Loạn Thế Đại Ma Đầu
-
32: Đại Cục Sắp Định
Bên trong sâm lâm u tối, cỏ cây phát ra từng tiếng xào xạc, một đạo huyết sắc giống như tia chớp lướt qua, nhìn gần lại, chỉ thấy Dương Minh tay cầm đoàn đám mây màu xám, toàn lực tiếp về phía trước.
Tiểu Hắc đối diện tốc độ kinh khủng, trên đường la hét liên tục, đến nỗi miệng hắn bị bàn tay bóp chặt lúc lâu, xuyên qua sâm lâm vài chục dặm, rốt cuộc ánh sáng lập ló một hướng, huyết sắc thân ảnh phút chốc xông ra bên ngoài.
Dương Minh không dừng lại, tốc độ mau lẹ, dựa vào vách núi khe hở đi lên trên, ước chừng độ cao ngàn mét, rốt cuộc hắn dừng lại, bàn tay mở lỏng thả ra tiểu hắc, đối diện oán linh cực khổ đường dài, giờ khắc than vãn không ngừng, nó theo hướng Dương Minh nhìn, xa xa từng đạo cột khói bốc lên cuồn cuộn, thi thoảng vọng lại thanh âm vụ nổ.
Mà.
Dương Minh nhếch miệng cười, hai mắt híp lại thưởng thức khung cảnh, hắn tính toán trong đầu.
Thiên Hoang cổ tông năm lớp phòng thủ, Quang Minh thành cùng Thanh Vũ thành là lớp ngoài cùng, đại khái bị phá đầu tiên, sau đoạn thời gian hắn hóa lệ quỷ, lớp thứ tư đồng dạng bị ma môn xuyên thủng.
Lúc này lớp thứ ba chính thức lâm nguy, nếu hắn nhớ không lầm, khoảng cách vị trí này, chính là tòa thành Thiên Vân, chắc chắn có cường giả địa nguyên tọa trấn, dù cho Thiên Vân thành thất thế, xác mấy người này bị mang đi, thì còn lại cũng không ít ngưng dịch cảnh, Dương Minh nhắm đến chính là cường giả khí huyết hùng hậu.
"Chỉ mong ma môn nếu thắng, đừng động vào xác mấy tên địa nguyên cảnh.
"
Tiểu Hắc run lên, hai mắt nghi hoặc nhìn Dương Minh, không hiểu tại sao đối phương lộ thèm khát, trong đoạn thời gian này, hắn đi cùng Dương Minh hưởng rất nhiều chỗ tốt, mức độ linh hồn đột phá phàm nhân, xuyên thẳng đến tụ khí trung kì, bây giờ chỉ cần kiếm một thân thể thích hợp, hắn tự tin ngưng dịch đánh không chết.
"Huyết ma đại nhân, tiểu nhân tự tin dưới ngưng dịch cảnh vô địch, tiểu nhân đảm bảo được việc.
"
Tiểu Hắc rối rít, hắn bay lượn quanh tai Dương Minh.
"Câm miệng, không thấy ta đang bận.
"
Dương Minh trầm giọng, hai mắt như muốn xuyên thấu không gian, nhìn xa chục dặm.
Phóng mắt tại xa xa.
Lúc này Thiên Vân thành, hỗn chiến nổ ra ác liệt.
Một mảng tướng lớn chừng chục mét sụp đổ, ma môn đội quân tràn vào tàn sát xung quanh, vẫn luôn khung cảnh hòa bình chớp mắt vỡ vụn, người dân điên cuồng chạy trốn, các thế lực lớn bảo nhau đoàn kết chống địch.
Diệp gia quảng trường, tụ tập hơn ngàn đệ tử, mỗi người khí tức yếu nhất đều là luyện thể thất bát trọng, cao nhất đạt tới ngưng dịch tám chín từng, đứng trên đài cao là Diệp gia gia chủ, Diệp Đỉnh Sơn, hắn ta là địa nguyên cảnh nhị trọng, hôm nay chính hắn kêu gọi chúng nhân có mặt, hai bên hộ pháp tả hữu, thực lực địa nguyên nhất trọng.
Diệp Đỉnh Sơn nhìn quảng trường lít nhít người, chiến ý bốc lên sôi sục, hắn gật đầu hài lòng cất cao giọng:
"Toàn bộ con em đệ tử Diệp gia nghe kĩ, Diệp gia chúng ta tồn tại trăm năm, lập nghiệp ngay tại Thiên Vân thành này, đều đã thâm căn cố đế, không thể tách rời, Thiên Vân thành gặp nạn, đồng nghĩa Diệp gia lâm nguy, ngày hôm nay tập hợp các ngươi, chính là muốn đồng tâm hiệp lực đuổi đi bọn ma môn bại hoại, lấy lại ngày tháng hòa bình vui tươi.
"
"Vì Diệp gia trường tồn, phải chiến.
"
"Vì Diệp gia trường tồn, phải chiến.
"
"Vì Diệp gia trường tồn, phải chiến.
"
Một loạt đồng thanh, Diệp gia rung chuyển, Diệp Đỉnh Sơn bất giác mỉm cười, hắn ta dẫn động đệ tử, xông ra ngoài chiến ma môn.
"Ngươi nói ma môn là hình dạng gì.
"
Một tên đệ tử Diệp gia thắc mắc, đồng bạn lập tức lắc đầu, hắn ta trầm ngâm suy đoán: "Có thể là đầu trâu mặt ngựa, cao to đen hôi, dù sao ta cũng chưa gặp.
"
"Cao to đen hôi?"
Tên kia nghe vậy phá lên cười, một lúc lâu không ngừng, đệ tử Diệp gia bên cạnh thấy thế thắc mắc: "Ngươi cười cái gì, sắp đánh một trận lành ít dữ nhiều, ngươi còn tâm tư thoải mái như vậy.
" Có thể nhận ra hô hấp hắn ta không đều, hiển nhiên trong lòng thấp thỏm.
"Ta cười, bởi vì ta chính là ma môn bại hoại đây.
" Giọng nói vừa cất lên, ma khí bỗng chốc tuôn ra không ngừng, khí tức ầm ầm đề thăng, cho đến ngưng dịch tứ trọng mới dừng.
Còn không phải một, trong hơn ngàn người, có đến mười mấy tên như vậy, bọn hắn đều là ngưng dịch trở lên, vừa bộc lộ ma khí, sát chiêu đã tung ra tàn sát đại lượng Diệp gia đệ tử.
"Ma môn trà trộn!"
Diệp Đỉnh Sơn giật mình, hắn nhận ra thời khắc đã muộn, phân nửa người hóa thành thi thể, chìm trong biển máu, số còn lại tay chân đứt đoạn, thần trí mơ hồ, cuồn cuộn chiến ý ban nãy, không cánh mà bay, Diệp gia nháy mắt chìm trong tuyệt vọng.
Mà không chỉ Diệp gia, bao quát mấy thế lực khác, đều có ma môn ngưng dịch cảnh trà trộn, số khác yếu hơn thì là tụ khí.
Thiên Vân thành thù trong giặc ngoài, khung cảnh điêu đứng gần như sụp đổ.
Oanh minh.
Không trung Mạc Vô Tà chiến lão giả bất phân thắng bại, ban đầu bốn con rối địa nguyên cảnh, hiện tại chỉ còn một, mà lão giả khí tức suy sụp, quanh thân lộ ra hủ bại dáng vẻ, nhìn như thọ nguyên sắp hết.
"Lên, kiếm diệt thương khung.
"
Mạc Vô Tà tung ra sát chiêu, con rối cầm kiếm chém một kiếm, như lạch trời tái hiện bổ hướng lão giả.
Đối diện.
Lão giả sắp tới cực hạn, lão ta tập trung hết mức, hai mắt ửng đỏ nhìn kiếm tới gần, lòng bàn tay chụm vào nhau, chân nguyên thông qua pháp quyết khuếch đại, từng đạo sóng âm đánh ra, liên tục va chạm thân kiếm, ma sát lóe lên tia lửa bào mòn khí thế.
Phốc phốc.
Bàn tay căng cứng, vài đạo tia máu phun ra, lão giả siết chặt hàm răng, mi mắt như muốn rách toạc, rốt cuộc một kiếm tan đi diệt thế khí tức, bị lão ta bắt gọn trong lòng bày tay.
Mạc Vô Tà phía xa chợt nhíu mày, hắn đồng dạng không còn nhiều chân nguyên, nếu không nhanh kết thúc trận này, e rằng viện quân cổ tông kéo đến, sợ khó lòng chạy thoát, hắn liếc nhìn trong thành, bất chợt cười lạnh.
Chỉ thấy ngón tay thao tác, con rối buông bỏ kiếm, khiến cho lão giả bất ngờ, con rối thế mà lao lên ôm chặt lấy lão ta, tình thế thoáng chênh lệch, Mạc Vô Tà gấp rút lôi ra trong ngực thứ gì, hắn nuối tiếc không buông, ánh mắt thoáng nhìn lão giả đầy địch ý:
"Được cấp thứ này, vốn dĩ dành để bảo mệnh, không ngờ hôm nay bắt buộc dùng ở đây, ngươi lên cảm thấy may mắn lão già.
"
Mạc Vô Tà vung tay ném về lão giả.
ngôn tình ngược
"Phá cho ta.
" Rắc một tiếng con rối bị chấn vỡ hai tay, lão giả thoát khỏi khống chế, lão ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một huyết sắc quả cầu lao tới, tốc độ siêu việt thị giác, đợi khi lão ta muốn tránh, chỉ tiếc đã muộn.
Huyết sắc quả cầu vừa lao tới nơi, hình dáng đột ngột bành trướng, ngưng trong nửa giây, sau đó bạo nổ, năng lượng bên trong vô biên, hình thành sức công phá khủng khiếp, nháy mắt vụ nổ bao trùm phương viên bán kính trăm mét, vừa hay Mạc Vô Tà tính toán, thân thể nằm ngoài ảnh hưởng.
Bầu trời như thể rung lên, không khí ngột ngạt ngập tràn khói đen, cuồng phong từ xa kéo tới cuồn cuộn, phải mất vài phút, quang cảnh mới khôi phục nguyên trạng.
Không trung lơ lửng thân ảnh, y phục tả tơi nghiêm trọng, lão giả đứt lìa một tay, phần bụng rách toạc mảng lớn, nội tạng trào ra lúc nào, sắc mặt không còn huyết sắc, cả cơ thể mệt mỏi truyền tới đau đớn.
"Địa nguyên cảnh nội môn trưởng lão, không ngờ có kết cục như này đúng không.
"
Lạnh lẽo thanh âm vọng từ sau lưng, lão giả kinh hãi quay người ra sau, chỉ thấy một cánh tay cứng như sắt thép đâm tới, xuyên thủng lồng ngực, cánh tay chậm rãi rút ra, huyết dịch văng tung tóe, Mạc Vô Tà liếm liếm vết máu trên miệng, hai mắt hứng thú nhìn lão giả mất đi sức sống, hóa thi thể rơi xuống.
"Hừ, mất đi hỏa long đạn, nhưng luyện chế ngươi thành con rối, cũng không tồi, địa nguyên cảnh thất trọng, hừ hừ, bốn con rối tâm huyết của ta đều bị ngươi đánh hỏng.
"
Mạc Vô Tà phất tay thu thi thể vào túi trữ vật, hắn ước chừng chi phí sửa chữa con rối hư hỏng, một bên nhìn xuống trong thành, miệng lẩm bẩm.
Đại cục sắp định.
Thần Nguyên Kỷ Một bộ hắc ám văn học, tàn nhẫn, máu tanh, tư tương nam chinh cùng đại bộ phận nhân vật bên trong đều thiên về tiêu cực.
Không cẩu huyết, không buff quá đà.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook