Dương Thời Dữ về hai tiếng rồi quay lại bệnh viện trước buổi trưa.
Anh đã thay một bộ đồ khác thoải mái sạch sẽ hơn, áo hoodie đơn giản phối với quần thể thao, nhìn qua còn trẻ trung hơn cả Cận Chu.
Trong tay anh xách theo ba hộp cơm, rõ ràng là ngoài Cận Chu ra còn nhớ cả phần của Hổ Tử và Tiểu Vũ.
Trong lòng Cận Chu sắp vui đến bay lên, vợ mình vừa biết cách ăn mặc vừa biết cách quan tâm đến anh em của mình.

Chị dâu thế này thì ai mà không hâm mộ được chứ?
“Vợ ơi.” Cận Chu đắc ý gọi: “Đỡ em đi vệ sinh đi.”
Động tác đưa cơm cho hai người kia của Dương Thời Dữ chợt khựng lại một chút rồi mới không mặn không nhạt liếc Cận Chu một cái: “Tới ngay.”
Hổ Tử và Tiểu Vũ nhìn nhau một cái, nhận hộp cơm Dương Thời Dữ đưa qua, không hẹn mà cùng gật đầu: “Cảm ơn chị dâu.”
Lúc nằm trên giường không có cảm giác gì, đến lúc đứng dậy Cận Chu mới thấy đau chết đi được.
Cả người cậu gần như là treo trên người Dương Thời Dữ, rên ư ư nói: “Đau quá à vợ ơi.”
Dương Thời Dữ cũng lười so đo với bệnh nhân, để mặc cho Cận Chu gọi vợ thế nào anh cũng không giận, chỉ nói: “Biết đau thì ngoan chút đi.”
Nhà vệ sinh của phòng bệnh đơn cũng rất rộng, còn có cả bồn cầu thông minh.
Cận Chu mượn sức chân phải, rút cánh tay đang khoát trên vai Dương Thời Dữ về rồi cởi dây quần bệnh nhân của mình ra.
Trước khi rút chim ra, cậu lại nhìn Dương Thời Dữ đang đứng bên cạnh mình hỏi: “Anh không muốn tránh đi một chút sao?”
Thật ra nếu như Dương Thời Dữ cứ muốn nhìn thì Cận Chu cũng không phải là không cho nhìn được.
Tuy là nhỏ hơn chim vợ mình một xíu xiu, nhưng mà có câu con dâu xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, cậu cũng đâu thế giấu diếm mãi, dù sao cũng sẽ có một ngày nào đó cậu sẽ khiến cho Dương Thời Dữ mê đắm nó thôi.
Ai ngờ Dương Thời Dữ không hề hứng thú với cái thứ trong quần cậu, hếch cằm chỉ về phía bồn cầu, nói: “Ngồi xuống đi, đứng dễ trượt té.”
“Cái gì?” Cận Chu theo bản năng nghĩ là mình đã lãng tai rồi, không thể tin nổi là Dương Thời Dữ vừa mới bảo cậu ngồi xuống để tè.
“Nếu như không cẩn thận trượt chân ngã…” Dương Thời Dữ không thèm bận tâm tới nỗi bàng hoàng của Cận Chu: “Vết thương sẽ rách ra đó.”
“Không phải, đây không phải là vấn đề vết thương thế nào được không?” Cận Chu trợn trừng mắt: “Em là đàn ông đích thực đó!”
Đứng hay ngồi, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông.


Cận Chu kiên quyết không thể nhượng bộ được, nếu không thì sau này làm sao cậu có mặt mũi ngẩng đầu lên trước mặt Dương Thời Dữ nữa?
Nhưng quyết tâm và hành động vẫn còn cách nhau rất xa, vết thương của Cận Chu quả thật có hơi đau, cậu muốn phản kháng cũng không dám dùng lực mạnh.

Vì vậy cậu cứ thế bị Dương Thời Dữ tuột quần ra, đè xuống bồn cầu.
“Đi đi.” Dương Thời Dữ bình tĩnh nói.
“Em có nín chết em cũng không bao giờ đi!” Cận Chu phẫn nộ trừng mắt với Dương Thời Dữ.
Tuy là rất mạnh mồm nhưng bàng quang của cậu sắp nín hết nổi rồi.
Cận Chu phát hiện tình huống không ổn lắm, toan muốn đứng dậy thì lại bị Dương Thời Dữ đè vai lại.
Rốt cuộc cậu cũng kịp nhận ra được, người này là đang muốn trả thù chuyện cậu gọi anh ta là vợ trước mặt mọi người đây đúng không?
Ngoài mặt thì ra vẻ vừa phối hợp vừa kiên nhẫn, thế mà sau lưng lại hành hạ cậu thế này đây!
“Em có chắc là muốn nín chết luôn không?” Dương Thời Dữ rũ mắt xuống, ra vẻ chuyện cũng chả liên quan đến mình, hỏi.
Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, Cận Chu cắn chặt răng, chỉ đành coi như ngày hôm nay chưa từng xảy ra vậy.
Ở ngoài nhà vệ sinh, trong một góc phòng bệnh nọ.
Hổ Tử tay cầm hộp cơm, nuốt đồ ăn trong miệng mình xuống, dùng cùi chỏ đụng đụng Tiểu Vũ đang ngồi cạnh mình: “Mày nói coi có khi nào chị dâu thật ra không phải là chị dâu không?”
“Không phải chị dâu, không lẽ là em dâu hả?” Tiểu Vũ vẫn đang tập trung lùa cơm vào mồm, nghe không hiểu ý của Hổ Tử.
“Tất nhiên không phải là em dâu rồi.” Hổ Tử ngó ngó về phía nhà vệ sinh bên kia rồi mới nhỏ giọng nói: “Ý tao là có khi nào là anh rể không?”
“Anh rể?” Tiểu Vũ dừng đũa trong tay lại, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: “Trước kia tao cũng từng có cảm giác như thế rồi.”
“Đúng nhỉ.” Hổ Tử tiếp tục ăn cơm: “Tao nghe mấy đứa 0 trong quán bar nói anh Cận đó giờ chưa từng ngủ với ai đâu.”
“Không phải chứ?” Tiểu Vũ không quá tin lời này: “Không lẽ anh Cận chỉ có tình yêu không có tình dục thật hả?”
“Dù sao thì mọi người ai cũng nghĩ anh Cận là 1.” Hổ Tử nói: “Nhưng tao cứ cảm thấy hình như là chị dâu mạnh hơn ấy.”
“Tao cũng thấy thế.” Tiểu Vũ đồng tình gật gật đầu: “Mày không biết đầu, anh Cận còn đỏ mặt trước mặt chị dâu nữa đấy.”
“Nhưng mà tao từng lén hỏi anh Cận rồi…” Hổ Tử lại nói: “Ảnh kêu tao câm mẹ mồm vào.”
“Tao cũng từng nhắc tới: ” Tiểu Vũ nói: “Anh ấy bảo đó là chị dâu cơ.”

Đúng lúc này cửa nhà vệ sinh chợt mở ra, Cận Chu đỏ bừng cả mặt được Dương Thời Dữ đỡ ra ngoài.

Hổ Tử và Tiểu Vũ nhìn nhau một cái, cả hai cùng tiếp tục trầm mặc cắm đầu ăn cơm.
Chiều đó, sau khi xử lý xong thủ tục xuất viện, Dương Thời Dữ đón Cận Chu về tiểu khu nhà mình.
Vì không có thang máy nên quá trình hai người đi lên cầu thang cực kì chậm, nếu không phải tại Cận Chu sống chết không đồng ý thì Dương Thời Dữ suýt chút đã bế ngang cậu đi lên rồi.
Trên sofa trong nhà bày đầy hành lý được thu dọn từ nhà của Cận Chu, ngoại trừ mấy món sữa rửa mặt và quần áo linh tinh ra thì còn có cả cái gối ôm Cận Chu hay ôm từ nhỏ nữa.
“Cái này có hơi thừa đấy.” Cận Chu vô tình quẳng cái gối ôm kia qua góc sofa bên kia, chậm rãi khom người ngồi xuống sofa: “Bây giờ em đã có gối ôm hình người rồi.”
Gối ôm hình người trong miệng cậu – Dương Thời Dữ, hôm nay dễ tính đến bất ngờ, dù cho bị đặt cho biệt danh gì cũng im lặng, không nổi giận như thường ngày.
“Em thấy hơi khát.” Cận Chu thử thăm dò nói.
Dương Thời Dữ lập tức đi qua mở tủ lạnh lấy một chai nước suối sang.
“Em muốn uống nước ấm cơ.” Cận Chu lại giả vờ ốm yếu nói.
Dương Thời Dữ cũng không oán giận câu nào, đi xuống bếp đun nước, một lát sau anh mới pha nước mới đun và nước lạnh thành một cốc nước ấm rồi đưa sang.
“Nước lọc không có vị gì cả.” Gan của Cận Chu cũng dần to hơn: “Em muốn uống nước ép à.”
Lúc này Dương Thời Dữ chợt lạnh mặt nhướn mi một cái, Cận Chu lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước: “Thôi nước lọc cũng được ạ.”
“Anh đi thu dọn đồ đạc.” Dương Thời Dữ xách hành lý của Cận Chu trên sofa lên: “Có việc thì cứ gọi anh.”
Cận Chu không khỏi cảm khái, làm bệnh nhân thích thật đấy.
Dương Thời Dữ để đồ dùng cá nhân của Cận Chu vào nhà vệ sinh, rồi lại xếp quần áo của cậu vào tủ trong phòng ngủ.
Cận Chu cũng không thèm xem tivi, cứ lười biếng làm ổ trên sofa, thưởng thức bóng lưng Dương Thời Dữ đang gấp đồ.
“Vợ ơi.” Cận Chu lại không nhịn được gọi một tiếng.
Cậu cứ nghĩ Dương Thời Dữ sẽ chả buồn quan tâm đến cậu đâu, ai ngờ anh lại dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
“Hì hì.” Cận Chu bật cười: “Hong có gì hết.”
Dương Thời Dữ mặt không chút thay đổi xoay đầu lại.

“Anh có từng nghĩ đến việc làm giao dịch với anh Oai chưa?” Cận Chu lại tìm một chủ đề nghiêm túc: “Ví dụ như lấy việc làm chứng để trao đổi, có thể giảm tội tử hình xuống tù chung thân.”
“Không cần em phải bận tâm.” Dương Thời Dữ cuộn đồ lót của Cận Chu lại thành từng cuộn, nhét vào trong ngăn kéo tủ: “Bên phía cảnh sát bắt được hắn xong thì sẽ tự động khuyên hắn làm chứng thôi.”
“Nhưng mà gã ta oai như thế, có khi cũng không chịu đồng ý đâu.” Cận Chu lạ sờ sờ cằm: “Nếu như gã muốn tự mình gánh hết mọi tội thì phải làm sao?”
“Thế thì gã ta cứ đi chết đi.” Lời này nói ra từ miệng của một thẩm phán đúng là khiến cho người ta có chút sởn gai ốc.
Nhưng thẩm phán Dương người nói ra câu nói ác độc như thế lúc này đây lại đang gấp mấy đôi tất hoạt hình của Cận Chu.
Cận Chu không khỏi thấy buồn cười, hai mắt lại tiếp tục dán lên cặp mông của Dương Thời Dữ: “Nếu như gã nhận tội như thế thì manh mối cũng coi như bị cắt đứt rồi.”
“Không sao.” Dương Thời Dữ quay lưng lại với Cận Chu nói: “Anh sẽ tìm cơ hội để tiếp cận Uông Hoà Thái.
Nghe thấy lời này Cận Chu sửng sốt ngây ra, lập tức bật người ngồi dậy.
Vết thương bị lãng quên khiến cậu đau đến cắn răng “Shh” một tiếng, Dương Thời Dữ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn cậu hỏi: “Sao đấy?”
“Không phải, anh làm sao để tiếp cận Uông Hoà Thái?” Cận Chu cau mày nói: “Anh là thẩm phán mà đi tiếp cận một doanh nhân thì chẳng phải anh sẽ bị kỷ luật hay sao?”
Dù cho có là vì mục đích tra án thì cũng rất có khả năng vi phạm.
Đây chẳng khác nào là lấy tương lai nghề nghiệp của mình ra đùa giỡn.
“Không đâu.” Dương Thời Dữ thấy Cận Chu không sao rồi mới bình tĩnh quay đầu lại.
“Sao mà không được?” Cận Chu gấp chết mất: “Anh có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không? Chả nhẽ anh tưởng là em để mình bị đâm vô ích vậy hả?”
Dương Thời Dữ cũng không trả lời lại ngày, sau khi xếp xong hết đồ của Cận Chu vào tủ rồi anh mới đi ra khỏi phòng ngủ: “Anh có kế hoạch của anh.”
“Kế hoạch của anh cái cứt!” Cận Chu không nhịn nổi chửi thề một câu: “Anh không cho phép em điều tra chuyện này, đến cả thẩm phán cũng không cho em làm, thế em thì sao? Em chưa từng thấy ai tiêu chuẩn kép như anh đó!”
Có lẽ do quá kích động nên vết thương của Cận Chu lại bắt đầu đau, cậu bình tĩnh lại, thở hắt một hơi nói: “Nói chung là không cho anh đi tiếp cận.”
Dương Thời Dữ cũng không thèm để ý đến Cận Chu, tự mình đi đến phòng bếp rót một ly nước.
“Anh có nghe rõ chưa hả họ Dương kia?”
Cận Chu ngưỡng cổ ra hét về phía nhà bếp, hét hoài hét mãi cậu chợt hiểu được tại sao Dương Thời Dữ vẫn luôn đau đầu vì cậu.
Vấn đề lớn nhất giữa hai người họ đó là cậu sẽ không chịu nghe lời Dương Thời Dữ, mà Dương Thời Dữ thì lại càng sẽ không nghe lời cậu.
Giống như Dương Thời Dữ không cho cậu xen vào nhưng cậu cũng chả buồn để tâm đến chuyện đó, cậu biết chắc Dương Thời Dữ cũng sẽ chẳng quan tâm đến lời cậu nói đâu.
Khó chơi thật đấy.
Cận Chu uể oải ngồi về lại trên sofa, không rảnh để tiếp tục cuộc trò chuyện vô ích này nữa, nhìn Dương Thời Dữ nói: “Chúng ta bình tĩnh lại nói chuyện một chút được không?”
Dương Thời Dữ cầm ly nước, đi đến bên sofa đơn ngồi xuống: “Nói chuyện gì?”
“Anh xem, anh muốn em nghe lời anh, đúng không?” Cận Chu thẳng thắn nói: “Thế còn em thì sao? Rất đơn giản, em muốn chịch anh.”
Chân mày của Dương Thời Dữ giật giật, chắc là không ngờ cuộc trò chuyện mà Cận Chu muốn nói lại thẳng thắn đến như vậy.

“Trong hai chuyện này cả hai người chúng ta đều sẽ không nhượng bộ, vì thế cứ lấy hai chuyện này để làm điều kiện trao đổi là tốt nhất.” Cận Chu phân tích một cách hợp lý: “Anh để em chịch anh đi thì em sẽ nghe lời anh, thế nào? Công bằng không?”
Cận Chu cảm thấy cực kì công bằng luôn.
Cậu quan sát phản ứng của Dương Thời Dữ một chút, định tìm ra một chút thông tin từ đó rồi mới tiếp tục đàm phán.

Ai ngờ Dương Thời Dữ hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt lướt mắt về phía vết thương của cậu, hỏi: “Em bị thương thành thế này rồi thì còn chịch kiểu gì?”
“Đơn giản mà.” Cận Chu thấy Dương Thời Dữ bắt đầu xuống nước thì lập tức thừa thắng xông lên: “Anh ngồi lên tự nhún là được.”
Lần này sắc mặt của Dương Thời Dữ hơi trầm xuống, Cận Chu lập tức cảm nhận được tình hình không ổn, cuộc đàm phán này rất có thể sẽ bị huỷ bỏ ngay.
Nhưng sau đó cậu lại nghe thấy Dương Thời Dữ nói: “Được thôi.”
Hai mắt Cận Chu lập tức sáng lên: “Anh chắc chưa?”
“Vẫn là điều kiện kia,” Đôi môi của Dương Thời Dữ khẽ động đậy: “Anh ở trên.”
“Tất nhiên rồi.” Cận Chu làm ra vẻ đương nhiên: “Không thì sao anh tự nhún được?”
“Nói nhầm rồi, không phải ở trên.” Dương Thời Dữ mặt không chút thay đổi sửa lời: “Mà là ở trong.”
“Hả?” Cận Chu nhất thời không phản ứng lại kịp, đợi đến khi cậu kịp hiểu rõ lời này thì mới trợn trừng mắt: “Địch mẹ!”
Dù có ở trên hay ở dưới thì ai ở trong mới là quan trọng nhất.
“Không phải chứ?” Cận Chu cầm cái gối ôm vừa bị cậu bỏ rơi kia qua, ôm chặt vào lòng: “Mẹ nó anh vừa muốn em phải nghe lời vừa muốn chịch em.

Cái đồ nhà anh là cầm thú hả Dương Thời Dữ?”
Dương Thời Dữ cũng không phản ứng gì nói: “Là do tự em muốn nói mà.”
“Đây mà gọi là đàm phán hả?” Cận Chu kháng nghị: “Em đang lấy một đổi một, còn anh thì hay rồi, không có điều kiện gì bắt em chịu hết cả hai, anh nghĩ em ngu lắm hả?”
Dương Thời Dữ nói: “Thế thì em có thể không đàm phán nữa.”
Nói xong câu này anh bèn đứng dậy muốn đi đến phòng sách.
Cận Chu quả thật là ngứa răng sắp chết rồi, thân là một luật sư, cậu đã từng chinh chiến qua biết bao nhiêu cuộc đàm phán nhưng chưa từng gặp ai ngang ngược thế này cả.
“Sao anh là thẩm phán mà anh không có lí lẽ gì hết vậy?” Cận Chu nói với bóng lưng của Dương Thời Dữ: “Em muốn khiếu nại anh với sếp của anh!”
Trước khi đóng cửa phòng sách lại, Dương Thời Dữ không mặn không nhạt vứt lại hai chữ: “Tuỳ em.”
------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương