Lời Hứa Của Giản Trì
-
Chương 32: Ai giúp đỡ
Thị lực của Giản Nặc không thể khôi phục trong thời gian mong muốn, đến tận ngày thứ năm đôi mắt vẫn được bao bởi băng gạc trắng như cũ. Tất cả mọi người bao gồm cả Cốc Trì đều rất lo lắng. Nhưng so sánh với ngày đầu tin hoảng loạn, thì Giản Nặc lại phi thường bình tĩnh, thậm chí không một câu hỏi lúc nào có thể tháo băng gạc, như có thể cả đời sống trong bóng tối cũng chẳng khác là bao.DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Trừ Cốc Trì biết chuyện, thì Lạc Nghệ Hằng là người đầu tiên phát hiện Giản Nặc khác thường. Ánh nắng giữa trưa ấm áp chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, ánh nhìn chăm chú vẫn dịu dàng như trước, chỉ có điều mang theo vẻ thương cảm không ngươi biết, nhìn cô gái suy sụp ngồi thất thần giữa băng ghế dài, lồng ngực Lạc Nghệ Hằng có cảm giác sụp đổ.
Lúc này thế giới bên ngoài đối với Giản Nặc là một mảnh mơ hồ, ánh mắt trời chiếu lên người, dường như muốn xoa dịu bớt đau đớn, đôi mắt dưới lớp băng gạc nhẹ nhàng nhắm lại, Giản Nặc có ảo giác như đang ngăn cách mình với thế giới, như thể tất cả hao tổn tâm trí yêu hận tình si, không có quan hệ với cô.
Lúc Giản Nặc trầm mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc. Lạc Nghệ Hằng hoảng sợ, từ một cô gái xinh đẹp rạng rỡ biến thành con người trầm lặng thật bất đồng. Im lặng thật lâu, anh ta thu lại cảm xúc, hỏi dịu dàng: “Có lạnh không? Em muốn về không?” Từ khi cô tỉnh lại, anh ta đều đến bệnh viện tầm giữa trưa, có lúc đến cùng Diệp Ưu Lý, có lúc cùng Bộ Ôn Nhu, hoặc im lặng ngồi trong phòng bệnh một lát, hoặc dẫn cô ra ngoài phơi nắng, trước lúc Cốc Trì đến thì rời đi. Die nd da nl e q uu ydo n
Giản Nặc mờ mịt chớp mắt, lập tức không dấu vết nở nụ cười tươi tỉnh: “Anh về trước đi, đàn anh, không phải ngày mai có vụ án quan trọng cần đến tòa án sao? Em ngồi một lúc, lát nữa dì nhỏ sẽ đến.” Ý thức trở về với thực tại, cô âm ỉ đau lòng rồi đứng lên.
Bộ dạng cô giả vờ mỉm cười khiến người khác đau lòng, Lạc Nghệ Hằng đứng lên, nhưng không có dáng vẻ đi về, một lúc sau, anh ta mới đắn đo hỏi: “Em làm sao vậy? Dì nhỏ nói hai ngày nay em không ăn cái gì, có phải dạ dày không thoải mái?”
Đâu chỉ không thể nào ăn, Giản Nặc ăn cái gì cũng nôn ra, nhưng không muốn cho mọi người biết. Bác sĩ đã làm kiểm tra cho cô, nói rằng cô vốn có bệnh đau dạ dày, hôn mê vài ngày không thể ăn uống khiến cho vết lở loét có xu hướng phát triển lan rộng, thêm việc sau khi tỉnh lại cảm xúc uất ức, khiến cho chức năng dạ dày đặc biệt kém, phải cẩn thận chậm rãi điều trị mới có thể khôi phục. Die nd da nl e q uu ydo n
Sắc mặt Giản Nặc tái nhợt, không một tia huyết sắc, nhưng vẫn mỉm cười ấm áp, cô nhẹ giọng: “Không sao, em cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Không phải buổi trưa còn ăn một chén canh lớn hay sao.” Cô tiều tụy đều thấy được trong mắt anh ta, cô có thể hiểu được lo lắng của anh ta.
Lạc Nghệ Hằng không tin lời cô nói, săn sóc kéo cao áo: “Cãi nhau với anh ta?” Nếu đổi lại trước kia dù thế nào anh ta cũng không nói ra miệng, nhưng từ lúc cho Cốc Trì cú đấm kia, thì không còn muốn giấu tình cảm với cô, kích động muốn đưa cô nép vào cánh chim an toàn, ý nghĩ của anh ta thật đơn giản, đơn giản đến khiêm nhường, chỉ sợ cô đau lòng, hy vọng cô luôn sống Die nd da nl e q uu ydo n tốt.
Giản Nặc nghe vậy thì sửng sốt, cảm giác đau lòng lại ập đến, cô kinh ngạc đưa tay đặt trước ngực, miệng thì thào: “Không có.” Cãi nhau cái gì? Không có gì hay cãi nhau. Lúc biết được toàn bộ sự việc, Giản Nặc không tìm được lập trường để cãi nhau. Đêm khuya cô không ngủ được, thời điểm mất ngủ lòng cô vì mối quan hệ phức tạp của bọn họ mà không thể cân bằng cuộc sống. Cô không biết cuối cùng nên phản ứng như thế nào. Vì thế, cô trở nên trầm mặc, ngay cả Cốc Trì ở bên cô cũng không thể nói gì Die nd da nl e q uu ydo n hơn.
Cốc Trì cũng cảm nhận được tâm trạng cô chuyển biến, anh tận lực đối tốt với cô, chẳng ngại tay cô vẫn hoạt động bình thường, như cũ cho cô ăn cơm, anh càng như vậy Giản Nặc càng khó khăn. Buổi tối nghe được cô trở mình, tim của anh đau đến không chịu được. Tình huống giằng co ba ngày, Cốc Trì không thể mỗi phút mỗi giây bên cô, buổi tối luôn xuất hiện với cô. Tựa như nghĩ thông suốt phương pháp thời gian bên cô ngắn lại, giảm bớt đau đớn cho trái tim cô.
“Tiểu Nặc, đừng uất ức chính mình.” Lạc Nghệ Hằng rốt cuộc vẫn nói ra, giọng nói trầm ấm giàu từ tính. Chưa bao giờ kêu tên cô dễ dàng, vậy mà đã nói ra miệng, giống như dự báo muốn phá vỡ mối quan hệ nào đó.
Nếu Giản Nặc thấy được, nhất định sẽ bị đôi mắt đau đớn kia của Lạc Nghệ Hằng chỉ cần nhìn kỹ cũng khiến người đau lòng thuyết phục, anh ta để lộ đôi mắt đầy tang thương, người phụ nữ nào cũng không chịu được, dù chỉ một cái!!!
Lời nói quan tâm của anh ta khiến Giản Nặc không thể kiềm chế đau lòng, lệ dâng đến mắt, từng chút lan tràn đến hốc mắt, kìm chế không để rơi xuống, cô đưa tay hướng đến nơi anh ta đứng, sau đó cầm tay anh ta tùy ý, nghẹn ngào nói: “Đàn anh, em chưa từng mãnh liệt hy vọng một người hạnh phúc đến vậy, anh nhất định phải hạnh phúc, nếu không Giản Nặc không yên lòng.” Anh ta thâm tình không cần hồi đáp, chỉ mong anh ta sớm gặp được người khiến anh mở lòng, bên nhau đến già. Trừ chúc phúc, cô không làm gì được. Die nd da nl e q uu ydo n
Thương tâm đáy mắt Lạc Nghệ Hằng bị vóc dáng tiều tụy mong đợi của Giản Nặc thiêu đốt, tầm mắt chăm chú chầm chậm khuếch tán bốn phía, khiến trong không khí dần có độ ẩm của nước mắt.
Cốc Trì đứng từ xa, nhìn Lạc Nghệ Hằng và Giản Nặc cạnh nhau, nhìn anh ta cầm tay cô, một hồi lâu sau.
Đến thời điểm cơm chiều khẩu vị Giản Nặc như cũ rất kém, ngửi được mùi canh đã muốn nôn ra. Giản Chính Minh đau lòng con gái, vuốt tóc cô hơn nửa ngày không nói nên lời, đợi sắc mặt cô khôi phục lại, ông lại chậm rãi xới cơm: “Tiểu Nặc, thử ăn một chút, trông chờ vào truyền dịch đối với cơ thê con không tốt.”
Giản Nặc thực sự không ăn vào, đang nghĩ nên cự tuyệt uyển chuyển như thế nào mới không làm cha lo lắng, thì có người đẩy cửa bước vào, cô nghe được giọng nói trầm ấm của Cốc Trì: “Anh đến rồi.”
Nhìn thấy Cốc Trì, tâm tình Giản Chính Minh tương đối phức tạp, quay đầu nói với Giản Nặc: “Cha đi xem mẹ con.” Vừa nói thì đã đứng lên, chạm mắt với Cốc Trì rồi thay đổi, sau đó bình tĩnh rời đi chỗ khác.
Giản Nặc mẫn cảm thấy được lạnh nhạt bất thường giữa hai người đàn ông, nhưng cô không thể nhìn thấy,không thể dùng lý trí suy đoán, cô theo bản năng nhíu mi, vẻ mặt như nghĩ đến chuyện gì, nguyên lai những ý niệm không nên có bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Cốc Trì mở bình thủy đem cháo đổ ra, nhẹ nhàng thổi nguổi đưa đến bên miệng Giản Nặc: “Là cháo, không có thêm gì, sẽ không ngấy, ăn nhiều một chút.” Biết khẩu vị cô không tốt, anh cố nhịn đem cháo không đến.
Giọng điệu của anh rất ôn nhu, Giản Nặc nghe được lòng đau xót, quật cường quay đầu đi không chịu hé miệng, như trẻ nhỏ đang tức giận. Với cô, Cốc Trì rất kiên nhẫn. Áp chế vị chát trong lòng, anh dịu dàng: “Nghe lời nào.”
Trừ Cốc Trì biết chuyện, thì Lạc Nghệ Hằng là người đầu tiên phát hiện Giản Nặc khác thường. Ánh nắng giữa trưa ấm áp chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, ánh nhìn chăm chú vẫn dịu dàng như trước, chỉ có điều mang theo vẻ thương cảm không ngươi biết, nhìn cô gái suy sụp ngồi thất thần giữa băng ghế dài, lồng ngực Lạc Nghệ Hằng có cảm giác sụp đổ.
Lúc này thế giới bên ngoài đối với Giản Nặc là một mảnh mơ hồ, ánh mắt trời chiếu lên người, dường như muốn xoa dịu bớt đau đớn, đôi mắt dưới lớp băng gạc nhẹ nhàng nhắm lại, Giản Nặc có ảo giác như đang ngăn cách mình với thế giới, như thể tất cả hao tổn tâm trí yêu hận tình si, không có quan hệ với cô.
Lúc Giản Nặc trầm mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc. Lạc Nghệ Hằng hoảng sợ, từ một cô gái xinh đẹp rạng rỡ biến thành con người trầm lặng thật bất đồng. Im lặng thật lâu, anh ta thu lại cảm xúc, hỏi dịu dàng: “Có lạnh không? Em muốn về không?” Từ khi cô tỉnh lại, anh ta đều đến bệnh viện tầm giữa trưa, có lúc đến cùng Diệp Ưu Lý, có lúc cùng Bộ Ôn Nhu, hoặc im lặng ngồi trong phòng bệnh một lát, hoặc dẫn cô ra ngoài phơi nắng, trước lúc Cốc Trì đến thì rời đi. Die nd da nl e q uu ydo n
Giản Nặc mờ mịt chớp mắt, lập tức không dấu vết nở nụ cười tươi tỉnh: “Anh về trước đi, đàn anh, không phải ngày mai có vụ án quan trọng cần đến tòa án sao? Em ngồi một lúc, lát nữa dì nhỏ sẽ đến.” Ý thức trở về với thực tại, cô âm ỉ đau lòng rồi đứng lên.
Bộ dạng cô giả vờ mỉm cười khiến người khác đau lòng, Lạc Nghệ Hằng đứng lên, nhưng không có dáng vẻ đi về, một lúc sau, anh ta mới đắn đo hỏi: “Em làm sao vậy? Dì nhỏ nói hai ngày nay em không ăn cái gì, có phải dạ dày không thoải mái?”
Đâu chỉ không thể nào ăn, Giản Nặc ăn cái gì cũng nôn ra, nhưng không muốn cho mọi người biết. Bác sĩ đã làm kiểm tra cho cô, nói rằng cô vốn có bệnh đau dạ dày, hôn mê vài ngày không thể ăn uống khiến cho vết lở loét có xu hướng phát triển lan rộng, thêm việc sau khi tỉnh lại cảm xúc uất ức, khiến cho chức năng dạ dày đặc biệt kém, phải cẩn thận chậm rãi điều trị mới có thể khôi phục. Die nd da nl e q uu ydo n
Sắc mặt Giản Nặc tái nhợt, không một tia huyết sắc, nhưng vẫn mỉm cười ấm áp, cô nhẹ giọng: “Không sao, em cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Không phải buổi trưa còn ăn một chén canh lớn hay sao.” Cô tiều tụy đều thấy được trong mắt anh ta, cô có thể hiểu được lo lắng của anh ta.
Lạc Nghệ Hằng không tin lời cô nói, săn sóc kéo cao áo: “Cãi nhau với anh ta?” Nếu đổi lại trước kia dù thế nào anh ta cũng không nói ra miệng, nhưng từ lúc cho Cốc Trì cú đấm kia, thì không còn muốn giấu tình cảm với cô, kích động muốn đưa cô nép vào cánh chim an toàn, ý nghĩ của anh ta thật đơn giản, đơn giản đến khiêm nhường, chỉ sợ cô đau lòng, hy vọng cô luôn sống Die nd da nl e q uu ydo n tốt.
Giản Nặc nghe vậy thì sửng sốt, cảm giác đau lòng lại ập đến, cô kinh ngạc đưa tay đặt trước ngực, miệng thì thào: “Không có.” Cãi nhau cái gì? Không có gì hay cãi nhau. Lúc biết được toàn bộ sự việc, Giản Nặc không tìm được lập trường để cãi nhau. Đêm khuya cô không ngủ được, thời điểm mất ngủ lòng cô vì mối quan hệ phức tạp của bọn họ mà không thể cân bằng cuộc sống. Cô không biết cuối cùng nên phản ứng như thế nào. Vì thế, cô trở nên trầm mặc, ngay cả Cốc Trì ở bên cô cũng không thể nói gì Die nd da nl e q uu ydo n hơn.
Cốc Trì cũng cảm nhận được tâm trạng cô chuyển biến, anh tận lực đối tốt với cô, chẳng ngại tay cô vẫn hoạt động bình thường, như cũ cho cô ăn cơm, anh càng như vậy Giản Nặc càng khó khăn. Buổi tối nghe được cô trở mình, tim của anh đau đến không chịu được. Tình huống giằng co ba ngày, Cốc Trì không thể mỗi phút mỗi giây bên cô, buổi tối luôn xuất hiện với cô. Tựa như nghĩ thông suốt phương pháp thời gian bên cô ngắn lại, giảm bớt đau đớn cho trái tim cô.
“Tiểu Nặc, đừng uất ức chính mình.” Lạc Nghệ Hằng rốt cuộc vẫn nói ra, giọng nói trầm ấm giàu từ tính. Chưa bao giờ kêu tên cô dễ dàng, vậy mà đã nói ra miệng, giống như dự báo muốn phá vỡ mối quan hệ nào đó.
Nếu Giản Nặc thấy được, nhất định sẽ bị đôi mắt đau đớn kia của Lạc Nghệ Hằng chỉ cần nhìn kỹ cũng khiến người đau lòng thuyết phục, anh ta để lộ đôi mắt đầy tang thương, người phụ nữ nào cũng không chịu được, dù chỉ một cái!!!
Lời nói quan tâm của anh ta khiến Giản Nặc không thể kiềm chế đau lòng, lệ dâng đến mắt, từng chút lan tràn đến hốc mắt, kìm chế không để rơi xuống, cô đưa tay hướng đến nơi anh ta đứng, sau đó cầm tay anh ta tùy ý, nghẹn ngào nói: “Đàn anh, em chưa từng mãnh liệt hy vọng một người hạnh phúc đến vậy, anh nhất định phải hạnh phúc, nếu không Giản Nặc không yên lòng.” Anh ta thâm tình không cần hồi đáp, chỉ mong anh ta sớm gặp được người khiến anh mở lòng, bên nhau đến già. Trừ chúc phúc, cô không làm gì được. Die nd da nl e q uu ydo n
Thương tâm đáy mắt Lạc Nghệ Hằng bị vóc dáng tiều tụy mong đợi của Giản Nặc thiêu đốt, tầm mắt chăm chú chầm chậm khuếch tán bốn phía, khiến trong không khí dần có độ ẩm của nước mắt.
Cốc Trì đứng từ xa, nhìn Lạc Nghệ Hằng và Giản Nặc cạnh nhau, nhìn anh ta cầm tay cô, một hồi lâu sau.
Đến thời điểm cơm chiều khẩu vị Giản Nặc như cũ rất kém, ngửi được mùi canh đã muốn nôn ra. Giản Chính Minh đau lòng con gái, vuốt tóc cô hơn nửa ngày không nói nên lời, đợi sắc mặt cô khôi phục lại, ông lại chậm rãi xới cơm: “Tiểu Nặc, thử ăn một chút, trông chờ vào truyền dịch đối với cơ thê con không tốt.”
Giản Nặc thực sự không ăn vào, đang nghĩ nên cự tuyệt uyển chuyển như thế nào mới không làm cha lo lắng, thì có người đẩy cửa bước vào, cô nghe được giọng nói trầm ấm của Cốc Trì: “Anh đến rồi.”
Nhìn thấy Cốc Trì, tâm tình Giản Chính Minh tương đối phức tạp, quay đầu nói với Giản Nặc: “Cha đi xem mẹ con.” Vừa nói thì đã đứng lên, chạm mắt với Cốc Trì rồi thay đổi, sau đó bình tĩnh rời đi chỗ khác.
Giản Nặc mẫn cảm thấy được lạnh nhạt bất thường giữa hai người đàn ông, nhưng cô không thể nhìn thấy,không thể dùng lý trí suy đoán, cô theo bản năng nhíu mi, vẻ mặt như nghĩ đến chuyện gì, nguyên lai những ý niệm không nên có bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Cốc Trì mở bình thủy đem cháo đổ ra, nhẹ nhàng thổi nguổi đưa đến bên miệng Giản Nặc: “Là cháo, không có thêm gì, sẽ không ngấy, ăn nhiều một chút.” Biết khẩu vị cô không tốt, anh cố nhịn đem cháo không đến.
Giọng điệu của anh rất ôn nhu, Giản Nặc nghe được lòng đau xót, quật cường quay đầu đi không chịu hé miệng, như trẻ nhỏ đang tức giận. Với cô, Cốc Trì rất kiên nhẫn. Áp chế vị chát trong lòng, anh dịu dàng: “Nghe lời nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook