Lỡ Một Bước Đau Thương Cả Đời!
-
16: Công Kích
Hơn nửa đêm, Chu Thái Thi mới quay về nhà sau một chuyến thư giãn trong club cùng bạn bè hồi còn đi học.
Lúc này, trong người cô đã có hơi men, vốn định đi thẳng lên phòng tìm người đàn ông của mình, nhưng giữa chừng lại khựng người vì sựt nhớ tới Vi Uyển Uyển.
Liếc đôi mắt mông lung, ngà ngà say nhìn sang cửa phòng nơi cô đang ở và Chu Thái Thi đã bước tới đó, dứt khoát mở cửa đi vào trong.
Tiếng giày cao gót lộp cộp xuất hiện bên tai, vô tình đánh thức Vi Uyển Uyển đang nằm ngủ trên giường.
Trước ánh mắt mờ nhạt từ đèn ngủ, cô chỉ thấy Chu Thái Thi đang đứng ở cuối giường và nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, xen lẫn một chút phẫn uất.
"Tại sao mày lại trở về đây?"
Mùi rượu từ cơ thể Chu Thái Thi tỏa ra, khiến Vi Uyển Uyển thoáng cau mày.
Cô ngồi trên giường nhìn đối phương, vẫn ôn hòa đáp trả:
"Cô uống say thì mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Khóe môi Thái Thi nhếch lên, đôi nhãn quan từ từ chuyển sang gian ác, phẫn nộ, nhưng tất cả đều được đè nén vì cô ta biết, giận quá mất khôn.
"Được rồi, tôi thấy hơi đau đầu.
Cô ra pha trà giải rượu mang lên phòng cho tôi đi."
Âm thanh gót giày va chạm với mặt sàn nhà lại vang lên.
Vi Uyển Uyển sau đó cũng kẹp tóc tai gọn gàng để ra ngoài làm theo những gì cô ta vừa nói.
Cô cần bình yên, nên sẽ nhẫn nhịn hết mức.
Chu Thái Thi đặt chân vào phòng riêng của mình tại căn biệt thự hoành tráng của bạn trai, nhưng nơi đây lại cho cô ta cảm giác đơn côi lẻ bóng.
Phòng không ánh đèn, cô ra ngoài tới tận khuya cũng chả có lấy một cuộc gọi nhỡ từ hắn.
Mỗi khi cô bất mãn, làm mình làm mảy là hắn lại vung tiền ra, quen cô ba năm chứ có bao giờ hắn giống một người bạn trai thật sự.
Nhiều khi tự cô bật đèn xanh muốn được tặng hắn cái trinh tiết quý nhất của mình mà hắn cũng chẳng thèm đón nhận.
Cái gì mà tôn trọng, gì mà gìn giữ cho đêm tân hôn.
Toàn là lời giảo biện của hắn mà thôi, Chu Thái Thi cô đương nhiên biết, nhưng biết thì cũng đành bất lực, chỉ biết chờ đợi thôi, chờ đến ngày cô thật sự trở thành vợ hắn thì cô sẽ có được tất cả trong tay.
Gian phòng này xa hoa nhưng thê lương quá, cùng với bao suy nghĩ khiến tâm trạng cô ta càng tệ.
Ném chiếc túi xách lên bàn, cô ngồi bệch xuống sofa, rồi tựa lưng ở đó mà ngẩng mặt nhìn lên trần nhà.
Lúc này, Vi Uyển Uyển mang trà lên tới.
Chu Thái Thi nghe thấy tiếng bước chân nên vội lên tiếng:
"Đừng mở đèn."
Nghe vậy, Vi Uyển Uyển không mở đèn, cô im lặng mang trà tới đặt lên bàn.
"Cô uống đi cho tỉnh."
"Ngồi đi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút."
"Tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói với nhau cả."
Vi Uyển Uyển quay lưng định rời đi, Chu Thái Thi liền cất lời:
"Cô không muốn biết tôi và Đàm Dạ yêu nhau như thế nào sao?"
Ý định rời đi bỗng tan biến, lòng muốn đi mà chân bước không nỡ, vô tình lại giúp đối phương đạt được mục đích.
"Tôi muốn hỏi, lúc yêu anh ấy, cô có nhận ra bản thân mình là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của người khác không?"
Đôi mắt thiếu nữ rõ ràng dao động, nhưng cô vẫn không nói gì hết, chỉ lẳng lặng đứng đó lắng nghe.
"Vốn dĩ tôi định làm người tốt, che giấu sự thật để cô bớt đau lòng.
Nhưng mà tôi thấy lòng tốt của mình không được đặt đúng chỗ, nên sẽ dứt khoát nói thẳng cho cô biết một chuyện."
Chu Thái Thi giương đôi mắt thâm độc nhìn Vi Uyển Uyển, qua vài giây lại nhàn nhã tiếp lời:
"Thật ra năm đó Đàm Dạ chủ động làm quen với cô, là vì tôi là bạn thân của cô đấy.
Anh ấy muốn kết bạn với tôi nhưng thấy tôi lạnh lùng, khó gần, còn cô thì đơn thuần, dễ dãi hơn, nên quyết định bắt đầu từ cô để làm quen với tôi.
Sau đó chúng tôi đã yêu nhau, còn cô thì lầm tưởng tình cảm Đàm Dạ đặt ở nơi cô, anh ấy thấy cô đáng thương nên mới không nỡ nói thật sợ cô tổn thương."
"Mà nghĩ cũng lạ thật, từ đầu tới cuối Đàm Dạ chưa từng tỏ tình với cô cơ, nhưng hôm đó anh ấy lại quỳ xuống mà bày tỏ với tôi ấy.
Đó là cái hôm cô luôn áy náy vì lỡ hẹn khiến chút tình đầu tan vỡ, nhưng cô đâu biết rằng buổi hẹn đó thật ra là để cô chứng kiến Đàm Dạ tỏ tình với tôi.
Tiếc là cô không tới, nên anh ấy đành nhắn tạm hai từ chia tay, coi như cho cô một giấc mộng tình tuyệt đẹp, có bắt đầu có cả kết thúc."
Chu Thái Thi vẽ ra một câu chuyện rất cuốn hút, nhưng Vi Uyển Uyển chỉ cười nhạt một cái, rồi xoay người lại nhìn cô gái trước mặt mình, cô chỉ hỏi ngắn gọn một câu:
"Nếu là tôi tự luyến, vậy tại sao anh ấy phải trói buộc tôi bên cạnh thế này? Không yêu, sẽ không ghen tuông chiếm hữu."
Thái độ cứng rắn, một lòng tin tưởng của Vi Uyển Uyển là tình huống Chu Thái Thi chưa từng nghĩ tới, nên lúc này mới sững người ra.
"Tôi im lặng không phải không biết gì, mà tôi tin chắc sẽ có một ngày sự thật được phơi bày.
Tôi sẽ khiến Đàm Dạ phải hạ thấp cái tôi của mình xuống và thừa nhận tình cảm mà anh dành cho tôi, ngay cả khi vẫn đang nằm trong hiểu lầm."
"Đêm đã khuya, Chu tiểu thư nên uống trà giải rượu rồi nghỉ ngơi sớm, kẻo lại khiến Đàm Dạ nảy sinh nhàm chán.
Anh ấy không thích một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết tạo dựng rắc rối cho mình đâu."
Công kích không thành, trái lại còn bị đối thủ đáp trả cho tức điên lên mà không thể làm gì.
Nhìn Vi Uyển Uyển kiêu ngạo rời khỏi tầm mắt mà phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực.
Chu Thái Thi phát tiết, định trút giật lên ly trà nóng trên bàn, thì bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sâu độc nhìn chằm chằm vào ly trà, rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười một cách khó hiểu.
"Vi Uyển Uyển, cô cứ tiếp tục mơ mộng đi.
Để xem, cô tự đắc được bao lâu? Mà đã là mơ thì trời sáng, mộng tàn tình cũng phải tan thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook