ở lại đây, căn nhà nhỏ bình thường vắng lặng trở nên náo nhiệt hẳn, trên mặt Giản Nặc luôn nở nụ cười xinh đẹp, cả người tinh quang chói sáng. Trong lúc này, Giản Chính Minh vì phải tham gia một cuộc nghiên cứu học thuật và hội thảo luận mà ít xuất hiện. Mà Giản Nặc hiển nhiên không biết cha mình thực ra cố ý tránh mặt Cốc Trì.
Cốc Trì bắt đầu vùi vào công tác, một mặt lãnh đạo hoạt động Trúc Hải, một mặt chú ý thị trường chứng khoán nước ngoài, 0dylq.dđối mặt với Viên Thiển Tích cố tình tiếp cận, anh liền cách xa ngàn dặm, thậm chí vào một đêm cô ấy ngoài ý muốn xuất hiện ngoài nhà anh thì anh vô tình nói: “Thiển Tích, anh và em lúc đó vì sao mà đính hôn anh nghĩ không cần nhắc lại. Em từng hỏi anh có phải đã có người trong lòng ở quê nhà, anh nhớ rõ câu trả lời là có. Em cũng đã gặp Giản Nặc, cô ấy là người trong lòng đó, anh yêu cô ấy.”
Viên Thiển Tích thương tâm muốn khóc: “Trì, tại sao? Em so với cô ấy kém sao? Vì sao lại keo kiệt dịu dàng với em vậy? Cho dù lại một chút cũng đủ em nhớ một đời, vì sao lại không chịu yêu em…..” Vừa nói, cô ấy lại ôm lấy anh, nhấc chân muốn hôn anh.
Nhìn cô chăm chú với ánh mắt tràn đầy đau lòng, Cốc Trì cảm thấy mình phải nhanh chóng xử lý chuyện công ty Viên Khải Thành ở nước ngoài, trong thời gian ngắn nhất xóa bỏ thân phận vị hôn thê của Viên Thiển Tích. Đối với Giản Nặc, đây là loại thương tổn vô hình mà đau đớn nhất, anh không thể ích kỷ vì yêu mà khiến cô chịu đựng nhiều hơn.
Đan Thục Nhu bị nghẹn nửa ngày không nói nên lời, hung hăng nhìn chằm chằm Giản Nặc, sắc mặt ngày càng hung ác. Viên Thiển Tích cuối cùng cũng thông minh, nhìn sắc mặt Cốc Trì chìm xuống, nháy mắt biểu hiện vẻ mềm mại đáng yêu không chút sơ hở, thân thiện đưa bàn tay hướng Giản Nặc: “Thật không ngờ cô ở Trúc Hải, lại là bạn bè của Trì. Chuyện ở sân bay rất cám ơn cô.”
Một câu nói đơn giản, dễ dàng đặt Giản Nặc ở vị trí bạn bè, cố ý vô tình tạo khoảng cách giữa cô và Cốc Trì. Giản Nặc trong lòng không tiếng động cười cười, đầu mơ hồ đau. Có lẽ nghề nghiệp có liên quan, cô từ trước đến nay rất nhạy cảm, trực giác cho biết Viên Thiển Tích đang diễn trò trước mặt Cốc Trì, cô không muốn hùy theo diễn cảnh giả tạo, thậm chí không thèm bảo trì phong độ. Vì thế, tay xuôi theo thân không muốn động, hoàn toàn không có ý ngẩng đầu, chỉ có ánh mắt bình thản nhìn mặt Viên Thiển Tích, không nhúc nhích.
Viên Thiển Tích vẫn cố chấp để tay giữa không trung, mà Giản Nặc không có…. Một hành động ý tứ nào, hai người phụ nữ đứng đối mặt. Ánh đèn khuếch đại lên tường mờ ảo mà ấm áp, nhưng dần dần trở nên khẩn trương vì giằng co và không khí cũng bắt đầu lạnh lẽo. Chỉ không biết, đến cuối cùng lòng ai lạnh lẽo hơn?!
Im lặng khác thường kỳ lạ khuếch tán, khiến người ta hoảng hốt không thôi.
Thật lâu sau, Đan Thục Nhu không nhịn được liền mở miệng châm chọc: “Giản luật sưu thật có giá…..”
“Cô quá nhiều lời!” Cốc Trì hạ mắt, giọng nói rét lạnh mà uy nghiêm, cảm giác khiến người khác lạc vào chốn băng giá, cả người tản ra khí thế băng lãnh khiến hơi thở co rút.
Ý thức anh tức giận, Giản Nặc nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt từ mơ hồ mà dần trấn tĩnh, trong lòng không nhịn được dâng lên nỗi chua xót. Cô không nên bén nhọn như vậy, dù sao thời điểm Cốc Trì khó khăn được cha con Viên gia giúp đỡ,,, cho dù trái với cảm giác bài xích, Giản Nặc cuối cùng vẫn không muốn ỷ vào tình yêu của Cốc Trì mà khoe khoang. Vì thế, cô đè nén dư vị chua chát trong lòng, nhẹ nói: “Viên tiểu thư không cần phải khách khí, nghe Cốc Trì nói cô lần đầu tiên về nước, lựa xem ngày nào có thời gian chúng tôi mời cô ăn, xem nư mời khách.”
Có lẽ lời nói vô tâm, nhưng tựa như có thâm ý khác. Một từ “chúng tôi”, không chỉ từ chối “ý tốt” mời cơm của Viên Thiển Tích, đồng thời khéo léo gạt cô ấy ra bên ngoài. Giống như im lặng tuyên bố, chỉ có Giản Nặc mới cùng Cốc Trì dùng danh xưng “Chúng tôi”. Nhận thức điều này, dễ dàng đánh nát kiên quyết của Viên Thiển Tích.
Chuyện về sau đối với Giản Nặc rất mơ hồ, chỉ nhớ ánh mắt lạnh thấu xương của Viên Thiển Tích chống lại tầm mắt dịu dàng của cô, mà bàn tay to lớn bên hông dùng sức ôm cô vào lòng, như muốn nhận toàn bộ sức nặng của cô, sau đó nghe được giọng nói Cốc Trì lành lạnh và trịnh trọng cải chính: “Thiển Tích, cô ấy là Giản Nặc, là bạn gái của anh.”
Giống như một trò hề, cả quá trình cô chỉ nói hai câu, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, miễn cưỡng đến khúc quanh, Giản Nặc dừng lại, cánh tay như có ý thức quấn lấy cổ Cốc Trì, ôm chặt lấy,mặt dính vào ngực bên trái của anh, khắc chế nhắm chặt mắt. Cô chán ghét trường hợp như vậy, cảm thấy khó chịu tột cùng. Cảm giác nặng nề uất ức đè lên ngực, cô không chỉ đau đầu, ngay cả ngực cũng ẩn đau. Sâu trong nội tâm dâng lên một nỗi khát vọng, khát vọng được ôm anh, khát vọng cần anh lấp đầy trống rỗng và chua xót trong lòng. Chỉ có anh, chỉ cần anh!
Lời muốn nói nghẹn trong họng, cô không tiếng động tự nói trong lòng; “Cốc Trì, em chỉ yêu anh……vì sao lại khó như vậy?”
Cốc Trì sợ run người, ngay lập tức siết chặt tay, dùng sức ôm cô vào lòng. Giản Nặc không nhìn thấy vẻ mặt của anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, lông mi dài khẽ run, cảm thấy nhịp tim anh đập mạnh hơn, cánh tay anh ôm chặt khiến cô như hít thở không thông.
Không chỉ ý nghĩ chua xót trong lòng dâng lên, Giản Nặc rất muốn khóc. Nếu không phải cánh tay Cốc Trì vững chắc, cô nghĩ mình ngay cả đứng cũng không vững.
Hai người im lặng một lúc, trong không khí có dòng nước nóng ẩm ướt lưu động va chạm kịch liệt với trái tim, một lần lại một lần, tạo nên khúc nhạc xưa Vĩnh Hằng Bất Biến……
Hồi lâu, cô nhẹ giọng gọi: “Cốc Trì ……..” giọng điệu nồng đậm ỷ lại trước đây chưa từng có.
Cốc Trì khẽ hôn thái dương cô, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Nặc, em có hối hận không?” hối hận vì chờ anh, hối hận đã yêu anh, hối hận tha thứ cho anh.
Cô không vội vàng trả lời, cố gắng bình tĩnh cảm xúc sau khi buông tay rời khỏi anh, ánh mắt sáng rực tập trung nhìn anh, nhìn chăm chú vào sắc mặt biến hóa như tơ nhện của anh, hỏi ngược lại: “Anh sẽ cho em cơ hội để hối hận sao?”
Thần sắc Cốc Trì có chút dao động, phức tạp, chua xót, đau đớn, trộn lần với nhau cuối cùng chậm hóa thành yêu thương và thỏa mãn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô, ánh mắt đậm sâu nhìn cô, Giản Nặc nghe được anh kiên định chậm rãi thốt hai tiếng: “Sẽ không!”
Đuôi mắt cô cong cong nở nụ cười, lệ trong suốt ở khóe mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống.
Trong từ điển của Giản Nặc, có lẽ không có hai chữ”hối hận”. Cô gái bình thản và lương thiện, cô gái vì yêu, vì Cốc Trì, đã hình thành thói quen kiên trì hơn nữa kiên cường hơn rồi.
Cuối cùng không ăn tối ở sở tư nhân nữa. Cốc Trì mang Giản Nặc đến siêu thị giống như hai vợ chồng son, sau đó về nhà cô, anh mang tạp dề, tự mình xuống bếp vì cô nấu một bữa tối thịnh soạn. Nhìn bóng dạng bận rộn của anh, trái tim Giản Nặc tràn đầy cảm động. Đứng sau dán sát vào tấm lưng rộng rãi của anh, giống như muốn giữ vững tư thế thân mật này đến già. Sau đó, Cốc Trì ôm nàng lên kệ bếp, vô cùng ôn nhu mà hôn cô.
Đêm này, khẩu vị Giản Nặc mở rộng, phá lệ ăn hai chén cơm. Thấy cô ăn no rồi chống đỡ dựa chặt trên ghế sô pha ý nghĩ xấu là không muốn động, Cốc Trì sủng ái mỉm cười, ánh mắt hết sức cưng chiều.
Một đêm này, Cốc Trì như cũ ngủ lại nhà Giản Nặc, anh không biết mệt mỏi muốn cô, giống như phóng thích ham muốn giam cầm đã lâu, cô trúc trắc nhiệt tình đáp lại khiến anh kích thích điên cuồng, dường như muốn khiến thân thể nhỏ bé đặt dưới thân xé thành từng mảnh, cứ triền miên như vậy vĩnh viễn sánh cùng trời đất không xa rời nhau…….0dylq.d
Sau một thời gian bình tĩnh tương đối. Lâm Tuyết Vy xuất viện được Giản Nặc đón về nhà cô, mà Lâm Tuyết Tâm với sư năn nỉ của cô cũng ở lại đây, căn nhà nhỏ bình thường vắng lặng trở nên náo nhiệt hẳn, trên mặt Giản Nặc luôn nở nụ cười xinh đẹp, cả người tinh quang chói sáng. Trong lúc này, Giản Chính Minh vì phải tham gia một cuộc nghiên cứu học thuật và hội thảo luận mà ít xuất hiện. Mà Giản Nặc hiển nhiên không biết cha mình thực ra cố ý tránh mặt Cốc Trì.
Cốc Trì bắt đầu vùi vào công tác, một mặt lãnh đạo hoạt động Trúc Hải, một mặt chú ý thị trường chứng khoán nước ngoài, 0dylq.dđối mặt với Viên Thiển Tích cố tình tiếp cận, anh liền cách xa ngàn dặm, thậm chí vào một đêm cô ấy ngoài ý muốn xuất hiện ngoài nhà anh thì anh vô tình nói: “Thiển Tích, anh và em lúc đó vì sao mà đính hôn anh nghĩ không cần nhắc lại. Em từng hỏi anh có phải đã có người trong lòng ở quê nhà, anh nhớ rõ câu trả lời là có. Em cũng đã gặp Giản Nặc, cô ấy là người trong lòng đó, anh yêu cô ấy.”
Viên Thiển Tích thương tâm muốn khóc: “Trì, tại sao? Em so với cô ấy kém sao? Vì sao lại keo kiệt dịu dàng với em vậy? Cho dù lại một chút cũng đủ em nhớ một đời, vì sao lại không chịu yêu em…..” Vừa nói, cô ấy lại ôm lấy anh, nhấc chân muốn hôn anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook