Lỗ Tai Nhỏ Của Anh
-
Chương 5
Tiếng chuông bắt đầu buổi học vang lên, Nguyên Nhị tranh thủ thời gian chạy vào phòng học, sau khi đặt mông ngồi vào vị trí của mình cô mới thở hồng hộc cởi cặp sách, đem tài liệu học tập đặt trên bàn sau đó đem cặp sách treo ở móc bên cạnh bàn.
“Hô…Mệt chết tôi.”
Vừa dứt lời thì người bên cạnh thò qua, lấy khuỷu tay huých vào cánh tay của cô một cái. “Làm sao vậy? Tối hôm qua làm trộm hả?”
Nguyên Nhị hữu khí vô lực liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái. “Nếu có thể thì tớ nguyện làm trộm, cậu không biết…”
Nói còn chưa dứt lời thì trên bục giảng truyền đến âm thanh đập sách lên mặt bàn.
Hai người đồng thời ngẩng đầu liền thấy chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, đôi tay đẩy đẩy kính đen, sau đó bắt đầu mắng chửi người.
“Nguyên Nhị, Phương Tiểu Viên, hai em cả ngày nói nhiều như vậy thì kỷ niệm ngày thành lập trường có muốn mời lên biểu diễn một chút không? Hiện tại đã là lúc nào rồi, học kỳ sau bắt đầu thi đại học. Từ giờ tới lúc đó chỉ dư lại thời gian mấy tháng, có phải các em muốn chờ đến khi thi không được mới khóc hay không?”
Hai người nơi nào còn dám nói chuyện, đầu rũ thấp liên tục lắc đầu.
“Được rồi, việc đọc sớm (*) bắt đầu rồi, lớp trưởng đi lên nhìn cho tôi, ai không nghiêm túc đọc thì ghi lại.”
(*) Đọc sớm theo nghĩa đen có nghĩa là đọc vào buổi sáng, có thể đọc thầm hoặc lớn tiếng. Nhưng tốt nhất là đọc to. Đọc vào buổi sáng tốt cho trí nhớ. Bạn có thể đọc sách giáo khoa, ghi chú hoặc báo và tạp chí. Hầu hết các trường coi việc đọc buổi sáng là một nhiệm vụ học buổi sáng, và thường cần nói to và đọc gọn gàng.
Tiết đọc sớm diễn ra ước chừng 20 phút thì chuông tan học vang lên. Nguyên Nhị giống như được giải phóng, cô buông sách, đầu trực tiếp gối lên mặt trên, nặng nề mà thở dài.
“Làm sao vậy? Nghe cậu đọc sách giống như kiệt sức, ngày hôm qua rốt cuộc cậu đã làm gì?” Phương Tiểu Viên tò mò hỏi.
Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái rồi lại rũ xuống, ánh mắt tan rã nhìn phía trước.
Bỗng dưng cô bày ra bộ dáng muốn khóc, bẹp miệng nói: “Ô ô…Tớ thật là thảm.”
Nguyên Nhị ở trong lớp có tiếng rộng rãi, lúc cãi nhau thì cô chính là một nữ hán tử, lúc làm nũng lên lại là bộ dáng mềm mại. Nhưng mà mặc kệ là bộ dáng nào thì cô ấy cũng chưa từng thấy qua bộ dáng đáng thương như vậy của cô bao giờ.
Phương Tiểu Viên kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Nói xong cô ấy liền rút ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo, làm tốt tư thế chuẩn bị lau nước mắt giúp người ta.
Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn cô ấy, cảm thấy có chút khoa trương.
Cô ngồi dậy, thở dài rồi mới nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, còn không phải là chuyện đánh nhau hôm cuối tuần rồi bị gọi người nhà sao. Thật ra chuyện này cũng không có gì, lãnh đạo nhà tớ cũng đã quen chuyện này rồi, nhưng điều tệ nhất là đêm đó tớ đi ra ngoài chơi lại bị lãnh đạo nhà tớ tóm được, sau đó…”
Dừng một lát, khuôn mặt của cô lại nhăn nhó như trái khổ qua. " Lãnh đạo nhà tớ yêu cầu học kỳ này tớ phải đứng trong top 20, sau đó… anh ấy còn tự mình giúp tớ học bổ túc…”
Sau đó, thời gian tiết học tiếp theo Nguyên Nhị kể lại chuyện học bổ túc thời sơ trung cho Phương Tiểu Viên nghe. Mục Nghiên Chi chỉ cần ở nhà liền bắt cô trải qua những buổi học bổ túc đầy bi tráng.
Nghe xong, Phương Tiểu Viên đột nhiên nhìn thẳng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Nhị. “Cậu yên tâm, tớ sẽ vì cậu mà cầu nguyện, mong ước cho cậu có mệnh thuận lợi vượt qua cao trung.”
“…” Nguyên Nhị.
Sợ buổi tối về nhà Mục Nghiên Chi sẽ kiểm tra kiến thức học ở lớp mà mình lại không trả lời được, cả ngày Nguyên Nhị đều rất nghiêm túc đi học. Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, mới vừa cùng Phương Tiểu Viên đi ra phòng học thì đã bị người ta cản đường. Một quả bóng rổ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cô ngẩng đầu liền đối diện với một khuôn mặt đẹp trai.
Người tới mặc đồng phục ngắn tay, áo khoác gió vắt ở trên vai, cánh tay treo một cái balo màu đen.
Nguyên Nhị nhận ra người này, đây là giáo bá nổi danh ở trường trung học số 1 thủ đô tên Tống Chiêu. Thành tích học tập của cậu ta thì chẳng ra gì nhưng được cái khuôn mặt rất đẹp trai, ở trong trường học có không ít bạn gái.
Nhưng Nguyên Nhị nhớ rõ, cô cùng cậu ta không có bất cứ liên quan nào.
Nguyên Nhị nhìn cậu ta, vẻ mặt có chút ngốc.
Hơn nửa ngày, người bên cạnh mới kéo kéo ống tay áo của cô. “Nguyên Nhị, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Cái gì mà làm sao bây giờ?
Nguyên Nhị giật giật khóe miệng, cười tủm tỉm mà nhìn Tống Chiêu. “Bạn học, có thể mời cậu nhường đường một chút không? Chúng tôi phải về nhà.”
Ai biết Tống Chiêu chẳng những không tránh ra ngược lại càng tiến tới một bước, cúi đầu. “Nguyên Nhị đúng không?”
Nguyên Nhị ngây ngốc, phản ứng lại mới biết cậu ta là tới tìm mình. “Bạn học, chúng ta giống như…Không quen biết nhau nha.”
Tống Chiêu nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói ẩu nói tả. “Không quan trọng, từ hôm nay trở đi biết nhau là được, về sau chúng ta phải ở chung với nhau thật tốt lúc đó sẽ hiểu biết lẫn nhau thôi. Bởi vì từ hôm nay trở đi cậu chính là bạn gái của tôi.”
“???”
Nguyên Nhị mắt trợn trắng, bật cười nói: "Bạn học, ai cho cậu tự tin rằng tôi nhất định sẽ đồng ý với cậu?”
Tống Chiêu tự tin mà vuốt nhẹ mái tóc của mình. “Tôi đẹp trai.”
“…”
Nguyên Nhị lại cho cậu ta một cái liếc mắt xem thường. “Bạn học, mời cậu trở về tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút nhé.”
Nói xong cũng không muốn cùng cậu ta phí lời, Nguyên Nhị dùng sức đem cậu ta đẩy sang bên cạnh. “Cảm phiền nhường đường một chút, tôi phải về nhà.”
Lôi kéo Phương Tiểu Viên đi nhanh ra ngoài.
Ngày thường được nhiều cô gái đuổi theo như vậy mà đây là lần đầu tiên theo đuổi con gái nhưng lại bị cự tuyệt. Tống Chiêu sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu ta một đường đi theo phía sau Nguyên Nhị, miệng không ngừng lải nhải.
Nguyên Nhị một đường cùng Phương Tiểu Viên nói chuyện, trực tiếp đem người kia xem nhẹ.
Ngoài cổng trường có một chiếc xe việt dã khí phách ngừng ở đường cái đối diện, cửa sổ chỗ ghế điều khiển kéo xuống hơn phân nửa lộ ra khuôn mặt người bên trong. Cách một con đường cái, Nguyên Nhị thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng lại mạc danh cảm nhận được một tia bất an.
“Bạn học Nguyên Nhị, cậu có nghe tôi nói chuyện không?”
“Hả?”
Nguyên Nhị đột nhiên quay đầu lại, miệng thiếu chút nữa đụng phải người kia. Cô hoảng sợ tới mức vội nhảy ra xa, nhíu mày không vui. “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi…”
“Này bạn học.”
Nguyên Nhị đánh gãy lời của cậu ta. “Tôi đối với cậu không có chút hứng thú nào, cũng sẽ không làm bạn gái cậu, mời cậu không cần lại quấy rầy tôi.”
Quay đầu, cô nhìn về phía Phương Tiểu Viên rồi phất phất tay. “Viên Viên, tớ đi trước đây.”
Nói xong cô xách balo chạy về phía chiếc xe kia.
Mới vừa lên xe cô liền cảm nhận được một cổ hàn ý. Quay đầu nhìn liền nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông bên cạnh.
Sửng sốt một lúc, cô thật cẩn thận hỏi: “Anh Nghiên Chi, anh… Làm sao vậy?”
“Thằng nhóc kia là ai?” Ngữ khí lạnh băng.
“Hả?”
Nguyên Nhị trì độn, sau khi có phản ứng mới biết anh đang nói tới ai. “Cậu ta sao. Không quen biết.”
Mục Nghiên Chi híp mắt, không quá tin tưởng. “Không quen biết mà cậu ta lại đi theo em?”
“Cậu ta thích em, còn bảo em làm bạn gái cậu ta.”
Nguyên Nhị thành thật khai báo, nói xong còn dùng sức lắc đầu. “Chính là em không thích cậu ta, em cũng không đáp ứng đề nghị ấy. Em cũng bảo cậu ta không cần đi theo em nữa, ai biết tên kia lại giống như kẹo mạch nha, vẫn luôn đi theo em. Đúng là phiền muốn chết.”
Trong giọng nói còn tràn đầy ghét bỏ.
Mục Nghiên Chi nghe ngữ khí của cô sắc mặt căng thẳng rốt cuộc hòa hoãn xuống. Anh trầm mặc nửa ngày rồi quay đầu nhìn về phía trước.
“Không cho phép em yêu sớm.”
Động tác thắt dây an toàn của Nguyên Nhị dừng lại, ngẩng đầu hỏi. “Cái gì?”
Mục Nghiên Chi hít sâu một hơi, đề cao âm lượng. “Anh nói, không cho phép em yêu sớm, ở trường học không cho phép yêu sớm.”
Nguyên Nhị bày ra vẻ mặt ngây ngốc hồi lâu, mới nhàn nhạt ồ một tiếng.
Yêu sớm? Cô vốn dĩ
không muốn yêu sớm mà.
……
Hôm sau, Nguyên Nhị mới vừa đi vào trường học liền lại bị người ta chặn lại. Cô không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Phiền cậu nhường đường một chút.”
“Bạn học Nguyên Nhị, nếu không muốn làm bạn gái của tôi thì chúng ta coi như là bạn bè đi. Chờ cậu chậm rãi hiểu biết về tôi nói không chừng sẽ chịu làm bạn gái tôi nha.”
Nguyên Nhị cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy tự tin của Tống Chiêu, cảm thấy chói mắt cực kỳ. “Bạn học, rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến cậu như vậy… quá mức tự tin như vậy?”
Tống Chiêu “A” lên. “Chẳng lẽ tôi không nên tự tin như vậy sao?”
“Ha hả! Nên là, nên là như vậy.”
Nguyên Nhị trong nháy mắt làm biến mất ý cười trên mặt, nghiêng đầu qua một bên. “Nhưng cùng tôi không có quan hệ.”
Nói xong Nguyên Nhị lập tức lướt qua hắn, mới vừa đi hai bước lại quay đầu bổ sung thêm: “Còn nữa, cậu đừng đi theo tôi. Nếu cậu còn đi theo thì tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm nói cậu quấy rầy bạn học nữ.”
Lần này cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phía sau, Tống triều vòng tay ôm ngực. “Có cá tính, tôi thích.”
……
Không biết là lời Nguyên Nhị nói có tác dụng uy hiếp hay là Tống Chiêu thay đổi sách lược, hai tuần kế tiếp Tống Chiêu cũng chưa xuất hiện ở xung quanh cô, thẳng đến lúc tan học vào thứ 6 hai tuần sau. Nguyên Nhị một mình một người đi ra cổng trường học không xa, lúc đi qua một con hẻm bỗng dưng bị người ta nắm lấy cánh tay kéo vào hẻm nhỏ.
Nguyên Nhị nhìn mấy người cao lớn trước mắt, tâm địa cả kinh, muốn lớn tiếng kêu cứu thì đã bị người từ phía sau bưng kín miệng.
Nguyên Nhị nhớ rõ chỗ hẻm nhỏ này ngày thường vẫn là có Hội Học Sinh đi qua, nhưng lúc này cư nhiên một bóng người cũng chưa thấy. Cô nhìn về phía đầu hẻm thì phát hiện có người gác ở đấy, đem những học sinh đi qua đây đuổi đi.
Đáy lòng chưa bao giờ có kinh hoảng như bây giờ. Nguyên Nhị liều mạng giãy giụa, há mồm hung hăng cắn cái tay đang che miệng cô lại, sau đó tránh thoát cái tay kia.
“A! Cô dám cắn tôi.”
Nguyên Nhị quay đầu lại liền thấy người nọ vừa vung vẩy cánh tay vừa hướng chỗ rẽ của con nhỏ rồi hô to: “Tống Chiêu, người phụ nữ này của cậu cũng quá hung dữ đi. Muốn cắn chết người mà.”
Giây tiếp theo Tống Chiêu từ chỗ rẽ đi ra, một thân đồng phục màu trắng, áo khoác lỏng lẻo khoác trên vai, trong miệng ngậm một điếu thuốc, thong thả, ung dung đi tới chỗ Nguyên Nhị.
“Tôi còn chưa trách các cậu làm người phụ nữ của tôi sợ đâu.”
Nguyên Nhị cuối cùng cũng hiểu rõ, hoá ra Tống Chiêu không dám trêu chọc cô ở trong trường học cho nên đã đổi thành trêu chọc bên ngoài trường. Nhìn mấy người thanh niên đang vây quanh mình trang điểm hoa hòe đến loè loẹt, vừa thấy chính là tên côn đồ.
Cô cho rằng Tống Chiêu chính là giáo bá ở trong trường học, không nghĩ tới ở ngoài trường học còn chơi với mấy tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp như vậy.
Bản thân cô lại không phải người đẹp xuất sắc gì, cũng không phải học bá thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào lại trêu chọc phải loại người này cơ chứ.
Buồn rầu! Quá buồn rầu.
“Tống Chiêu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Nguyên Nhị chất vấn.
Tống Chiêu bày ra vẻ mặt vô tội nhún vai.
“Không có gì! Chính là muốn tìm cậu tâm sự mà thôi. Cậu biết đấy, con gái thích tôi nhiều như vậy nhưng không phải ai tôi cũng nhìn trúng.”
“Tôi đã nói rồi, tôi đối với cậu không có hứng thú, cũng mong cậu không cần quấy rầy tôi nữa.”
“Bạn học Nguyên Nhị không thể nói lời tuyệt tình như vậy a, nói không chừng sau khi ở bên nhau cậu sẽ phát hiện tôi rất tốt nha.”
“Không có khả năng.”
Bỗng nhiên đầu hẻm truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết. Hai người canh giữ ở đầu hẻm một người thì nằm trên trên mặt đất, một người che bụng ngồi ở ven tường.
Người trong hẻm nghe tiếng nói đồng thời quay đầu lại, thấy được một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng ở đầu hẻm. Cho dù cách một khoảng nhưng cũng có thể làm cho người khác cảm nhận được hàn ý trên người anh.
“Đúng vậy, không có khả năng.”
“Hô…Mệt chết tôi.”
Vừa dứt lời thì người bên cạnh thò qua, lấy khuỷu tay huých vào cánh tay của cô một cái. “Làm sao vậy? Tối hôm qua làm trộm hả?”
Nguyên Nhị hữu khí vô lực liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái. “Nếu có thể thì tớ nguyện làm trộm, cậu không biết…”
Nói còn chưa dứt lời thì trên bục giảng truyền đến âm thanh đập sách lên mặt bàn.
Hai người đồng thời ngẩng đầu liền thấy chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, đôi tay đẩy đẩy kính đen, sau đó bắt đầu mắng chửi người.
“Nguyên Nhị, Phương Tiểu Viên, hai em cả ngày nói nhiều như vậy thì kỷ niệm ngày thành lập trường có muốn mời lên biểu diễn một chút không? Hiện tại đã là lúc nào rồi, học kỳ sau bắt đầu thi đại học. Từ giờ tới lúc đó chỉ dư lại thời gian mấy tháng, có phải các em muốn chờ đến khi thi không được mới khóc hay không?”
Hai người nơi nào còn dám nói chuyện, đầu rũ thấp liên tục lắc đầu.
“Được rồi, việc đọc sớm (*) bắt đầu rồi, lớp trưởng đi lên nhìn cho tôi, ai không nghiêm túc đọc thì ghi lại.”
(*) Đọc sớm theo nghĩa đen có nghĩa là đọc vào buổi sáng, có thể đọc thầm hoặc lớn tiếng. Nhưng tốt nhất là đọc to. Đọc vào buổi sáng tốt cho trí nhớ. Bạn có thể đọc sách giáo khoa, ghi chú hoặc báo và tạp chí. Hầu hết các trường coi việc đọc buổi sáng là một nhiệm vụ học buổi sáng, và thường cần nói to và đọc gọn gàng.
Tiết đọc sớm diễn ra ước chừng 20 phút thì chuông tan học vang lên. Nguyên Nhị giống như được giải phóng, cô buông sách, đầu trực tiếp gối lên mặt trên, nặng nề mà thở dài.
“Làm sao vậy? Nghe cậu đọc sách giống như kiệt sức, ngày hôm qua rốt cuộc cậu đã làm gì?” Phương Tiểu Viên tò mò hỏi.
Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái rồi lại rũ xuống, ánh mắt tan rã nhìn phía trước.
Bỗng dưng cô bày ra bộ dáng muốn khóc, bẹp miệng nói: “Ô ô…Tớ thật là thảm.”
Nguyên Nhị ở trong lớp có tiếng rộng rãi, lúc cãi nhau thì cô chính là một nữ hán tử, lúc làm nũng lên lại là bộ dáng mềm mại. Nhưng mà mặc kệ là bộ dáng nào thì cô ấy cũng chưa từng thấy qua bộ dáng đáng thương như vậy của cô bao giờ.
Phương Tiểu Viên kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Nói xong cô ấy liền rút ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo, làm tốt tư thế chuẩn bị lau nước mắt giúp người ta.
Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn cô ấy, cảm thấy có chút khoa trương.
Cô ngồi dậy, thở dài rồi mới nói: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, còn không phải là chuyện đánh nhau hôm cuối tuần rồi bị gọi người nhà sao. Thật ra chuyện này cũng không có gì, lãnh đạo nhà tớ cũng đã quen chuyện này rồi, nhưng điều tệ nhất là đêm đó tớ đi ra ngoài chơi lại bị lãnh đạo nhà tớ tóm được, sau đó…”
Dừng một lát, khuôn mặt của cô lại nhăn nhó như trái khổ qua. " Lãnh đạo nhà tớ yêu cầu học kỳ này tớ phải đứng trong top 20, sau đó… anh ấy còn tự mình giúp tớ học bổ túc…”
Sau đó, thời gian tiết học tiếp theo Nguyên Nhị kể lại chuyện học bổ túc thời sơ trung cho Phương Tiểu Viên nghe. Mục Nghiên Chi chỉ cần ở nhà liền bắt cô trải qua những buổi học bổ túc đầy bi tráng.
Nghe xong, Phương Tiểu Viên đột nhiên nhìn thẳng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Nhị. “Cậu yên tâm, tớ sẽ vì cậu mà cầu nguyện, mong ước cho cậu có mệnh thuận lợi vượt qua cao trung.”
“…” Nguyên Nhị.
Sợ buổi tối về nhà Mục Nghiên Chi sẽ kiểm tra kiến thức học ở lớp mà mình lại không trả lời được, cả ngày Nguyên Nhị đều rất nghiêm túc đi học. Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, mới vừa cùng Phương Tiểu Viên đi ra phòng học thì đã bị người ta cản đường. Một quả bóng rổ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cô ngẩng đầu liền đối diện với một khuôn mặt đẹp trai.
Người tới mặc đồng phục ngắn tay, áo khoác gió vắt ở trên vai, cánh tay treo một cái balo màu đen.
Nguyên Nhị nhận ra người này, đây là giáo bá nổi danh ở trường trung học số 1 thủ đô tên Tống Chiêu. Thành tích học tập của cậu ta thì chẳng ra gì nhưng được cái khuôn mặt rất đẹp trai, ở trong trường học có không ít bạn gái.
Nhưng Nguyên Nhị nhớ rõ, cô cùng cậu ta không có bất cứ liên quan nào.
Nguyên Nhị nhìn cậu ta, vẻ mặt có chút ngốc.
Hơn nửa ngày, người bên cạnh mới kéo kéo ống tay áo của cô. “Nguyên Nhị, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Cái gì mà làm sao bây giờ?
Nguyên Nhị giật giật khóe miệng, cười tủm tỉm mà nhìn Tống Chiêu. “Bạn học, có thể mời cậu nhường đường một chút không? Chúng tôi phải về nhà.”
Ai biết Tống Chiêu chẳng những không tránh ra ngược lại càng tiến tới một bước, cúi đầu. “Nguyên Nhị đúng không?”
Nguyên Nhị ngây ngốc, phản ứng lại mới biết cậu ta là tới tìm mình. “Bạn học, chúng ta giống như…Không quen biết nhau nha.”
Tống Chiêu nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói ẩu nói tả. “Không quan trọng, từ hôm nay trở đi biết nhau là được, về sau chúng ta phải ở chung với nhau thật tốt lúc đó sẽ hiểu biết lẫn nhau thôi. Bởi vì từ hôm nay trở đi cậu chính là bạn gái của tôi.”
“???”
Nguyên Nhị mắt trợn trắng, bật cười nói: "Bạn học, ai cho cậu tự tin rằng tôi nhất định sẽ đồng ý với cậu?”
Tống Chiêu tự tin mà vuốt nhẹ mái tóc của mình. “Tôi đẹp trai.”
“…”
Nguyên Nhị lại cho cậu ta một cái liếc mắt xem thường. “Bạn học, mời cậu trở về tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút nhé.”
Nói xong cũng không muốn cùng cậu ta phí lời, Nguyên Nhị dùng sức đem cậu ta đẩy sang bên cạnh. “Cảm phiền nhường đường một chút, tôi phải về nhà.”
Lôi kéo Phương Tiểu Viên đi nhanh ra ngoài.
Ngày thường được nhiều cô gái đuổi theo như vậy mà đây là lần đầu tiên theo đuổi con gái nhưng lại bị cự tuyệt. Tống Chiêu sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu ta một đường đi theo phía sau Nguyên Nhị, miệng không ngừng lải nhải.
Nguyên Nhị một đường cùng Phương Tiểu Viên nói chuyện, trực tiếp đem người kia xem nhẹ.
Ngoài cổng trường có một chiếc xe việt dã khí phách ngừng ở đường cái đối diện, cửa sổ chỗ ghế điều khiển kéo xuống hơn phân nửa lộ ra khuôn mặt người bên trong. Cách một con đường cái, Nguyên Nhị thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh nhưng lại mạc danh cảm nhận được một tia bất an.
“Bạn học Nguyên Nhị, cậu có nghe tôi nói chuyện không?”
“Hả?”
Nguyên Nhị đột nhiên quay đầu lại, miệng thiếu chút nữa đụng phải người kia. Cô hoảng sợ tới mức vội nhảy ra xa, nhíu mày không vui. “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi…”
“Này bạn học.”
Nguyên Nhị đánh gãy lời của cậu ta. “Tôi đối với cậu không có chút hứng thú nào, cũng sẽ không làm bạn gái cậu, mời cậu không cần lại quấy rầy tôi.”
Quay đầu, cô nhìn về phía Phương Tiểu Viên rồi phất phất tay. “Viên Viên, tớ đi trước đây.”
Nói xong cô xách balo chạy về phía chiếc xe kia.
Mới vừa lên xe cô liền cảm nhận được một cổ hàn ý. Quay đầu nhìn liền nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông bên cạnh.
Sửng sốt một lúc, cô thật cẩn thận hỏi: “Anh Nghiên Chi, anh… Làm sao vậy?”
“Thằng nhóc kia là ai?” Ngữ khí lạnh băng.
“Hả?”
Nguyên Nhị trì độn, sau khi có phản ứng mới biết anh đang nói tới ai. “Cậu ta sao. Không quen biết.”
Mục Nghiên Chi híp mắt, không quá tin tưởng. “Không quen biết mà cậu ta lại đi theo em?”
“Cậu ta thích em, còn bảo em làm bạn gái cậu ta.”
Nguyên Nhị thành thật khai báo, nói xong còn dùng sức lắc đầu. “Chính là em không thích cậu ta, em cũng không đáp ứng đề nghị ấy. Em cũng bảo cậu ta không cần đi theo em nữa, ai biết tên kia lại giống như kẹo mạch nha, vẫn luôn đi theo em. Đúng là phiền muốn chết.”
Trong giọng nói còn tràn đầy ghét bỏ.
Mục Nghiên Chi nghe ngữ khí của cô sắc mặt căng thẳng rốt cuộc hòa hoãn xuống. Anh trầm mặc nửa ngày rồi quay đầu nhìn về phía trước.
“Không cho phép em yêu sớm.”
Động tác thắt dây an toàn của Nguyên Nhị dừng lại, ngẩng đầu hỏi. “Cái gì?”
Mục Nghiên Chi hít sâu một hơi, đề cao âm lượng. “Anh nói, không cho phép em yêu sớm, ở trường học không cho phép yêu sớm.”
Nguyên Nhị bày ra vẻ mặt ngây ngốc hồi lâu, mới nhàn nhạt ồ một tiếng.
Yêu sớm? Cô vốn dĩ
không muốn yêu sớm mà.
……
Hôm sau, Nguyên Nhị mới vừa đi vào trường học liền lại bị người ta chặn lại. Cô không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Phiền cậu nhường đường một chút.”
“Bạn học Nguyên Nhị, nếu không muốn làm bạn gái của tôi thì chúng ta coi như là bạn bè đi. Chờ cậu chậm rãi hiểu biết về tôi nói không chừng sẽ chịu làm bạn gái tôi nha.”
Nguyên Nhị cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy tự tin của Tống Chiêu, cảm thấy chói mắt cực kỳ. “Bạn học, rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến cậu như vậy… quá mức tự tin như vậy?”
Tống Chiêu “A” lên. “Chẳng lẽ tôi không nên tự tin như vậy sao?”
“Ha hả! Nên là, nên là như vậy.”
Nguyên Nhị trong nháy mắt làm biến mất ý cười trên mặt, nghiêng đầu qua một bên. “Nhưng cùng tôi không có quan hệ.”
Nói xong Nguyên Nhị lập tức lướt qua hắn, mới vừa đi hai bước lại quay đầu bổ sung thêm: “Còn nữa, cậu đừng đi theo tôi. Nếu cậu còn đi theo thì tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm nói cậu quấy rầy bạn học nữ.”
Lần này cô cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Phía sau, Tống triều vòng tay ôm ngực. “Có cá tính, tôi thích.”
……
Không biết là lời Nguyên Nhị nói có tác dụng uy hiếp hay là Tống Chiêu thay đổi sách lược, hai tuần kế tiếp Tống Chiêu cũng chưa xuất hiện ở xung quanh cô, thẳng đến lúc tan học vào thứ 6 hai tuần sau. Nguyên Nhị một mình một người đi ra cổng trường học không xa, lúc đi qua một con hẻm bỗng dưng bị người ta nắm lấy cánh tay kéo vào hẻm nhỏ.
Nguyên Nhị nhìn mấy người cao lớn trước mắt, tâm địa cả kinh, muốn lớn tiếng kêu cứu thì đã bị người từ phía sau bưng kín miệng.
Nguyên Nhị nhớ rõ chỗ hẻm nhỏ này ngày thường vẫn là có Hội Học Sinh đi qua, nhưng lúc này cư nhiên một bóng người cũng chưa thấy. Cô nhìn về phía đầu hẻm thì phát hiện có người gác ở đấy, đem những học sinh đi qua đây đuổi đi.
Đáy lòng chưa bao giờ có kinh hoảng như bây giờ. Nguyên Nhị liều mạng giãy giụa, há mồm hung hăng cắn cái tay đang che miệng cô lại, sau đó tránh thoát cái tay kia.
“A! Cô dám cắn tôi.”
Nguyên Nhị quay đầu lại liền thấy người nọ vừa vung vẩy cánh tay vừa hướng chỗ rẽ của con nhỏ rồi hô to: “Tống Chiêu, người phụ nữ này của cậu cũng quá hung dữ đi. Muốn cắn chết người mà.”
Giây tiếp theo Tống Chiêu từ chỗ rẽ đi ra, một thân đồng phục màu trắng, áo khoác lỏng lẻo khoác trên vai, trong miệng ngậm một điếu thuốc, thong thả, ung dung đi tới chỗ Nguyên Nhị.
“Tôi còn chưa trách các cậu làm người phụ nữ của tôi sợ đâu.”
Nguyên Nhị cuối cùng cũng hiểu rõ, hoá ra Tống Chiêu không dám trêu chọc cô ở trong trường học cho nên đã đổi thành trêu chọc bên ngoài trường. Nhìn mấy người thanh niên đang vây quanh mình trang điểm hoa hòe đến loè loẹt, vừa thấy chính là tên côn đồ.
Cô cho rằng Tống Chiêu chính là giáo bá ở trong trường học, không nghĩ tới ở ngoài trường học còn chơi với mấy tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp như vậy.
Bản thân cô lại không phải người đẹp xuất sắc gì, cũng không phải học bá thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào lại trêu chọc phải loại người này cơ chứ.
Buồn rầu! Quá buồn rầu.
“Tống Chiêu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Nguyên Nhị chất vấn.
Tống Chiêu bày ra vẻ mặt vô tội nhún vai.
“Không có gì! Chính là muốn tìm cậu tâm sự mà thôi. Cậu biết đấy, con gái thích tôi nhiều như vậy nhưng không phải ai tôi cũng nhìn trúng.”
“Tôi đã nói rồi, tôi đối với cậu không có hứng thú, cũng mong cậu không cần quấy rầy tôi nữa.”
“Bạn học Nguyên Nhị không thể nói lời tuyệt tình như vậy a, nói không chừng sau khi ở bên nhau cậu sẽ phát hiện tôi rất tốt nha.”
“Không có khả năng.”
Bỗng nhiên đầu hẻm truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết. Hai người canh giữ ở đầu hẻm một người thì nằm trên trên mặt đất, một người che bụng ngồi ở ven tường.
Người trong hẻm nghe tiếng nói đồng thời quay đầu lại, thấy được một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng ở đầu hẻm. Cho dù cách một khoảng nhưng cũng có thể làm cho người khác cảm nhận được hàn ý trên người anh.
“Đúng vậy, không có khả năng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook