Loạn Tâm
-
Chương 4
Canh khuya văng vẳng trống canh dồn
Trơ cái hồng nhan mấy nước non
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân mây đá mấy chòm
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình son trẻ tí con con (*)
— — — — —
Mạc Tư Thanh nhìn đôi mắt sắp khóc kia, không khỏi cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Là y đã chọn bừa bãi khiến ả đau lòng? Mà khoan… ả đau lòng thì liên quan gì đến y chứ? Y cũng không muốn để tâm! Nhưng… có lẽ nào ả thực sự nghĩ đến chuyện y sẽ chọn những món đồ từ thuở xa xưa kia? Làm sao mà ả biết được cơ chứ? Thật nhảm nhí!
Tự chấn chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, y tỏ vẻ nhàn nhạt hỏi: “Không phải là thế nào? Chính tay ta chọn từng món cho ngươi. Toàn bộ là hàng mới đến, chất lượng thượng đẳng!”
Tử Thanh dùng ống tay chấm chấm khóe mi, ủy khuất liếc nhìn mấy món đồ trên bàn, rồi lại giương mị nhãn lên nhìn y: “Mạc đại nhân… Chẳng lẽ ngài thực sự không hiểu tâm ý của tiện nữ?”
Thấy y hít vào một hơi thật sâu, ả chầm chậm nói tiếp: “Ngài rõ ràng biết tiện nữ yêu cầu những món này hoàn toàn là có dụng ý… Tiện nữ một thân một mình bị người ta khinh bạc, cả một kẻ đến thăm hỏi xã giao cũng không có… thiết chi mấy thứ phục sức trang điểm, lụa là gấm vóc? Tiện nữ mỗi ngày ba bát cơm tàn đã là phúc đức, đâu dám đòi hỏi gạo ngon chè quý của ngài? Chỉ là nghe người khác kể về ngài đã lâu, thật sự vô cùng ái mộ, muốn nhìn xem một lần những thứ này đây… Cũng không dám đòi hỏi đại nhân phải có hảo ý muốn bên cạnh tiện nữ. Nhưng mà… nhưng mà ngài…”
Lắp bắp đến đây thì ả không nói gì nữa, chỉ quay mặt đi chấm nước mắt tiếp.
Y nhìn thấy đôi vai nhỏ nhắn đang run rẩy, lại thêm tiếng thút thít khe khẽ như cố nuốt vào, có một chút gì đó nhộn nhạo trong bụng. Những lời ả nói là sự thật sao? Ta có phải đã quá keo kiệt với người này?
Ả dù sao cũng là nữ nhân, có chanh chua đến mấy thì bụng dạ cũng có lúc yếu mềm… Nước mắt kia cũng không dễ giả tạo được. Thật sự là ả chỉ đơn thuần ái mộ y? Mà y vốn đã nghĩ đến dụng ý đó thật. Nói như vậy… y đã chà đạp lên tình cảm của một nữ nhân! Một người đàn ông mà đi so đo keo kiệt với một người phụ nữ!
Y nắm chặt bàn tay, thở dài một hơi. “Được rồi ngươi đừng khóc nữa. Cứ giữ lấy mấy thứ này. Những món đồ kia… ta sẽ tìm giống vậy đưa đến cho ngươi sau.”
Ả quay ngoắt đầu lại, gương mặt tèm lem nước mắt cười rạng rỡ đến ghê người: “Ngài nói thật sao Mạc đại gia? Ngài sẽ quay lại lần nữa?”
Y có phần không muốn nhưng cũng đành phải gật đầu.
“Đại gia ngài đúng là người tốt bụng vô cùng! Tiện nữ cũng không cần mấy thứ này làm gì, chỉ cần tâm ý của ngài thôi là đã đủ tiện nữ thấy hạnh phúc đến cuối đời rồi! Đến đây! Để trả ơn tình này, đêm nay tiện nữ sẽ hầu hạ đại nhân hết mình!”
Nói rồi ả kéo gấu tay áo của y định tiến đến phía giường. Bây giờ thì y đã có chút kinh nghiệm rồi, liền giật tay ra chặn ả lại. “Ngươi cũng không cần giả vờ giả vịt nữa. Ta về đây.”
Nói rồi không đợi ả nhiều lời thêm, y quay lưng tự mở cửa, bỏ đi một nước.
Tử Thanh bị bỏ lại căn phòng trống, cũng không nhìn theo bóng người đi khuất, chỉ lẳng lặng đóng cửa, lấy bình rượu ra uống.
Thứ rượu hạ phẩm uống vào chỉ thấy hăng hắc khó chịu. Ả cũng không biết mình đang làm cái gì.
— — — — —
Mạc Tư Thanh vừa ra khỏi biệt viện thì thấy có hai người đàn ông cao lớn đang vác một cô gái trên vai đi vào hậu viện, trông không khác gì đang vác tử thi.
Y có chút tò mò không biết phải làm sao, theo bản năng cũng nấp vào một góc nhìn ngó. Dưới ánh trăng mờ, y vẫn có thể nhìn thấy cô gái kia bị hành hạ thật sự rất thảm. Không phải là đã chết rồi chứ? Cô gái đó có lẽ cũng là một kỹ nữ. Không biết báo quan thì có được xử lý hay không? Lại nghĩ Phủ doãn Vũ đại nhân là một người chính trực, có lẽ sẽ không bỏ qua dù là một kỹ nữ bị hạ sát.
Y theo dõi một hồi chỉ thấy hai người kia vào một căn phòng trong hậu viện, sau đó một lúc thì cả hai người đều đi ra. Trong căn phòng đó không thắp đèn, cũng không có cảm giác gì có người khác đang ở.
Y đợi hai người kia đi khuất, nhìn qua ngó lại không thấy ai cả, liền nhẹ bước tiến về phía căn phòng, khe khẽ mở cửa rồi khe khẽ khép lại.
Sau khi làm quen với bóng tối một hồi, y bắt đầu thấy phần nào các thứ xung quanh. Trên bàn có một ngọn đèn nhỏ cùng que đánh lửa, y cẩn thận đặt nó trong góc khuất rồi thắp sáng nó lên. Căn phòng hiện ra vô cùng đơn sơ chỉ có một chiếc bàn và một chiếc ghế. Cô gái được đặt lên một đống rơm, tay chân đều bị trói chặt, mắt và miệng cũng bị bịt kín, đang thở đứt đoạn từng hồi. Y không khỏi thấy xót xa.
Vào chốn ca phường kỹ viện này, nếu không phải thiếu thốn tiền bạc phải bán thân, thì còn một con đường nữa: bị bắt đến. Cô gái này chắc chắn là một người như vậy. Nhìn trên người có thể thấy nàng ta chống cự rất nhiều. Thậm chí lúc này đây khi cả người trông đã rệu rã, cũng có thể thấy tay chân nàng ta đang đồng loạt cố thoát ra khỏi dây trói.
Y thoáng thấy trong đùi nàng ta là một vệt máu dài, không phải nghĩ nhiều cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Một nữ tử chân yếu tay mềm, vốn nên được người ta cưng chiều, hay ít nhất là có đấng lang quân săn sóc những ngày đầu tiên… mà bây giờ lại phải chịu đựng tình cảnh này. Y… y cũng không biết làm sao.
Đem người này ra? Y có đủ sức không? Chuộc thân cho nàng ta? Thiên hạ có dèm pha?
Y đến mở khăn bịt mắt cho nàng, đôi mắt đờ đẫn chưa khép lại nheo nheo một chút, vừa thấy y thì đã giật mình thu người lại.
“Không sao. Bình tĩnh. Ta không phải là khách… hoặc là không, ta không phải đến để hại nàng.” - y khe khẽ nói rồi gỡ cả khăn bịt miệng nàng ta ra.
Cô gái lắp bắp một hồi gì đó y nghe không rõ, sau đó khẽ ho mấy cái trong cổ họng, khàn đặc nhỏ giọng: “Ngươi… muốn gì?”
Y có chút khó xử, bản thân y cũng chưa rõ mình sẽ làm gì: “Ta muốn cứu nàng ra khỏi đây.”
Không ngờ cô gái kia quay ngoắt đầu đi: “Ngươi điên sao? Cút khỏi đây ngay! Ta không cần biết ngươi là người giàu có hay quan sai, ngươi còn ở đây thì kẻ chịu khổ là ta! Cút đi!”
Bỗng dưng, có tiếng động gì đó phía ngoài khiến cả hai giật bắn mình. Y nhanh chóng thổi tắt đèn dầu, đặt nó vào chỗ cũ.
Từ trong góc phòng phát ra tiếng rít khe khẽ: “Cút đi!”
Y suy nghĩ, hiện tại mình thật sự chưa thể làm được gì thật. Đúng là vẫn nên dùng tiền chuộc thân cho nàng ta. Quyết định xong, y hé mở cửa nhìn ra ngoài, vẫn không thấy ai nên quay lại, cầm hai chiếc khăn ban nãy trên tay:
“Tạm thời nàng phải chịu cực nhọc vậy. Ngày mai ta sẽ đến chuộc thân cho nàng!”
Y bịt mắt rồi nhẹ nhét tấm khăn vào miệng nàng ta rồi vội vã ra khỏi phòng, men theo bóng tối mà rời khỏi hậu viện.
Có lẽ hôm nay y đã hứa hẹn thêm một điều điên rồ nữa.
Có lẽ vì… đôi mắt to tròn kia thực sự trong sáng mãnh liệt, có phần giông giống người nào đó.
Với lại… cá tính quật cường đó thật sự làm y cảm động, làm y muốn những nữ nhân khác ở đây cũng có được.
— — — — —
Nam nhân kia vừa đi được một chốc thì cửa phòng lại được mở ra một lần nữa. Tiếng guốc mộc dưới sàn nhẹ bẫng như không báo cho Thanh Hương biết người đó là ai. Ngọn đèn dầu một lần nữa được thắp lên. Liền sau đó, bịt mắt và bịt miệng của nàng cũng được tháo ra.
Quả nhiên là Tử Thanh.
Nàng không biết phải dùng ánh mắt gì để nhìn ả yêu quái này, rốt cuộc vẫn trừng trừng. Chắc hẳn tiếng động ban nãy là do ả ta phát ra. Nếu không sai lệch, ả ta hiện tại là người quyết định vận mệnh của nàng.
‘Nếu ngươi thật là người khôn ngoan, hãy dùng đầu mà nghĩ’ - câu nói này tuy không muốn nghĩ tới nhưng thật sự đã khiến nàng tỉnh ngộ phần nào. Bây giờ không phải thời điểm để nàng chống cự hay chửi bới. Tinh thần có quật cường đi nữa, thì thân thể đau nhức mệt mỏi này vẫn không thể không để ý đến được.
Tử Thanh thấy oắt con kia nhìn mình, ánh mắt đã thu liễm hơn nhưng vẫn bừng bừng lửa hận, môi cắn chặt không mắng nhiếc gì thì hài lòng vô cùng. Ít ra nàng ta cũng biết suy nghĩ.
Ả vuốt chiếc quần lĩnh thùng thình cho gọn lại rồi nhẹ nhàng ngồi lên ghế, đối mặt với nàng ta. “Hây da… Tiểu nha đầu ngươi thật là có phước. Dù đã mất đi trong trắng nhưng vẫn quyến rũ được nam nhân, lại còn là một nam nhân tuyệt đỉnh như vậy. Ta có phần ghen tị với ngươi nha!”
Thấy nàng ta vẫn không nói gì, ả tiếp tục một hơi: “Ngươi vui lắm phải không? Ngài ấy một khi đã hứa thì chắc chắn sẽ làm, ngươi định ngày mai theo ngài ấy ra khỏi ca phường, suốt đời nâng khăn sửa túi, làm một hiền thê chân chính chứ gì?
Ta nói cho ngươi biết, chàng không chỉ là thương gia có tiếng, mà ở nhà đã có thiếp thất chăm lo. Nàng ta là con nhà lành, ở bên cạnh chàng cũng đã gần tám năm rồi, việc trong nhà việc ngoài tiệm đều quán xuyến được cả. Ngươi lấy gì mà đấu lại với người ta? Ngươi vào nhà đó, không chỉ để lại tiếng nhơ cho chàng, hại chàng bị người khác nói là người có của mà đi rước một kỹ nữ đã thất thân về nhà, đã vậy còn phải đối đầu với thị thiếp hoàn hảo kia. Ngươi không phải là muốn nàng ta bị cướp mất tướng công, quạnh hiu một mình, lại thêm một màn tranh sủng đặc sắc chứ?”
Thanh Hương nghe đến đây không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Trái tim nàng thật sự bị hy vọng nhỏ nhoi kia bóp chết.
Nàng cũng không nghĩ nam nhân tốt bụng như vậy sẽ để mắt đến mình, cũng thật sự nghĩ nếu có sẽ chăm sóc cho chàng cả đời không đòi hỏi thêm. Nhưng… chàng ta đã có thị thiếp. Cũng không phải nàng không biết đạo, đã là nữ nhi thì không ngại chung chồng. Nhưng đúng như Tử Thanh nói, nàng sẽ lại để thêm một người phụ nữ đớn đau…
Nàng nhớ lại cha mẹ của mình lúc còn sống, cha nàng có tận ba người thê thiếp. Ngài là một thầy lang danh tiếng, không khỏi muốn ôm cả thế giới vào lòng. Mỗi đêm nàng ở cùng mẹ, thấy mẹ mình lặng lẽ lăn từng giọt lệ, mà hai vị mẫu nương kia cũng đều dịu dàng đôn hậu, ngoài mặt thì không chấp nhất, nhưng thật sự nàng biết bọn họ không vui vẻ gì mỗi đêm một mình canh thâu…
Nàng không tôn thờ tình yêu đến điên dại, cũng không nghĩ mình sẽ cưới một nam nhân không tam thê tứ thiếp, nhưng chính mình lại làm một người phụ nữ khác đau khổ… người đó đã lại bên cạnh chàng ta tám năm ròng, nàng thật sự không đành lòng.
Nghĩ đến thế, nước mắt nàng không khỏi muốn tuôn rơi.
Nàng thật sự không còn đường quay lại sao? Nếu bây giờ nàng rời xa chốn này, thì những lời chỉ rõ sự thật cay nghiệt kia, có thể nào không còn ám ảnh nàng nữa? Có thể nào… nàng cũng sẽ giống như nữ nhi khác, có một gia đình đơn sơ giản dị, cùng phu quân mình sinh con đẻ cái?
Nhìn nàng ta vừa khóc không thành tiếng vừa suy nghĩ miên man, Tử Thanh khẽ nhếch môi cười.
“Thanh Hương, ngươi muốn đi theo chàng, ta không cản. Nhưng nhớ lấy, bán cho nhiều người hay bán cho một người, rốt cuộc cũng chỉ là gái bán thân thôi.”
— — — — —
Sau khi ra khỏi phố Khâm Thiên, Mạc Tư Thanh mới thấy mình dạo gần đây như bị xui khiến.
Y trước giờ đã quen ra vào chốn ca phường kỹ viện, nhưng tuyệt nhiên không phải loại nam nhân trầm mê tửu sắc. Hiện giờ một bên hứa với ả dạ xoa kia một món nợ, một bên lại hứa chuộc thân cho cô gái kia, toàn bộ là những chuyện y chưa bao giờ nghĩ tới.
Về đến nhà thì đã sang giờ Dần (1). Trễ thế này rồi nhưng nhà vẫn sáng đèn, y tự trách mình thêm một đoạn. Mở cửa ra thì đúng là Mạc phu nhân nhà y đang ngủ gục trên ghế đệm trong phòng khách.
Y đỡ lấy lưng nàng, bế nàng vào trong giường. Mạc phu nhân phát hiện ra, khẽ giật mình tỉnh giấc.
“Tư Thanh…” - nàng nhẹ nhàng gọi.
Y nhìn xuống thị thiếp của mình chưa vội nói gì, đặt nàng vào giường mới cất tiếng.
“Vân tỷ, xin lỗi. Lần sau em sẽ đi sớm về sớm, nếu em về trễ như vậy chị cũng không cần phải đợi em.”
Mạc phu nhân yếu ớt mỉm cười, “Chị dẫu sao vẫn là vợ của em, không nỡ để tướng công về nhà thấy một mảng tối đen lạnh lẽo. Có phải chị lại làm phiền tâm tư của em không?”
Y sờ trán nàng, có chút sốt nhẹ rồi, “Không sao, em chỉ không muốn chị sinh bệnh. Trời đã vào thu rồi, cẩn thận một chút. Hiện tại ngủ trước đi, có gì để sau hẵng nói.”
Nói rồi y đắp chăn cho nàng ta, thấy nàng ta gật đầu ngủ tiếp mới pha nước vắt khăn đặt lên trán, sau đó quay về phòng mình.
Ngô Thị Vân là một người vợ tốt, không muốn nói là hoàn hảo.
Trước kia y mở tiệm ở phủ Ứng Thiên, tự mình quản lý được hai tháng thì nàng xin vào làm giúp việc. Y nhìn thấy nữ nhân lớn hơn mình hai tuổi, ngũ quan đoan chính hiền hậu, chưa có chồng mà lại quá lứa lỡ thì không lập gia thất, muốn làm việc buôn bán không giống như nữ nhân khác ở nhà dệt vải nấu cơm thì cũng khuyên nhủ mấy lời.
Không ngờ nữ nhân bề ngoài có vẻ yếu đuối, bên trong lại mạnh mẽ vô cùng, nói: “Mạc lão bản mở tiệm vải mà không có lấy một bóng nữ nhân trong tiệm, làm sao hiểu được rõ tâm tư khách hàng của ngài?”
Y nhìn cô gái vốn là thợ nhuộm lành nghề của làng Vạn Phúc (2), hai bàn tay theo đó cũng bị tàn phá ít nhiều, tuy vậy chúng vẫn nắm chặt đầy quyết tâm. Y biết nhuộm vải là phải qua nhiều công đoạn cực nhọc, chi li, người thợ nhuộm như vậy thì ý chí kiên cường đến độ nào. Đôi mắt nàng ta bừng bừng khí thế, ngẫm lời nàng thấy đúng chỉ có thể nói, “Ta để tỷ làm thử việc ba tháng. Sau ba tháng nếu không có kết quả, xin hãy về quê tiếp tục công việc.”
Không chỉ sau ba tháng, mà mãi về sau nàng vẫn là cánh tay phải đắc lực của y ở phủ Ứng Thiên. Xem xét hàng hóa, sắp xếp đẹp mắt, ăn nói khéo léo, lại biết chọn màu vải phù hợp với từng vị khách, thích hợp với từng mùa, được lòng biết bao phụ nhân.
Sau này y mới biết, nàng học nghề thợ nhuộm từ nhỏ, say mê đến mức không nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, lớn lên tay nghề rất tốt nhưng đáng tiếc cơ thể không thể chịu được lâu, đến một ngày chỉ cần ngửi mùi thuốc nhuộm được nấu lên một chút cũng dễ dàng rối loạn hô hấp mà ngất xỉu, tưởng chừng như tuyệt vọng với sự nghiệp của mình. Y đến Vạn Phúc một thời gian học hỏi, nàng đã để ý nam nhân này chắc chắn cần đến mình, bắt đầu có suy nghĩ muốn theo chàng ta buôn bán, kinh doanh.
Nhờ Thị Vân vốn là người trong nghề lại có gắn bó với làng từ bé, công việc của y càng làm ăn càng phát đạt.
Không ngờ chỉ gần hai năm làm việc, một biến cố đã xảy ra.
Y thường khi sẽ cùng nàng sau khi tiệm đóng kiểm kê hàng hóa, sau đó đưa nàng về một căn nhà nhỏ thuê ở gần tiệm. Đúng một hôm y có hẹn làm ăn, dẫu bảo nàng về sớm nhưng người tham công tiếc việc đó vẫn ở lại đến khuya. Trên đường về nhà, nàng bị người ta làm nhục, sau một tháng thì biết mình đã có thai.
Y thấy nàng suốt một tháng lo lắng khổ sở, gầy đi không ít thì hỏi chuyện. Nàng ngập ngừng kể ra khiến y không khỏi thương tâm, liền hỏi nàng có muốn nguyện vì y mà nâng khăn sửa túi, cũng không vội buộc nàng phải trả lời ngay. Đồng thời tự hứa với lòng, không bao giờ để nàng về nhà một mình nữa.
Một tuần lễ trôi qua, nàng đồng ý trở thành thiếp thân của y, nhưng chỉ nguyện chăm sóc cho y, không cầu làm chính thê hay cầu y luyến ái. Hai người nhanh chóng trở thành phu phụ, ‘gái hơn hai trai hơn một’, được mọi người vô cùng ái mộ.
Y vốn có ý muốn nàng ở nhà tịnh dưỡng, cũng không yêu cầu nàng nấu nước đợi cơm. Nhưng nữ nhân cường liệt đó có lúc nào thì thật sự nghe lời y? Không chỉ vẫn quán xuyến công việc ngoài tiệm, mà việc nhà cũng chăm lo không kém. Y thuê một tì nữ theo hầu nàng, muốn nàng đỡ đi công việc nhưng nàng đã quen làm lụng cả ngày, khi rảnh rang hơn lại càng thêm suy tư trầm mặc một mình. Cái thai được năm tháng thì sảy mất, cả hai cùng cười khổ suốt một đêm.
Đại phu nói vì thân thể nàng vốn không được tốt, lại lo âu triền miên, cái thai mất đi khi đã quá lớn, sau này thụ thai cũng khó mà sinh được mẹ tròn con vuông.
Nàng như thế cứ tự trách mình suốt một khoảng thời gian, vậy nên vừa khỏe dậy đã lại ra tiệm, tối về nhà cũng tranh việc của tì nữ kia. Có ý muốn để y viết hưu thư, y làm sao đành lòng?
Thấm thoắt đã nhiều năm, nàng bây giờ thân thể yếu nhược nên ở nhà tịnh dưỡng, thỉnh thoảng mới lên tiệm cho đỡ buồn chán. Cả hai sau nhiều năm như vậy vẫn chỉ lấy lễ đối nhau, khi ở riêng thì gọi nhau tỷ-đệ, chưa bao giờ có ý định tiến xa hơn.
Đối với y mà nói, nàng là một người đáng khâm phục, nữ nhân giỏi giang lòng dạ mạnh mẽ lại thường hay bạc mệnh, y một lòng xem nàng là tỷ tỷ. Đối với nàng mà nói, y là một người chí tình đạt lý, không khỏi khiến một nữ nhân dù quật cường cũng muốn một lần ở bên cạnh chàng ta, nguyện xem chàng là đệ đệ thân tình. Cả hai cùng biết, một người đối với một người là cái nghĩa, một người đối với một người là cái ơn.
— — — — —
Trưa hôm sau y từ Cẩm Viên trở về, trên bàn ăn bỗng im lặng một mảng, rốt cuộc cuối cùng cũng nói ra:
“Vân tỷ, tối nay… em sẽ chuộc thân cho một ca nương.”
Ngô Thị Vân nghe xong lời này có chút dừng tay, nhưng sau đó vẫn lẳng lặng ăn tiếp. Đó là thông báo, không phải hỏi ý kiến nàng.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?”
Mạc Tư Thanh buông đũa, “Em đã hứa với người đó rồi.”
Thị Vân thấy y buông đũa thì cũng ngừng ăn, ngồi ngay ngắn hơn nhìn thẳng vào đôi mắt y mà hỏi, “Em muốn lập nàng ta làm thê thiếp?”
Y có chút khó xử, suy nghĩ một đêm qua cũng không có ý định này.
“Em chỉ muốn đưa nàng ta ra khỏi ca phường, định sẽ sắp xếp cho nàng ta một cuộc sống mới. Còn lại chuyện khác, em tuyệt đối không nghĩ đến.”
Ngô Thị Vân một trận suy nghĩ. Nam nhân này dù không tránh khỏi ra vào ca phường tửu quán, cũng không ít lần hành hoan bên ngoài, nhưng tựu chung lại vẫn là một người đường hoàng khí khái. Nàng không biết được y đã gặp chuyện gì, cũng không cần biết quá rõ mọi chuyện, hỏi như vậy vốn chỉ là để chuẩn bị tinh thần, cũng biết rằng y nói với nàng để nàng không phải bỡ ngỡ về sau thôi.
“Chị cũng không có ý định ngăn cản em. Dẫu sao em cũng đã gần ba mươi rồi, đã đến lúc phải có thê có tử, không cần biết nàng ta như thế nào, nếu em muốn đem nàng về làm thê chị vui mừng còn không hết, nguyện lo cho nàng ta như đệ tức (3). Nhưng nếu em đã nói vậy… chị cũng chỉ nghe theo thôi.”
Lời nàng nói ra khiến tâm tư của y như nhẹ đi một chút. Hai người tiếp tục bữa cơm hồi lâu, nói chuyện trong nhà ngoài phố, y trong bụng âm thầm tự hỏi…
… Chuộc thân cho một ca nương như vậy thì tốn bao nhiêu bạc nhỉ?
(còn tiếp)
ghi chú:
(*) Toàn bộ bài thơ ‘Cảnh khuya’ của thi sĩ Hồ Xuân Hương (1772 - 1822) trong tập "Quốc văn tùng ký" (國文話記).
(1) giờ Dần: từ 3 đến 5 giờ sáng.
(2) Làng Vạn Phúc: hay còn gọi là làng Hà Đông, cách trung tâm Hà Nội khoảng 10km, là làng chuyên nghề dệt lụa tơ tằm, bắt đầu từ khoảng thế kỷ XIII và nổi tiếng đến tận hiện nay.
(3) đệ tức: em dâu, vợ của em mình.
Trơ cái hồng nhan mấy nước non
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân mây đá mấy chòm
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình son trẻ tí con con (*)
— — — — —
Mạc Tư Thanh nhìn đôi mắt sắp khóc kia, không khỏi cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Là y đã chọn bừa bãi khiến ả đau lòng? Mà khoan… ả đau lòng thì liên quan gì đến y chứ? Y cũng không muốn để tâm! Nhưng… có lẽ nào ả thực sự nghĩ đến chuyện y sẽ chọn những món đồ từ thuở xa xưa kia? Làm sao mà ả biết được cơ chứ? Thật nhảm nhí!
Tự chấn chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, y tỏ vẻ nhàn nhạt hỏi: “Không phải là thế nào? Chính tay ta chọn từng món cho ngươi. Toàn bộ là hàng mới đến, chất lượng thượng đẳng!”
Tử Thanh dùng ống tay chấm chấm khóe mi, ủy khuất liếc nhìn mấy món đồ trên bàn, rồi lại giương mị nhãn lên nhìn y: “Mạc đại nhân… Chẳng lẽ ngài thực sự không hiểu tâm ý của tiện nữ?”
Thấy y hít vào một hơi thật sâu, ả chầm chậm nói tiếp: “Ngài rõ ràng biết tiện nữ yêu cầu những món này hoàn toàn là có dụng ý… Tiện nữ một thân một mình bị người ta khinh bạc, cả một kẻ đến thăm hỏi xã giao cũng không có… thiết chi mấy thứ phục sức trang điểm, lụa là gấm vóc? Tiện nữ mỗi ngày ba bát cơm tàn đã là phúc đức, đâu dám đòi hỏi gạo ngon chè quý của ngài? Chỉ là nghe người khác kể về ngài đã lâu, thật sự vô cùng ái mộ, muốn nhìn xem một lần những thứ này đây… Cũng không dám đòi hỏi đại nhân phải có hảo ý muốn bên cạnh tiện nữ. Nhưng mà… nhưng mà ngài…”
Lắp bắp đến đây thì ả không nói gì nữa, chỉ quay mặt đi chấm nước mắt tiếp.
Y nhìn thấy đôi vai nhỏ nhắn đang run rẩy, lại thêm tiếng thút thít khe khẽ như cố nuốt vào, có một chút gì đó nhộn nhạo trong bụng. Những lời ả nói là sự thật sao? Ta có phải đã quá keo kiệt với người này?
Ả dù sao cũng là nữ nhân, có chanh chua đến mấy thì bụng dạ cũng có lúc yếu mềm… Nước mắt kia cũng không dễ giả tạo được. Thật sự là ả chỉ đơn thuần ái mộ y? Mà y vốn đã nghĩ đến dụng ý đó thật. Nói như vậy… y đã chà đạp lên tình cảm của một nữ nhân! Một người đàn ông mà đi so đo keo kiệt với một người phụ nữ!
Y nắm chặt bàn tay, thở dài một hơi. “Được rồi ngươi đừng khóc nữa. Cứ giữ lấy mấy thứ này. Những món đồ kia… ta sẽ tìm giống vậy đưa đến cho ngươi sau.”
Ả quay ngoắt đầu lại, gương mặt tèm lem nước mắt cười rạng rỡ đến ghê người: “Ngài nói thật sao Mạc đại gia? Ngài sẽ quay lại lần nữa?”
Y có phần không muốn nhưng cũng đành phải gật đầu.
“Đại gia ngài đúng là người tốt bụng vô cùng! Tiện nữ cũng không cần mấy thứ này làm gì, chỉ cần tâm ý của ngài thôi là đã đủ tiện nữ thấy hạnh phúc đến cuối đời rồi! Đến đây! Để trả ơn tình này, đêm nay tiện nữ sẽ hầu hạ đại nhân hết mình!”
Nói rồi ả kéo gấu tay áo của y định tiến đến phía giường. Bây giờ thì y đã có chút kinh nghiệm rồi, liền giật tay ra chặn ả lại. “Ngươi cũng không cần giả vờ giả vịt nữa. Ta về đây.”
Nói rồi không đợi ả nhiều lời thêm, y quay lưng tự mở cửa, bỏ đi một nước.
Tử Thanh bị bỏ lại căn phòng trống, cũng không nhìn theo bóng người đi khuất, chỉ lẳng lặng đóng cửa, lấy bình rượu ra uống.
Thứ rượu hạ phẩm uống vào chỉ thấy hăng hắc khó chịu. Ả cũng không biết mình đang làm cái gì.
— — — — —
Mạc Tư Thanh vừa ra khỏi biệt viện thì thấy có hai người đàn ông cao lớn đang vác một cô gái trên vai đi vào hậu viện, trông không khác gì đang vác tử thi.
Y có chút tò mò không biết phải làm sao, theo bản năng cũng nấp vào một góc nhìn ngó. Dưới ánh trăng mờ, y vẫn có thể nhìn thấy cô gái kia bị hành hạ thật sự rất thảm. Không phải là đã chết rồi chứ? Cô gái đó có lẽ cũng là một kỹ nữ. Không biết báo quan thì có được xử lý hay không? Lại nghĩ Phủ doãn Vũ đại nhân là một người chính trực, có lẽ sẽ không bỏ qua dù là một kỹ nữ bị hạ sát.
Y theo dõi một hồi chỉ thấy hai người kia vào một căn phòng trong hậu viện, sau đó một lúc thì cả hai người đều đi ra. Trong căn phòng đó không thắp đèn, cũng không có cảm giác gì có người khác đang ở.
Y đợi hai người kia đi khuất, nhìn qua ngó lại không thấy ai cả, liền nhẹ bước tiến về phía căn phòng, khe khẽ mở cửa rồi khe khẽ khép lại.
Sau khi làm quen với bóng tối một hồi, y bắt đầu thấy phần nào các thứ xung quanh. Trên bàn có một ngọn đèn nhỏ cùng que đánh lửa, y cẩn thận đặt nó trong góc khuất rồi thắp sáng nó lên. Căn phòng hiện ra vô cùng đơn sơ chỉ có một chiếc bàn và một chiếc ghế. Cô gái được đặt lên một đống rơm, tay chân đều bị trói chặt, mắt và miệng cũng bị bịt kín, đang thở đứt đoạn từng hồi. Y không khỏi thấy xót xa.
Vào chốn ca phường kỹ viện này, nếu không phải thiếu thốn tiền bạc phải bán thân, thì còn một con đường nữa: bị bắt đến. Cô gái này chắc chắn là một người như vậy. Nhìn trên người có thể thấy nàng ta chống cự rất nhiều. Thậm chí lúc này đây khi cả người trông đã rệu rã, cũng có thể thấy tay chân nàng ta đang đồng loạt cố thoát ra khỏi dây trói.
Y thoáng thấy trong đùi nàng ta là một vệt máu dài, không phải nghĩ nhiều cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Một nữ tử chân yếu tay mềm, vốn nên được người ta cưng chiều, hay ít nhất là có đấng lang quân săn sóc những ngày đầu tiên… mà bây giờ lại phải chịu đựng tình cảnh này. Y… y cũng không biết làm sao.
Đem người này ra? Y có đủ sức không? Chuộc thân cho nàng ta? Thiên hạ có dèm pha?
Y đến mở khăn bịt mắt cho nàng, đôi mắt đờ đẫn chưa khép lại nheo nheo một chút, vừa thấy y thì đã giật mình thu người lại.
“Không sao. Bình tĩnh. Ta không phải là khách… hoặc là không, ta không phải đến để hại nàng.” - y khe khẽ nói rồi gỡ cả khăn bịt miệng nàng ta ra.
Cô gái lắp bắp một hồi gì đó y nghe không rõ, sau đó khẽ ho mấy cái trong cổ họng, khàn đặc nhỏ giọng: “Ngươi… muốn gì?”
Y có chút khó xử, bản thân y cũng chưa rõ mình sẽ làm gì: “Ta muốn cứu nàng ra khỏi đây.”
Không ngờ cô gái kia quay ngoắt đầu đi: “Ngươi điên sao? Cút khỏi đây ngay! Ta không cần biết ngươi là người giàu có hay quan sai, ngươi còn ở đây thì kẻ chịu khổ là ta! Cút đi!”
Bỗng dưng, có tiếng động gì đó phía ngoài khiến cả hai giật bắn mình. Y nhanh chóng thổi tắt đèn dầu, đặt nó vào chỗ cũ.
Từ trong góc phòng phát ra tiếng rít khe khẽ: “Cút đi!”
Y suy nghĩ, hiện tại mình thật sự chưa thể làm được gì thật. Đúng là vẫn nên dùng tiền chuộc thân cho nàng ta. Quyết định xong, y hé mở cửa nhìn ra ngoài, vẫn không thấy ai nên quay lại, cầm hai chiếc khăn ban nãy trên tay:
“Tạm thời nàng phải chịu cực nhọc vậy. Ngày mai ta sẽ đến chuộc thân cho nàng!”
Y bịt mắt rồi nhẹ nhét tấm khăn vào miệng nàng ta rồi vội vã ra khỏi phòng, men theo bóng tối mà rời khỏi hậu viện.
Có lẽ hôm nay y đã hứa hẹn thêm một điều điên rồ nữa.
Có lẽ vì… đôi mắt to tròn kia thực sự trong sáng mãnh liệt, có phần giông giống người nào đó.
Với lại… cá tính quật cường đó thật sự làm y cảm động, làm y muốn những nữ nhân khác ở đây cũng có được.
— — — — —
Nam nhân kia vừa đi được một chốc thì cửa phòng lại được mở ra một lần nữa. Tiếng guốc mộc dưới sàn nhẹ bẫng như không báo cho Thanh Hương biết người đó là ai. Ngọn đèn dầu một lần nữa được thắp lên. Liền sau đó, bịt mắt và bịt miệng của nàng cũng được tháo ra.
Quả nhiên là Tử Thanh.
Nàng không biết phải dùng ánh mắt gì để nhìn ả yêu quái này, rốt cuộc vẫn trừng trừng. Chắc hẳn tiếng động ban nãy là do ả ta phát ra. Nếu không sai lệch, ả ta hiện tại là người quyết định vận mệnh của nàng.
‘Nếu ngươi thật là người khôn ngoan, hãy dùng đầu mà nghĩ’ - câu nói này tuy không muốn nghĩ tới nhưng thật sự đã khiến nàng tỉnh ngộ phần nào. Bây giờ không phải thời điểm để nàng chống cự hay chửi bới. Tinh thần có quật cường đi nữa, thì thân thể đau nhức mệt mỏi này vẫn không thể không để ý đến được.
Tử Thanh thấy oắt con kia nhìn mình, ánh mắt đã thu liễm hơn nhưng vẫn bừng bừng lửa hận, môi cắn chặt không mắng nhiếc gì thì hài lòng vô cùng. Ít ra nàng ta cũng biết suy nghĩ.
Ả vuốt chiếc quần lĩnh thùng thình cho gọn lại rồi nhẹ nhàng ngồi lên ghế, đối mặt với nàng ta. “Hây da… Tiểu nha đầu ngươi thật là có phước. Dù đã mất đi trong trắng nhưng vẫn quyến rũ được nam nhân, lại còn là một nam nhân tuyệt đỉnh như vậy. Ta có phần ghen tị với ngươi nha!”
Thấy nàng ta vẫn không nói gì, ả tiếp tục một hơi: “Ngươi vui lắm phải không? Ngài ấy một khi đã hứa thì chắc chắn sẽ làm, ngươi định ngày mai theo ngài ấy ra khỏi ca phường, suốt đời nâng khăn sửa túi, làm một hiền thê chân chính chứ gì?
Ta nói cho ngươi biết, chàng không chỉ là thương gia có tiếng, mà ở nhà đã có thiếp thất chăm lo. Nàng ta là con nhà lành, ở bên cạnh chàng cũng đã gần tám năm rồi, việc trong nhà việc ngoài tiệm đều quán xuyến được cả. Ngươi lấy gì mà đấu lại với người ta? Ngươi vào nhà đó, không chỉ để lại tiếng nhơ cho chàng, hại chàng bị người khác nói là người có của mà đi rước một kỹ nữ đã thất thân về nhà, đã vậy còn phải đối đầu với thị thiếp hoàn hảo kia. Ngươi không phải là muốn nàng ta bị cướp mất tướng công, quạnh hiu một mình, lại thêm một màn tranh sủng đặc sắc chứ?”
Thanh Hương nghe đến đây không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Trái tim nàng thật sự bị hy vọng nhỏ nhoi kia bóp chết.
Nàng cũng không nghĩ nam nhân tốt bụng như vậy sẽ để mắt đến mình, cũng thật sự nghĩ nếu có sẽ chăm sóc cho chàng cả đời không đòi hỏi thêm. Nhưng… chàng ta đã có thị thiếp. Cũng không phải nàng không biết đạo, đã là nữ nhi thì không ngại chung chồng. Nhưng đúng như Tử Thanh nói, nàng sẽ lại để thêm một người phụ nữ đớn đau…
Nàng nhớ lại cha mẹ của mình lúc còn sống, cha nàng có tận ba người thê thiếp. Ngài là một thầy lang danh tiếng, không khỏi muốn ôm cả thế giới vào lòng. Mỗi đêm nàng ở cùng mẹ, thấy mẹ mình lặng lẽ lăn từng giọt lệ, mà hai vị mẫu nương kia cũng đều dịu dàng đôn hậu, ngoài mặt thì không chấp nhất, nhưng thật sự nàng biết bọn họ không vui vẻ gì mỗi đêm một mình canh thâu…
Nàng không tôn thờ tình yêu đến điên dại, cũng không nghĩ mình sẽ cưới một nam nhân không tam thê tứ thiếp, nhưng chính mình lại làm một người phụ nữ khác đau khổ… người đó đã lại bên cạnh chàng ta tám năm ròng, nàng thật sự không đành lòng.
Nghĩ đến thế, nước mắt nàng không khỏi muốn tuôn rơi.
Nàng thật sự không còn đường quay lại sao? Nếu bây giờ nàng rời xa chốn này, thì những lời chỉ rõ sự thật cay nghiệt kia, có thể nào không còn ám ảnh nàng nữa? Có thể nào… nàng cũng sẽ giống như nữ nhi khác, có một gia đình đơn sơ giản dị, cùng phu quân mình sinh con đẻ cái?
Nhìn nàng ta vừa khóc không thành tiếng vừa suy nghĩ miên man, Tử Thanh khẽ nhếch môi cười.
“Thanh Hương, ngươi muốn đi theo chàng, ta không cản. Nhưng nhớ lấy, bán cho nhiều người hay bán cho một người, rốt cuộc cũng chỉ là gái bán thân thôi.”
— — — — —
Sau khi ra khỏi phố Khâm Thiên, Mạc Tư Thanh mới thấy mình dạo gần đây như bị xui khiến.
Y trước giờ đã quen ra vào chốn ca phường kỹ viện, nhưng tuyệt nhiên không phải loại nam nhân trầm mê tửu sắc. Hiện giờ một bên hứa với ả dạ xoa kia một món nợ, một bên lại hứa chuộc thân cho cô gái kia, toàn bộ là những chuyện y chưa bao giờ nghĩ tới.
Về đến nhà thì đã sang giờ Dần (1). Trễ thế này rồi nhưng nhà vẫn sáng đèn, y tự trách mình thêm một đoạn. Mở cửa ra thì đúng là Mạc phu nhân nhà y đang ngủ gục trên ghế đệm trong phòng khách.
Y đỡ lấy lưng nàng, bế nàng vào trong giường. Mạc phu nhân phát hiện ra, khẽ giật mình tỉnh giấc.
“Tư Thanh…” - nàng nhẹ nhàng gọi.
Y nhìn xuống thị thiếp của mình chưa vội nói gì, đặt nàng vào giường mới cất tiếng.
“Vân tỷ, xin lỗi. Lần sau em sẽ đi sớm về sớm, nếu em về trễ như vậy chị cũng không cần phải đợi em.”
Mạc phu nhân yếu ớt mỉm cười, “Chị dẫu sao vẫn là vợ của em, không nỡ để tướng công về nhà thấy một mảng tối đen lạnh lẽo. Có phải chị lại làm phiền tâm tư của em không?”
Y sờ trán nàng, có chút sốt nhẹ rồi, “Không sao, em chỉ không muốn chị sinh bệnh. Trời đã vào thu rồi, cẩn thận một chút. Hiện tại ngủ trước đi, có gì để sau hẵng nói.”
Nói rồi y đắp chăn cho nàng ta, thấy nàng ta gật đầu ngủ tiếp mới pha nước vắt khăn đặt lên trán, sau đó quay về phòng mình.
Ngô Thị Vân là một người vợ tốt, không muốn nói là hoàn hảo.
Trước kia y mở tiệm ở phủ Ứng Thiên, tự mình quản lý được hai tháng thì nàng xin vào làm giúp việc. Y nhìn thấy nữ nhân lớn hơn mình hai tuổi, ngũ quan đoan chính hiền hậu, chưa có chồng mà lại quá lứa lỡ thì không lập gia thất, muốn làm việc buôn bán không giống như nữ nhân khác ở nhà dệt vải nấu cơm thì cũng khuyên nhủ mấy lời.
Không ngờ nữ nhân bề ngoài có vẻ yếu đuối, bên trong lại mạnh mẽ vô cùng, nói: “Mạc lão bản mở tiệm vải mà không có lấy một bóng nữ nhân trong tiệm, làm sao hiểu được rõ tâm tư khách hàng của ngài?”
Y nhìn cô gái vốn là thợ nhuộm lành nghề của làng Vạn Phúc (2), hai bàn tay theo đó cũng bị tàn phá ít nhiều, tuy vậy chúng vẫn nắm chặt đầy quyết tâm. Y biết nhuộm vải là phải qua nhiều công đoạn cực nhọc, chi li, người thợ nhuộm như vậy thì ý chí kiên cường đến độ nào. Đôi mắt nàng ta bừng bừng khí thế, ngẫm lời nàng thấy đúng chỉ có thể nói, “Ta để tỷ làm thử việc ba tháng. Sau ba tháng nếu không có kết quả, xin hãy về quê tiếp tục công việc.”
Không chỉ sau ba tháng, mà mãi về sau nàng vẫn là cánh tay phải đắc lực của y ở phủ Ứng Thiên. Xem xét hàng hóa, sắp xếp đẹp mắt, ăn nói khéo léo, lại biết chọn màu vải phù hợp với từng vị khách, thích hợp với từng mùa, được lòng biết bao phụ nhân.
Sau này y mới biết, nàng học nghề thợ nhuộm từ nhỏ, say mê đến mức không nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, lớn lên tay nghề rất tốt nhưng đáng tiếc cơ thể không thể chịu được lâu, đến một ngày chỉ cần ngửi mùi thuốc nhuộm được nấu lên một chút cũng dễ dàng rối loạn hô hấp mà ngất xỉu, tưởng chừng như tuyệt vọng với sự nghiệp của mình. Y đến Vạn Phúc một thời gian học hỏi, nàng đã để ý nam nhân này chắc chắn cần đến mình, bắt đầu có suy nghĩ muốn theo chàng ta buôn bán, kinh doanh.
Nhờ Thị Vân vốn là người trong nghề lại có gắn bó với làng từ bé, công việc của y càng làm ăn càng phát đạt.
Không ngờ chỉ gần hai năm làm việc, một biến cố đã xảy ra.
Y thường khi sẽ cùng nàng sau khi tiệm đóng kiểm kê hàng hóa, sau đó đưa nàng về một căn nhà nhỏ thuê ở gần tiệm. Đúng một hôm y có hẹn làm ăn, dẫu bảo nàng về sớm nhưng người tham công tiếc việc đó vẫn ở lại đến khuya. Trên đường về nhà, nàng bị người ta làm nhục, sau một tháng thì biết mình đã có thai.
Y thấy nàng suốt một tháng lo lắng khổ sở, gầy đi không ít thì hỏi chuyện. Nàng ngập ngừng kể ra khiến y không khỏi thương tâm, liền hỏi nàng có muốn nguyện vì y mà nâng khăn sửa túi, cũng không vội buộc nàng phải trả lời ngay. Đồng thời tự hứa với lòng, không bao giờ để nàng về nhà một mình nữa.
Một tuần lễ trôi qua, nàng đồng ý trở thành thiếp thân của y, nhưng chỉ nguyện chăm sóc cho y, không cầu làm chính thê hay cầu y luyến ái. Hai người nhanh chóng trở thành phu phụ, ‘gái hơn hai trai hơn một’, được mọi người vô cùng ái mộ.
Y vốn có ý muốn nàng ở nhà tịnh dưỡng, cũng không yêu cầu nàng nấu nước đợi cơm. Nhưng nữ nhân cường liệt đó có lúc nào thì thật sự nghe lời y? Không chỉ vẫn quán xuyến công việc ngoài tiệm, mà việc nhà cũng chăm lo không kém. Y thuê một tì nữ theo hầu nàng, muốn nàng đỡ đi công việc nhưng nàng đã quen làm lụng cả ngày, khi rảnh rang hơn lại càng thêm suy tư trầm mặc một mình. Cái thai được năm tháng thì sảy mất, cả hai cùng cười khổ suốt một đêm.
Đại phu nói vì thân thể nàng vốn không được tốt, lại lo âu triền miên, cái thai mất đi khi đã quá lớn, sau này thụ thai cũng khó mà sinh được mẹ tròn con vuông.
Nàng như thế cứ tự trách mình suốt một khoảng thời gian, vậy nên vừa khỏe dậy đã lại ra tiệm, tối về nhà cũng tranh việc của tì nữ kia. Có ý muốn để y viết hưu thư, y làm sao đành lòng?
Thấm thoắt đã nhiều năm, nàng bây giờ thân thể yếu nhược nên ở nhà tịnh dưỡng, thỉnh thoảng mới lên tiệm cho đỡ buồn chán. Cả hai sau nhiều năm như vậy vẫn chỉ lấy lễ đối nhau, khi ở riêng thì gọi nhau tỷ-đệ, chưa bao giờ có ý định tiến xa hơn.
Đối với y mà nói, nàng là một người đáng khâm phục, nữ nhân giỏi giang lòng dạ mạnh mẽ lại thường hay bạc mệnh, y một lòng xem nàng là tỷ tỷ. Đối với nàng mà nói, y là một người chí tình đạt lý, không khỏi khiến một nữ nhân dù quật cường cũng muốn một lần ở bên cạnh chàng ta, nguyện xem chàng là đệ đệ thân tình. Cả hai cùng biết, một người đối với một người là cái nghĩa, một người đối với một người là cái ơn.
— — — — —
Trưa hôm sau y từ Cẩm Viên trở về, trên bàn ăn bỗng im lặng một mảng, rốt cuộc cuối cùng cũng nói ra:
“Vân tỷ, tối nay… em sẽ chuộc thân cho một ca nương.”
Ngô Thị Vân nghe xong lời này có chút dừng tay, nhưng sau đó vẫn lẳng lặng ăn tiếp. Đó là thông báo, không phải hỏi ý kiến nàng.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?”
Mạc Tư Thanh buông đũa, “Em đã hứa với người đó rồi.”
Thị Vân thấy y buông đũa thì cũng ngừng ăn, ngồi ngay ngắn hơn nhìn thẳng vào đôi mắt y mà hỏi, “Em muốn lập nàng ta làm thê thiếp?”
Y có chút khó xử, suy nghĩ một đêm qua cũng không có ý định này.
“Em chỉ muốn đưa nàng ta ra khỏi ca phường, định sẽ sắp xếp cho nàng ta một cuộc sống mới. Còn lại chuyện khác, em tuyệt đối không nghĩ đến.”
Ngô Thị Vân một trận suy nghĩ. Nam nhân này dù không tránh khỏi ra vào ca phường tửu quán, cũng không ít lần hành hoan bên ngoài, nhưng tựu chung lại vẫn là một người đường hoàng khí khái. Nàng không biết được y đã gặp chuyện gì, cũng không cần biết quá rõ mọi chuyện, hỏi như vậy vốn chỉ là để chuẩn bị tinh thần, cũng biết rằng y nói với nàng để nàng không phải bỡ ngỡ về sau thôi.
“Chị cũng không có ý định ngăn cản em. Dẫu sao em cũng đã gần ba mươi rồi, đã đến lúc phải có thê có tử, không cần biết nàng ta như thế nào, nếu em muốn đem nàng về làm thê chị vui mừng còn không hết, nguyện lo cho nàng ta như đệ tức (3). Nhưng nếu em đã nói vậy… chị cũng chỉ nghe theo thôi.”
Lời nàng nói ra khiến tâm tư của y như nhẹ đi một chút. Hai người tiếp tục bữa cơm hồi lâu, nói chuyện trong nhà ngoài phố, y trong bụng âm thầm tự hỏi…
… Chuộc thân cho một ca nương như vậy thì tốn bao nhiêu bạc nhỉ?
(còn tiếp)
ghi chú:
(*) Toàn bộ bài thơ ‘Cảnh khuya’ của thi sĩ Hồ Xuân Hương (1772 - 1822) trong tập "Quốc văn tùng ký" (國文話記).
(1) giờ Dần: từ 3 đến 5 giờ sáng.
(2) Làng Vạn Phúc: hay còn gọi là làng Hà Đông, cách trung tâm Hà Nội khoảng 10km, là làng chuyên nghề dệt lụa tơ tằm, bắt đầu từ khoảng thế kỷ XIII và nổi tiếng đến tận hiện nay.
(3) đệ tức: em dâu, vợ của em mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook