Lời Hứa Của Giản Trì
-
Chương 11: Đau thương khó quên
"Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn."
Giản Nặc nghe thấy tiếng thở dài của anh, chỉ muốn rơi lệ.
Cứ nhớ đến những đau khổ kìm nén suôt bốn năm, tưởng như sẽ chia lìa nhau cả đời dài này, cô đã ôm giữ lâu như vậy mệt như vậy, kém chút nữa thôi đã cho rằng cuộc đời này sẽ chỉ biết đến chuyện tình yêu trong kịch, tự đạo tự diễn, rốt cuộc, anh cũng trở về.
Giản Nặc ngước mắt nhìn, ánh mắt mông lung rưng rưng không tiếng động lộ ra vẻ bi thương, cô nghẹn ngào lên tiếng: "Có phải qua tối nay, sẽ lại đi nữa không.... ......" Cô vẫn còn yêu anh, tình yêu không được đáp lại thì nhiệt tình cũng bị hao mòn hết, câu 'làm bạn' có lẽ là lời nói tuyệt tình, thống khổ vô biên nhất mà con người ta từng nghe, tất cả bướng bỉnh, tất cả những kiên trì cùng chờ đợi chẳng biết tại sao lại ngây ngốc si mê, chỉ vì, cô yêu anh. Nhưng cô sợ ý nghĩa của buổi đoàn tụ tối nay lại là chia lìa, cô cần một lời hứa hẹn của anh.
Đúng như Diệp Ưu Lý từng nói, Giản Nặc đúng là ngốc, hơn nữa là ngu muội, nhưng chính thái độ này, Giản Nặc không cho là cô mê muội, từ trước đến nay cô luôn rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo cô càng biết bản thân mình yêu anh bao nhiêu, càng tỉnh táo càng không chịu nổi nỗi đau mất đi đó.
Nỗi đau 'tê tâm liệt phế' đó, chỉ một lần cũng đủ khiến người ta mất mạng.
Cốc Trì nhắm chặt hai mắt, giống như đang giãy dụa lựa chọn cái gì, một lúc lâu sau, anh mới nới lỏng vòng ôm ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà lạnh lẽo của cô dán lên ngực trái của mình, như muốn đè lại đau đớn đang xé rách trong đó, ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của cô, giọng nói khàn đi: "Bốn năm qua, em vẫn thủy chung ở nơi này, cùng anh một tấc không dời." Chữ cuối cùng thốt ra, anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng in xuống, như cơn gió nhẹ phất qua gò má cô, cô nghe được anh vô cùng cẩn trọng nói: "Tiểu Nặc, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Đến cuối cùng, vẫn muốn hứa hẹn cùng cô. Cốc Trì có một loại cảm giác vô lực mãnh liệt. Trong giây phút kia, anh đọc được những đau đớn cùng tổn thương đè nén trong mắt Giản Nặc, anh biết, nếu anh lại viện cớ lần nữa, đoạn tình cảm này của bọn họ sẽ 'vạn kiếp bất phục'.
Ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lóe lên những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, sáng lạn vô cùng, ánh trăng sáng tỏ kết hợp với ngọn đèn vàng trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối.
Giản Nặc nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy chợt nhuộm lên một nỗi ưu thương khó nói thành lời, rồi dần dần trở nên trong trẻo dịu dàng.
Nghe thấy anh nói 'Không xa nhau nữa', Giản Nặc không nói thành lời, ngón tay mảnh khảnh gắt gao bám chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh, tựa như rất sợ chỉ một giây sau anh sẽ biến mất, tựa đầu vào ngực anh, buông thõng đôi hàng mi, hít thật sâu mùi hương mà cô vô cùng lưu luyến, cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô nức nở nghẹn ngào khiến cho trái tim Cốc Trì như bị kim châm, anh nghiêng đầu cực lực kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên đi vào phòng khách, cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, ôm cả người cô vào trong lòng, yêu thương vỗ nhẹ lưng cô an ủi, nhưng không thể nào khiến cô ngừng lại được.
Gió đêm mát mẻ làm lay động cả bức rèm cửa màu trắng ngà, làm cho tấm lụa mỏng tung bay như đang nhảy múa, đêm khuya tĩnh lặng khiến cho bầu không khí càng thêm thê lương và thần bí, người con gái vì yêu mà khổ sở chờ đợi suốt bốn năm ủy khuất ngã vào lòng Cốc Trì khóc nghẹn, tiếng khóc dưới bóng đêm càng trở nên bi thương xót xa. Không ai để ý đến thời gian trôi qua, bọn họ ôm nhau, cùng nhau trút bỏ hết những chua xót cùng nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng.
Cho đến khi tiếng khóc của Giản Nặc dần dần ngưng lại, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn. Ngón tay thon dài của Cốc Trì nhẹ nhàng mơn trớn gò má non mịn của cô, sâu thẳm trong đôi mắt ngập tràn yêu thương cùng thương tiếc.
Hai mắt Giản Nặc vì khóc mà sưng lên, lúc này vẫn không nhúc nhích làm tổ trong lòng anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Cốc Trì cuối đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, sâu trong mắt hiện ra mấy phần ôn nhu, anh khẽ hỏi: "Ngày mai còn phải đi làm, không muốn về phòng nghỉ ngơi hả?"
Lông mi dài khẽ động một chút, Giản Nặc lắc đầu, vươn hai tay vắt ngang hông anh ôm chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cổ họng khàn khàn nói: "Anh vẫn còn chưa nói vì sao bỗng nhiên rời đi!" Không nói một lời bỏ đi suốt bốn năm, cô nghĩ cô có quyền yêu cầu một lời giải thích.
Giọng điệu vừa như trách cứ lại giống như làm nũng, khiến cho đáy lòng Cốc Trì không khỏi thở dài một tiếng, anh biết tối nay bất luận thế nào cũng không trốn tránh được, bế ngang người cô lên, đợi đến khi đặt cô an trí ở trên giường trong phòng ngủ, anh cũng cởi áo khoác của mình ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, kéo cái chăn mỏng đắp lên cả hai người, cuối cùng mới thấp giọng khiển trách: "Vẫn ngang ngược như thế."
Giản Nặc gối lên cánh tay anh, thân thể nhỏ nhắn cương cứng không dám động đậy, đối với tư thế lúc này của hai người vẫn có chút không thích ứng được. Bọn họ đã từng là người yêu, anh cũng đã từng ôm cô, hôn cô, nhưng gần gũi nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thiếu nữ nghịch ngợm tùy hứng khi đó đã lột xác, giờ đây bọn họ đều đã trưởng thành, hơi thở nam tính đặc hữu trên người Cốc Trì gần trong gang tấc, khiến cho cô hoảng loạn lo lắng.
Cảm nhận được cô khẩn trương, Cốc Trì bật cười, lại gần yêu thương hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh bây giờ mệt tới không còn sức lực mà bắt nạt em nữa đâu."
Mấy năm nay, không chỉ có tâm trí mệt mỏi, thân thể cũng liều mạng 'tranh đấu' đến gần như bị rút cạn sức lực. Rất nhiều đêm anh không thể chợp mắt, hiện tại cô nằm trong lòng anh, chân thật khiến cho anh không thể không chế nhịp tim mình, nhưng Cốc Trì thầm nghĩ, chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm thật tốt, đơn thuần chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Giản Nặc lặng yên không tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhẹ nhàng tránh khỏi ôm ấp của anh, trở mình quay lưng lại với anh. Anh không biết những lúc ở chung với anh, cô vẫn xấu hổ như vậy.
Kỳ thực, ở một vài phương diện, bọn họ đều chưa từng thay đổi. Ví như người từ trước đến giờ luôn lạnh lùng như Cốc Trì khi ở cạnh cô sẽ nói nhiều hơn, ví như chỉ có ở trước mặt anh Giản Nặc mới không tự giác mà lộ ra bản tính xấu hổ ngại ngùng của thiếu nữ.
Hai người như vậy, mới là 'chốn trở về' của nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra chứ?!
Biết cô ít nhiều có chút không quen với việc đột nhiên thân thiết như vậy, Cốc Trì cũng không cố gắng tiếp cận, tay trái chống đầu nằm nghiêng, tay phải như có như không vuốt ve tóc cô, nhưng không hề có nửa bước tiếp xúc thân thể, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn sườn mặt cô, suy nghĩ bay xa.
Anh nhớ lần đầu tiên bọn họ ôm ấp, người con gái xưa nay vẫn luôn hoạt bát lại cực kỳ khẩn trương cũng như yên tĩnh, thân thể run nhè nhẹ, gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự tín nhiệm. Xa nhau bốn năm, cô vẫn còn nhiều thẹn thùng càng nhiều kháng cự đi, dù sao, anh bây giờ đối với cô mà nói tồn tại cảm giác xa lạ, bọn họ cần chút thời gian để thích ứng.
Bỗng nhiên Cốc Trì rất nhớ đến bộ dáng cười ngây ngô đong đưa cánh tay anh làm nũng của cô nhiều năm trước, nét cười bên khóe miệng còn chưa kịp lan ra trong đầu chợt hiện ra hình cảnh cha mẹ qua đời cùng những trận biến cố không thể ngăn cản, trong lòng như bị rỉ máu, đáy mắt xẹt qua một tia đau thương, anh vì vận mệnh 'vật đổi sao dời' cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực, theo bản năng ôm sát lấy cô, hô hấp nóng rực trở nên nặng nề khác thường, rốt cuộc anh cũng mở miệng: "Tình huống lúc đó, anh không thể không đi."
Mẹ anh đi du lịch nghỉ ngơi lại bỏ mình ở hiện trường tai nạn xe cộ, cha anh bị trọng thương lại chịu thêm bệnh tim kích động bị đẩy vào phòng cấp cứu, tính mạng nguy kịch. Lúc Cốc Trì biết tin, cảm giác như trời long đất lở, anh mơ hồ cảm nhận được tiếp theo sẽ còn 'cuồng pphong bão táp' lớn hơn nữa, những lo lắng tiềm ẩn đó bây giờ sắp trở thành kiếp nạn.
Lồng ngực anh kề sát lưng cô, lời nói tận lực mà vững vàng giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến mình, Giản Nặc nghe được anh ở phía sau bình tĩnh nói: "Lúc anh xuống máy bay, ba mẹ đều đã không còn, bọn họ chết như vậy nhìn bên ngoài giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn."
Giản Nặc nghe xong thân thể bỗng cứng đờ, đã từng nghĩ tới vô số lý do anh dời đi, nhưng tuyệt đối không ngờ năm ấy, anh phải đối mặt với nhiều chuyện đau thương như thế. Chịu đựng xa cách, đồng thời đối mặt với cái chết của cha mẹ mình, cô không thể nào tưởng tượng được lúc đó Cốc Trì làm thế nào để chống đỡ được ở nơi đất khách quê người, hai mắt cô ẩm ướt, trái tim thoáng chốc mềm nhũn, kiên định nắm giữ bàn tay anh đang đặt bên eo cô, dường như muốn dùng sự ấm áp của mình tiếp thêm sức lực cho anh, dù có 'thiên ngôn vạn ngữ' lúc này cũng không tài nào thốt lên được.
Có lẽ, cô không nên chất vấn anh đến cùng. Anh đã trở lại, trở về là tốt rồi. Đối với Cốc Trì, Giản Nặc vì yêu, sẽ phá lệ khoan dung.
Đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn trong tay mình, Cốc Trì cúi đầu phủ bên tai cô, nói: "Không sao rồi, tất cả đều đã qua." Anh không đắm chìm trong thống khổ và bất lực, vì anh không có thời gian, cũng không có tâm trí, anh đã sớm bị đoạn thời gian đen tối kia bắt tiếp nhận sự thực ba mẹ anh qua đời. Hiện thực tàn nhẫn nói cho anh biết, phải kiên cường sống sót mới có tư cách nói đến tương lai, nhất là tương lai của anh và Giản Nặc.
"Muốn cho bọn họ an tâm mà ra đi, nên tang lễ tiến hành ở nước ngoài." Cốc Trì không nhịn được mà thở dài, nhớ lại tình cảnh bản thân một mình trơ trọi đứng trước mặt ba mẹ thân thể đã lạnh lẽo, lồng ngực đau nhói, "Sau đó sản nghiệp nhà họ Cốc bị đổi chủ họ Nguyên, trừ bỏ sáu khu bất động sản đứng tên ba anh, bao gồm cả Trúc Hải do ông nội sáng lập, danh chính ngôn thuận đổi tên là Nguyên Nghị."
Cốc Trì vĩnh viễn không quên được giọng điệu cao ngạo của Nguyên Nghị khi gọi điện tới, anh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ hắn ta nói: "Cốc Trì, tất cả nhà họ Cốc đã nằm trong tay ta, xem ra mày cũng chỉ có thể giống cha mẹ mày chôn xương ở nơi xứ người này thôi.... ..." Âm thanh chói tai đó dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Cốc Trì không nói một lời, im lặng cúp điện thoại.
Kế tiếp là quãng thời gian người ta không muốn trải qua nhất, Cốc Trì cũng không muốn nhớ đến, chỉ khi nào nhắm mắt lại, những hình ảnh trước mắt liền không tự giác mà cắt thành máu tanh cùng hắc ám. Không phải là anh nhẫn tâm không nghĩ tới việc liên lạc với cô, ở thời điểm yếu đuối nhất anh có bao nhiêu tưởng niệm nhớ nhung mà Giản Nặc không biết, vô số lần anh nhấn số gọi điện cho cô, nhưng luôn tại con số cuối cùng dằn lòng mà cắt đứt. Gọi rồi thì sao, nói cái gì chứ, không có tương lai, cũng không thể hứa hẹn, anh cũng không biết gọi cho cô có ý nghĩa gì nữa. Anh khi đó, không thể xoay trở 'càn khôn', tổn hao hết tâm lực để đối phó với đám người do Nguyên Nghị phái đến, Cốc Trì thực sự không biết mình có thể bảo toàn mạng trở về nước hay không. Đến khi đã san bằng tất cả, đã là một năm sau đó.
Anh nằm trên giường vẻn vẹn ba ngày không uống một giọt nước, đến ngày thứ tư bước ra khỏi cửa phòng, lại không thể thích ứng được với ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, theo bản năng lấy tay che mắt, anh tựa mình lên cửa nhìn về hướng quê nhà, chậm rãi ngã xuống. Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của Cốc Trì đã thay đổi toàn bộ, anh lấy tác phong sắc bén ngoan tuyệt, nhờ tài năng và sự nhanh nhạy thiên phú nhanh chóng phất lên ở lĩnh vực kinh doanh cờ bạc.
"Nguyên Nghị là ai?" Giản Nặc xoay người lại hỏi anh.
"Người mà ba anh ủy nhiệm làm tổng giám đốc của Trúc Hải."
"Tổng giám đốc?" Giản Nặc kinh ngạc, nói cho cùng cũng chỉ là nhân viên quản lý, làm sao có thể danh chính ngôn thuận thay thế tổng giám đốc tiếp quản toàn bộ sản nghiệp?
Đoán biết được sự nghi hoặc của cô, ánh mắt Cốc Trì đột nhiên trầm xuống, anh lạnh lùng nói: "Hắn ta có bản di chúc của ba anh. Qua giám đinh, bản di chúc đó có hiệu lực."
Câu nói nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn giấu bi thương quá mức nặng nề. Giản Nặc vô cùng ngạc nhiên.
Khiến người ta không thể tin được là sự thay đổi của bản di chúc này đã biến đổi cả vận mệnh của Cốc Trì, khiến cho một người độc thân ở nước ngoài trở thành hai bàn tay trắng, tại khoản bị đóng băng, làm xong tang lễ cho ba mẹ mình, cũng là lúc anh không một xu dính túi.
Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn # June_duahau
"Hắn ta âm thầm phái người ngăn cản anh về nước, cho đến khi anh hoàn toàn bỏ lỡ mất cơ hội lên máy bay." Cốc Trì tạm dừng hồi lâu, như là để bình ổn cảm xúc, tới khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào gương mặt anh, anh mới cong môi cười một tiếng, khẽ cụng vào trán cô, nhàn nhạt nói: "Anh từng thề với trời, khi chưa lấy lại được Trúc Hải anh quyết không về nước." Anh muốn cho Nguyên Nghị chống mắt lên xem anh làm thế nào 'tay trắng dựng lên cơ đồ', lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Cốc đã bị hắn đoạt đi.
"Trước khi đi đã đoán trước được khả năng xảy ra biến cố, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới cục diện lại phát triển khiến người ta không thể kiểm soát được như vậy." Ôm lấy cô, anh thấp giọng nói: "Không phải là anh không muốn trở về. Thứ lỗi cho anh, Tiểu Nặc."
Trong lòng Giản Nặc vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví như tại sao Nguyên Nghị lại có trong tay di chúc của ba anh? Ví như nếu di chúc trong tay hắn ta là xác thực vậy ba anh thực sự tỉnh táo giao toàn bộ cho hắn ta? Ví như tại sao hắn ta lại cam lòng thua mua tất cả sản nghiệp nhà họ Cốc? Có phải thân phận Nguyên Nghị không đơn giản như lời anh nói chỉ là Tổng Giám Đốc của Trúc Hải? Nhưng mà lúc này, cô chỉ muốn an ủi trái tim bị thương của anh. Vì thế, Giản Nặc trở người ôm lấy thắt lưng anh: "Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn." Cô muốn nói, cho dù anh đã trải qua những gì, anh vẫn tồn tại trong cô, không bởi vì chia kìa mà có một chút thay đối.
Trái tim lạnh lẽo lâu nay trong nháy mắt mềm mại ướt át, Cốc Trì khuất phục hiện thực ấm áp này, quyết định giấu diếm sự thực trận biến cố năm đó người nhà cô đã đảm nhận vai trò gì.
End.
Giản Nặc nghe thấy tiếng thở dài của anh, chỉ muốn rơi lệ.
Cứ nhớ đến những đau khổ kìm nén suôt bốn năm, tưởng như sẽ chia lìa nhau cả đời dài này, cô đã ôm giữ lâu như vậy mệt như vậy, kém chút nữa thôi đã cho rằng cuộc đời này sẽ chỉ biết đến chuyện tình yêu trong kịch, tự đạo tự diễn, rốt cuộc, anh cũng trở về.
Giản Nặc ngước mắt nhìn, ánh mắt mông lung rưng rưng không tiếng động lộ ra vẻ bi thương, cô nghẹn ngào lên tiếng: "Có phải qua tối nay, sẽ lại đi nữa không.... ......" Cô vẫn còn yêu anh, tình yêu không được đáp lại thì nhiệt tình cũng bị hao mòn hết, câu 'làm bạn' có lẽ là lời nói tuyệt tình, thống khổ vô biên nhất mà con người ta từng nghe, tất cả bướng bỉnh, tất cả những kiên trì cùng chờ đợi chẳng biết tại sao lại ngây ngốc si mê, chỉ vì, cô yêu anh. Nhưng cô sợ ý nghĩa của buổi đoàn tụ tối nay lại là chia lìa, cô cần một lời hứa hẹn của anh.
Đúng như Diệp Ưu Lý từng nói, Giản Nặc đúng là ngốc, hơn nữa là ngu muội, nhưng chính thái độ này, Giản Nặc không cho là cô mê muội, từ trước đến nay cô luôn rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh táo cô càng biết bản thân mình yêu anh bao nhiêu, càng tỉnh táo càng không chịu nổi nỗi đau mất đi đó.
Nỗi đau 'tê tâm liệt phế' đó, chỉ một lần cũng đủ khiến người ta mất mạng.
Cốc Trì nhắm chặt hai mắt, giống như đang giãy dụa lựa chọn cái gì, một lúc lâu sau, anh mới nới lỏng vòng ôm ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà lạnh lẽo của cô dán lên ngực trái của mình, như muốn đè lại đau đớn đang xé rách trong đó, ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của cô, giọng nói khàn đi: "Bốn năm qua, em vẫn thủy chung ở nơi này, cùng anh một tấc không dời." Chữ cuối cùng thốt ra, anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng in xuống, như cơn gió nhẹ phất qua gò má cô, cô nghe được anh vô cùng cẩn trọng nói: "Tiểu Nặc, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Đến cuối cùng, vẫn muốn hứa hẹn cùng cô. Cốc Trì có một loại cảm giác vô lực mãnh liệt. Trong giây phút kia, anh đọc được những đau đớn cùng tổn thương đè nén trong mắt Giản Nặc, anh biết, nếu anh lại viện cớ lần nữa, đoạn tình cảm này của bọn họ sẽ 'vạn kiếp bất phục'.
Ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lóe lên những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, sáng lạn vô cùng, ánh trăng sáng tỏ kết hợp với ngọn đèn vàng trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối.
Giản Nặc nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy chợt nhuộm lên một nỗi ưu thương khó nói thành lời, rồi dần dần trở nên trong trẻo dịu dàng.
Nghe thấy anh nói 'Không xa nhau nữa', Giản Nặc không nói thành lời, ngón tay mảnh khảnh gắt gao bám chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh, tựa như rất sợ chỉ một giây sau anh sẽ biến mất, tựa đầu vào ngực anh, buông thõng đôi hàng mi, hít thật sâu mùi hương mà cô vô cùng lưu luyến, cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô nức nở nghẹn ngào khiến cho trái tim Cốc Trì như bị kim châm, anh nghiêng đầu cực lực kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên đi vào phòng khách, cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, ôm cả người cô vào trong lòng, yêu thương vỗ nhẹ lưng cô an ủi, nhưng không thể nào khiến cô ngừng lại được.
Gió đêm mát mẻ làm lay động cả bức rèm cửa màu trắng ngà, làm cho tấm lụa mỏng tung bay như đang nhảy múa, đêm khuya tĩnh lặng khiến cho bầu không khí càng thêm thê lương và thần bí, người con gái vì yêu mà khổ sở chờ đợi suốt bốn năm ủy khuất ngã vào lòng Cốc Trì khóc nghẹn, tiếng khóc dưới bóng đêm càng trở nên bi thương xót xa. Không ai để ý đến thời gian trôi qua, bọn họ ôm nhau, cùng nhau trút bỏ hết những chua xót cùng nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng.
Cho đến khi tiếng khóc của Giản Nặc dần dần ngưng lại, cảm xúc cuối cùng cũng bình ổn. Ngón tay thon dài của Cốc Trì nhẹ nhàng mơn trớn gò má non mịn của cô, sâu thẳm trong đôi mắt ngập tràn yêu thương cùng thương tiếc.
Hai mắt Giản Nặc vì khóc mà sưng lên, lúc này vẫn không nhúc nhích làm tổ trong lòng anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Cốc Trì cuối đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, sâu trong mắt hiện ra mấy phần ôn nhu, anh khẽ hỏi: "Ngày mai còn phải đi làm, không muốn về phòng nghỉ ngơi hả?"
Lông mi dài khẽ động một chút, Giản Nặc lắc đầu, vươn hai tay vắt ngang hông anh ôm chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cổ họng khàn khàn nói: "Anh vẫn còn chưa nói vì sao bỗng nhiên rời đi!" Không nói một lời bỏ đi suốt bốn năm, cô nghĩ cô có quyền yêu cầu một lời giải thích.
Giọng điệu vừa như trách cứ lại giống như làm nũng, khiến cho đáy lòng Cốc Trì không khỏi thở dài một tiếng, anh biết tối nay bất luận thế nào cũng không trốn tránh được, bế ngang người cô lên, đợi đến khi đặt cô an trí ở trên giường trong phòng ngủ, anh cũng cởi áo khoác của mình ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh, kéo cái chăn mỏng đắp lên cả hai người, cuối cùng mới thấp giọng khiển trách: "Vẫn ngang ngược như thế."
Giản Nặc gối lên cánh tay anh, thân thể nhỏ nhắn cương cứng không dám động đậy, đối với tư thế lúc này của hai người vẫn có chút không thích ứng được. Bọn họ đã từng là người yêu, anh cũng đã từng ôm cô, hôn cô, nhưng gần gũi nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên. Thiếu nữ nghịch ngợm tùy hứng khi đó đã lột xác, giờ đây bọn họ đều đã trưởng thành, hơi thở nam tính đặc hữu trên người Cốc Trì gần trong gang tấc, khiến cho cô hoảng loạn lo lắng.
Cảm nhận được cô khẩn trương, Cốc Trì bật cười, lại gần yêu thương hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh bây giờ mệt tới không còn sức lực mà bắt nạt em nữa đâu."
Mấy năm nay, không chỉ có tâm trí mệt mỏi, thân thể cũng liều mạng 'tranh đấu' đến gần như bị rút cạn sức lực. Rất nhiều đêm anh không thể chợp mắt, hiện tại cô nằm trong lòng anh, chân thật khiến cho anh không thể không chế nhịp tim mình, nhưng Cốc Trì thầm nghĩ, chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm thật tốt, đơn thuần chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Giản Nặc lặng yên không tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhẹ nhàng tránh khỏi ôm ấp của anh, trở mình quay lưng lại với anh. Anh không biết những lúc ở chung với anh, cô vẫn xấu hổ như vậy.
Kỳ thực, ở một vài phương diện, bọn họ đều chưa từng thay đổi. Ví như người từ trước đến giờ luôn lạnh lùng như Cốc Trì khi ở cạnh cô sẽ nói nhiều hơn, ví như chỉ có ở trước mặt anh Giản Nặc mới không tự giác mà lộ ra bản tính xấu hổ ngại ngùng của thiếu nữ.
Hai người như vậy, mới là 'chốn trở về' của nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra chứ?!
Biết cô ít nhiều có chút không quen với việc đột nhiên thân thiết như vậy, Cốc Trì cũng không cố gắng tiếp cận, tay trái chống đầu nằm nghiêng, tay phải như có như không vuốt ve tóc cô, nhưng không hề có nửa bước tiếp xúc thân thể, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ngắm nhìn sườn mặt cô, suy nghĩ bay xa.
Anh nhớ lần đầu tiên bọn họ ôm ấp, người con gái xưa nay vẫn luôn hoạt bát lại cực kỳ khẩn trương cũng như yên tĩnh, thân thể run nhè nhẹ, gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự tín nhiệm. Xa nhau bốn năm, cô vẫn còn nhiều thẹn thùng càng nhiều kháng cự đi, dù sao, anh bây giờ đối với cô mà nói tồn tại cảm giác xa lạ, bọn họ cần chút thời gian để thích ứng.
Bỗng nhiên Cốc Trì rất nhớ đến bộ dáng cười ngây ngô đong đưa cánh tay anh làm nũng của cô nhiều năm trước, nét cười bên khóe miệng còn chưa kịp lan ra trong đầu chợt hiện ra hình cảnh cha mẹ qua đời cùng những trận biến cố không thể ngăn cản, trong lòng như bị rỉ máu, đáy mắt xẹt qua một tia đau thương, anh vì vận mệnh 'vật đổi sao dời' cảm thấy bất đắc dĩ và vô lực, theo bản năng ôm sát lấy cô, hô hấp nóng rực trở nên nặng nề khác thường, rốt cuộc anh cũng mở miệng: "Tình huống lúc đó, anh không thể không đi."
Mẹ anh đi du lịch nghỉ ngơi lại bỏ mình ở hiện trường tai nạn xe cộ, cha anh bị trọng thương lại chịu thêm bệnh tim kích động bị đẩy vào phòng cấp cứu, tính mạng nguy kịch. Lúc Cốc Trì biết tin, cảm giác như trời long đất lở, anh mơ hồ cảm nhận được tiếp theo sẽ còn 'cuồng pphong bão táp' lớn hơn nữa, những lo lắng tiềm ẩn đó bây giờ sắp trở thành kiếp nạn.
Lồng ngực anh kề sát lưng cô, lời nói tận lực mà vững vàng giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến mình, Giản Nặc nghe được anh ở phía sau bình tĩnh nói: "Lúc anh xuống máy bay, ba mẹ đều đã không còn, bọn họ chết như vậy nhìn bên ngoài giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn."
Giản Nặc nghe xong thân thể bỗng cứng đờ, đã từng nghĩ tới vô số lý do anh dời đi, nhưng tuyệt đối không ngờ năm ấy, anh phải đối mặt với nhiều chuyện đau thương như thế. Chịu đựng xa cách, đồng thời đối mặt với cái chết của cha mẹ mình, cô không thể nào tưởng tượng được lúc đó Cốc Trì làm thế nào để chống đỡ được ở nơi đất khách quê người, hai mắt cô ẩm ướt, trái tim thoáng chốc mềm nhũn, kiên định nắm giữ bàn tay anh đang đặt bên eo cô, dường như muốn dùng sự ấm áp của mình tiếp thêm sức lực cho anh, dù có 'thiên ngôn vạn ngữ' lúc này cũng không tài nào thốt lên được.
Có lẽ, cô không nên chất vấn anh đến cùng. Anh đã trở lại, trở về là tốt rồi. Đối với Cốc Trì, Giản Nặc vì yêu, sẽ phá lệ khoan dung.
Đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn trong tay mình, Cốc Trì cúi đầu phủ bên tai cô, nói: "Không sao rồi, tất cả đều đã qua." Anh không đắm chìm trong thống khổ và bất lực, vì anh không có thời gian, cũng không có tâm trí, anh đã sớm bị đoạn thời gian đen tối kia bắt tiếp nhận sự thực ba mẹ anh qua đời. Hiện thực tàn nhẫn nói cho anh biết, phải kiên cường sống sót mới có tư cách nói đến tương lai, nhất là tương lai của anh và Giản Nặc.
"Muốn cho bọn họ an tâm mà ra đi, nên tang lễ tiến hành ở nước ngoài." Cốc Trì không nhịn được mà thở dài, nhớ lại tình cảnh bản thân một mình trơ trọi đứng trước mặt ba mẹ thân thể đã lạnh lẽo, lồng ngực đau nhói, "Sau đó sản nghiệp nhà họ Cốc bị đổi chủ họ Nguyên, trừ bỏ sáu khu bất động sản đứng tên ba anh, bao gồm cả Trúc Hải do ông nội sáng lập, danh chính ngôn thuận đổi tên là Nguyên Nghị."
Cốc Trì vĩnh viễn không quên được giọng điệu cao ngạo của Nguyên Nghị khi gọi điện tới, anh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ hắn ta nói: "Cốc Trì, tất cả nhà họ Cốc đã nằm trong tay ta, xem ra mày cũng chỉ có thể giống cha mẹ mày chôn xương ở nơi xứ người này thôi.... ..." Âm thanh chói tai đó dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Cốc Trì không nói một lời, im lặng cúp điện thoại.
Kế tiếp là quãng thời gian người ta không muốn trải qua nhất, Cốc Trì cũng không muốn nhớ đến, chỉ khi nào nhắm mắt lại, những hình ảnh trước mắt liền không tự giác mà cắt thành máu tanh cùng hắc ám. Không phải là anh nhẫn tâm không nghĩ tới việc liên lạc với cô, ở thời điểm yếu đuối nhất anh có bao nhiêu tưởng niệm nhớ nhung mà Giản Nặc không biết, vô số lần anh nhấn số gọi điện cho cô, nhưng luôn tại con số cuối cùng dằn lòng mà cắt đứt. Gọi rồi thì sao, nói cái gì chứ, không có tương lai, cũng không thể hứa hẹn, anh cũng không biết gọi cho cô có ý nghĩa gì nữa. Anh khi đó, không thể xoay trở 'càn khôn', tổn hao hết tâm lực để đối phó với đám người do Nguyên Nghị phái đến, Cốc Trì thực sự không biết mình có thể bảo toàn mạng trở về nước hay không. Đến khi đã san bằng tất cả, đã là một năm sau đó.
Anh nằm trên giường vẻn vẹn ba ngày không uống một giọt nước, đến ngày thứ tư bước ra khỏi cửa phòng, lại không thể thích ứng được với ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, theo bản năng lấy tay che mắt, anh tựa mình lên cửa nhìn về hướng quê nhà, chậm rãi ngã xuống. Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của Cốc Trì đã thay đổi toàn bộ, anh lấy tác phong sắc bén ngoan tuyệt, nhờ tài năng và sự nhanh nhạy thiên phú nhanh chóng phất lên ở lĩnh vực kinh doanh cờ bạc.
"Nguyên Nghị là ai?" Giản Nặc xoay người lại hỏi anh.
"Người mà ba anh ủy nhiệm làm tổng giám đốc của Trúc Hải."
"Tổng giám đốc?" Giản Nặc kinh ngạc, nói cho cùng cũng chỉ là nhân viên quản lý, làm sao có thể danh chính ngôn thuận thay thế tổng giám đốc tiếp quản toàn bộ sản nghiệp?
Đoán biết được sự nghi hoặc của cô, ánh mắt Cốc Trì đột nhiên trầm xuống, anh lạnh lùng nói: "Hắn ta có bản di chúc của ba anh. Qua giám đinh, bản di chúc đó có hiệu lực."
Câu nói nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn giấu bi thương quá mức nặng nề. Giản Nặc vô cùng ngạc nhiên.
Khiến người ta không thể tin được là sự thay đổi của bản di chúc này đã biến đổi cả vận mệnh của Cốc Trì, khiến cho một người độc thân ở nước ngoài trở thành hai bàn tay trắng, tại khoản bị đóng băng, làm xong tang lễ cho ba mẹ mình, cũng là lúc anh không một xu dính túi.
Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn # June_duahau
"Hắn ta âm thầm phái người ngăn cản anh về nước, cho đến khi anh hoàn toàn bỏ lỡ mất cơ hội lên máy bay." Cốc Trì tạm dừng hồi lâu, như là để bình ổn cảm xúc, tới khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào gương mặt anh, anh mới cong môi cười một tiếng, khẽ cụng vào trán cô, nhàn nhạt nói: "Anh từng thề với trời, khi chưa lấy lại được Trúc Hải anh quyết không về nước." Anh muốn cho Nguyên Nghị chống mắt lên xem anh làm thế nào 'tay trắng dựng lên cơ đồ', lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về nhà họ Cốc đã bị hắn đoạt đi.
"Trước khi đi đã đoán trước được khả năng xảy ra biến cố, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới cục diện lại phát triển khiến người ta không thể kiểm soát được như vậy." Ôm lấy cô, anh thấp giọng nói: "Không phải là anh không muốn trở về. Thứ lỗi cho anh, Tiểu Nặc."
Trong lòng Giản Nặc vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví như tại sao Nguyên Nghị lại có trong tay di chúc của ba anh? Ví như nếu di chúc trong tay hắn ta là xác thực vậy ba anh thực sự tỉnh táo giao toàn bộ cho hắn ta? Ví như tại sao hắn ta lại cam lòng thua mua tất cả sản nghiệp nhà họ Cốc? Có phải thân phận Nguyên Nghị không đơn giản như lời anh nói chỉ là Tổng Giám Đốc của Trúc Hải? Nhưng mà lúc này, cô chỉ muốn an ủi trái tim bị thương của anh. Vì thế, Giản Nặc trở người ôm lấy thắt lưng anh: "Cốc Trì, em vẫn là em của bốn năm trước, vẫn yêu anh như vậy, thậm chí còn yêu hơn." Cô muốn nói, cho dù anh đã trải qua những gì, anh vẫn tồn tại trong cô, không bởi vì chia kìa mà có một chút thay đối.
Trái tim lạnh lẽo lâu nay trong nháy mắt mềm mại ướt át, Cốc Trì khuất phục hiện thực ấm áp này, quyết định giấu diếm sự thực trận biến cố năm đó người nhà cô đã đảm nhận vai trò gì.
End.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook