Lộ Mặt
-
Chương 7
Judd đứng trước thang máy, bóng tối dày đặc vây quanh. Ông cảm thấy có lúc tim như ngừng đập rồi lại đập liên hồi. Một nỗi sợ đột ngột ập lên người ông.
Ông sờ túi tìm hộp diêm. Chẳng may nó lại bị bỏ quên trong văn phòng rồi. Có lẽ đèn ở những tầng dưới vẫn sáng. Ông thận trọng dò dẫm tìm bược về phía cửa dẫn ra cầu thang. Ông đẩy cửa ra. Cầu thang cũng tối như mực. Cẩn thận nắm vào tay vịn, ông bắt đàu từ từ bước xuống cầu thang vẫn trong bóng tối dầy đặc. Tít phía dưới, ông thấy một làn ánh sáng chập chờn đang lên cầu thang. Đột nhiên nghe thấy người nhẹ nhõm hẳn đi như được giải vây. Bigelow, người gác cổng. Ông thét lên:
- Bigelow, bác Bigelow, bác sĩ Stevens đây!
Giọng ông dội vào vách tường đá, vang vọng khắp thang lầu. Bóng đen cầm chiếc đèn cứ lặng lẽ, tiếp tục lầm lũi leo lên.
- Ai đó? - Judd hỏi lớn.
Vẫn chỉ là tiếng ông vang vọng lại. Bỗng nhiên, Judd chợt nhận ra đó là ai - Kẻ định ám sát ông. Có ít nhất hai tên, một tên cúp điện trong lúc một tên khác chặn ở thang lầu ko cho ông trốn thoát.
Ánh lửa chập chờn càng lúc càng gần hơn, nó chỉ còn cách ông độ hai hay ba tầng lầu nữa thôi và vẫn trèo lên mỗi lúc một nhanh hơn. Toàn thân Judd lạnh toát vì sợ, tim đập thình thịch còn chân như muốn khụy xuống đất. Ông quay người thật nhanh chạy lên tầng trên, chỗ cũ. Ông mở cửa và đứng nghe ngóng xem có ai đang chờ mình trong hành lang tối mịt? Tiếng chân bước lên cầu thang càng lúc càng rõ hơn.
Miệng ông khô lại, Judd quay người chạy vào hành lang tối đen như mực. Khi đến chỗ thang máy, ông bắt đầu đếm từng cánh cửa. Đây rồi, vừa về đến văn phòng, ông nghe thấy tiếng mở cửa cầu thang. Hốt hoảng, ông đánh rơi chùm chìa khoá. Ông mò mẫm như điên cuồng dưới sàn nhà, tìm thấy rồi, ông mở cửa phòng tiếp khách, lẻn vào trong rồi khoá hai lần cửa lại. Giờ thì ko kẻ nào có thể mở được trừ khi có chìa khoá đặc biệt.
Bên ngoài hành lang, ông nghe tiếng bước chân đến gần. Đi vào phòng riêng bên trong, ông bật đèn, vẫn ko sáng. Cả chung cư đều bị cúp điện. Ông khoá cửa phòng trong lại và đến chỗ điện thoại, ông mò mẫm quay số gọi tổng đài. Ba hồi chuông dài reo liên tục, có người nhấc máy. Judd đã nối liên lạc được với thế giới bên ngoài rồi.
Giọng ông nhẹ nhàng.
- Thưa tổng đài, một trường hợp thật khẩn cấp. Tôi là bác sĩ Judd Stevens, xin cho gặp thám tử Frank Angeli ở khu vực cảnh sát 19, xin cô nhanh giúp tôi.
- Được rồi, ông cho số điện thoại đi.
Judd đọc số.
- Ông đợi một lát nhé.
Ông nghe tiếng có người đang cố mở cửa hành lang tiến vào phòng riêng. Chúng ko thể vào đường đó được vì bên ngoài ko có quả đấm cửa.
- Xin cô nhanh lên cho.
- Vui lòng chờ một lát nhé! - một giọng trả lời lạnh lùng ko lấy gì làm vội vã cả. Có tiếng o o trong điện thoại và tiếng trực ở tổng đài cảnh sát.
- Khu vựa cảnh sát 19 nghe đây.
Tim Judd nhảy thót trong lồng ngực.
- Xin gặp thám tử Angeli gấp, rất gấp ạ!
- Thám tử Angeli... đợi một chút nhé.
Bên ngoài hành lang, có chuyện gì đó đang xảy ra. Ông nghe tiếng như người câm nói, chắc hắn muốn liên lạc với tên đầu tiên, chúng đang bàn bạc gì đây? Một giọng nói quen thuộc vang trong điện thoại.
- Thám tử Angeli ko có đây, đồng nghiệp của anh ấy, trung uý Mc Greavy đây. Tôi có thể...
- Judd Stevens đây. Tôi đang ở trong văn phòng, đèn điện bị tắt ngấm hết cả và có kẻ đang cố đột nhập vào phòng để giết tôi.
Một sự im lặng nặng nề ở đầu dây bên kia.
- Nghe đây, bác sĩ - sao ông ko đến đây, chúng ta nói chuyện và...
- Tôi ko thể xuống được - Judd gần như thét lên - có người đang tìm giết tôi.
Lại một sự yên lặng ở đầu dây bên kia. Mc Greavy ko tin ông và cũng chẳng đến giúp ông.
Ở phía ngoài, Judd nghe tiếng cửa mở và tiếng người nói ở phòng tiếp khách. Bọn chúng đã vào được văn phòng rồi! Làm thế nào chúng đã vào được khi ko có chìa khoá? Nhưng ông vẫn nghe chúng tiến dần về phía cửa phòng riêng.
Giọng Mc Greavy đang ở đầu dây nhưng Judd chẳng thể nghe được nữa. Muộn quá rồi! Ông đặt máy xuống. Nếu Mc Greavy chịu đến thì cũng chẳng thành vấn đề nữa. Những tên ám sát đã vào đây rồi. Cuộc sống chỉ là sợi chỉ mong manh chỉ cần một giây thôi là đứt đoạn. Sợ hãi đến tột độ làm ông giận điên tiết. Ông ko thể chết tầm thường như Hanson và Carol đâu.
Ông sẽ chiến đấu tới cùng, bóng tối chung quanh là thứ vũ khí lợi hại. Gạt tàn thuốc... dao mở thư... ư? Vô dụng. Bọn sát nhân có thể có súng. Đúng là một cơn ác mộng hãi hùng. Ông sắp bị những tên đao phủ chưa hề biết mặt lôi ra xử tội chẳng có nguyên do.
Ông nghe chúng đang tiến gần đến cửa phòng trong và biết mình chỉ còn sống được một, hai phút nữa thôi. Ông bỗng bình tĩnh lạ thường khi chính mình trở thành bệnh nhân đang ôn lại những ý tưởng sau cùng trong đời. Nghĩ đến Anne, trong người ông lại dâng lên một nỗi đau mất mát. Ông nghĩ đến tất cả các bệnh nhân, họ cần đến ông biết bao!
Harrison Burke. Ông thấy dằn vặt khi nhớ đến mình chưa kịp báo cho ban giám đốc của Burke biết là phải giam giữ ông ta. Ông sẽ để nhưng cuộn băng ghi âm ở nơi mà họ có thể... Tim ông đập loạn xạ. Có lẽ ông phải có vũ khí để chiến đấu với chúng!
Ông nghe tiếng quả đấm cửa xoay. Cửa khoá mà vẫn hời hợt, chúng đột nhập vào thật đơn giản. Ông vội mò mẫm trong bóng tối đi đến bàn nơi cất giấu những cuộn băng, băng ghi âm của Burke để ngoài. Ông nghe tiếng đập cửa dồn dập ở ngoài phòng tiếp khách, rồi tiếng người sờ soạng vào ổ khoá. Sao chúng ko phà cửa nhỉ - ông nghĩ - Ở một nơi rất xa trong tiềm thức, ông thấy câu trả lời rất quan trọng nhưng ở đây ông ko có thì giờ nghĩ đến nó nữa. Ông run run mở khoá ngăn kéo đựng băng, lấy một cuộn băng ra khỏi hộp làm bằng bìa cứng, xong đi về phía máy và bắt đầu cho băng quay. Đây là cơ hội duy nhất ông có được mặc dù rất mong manh.
Ông đứng đó, chú tâm cố nhớ lại thật chính xác mẩu đối thoại với Burke. Tiếng đập cửa càng dữ dội. Judd lặng lẽ cầu kinh.
- Tôi rất tiếc là bị cúp điện - ông nói thật to - nhưng tôi chắc rằng độ vài phút nữa thôi Harrison ạ. Sao ông ko nằm xuống thư giãn đi?
Tiếng động ở cửa bỗng nhiên im bặt. Băng quay vừa hết, ông ấn nút mở máy. Không có gì nhúc nhích.
Tất nhiên rồi! Cả chung cư bị cúp điện mà. Có tiếng cạy khoá trở lại. Nỗi tuyệt vọng vây kín lấy ông.
- Khá hơn rồi đấy - ông nói to - ông hãy để mình tự thoải mái đi.
Ông mò mẫm tìm được hộp diêm trên bàn, rút ra một cây, quẹt lên và cầm đến soi vào gần chỗ máy. Có một nú ghi "pin", ông vặn nút và mở máy lại. Đúng lúc ấy, có một tiếng "cắc" ở ổ khoá bỗng nhiên vang lên. Chỗ phòng thủ cuối cùng của ông đã bị phá vỡ!
Chợt giọng Burke sang sảng khắp phòng.
- Anh nói như thế đấy hả? thậm chí anh cũng ko nghe muốn nghe thấy tiếng nói của tôi. Làm sao tôi biết được ông ko ở trong bọn chúng?
Judd cứng người, ko dám động đậy, trống ngực đánh thình thịch.
- Ông biết là tôi ko thuộc phe bọn chúng mà. - giọng Judd trong băng - Tôi là bạn ông, tôi đang cố giúp ông...Hãy nói cho tôi nghe chứng cớ của ông đi.
- Tối hôm qua chúng đột nhập vào nhà tôi- giọng Burke - chúng đến giết tôi nhưng tôi trên tài chúng. Tôi ngủ trong phòng làm việc và có một loại khoá đặc biệt cho các cửa nên chúng ko thể đến chỗ tôi được.
Tiếng động phía ngoài phòng đã ngưng bặt.
Giọng Judd trở lại:
- Ông có trình cảnh sát về vụ đột nhập này chưa?
- Tất nhiên ko! Cảnh sát cùng phe với chúng mà. Chúng được lệnh bắn tôi nhưng ko dám vì còn nhiều người khác xung quanh. Thế nên tôi luôn ở giữa đám đông.
- Tôi rất vuimừng khi nhận được tin này của ông.
- Bác sĩ sẽ làm gì với tin đó?
- Tôi đang thận trọng lắng nghe điều ông nói - giọng Judd - tôi đã thu nó vào - đến đây thì Judd rùng mình.
Tiếp theo sau đó sẽ là từ "băng cassette"
Ông mò mẫm tìm công tắc máy và nhấn nút.
- Tôi thiết nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau làm việc để nắm được cách giải quyết tốt nhất.- Ông cất tiếng nói to.
Ông ko thể cho chạy băng lại vì ông ko thấy đường lấy nó ra. Hy vọng độc nhất của ông là những kẻ bên ngoài tưởng rằng Judd đang tiếp bệnh nhân trong phòng, như thế chúng có ngưng thực hiện ý đò ko nhỉ?
- Những trường hợp như thế này - Judd cất cao giọng - thật sự thông thường hơn ông tưởng đấy harrison ạ.
Ông kêu lên một cách nôn nóng.
- Tôi mong là họ sẽ cho điện trở lại ngay. Tôi biết tài xế ông đang đợi ở phía trước.Có lẽ anh ta tưởng là có chuyện gì xảy ra trong này và chạy lên bây giờ đấy.
Judd ngừng lại rồi nghe ngóng. Ông thấy có tiếng thì thào ở phía bên kia. "Chúng định giở trò gì đây?" Từ dưới đường, ông chợt nghe thấy một hồi còi xe đến gần. Tiếng thì thầm im bặt. Ông lắng nghe động tĩnh phía ngoài cửa. Chẳng có gì cả. "Chúng vẫn còn chờ ở ngoài đó chăng?". Hồi còi rú càng lúc càng to hơn và dừng lại ngay trước chung cư.
Bỗng nhiên, đèn lại bật sáng.
Ông sờ túi tìm hộp diêm. Chẳng may nó lại bị bỏ quên trong văn phòng rồi. Có lẽ đèn ở những tầng dưới vẫn sáng. Ông thận trọng dò dẫm tìm bược về phía cửa dẫn ra cầu thang. Ông đẩy cửa ra. Cầu thang cũng tối như mực. Cẩn thận nắm vào tay vịn, ông bắt đàu từ từ bước xuống cầu thang vẫn trong bóng tối dầy đặc. Tít phía dưới, ông thấy một làn ánh sáng chập chờn đang lên cầu thang. Đột nhiên nghe thấy người nhẹ nhõm hẳn đi như được giải vây. Bigelow, người gác cổng. Ông thét lên:
- Bigelow, bác Bigelow, bác sĩ Stevens đây!
Giọng ông dội vào vách tường đá, vang vọng khắp thang lầu. Bóng đen cầm chiếc đèn cứ lặng lẽ, tiếp tục lầm lũi leo lên.
- Ai đó? - Judd hỏi lớn.
Vẫn chỉ là tiếng ông vang vọng lại. Bỗng nhiên, Judd chợt nhận ra đó là ai - Kẻ định ám sát ông. Có ít nhất hai tên, một tên cúp điện trong lúc một tên khác chặn ở thang lầu ko cho ông trốn thoát.
Ánh lửa chập chờn càng lúc càng gần hơn, nó chỉ còn cách ông độ hai hay ba tầng lầu nữa thôi và vẫn trèo lên mỗi lúc một nhanh hơn. Toàn thân Judd lạnh toát vì sợ, tim đập thình thịch còn chân như muốn khụy xuống đất. Ông quay người thật nhanh chạy lên tầng trên, chỗ cũ. Ông mở cửa và đứng nghe ngóng xem có ai đang chờ mình trong hành lang tối mịt? Tiếng chân bước lên cầu thang càng lúc càng rõ hơn.
Miệng ông khô lại, Judd quay người chạy vào hành lang tối đen như mực. Khi đến chỗ thang máy, ông bắt đầu đếm từng cánh cửa. Đây rồi, vừa về đến văn phòng, ông nghe thấy tiếng mở cửa cầu thang. Hốt hoảng, ông đánh rơi chùm chìa khoá. Ông mò mẫm như điên cuồng dưới sàn nhà, tìm thấy rồi, ông mở cửa phòng tiếp khách, lẻn vào trong rồi khoá hai lần cửa lại. Giờ thì ko kẻ nào có thể mở được trừ khi có chìa khoá đặc biệt.
Bên ngoài hành lang, ông nghe tiếng bước chân đến gần. Đi vào phòng riêng bên trong, ông bật đèn, vẫn ko sáng. Cả chung cư đều bị cúp điện. Ông khoá cửa phòng trong lại và đến chỗ điện thoại, ông mò mẫm quay số gọi tổng đài. Ba hồi chuông dài reo liên tục, có người nhấc máy. Judd đã nối liên lạc được với thế giới bên ngoài rồi.
Giọng ông nhẹ nhàng.
- Thưa tổng đài, một trường hợp thật khẩn cấp. Tôi là bác sĩ Judd Stevens, xin cho gặp thám tử Frank Angeli ở khu vực cảnh sát 19, xin cô nhanh giúp tôi.
- Được rồi, ông cho số điện thoại đi.
Judd đọc số.
- Ông đợi một lát nhé.
Ông nghe tiếng có người đang cố mở cửa hành lang tiến vào phòng riêng. Chúng ko thể vào đường đó được vì bên ngoài ko có quả đấm cửa.
- Xin cô nhanh lên cho.
- Vui lòng chờ một lát nhé! - một giọng trả lời lạnh lùng ko lấy gì làm vội vã cả. Có tiếng o o trong điện thoại và tiếng trực ở tổng đài cảnh sát.
- Khu vựa cảnh sát 19 nghe đây.
Tim Judd nhảy thót trong lồng ngực.
- Xin gặp thám tử Angeli gấp, rất gấp ạ!
- Thám tử Angeli... đợi một chút nhé.
Bên ngoài hành lang, có chuyện gì đó đang xảy ra. Ông nghe tiếng như người câm nói, chắc hắn muốn liên lạc với tên đầu tiên, chúng đang bàn bạc gì đây? Một giọng nói quen thuộc vang trong điện thoại.
- Thám tử Angeli ko có đây, đồng nghiệp của anh ấy, trung uý Mc Greavy đây. Tôi có thể...
- Judd Stevens đây. Tôi đang ở trong văn phòng, đèn điện bị tắt ngấm hết cả và có kẻ đang cố đột nhập vào phòng để giết tôi.
Một sự im lặng nặng nề ở đầu dây bên kia.
- Nghe đây, bác sĩ - sao ông ko đến đây, chúng ta nói chuyện và...
- Tôi ko thể xuống được - Judd gần như thét lên - có người đang tìm giết tôi.
Lại một sự yên lặng ở đầu dây bên kia. Mc Greavy ko tin ông và cũng chẳng đến giúp ông.
Ở phía ngoài, Judd nghe tiếng cửa mở và tiếng người nói ở phòng tiếp khách. Bọn chúng đã vào được văn phòng rồi! Làm thế nào chúng đã vào được khi ko có chìa khoá? Nhưng ông vẫn nghe chúng tiến dần về phía cửa phòng riêng.
Giọng Mc Greavy đang ở đầu dây nhưng Judd chẳng thể nghe được nữa. Muộn quá rồi! Ông đặt máy xuống. Nếu Mc Greavy chịu đến thì cũng chẳng thành vấn đề nữa. Những tên ám sát đã vào đây rồi. Cuộc sống chỉ là sợi chỉ mong manh chỉ cần một giây thôi là đứt đoạn. Sợ hãi đến tột độ làm ông giận điên tiết. Ông ko thể chết tầm thường như Hanson và Carol đâu.
Ông sẽ chiến đấu tới cùng, bóng tối chung quanh là thứ vũ khí lợi hại. Gạt tàn thuốc... dao mở thư... ư? Vô dụng. Bọn sát nhân có thể có súng. Đúng là một cơn ác mộng hãi hùng. Ông sắp bị những tên đao phủ chưa hề biết mặt lôi ra xử tội chẳng có nguyên do.
Ông nghe chúng đang tiến gần đến cửa phòng trong và biết mình chỉ còn sống được một, hai phút nữa thôi. Ông bỗng bình tĩnh lạ thường khi chính mình trở thành bệnh nhân đang ôn lại những ý tưởng sau cùng trong đời. Nghĩ đến Anne, trong người ông lại dâng lên một nỗi đau mất mát. Ông nghĩ đến tất cả các bệnh nhân, họ cần đến ông biết bao!
Harrison Burke. Ông thấy dằn vặt khi nhớ đến mình chưa kịp báo cho ban giám đốc của Burke biết là phải giam giữ ông ta. Ông sẽ để nhưng cuộn băng ghi âm ở nơi mà họ có thể... Tim ông đập loạn xạ. Có lẽ ông phải có vũ khí để chiến đấu với chúng!
Ông nghe tiếng quả đấm cửa xoay. Cửa khoá mà vẫn hời hợt, chúng đột nhập vào thật đơn giản. Ông vội mò mẫm trong bóng tối đi đến bàn nơi cất giấu những cuộn băng, băng ghi âm của Burke để ngoài. Ông nghe tiếng đập cửa dồn dập ở ngoài phòng tiếp khách, rồi tiếng người sờ soạng vào ổ khoá. Sao chúng ko phà cửa nhỉ - ông nghĩ - Ở một nơi rất xa trong tiềm thức, ông thấy câu trả lời rất quan trọng nhưng ở đây ông ko có thì giờ nghĩ đến nó nữa. Ông run run mở khoá ngăn kéo đựng băng, lấy một cuộn băng ra khỏi hộp làm bằng bìa cứng, xong đi về phía máy và bắt đầu cho băng quay. Đây là cơ hội duy nhất ông có được mặc dù rất mong manh.
Ông đứng đó, chú tâm cố nhớ lại thật chính xác mẩu đối thoại với Burke. Tiếng đập cửa càng dữ dội. Judd lặng lẽ cầu kinh.
- Tôi rất tiếc là bị cúp điện - ông nói thật to - nhưng tôi chắc rằng độ vài phút nữa thôi Harrison ạ. Sao ông ko nằm xuống thư giãn đi?
Tiếng động ở cửa bỗng nhiên im bặt. Băng quay vừa hết, ông ấn nút mở máy. Không có gì nhúc nhích.
Tất nhiên rồi! Cả chung cư bị cúp điện mà. Có tiếng cạy khoá trở lại. Nỗi tuyệt vọng vây kín lấy ông.
- Khá hơn rồi đấy - ông nói to - ông hãy để mình tự thoải mái đi.
Ông mò mẫm tìm được hộp diêm trên bàn, rút ra một cây, quẹt lên và cầm đến soi vào gần chỗ máy. Có một nú ghi "pin", ông vặn nút và mở máy lại. Đúng lúc ấy, có một tiếng "cắc" ở ổ khoá bỗng nhiên vang lên. Chỗ phòng thủ cuối cùng của ông đã bị phá vỡ!
Chợt giọng Burke sang sảng khắp phòng.
- Anh nói như thế đấy hả? thậm chí anh cũng ko nghe muốn nghe thấy tiếng nói của tôi. Làm sao tôi biết được ông ko ở trong bọn chúng?
Judd cứng người, ko dám động đậy, trống ngực đánh thình thịch.
- Ông biết là tôi ko thuộc phe bọn chúng mà. - giọng Judd trong băng - Tôi là bạn ông, tôi đang cố giúp ông...Hãy nói cho tôi nghe chứng cớ của ông đi.
- Tối hôm qua chúng đột nhập vào nhà tôi- giọng Burke - chúng đến giết tôi nhưng tôi trên tài chúng. Tôi ngủ trong phòng làm việc và có một loại khoá đặc biệt cho các cửa nên chúng ko thể đến chỗ tôi được.
Tiếng động phía ngoài phòng đã ngưng bặt.
Giọng Judd trở lại:
- Ông có trình cảnh sát về vụ đột nhập này chưa?
- Tất nhiên ko! Cảnh sát cùng phe với chúng mà. Chúng được lệnh bắn tôi nhưng ko dám vì còn nhiều người khác xung quanh. Thế nên tôi luôn ở giữa đám đông.
- Tôi rất vuimừng khi nhận được tin này của ông.
- Bác sĩ sẽ làm gì với tin đó?
- Tôi đang thận trọng lắng nghe điều ông nói - giọng Judd - tôi đã thu nó vào - đến đây thì Judd rùng mình.
Tiếp theo sau đó sẽ là từ "băng cassette"
Ông mò mẫm tìm công tắc máy và nhấn nút.
- Tôi thiết nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau làm việc để nắm được cách giải quyết tốt nhất.- Ông cất tiếng nói to.
Ông ko thể cho chạy băng lại vì ông ko thấy đường lấy nó ra. Hy vọng độc nhất của ông là những kẻ bên ngoài tưởng rằng Judd đang tiếp bệnh nhân trong phòng, như thế chúng có ngưng thực hiện ý đò ko nhỉ?
- Những trường hợp như thế này - Judd cất cao giọng - thật sự thông thường hơn ông tưởng đấy harrison ạ.
Ông kêu lên một cách nôn nóng.
- Tôi mong là họ sẽ cho điện trở lại ngay. Tôi biết tài xế ông đang đợi ở phía trước.Có lẽ anh ta tưởng là có chuyện gì xảy ra trong này và chạy lên bây giờ đấy.
Judd ngừng lại rồi nghe ngóng. Ông thấy có tiếng thì thào ở phía bên kia. "Chúng định giở trò gì đây?" Từ dưới đường, ông chợt nghe thấy một hồi còi xe đến gần. Tiếng thì thầm im bặt. Ông lắng nghe động tĩnh phía ngoài cửa. Chẳng có gì cả. "Chúng vẫn còn chờ ở ngoài đó chăng?". Hồi còi rú càng lúc càng to hơn và dừng lại ngay trước chung cư.
Bỗng nhiên, đèn lại bật sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook