" Anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau."

" Không được."

Thẩm Bạch Phong tuy rằng không muốn nắm tay cô bước vào trong bởi anh nhận thức rõ người trước mặt mình không phải là Đồng Giai Nhiên. Nhưng cứ chạm mặt cô thì lòng anh lại dửng dưng một nỗi niềm khó tả, tựa như hai người đã từng có nhiều kỉ niệm tươi đẹp ngập tràn hạnh phúc vậy.

Khi cả hai cùng bước vào trong thì nhân viên trong cửa hàng đều chạy ra đón, kính cẩn cúi đầu chào hỏi lễ phép. Nhìn thấy Đồng Giai Mẫn, một cô tiếp viên thốt lên:

" Ôi Thẩm phu nhân, lâu rồi mới thấy chị ghé shop. Mới sinh xong đã lấy được vóc dáng rồi là đỉnh lắm đó."

Cô không biết nên vui hay nên cười, trái tim cô bỗng chốc nhói đau. Họ có cần phải nhắc đến Đồng Giai Nhiên như vậy hay không. Tuy rằng cô đã chuẩn bị tốt tâm lý sau cái chết của chị gái mình rồi nhưng nhiều lúc vẫn không thể kiểm soát bản thân được.

Cô thường hay mơ về chị gái mình bế trêи tay một đứa trẻ còn có vài bộ phận chưa thành hình hẳn hoi. Chị ấy nhìn cô bằng con mắt ai oán thê lương, lộ rõ vẻ căm hận, thù ghét.

Những lúc ấy cô thực sự chỉ muốn trả lại trái tim này cho Đồng Giai Nhiên để không mơ thấy chị ta nữa. Cô ngậm ngùi giây lát, không biết đáp sao cho phải đáng. Chợt cô phát hiện Thẩm Bạch Phong đang quan sát cảm xúc bộc lộ ra qua khuôn mặt cô.

Anh ta có phải đang muốn dò xem tính xác thực về cái chết thê thảm của vợ anh không? Liệu rằng anh có phải đang nghĩ rằng tất cả hung thủ sau khi giết người đều có cảm xúc bất an khi bất kỳ ai nhắc đến nạn nhân? Nên vì vậy anh mới đưa cô vào trong này để mặc cho nhân viên nhắc đến tên Đồng Giai Nhiên để anh nhân cơ hội quan sát nét mặt của cô.

Cô gạt tay thân mật của cô nhân viên xuống, khẽ cười ái ngại:

" Xin lỗi cô, tôi không phải Thẩm phu nhân."

Tất cả nhân viên ngơ ngác một hồi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại phủ nhận chứ. Từ khuôn mặt đến giọng nói đều giống hệt nhau mà.

Thẩm Bạch Phong từ nãy giờ không cất lời nào, anh muốn xem xem Đồng Giai Mẫn sẽ phản ứng ra sao? Nỡ đâu lại lộ ra sơ hở để anh bắt thóp. Nhưng khi nhìn đồng hồ thấy đã sắp trễ giờ hẹn đối tác chơi golf rồi nên không muốn tiếp tục soi mói cô nữa.

" Mau tìm bộ váy phù hợp với cô ấy."

Đám nhân viên không dám lo chuyện bao đồng nữa, vội vã chạy đi tìm váy rồi đẩy Đồng Giai Mẫn vào phòng thay đồ.

Thẩm Bạch Phong thản nhiên ngồi sô pha đọc báo, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhận xét bộ đồ Đồng Giai Mẫn mặc y như giám khảo vậy.

" Hơi ngắn!"

" Cổ thấp quá!"

" Bó kinh!"

" Xấu!"

Từ nãy giờ thử hơn chục bộ rồi mà Thẩm Bạch Phong vẫn không vừa lòng. Cô bực mình mệt mỏi ra người vì những động tác cúi xuống rồi lại ngẩng lên để mặc váy. Nếu như anh ta chê như vậy thì tự túc mà mặc váy đi, sao lại bắt cô chứ.

Mãi mới được cái váy hợp ý anh ta, nó màu hồng cánh sen hơn trễ vai một chút để lộ xương quai xanh quyến rũ và bả vai trắng nõn nà nhưng vẫn khá kín đáo, không quá lộ liễu về phần ngực. Anh gật gù chấp thuận rồi quẹt thẻ trả tiền.

Anh đưa cô đến một khu sân gôn rộng lớn dành cho giới thượng lưu, vừa lái xe vô gara thì đã chạm trán một chiếc xe khác cũng đang lùi về một chỗ đậu lý tưởng.

Hình như là có quen biết với Thẩm Bạch Phong nên đã nhượng bộ nhường chỗ.

Cả hai người đều bước xuống xe, Thẩm Bạch Phong đi trước còn cô lẽo đẽo theo sau. Hóa ra chủ nhân của chiếc xe kia là đối tác đã được Thẩm Bạch Phong hẹn đến đây.

Tưởng chừng như chỉ hơn Thẩm Bạch Phong vài tuổi nhưng nào ngờ lại gần gấp đôi tuổi của anh. Khuôn mặt chữ điền khá trưởng thành và già dặn nhưng vẫn giữ được nét anh tú của thời trẻ. Thấy Thẩm Bạch Phong giới thiệu sơ qua cô biết ông ấy là Đàm Khởi Nguyên, ba của Đàm Khanh.

Thẩm Bạch Phong thật lắm mưu nhiều kế, anh cố tình hợp tác với hai ba con đầy mâu thuẫn này để có thể ba phải mà khiến cả hai công ty thành đạt này phải bán lại cổ phần cho anh.

Giờ cô mới phát hiện ra một điều... Hình như mặc váy đẹp chẳng có tác dụng gì cả bởi đã bước vào sân gôn thì đều phải thay quần áo và đi giày thể thao.

Cô không biết đánh golf nên chỉ đành xách túi vợt và túi quả bóng mà thôi. Thẩm Bạch Phong phát bóng cũng không tệ nhưng cô có thể nhìn ra sự nhượng bộ nhường nhịn trong đó. Có lẽ đối phương là nhân vật lớn mặt đấy, nên anh mới nể như thế này.

Chợt Đàm Khởi Nguyên dừng phát bóng quay sang hỏi anh:

" Cô gái kia có phải là vợ cậu không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương