Loạn Thế Thịnh Sủng
-
Chương 5: Biến thái thiếu niên
Lúc này Diệp Hòa đang bị hai gã hắc y nhân áp tải trên đường đến lều của Khiêm Tiểu vương gia giận đến nghiến chặt răng,hai tròng mắt đỏ lừ.
Chuyện vốn là…màn đêm buông xuống Hồng đại tướng quân lập tức hạ lệnh chiêu cáo toàn quân,điều tra rõ chuyện tối nay là Khúc Mật Nhi sát hại Lưu phó tướng,hai mẹ con sợ tội cuối cùng song song bỏ mình.Mà Diệp Hòa xen lẫn trong đám binh lính cũng đã thở phào nhẹ nhỏm,dù sao tuyên bố kết quả Khúc Mật Nhi chết đối với nàng là chuyện tốt.Nếu không để bọn họ biết người chết không phải là nàng mà là lão Lộc nhất định sẽ gia tăng đề phòng,ở trong quân doanh trắng đêm lục soát tìm nàng,Diệp Hòa mặc dù đã thành công trà trộn vào đám binh lính nhưng binh sĩ trong quân thường thì mấy người một tổ,nàng lạ mặt hơn nữa không có phân thuộc tổ đội khó tránh khỏi bị lộ tẩy.
Còn mấy tên binh sĩ cùng lão Lộc lăng nhục Khúc phu nhân làm chuyện xấu đương nhiên không dám hé miệng,vừa lúc giúp nàng che giấu tình trạng của Lão Lộc. Dưới mắt tình thế rất có lợi cho Diệp Hòa,bất quá cũng chỉ có thể giữ được nhất thời,đợi đến trời sáng đám binh sĩ sẽ phát hiện dị thường,nàng không thể che dấu như ở đêm tối cũng là chuyện không thể nghi ngờ.
Diệp Hòa từ trước đến giờ không phải là dạng người ngồi chờ chết,sau một hồi phân tích nàng ở trong lòng âm thầm quyết định,tối nay dù có mạo hiểm cũng thề phải chạy ra quân doanh.
Nhưng lại không biết ý tưởng của nàng đã sớm bị người ta nhìn thấu,vung sẵn tấm lưới chỉ chờ nàng chạy vào......
Thời điểm gần đến nửa đêm,hơn phân nửa binh sĩ đều đã nghỉ ngơi còn lại một ít binh lính trắng đêm canh phòng.Thừa dịp bóng đêm ập đến,Diệp Hòa nắm chặc thời gian xem xét địa hình quân doanh,đem số lượng lính gát đêm phân công trinh sát cùng với các binh sĩ canh giữ cửa khẩu âm thầm ghi nhớ.Ở mỗi lối ra quân doanh đều có ngựa mà nhân số thủ vệ dao động từ tám đến mười người.Diệp Hòa lựa chọn lối ra có tám thủ vệ canh gác,núp ở nơi tối đen phía sau đống gỗ hơn mười thước nơi xa,ở trên mặt tuyết chịu đựng cơn lạnh thấu xương đợi suốt hai canh giờ quan sát thời gian thủ vệ thay ca,nàng phát hiện mỗi một canh giờ trong tám tên thủ vệ kia sẽ có hai gã thay ca rời đi trước,ước chừng một khắc sau sẽ có hai người khác đến bổ sung mà lúc thay ca cũng là thời điểm bọn họ lơ là nhất.
Mắt thấy bóng đêm ngày càng tối như bị nhuộm một loại mực đậm,Diệp Hòa biết thời điểm trời lờ mờ sáng trước khi bình minh đến sẽ là thời gian người canh gác mệt mỏi rả rời nhất.Diệp Hòa đoán chắc thời gian,đem hai cánh bánh giấu trong người ra ngụm lớn nuốt xuống bổ sung thể lực,ngay sau đó đem chủy thủ vững vàng lót vào trong giày,cầm trong tay quân lệnh có được từ Lưu phó tướng,tính toán đánh cược một lần dù có bị phát hiện cùng lắm nàng lều chết còn tốt hơn sau khi hừng sáng bại lộ thân phận bị quân pháp xử tử.
Diệp Hòa từng mấy lần thi hành nhiệm vụ trừ phiến loạn tại địa điểm thâm sơn,đường núi lồi lõm gập ghềnh xe cộ không cách nào chạy,lúc đó bọn họ chỉ có thể dùng ngựa thay đi bộ,mặc dù sinh ở hiện đại giao thông khoa học kỹ thuật phát đạt nhưng vì công việc cần từng chịu huấn luyện cỡi ngựa,nàng còn am hiểu môn vật lộn cùng ám sát,mặc dù thủ vệ binh không chịu cho đi thì nàng cũng có nắm chặc trước lúc đám viện binh nghe được động tĩnh chạy đến,nhanh chóng giải quyết sáu tên lính quèn cỡi ngựa thoát đi. Dĩ nhiên,đó là tình trạng xấu nhất.
Nhìn thời gian đã sắp đến,sắc trời tối tăm như địa ngục sâu thẳm không có lấy một tia sáng,thấy hai gã vệ binh thay ca rời đi,Diệp Hòa hít sâu một hơi không hề nữa do dự,chạy chậm xông về sáu tên lính gác lối ra quân doanh,trấn định giơ ra lệnh bài trong tay,không chút run rẩy trầm giọng quát lên: “Mau chuẩn bị ngựa! Tướng quân có quân tình quan trọng cần thông tri!”
Chuyện so với Diệp Hòa dự liệu còn thuận lợi hơn rất nhiều,binh sĩ thủ vệ nhìn sơ qua lệnh bài lại thấy Diệp Hòa giọng nói nghiêm túc sắc bén cho rằng có quân tình khẩn cấp sợ làm trễ nãi đại sự gánh chịu không nổi,vội vàng cúi người muốn cho đi,hết thảy vốn nằm trong kế hoạch của Diệp Hòa lại không nghĩ đến bỗng nhiên xuất hiện hai gã hắc y nhân ngăn cản đường đi của nàng,tự xưng Vương gia triệu kiến! Còn dùng sắc mặt giải quyết việc chung nói đã phái người khác nhắn nhủ quân tình,nàng không cần trong đêm ra doanh!
Diệp Hòa trên mặt bất động thanh sắc,trong lòng thật muốn ói,đúng là vận xui đeo bám,nàng dùng hơn phân nửa buổi tối làm tốt chuẩn bị vạn toàn,dù tình huống có xấu nhất theo thân thủ nàng cũng còn đường sống lại không ngờ tự dưng nhảy ra một Vương gia!Nàng dù có nắm chắc xông phá sáu tên lính gác nhưng lại không nắm chắc chạy thoát hai tên hắc y nhân vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm!
Đường lui đã bị chặt đứt mặc dù không biết Vương gia kia có dụng ý gì nhưng nếu sai người mang nàng trở về mà không phải giết chết ngay tại chỗ,xem ra tên kia tạm thời không muốn mạng của nàng.Nghĩ tới đây,Diệp Hòa bỏ qua ý nghĩ liều chết đánh cược một lần,phối hợp đi theo hai gã hắc y nhân,trong lòng lại nghĩ xem thái độ của Vương gia kia trước rồi mới tùy cơ ứng biến.
Đến khi Diệp Hòa bị dẫn tới trước lều Khiêm Tiểu vương gia,bóng đêm dần bị xua tan phía chân trời lóe ra một đạo ánh sáng,tuyết trắng tung bay đọng lại rơi trên mặt đất trắng,trắng noãn không tỳ vết rất mỹ lệ nhưng Diệp Hòa lại không có tâm để thưởng thức,nàng dựng thẳng sống lưng đứng trong băng tuyết lạnh sắp chết rét đến nơi.
Gần đến nơi một gã canh giữ ở cửa lều ngăn lại hắc y nhân nói: “Chủ tử còn chưa tỉnh ngủ.”
Hai gã hắc y nhân áp giải Diệp Hòa tới đây gật đầu,lẳng lặng đứng ở cửa lều tận trung bổn phận thị vệ.
Cho nên chỉ đứng thôi đã đứng suốt một canh giờ,đang ở Diệp Hòa cảm giác mình sắp biến thành tượng đá,mới có một cô nương thân hình nhỏ nhắn dung mạo ngọt động lòng người từ trong lều vải đi ra,thấy gương mặt đen thui của Diệp Hòa cảm thấy ghen ghét liếc nàng một cái,lạnh lùng nói: “Vương gia gọi ngươi đi vào.”
Trong lều vải lớn được bố trí hết sức tinh sảo,màn lụa lộng lẫy bằng gấm rũ xuống giường lớn gỗ lim,trên trường án bày biện giấy bút cùng nghiên mực,bàn tròn bên cạnh có chút ít cao điểm cùng nước trà,ghế dựa phủ da thú dày,nghiễm nhiên giống một gian phòng ngủ đơn giả.Bốn phía lều bày mấy chục chậu than sưởi ấm làm không khí bên trong trở nên ấm áp chứ không lạnh rét như bên ngoài.
Khiêm tiểu vương gia mặc cẩm bào khoác áo lông,buồn chán xoa xoa một vật thể màu xanh biếc tựa người lên chiếc ghế phủ lông gấu như mới vừa tỉnh ngủ không lâu,mái tóc đen óng tùy ý xõa dài,tròng mắt tiết lộ mệt mỏi giấc ngủ chưa đầy,sắc mặt tái nhợt như nhiễm bệnh,dưới sống mũi nhọn xinh đẹp tuyệt trần mũi là đôi môi đỏ dị thường,thỉnh thoảng nhẹ ho khan hai tiếng,lông mi dày rậm theo đó rung động.
Diệp Hòa theo cô nương dung mạo điềm mĩ đi tới,đây là lần đầu nàng nhìn thấy thiếu niên dễ nhìn như vậy,trong hoảng hốt còn tưởng rằng mình nhìn thấy thần tiên,áo lông thuần trắng,mi mục như họa,đôi mắt đen lấp lánh như mực,đôi môi lại như thoa son,hoàn toàn không giống người phàm.
Thấy Diệp Hòa sững sờ nhìn mình,trong mắt không hề che dấu sắc màu kinh diễm,thiếu niên khẽ mỉm cười,nụ cười bật ra tăng thêm mấy phần tà mị,rực rỡ đến làm cho người hận không được lưu lại khoảnh khoắc hiện tại đem nụ cười này biến thành vĩnh hằng.
Kỳ Mạch lười nhác đánh giá Diệp Hòa,thích thú mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của cô nương không giống đã từng luyện võ,vậy mà có thể lấy sức một mình giết Lưu phó tướng ở trên chiến trường lấy một chống đỡ trăm còn thành công cải trang binh lính quân ta ẩn núp trong quân doanh.Nếu không phải bổn vương biết người chết trong lều củi không phải cô nương,lập tức sai người canh giữ ở lối ra quân doanh,chỉ sợ cô nương hiện tại đã sớm thoát đi ngoài trăm dặm.”
“Không nghĩ tới khúc Thừa tướng lại có một nữ nhi như vậy.” Thiếu niên như đang cảm thán thùy mâu nhìn vật thể màu xanh nhạt trên tay,ý tứ hàm xúc không rõ thản nhiên nói: “Khúc Mật Nhi,nàng đúng là để bổn vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Theo ánh mắt thiếu niên nhìn đi,Diệp Hòa trong bụng cả kinh,mới vừa rồi chỉ lo nhìn tướng mạo hiện tại mới phát hiện Tiểu vương gia này trong tay vuốt vuốt rõ ràng là một con rắn nhỏ màu xanh,con rắn kia đầu hình tam giác rõ ràng là có độc.
Diệp Hòa thấy người nọ dùng rắn độc xem như sủng vật,lại nghe những câu hàm chứa lời đe dọa,ý thức được thiếu niên này không vô hại như bề ngoài,thu liễm tâm tình,trấn định nói: “Vương gia,Khúc Mật Nhi ta bất quá chỉ là một cô nhóc con,ngài cần gì chặt đứt đường sống của ta.”
“A......” Thiếu niên khẽ cười một tiếng,trì hoãn một hồi lại nói: “Nếu bổn vương đã diệt cả nhà họ Khúc của cô nương mà cắt cỏ cần phải diệt trừ tận gốc. Ngày đó chỉ giữ mẹ cùng cô nương sung làm quân kỹ,lúc đó ta còn nghĩ một nữ lưu như các người vốn không có uy hiếp gì lớn lại không nghĩ rằng Khúc Mật Nhi cô nương lại không đơn giản,ta sao có thể để mầm tai hoạ chạy thoát cơ chứ,chưa kể lỡ sau này cô nương tìm bổn vương trả thù thì sao nhỉ?”
Diệp Hòa nghe lời của hắn nhíu mày,trong đầu hiểu rõ đầu mối rồi khẳng định nói: “Ngài có thể biết ngay tức khắc người chết cháy không phải là ta,nói như vậy mấy tên binh sĩ đêm qua nhục nhã Khúc phu nhân là ngài an bài?”
Những binh lính kia mạo hiểm nguy hiểm bị quân pháp xử trí,không chút kiêng kỵ ngốn ngấu Khúc phu nhân,thậm chí làm nhục đến nàng khí tuyệt bỏ mình cũng không sợ,nếu không có người chỗ dựa bọn họ làm sao dám?Vả lại lều củi bị đốt thành tro bụi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bên trong có hai cỗ thi thể.Mà tiểu vương gia này có thể trong đêm biết không phải là nàng,lý do lớn nhất là mấy binh sĩ hắn phái đi,sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải đến phục mạng.Vì vậy,hắn tự nhiên cũng biết được tên cầm thú gọi là lão Lộc còn ở lại lều củi,hơn nữa sau đó lại mất bóng dáng,từ những đầu mối kia có thể suy đoán ra có người giả trang thành Lão Lộc trốn trong quân doanh.
Nói như thế nếu muốn báo thù cho Khúc phu nhân,muốn giết không dừng lại ở mấy tên binh lính kia mà thiếu niên ở trước mắt mới là cừu nhân thật sự của nàng!
Kỳ Mạch nhẹ nhàng ho hai tiếng,giương mắt nhìn Diệp Hòa khen ngợi: “Quả nhiên là nha đầu thông minh.” Vừa nói còn nhướng mày hỏi: “Bất quá cô nương vì sao xưng mẫu thân của mình là Khúc phu nhân?”
“Khúc Mật Nhi đã chết,ta hiện họ Diệp tên Hòa,không cha không mẹ!” Diệp Hòa trầm giọng nói,giọng nói hết sức bình thản,dù sao đây vốn là lời nói thật.
Thiếu niên gật đầu tựa như rất hài lòng câu trả lời của Diệp Hòa,thuận miệng nói: “Rất tốt,từ nay về sau cõi đời này chỉ có Diệp Hòa chứ không còn Khúc Mật Nhi. Từ hôm nay cô nương đổi lại thân phận làm tỳ nữ thiếp thân của bổn vương đi.”
Diệp Hòa nhất thời sửng sốt,không thể tin nhìn của hắn.Nếu hắn diệt cả nhà họ Khúc,lại cho người làm Khúc phu nhân chịu vũ nhục mà chết,còn đem Khúc Mật Nhi nàng giữ ở bên người làm tỳ nữ thiếp thân,chả lẽ không sợ ngày nào đó bị nàng một đao làm thịt?
Thiếu niên phảng phất nhìn thấu tâm tư nàng tiện tay ném tới một viên hoàn thuốc,Diệp Hòa vững vàng tiếp được,liền thấy con rắn trong tay hắn bị bóp để lộ ra nướu răng trần trụi,rồi thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Bổn vương thích đen rắn độc trí mạng nuôi ở bên người nhưng chi bằng nhổ đi răng rắn không bằng ta từ từ thuần hóa.Cô nương nhìn đi,hiện tại con rắn kịch động này có phải rất nghe lời? Cần phải biết nếu không có bổn vương nó muốn sinh tồn cũng không được.”
Diệp Hòa nghe ra lời ám hiệu,trong lòng thẳng mắng Đồ – Biến – Thái! Lại chỉ có thể biết điều cầm hoàn thuốc trong tay nuốt vào,vốn còn muốn ngậm trong miệng tìm cơ hội phun ra nhưng hoàn thuốc kia vừa vào miệng tiếp xúc hóa lập tức biến mất không bóng dáng.
Thấy chủ tử tự dưng thu nhận thêm một thiếp thân tỳ nữ,cô nương dung mạo ngọt nị kia cảm nhận được uy hiếp,dạo bước tiến lên đi tới bên cạnh Kỳ Mạch,biết vâng lời thùy mị nói: “Vương gia,ngài lần này xuất hành chỉ dẫn theo một tỳ nữ là Điềm nhi,nếu có thêm một người chẳng phải sẽ làm cho người ta hoài nghi?”
Kỳ Mạch trừng mắt lên,khóe môi lại nở vẻ cười,gật đầu nói: “Vẫn là Điềm nhi tỉ mỉ,vừa hỏi liền nói trúng trọng điểm.”
Điềm nhi trong bụng vui mừng,ngoài miệng lại biết điều nói: “Vương gia quá khen.”
Kỳ Mạch khó xử nhíu mày ôn nhu hỏi: “Bên cạnh bổn vương chỉ có thể có một người tỳ nữ,ngươi nói có phải không?”
Điềm nhi gật đầu đáp: “Tất nhiên như thế.”
Kỳ Mạch thản nhiên nói: “Xem ra ngươi cùng bổn vương nghĩ cùng một ý.” Vừa nói còn chỉ chỉ Diệp Hòa: “Thân hình ngươi cùng cô nương kia cũng tương tự,hay để cô nương kia thay ngươi làm tỳ nữ của ta còn ngươi làm Khúc Mật Nhi đã chết đi.”
Chuyện vốn là…màn đêm buông xuống Hồng đại tướng quân lập tức hạ lệnh chiêu cáo toàn quân,điều tra rõ chuyện tối nay là Khúc Mật Nhi sát hại Lưu phó tướng,hai mẹ con sợ tội cuối cùng song song bỏ mình.Mà Diệp Hòa xen lẫn trong đám binh lính cũng đã thở phào nhẹ nhỏm,dù sao tuyên bố kết quả Khúc Mật Nhi chết đối với nàng là chuyện tốt.Nếu không để bọn họ biết người chết không phải là nàng mà là lão Lộc nhất định sẽ gia tăng đề phòng,ở trong quân doanh trắng đêm lục soát tìm nàng,Diệp Hòa mặc dù đã thành công trà trộn vào đám binh lính nhưng binh sĩ trong quân thường thì mấy người một tổ,nàng lạ mặt hơn nữa không có phân thuộc tổ đội khó tránh khỏi bị lộ tẩy.
Còn mấy tên binh sĩ cùng lão Lộc lăng nhục Khúc phu nhân làm chuyện xấu đương nhiên không dám hé miệng,vừa lúc giúp nàng che giấu tình trạng của Lão Lộc. Dưới mắt tình thế rất có lợi cho Diệp Hòa,bất quá cũng chỉ có thể giữ được nhất thời,đợi đến trời sáng đám binh sĩ sẽ phát hiện dị thường,nàng không thể che dấu như ở đêm tối cũng là chuyện không thể nghi ngờ.
Diệp Hòa từ trước đến giờ không phải là dạng người ngồi chờ chết,sau một hồi phân tích nàng ở trong lòng âm thầm quyết định,tối nay dù có mạo hiểm cũng thề phải chạy ra quân doanh.
Nhưng lại không biết ý tưởng của nàng đã sớm bị người ta nhìn thấu,vung sẵn tấm lưới chỉ chờ nàng chạy vào......
Thời điểm gần đến nửa đêm,hơn phân nửa binh sĩ đều đã nghỉ ngơi còn lại một ít binh lính trắng đêm canh phòng.Thừa dịp bóng đêm ập đến,Diệp Hòa nắm chặc thời gian xem xét địa hình quân doanh,đem số lượng lính gát đêm phân công trinh sát cùng với các binh sĩ canh giữ cửa khẩu âm thầm ghi nhớ.Ở mỗi lối ra quân doanh đều có ngựa mà nhân số thủ vệ dao động từ tám đến mười người.Diệp Hòa lựa chọn lối ra có tám thủ vệ canh gác,núp ở nơi tối đen phía sau đống gỗ hơn mười thước nơi xa,ở trên mặt tuyết chịu đựng cơn lạnh thấu xương đợi suốt hai canh giờ quan sát thời gian thủ vệ thay ca,nàng phát hiện mỗi một canh giờ trong tám tên thủ vệ kia sẽ có hai gã thay ca rời đi trước,ước chừng một khắc sau sẽ có hai người khác đến bổ sung mà lúc thay ca cũng là thời điểm bọn họ lơ là nhất.
Mắt thấy bóng đêm ngày càng tối như bị nhuộm một loại mực đậm,Diệp Hòa biết thời điểm trời lờ mờ sáng trước khi bình minh đến sẽ là thời gian người canh gác mệt mỏi rả rời nhất.Diệp Hòa đoán chắc thời gian,đem hai cánh bánh giấu trong người ra ngụm lớn nuốt xuống bổ sung thể lực,ngay sau đó đem chủy thủ vững vàng lót vào trong giày,cầm trong tay quân lệnh có được từ Lưu phó tướng,tính toán đánh cược một lần dù có bị phát hiện cùng lắm nàng lều chết còn tốt hơn sau khi hừng sáng bại lộ thân phận bị quân pháp xử tử.
Diệp Hòa từng mấy lần thi hành nhiệm vụ trừ phiến loạn tại địa điểm thâm sơn,đường núi lồi lõm gập ghềnh xe cộ không cách nào chạy,lúc đó bọn họ chỉ có thể dùng ngựa thay đi bộ,mặc dù sinh ở hiện đại giao thông khoa học kỹ thuật phát đạt nhưng vì công việc cần từng chịu huấn luyện cỡi ngựa,nàng còn am hiểu môn vật lộn cùng ám sát,mặc dù thủ vệ binh không chịu cho đi thì nàng cũng có nắm chặc trước lúc đám viện binh nghe được động tĩnh chạy đến,nhanh chóng giải quyết sáu tên lính quèn cỡi ngựa thoát đi. Dĩ nhiên,đó là tình trạng xấu nhất.
Nhìn thời gian đã sắp đến,sắc trời tối tăm như địa ngục sâu thẳm không có lấy một tia sáng,thấy hai gã vệ binh thay ca rời đi,Diệp Hòa hít sâu một hơi không hề nữa do dự,chạy chậm xông về sáu tên lính gác lối ra quân doanh,trấn định giơ ra lệnh bài trong tay,không chút run rẩy trầm giọng quát lên: “Mau chuẩn bị ngựa! Tướng quân có quân tình quan trọng cần thông tri!”
Chuyện so với Diệp Hòa dự liệu còn thuận lợi hơn rất nhiều,binh sĩ thủ vệ nhìn sơ qua lệnh bài lại thấy Diệp Hòa giọng nói nghiêm túc sắc bén cho rằng có quân tình khẩn cấp sợ làm trễ nãi đại sự gánh chịu không nổi,vội vàng cúi người muốn cho đi,hết thảy vốn nằm trong kế hoạch của Diệp Hòa lại không nghĩ đến bỗng nhiên xuất hiện hai gã hắc y nhân ngăn cản đường đi của nàng,tự xưng Vương gia triệu kiến! Còn dùng sắc mặt giải quyết việc chung nói đã phái người khác nhắn nhủ quân tình,nàng không cần trong đêm ra doanh!
Diệp Hòa trên mặt bất động thanh sắc,trong lòng thật muốn ói,đúng là vận xui đeo bám,nàng dùng hơn phân nửa buổi tối làm tốt chuẩn bị vạn toàn,dù tình huống có xấu nhất theo thân thủ nàng cũng còn đường sống lại không ngờ tự dưng nhảy ra một Vương gia!Nàng dù có nắm chắc xông phá sáu tên lính gác nhưng lại không nắm chắc chạy thoát hai tên hắc y nhân vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm!
Đường lui đã bị chặt đứt mặc dù không biết Vương gia kia có dụng ý gì nhưng nếu sai người mang nàng trở về mà không phải giết chết ngay tại chỗ,xem ra tên kia tạm thời không muốn mạng của nàng.Nghĩ tới đây,Diệp Hòa bỏ qua ý nghĩ liều chết đánh cược một lần,phối hợp đi theo hai gã hắc y nhân,trong lòng lại nghĩ xem thái độ của Vương gia kia trước rồi mới tùy cơ ứng biến.
Đến khi Diệp Hòa bị dẫn tới trước lều Khiêm Tiểu vương gia,bóng đêm dần bị xua tan phía chân trời lóe ra một đạo ánh sáng,tuyết trắng tung bay đọng lại rơi trên mặt đất trắng,trắng noãn không tỳ vết rất mỹ lệ nhưng Diệp Hòa lại không có tâm để thưởng thức,nàng dựng thẳng sống lưng đứng trong băng tuyết lạnh sắp chết rét đến nơi.
Gần đến nơi một gã canh giữ ở cửa lều ngăn lại hắc y nhân nói: “Chủ tử còn chưa tỉnh ngủ.”
Hai gã hắc y nhân áp giải Diệp Hòa tới đây gật đầu,lẳng lặng đứng ở cửa lều tận trung bổn phận thị vệ.
Cho nên chỉ đứng thôi đã đứng suốt một canh giờ,đang ở Diệp Hòa cảm giác mình sắp biến thành tượng đá,mới có một cô nương thân hình nhỏ nhắn dung mạo ngọt động lòng người từ trong lều vải đi ra,thấy gương mặt đen thui của Diệp Hòa cảm thấy ghen ghét liếc nàng một cái,lạnh lùng nói: “Vương gia gọi ngươi đi vào.”
Trong lều vải lớn được bố trí hết sức tinh sảo,màn lụa lộng lẫy bằng gấm rũ xuống giường lớn gỗ lim,trên trường án bày biện giấy bút cùng nghiên mực,bàn tròn bên cạnh có chút ít cao điểm cùng nước trà,ghế dựa phủ da thú dày,nghiễm nhiên giống một gian phòng ngủ đơn giả.Bốn phía lều bày mấy chục chậu than sưởi ấm làm không khí bên trong trở nên ấm áp chứ không lạnh rét như bên ngoài.
Khiêm tiểu vương gia mặc cẩm bào khoác áo lông,buồn chán xoa xoa một vật thể màu xanh biếc tựa người lên chiếc ghế phủ lông gấu như mới vừa tỉnh ngủ không lâu,mái tóc đen óng tùy ý xõa dài,tròng mắt tiết lộ mệt mỏi giấc ngủ chưa đầy,sắc mặt tái nhợt như nhiễm bệnh,dưới sống mũi nhọn xinh đẹp tuyệt trần mũi là đôi môi đỏ dị thường,thỉnh thoảng nhẹ ho khan hai tiếng,lông mi dày rậm theo đó rung động.
Diệp Hòa theo cô nương dung mạo điềm mĩ đi tới,đây là lần đầu nàng nhìn thấy thiếu niên dễ nhìn như vậy,trong hoảng hốt còn tưởng rằng mình nhìn thấy thần tiên,áo lông thuần trắng,mi mục như họa,đôi mắt đen lấp lánh như mực,đôi môi lại như thoa son,hoàn toàn không giống người phàm.
Thấy Diệp Hòa sững sờ nhìn mình,trong mắt không hề che dấu sắc màu kinh diễm,thiếu niên khẽ mỉm cười,nụ cười bật ra tăng thêm mấy phần tà mị,rực rỡ đến làm cho người hận không được lưu lại khoảnh khoắc hiện tại đem nụ cười này biến thành vĩnh hằng.
Kỳ Mạch lười nhác đánh giá Diệp Hòa,thích thú mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của cô nương không giống đã từng luyện võ,vậy mà có thể lấy sức một mình giết Lưu phó tướng ở trên chiến trường lấy một chống đỡ trăm còn thành công cải trang binh lính quân ta ẩn núp trong quân doanh.Nếu không phải bổn vương biết người chết trong lều củi không phải cô nương,lập tức sai người canh giữ ở lối ra quân doanh,chỉ sợ cô nương hiện tại đã sớm thoát đi ngoài trăm dặm.”
“Không nghĩ tới khúc Thừa tướng lại có một nữ nhi như vậy.” Thiếu niên như đang cảm thán thùy mâu nhìn vật thể màu xanh nhạt trên tay,ý tứ hàm xúc không rõ thản nhiên nói: “Khúc Mật Nhi,nàng đúng là để bổn vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Theo ánh mắt thiếu niên nhìn đi,Diệp Hòa trong bụng cả kinh,mới vừa rồi chỉ lo nhìn tướng mạo hiện tại mới phát hiện Tiểu vương gia này trong tay vuốt vuốt rõ ràng là một con rắn nhỏ màu xanh,con rắn kia đầu hình tam giác rõ ràng là có độc.
Diệp Hòa thấy người nọ dùng rắn độc xem như sủng vật,lại nghe những câu hàm chứa lời đe dọa,ý thức được thiếu niên này không vô hại như bề ngoài,thu liễm tâm tình,trấn định nói: “Vương gia,Khúc Mật Nhi ta bất quá chỉ là một cô nhóc con,ngài cần gì chặt đứt đường sống của ta.”
“A......” Thiếu niên khẽ cười một tiếng,trì hoãn một hồi lại nói: “Nếu bổn vương đã diệt cả nhà họ Khúc của cô nương mà cắt cỏ cần phải diệt trừ tận gốc. Ngày đó chỉ giữ mẹ cùng cô nương sung làm quân kỹ,lúc đó ta còn nghĩ một nữ lưu như các người vốn không có uy hiếp gì lớn lại không nghĩ rằng Khúc Mật Nhi cô nương lại không đơn giản,ta sao có thể để mầm tai hoạ chạy thoát cơ chứ,chưa kể lỡ sau này cô nương tìm bổn vương trả thù thì sao nhỉ?”
Diệp Hòa nghe lời của hắn nhíu mày,trong đầu hiểu rõ đầu mối rồi khẳng định nói: “Ngài có thể biết ngay tức khắc người chết cháy không phải là ta,nói như vậy mấy tên binh sĩ đêm qua nhục nhã Khúc phu nhân là ngài an bài?”
Những binh lính kia mạo hiểm nguy hiểm bị quân pháp xử trí,không chút kiêng kỵ ngốn ngấu Khúc phu nhân,thậm chí làm nhục đến nàng khí tuyệt bỏ mình cũng không sợ,nếu không có người chỗ dựa bọn họ làm sao dám?Vả lại lều củi bị đốt thành tro bụi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bên trong có hai cỗ thi thể.Mà tiểu vương gia này có thể trong đêm biết không phải là nàng,lý do lớn nhất là mấy binh sĩ hắn phái đi,sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải đến phục mạng.Vì vậy,hắn tự nhiên cũng biết được tên cầm thú gọi là lão Lộc còn ở lại lều củi,hơn nữa sau đó lại mất bóng dáng,từ những đầu mối kia có thể suy đoán ra có người giả trang thành Lão Lộc trốn trong quân doanh.
Nói như thế nếu muốn báo thù cho Khúc phu nhân,muốn giết không dừng lại ở mấy tên binh lính kia mà thiếu niên ở trước mắt mới là cừu nhân thật sự của nàng!
Kỳ Mạch nhẹ nhàng ho hai tiếng,giương mắt nhìn Diệp Hòa khen ngợi: “Quả nhiên là nha đầu thông minh.” Vừa nói còn nhướng mày hỏi: “Bất quá cô nương vì sao xưng mẫu thân của mình là Khúc phu nhân?”
“Khúc Mật Nhi đã chết,ta hiện họ Diệp tên Hòa,không cha không mẹ!” Diệp Hòa trầm giọng nói,giọng nói hết sức bình thản,dù sao đây vốn là lời nói thật.
Thiếu niên gật đầu tựa như rất hài lòng câu trả lời của Diệp Hòa,thuận miệng nói: “Rất tốt,từ nay về sau cõi đời này chỉ có Diệp Hòa chứ không còn Khúc Mật Nhi. Từ hôm nay cô nương đổi lại thân phận làm tỳ nữ thiếp thân của bổn vương đi.”
Diệp Hòa nhất thời sửng sốt,không thể tin nhìn của hắn.Nếu hắn diệt cả nhà họ Khúc,lại cho người làm Khúc phu nhân chịu vũ nhục mà chết,còn đem Khúc Mật Nhi nàng giữ ở bên người làm tỳ nữ thiếp thân,chả lẽ không sợ ngày nào đó bị nàng một đao làm thịt?
Thiếu niên phảng phất nhìn thấu tâm tư nàng tiện tay ném tới một viên hoàn thuốc,Diệp Hòa vững vàng tiếp được,liền thấy con rắn trong tay hắn bị bóp để lộ ra nướu răng trần trụi,rồi thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Bổn vương thích đen rắn độc trí mạng nuôi ở bên người nhưng chi bằng nhổ đi răng rắn không bằng ta từ từ thuần hóa.Cô nương nhìn đi,hiện tại con rắn kịch động này có phải rất nghe lời? Cần phải biết nếu không có bổn vương nó muốn sinh tồn cũng không được.”
Diệp Hòa nghe ra lời ám hiệu,trong lòng thẳng mắng Đồ – Biến – Thái! Lại chỉ có thể biết điều cầm hoàn thuốc trong tay nuốt vào,vốn còn muốn ngậm trong miệng tìm cơ hội phun ra nhưng hoàn thuốc kia vừa vào miệng tiếp xúc hóa lập tức biến mất không bóng dáng.
Thấy chủ tử tự dưng thu nhận thêm một thiếp thân tỳ nữ,cô nương dung mạo ngọt nị kia cảm nhận được uy hiếp,dạo bước tiến lên đi tới bên cạnh Kỳ Mạch,biết vâng lời thùy mị nói: “Vương gia,ngài lần này xuất hành chỉ dẫn theo một tỳ nữ là Điềm nhi,nếu có thêm một người chẳng phải sẽ làm cho người ta hoài nghi?”
Kỳ Mạch trừng mắt lên,khóe môi lại nở vẻ cười,gật đầu nói: “Vẫn là Điềm nhi tỉ mỉ,vừa hỏi liền nói trúng trọng điểm.”
Điềm nhi trong bụng vui mừng,ngoài miệng lại biết điều nói: “Vương gia quá khen.”
Kỳ Mạch khó xử nhíu mày ôn nhu hỏi: “Bên cạnh bổn vương chỉ có thể có một người tỳ nữ,ngươi nói có phải không?”
Điềm nhi gật đầu đáp: “Tất nhiên như thế.”
Kỳ Mạch thản nhiên nói: “Xem ra ngươi cùng bổn vương nghĩ cùng một ý.” Vừa nói còn chỉ chỉ Diệp Hòa: “Thân hình ngươi cùng cô nương kia cũng tương tự,hay để cô nương kia thay ngươi làm tỳ nữ của ta còn ngươi làm Khúc Mật Nhi đã chết đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook