Lỡ Bước Thành Người Dưng
-
Chương 49
" Tôi đâu thể đi trong khi chưa quay được clip nóng."
Đê tiện! Càng lúc bộ mặt khốn nạn của Thẩm Bạch Phong càng lộ rõ.
Cô khinh bỉ mà bật cười chua chát như vừa để khẳng định mình với anh, vừa để cười lên nỗi đau của bản thân mình.
" Xin lỗi, để ngài thất vọng rồi. "
Nhìn đồng hồ điện thoại, đã gần mười một giờ rồi cơ à?
Cô về muộn thế này không biết quản gia Lý có lo lắng không, cả đám nhân viên cô mới quen lúc sáng nữa... Nhưng cũng may cô đã có nhắn tin báo họ biết nên chắc cũng sẽ giảm đi chút lo lắng.
" Ra xe đi tôi đưa cô về."
" Tôi tự bắt xe được, không phiền đến ngài."
Thẩm Bạch Phong không để ý đến lời nói mang ý từ chối khéo của cô. Ngay lập tức anh bế vác cô lên ném vào ghế phụ của xe một cách không thương tiếc. Chiếc xe bon bon chạy trêи đường cao tốc, giữa đoạn đường một câu cũng không ai mở miệng nói khiến không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
Theo chỉ dẫn của cô, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự Bạch Thị. Thẩm Bạch Phong khá ngạc nhiên khi đây lại là nhà của cô. Khi cô vừa định mở cửa bước ra thì anh kéo tay cô lại hỏi:
" Cô có quan hệ gì với Bạch Kim Nam?"
Cô thẳng thắn trả lời:
" Đó là anh trai tôi."
Thẩm Bạch Phong cười tà, anh buông tay cô ra bấu víu thật chặt vào vô lăng như để nén cơn giận dữ. Lúc này anh cũng không rõ tại sao bản thân lại nảy sinh cảm xúc như vậy...một câu hỏi không có lời giải đáp.
" Không ngờ ra nước ngoài vài năm cô lại dám nhận họ hàng bừa bãi."
Đáp lại câu nói ẩn ý sự khinh bỉ của anh, Đồng Giai Mẫn nhấn mạnh từng chữ:
" Còn hơn có người họ hàng một đống mà lại nhẫn tâm ruồng bỏ."
Xét cho cùng anh cũng mang dòng máu họ Trương vậy mà lại phũ phàng không nhận cái họ thối nát này. Anh hận nó đến tận xương tủy.
Không kịp nhìn thấy bộ dáng bị chọc phát điên của Thẩm Bạch Phong thì cô đã mở cửa bước vào trong nhà. Anh dõi theo bóng dáng cô khuất dần tự dưng trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó lạ thường...tựa như không thể giận nổi.
Sáng hôm sau, cô gạt bỏ ý định bắt nhờ xe Thẩm Bạch Phong đến công ty, tự mình lái con xe máy phóng vào trong chỗ để xe của nhân viên. Vừa nhìn thấy cô, chị Tiêu Tiêu đã nhảy bổ đến ôm chầm không để cô tháo bỏ cái mũ bảo hiểm vướng víu ra.
" Cảm ơn em nhé Tiểu Mẫn, hợp đồng của công ty được duyệt rồi. "
Chuyện này cô đã sớm biết nên không có chút vui mừng nào hết nhưng cũng không nỡ phá hoại cảm xúc của Tiêu Tiêu nên đành miễn cưỡng cười.
" Sếp Thẩm còn tổ chức chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm cho nhân viên nữa đấy. Tất cả đều nhờ có em đó."
Chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm sao? Lại định giở trò gì nữa đây?
Theo như cô được biết Đàm Khởi Nguyên không phải là công ty khó tính nhất mà Thẩm Thị có ý định hợp tác. Nghe nhân viên nói, trước đây cho dù có thành công lớn tới cỡ nào cũng không bao giờ tổ chức du lịch này nọ huống chi là cho toàn thể nhân viên cơ chứ.
Nhưng cô cũng gạt nó sang một bên vì đó không phải là vấn đề cô cần làm bây giờ. Cô vừa mới phát hiện ra một chuyện rất thú vị nhưng chưa biết phải diễn sao cho hợp phân cảnh của bản thân.
Đang tập trung công việc thì Phiến Mạn Kỳ vô duyên ném tập tài liệu lên bàn cô, hình như sau một hôm ả ta lại càng có hiềm khích với cô hơn thì phải.
Nhưng cô lại chẳng để ả ta vào mắt, lơ đi như chưa thấy gì tiếp tục cắm đầu vào công việc còn dang dở:
" Chép lại một bản cho tôi ngay hôm nay."
Đồng Giai Mẫn vẫn thoăn thoắt mười ngón tay trêи bàn phím, nhưng vẫn giữ phép lịch sự đáp lại ả:
" Công ty có máy in, cô muốn bao nhiêu bản cũng được."
" Hỏng rồi! "
" Vậy thì gọi thợ sửa. Dù sao cũng không phải chuyên môn của tôi."
Ả bị Đồng Giai Mẫn làm cho ả khẩu, trong lòng hẳn đang rất tức giận. Đám nhân viên xung quanh chỉ nghe thôi cũng thấy hả lòng sướиɠ dạ, tươi mát ruột gan.
Tiêu Tiêu cười không ngậm được mồm chen vào đó vài câu:
" Trợ lý Phiến, cô không nên cản trở đám nhân viên chúng tôi thi hành công sự."
Phiến Mạn Kỳ lườm nguýt Tiêu Tiêu nhưng chị ta xem ra không còn sợ cô ả nữa rồi. Có Giai Mẫn lợi hại kia chống lưng cho thì đố ả làm gì được chị.
Cô ả bực tức không nói được gì bèn dập luôn cái máy tính cô đang làm. Càng lúc càng quá!
Cô không phản ứng thì tức là cô không để ả vào mắt. Đã lơ đi rồi lại còn cố tình tỏ ra ngu dốt bằng vài hành động không biết điều.
Đồng Giai Mẫn tức giận định phang vào mặt ả một cái tát thì ả căng họng ra nói như ra lệnh cho cô:
" Còn làm việc gì nữa? Còn không mau lên phòng gặp Thẩm tổng?
Đê tiện! Càng lúc bộ mặt khốn nạn của Thẩm Bạch Phong càng lộ rõ.
Cô khinh bỉ mà bật cười chua chát như vừa để khẳng định mình với anh, vừa để cười lên nỗi đau của bản thân mình.
" Xin lỗi, để ngài thất vọng rồi. "
Nhìn đồng hồ điện thoại, đã gần mười một giờ rồi cơ à?
Cô về muộn thế này không biết quản gia Lý có lo lắng không, cả đám nhân viên cô mới quen lúc sáng nữa... Nhưng cũng may cô đã có nhắn tin báo họ biết nên chắc cũng sẽ giảm đi chút lo lắng.
" Ra xe đi tôi đưa cô về."
" Tôi tự bắt xe được, không phiền đến ngài."
Thẩm Bạch Phong không để ý đến lời nói mang ý từ chối khéo của cô. Ngay lập tức anh bế vác cô lên ném vào ghế phụ của xe một cách không thương tiếc. Chiếc xe bon bon chạy trêи đường cao tốc, giữa đoạn đường một câu cũng không ai mở miệng nói khiến không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
Theo chỉ dẫn của cô, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự Bạch Thị. Thẩm Bạch Phong khá ngạc nhiên khi đây lại là nhà của cô. Khi cô vừa định mở cửa bước ra thì anh kéo tay cô lại hỏi:
" Cô có quan hệ gì với Bạch Kim Nam?"
Cô thẳng thắn trả lời:
" Đó là anh trai tôi."
Thẩm Bạch Phong cười tà, anh buông tay cô ra bấu víu thật chặt vào vô lăng như để nén cơn giận dữ. Lúc này anh cũng không rõ tại sao bản thân lại nảy sinh cảm xúc như vậy...một câu hỏi không có lời giải đáp.
" Không ngờ ra nước ngoài vài năm cô lại dám nhận họ hàng bừa bãi."
Đáp lại câu nói ẩn ý sự khinh bỉ của anh, Đồng Giai Mẫn nhấn mạnh từng chữ:
" Còn hơn có người họ hàng một đống mà lại nhẫn tâm ruồng bỏ."
Xét cho cùng anh cũng mang dòng máu họ Trương vậy mà lại phũ phàng không nhận cái họ thối nát này. Anh hận nó đến tận xương tủy.
Không kịp nhìn thấy bộ dáng bị chọc phát điên của Thẩm Bạch Phong thì cô đã mở cửa bước vào trong nhà. Anh dõi theo bóng dáng cô khuất dần tự dưng trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó lạ thường...tựa như không thể giận nổi.
Sáng hôm sau, cô gạt bỏ ý định bắt nhờ xe Thẩm Bạch Phong đến công ty, tự mình lái con xe máy phóng vào trong chỗ để xe của nhân viên. Vừa nhìn thấy cô, chị Tiêu Tiêu đã nhảy bổ đến ôm chầm không để cô tháo bỏ cái mũ bảo hiểm vướng víu ra.
" Cảm ơn em nhé Tiểu Mẫn, hợp đồng của công ty được duyệt rồi. "
Chuyện này cô đã sớm biết nên không có chút vui mừng nào hết nhưng cũng không nỡ phá hoại cảm xúc của Tiêu Tiêu nên đành miễn cưỡng cười.
" Sếp Thẩm còn tổ chức chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm cho nhân viên nữa đấy. Tất cả đều nhờ có em đó."
Chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm sao? Lại định giở trò gì nữa đây?
Theo như cô được biết Đàm Khởi Nguyên không phải là công ty khó tính nhất mà Thẩm Thị có ý định hợp tác. Nghe nhân viên nói, trước đây cho dù có thành công lớn tới cỡ nào cũng không bao giờ tổ chức du lịch này nọ huống chi là cho toàn thể nhân viên cơ chứ.
Nhưng cô cũng gạt nó sang một bên vì đó không phải là vấn đề cô cần làm bây giờ. Cô vừa mới phát hiện ra một chuyện rất thú vị nhưng chưa biết phải diễn sao cho hợp phân cảnh của bản thân.
Đang tập trung công việc thì Phiến Mạn Kỳ vô duyên ném tập tài liệu lên bàn cô, hình như sau một hôm ả ta lại càng có hiềm khích với cô hơn thì phải.
Nhưng cô lại chẳng để ả ta vào mắt, lơ đi như chưa thấy gì tiếp tục cắm đầu vào công việc còn dang dở:
" Chép lại một bản cho tôi ngay hôm nay."
Đồng Giai Mẫn vẫn thoăn thoắt mười ngón tay trêи bàn phím, nhưng vẫn giữ phép lịch sự đáp lại ả:
" Công ty có máy in, cô muốn bao nhiêu bản cũng được."
" Hỏng rồi! "
" Vậy thì gọi thợ sửa. Dù sao cũng không phải chuyên môn của tôi."
Ả bị Đồng Giai Mẫn làm cho ả khẩu, trong lòng hẳn đang rất tức giận. Đám nhân viên xung quanh chỉ nghe thôi cũng thấy hả lòng sướиɠ dạ, tươi mát ruột gan.
Tiêu Tiêu cười không ngậm được mồm chen vào đó vài câu:
" Trợ lý Phiến, cô không nên cản trở đám nhân viên chúng tôi thi hành công sự."
Phiến Mạn Kỳ lườm nguýt Tiêu Tiêu nhưng chị ta xem ra không còn sợ cô ả nữa rồi. Có Giai Mẫn lợi hại kia chống lưng cho thì đố ả làm gì được chị.
Cô ả bực tức không nói được gì bèn dập luôn cái máy tính cô đang làm. Càng lúc càng quá!
Cô không phản ứng thì tức là cô không để ả vào mắt. Đã lơ đi rồi lại còn cố tình tỏ ra ngu dốt bằng vài hành động không biết điều.
Đồng Giai Mẫn tức giận định phang vào mặt ả một cái tát thì ả căng họng ra nói như ra lệnh cho cô:
" Còn làm việc gì nữa? Còn không mau lên phòng gặp Thẩm tổng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook