Lỡ Một Bước Đau Thương Cả Đời!
-
58: Một Chút Mềm Lòng
Tập đoàn Đàm thị...
"Uyển Uyển, có người gửi đồ cho cô này.
Vừa rồi tôi xuống lấy hàng, nên sẵn tiện nhận giúp cô luôn."
Nhìn túi đồ vừa được Thái Hà mang đến tận nơi cho mình, Vi Uyển Uyển có hơi cau mày, không biết đây là gì và ai gửi tới, vì trước đó cô chưa từng oder thứ gì.
"Cảm ơn cô nha!"
"Không có gì, mà chắc là bạn trai cô gửi nhỉ? Tôi thấy bên trong có túi chườm nóng, nước đường đỏ, hình như có cả thức ăn nữa."
Thái Hà bản tính hay săm soi chuyện người khác, chỉ một vài câu nói của cô ta đã khiến cả phòng Biên tập bắt đầu chú ý tới Vi Uyển Uyển, làm cô nhất thời bối rối.
"Không phải đâu, tôi chưa có bạn trai."
"Thật sao? Nhưng mà người gửi túi đồ này là một chàng trai rất soái, còn đi ô tô sang trọng nữa ấy.
Không ngờ Uyển Uyển đa tình thật, một lúc được Chủ tịch để ý tới, một mực nâng đỡ hết lòng, lại còn có cả một người đàn ông khác chăm sóc tận tụy.
Cô đấy, đúng là có phước thật."
"Hmm..."
Thái Hà thản nhiên mỉa mai dứt câu, thì sau lưng vang lên âm giọng uy nghiêm của Đàm Vũ, khiến sống lưng cô ta lập tức cứng đờ, dè dặt quay người nhìn lại, e sợ cúi đầu:
"Chủ tịch!"
Đàm Vũ, một thân ảnh vạm vỡ, gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén nhìn người đối diện, mà hỏi:
"Hình như cô đang rảnh lắm đúng không?"
"Dạ không, em bận lắm ạ! Bây giờ, em trở về bàn làm việc ngay."
Khẩn khoản nói xong, Thái Hà liền co chân đi nhanh về bàn làm việc của mình.
Lúc đó, ánh mắt của người đàn ông ấy cũng dịu xuống khi nhìn sang Vi Uyển Uyển.
"Uyển Uyển, lên phòng làm việc, tôi có chuyện cần nói."
"Vâng!"
[...]
Đàm Vũ về phòng làm việc của mình trước, không lau sau Vi Uyển Uyển cũng có mặt.
"Chủ tịch gọi em!"
Gặp cô, anh liền ôn nhu mỉm cười.
Sau đó, bước tới tự nhiên nắm tay cô, dẫn cô đi ra chiếc bàn nhỏ ngoài ban công.
"Anh vừa oder một phần bánh ngọt, muốn cho em dùng, nên diện cớ gọi em lên đây.
Em ngồi đi!"
"Chủ tịch, đang trong giờ làm việc mà anh làm thế này không hay đâu.
Nếu để ai khác biết chuyện, lại càng không tốt.
Chúng ta nên giữ đúng vai trò giữa nhân viên và sếp thì vẫn hơn."
Thấy cô ngại ngùng mãi không ngồi, Đàm Vũ lại thản nhiên ấn cô ngồi xuống ghế, rồi mới nói:
"Ở đây là phòng làm việc của anh, không có lệnh không ai dám tự ý đi vào đâu.
Em đừng ngại, cũng đừng sợ.
Mà nếu họ muốn bàn tán chúng ta đang yêu đương thì cứ để họ nói, vì điều đó vốn dĩ là sự thật mà."
"Anh thích em, là thật!"
Lời nói vừa hết, cũng là lúc anh chủ động nắm tay cô gái, khiến Vi Uyển Uyển thực tình lúng túng, liền vội vã rút tay ra, đồng thời đứng dậy.
"Chủ tịch, anh đừng khiến em khó xử."
Thấy cô phản ứng mạnh, Đàm Vũ cũng thay đổi thái độ.
"Anh xin lỗi! Em ngồi xuống ăn bánh đi ha, chúng ta nói chuyện công việc, không bàn việc riêng nữa."
"Dạ thôi, em vừa nhớ ra còn một vài chi tiết trong bản thảo cần sửa ngay, lát nữa em quay lại."
Vi Uyển Uyển vội vàng rời đi, Đàm Vũ chỉ biết cau mày nhìn theo cô với nét mặt chẳng được vui.
Tại sao, anh đối với cô là chân thành, là hết lòng hết dạ, quan tâm, chăm sóc, nhưng mãi vẫn không thể khiến khoảng cách giữa cả hai xích lại gần nhau hơn?
Phải chăng, cô lại rung động trước Đàm Dạ thêm một lần nữa? Bấy nhiêu chuyện xảy ra, vẫn chưa đủ để cô căm hận, chán ghét con người ngông cuồng đó?
[...]
Vi Uyển Uyển trở về phòng làm việc lại nhận được những ánh mắt khinh khi của đồng nghiệp.
Cô biết họ nghĩ gì về mình, nhưng cô không quan tâm và chỉ muốn làm tốt công việc của mình.
Nhìn túi đồ vẫn còn trên bàn, cô cũng biết người gửi là ai.
Cứ ngồi nhìn một lúc, ngẫm ngợi thật lâu, cuối cùng vẫn chịu đem những thứ trong túi ra.
Quả nhiên đúng như Thái Hà nói, có một chiếc túi chườm nóng, một bình nước đường đỏ, còn trong hộp giữ nhiệt là cháo.
Bên trong còn có một lá thư nhỏ với dòng chữ:
[Túi chườm và cháo nóng giúp giữ ấm bụng, nước đường đỏ giảm đau bụng sinh lý.
Giận thì giận, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn, em nhớ dùng nhé!]
Một hành động cực kỳ tâm lý đến từ vị trí "người yêu cũ" khiến trái tim cô gái bỗng dưng cảm thấy ấm lên.
Sự thay đổi này của hắn, chẳng biết có khiến cô mềm lòng hay không, nhưng hiện thực thì cho thấy, Uyển Uyển đã chịu dùng những thứ hắn gửi tới.
Chườm túi nóng lên bụng, quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Vị ngọt của nước đường đỏ khá thanh, không quá gắt, giúp tinh thần giảm bớt căng thẳng.
Một chi tiết quan tâm nhỏ nhặt, làm trái tim cứng cỏi chợt rung rinh chút ít.
[...]
Đến giờ tan làm, Vi Uyển Uyển lại xách cặp ra về như mọi ngày, đứng trước cổng Tập đoàn chờ xe đến đón như mọi khi, nhưng hôm nay người cô không chờ lại đến.
Chiếc ô tô vừa dừng trước mặt đã thu hút ánh mắt cô gái và người bước ra càng khiến cô bỡ ngỡ hơn.
"Chủ tịch..."
"Em lên xe đi, chúng ta cùng về."
Đàm Vũ cởi mở, nhiệt tình săn đón.
Vi Uyển Uyển lại ái ngại nhìn xung quanh, vẫn là cô đang sợ bị người khác nhìn thấy sẽ có lời ra tán vào không hay, nên mỉm cười lịch sự kèm lời từ chối:
"Dạ thôi, em có đặt xe rồi.
Lát nữa sẽ tới ngay, Chủ tịch cứ về trước đi."
"Dù sao chúng ta cũng đi chung đường, em đón xe làm gì? Về với anh phải tiện hơn không! Nào, mau lên xe."
Vừa nói, Đàm Vũ vừa nắm níu tay Vi Uyển Uyển định kéo vào xe, nhưng cô kiên quyết từ chối.
Đúng lúc này chuyến xe cô đặt đã tới, vừa vặn có thể thoát khỏi tình cảnh khó xử hiện tại.
"Thôi ạ! Xe tới rồi, em xin phép đi trước!"
Nói xong, Vi Uyển Uyển liền bước vào chiếc taxi vừa dừng lại ở gần đó, trước nét mặt đầy vạch đen của Đàm Vũ.
"Đi thôi bác tài, về chung cư S!"
Chiếc xe lăn bánh, người đàn ông đứng đó hậm hực nhìn theo.
Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, Đàm Vũ lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Đến chỗ cũ, có việc cần làm."
Chỉ một câu nói với chất giọng thâm trầm, lạnh lẽo, cuộc gọi đã kết thúc rồi, anh cũng lái xe rời đi.
Vì yêu, Đàm Vũ dần mất đi sự điềm tĩnh vốn có của mình.
Và ở đâu đó, còn có bóng dáng một chiếc ô tô khác cũng vừa lăn bánh theo sau, như thể đã chờ đợi từ lâu.
...----------------...
Vi Uyển Uyển về nhà, vào tới phòng ngủ với tấm thân mỏi mệt của mình, cô liền cởi áo khoác bên ngoài ra, rồi ngã ngay xuống giường, tạm nằm nghĩ vài phút.
Những ngày trong kỳ sinh lý này, thực tình chỉ muốn nằm mãi trên giường mà thôi.
Đến ăn cũng thấy lười, thì nói chi đến việc vận động, nhưng cuộc sống vất vả mà, không đi làm thì lấy tiền đâu ăn?
Nhắm mắt thả lỏng vài giây, đâu đó bên cánh mũi cô gái chợt có hương thơm thật dễ chịu xông vào, khiến cô chú ý tới mà phải ngồi dậy để truy tìm.
Cô không có thói quen xông phòng bằng tinh dầu thơm, nên mùi hương này làm cô nghi hoặc đi tìm.
Tới khi tìm đến drap trải giường, Uyển Uyển đã có được câu trả lời.
Mùi thơm, chính là mảnh drap giường mà cô vừa nằm lên.
Lập tức mang theo thắc mắc, cô ra phòng khách tìm mẹ để hỏi.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ giặt drap trải giường cho con à? Có mùi hương lạ quá."
"Ơ không phải mẹ đâu, là Đàm Dạ giặt ấy.
Sáng nay thằng bé bảo drap giường của con bị bẩn nên mang đi giặt, nước xả vải chắc là cũng của nó oder về dùng đấy.
Sao vậy, có vấn đề gì à?"
"Dạ không, con thấy lạ nên hỏi thôi.
Mà sao mẹ cho anh ấy vào phòng con?"
"Mẹ thấy hai đứa đâu có lạ gì nhau nên không cản."
Nói xong, Thường Trúc đã di chuyển sang ngồi cạnh cô con gái của mình.
Chủ động nắm tay cô, ôn nhu khuyên giải:
"Uyển này, mẹ biết Đàm Dạ từng đối xử không tốt với con.
Nhưng giờ nó cũng biết thay đổi rồi, chứng tỏ trong lòng nó vẫn rất xem trọng con."
"Mẹ không biết con đối với Đàm Vũ như thế nào, nhưng riêng cảm nhận của mẹ với cậu ta vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Những người càng thâm trầm, tâm tư càng khó đoán, mẹ sợ con chọn nhầm người sẽ khổ."
Ngưng một chút để đưa bàn tay ấm áp, vuốt ve mái tóc mềm của con gái, Thường Trúc mới nói:
"Có tình yêu nào mà không chông gai, quan trọng là dù biến cố đau khổ thế nào vẫn không thể quên nhau, thì đó là định mệnh.
Trên đời này, ai mà không sai lầm, mẹ cũng từng là người phạm phải sai lầm lớn, nhưng nếu họ đã chịu quay đầu chấp nhận sửa sai thì vẫn nên được tha thứ con à!"
"Con nên nhớ, hãy yêu một người vì mình mà chịu thay đổi, chứ đừng chọn người khiến mình phải vì họ mà sống trái với bản thân."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook