Lỡ Bước Thành Người Dưng
-
Chương 38
" Em ngủ lâu quá nên chắc đói rồi? Bọn anh tốt bụng muốn rắc cơm chó cho bụng em đỡ reo."
Bạch Kim Nam cười trêu ghẹo nhìn Đồng Giai Mẫn, đáp lại nụ cười để đó là một cái lườm nguýt không chút thương tình. Cô đang là người bệnh đó tại sao lại còn không tha cho cô chứ? Chỉ một câu nói của anh thôi cũng đã bằng một thau cơm chó rồi.
Tay cô bất giờ giơ lên chạm vào lồng ngực bên trái. Chợt cô cảm thấy nơi đây của cô hơi nhói, hẳn là đã động chạm đến vết mổ.
Nó là trái tim của chị gái cô, nhưng đã cứu sống cô.
Hạ Y Y lo lắng dìu cô nằm xuống giường:
" Đau à?"
Đồng Giai Mẫn lắc đầu. Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần cả.
" Bao giờ tao được xuất viện?"
Bạch Kim Nam vuốt cằm vẻ trầm ngâm. Anh biết cô sốt ruột muốn trả thù Thẩm Bạch Phong nhưng cứ không màng đến an nguy của bản thân thực không phải là cách hay. Với tình trạng hiện tại của cô nhất định có thể xuất hiện trong nay mai. Nhưng có lẽ anh nên cho cô tịnh dưỡng thêm vài tuần nữa.
Ngày Đồng Giai Mẫn xuất viện Hạ Y Y ngỏ ý muốn đi ăn mừng. Bạch Kim Nam chiều theo ý bạn gái liền đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp, được trang trí theo kiểu lối Châu Âu sang trọng. Khách đến dùng bữa rất đông, đa số đều là người của giới thượng lưu.
Khi vừa nâng ly chúc mừng, Đồng Giai Mẫn chợt cảm nhận được bóng dáng quen thuộc. Theo phản xạ cô quay người lại, là Thẩm Bạch Phong? Anh ấy cũng ở đây làm gì? Còn người đàn ông đi cùng nữa...? Anh lịch sự mời người đàn ông đó lại bàn kêu phục vụ mang đồ ăn đã đặt lên. Quay trở lại bàn ăn của mình, có lẽ Bạch Kim Nam cũng đã nhìn ra anh ta và cũng hiểu biết về người đàn ông đi cùng.
" Đàm Khanh?"
Anh thốt lên kinh ngạc khiến bữa ăn trở nên nặng nề. Đàm Khanh? Là nhân vật lớn mặt đang rất được chú trọng trong giới kinh doanh dạo gần đây sao? Đồng Giai Mẫn cũng có đọc báo nên cũng biết được chút ít, hiện tại có rất nhiều công ty muốn hợp tác làm anh với cậu ta để chiếm lấy cổ phần trong Đàm Thị trực tiếp trở thành cổ đông đầu tư vào sản phẩm robot kĩ thuật tiên tiến bên đó.
Bạch Kim Nam cũng muốn hợp tác với Đàm Khanh để tăng doanh thu của công ty. Nhưng cậu ta quá kiêu ngạo, đích thân anh hẹn gặp nhiều lần nhưng vẫn không thể được. Vậy mà Thẩm Bạch Phong lại đi trước một bước. Bảng xếp hạng công ty sau lần hợp tác này thể nào cũng có chênh lệch rất lớn.
Đồng Giai Mẫn dường như có thể nhìn thấu được phần nào nội tâm kinh doanh của Thẩm Bạch Phong. Với tính cách cẩn thận đến mức nham hiểm của anh ta thì việc hợp tác với Đàm Khanh là chủ ý sáng suốt. Nhưng rất tiếc cô lại chọn theo phe Bạch Kim Nam rồi.
Cô lắc lắc cốc rượu vang đỏ trêи, ngẫm một lát. Đâu thể dễ dàng để cho Thẩm Bạch Phong đạt được nguyện vọng chứ?
" Em muốn anh ta phải quay trở về vạch xuất phát."
" Bằng cách nào...đừng nói là mày sẽ vào đó làm nội gián? Anh ta đang nghi ngờ máy đấy!"
Nghi ngờ sao? Vậy chẳng phải càng tăng thêm phần kịch tích à? Nhưng vào được Thẩm Thị hiện tại là điều rất khó khăn đối với cô.
Cô lắc đầu gian mãnh khiến cho đôi nam nữ kia nhìn không ra tâm tư của cô.
" Em sẽ đi xin việc tại Thẩm Thị."
Như đã nói, ngay sáng hôm sau cô theo hồ sơ đi đến Thẩm Thị xin việc. Vì có bằng du học tại Nga hạng S nên bên nhân sự rất ưu ái. Tưởng chừng đơn giản nhưng Thẩm Bạch Phong lại không để cô yên.
Ngay lập tức anh ta gọi cho phòng nhân sự kêu cô trực tiếp đến gặp anh. Có chút run hãi vì nhiều năm như vậy anh đã chán ghét cô nay lại càng thêm thù hận, hẳn sẽ gây khó dễ. Bằng không sẽ ép cô phải khai ra tất cả sự thật.
Cho dù cô có bao biện bên ngoài một lớp vỏ ngụy trang cứng thế nào thì chỉ sợ khi đối diện trực tiếp với anh, cô sẽ rung động lần nữa. Cô sợ tình cảm cô cố gắng vùi lấp bao năm sẽ phá hàng rào mà ập đến.
Chùn bước ngay tại cửa phòng chủ tịch, cô do dự không biết có nên đi vào hay không. Sự lo lắng bỗng chốc ập lên đầu cô, đôi chân cô tê dại rã rời. Lúc này đây sâu thẳm trong tâm tư cô chia làm hai phe: bước vào và ra về.
Nếu bước vào thì cô phải tự nhào nặn thêm vài lớp ngụy trang cho bản thân, buộc sự kiên trung, mạnh mẽ mình đã gắng gượng tập luyện xuất hiện. Như vậy rất khó khăn cho cô. Nhưng nếu ra về...sẽ tốt cho cô nhưng rất có thể đó là điềm báo xấu cho một hậu quả tồi tệ.
Lấy lại can đảm, cô lịch sự giơ tay gõ cửa. Được chấp thuận, cô vững bước đi vào.
" Chào ngài Thẩm."
Trái với suy nghĩ của cô, Thẩm Bạch Phong không hề nham hiểm như cô nghĩ, anh ta đã trở nên thâm độc tuyệt tình và hơn cả thế. Nhưng đó chỉ là những gì cô nhìn ra được qua ánh mắt muốn ngay lập tức thiêu đốt cô.
" Mục đích tới đây?"
" Xin việc."
" Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với ông chủ tương lai của mình?"
" Ý Thẩm tiên sinh là: anh chấp thuận tôi vào công ty?"
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Qua lời nói hàm ý rõ mồn một của Thẩm Bạch Phong chợt cô phát hiện tình cảm mãnh liệt của anh dành cho chị gái cô nhanh như vậy đã tan biến sao?
Chấp nhận một kẻ tình nghi giết hại vợ vào công ty làm việc ư? Nhưng xem ra cô hiểu quá mơ hồ câu nói ấy rồi.
" Hiểu được là tốt nhưng hiểu được sâu sắc thì cô chưa đủ trình."
Bạch Kim Nam cười trêu ghẹo nhìn Đồng Giai Mẫn, đáp lại nụ cười để đó là một cái lườm nguýt không chút thương tình. Cô đang là người bệnh đó tại sao lại còn không tha cho cô chứ? Chỉ một câu nói của anh thôi cũng đã bằng một thau cơm chó rồi.
Tay cô bất giờ giơ lên chạm vào lồng ngực bên trái. Chợt cô cảm thấy nơi đây của cô hơi nhói, hẳn là đã động chạm đến vết mổ.
Nó là trái tim của chị gái cô, nhưng đã cứu sống cô.
Hạ Y Y lo lắng dìu cô nằm xuống giường:
" Đau à?"
Đồng Giai Mẫn lắc đầu. Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần cả.
" Bao giờ tao được xuất viện?"
Bạch Kim Nam vuốt cằm vẻ trầm ngâm. Anh biết cô sốt ruột muốn trả thù Thẩm Bạch Phong nhưng cứ không màng đến an nguy của bản thân thực không phải là cách hay. Với tình trạng hiện tại của cô nhất định có thể xuất hiện trong nay mai. Nhưng có lẽ anh nên cho cô tịnh dưỡng thêm vài tuần nữa.
Ngày Đồng Giai Mẫn xuất viện Hạ Y Y ngỏ ý muốn đi ăn mừng. Bạch Kim Nam chiều theo ý bạn gái liền đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp, được trang trí theo kiểu lối Châu Âu sang trọng. Khách đến dùng bữa rất đông, đa số đều là người của giới thượng lưu.
Khi vừa nâng ly chúc mừng, Đồng Giai Mẫn chợt cảm nhận được bóng dáng quen thuộc. Theo phản xạ cô quay người lại, là Thẩm Bạch Phong? Anh ấy cũng ở đây làm gì? Còn người đàn ông đi cùng nữa...? Anh lịch sự mời người đàn ông đó lại bàn kêu phục vụ mang đồ ăn đã đặt lên. Quay trở lại bàn ăn của mình, có lẽ Bạch Kim Nam cũng đã nhìn ra anh ta và cũng hiểu biết về người đàn ông đi cùng.
" Đàm Khanh?"
Anh thốt lên kinh ngạc khiến bữa ăn trở nên nặng nề. Đàm Khanh? Là nhân vật lớn mặt đang rất được chú trọng trong giới kinh doanh dạo gần đây sao? Đồng Giai Mẫn cũng có đọc báo nên cũng biết được chút ít, hiện tại có rất nhiều công ty muốn hợp tác làm anh với cậu ta để chiếm lấy cổ phần trong Đàm Thị trực tiếp trở thành cổ đông đầu tư vào sản phẩm robot kĩ thuật tiên tiến bên đó.
Bạch Kim Nam cũng muốn hợp tác với Đàm Khanh để tăng doanh thu của công ty. Nhưng cậu ta quá kiêu ngạo, đích thân anh hẹn gặp nhiều lần nhưng vẫn không thể được. Vậy mà Thẩm Bạch Phong lại đi trước một bước. Bảng xếp hạng công ty sau lần hợp tác này thể nào cũng có chênh lệch rất lớn.
Đồng Giai Mẫn dường như có thể nhìn thấu được phần nào nội tâm kinh doanh của Thẩm Bạch Phong. Với tính cách cẩn thận đến mức nham hiểm của anh ta thì việc hợp tác với Đàm Khanh là chủ ý sáng suốt. Nhưng rất tiếc cô lại chọn theo phe Bạch Kim Nam rồi.
Cô lắc lắc cốc rượu vang đỏ trêи, ngẫm một lát. Đâu thể dễ dàng để cho Thẩm Bạch Phong đạt được nguyện vọng chứ?
" Em muốn anh ta phải quay trở về vạch xuất phát."
" Bằng cách nào...đừng nói là mày sẽ vào đó làm nội gián? Anh ta đang nghi ngờ máy đấy!"
Nghi ngờ sao? Vậy chẳng phải càng tăng thêm phần kịch tích à? Nhưng vào được Thẩm Thị hiện tại là điều rất khó khăn đối với cô.
Cô lắc đầu gian mãnh khiến cho đôi nam nữ kia nhìn không ra tâm tư của cô.
" Em sẽ đi xin việc tại Thẩm Thị."
Như đã nói, ngay sáng hôm sau cô theo hồ sơ đi đến Thẩm Thị xin việc. Vì có bằng du học tại Nga hạng S nên bên nhân sự rất ưu ái. Tưởng chừng đơn giản nhưng Thẩm Bạch Phong lại không để cô yên.
Ngay lập tức anh ta gọi cho phòng nhân sự kêu cô trực tiếp đến gặp anh. Có chút run hãi vì nhiều năm như vậy anh đã chán ghét cô nay lại càng thêm thù hận, hẳn sẽ gây khó dễ. Bằng không sẽ ép cô phải khai ra tất cả sự thật.
Cho dù cô có bao biện bên ngoài một lớp vỏ ngụy trang cứng thế nào thì chỉ sợ khi đối diện trực tiếp với anh, cô sẽ rung động lần nữa. Cô sợ tình cảm cô cố gắng vùi lấp bao năm sẽ phá hàng rào mà ập đến.
Chùn bước ngay tại cửa phòng chủ tịch, cô do dự không biết có nên đi vào hay không. Sự lo lắng bỗng chốc ập lên đầu cô, đôi chân cô tê dại rã rời. Lúc này đây sâu thẳm trong tâm tư cô chia làm hai phe: bước vào và ra về.
Nếu bước vào thì cô phải tự nhào nặn thêm vài lớp ngụy trang cho bản thân, buộc sự kiên trung, mạnh mẽ mình đã gắng gượng tập luyện xuất hiện. Như vậy rất khó khăn cho cô. Nhưng nếu ra về...sẽ tốt cho cô nhưng rất có thể đó là điềm báo xấu cho một hậu quả tồi tệ.
Lấy lại can đảm, cô lịch sự giơ tay gõ cửa. Được chấp thuận, cô vững bước đi vào.
" Chào ngài Thẩm."
Trái với suy nghĩ của cô, Thẩm Bạch Phong không hề nham hiểm như cô nghĩ, anh ta đã trở nên thâm độc tuyệt tình và hơn cả thế. Nhưng đó chỉ là những gì cô nhìn ra được qua ánh mắt muốn ngay lập tức thiêu đốt cô.
" Mục đích tới đây?"
" Xin việc."
" Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với ông chủ tương lai của mình?"
" Ý Thẩm tiên sinh là: anh chấp thuận tôi vào công ty?"
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Qua lời nói hàm ý rõ mồn một của Thẩm Bạch Phong chợt cô phát hiện tình cảm mãnh liệt của anh dành cho chị gái cô nhanh như vậy đã tan biến sao?
Chấp nhận một kẻ tình nghi giết hại vợ vào công ty làm việc ư? Nhưng xem ra cô hiểu quá mơ hồ câu nói ấy rồi.
" Hiểu được là tốt nhưng hiểu được sâu sắc thì cô chưa đủ trình."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook