Lời Chúc Phúc Của Odin
-
Quyển 1 - Chương 5: Viên kim cương của thần mặt trăng Mani
Viên kim cương của thần mặt trăng Mani
Vào tòa tháp, bên trong là một gian thạch thất, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được một cầu thang thật dài, bậc thềm được tạo thành từ vô số những phiến đá lơ lửng giữa không trung. Tận cùng của cầu thang có một bệ đỡ bằng đá, bên trên đó không biết được đặt báu vật gì, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ chiếu thẳng lên, thông với nóc nhà.
Tôi cùng Lando đi lên cầu thang, đến bên bệ đá kia.
Trên đó đặt một quyển sách còn để mở. Trang giấy mở ra tựa như một mặt gương màu đỏ, trong suốt, trơn nhẵn, tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Tôi thậm chí có thể thấy rõ bóng của mình phản chiếu trên bề mặt sách. Nhưng bởi trang sách kia vẽ đầy những hình thù kỳ quái, nên ánh sáng phát ra cũng như phim đèn chiếu, mang theo những vết lốm đốm dày đặc, lặng lẽ xoay quanh trong gian phòng. Lúc Lando lại gần xem, vầng ánh sáng đỏ kia cũng phản chiếu lên mặt ngài, kể cả những vệt lốm đốm kia cũng lặng lẽ chuyển động trên gò má ngài.
Lại nhìn kỹ một lần hình vẽ trên trang sách, hóa ra không phải là cái gì xa lạ, mà chính là bản đồ Sơ lược của chín thế giới[1].
[1] Trong bản đồ được vẽ trong cuốn sách, vị trí của một vài thế giới được điều chỉnh để phù hợp với tình tiết của câu truyện. Độc giả có thể xem bản chính xác tại địa chỉ http://en.wikipedia.org/w/index.php?tit ... Worlds.jpg
Chín thế giới phân thành năm tầng. Thần giới Asgard ở tầng cao nhất. Thế giới của Tinh linh ở bên dưới Thần giới Asgard một bậc. Tầng trung gian có năm thế giới: phía bắc là đất nước của băng, phía nam là quốc gia của lửa, phía đông là lãnh địa của những Người khổng lồ, còn phía tây là minh giới[2]. Nằm chính giữa là khe nứt Ginnungagap và Vanaheim. Tầng dưới là thế giới của con người. Tầng dưới cùng là quốc gia của tộc Người lùn.
[2] Địa ngục.
Đương nhiên, trên quyển sách không ghi rõ địa danh, chỉ có những quầng sáng màu vàng kim đại diện cho từng thế giới.
Nếu tôi đoán không sai, đấy chính là cuốn sách Thế giới ma pháp của Hỏa thần - cuốn sách ma pháp có thể đưa người ta đi du ngoạn thế gian, có một không hai trên cõi đời. Chỉ là, tại sao Lando lại có quyển sách này?
Đột nhiên tôi nhớ tới cuộc chuyện trò đêm trước với Shia. Tôi hỏi cô ấy: “Sức mạnh của Lando to lớn như thế, liệu ngài có thể là một trong mười hai vị chủ thần không?”.
Shia tức đến nỗi mồm miệng méo xệch cả ra, nói ngài Lando không thể là một trong mười hai vị chủ thần được. Tôi hỏi vì sao, cô ấy nói: “Cho tới bây giờ, trước khi chủ thần thức tỉnh thì họ đều là những con người rất bình thường. Trừ phi Lando là Odin hoặc Loki. Thế nhưng, cứ coi như sức mạnh chưa hoàn toàn thức tỉnh, thì tính cách đặc thù cũng không thể thay đổi. Thần thơ ca Bragi của tộc Aesir đã từng tiên đoán, Odin sống lại sẽ là một chàng trai trưởng thành với mái tóc đen, vô cùng chững chạc; còn Loki sống lại sẽ là một Thần tộc đang độ tuổi giao giữa hai ngưỡng bờ niên thiếu và trưởng thành, mái tóc màu đỏ, tính tình bộc trực mạnh mẽ, tướng mạo đẹp đẽ. Cậu nghĩ xem Lando giống ai?”.
Lúc này, tôi nhìn Lando đang chăm chú nghiên cứu bản đồ, từng lọn tóc nhạt màu lòa xòa trước trán. Nếu xét về tính cách, ngài giống Odin, nhưng khuôn mặt thì lại phảng phất như Loki hiện thế. Về màu tóc... thì chẳng giống người nào cả.
Cũng không hiểu tại sao, trong thâm tâm tôi không hy vọng ngài là một vị chủ thần.
Hai tay Lando chống vào hai bên bệ đá, chăm chú nhìn bản đồ trong cuốn sách, miệng lẩm bẩm: “Khi làm ma trượng, thông thường trước tiên đều chọn gỗ để làm thân trượng, đúng không?”.
“Đúng thế.” Tôi trả lời ngài trong khi thần trí vẫn còn mê mẩn.
Ngài gật đầu, ngón tay thon dài vẽ ngang vẽ dọc trên bản đồ, ngón tay chạm tới chỗ nào, đầu ngón tay sẽ lập tức bị ánh sáng đỏ bao trùm lấy. Cuối cùng, ngón tay ngài dừng lại ở Alfheim - quốc gia của các Tinh linh - và nhẹ nhàng gõ xuống.
Trang sách loạt xoạt được lật sang một bên. Rất nhanh, ánh sáng đỏ trên bề mặt sách biến mất, thay vào đó là thứ ánh sáng màu xanh biếc. Nhìn vào cuốn sách ma pháp, trang sách vẽ một gốc cây thật lớn, sinh trưởng bên trên một dòng suối. Mặt nước xung quanh có rất nhiều Tinh linh với những đôi cánh dài mềm mại đang bay lượn, thân thể trong suốt và sáng rực, nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ nhầm thành những con đom đóm đang không ngừng di chuyển. Mà cái cây đó, chắc chắn là cái cây lớn nhất mà tôi nhìn thấy trong cuộc đời mình, nó lớn đến độ có thể xây cả một tòa thành trên đó... Không, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên cây thực sự có một tòa thành. Bên trên rễ cây có rất nhiều hòn đảo nhỏ và vô số chiếc thuyền con đang trôi nổi, trên mỗi đảo nhỏ và thuyền con cũng được xây vô số ngôi nhà nhỏ.
Cách quy hoạch thành thị này chẳng phải là giống hệt Vanaheim sao? Tòa thành lớn ở chính giữa, những hòn đảo nhỏ rải rác khắp bốn phương. Chỉ khác một chỗ là, Vanaheim xây ở trên không trung, chứ không phải trên cây.
“Đi thôi.”
Lando nhẹ nắm tay tôi, tay còn lại cầm cuốn sách ma pháp, niệm một câu thần chú. Ánh sáng phát ra từ trong cuốn sách ngày càng mãnh liệt, bủa vây chúng tôi, che lấp tầm mắt.
Tới lúc mở mắt ra, tôi mới kinh ngạc phát hiện, chúng tôi đã đứng ở vị trí hiện ra trên sách.
“Chuyện gì thế này?” Tôi biết trên quyển sách kia có bản đồ chi tiết của thế giới, còn có thể tái hiện tình hình thật sự đang diễn ra ở bên ngoài, nhưng không ngờ nó còn có công năng di chuyển trong nháy mắt.
“Làm thế này sẽ nhanh hơn.”
Lando mang tôi bay lên khoảng không trên cây, sau đó chỉ vào tán cây. Một tia sét đánh xuống, chặt rơi một cành nhỏ. Ngài lại chỉ vào cành cây đó, một dòng nước trong suốt chảy qua, cuốn lấy cành cây, đưa đến tay ngài.
“Lấy được rồi, một cành của cây thế giới”, Lando cười với tôi. Ngài dừng lại giữa không trung, lại mở cuốn sách ma pháp, nghiên cứu địa điểm tiếp theo.
Tôi nhìn vương quốc của các Tinh linh bên dưới, cảm thấy cứ như mơ vậy. Trước đây tôi từng đọc qua rất nhiều câu thơ đẹp ca ngợi về cảnh sắc thần tiên của đất Alfheim, nhưng chưa từng tận mắt trông thấy. Các Tinh linh xinh đẹp kia đang bay lượn trên mặt nước thành từng nhóm, mặt nước lấp lánh ánh sáng, như thể dưới tán của cây thế giới đang có một trận tuyết ánh sáng, hoa tuyết quay tròn trong không gian rộng lớn, nhàn nhã múa vui.
“Thích nơi này lắm sao?”, giọng nói của Lando vang lên bên tai tôi, dịu dàng vô hạn.
Trong lòng có chút căng thẳng, tôi ra sức lắc đầu quầy quậy: “Rất đẹp, có điều chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu không nhánh cây này sẽ chết mất”.
“Trong vòng nửa tháng nó không chết được đâu. Nếu cô thích nơi này...”
“Không sao, tới chỗ tiếp theo thôi.”
“Được. Vậy lần sau quay trở lại.” Lando gõ nhẹ vào một điểm khác trên cuốn sách.
Vừa nhìn thấy khung cảnh quen thuộc bên trong, tôi lại không nhịn được mà thở dài thườn thượt. Không ngờ sau nhiều năm như thế mà tôi vẫn phải quay lại nơi này.
Sau khi thứ ánh sáng nâu vây quanh thân thể biến mất, chúng tôi đã tới thế giới của Người lùn - Svartalfheim.
Nếu đã tới Svartalfheim, thì mục tiêu chắc hẳn là kim cương Mani. Tôi chưa tra ra được kim cương Mani là cái gì, nhưng lại tìm được rất nhiều ghi chép vẽ thần Mặt trăng Mani:
Ngài là con trai của Người khổng lồ, em trai của nữ thần Mặt trời. Chị gái ngài tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, hoạt động ban ngày, còn ngài lại tỏa ra ánh sáng màu bạc, bay nhảy về đêm. Họ vốn là hai vị thần thay phiên nhau chuyển động để mang đến mặt trăng và mặt trời cho nhân gian, song bởi Mani có vẻ ngoài cực đẹp, tính tình vừa vị kỷ lại vừa ham chơi, vậy nên Odin đã xóa bỏ chức vụ của ngài, còn liên lụy tới cả người chị gái.
Sau đó Mani rong chơi khắp nơi trên thế giới, trêu chọc đủ loại người, nhưng đấu không lại những gã lùn giảo hoạt. Điều này đã kích thích tâm lý phản nghịch trong lòng ngài, ngài lập lời thề sẽ ở lại vương quốc của Người lùn, dằn vặt họ đủ một nghìn năm mới chịu rời đi. Nghe nói Mani sẽ đứng ở chỗ đông người, hát vang khúc hát đêm trăng vô cùng êm tai, những người nghe tiếng hát của ngài sẽ sản sinh ảo giác, nhầm tưởng vật trước mặt là người mà mình si mê yêu mến, trong lúc ấy Mani sẽ làm những gì ngài muốn. Người có thể chống lại sự mê hoặc này chỉ có ba loại: người có người yêu bên cạnh, người không có người yêu và người điếc.
Tôi và Lando tới trước cổng một ngôi làng nhỏ ở Svartalfheim. Ngôi làng này được dựng lên tại một khu mỏ trong lòng núi, trống huơ trống hoác, cát bụi đầy trời. Cổng làng đông nghịt Người lùn, bọn họ đều mặc những bộ quần áo vô cùng sặc sỡ, cái mũi dài cũng bị trét lên ba thứ màu đỏ, vàng, xanh, mỗi Người lùn đều cầm trong tay một vại bia rỗng to bằng bắp tay, hình như họ đang tổ chức tiệc bia hằng tháng.
“Kim cương của Mani, có phải sẽ được Mani mang theo bên người không?”, tôi hỏi Lando.
“Đúng vậy. Viên kim cương kia thực chất là do nước mắt của hắn ngưng tụ thành, mà mấy nghìn năm qua Mani chắc khóc không quá một lần, lại chỉ mang theo mình một viên kim cương duy nhất. Thế nên viên kim cương hắn mang trên người nhất định sẽ tập trung một lượng ma lực vô cùng lớn.”
“Vậy ngài có chắc hôm nay ngài ấy sẽ tới chỗ này không?”
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Song, tiệc bia ban đêm của ngôi làng này là bữa tiệc điên cuồng, phóng túng nhất, Mani chắc sẽ không bỏ lỡ dịp này đâu.”
Lúc này, rất nhiều Người lùn đang đồng loạt nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, lộ ra vẻ khinh miệt, thì thầm to nhỏ. Người lùn luôn luôn thiên vị Thần tộc Aesir, lý do là Thần tộc Vanir quá giả dối, lại vô cùng thích ánh sáng. Tộc Người lùn ghét ánh sáng, giống như chúng tôi ghét bóng tối vậy. Bởi thế, chuyện bị người ta kỳ thị, tôi cũng đã sớm lường trước rồi. Chỉ là, đột nhiên tôi nghe được một câu nói: “Đàn ông Vanir là đám vô dụng nhất, làn da trắng nhợt yếu ớt, màu tóc cũng nhạt như thế, không có tí khí khái nam tử nào. Đàn ông chân chính á? Phải giống Shujin! Đám Thần tộc Vanir bị ngài ấy giết có lẽ còn nhiều hơn tất cả số Người lùn gộp lại ấy chứ”.
Tôi thiếu chút nữa thì nghẹn chết. Năm nay Shujin cũng phải hơn hai trăm bảy mươi tuổi rồi, vậy mà bọn họ còn nói hắn có phong độ đàn ông? Được rồi, râu mép của hắn không trắng phớ ra, nhưng cái dáng dấp kia rõ rành rành là của một lão già tuổi xế chiều... Xem ra, thẩm mỹ của những người tộc Dwarf có sự khác biệt không nhỏ so với chúng tôi.
Lúc này, lại có một gã Người lùn khác nói: “Đứa con gái Aesir kia đúng là đê tiện, dám ở cùng một gã đàn ông tộc Aesir. Bọn chúng tới đây làm gì? Ai ra đuổi bọn chúng đi đi!”.
Nghe câu ấy, tôi lập tức quay sang liếc Lando một cái. Lando không có phản ứng gì, chỉ bước tới chỗ một người phụ nữ Dwarf, mua hai vại bia. Tôi chợt nhớ ra mấy người Dwarf kia vừa nói ngôn ngữ của họ, Lando chắc là nghe không hiểu, lập tức thở phào một hơi.
Ai ngờ tôi thở phào chưa xong thì đám người kia đã hét ầm lên. Mông của hai gã lùn vừa nói ban nãy đang bốc cháy đùng đùng.
Tôi bỗng quay đầu lại nhìn Lando. Ngài giơ vại bia lên, nói với họ: “Nếu các ngươi lấy số lượng kẻ thù giết được để đo khí khái đàn ông, thì ta sẽ rất cảm tạ lời ca ngợi của các ngươi. Mặt khác, vị tiểu thư này là người của Thần tộc Vanir”. Nói xong, ngài đưa vại bia cho tôi, hất hất cằm về phía ngôi làng, sau đó bước qua cánh cổng thấp lè tè, vào trong làng.
Nghe đồn ngài ấy và Shujin vẫn rất kèn cựa nhau, xem ra không phải người ta đồn thổi lung tung.
Trời dần tối.
Trong làng, tiệc đêm bên lửa trại đã bắt đầu, tiếng đàn phong cầm thánh thót vang lên, rất nhiều người Dwarf đang tay nắm tay xoay quanh đống lửa, nâng chén, khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt. Lando uống hai cốc bia với tôi, nói: “Nói thật, bia và khoáng thạch của Svartalfheim đều là những thứ tuyệt hảo nhất trong chín thế giới”.
“Tôi chỉ không ngờ đại nhân Lando có thể nói được ngôn ngữ của tộc Người lùn.”
“Ngôn ngữ của Người lùn có lẽ là thứ tiếng đơn giản nhất trong năm chủng tộc.”
“Chẳng lẽ ngài còn biết ngôn ngữ nào khác nữa?”
“Ngôn ngữ của con người quá nhiều, ta chỉ biết một chút thôi. Những cái khác đều học được kha khá, giỏi nhất là ngôn ngữ của tộc Người khổng lồ.”
“Ngôn ngữ của tộc Người khổng lồ?”, mặt tôi như thể được kéo dài ra, “Cách phát âm và ngữ pháp đều khác hoàn toàn so với với ngôn ngữ của chúng ta, tôi đã dành rất nhiều thời gian để học mà cũng không được. Tôi cảm thấy nó là thứ khó học nhất. Đại nhân Lando chỉ cho tôi ít kinh nghiệm đi…”.
“Nếu cô muốn học thì sau này ta sẽ từ từ dạy cô, hôm nay phải chờ được Mani trước đã”, Lando suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Gọi Lando là được rồi”.
“Cái này... không được hay cho lắm.” Gọi thẳng tên thần tượng thế có ổn không?
Lando ngẩng đầu, vẫn thản nhiên nhìn tôi, nhưng khóe môi khẽ động đậy. Tôi vốn định bảo ngài lặp lại một lần câu nói trước, lại đột nhiên phát hiện bản thân không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, kể cả là âm thanh của chính mình. Còn những người Dwarf ở xung quanh đều đang ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, một tiếng ca nhẹ nhàng vấn vít bên tai. Giọng của người hát rất mơ hồ, thậm chí nghe không ra là nam hay nữ, còn mang theo tiếng vọng của trời xa, giống như tiếng sóng biển từ nơi xa xôi vọng lại... Tôi không kìm được ôm lấy đầu, cuộn người trên mặt đất.
Tiếng ca càng lúc càng mơ hồ, như có như không, càng lúc càng xa...
Một lúc sau, có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
Tôi khẽ chớp mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen vô cùng thâm thúy.
Trong khoảnh khắc ấy, những người xung quanh đều biến mất.
Người đứng trước mặt tôi thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú, nhưng lại không hề lộ ra thần sắc ngang tàng thô lỗ. Chàng mặc bộ chiến giáp màu bạc, một tay cầm mũ giáp, tay còn lại cầm một cây trường thương cao hơn chàng nửa cái đầu, dưới mái tóc ngắn đen tuyền kia là một gương mặt vô cùng trắng trẻo. Vốn dĩ, đàn ông nếu quá trắng sẽ khiến người ta có cảm giác ẻo lả, nhưng chiếc mũi cao thẳng kia đã điểm thêm cho chàng mấy phần chín chắn. Màu mắt trái của chàng nhạt hơn mắt phải một chút, hốc mắt rất sâu, thế nên trông có chút cao ngạo, có chút lạnh lùng.
Mặc dù vậy, trong đầu tôi cũng chỉ hiện lên hai cụm từ: anh tuấn, khí chất vương giả.
Không sai, trên người chàng tràn ngập khí chất của bậc đế vương, khiến người ta không thể rời mắt, thậm chí là chẳng dám tới gần.
Kỳ thực, điều tôi quan tâm nhất cũng không phải những thứ này.
Cái tôi đã nhìn thấy chính là nụ cười mình từng gặp trong vô số giấc mơ. Một nụ cười hiểu rõ tất cả, rất bao dung, cũng vô cùng say đắm.
Chàng chỉ liếc mắt nhìn tôi một chốc, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Cũng không biết vì sao, một nỗi bi thương không sao hiểu được cùng sự nhung nhớ vô bờ trào lên mãnh liệt trong tôi. Cứ như là chàng ra đi rồi sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa. Tôi lập tức đứng lên, chạy nhanh theo chàng, ôm chặt lấy tấm thân ấy từ phía sau.
“Đừng rời xa em..”, lời còn chưa dứt, nước mắt đã lưng tròng, từng giọt to tròn lăn dài trên má: “Đừng đi, xin chàng…”
Chàng xoay người lại, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi gần như dùng tất cả sức lực cơ thể, muốn giữ chàng ở lại. Mãi đến khi chàng cũng quay người lại ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về: “Ena, đừng buồn khổ, những thứ em trông thấy đều chỉ là ảo giác mà thôi”.
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, không hiểu gì cả.
Chàng lấy tay che mắt của tôi, một lúc lâu sau mới bỏ tay ra.
Gương mặt phóng đại của Lando gần ngay trước mặt. Tôi kinh ngạc nhìn ngài, chớp chớp mắt, lại nhìn xung quanh. Toàn bộ Người lùn đều đang quấn lấy nhau, hôn qua hôn lại, cọ tới cọ lui, còn có rất nhiều gã đàn ông đang ôm một gã đàn ông khác, miệng không ngừng lẩm bẩm “Em yêu”, sau đó xoa mông đối phương.
Lại cúi đầu nhìn, tôi đang ôm chặt lấy thắt lưng của Lando, trên mặt là nước mắt còn chưa kịp khô. Nhưng chuyện khiến tôi quẫn bách nhất, chính là Lando không hề cảm thấy có gì đó bất ổn, một tay ôm tôi, một tay đang dịu dàng xoa tóc tôi. Có điều, ngài lại không nói chuyện với tôi.
“Thần Mặt trăng, cảm tạ.”
Hướng ngài đang quay mặt nhìn, có một bóng hình ở trong khoảng trống trên đống lửa. Bóng hình ấy khá mờ nhạt, nếu không phải nó bị một quả cầu lửa nhốt lại thành hình người, thì người bình thường có lẽ sẽ cho rằng đó chỉ là mây khói.
“Ngươi đã lấy bảo bối của ta đi mất, còn muốn gì nữa? Thả ta ra!”
Lando niệm một câu thần chú, nhưng tay vẫn không buông tôi ra. Tôi cứng đơ người, tay động đậy, định thoát khỏi tình trạng khó xử này một cách êm xuôi. Có điều, tuy Lando ôm không chặt nhưng muốn thoát ra mà không cho ngài ấy biết thì...
Bóng hình kia nhẹ nhàng rơi xuống đất, rất nhanh hóa thành một bóng người màu bạc.
Một thiếu niên tóc bạc đứng lên, gương mặt tuấn tú, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười đầy tà khí: “Thật không ngờ ngươi thay đổi nhiều như thế”.
“Cảm ơn đã khen ngợi”, gương mặt Lando không có biểu hiện gì.
“Tên dối trá, ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.”
Lando không thèm để ý tới người kia.
“Ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi không có tí phản ứng nào với tiếng hát của ta? Theo lý mà nói, ngươi phải là người sợ nhất...” Nói đến đấy, Mani liếc mắt nhìn ta, kinh ngạc lùi về phía sau một bước: “Chủ thần phù hộ, đây là, đây là…”
“Ngươi dám nói thêm một chữ, thế giới này sẽ không bao giờ có thần Mặt trăng nữa.”
“Thấy chưa, lộ bản tính rồi kìa.” Mani trừng mắt nhìn Lando, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không biết vì sao ngươi lại ngụy trang thành bộ dạng này, nhưng nếu ngươi làm thế là vì phụ nữ, ta đây nói cho ngươi biết, hãy bỏ cuộc đi. Cái tên tình thánh dởm, tâm lý biến thái, không biết kiểm soát bản thân như ngươi, dù có ngụy trang thế nào chăng nữa cũng không ích gì đâu, sớm muộn gì cũng lộ, không bằng ngay từ đầu đừng diễn làm gì”.
Lando giơ tay, trên tay bùng lên một ngọn lửa.
“Hẹn gặp lại!” Vừa dứt lời, thân hình của Mani vút qua, hòa vào ánh trăng bàng bạc.
Một lúc lâu sau, Lando mới buông tay, nhẹ giọng hỏi: “Giờ đã khá hơn chưa?”
“Ưm, không sao rồi ạ.” Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ nhớ lại người nhìn thấy trong ảo giác kia, tôi lại không còn chút cảm xúc nào cả. Ngược lại, câu nói của Mani lại khiến tôi phải chú ý. Khi nhìn thấy tôi, vì sao ngài ấy lại có phản ứng dữ dội như thế?
Hơn nữa...
“Lando.” Thấy Lando giở quyển sách ma pháp ra, tôi không nhịn được kêu lên.
“Sao?”
“Người mình nhìn thấy trong ảo giác mà Mani tạo ra, chắc chắn là người mình yêu thương sao... Nếu như là người chưa bao giờ thấy mặt thì sao?”
“Ta không biết.”
“Vậy, sao ngài không bị trúng kế mê hoặc của Mani?”
Lando đưa cho tôi một viên kim cương to cỡ nắm tay, vô cùng chói mắt. “Chuẩn bị đi thôi. Chần chờ thêm chút nữa, những gã lùn mà tỉnh dậy là phiền phức đấy.”
Vào tòa tháp, bên trong là một gian thạch thất, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được một cầu thang thật dài, bậc thềm được tạo thành từ vô số những phiến đá lơ lửng giữa không trung. Tận cùng của cầu thang có một bệ đỡ bằng đá, bên trên đó không biết được đặt báu vật gì, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ chiếu thẳng lên, thông với nóc nhà.
Tôi cùng Lando đi lên cầu thang, đến bên bệ đá kia.
Trên đó đặt một quyển sách còn để mở. Trang giấy mở ra tựa như một mặt gương màu đỏ, trong suốt, trơn nhẵn, tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Tôi thậm chí có thể thấy rõ bóng của mình phản chiếu trên bề mặt sách. Nhưng bởi trang sách kia vẽ đầy những hình thù kỳ quái, nên ánh sáng phát ra cũng như phim đèn chiếu, mang theo những vết lốm đốm dày đặc, lặng lẽ xoay quanh trong gian phòng. Lúc Lando lại gần xem, vầng ánh sáng đỏ kia cũng phản chiếu lên mặt ngài, kể cả những vệt lốm đốm kia cũng lặng lẽ chuyển động trên gò má ngài.
Lại nhìn kỹ một lần hình vẽ trên trang sách, hóa ra không phải là cái gì xa lạ, mà chính là bản đồ Sơ lược của chín thế giới[1].
[1] Trong bản đồ được vẽ trong cuốn sách, vị trí của một vài thế giới được điều chỉnh để phù hợp với tình tiết của câu truyện. Độc giả có thể xem bản chính xác tại địa chỉ http://en.wikipedia.org/w/index.php?tit ... Worlds.jpg
Chín thế giới phân thành năm tầng. Thần giới Asgard ở tầng cao nhất. Thế giới của Tinh linh ở bên dưới Thần giới Asgard một bậc. Tầng trung gian có năm thế giới: phía bắc là đất nước của băng, phía nam là quốc gia của lửa, phía đông là lãnh địa của những Người khổng lồ, còn phía tây là minh giới[2]. Nằm chính giữa là khe nứt Ginnungagap và Vanaheim. Tầng dưới là thế giới của con người. Tầng dưới cùng là quốc gia của tộc Người lùn.
[2] Địa ngục.
Đương nhiên, trên quyển sách không ghi rõ địa danh, chỉ có những quầng sáng màu vàng kim đại diện cho từng thế giới.
Nếu tôi đoán không sai, đấy chính là cuốn sách Thế giới ma pháp của Hỏa thần - cuốn sách ma pháp có thể đưa người ta đi du ngoạn thế gian, có một không hai trên cõi đời. Chỉ là, tại sao Lando lại có quyển sách này?
Đột nhiên tôi nhớ tới cuộc chuyện trò đêm trước với Shia. Tôi hỏi cô ấy: “Sức mạnh của Lando to lớn như thế, liệu ngài có thể là một trong mười hai vị chủ thần không?”.
Shia tức đến nỗi mồm miệng méo xệch cả ra, nói ngài Lando không thể là một trong mười hai vị chủ thần được. Tôi hỏi vì sao, cô ấy nói: “Cho tới bây giờ, trước khi chủ thần thức tỉnh thì họ đều là những con người rất bình thường. Trừ phi Lando là Odin hoặc Loki. Thế nhưng, cứ coi như sức mạnh chưa hoàn toàn thức tỉnh, thì tính cách đặc thù cũng không thể thay đổi. Thần thơ ca Bragi của tộc Aesir đã từng tiên đoán, Odin sống lại sẽ là một chàng trai trưởng thành với mái tóc đen, vô cùng chững chạc; còn Loki sống lại sẽ là một Thần tộc đang độ tuổi giao giữa hai ngưỡng bờ niên thiếu và trưởng thành, mái tóc màu đỏ, tính tình bộc trực mạnh mẽ, tướng mạo đẹp đẽ. Cậu nghĩ xem Lando giống ai?”.
Lúc này, tôi nhìn Lando đang chăm chú nghiên cứu bản đồ, từng lọn tóc nhạt màu lòa xòa trước trán. Nếu xét về tính cách, ngài giống Odin, nhưng khuôn mặt thì lại phảng phất như Loki hiện thế. Về màu tóc... thì chẳng giống người nào cả.
Cũng không hiểu tại sao, trong thâm tâm tôi không hy vọng ngài là một vị chủ thần.
Hai tay Lando chống vào hai bên bệ đá, chăm chú nhìn bản đồ trong cuốn sách, miệng lẩm bẩm: “Khi làm ma trượng, thông thường trước tiên đều chọn gỗ để làm thân trượng, đúng không?”.
“Đúng thế.” Tôi trả lời ngài trong khi thần trí vẫn còn mê mẩn.
Ngài gật đầu, ngón tay thon dài vẽ ngang vẽ dọc trên bản đồ, ngón tay chạm tới chỗ nào, đầu ngón tay sẽ lập tức bị ánh sáng đỏ bao trùm lấy. Cuối cùng, ngón tay ngài dừng lại ở Alfheim - quốc gia của các Tinh linh - và nhẹ nhàng gõ xuống.
Trang sách loạt xoạt được lật sang một bên. Rất nhanh, ánh sáng đỏ trên bề mặt sách biến mất, thay vào đó là thứ ánh sáng màu xanh biếc. Nhìn vào cuốn sách ma pháp, trang sách vẽ một gốc cây thật lớn, sinh trưởng bên trên một dòng suối. Mặt nước xung quanh có rất nhiều Tinh linh với những đôi cánh dài mềm mại đang bay lượn, thân thể trong suốt và sáng rực, nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ nhầm thành những con đom đóm đang không ngừng di chuyển. Mà cái cây đó, chắc chắn là cái cây lớn nhất mà tôi nhìn thấy trong cuộc đời mình, nó lớn đến độ có thể xây cả một tòa thành trên đó... Không, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên cây thực sự có một tòa thành. Bên trên rễ cây có rất nhiều hòn đảo nhỏ và vô số chiếc thuyền con đang trôi nổi, trên mỗi đảo nhỏ và thuyền con cũng được xây vô số ngôi nhà nhỏ.
Cách quy hoạch thành thị này chẳng phải là giống hệt Vanaheim sao? Tòa thành lớn ở chính giữa, những hòn đảo nhỏ rải rác khắp bốn phương. Chỉ khác một chỗ là, Vanaheim xây ở trên không trung, chứ không phải trên cây.
“Đi thôi.”
Lando nhẹ nắm tay tôi, tay còn lại cầm cuốn sách ma pháp, niệm một câu thần chú. Ánh sáng phát ra từ trong cuốn sách ngày càng mãnh liệt, bủa vây chúng tôi, che lấp tầm mắt.
Tới lúc mở mắt ra, tôi mới kinh ngạc phát hiện, chúng tôi đã đứng ở vị trí hiện ra trên sách.
“Chuyện gì thế này?” Tôi biết trên quyển sách kia có bản đồ chi tiết của thế giới, còn có thể tái hiện tình hình thật sự đang diễn ra ở bên ngoài, nhưng không ngờ nó còn có công năng di chuyển trong nháy mắt.
“Làm thế này sẽ nhanh hơn.”
Lando mang tôi bay lên khoảng không trên cây, sau đó chỉ vào tán cây. Một tia sét đánh xuống, chặt rơi một cành nhỏ. Ngài lại chỉ vào cành cây đó, một dòng nước trong suốt chảy qua, cuốn lấy cành cây, đưa đến tay ngài.
“Lấy được rồi, một cành của cây thế giới”, Lando cười với tôi. Ngài dừng lại giữa không trung, lại mở cuốn sách ma pháp, nghiên cứu địa điểm tiếp theo.
Tôi nhìn vương quốc của các Tinh linh bên dưới, cảm thấy cứ như mơ vậy. Trước đây tôi từng đọc qua rất nhiều câu thơ đẹp ca ngợi về cảnh sắc thần tiên của đất Alfheim, nhưng chưa từng tận mắt trông thấy. Các Tinh linh xinh đẹp kia đang bay lượn trên mặt nước thành từng nhóm, mặt nước lấp lánh ánh sáng, như thể dưới tán của cây thế giới đang có một trận tuyết ánh sáng, hoa tuyết quay tròn trong không gian rộng lớn, nhàn nhã múa vui.
“Thích nơi này lắm sao?”, giọng nói của Lando vang lên bên tai tôi, dịu dàng vô hạn.
Trong lòng có chút căng thẳng, tôi ra sức lắc đầu quầy quậy: “Rất đẹp, có điều chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu không nhánh cây này sẽ chết mất”.
“Trong vòng nửa tháng nó không chết được đâu. Nếu cô thích nơi này...”
“Không sao, tới chỗ tiếp theo thôi.”
“Được. Vậy lần sau quay trở lại.” Lando gõ nhẹ vào một điểm khác trên cuốn sách.
Vừa nhìn thấy khung cảnh quen thuộc bên trong, tôi lại không nhịn được mà thở dài thườn thượt. Không ngờ sau nhiều năm như thế mà tôi vẫn phải quay lại nơi này.
Sau khi thứ ánh sáng nâu vây quanh thân thể biến mất, chúng tôi đã tới thế giới của Người lùn - Svartalfheim.
Nếu đã tới Svartalfheim, thì mục tiêu chắc hẳn là kim cương Mani. Tôi chưa tra ra được kim cương Mani là cái gì, nhưng lại tìm được rất nhiều ghi chép vẽ thần Mặt trăng Mani:
Ngài là con trai của Người khổng lồ, em trai của nữ thần Mặt trời. Chị gái ngài tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, hoạt động ban ngày, còn ngài lại tỏa ra ánh sáng màu bạc, bay nhảy về đêm. Họ vốn là hai vị thần thay phiên nhau chuyển động để mang đến mặt trăng và mặt trời cho nhân gian, song bởi Mani có vẻ ngoài cực đẹp, tính tình vừa vị kỷ lại vừa ham chơi, vậy nên Odin đã xóa bỏ chức vụ của ngài, còn liên lụy tới cả người chị gái.
Sau đó Mani rong chơi khắp nơi trên thế giới, trêu chọc đủ loại người, nhưng đấu không lại những gã lùn giảo hoạt. Điều này đã kích thích tâm lý phản nghịch trong lòng ngài, ngài lập lời thề sẽ ở lại vương quốc của Người lùn, dằn vặt họ đủ một nghìn năm mới chịu rời đi. Nghe nói Mani sẽ đứng ở chỗ đông người, hát vang khúc hát đêm trăng vô cùng êm tai, những người nghe tiếng hát của ngài sẽ sản sinh ảo giác, nhầm tưởng vật trước mặt là người mà mình si mê yêu mến, trong lúc ấy Mani sẽ làm những gì ngài muốn. Người có thể chống lại sự mê hoặc này chỉ có ba loại: người có người yêu bên cạnh, người không có người yêu và người điếc.
Tôi và Lando tới trước cổng một ngôi làng nhỏ ở Svartalfheim. Ngôi làng này được dựng lên tại một khu mỏ trong lòng núi, trống huơ trống hoác, cát bụi đầy trời. Cổng làng đông nghịt Người lùn, bọn họ đều mặc những bộ quần áo vô cùng sặc sỡ, cái mũi dài cũng bị trét lên ba thứ màu đỏ, vàng, xanh, mỗi Người lùn đều cầm trong tay một vại bia rỗng to bằng bắp tay, hình như họ đang tổ chức tiệc bia hằng tháng.
“Kim cương của Mani, có phải sẽ được Mani mang theo bên người không?”, tôi hỏi Lando.
“Đúng vậy. Viên kim cương kia thực chất là do nước mắt của hắn ngưng tụ thành, mà mấy nghìn năm qua Mani chắc khóc không quá một lần, lại chỉ mang theo mình một viên kim cương duy nhất. Thế nên viên kim cương hắn mang trên người nhất định sẽ tập trung một lượng ma lực vô cùng lớn.”
“Vậy ngài có chắc hôm nay ngài ấy sẽ tới chỗ này không?”
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Song, tiệc bia ban đêm của ngôi làng này là bữa tiệc điên cuồng, phóng túng nhất, Mani chắc sẽ không bỏ lỡ dịp này đâu.”
Lúc này, rất nhiều Người lùn đang đồng loạt nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, lộ ra vẻ khinh miệt, thì thầm to nhỏ. Người lùn luôn luôn thiên vị Thần tộc Aesir, lý do là Thần tộc Vanir quá giả dối, lại vô cùng thích ánh sáng. Tộc Người lùn ghét ánh sáng, giống như chúng tôi ghét bóng tối vậy. Bởi thế, chuyện bị người ta kỳ thị, tôi cũng đã sớm lường trước rồi. Chỉ là, đột nhiên tôi nghe được một câu nói: “Đàn ông Vanir là đám vô dụng nhất, làn da trắng nhợt yếu ớt, màu tóc cũng nhạt như thế, không có tí khí khái nam tử nào. Đàn ông chân chính á? Phải giống Shujin! Đám Thần tộc Vanir bị ngài ấy giết có lẽ còn nhiều hơn tất cả số Người lùn gộp lại ấy chứ”.
Tôi thiếu chút nữa thì nghẹn chết. Năm nay Shujin cũng phải hơn hai trăm bảy mươi tuổi rồi, vậy mà bọn họ còn nói hắn có phong độ đàn ông? Được rồi, râu mép của hắn không trắng phớ ra, nhưng cái dáng dấp kia rõ rành rành là của một lão già tuổi xế chiều... Xem ra, thẩm mỹ của những người tộc Dwarf có sự khác biệt không nhỏ so với chúng tôi.
Lúc này, lại có một gã Người lùn khác nói: “Đứa con gái Aesir kia đúng là đê tiện, dám ở cùng một gã đàn ông tộc Aesir. Bọn chúng tới đây làm gì? Ai ra đuổi bọn chúng đi đi!”.
Nghe câu ấy, tôi lập tức quay sang liếc Lando một cái. Lando không có phản ứng gì, chỉ bước tới chỗ một người phụ nữ Dwarf, mua hai vại bia. Tôi chợt nhớ ra mấy người Dwarf kia vừa nói ngôn ngữ của họ, Lando chắc là nghe không hiểu, lập tức thở phào một hơi.
Ai ngờ tôi thở phào chưa xong thì đám người kia đã hét ầm lên. Mông của hai gã lùn vừa nói ban nãy đang bốc cháy đùng đùng.
Tôi bỗng quay đầu lại nhìn Lando. Ngài giơ vại bia lên, nói với họ: “Nếu các ngươi lấy số lượng kẻ thù giết được để đo khí khái đàn ông, thì ta sẽ rất cảm tạ lời ca ngợi của các ngươi. Mặt khác, vị tiểu thư này là người của Thần tộc Vanir”. Nói xong, ngài đưa vại bia cho tôi, hất hất cằm về phía ngôi làng, sau đó bước qua cánh cổng thấp lè tè, vào trong làng.
Nghe đồn ngài ấy và Shujin vẫn rất kèn cựa nhau, xem ra không phải người ta đồn thổi lung tung.
Trời dần tối.
Trong làng, tiệc đêm bên lửa trại đã bắt đầu, tiếng đàn phong cầm thánh thót vang lên, rất nhiều người Dwarf đang tay nắm tay xoay quanh đống lửa, nâng chén, khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt. Lando uống hai cốc bia với tôi, nói: “Nói thật, bia và khoáng thạch của Svartalfheim đều là những thứ tuyệt hảo nhất trong chín thế giới”.
“Tôi chỉ không ngờ đại nhân Lando có thể nói được ngôn ngữ của tộc Người lùn.”
“Ngôn ngữ của Người lùn có lẽ là thứ tiếng đơn giản nhất trong năm chủng tộc.”
“Chẳng lẽ ngài còn biết ngôn ngữ nào khác nữa?”
“Ngôn ngữ của con người quá nhiều, ta chỉ biết một chút thôi. Những cái khác đều học được kha khá, giỏi nhất là ngôn ngữ của tộc Người khổng lồ.”
“Ngôn ngữ của tộc Người khổng lồ?”, mặt tôi như thể được kéo dài ra, “Cách phát âm và ngữ pháp đều khác hoàn toàn so với với ngôn ngữ của chúng ta, tôi đã dành rất nhiều thời gian để học mà cũng không được. Tôi cảm thấy nó là thứ khó học nhất. Đại nhân Lando chỉ cho tôi ít kinh nghiệm đi…”.
“Nếu cô muốn học thì sau này ta sẽ từ từ dạy cô, hôm nay phải chờ được Mani trước đã”, Lando suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Gọi Lando là được rồi”.
“Cái này... không được hay cho lắm.” Gọi thẳng tên thần tượng thế có ổn không?
Lando ngẩng đầu, vẫn thản nhiên nhìn tôi, nhưng khóe môi khẽ động đậy. Tôi vốn định bảo ngài lặp lại một lần câu nói trước, lại đột nhiên phát hiện bản thân không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, kể cả là âm thanh của chính mình. Còn những người Dwarf ở xung quanh đều đang ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, một tiếng ca nhẹ nhàng vấn vít bên tai. Giọng của người hát rất mơ hồ, thậm chí nghe không ra là nam hay nữ, còn mang theo tiếng vọng của trời xa, giống như tiếng sóng biển từ nơi xa xôi vọng lại... Tôi không kìm được ôm lấy đầu, cuộn người trên mặt đất.
Tiếng ca càng lúc càng mơ hồ, như có như không, càng lúc càng xa...
Một lúc sau, có người vỗ nhẹ lên vai tôi.
Tôi khẽ chớp mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen vô cùng thâm thúy.
Trong khoảnh khắc ấy, những người xung quanh đều biến mất.
Người đứng trước mặt tôi thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú, nhưng lại không hề lộ ra thần sắc ngang tàng thô lỗ. Chàng mặc bộ chiến giáp màu bạc, một tay cầm mũ giáp, tay còn lại cầm một cây trường thương cao hơn chàng nửa cái đầu, dưới mái tóc ngắn đen tuyền kia là một gương mặt vô cùng trắng trẻo. Vốn dĩ, đàn ông nếu quá trắng sẽ khiến người ta có cảm giác ẻo lả, nhưng chiếc mũi cao thẳng kia đã điểm thêm cho chàng mấy phần chín chắn. Màu mắt trái của chàng nhạt hơn mắt phải một chút, hốc mắt rất sâu, thế nên trông có chút cao ngạo, có chút lạnh lùng.
Mặc dù vậy, trong đầu tôi cũng chỉ hiện lên hai cụm từ: anh tuấn, khí chất vương giả.
Không sai, trên người chàng tràn ngập khí chất của bậc đế vương, khiến người ta không thể rời mắt, thậm chí là chẳng dám tới gần.
Kỳ thực, điều tôi quan tâm nhất cũng không phải những thứ này.
Cái tôi đã nhìn thấy chính là nụ cười mình từng gặp trong vô số giấc mơ. Một nụ cười hiểu rõ tất cả, rất bao dung, cũng vô cùng say đắm.
Chàng chỉ liếc mắt nhìn tôi một chốc, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Cũng không biết vì sao, một nỗi bi thương không sao hiểu được cùng sự nhung nhớ vô bờ trào lên mãnh liệt trong tôi. Cứ như là chàng ra đi rồi sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa. Tôi lập tức đứng lên, chạy nhanh theo chàng, ôm chặt lấy tấm thân ấy từ phía sau.
“Đừng rời xa em..”, lời còn chưa dứt, nước mắt đã lưng tròng, từng giọt to tròn lăn dài trên má: “Đừng đi, xin chàng…”
Chàng xoay người lại, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi gần như dùng tất cả sức lực cơ thể, muốn giữ chàng ở lại. Mãi đến khi chàng cũng quay người lại ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về: “Ena, đừng buồn khổ, những thứ em trông thấy đều chỉ là ảo giác mà thôi”.
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, không hiểu gì cả.
Chàng lấy tay che mắt của tôi, một lúc lâu sau mới bỏ tay ra.
Gương mặt phóng đại của Lando gần ngay trước mặt. Tôi kinh ngạc nhìn ngài, chớp chớp mắt, lại nhìn xung quanh. Toàn bộ Người lùn đều đang quấn lấy nhau, hôn qua hôn lại, cọ tới cọ lui, còn có rất nhiều gã đàn ông đang ôm một gã đàn ông khác, miệng không ngừng lẩm bẩm “Em yêu”, sau đó xoa mông đối phương.
Lại cúi đầu nhìn, tôi đang ôm chặt lấy thắt lưng của Lando, trên mặt là nước mắt còn chưa kịp khô. Nhưng chuyện khiến tôi quẫn bách nhất, chính là Lando không hề cảm thấy có gì đó bất ổn, một tay ôm tôi, một tay đang dịu dàng xoa tóc tôi. Có điều, ngài lại không nói chuyện với tôi.
“Thần Mặt trăng, cảm tạ.”
Hướng ngài đang quay mặt nhìn, có một bóng hình ở trong khoảng trống trên đống lửa. Bóng hình ấy khá mờ nhạt, nếu không phải nó bị một quả cầu lửa nhốt lại thành hình người, thì người bình thường có lẽ sẽ cho rằng đó chỉ là mây khói.
“Ngươi đã lấy bảo bối của ta đi mất, còn muốn gì nữa? Thả ta ra!”
Lando niệm một câu thần chú, nhưng tay vẫn không buông tôi ra. Tôi cứng đơ người, tay động đậy, định thoát khỏi tình trạng khó xử này một cách êm xuôi. Có điều, tuy Lando ôm không chặt nhưng muốn thoát ra mà không cho ngài ấy biết thì...
Bóng hình kia nhẹ nhàng rơi xuống đất, rất nhanh hóa thành một bóng người màu bạc.
Một thiếu niên tóc bạc đứng lên, gương mặt tuấn tú, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười đầy tà khí: “Thật không ngờ ngươi thay đổi nhiều như thế”.
“Cảm ơn đã khen ngợi”, gương mặt Lando không có biểu hiện gì.
“Tên dối trá, ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.”
Lando không thèm để ý tới người kia.
“Ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi không có tí phản ứng nào với tiếng hát của ta? Theo lý mà nói, ngươi phải là người sợ nhất...” Nói đến đấy, Mani liếc mắt nhìn ta, kinh ngạc lùi về phía sau một bước: “Chủ thần phù hộ, đây là, đây là…”
“Ngươi dám nói thêm một chữ, thế giới này sẽ không bao giờ có thần Mặt trăng nữa.”
“Thấy chưa, lộ bản tính rồi kìa.” Mani trừng mắt nhìn Lando, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không biết vì sao ngươi lại ngụy trang thành bộ dạng này, nhưng nếu ngươi làm thế là vì phụ nữ, ta đây nói cho ngươi biết, hãy bỏ cuộc đi. Cái tên tình thánh dởm, tâm lý biến thái, không biết kiểm soát bản thân như ngươi, dù có ngụy trang thế nào chăng nữa cũng không ích gì đâu, sớm muộn gì cũng lộ, không bằng ngay từ đầu đừng diễn làm gì”.
Lando giơ tay, trên tay bùng lên một ngọn lửa.
“Hẹn gặp lại!” Vừa dứt lời, thân hình của Mani vút qua, hòa vào ánh trăng bàng bạc.
Một lúc lâu sau, Lando mới buông tay, nhẹ giọng hỏi: “Giờ đã khá hơn chưa?”
“Ưm, không sao rồi ạ.” Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ nhớ lại người nhìn thấy trong ảo giác kia, tôi lại không còn chút cảm xúc nào cả. Ngược lại, câu nói của Mani lại khiến tôi phải chú ý. Khi nhìn thấy tôi, vì sao ngài ấy lại có phản ứng dữ dội như thế?
Hơn nữa...
“Lando.” Thấy Lando giở quyển sách ma pháp ra, tôi không nhịn được kêu lên.
“Sao?”
“Người mình nhìn thấy trong ảo giác mà Mani tạo ra, chắc chắn là người mình yêu thương sao... Nếu như là người chưa bao giờ thấy mặt thì sao?”
“Ta không biết.”
“Vậy, sao ngài không bị trúng kế mê hoặc của Mani?”
Lando đưa cho tôi một viên kim cương to cỡ nắm tay, vô cùng chói mắt. “Chuẩn bị đi thôi. Chần chờ thêm chút nữa, những gã lùn mà tỉnh dậy là phiền phức đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook