Lời Hứa Của Giản Trì
-
Chương 33: Tính toán của vị hôn thê
Trải qua tai nạn xe cộ lần này, để lại di chứng trầm trọng cho Giản Nặc. Dù thị lực suy giảm đã khôi phục, nhưng bệnh đau đầu vẫn không thuyên giảm, xuất viện vẫn tiếp tục dùng thuốc, kiểm tra định kỳ. Quả thật dựa vào hiện trường tai nạn thảm khốc mà nói, cô sống sót được là quá may mắn, nhưng kết quả như vậy lại khiến Cốc Trì tức giận, nhìn Giản Nặc bị đau đớn thống khổ tra tấn không chịu được, anh xúc động muốn băm vằm kẻ gây chuyện này.
Chăm chú nhìn cô gái ngủ với tư thế như đứa bé trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve chân mày cô, nhẹ nhàng mà thương tiếc. Điện thoại di động rung lên, Cốc Trì chớp mắt, thu lại nhu tình, dịch góc chăn cho Giản Nặc, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Điện thoại vừa chuyển, Tiêu Huy liền nói: “Đã tra được người gây tai nạn, là một gã công nhân xây dựng bình thường.”
Sau khi tai nạn xe cộ thì có người báo án, thời điểm Giản Nặc được đưa đến bệnh viện kẻ gây án đã bỏ chạy, ven đường gần đó là chiếc xe bị đâm đến biến dạng. Sau khi Diệp Ưu Lý tự mình tham dự điều tra, thông qua chứng kiến của người đi đừơng thì tập trung mục tiêu lên một người công nhân xây dựng có gia cảnh bình thường. Cốc Trì bất đồng thanh sắc, cũng để Tiêu Huy tham gia điều tra việc này. Người đàn ông đã bình tĩnh lại thì không cho rằng đây là một vụ tai nạn giao thông đơn thuần, từng trải sự việc phức tạp nên anh biết, sự việc không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cốc Trì thần sắc bình thường, giọng nói trầm xuống mấy phần, anh thong thả hỏi: “Chỉ là công nhân xây dựng?”
“Đúng.” Tiêu Huy xác nhận: “Trong nhà có vợ và một con nhỏ.”
“Hắn hiện tại ở đâu? Nằm trong tay cảnh sát chưa?” Cốc Trì chưa bao giờ hỏi Diệp Ưu Lý tiến triển của vụ án, chỉ là tin tức của cảnh sát cùng thời điểm anh đã biết.
“Người đã mất tích. Cánh sát đang điều tra.”
“Nghĩ biện pháp ra tay trước cảnh sát đưa hắn đến Trúc Hải làm khách.” Giọng điệu Cốc Trì trong trẻo nhưng lạnh lùng, cầm di động đi đến ban công, giọng lầm bầm như tự nói: “Chẳng nhẽ kinh tế Nghi Thành đã phát triển đến mức tôi đã đánh giá thấp, chỉ là một công nhân xây dựng mà có chiếc xe thể thao giá trị trăm vạn?” Dự đoán trong lòng đã được xác nhận một phần, đáy lòng Cốc Trì thấy ủ dột.
Tiêu Huy nhíu mày, nghĩ đến cái gì, nói: “Nghe nói Nguyên Nghị chú ý đầu tư đến sản nghiệp tập đoàn của chú tư, tham dự trước vào bên trong công trình.”
Cốc Trì nâng khóe môi, châm chọc: “Về điểm này hắn có chút tiền đồ.” Ánh mắt sâu thẳm hướng ra thành thị đèn đuốc sáng trưng bên ngoài cửa sổ, anh nói: “Nhắc nhở Lăng Dịch chú ý sản nghiệp, tin tức là thật…”
“Anh muốn giao thiệp với doanh nghiệp đất đai?” Tiêu Huy kinh ngạc, nhịn không được mà ngắt lời anh.
Cốc Trì cười lạnh: “Cần gì tôi giao thiệp, chỉ cần có tiền tự nhiên có người muốn giúp đỡ.” Tựa như vừa lòng với việc Nguyên Nghị muốn hợp tác với chú tư, anh kiên nhẫn giải thích: “Doanh nghiệp đất đai của Đan thị không phải cũng mới giành được công trình mới đó sao? Nếu Đan Thục Khê xây dựng hoặc cho thuê mọi thứ với giá không thua Nghiệp Thành, thậm chí gía cả so với hắn ta còn tiện nghi hơn, anh nói ai còn muốn mua phòng ốc Tiếu Quan Hoa của hắn.”
“Nhưng công trình của Đan thị làm thế nào so được với Nghiệp Thành? Chi phí tiêu dùng đã không cùng đẳng cấp.”
Cốc Trì hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy thì phải xem xem bản lĩnh của Đan Thục Khê. Nếu anh ta có thể khiến sản điền của hai nhà cùng đẳng cấp, đưa uy danh của Đan thị nâng tầm thì tiếp theo, anh ta còn muốn trở thành ông trùm đất đai.” Phàm là quyết tâm trong sự nghiệp của đàn ông, hoặc là dã tâm muốn cùng đồng hành, Cốc Trì tin tưởng Đan Thục Khê không muốn là người đứng sau.
Tiêu Huy không nói, trong đầu nhất thời ngổn ngang ngả rẽ. Nói đến kinh doanh, anh tự nhiên không so được với thủ đoạn của Cốc Trì, theo việc đi bên cạnh anh ba năm, chức trách của anh ta là đảm bảo an toàn cho ông chủ, chuyện khác chỉ trọng yếu anh ta mới bận tâm, nếu không thì không đếm xỉa đến. Cho nên sau khi về nước cùng Cốc Trì chỉ lấy thân phận người lái xe, thậm chí không có chức vụ tạm thời nào.
Biết rõ nghi hoặc trong lòng Tiêu Huy, Cốc Trì không vội kể toàn bộ kế hoạch: “Nguyên Nghị tạm thời không lo, anh chỉ cần nhắc Lăng Nghị cẩn thận, mặc khắc giúp anh ta giữ quan hệ với Đan Thục Khê.”
Chăm chú nhìn cô gái ngủ với tư thế như đứa bé trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve chân mày cô, nhẹ nhàng mà thương tiếc. Điện thoại di động rung lên, Cốc Trì chớp mắt, thu lại nhu tình, dịch góc chăn cho Giản Nặc, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Điện thoại vừa chuyển, Tiêu Huy liền nói: “Đã tra được người gây tai nạn, là một gã công nhân xây dựng bình thường.”
Sau khi tai nạn xe cộ thì có người báo án, thời điểm Giản Nặc được đưa đến bệnh viện kẻ gây án đã bỏ chạy, ven đường gần đó là chiếc xe bị đâm đến biến dạng. Sau khi Diệp Ưu Lý tự mình tham dự điều tra, thông qua chứng kiến của người đi đừơng thì tập trung mục tiêu lên một người công nhân xây dựng có gia cảnh bình thường. Cốc Trì bất đồng thanh sắc, cũng để Tiêu Huy tham gia điều tra việc này. Người đàn ông đã bình tĩnh lại thì không cho rằng đây là một vụ tai nạn giao thông đơn thuần, từng trải sự việc phức tạp nên anh biết, sự việc không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cốc Trì thần sắc bình thường, giọng nói trầm xuống mấy phần, anh thong thả hỏi: “Chỉ là công nhân xây dựng?”
“Đúng.” Tiêu Huy xác nhận: “Trong nhà có vợ và một con nhỏ.”
“Hắn hiện tại ở đâu? Nằm trong tay cảnh sát chưa?” Cốc Trì chưa bao giờ hỏi Diệp Ưu Lý tiến triển của vụ án, chỉ là tin tức của cảnh sát cùng thời điểm anh đã biết.
“Người đã mất tích. Cánh sát đang điều tra.”
“Nghĩ biện pháp ra tay trước cảnh sát đưa hắn đến Trúc Hải làm khách.” Giọng điệu Cốc Trì trong trẻo nhưng lạnh lùng, cầm di động đi đến ban công, giọng lầm bầm như tự nói: “Chẳng nhẽ kinh tế Nghi Thành đã phát triển đến mức tôi đã đánh giá thấp, chỉ là một công nhân xây dựng mà có chiếc xe thể thao giá trị trăm vạn?” Dự đoán trong lòng đã được xác nhận một phần, đáy lòng Cốc Trì thấy ủ dột.
Tiêu Huy nhíu mày, nghĩ đến cái gì, nói: “Nghe nói Nguyên Nghị chú ý đầu tư đến sản nghiệp tập đoàn của chú tư, tham dự trước vào bên trong công trình.”
Cốc Trì nâng khóe môi, châm chọc: “Về điểm này hắn có chút tiền đồ.” Ánh mắt sâu thẳm hướng ra thành thị đèn đuốc sáng trưng bên ngoài cửa sổ, anh nói: “Nhắc nhở Lăng Dịch chú ý sản nghiệp, tin tức là thật…”
“Anh muốn giao thiệp với doanh nghiệp đất đai?” Tiêu Huy kinh ngạc, nhịn không được mà ngắt lời anh.
Cốc Trì cười lạnh: “Cần gì tôi giao thiệp, chỉ cần có tiền tự nhiên có người muốn giúp đỡ.” Tựa như vừa lòng với việc Nguyên Nghị muốn hợp tác với chú tư, anh kiên nhẫn giải thích: “Doanh nghiệp đất đai của Đan thị không phải cũng mới giành được công trình mới đó sao? Nếu Đan Thục Khê xây dựng hoặc cho thuê mọi thứ với giá không thua Nghiệp Thành, thậm chí gía cả so với hắn ta còn tiện nghi hơn, anh nói ai còn muốn mua phòng ốc Tiếu Quan Hoa của hắn.”
“Nhưng công trình của Đan thị làm thế nào so được với Nghiệp Thành? Chi phí tiêu dùng đã không cùng đẳng cấp.”
Cốc Trì hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy thì phải xem xem bản lĩnh của Đan Thục Khê. Nếu anh ta có thể khiến sản điền của hai nhà cùng đẳng cấp, đưa uy danh của Đan thị nâng tầm thì tiếp theo, anh ta còn muốn trở thành ông trùm đất đai.” Phàm là quyết tâm trong sự nghiệp của đàn ông, hoặc là dã tâm muốn cùng đồng hành, Cốc Trì tin tưởng Đan Thục Khê không muốn là người đứng sau.
Tiêu Huy không nói, trong đầu nhất thời ngổn ngang ngả rẽ. Nói đến kinh doanh, anh tự nhiên không so được với thủ đoạn của Cốc Trì, theo việc đi bên cạnh anh ba năm, chức trách của anh ta là đảm bảo an toàn cho ông chủ, chuyện khác chỉ trọng yếu anh ta mới bận tâm, nếu không thì không đếm xỉa đến. Cho nên sau khi về nước cùng Cốc Trì chỉ lấy thân phận người lái xe, thậm chí không có chức vụ tạm thời nào.
Biết rõ nghi hoặc trong lòng Tiêu Huy, Cốc Trì không vội kể toàn bộ kế hoạch: “Nguyên Nghị tạm thời không lo, anh chỉ cần nhắc Lăng Nghị cẩn thận, mặc khắc giúp anh ta giữ quan hệ với Đan Thục Khê.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook