Chu Thái Thi đang đứng gần phòng giặt giũ để tìm Đàm Dạ, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Một giây tình cờ để tầm mắt rơi về phía căn phòng ấy, linh cảm cho thấy người cô tìm đang ở đó nên liền sải bước đi tới trong im lặng.
Từng giây phút hồi hộp như bậc thang ngày càng lên cao, khi chỉ còn cách chừng ba bước chân là bước qua ngưỡng cửa thì từ phía sau lưng cô bất ngờ có một vòng tay ôm tới.
"Đang tìm anh à?"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông phả vào vành tai cô gái, khiến mọi sự nghi ngờ trong cô tuột dốc nhanh chóng.
Xoay người lại, Chu Thái Thi nhìn hắn một cách chăm chú, rồi ngang ngạnh hỏi:
"Anh bảo bận làm việc, mà quay qua quay lại là mất tích.

Khai thật đi, nãy giờ anh ở đâu?"
"Anh lên thư phòng lấy ít tài liệu, lúc quay trở xuống thì nghe em gọi từ hướng này nên đi sang đây.

Mà em cũng lạ thật, tìm anh ở đâu không tìm, lại tới phòng giặt quần áo là sao?"
"Ai biết anh có ăn vụng gì ở đây không nên em tìm tới.

Mà thôi, có khách tới tìm anh đấy, họ đang chờ trong phòng khách."
Đàm Dạ buông tay ra khỏi người Chu Thái Thi, hơi cau mày, rồi hỏi:
"Ai mà lại tìm tới tận đây?"
"Còn ai ngoài tình địch cũ của anh, Đàm Vũ."
Nghe nhắc tới người anh cùng cha khác mẹ với mình, nét mặt Đàm Dạ lại trở nên phấn khích lạ thường.
"Chắc là đánh hơi được rồi nên mò tới tìm người."
"Đi nào, cùng anh ra ngoài đón khách quý."
Nói xong, Đàm Dạ liền đút tay vào túi quần, rồi ung dung quay lưng rời đi trước.


Chu Thái Thi trước khi nối gót theo sau, vẫn liếc mắt nhìn về phía căn phòng gần đó với nét mặt chẳng được vui.
Vi Uyển Uyển lúc bấy giờ vẫn còn ở trong phòng, đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân hai người họ lần lượt rời đi, cô mới xuất hiện từ phía sau cánh cửa.
Ở một khoảng cách gần như vậy, đương nhiên cô cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng biết được Đàm Vũ đang ở đây.
"Vi Uyển Uyển, mau chuẩn bị trà mời khách."
[...]
Cùng lúc này tại phòng khách, Đàm Dạ vừa ra tới đã ngạo nghễ cất lời:
"Không biết cơn gió nào lại thổi bay đại thiếu gia Đàm Vũ tới tận Bắc Kinh này vậy nhỉ? Quả là quý hóa quá rồi."
Thái độ của Đàm Dạ, đương nhiên Đàm Vũ biết rõ.

Nhưng anh chỉ cong nhẹ khóe môi, rồi nói:
"Nghe tin chú có cơ ngơi rộng lớn ở Bắc Kinh này, nên ba sai anh tới xem thử, sẵn tiện gọi chú về Đàm gia họp mặt một chuyến, cũng mấy năm rồi mấy người chúng ta không ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm cho tươm tất."
"Tốt vậy sao? Nhưng tiếc là tôi không có rảnh."
Đàm Dạ khinh khỉnh đáp trả, ngồi trước mặt anh trai nhưng hai chân vắt chéo, lưng tựa vào thành ghế sofa trong tư thế của một tên ngạo mạn.
"Đàm Vũ, tôi biết không phải tự dưng mà anh lại lặn lội đường xá xa xôi tới đây chỉ để mời tôi một bữa cơm như thế.

Có ý định gì thì nói thẳng đi, đừng làm mất thời giờ của bổn thiếu gia."
Đàm Vũ cong môi cười nhạt, sau đó cũng vào thẳng vấn đề.

Anh mang ra một tờ giấy và đưa nó đến trước mặt Đàm Dạ, song mới nói:
"Anh muốn chuộc thân cho Vi Uyển Uyển."
Sắc mặt hắn có vài phần thay đổi khi nhìn thấy mảnh giấy trước mặt, nhưng vài giây sau lại trưng ra nụ cười trào phúng:

"Có nhầm lẫn gì không Đàm Vũ? Vi Uyển Uyển là ai chứ? Tôi không quen."
Hắn vừa nói dứt câu, Vi Uyển Uyển đã mang trà ra tới.

Sự xuất hiện của cô, khiến hắn lập tức cau mày, Chu Thái Thi thầm khoái chí trong lòng, riêng Đàm Vũ là sốt sắng đứng dậy nhìn cô với ánh mắt xót xa.
"Uyển Uyển..."
Cô gặp được người quen, nhưng chỉ dám đứng nhìn, gật đầu khẽ chào hỏi, rồi mang trà ra mời khách.

Xong việc, lại cúi đầu, rồi quay người rời khỏi đó, nhưng Đàm Vũ làm sao có thể để cho cô đi.
"Em ở lại đây, anh đến để đưa em đi."
Đàm Vũ bước vội tới bên cạnh Vi Uyển Uyển để cản bước chân cô đi, anh đã tự ý nắm tay cô và hành động đó đương nhiên khiến Đàm Dạ phẫn nộ.
"Vi Uyển Uyển."
Chỉ bằng một tiếng gằng giọng gọi tên, hắn đã khiến Vi Uyển Uyển phải dè dặt rút tay ra khỏi tay Đàm Vũ.

Cô không sợ hắn, chỉ sợ người khác vì mình mà liên lụy.
Cô nhìn anh, cười nhẹ rồi nói:
"Em vẫn nhớ còn nợ anh một bữa cơm mà, nhưng cũng đâu cần phải tìm tới đây vậy chứ!"
"Anh tới không phải vì chuyện đó, mà đến để đưa em rời khỏi đây.

Anh biết cuộc sống của em hiện đang thế nào, nên trước mắt cứ đồng ý nghe theo lời anh rồi mình tính sau ha!"
"Anh định làm gì?"
"Đương nhiên là muốn chuộc thân cho em."

"Hmm...! Vi Uyển Uyển, tôi thiết nghĩ chắc cô biết bên nào nặng nhẹ mà nhỉ? Thôi thì tôi để cô tự chọn lựa đấy, đi hay ở, tôi không hề ép buộc."
Thái độ của hắn rất điềm nhiên, nhưng khí tức phát ra và cách hắn nhìn cũng đủ khiến Vi Uyển Uyển phải e dè cân nhắc kỹ càng.
"Đàm Vũ, anh về đi.

Chuyện của em, em tự lo liệu được, em không muốn liên lụy tới anh."
"Uyển Uyển, em không cần phải sợ.

Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh lập tức đưa em rời khỏi đây, rời khỏi Đàm Dạ để bắt đầu lại từ đầu, anh cũng sẽ bảo vệ và chăm lo cho em."
Cứ nói chuyện, là Đàm Vũ lại động tay động chân.

Tuy lần này anh chỉ đặt tay lên vai Vi Uyển Uyển thôi, nhưng cũng khiến hắn ta không vui trong lòng, sau đó còn đứng dậy thẳng tiến về phía cô gái.
Thấy tình hình căng thẳng, Tả Lãnh Thiền cũng đi tới bên cạnh Đàm Vũ.
Tới gần Vi Uyển Uyển, Đàm Dạ trực tiếp kéo cô ra sau lưng mình, còn hắn thì đứng đối mặt với Đàm Vũ.

Hai anh em, vì một cô gái mà không tiếc đấu đá lẫn nhau.
"Cô ta đã bảo anh về đi, thì anh nên nhanh chóng cút khỏi đây.

Đừng để tới khi tôi sai người tống cổ anh ra ngoài thì mất mặt lắm đấy."
"Một khi anh đã đến đây, thì chắc chắn phải đưa được người mình cần cùng về."
"Uyển Uyển, em qua đây với anh!"
Vừa nói, Đàm Vũ vừa bước tới nắm tay Vi Uyển Uyển kéo về phía mình, nhưng được giữa chừng lại bị Đàm Dạ ngăn cản.
"Buông cô ấy ra."
"Hôm nay, anh nhất định phải đưa Uyển Uyển đi."
"Anh thử xem."
Hai người đàn ông mỗi bên một câu, thái độ của ai cũng cương quyết, nên Vi Uyển Uyển cứ bị lôi kéo hết phải lại sang bên trái.
Trong khi người đang chịu đựng mệt mỏi, sức lực chẳng còn cầm cự được bao nhiêu, mà cứ bị lôi kéo mãi cuối cùng cũng chẳng chịu được nữa, cô bất ngờ ngất xỉu ngay trước mặt hai người đàn ông.

"Uyển Uyển!"
"Vi Uyển Uyển!"
Cô ngất xỉu, cả hai đều rối.

Nhưng Đàm Vũ lại nhanh hơn một bước nên được ôm cô vào lòng.
Thấy Vi Uyển Uyển bị Đàm Vũ bế lên, hắn lập tức bước tới ngăn cản.
"Bỏ cô ấy xuống, Vi Uyển Uyển là người của tôi, anh không được phép đưa đi."
Bấy giờ, ánh mắt của Đàm Vũ đã trở nên lãnh khốc cứ trừng lên nhìn hắn.

Anh không đôi co, chỉ trầm giọng gọi một người:
"Tả Lãnh Thiền."
Vì đã có sự chuẩn bị từ trước, nên lúc được gọi tên, Tả Lãnh Thiền liền rút súng mang theo bên người ra, nhanh tay lên nòng và giương họng súng về phía Chu Thái Thi.
"Đàm Dạ, giữa hai người phụ nữ, mày chỉ được chọn một."
"Đàm Dạ...anh phải cứu em! Anh ta sẽ bắn thật đó."
Cục diện trước mắt khiến thâm tâm hắn ta dường như phát tiết, nắm đấm trong tay đã sớm siết chặt, nhưng qua vài giây lại bật cười ngạo mạn, thản nhiên cất lời:
"Cứu người quan trọng.

Đi đi, tôi cho phép rồi đấy."
Hắn chịu xuống nước, Tả Lãnh Thiền đương nhiên cũng phải thu súng trở về.

Đàm Vũ thì lập tức đưa người rời khỏi đó như ý anh ta muốn.
Nhìn họ mang người của mình rời đi, tuy có phẫn nộ nhưng sâu trong ánh mắt hắn vẫn tồn tại đường nét ngông cuồng không đổi.
Ung dung trở về sofa ngồi, mang điện thoại di động ra gọi cho thuộc hạ, hắn điềm đạm ra lệnh:
"Liên hệ với tất cả các bệnh viện trong nội thành, trong thời gian sớm nhất phải tìm được Vi Uyển Uyển cho tôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương