Loạn Nhịp Vì Người
-
141: Chương 142
Cậu hận bà ấy sao?
Trái tim Thời Ý chợt mềm như hóa thành nước, muốn hòa Phó Tư Điềm vào trong cơ thể mình.
Hai người lại thân mật ôn tồn một lúc lâu, mới hoàn toàn hồi phục, quấn khăn tắm cùng nhau đi tắm.
Vì là phòng vệ sinh homestay, suy cho cùng điều kiện vệ sinh vẫn không yên tâm bằng trong nhà, cho nên hai người tắm rất khuôn phép, chỉ tắm sơ qua rồi thôi.
Thời Ý bảo Phó Tư Điềm kể nốt chuyện cũ bị gián đoạn vừa nãy, Phó Tư Điềm không từ chối.
"Vì ba mẹ mình không kết hôn, nên mình cũng không có hộ khẩu, không vào được nhà trẻ công lập, mẹ mình nhờ vả rất nhiều người mới cho mình vào được nhà trẻ tư thục, nơi mà sau này mình gặp cậu."
Thời Ý trầm ngâm: "Vậy sau đó...!Tại sao lại đột nhiên quyết định chuyển trường."
Nhà trẻ không dễ gì mới vào được như vậy, cứ thế mà bỏ ư?
Động tác lau tóc cho Thời Ý của Phó Tư Điềm hơi khựng lại, sau đó mới như không có việc gì trả lời: "Vì cuộc sống quá khó khăn.
Trước khi cậu đến, mình thường bị mấy bạn nhỏ khác trong nhà trẻ bắt nạt, lần đó sau khi bị đánh cùng cậu, mẹ mình suy sụp.
Mẹ không muốn để mình đi theo bà ấy sống những ngày tháng như vậy nữa, cho nên đưa mình đến nhà bà nội ở Nịnh Thành."
Hơi thở của Thời Ý nặng nề, muốn mở miệng nói chuyện, Phó Tư Điềm lại ngập ngừng gọi cô ấy một tiếng, trước khi cô ấy kịp cất lời: "Thời Ý..."
Thời Ý dùng ánh mắt cổ vũ cô.
Phó Tư Điềm mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời.
"Không có gì." Cô cười nhẹ, lắc lắc đầu.
Đôi mắt Thời Ý mờ tối, rốt cuộc cũng không miễn cưỡng Phó Tư Điềm.
Cô ấy đè tay Phó Tư Điềm đang lau tóc giúp mình lại, lấy khăn lông ra khỏi tay cô, giúp Phó Tư Điềm lau chân tóc ướt, tiếp lời cô: "Vậy nên sau đó bà nội cậu giúp cậu nhập hộ khẩu nhà chú, thế là cậu lớn lên ở nhà chú cậu?"
"Ừ."
"Vậy sau đó, dì cũng không quay lại tìm cậu hay sao?"
Phó Tư Điềm nói: "Mình không có gặp lại bà ấy.
Sau này gặp lại mình mới biết, lúc sau mẹ từng quay về.
Ban đầu mẹ sợ mấy người đòi nợ sẽ đi theo rồi phát hiện ra bà nội mình, chú mình, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, vì vậy không dám về.
Rồi vào năm mình học lớp 6, mẹ trả được hết nợ nần, gắng gượng cũng sống tốt hơn được chút, đến Nịnh Thành tìm mình, nhưng mà lúc đó mình đã đến sống chung với chú thím.
Bà nội mình nói với mẹ rằng mình sống rất tốt, những chuyện không tốt trước kia đều đã quên sạch, có một gia đình trọn vẹn, có một môi trường sống bình thường, bảo mẹ đừng quay về làm phiền mình nữa, đừng mang nỗi đau và bóng ma về đây nữa."
"Mẹ lén đến trường học nhìn mình, thấy mình chơi trò chơi với mấy bạn học trên sân thể dục trong tiết thể dục, trông rất hòa đồng rất vui vẻ, bèn tin, yên lặng bỏ đi."
"Sau đó, mẹ đến phương Bắc phát triển, gặp được quý nhân, gặp được ba dượng mình, cuộc sống trở nên bận rộn, trôi qua rất nhanh.
Sau đó nữa, thời gian càng qua lâu, mẹ lại càng không dám chạm vào vết sẹo này, càng không dám về tìm mình."
Thời Ý lau khô tóc cô, giúp cô lau người, bôi kem dưỡng thể: "Vậy làm sao hai người gặp nhau được."
Phó Tư Điềm nổi lên chút cảm giác, kéo căng hai chân, âm thanh khô khốc nói: "Để mình tự làm."
Động tác của Thời Ý khựng lại, ngay sau đó, phát hiện đuôi mắt cô ửng đỏ, ý cười chỉ một thoáng đã tràn ngập đôi mắt.
Thời Ý xấu xa không cho, còn cố ý khiến cho động tác càng chậm rãi càng nhẹ nhàng hơn.
Tay Phó Tư Điềm chống lên bồn rửa, tuyến âm thanh có chút bất ổn: "Thời Ý..." Như đang uất ức, lại như đang làm nũng, ngay cả sự lên xuống của hơi thở cũng chuẩn xác rơi vào nhịp tim của Thời Ý.
Cổ họng Thời Ý trượt xuống, trong lòng vừa ngứa ngáy vừa thỏa mãn.
Cô ấy phát hiện Phó Tư Điềm thật sự trưởng thành, trước đây khi cô làm nũng, đa phần là mềm mại yêu kiều, khiến người ta trìu mến, hiện tại đa phần lại là quyến rũ, một cái cau mày, một nụ cười, giơ tay nhấc chân, đều là phong tình, mang theo sự mê hoặc không tự mình ý thức được.
Nhưng điều kiện có hạn, cô ấy không muốn làm Phó Tư Điềm không thoải mái.
"Được rồi, cậu tự làm đi." Cô ấy vờ như buông tha cho cô, mặt không biến sắc động đậy hai chân, áp chế lại cảm giác của chính mình, chuyển dời lực chú ý: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình."
Phó Tư Điềm bôi kem dưỡng thể, đôi má ửng đỏ rút đi ý cười, nhẹ giọng đáp: "Sau đó mẹ tính toán thấy có khả năng ba mình sắp ra tù, cuối cùng không yên tâm, vẫn quay về tìm mình."
Thời Ý nhận ra tâm trạng cô chùng xuống, thăm dò: "Cậu...!hận bà ấy sao?" Thật ra cô ấy cảm thấy không giống.
Trước đây Phó Tư Điềm rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà, nhưng thỉnh thoảng khi nhắc tới mà có nói đến mẹ cô, đều sẽ là giọng điệu vô cùng thân thiết.
Quả nhiên, Phó Tư Điềm lắc đầu: "Không có."
"Thật ra mình vẫn luôn rất nhớ mẹ.
Biết mẹ sống tốt, mình vui hơn bất kỳ ai khác." Phó Tư Điềm bôi xong kem dưỡng thể, đứng dậy nhìn Thời Ý, cắn môi, như có ngàn vạn điều muốn nói trong đầu, cuối cùng chỉ hợp thành một câu: "Chỉ là, mình không rõ phải đối mặt với mẹ như thế nào, chung sống với mẹ như thế nào."
Cô sợ quá thân cận sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình hiện tại của mẹ, cũng cảm thấy mình không xứng với tình thương sâu sắc, vẹn toàn của mẹ.
Mẹ càng thương cô, càng cảm thấy có lỗi với cô, cô sẽ càng áy náy, càng có cảm giác tội lỗi.
Là cô đã từ bỏ mẹ.
Nhưng mà, cô không vực dậy được dũng khí để thẳng thắn.
Vì lẽ đó, mối quan hệ giữa hai người bèn trở nên bế tắc như bây giờ.
Thời Ý cho rằng chỉ là do trong thời gian quá dài cô không ở trong mối quan hệ thân mật với mẹ như vậy, vẫn chưa thích ứng được.
Cô ấy vò nhẹ tóc cô, an ủi cô: "Không sao đâu, cứ từ từ thôi, thuận theo tự nhiên, đừng gượng ép bản thân."
Phó Tư Điềm miễn cưỡng cười cười, đáp lời: "Được." Cô mặc váy ngủ vào, thấy Thời Ý cũng đã bôi kem dưỡng thể xong, vực dậy tinh thần, lấy váy ngủ của Thời Ý qua, ra hiệu cô ấy giơ hai tay lên.
Đôi mắt Thời Ý xao động, nghe lời giơ hai tay, để Phó Tư Điềm mặc váy ngủ cho mình, sau đó dắt cô về phòng: "Xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Để lại một ngọn đèn nhỏ, Thời Ý và Phó Tư Điềm chúc nhau ngủ ngon, nằm chung trên một chiếc gối, đắp cùng một chiếc chăn.
Cơ thể thực sự cực kỳ mỏi mệt, nhưng hai người ôm nhau, lâu thật lâu vẫn chưa ngủ.
"Lai Lai." Thời Ý biết Phó Tư Điềm vẫn chưa ngủ, bỗng nhiên thấp giọng cất lời.
Phó Tư Điềm mở mắt ra, dịu dàng đáp lại cô ấy: "Ơi?"
Hàng mi Thời Ý run rẩy, cánh tay quấn lấy Phó Tư Điềm chặt hơn, giọng nói có chút thô ráp: "Mình xin lỗi, vì khi đó đã không ôm cậu như thế này."
Phó Tư Điềm ngẩn người, hết thảy những uất ức, đau lòng từng có dường như đều bị câu nói này xóa đi, sau đó, đều được câu nói này vuốt ve an ủi.
Trong mắt cô thoáng tràn ra hơi nước, rồi sau đó lại kề sát vào, khẽ hôn lên trán Thời Ý, nở một nụ cười rạng rỡ.
Đủ rồi.
Có thể nhận được một câu đau lòng này của Thời Ý, cô còn gì mà không buông bỏ được nữa chứ.
"Không sao." Cô mang theo giọng mũi, tình nồng như nước đáp lời.
Thời Ý nhìn cô thật sâu thật chăm chú, trái tim vừa đau vừa mềm.
Cô ấy co cánh tay đang được Phó Tư Điềm gối lên, khẽ vuốt ve tóc sau đầu Phó Tư Điềm, ánh mắt dịu dàng nói: "Có sao.
Trừng phạt mình đi."
Phó Tư Điềm hoang mang: "Hử?"
"Phạt mình sau này mỗi buổi tối đều phải làm gối thịt người của cậu, ôm cậu ngủ đi."
Trong mắt Phó Tư Điềm gợn lên ý cười, thẹn thùng quở trách cô ấy: "Đây chẳng phải là khen thưởng hay sao?"
Thời Ý cũng bị chọc cười.
Cô ấy dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Phó Tư Điềm, tiếc nuối nói: "Hình như cậu thông minh lên rồi."
Phó Tư Điềm cười nhẹ, bất mãn giữa những làn hơi thở quẩn quanh: "Hình như cậu không phải đang khen mình."
Thời Ý bật ra tiếng cười rất êm tai, không biện bạch.
Hai người câu được câu chăng thì thầm, không biết nói bao lâu, cũng không biết nói đến chỗ nào, ai dừng lại trước, buồn ngủ thổi quét tâm trí, hai người ôm nhau, chìm vào giấc ngủ.
Là lần say giấc nồng nhất trong sáu năm qua.
Sắc trời bừng sáng, ánh mặt trời đã chiếu đến trên người, Thời Ý và Phó Tư Điềm mới mơ màng tỉnh lại.
Đồng hồ báo thức cài sẵn không biết bị tắt lúc nào, kim đồng hồ đã chỉ sang chín giờ.
Tiêu đời.
Không biết Trần Hi Trúc với Doãn Phồn Lộ có đi lên tìm hai người không.
Phó Tư Điềm và Thời Ý dần có chút ngượng ngùng.
Phó Tư Điềm ôm gối của mình, nói với Thời Ý một câu cô về phòng lấy quần áo, rón ra rón rén ra khỏi cửa, hi vọng Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ vẫn chưa ngủ dậy, vẫn chưa phát hiện tối qua cô qua đêm trong phòng Thời Ý.
Nào ngờ, cô mở cửa, vừa mới đi chưa được hai bước, Trần Hi Trúc đã xông ra từ lối lên cầu thang.
Trần Hi Trúc ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là đã dậy được một lúc.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tư Điềm lời chưa kịp nói mặt đã đỏ, khóe miệng Trần Hi Trúc sắp kéo đến mang tai.
"Dậy rồi?" Trần Hi Trúc chào hỏi.
Phó Tư Điềm ôm gối, đã không còn kịp hối hận nữa.
Cô bất chấp, ra vẻ tự nhiên trả lời: "Ừ, các cậu dậy sớm vậy."
Trần Hi Trúc nói: "Không có sớm, thời gian ăn sáng của homestay đã qua.
Tối quá hai cậu thức khuya lắm à?"
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên, mất tự nhiên đáp: "Ừ, trò chuyện thêm một lát."
Trần Hi Trúc không cho cô chút mặt mũi nào, vẻ mặt kiểu chắc mình tin, kéo dài chữ "Ừm", cù nhây qua lại, lời lẽ sâu xa: "Mình hiểu, mình hiểu mà."
Phó Tư Điềm muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Trần Hi Trúc vẫn không chịu buông tha cho cô, hỏi tiếp: "Thời Ý đâu? Vẫn còn ngủ?"
Phó Tư Điềm trả lời: "Không có, dậy luôn rồi."
Trần Hi Trúc nhướng mày, hỏi: "Còn lái xe được không?"
Phó Tư Điềm không hiểu ất giáp gì: "Hả?"
Trần Hi Trúc nhịn cười không nổi, có phần không kiềm được âm lượng: "Mình sợ chân cậu ấy mềm nhũn."
Vốn dĩ Thời Ý chỉ nghe được loáng thoáng, bỗng nhiên câu này lủi vào lỗ tai, động tác ngồi trên giường bóp chân bỗng nhiên cứng đờ, trong nháy mắt mặt nóng lên tới cổ.
Trần Hi Trúc cái đồ hẹp hòi, quá càn quấy!
Cô ấy cắn răng, mặt không biểu cảm leo xuống giường, mở cửa phòng.
"Cô giáo Trần, mới sáng sớm tinh thần đã tốt vậy sao? Tối qua hai giờ hơn, tôi vẫn còn nghe thấy động tĩnh của các cô dưới lầu.
Chị Lộ làm việc đến giờ đó luôn à?" Thời Ý quan sát Trần Hi Trúc từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm xương quai xanh Trần Hi Trúc, cười như không cười.
Trần Hi Trúc thay đổi sắc mặt ngay lập tức, chột dạ đến nỗi hận không thể cúi đầu kiểm tra ngay và luôn.
Cái đệch, không thể nào, cách âm kém như vậy sao?
Sợ Thời Ý nói ra mấy câu xấu hổ hơn nữa, Trần Hi Trúc lập tức chào thua, bày ra dáng vẻ ngoan hiền vô hại, nói: "Ah, các cậu đã dậy cả rồi, vậy mình xuống lầu bảo Lộ Lộ gọi mang thức ăn lên ha."
Dứt lời cũng không chờ Phó Tư Điềm và Thời Ý phản ứng lại, che xương quai xanh, lòng bàn chân như bôi dầu.
Phó Tư Điềm buồn cười, Thời Ý cũng không kiềm được bật cười.
Phó Tư Điềm tò mò: "Cậu nghe thấy động tĩnh thật hả?" Cô chẳng nghe thấy gì.
Thời Ý cười nói: "Có đâu.
Mình lừa cậu ấy đó." Hôm qua khi Thời Ý kéo rèm thay đổi không khí, cô ấy nhìn thấy trên mặt sông có một chùm ánh sáng phản chiếu – Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ vẫn chưa ngủ.
Phó Tư Điềm bật cười.
Cười xong, cô khẽ cắn môi, đôi mắt lấp lóe nhìn Thời Ý, muốn nói lại thôi.
Thời Ý thắc mắc: "Sao vậy?"
Phó Tư Điềm vân vê chiếc gối trong lòng, nhỏ giọng hỏi ra miệng: "Cậu...!có khó chịu không?"
Tối qua, quả thật Thời Ý có hơi...!nhạy cảm quá.
Thoạt nhìn...!chắc là sẽ dễ không thoải mái.
Nụ cười của Thời Ý đông cứng trên mặt.
"Không khó chịu." Cô ấy trầm giọng nhả từng chữ một.
Phó Tư Điềm không yên tâm: "Nếu không thì mình lái cho."
Thời Ý hơi nheo mắt, lẳng lặng liếc Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm siết chặt gối muốn nhịn cười, nhưng ánh mắt vẫn bán đứng cô.
Biểu cảm Thời Ý cứng ngắc, không nhìn cô nữa, xoay người đi thẳng vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, nghe thấy Phó Tư Điềm ngoài cửa tủm tỉm cười dỗ dành mình, ý cười vẫn treo đầy trên đuôi mày khóe mắt.
Có phải lâu lắm rồi chưa đi tập thể dục không.
Cô ấy đè cái eo mỏi nhừ lại, nghĩ thầm: Không được, phải rèn luyện lại thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook