Livestreaming Ân Ái H FULL
-
48: Có Người Muốn Giết Tôi
Một người phụ nữ quá xúc động không thích hợp với ngành công nghiệp khiêu dâm, lạnh lùng vẫn tốt hơn.
Thật không may, Uyển Thu lại là người ở vế trước.
Sau khi làm xong chuyện ấy, cô rất đeo bám người khác, chỉ muốn dán sát vào vòng tay anh.
Ngay cả khi anh rõ ràng đang đọc tài liệu công việc với máy tính bảng trên tay, cô vẫn ráng chen vào, dính chặt với nhau.
Trên màn hình, một số phụ nữ live stream khiêu dâm đang vò đầu bứt tai, cứ sau một phút, màn hình sẽ tự động chuyển sang cảnh tiếp theo.
Tất cả đều ăn mặc hở hang, thậm chí có người còn lộ hàng.
Uyển Thu ghen tuông, lấy tay che màn hình.
Lê Trú nhìn cô, nhưng không nói gì.
Cô biết đây là công việc của anh, vả lại anh quan sát cũng không mang cảm tình gì, cho nên cô khó có thể tức giận, nhưng vẫn không nhịn được làm nũng, “Anh phải xem nhiều mấy thứ này sao? "
Anh hỏi: "Em ghen à?"
"Đương nhiên," Cô ngẩng mặt lên, "Em thích anh."
Anh cầm hộp thuốc lá trên đầu giường lên nói: "Anh sợ em ghen không nổi."
Điều này có nghĩa là có quá nhiều người để cô ghen.
Cô bị những lời này làm khựng lại, sau khi sững sờ không biết nên nói gì, liền hỏi anh: "Này, Lê Trú, anh có ý gì?"
"Không có gì."
Anh đốt một điếu thuốc, kẹp nó giữa môi mình, "Lần này, tôi bắt được hai người."
Cô suy nghĩ một hồi rồi phản ứng lại, "Ngoài chị Lan ra...!còn có ai nữa sao?"
"Ừm, người đó muốn giết tôi."
Giọng điệu của anh quá lơ đãng, ánh mắt chớp cực kỳ nhẹ, không giống như đang nói về sự sống chết của chính mình.
Uyển Thu nghi ngờ mình nghe lầm, ngập ngừng nói: "Anh nói lại lần nữa?"
"Tôi đã giết hắn ta, với danh nghĩa phòng vệ."
Uyển Thu bị kích động, vô thức lùi lại, cố gắng tránh xa anh.
Nhưng những gì từng anh nói đột nhiên vang lên trong tâm trí cô, "Em là người không nên sợ tôi nhất."
Nghĩ lại khoảnh khắc đó, dường như cô nhìn thấy sự cô đơn ẩn sâu trong đôi mắt của anh? Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.
"Tôi biết điều đó là sai, nhưng tôi không thể kiểm soát được."
Anh nhìn đôi mắt cô qua làn khói mờ ảo, "Em cũng cho rằng tôi tàn nhẫn sao?"
Uyển Thu căng thẳng, nhanh chóng nói: "Không phải em!"
"Em không gọi hắn ta tới, em chỉ gọi cho chị Lan!"
Câu trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng anh cũng hiểu, "Nếu như đó là em, em đã không ở đây rồi."
Cô phản xạ có điều kiện, nhanh chóng nói, "Nếu như đó là em, anh sẽ giết em?"
"Đương nhiên là không," Anh gạt tàn thuốc, ôn nhu đáp: "Dựa vào em thì không thể làm được, nhưng sẽ có lý do để tôi trừng phạt em, để tôi làm em cả đời."
Uyển Thu nghe mà choáng váng, nhưng theo trực giác, đây không phải là một lời tàn nhẫn.
Làn khói bốc lên làm mờ lông mày anh, nhưng không làm dịu đi sự cứng rắn của anh chút nào.
Uyển Thu vươn tay nắm lấy cái gối ôm chặt trước ngực - Đây là tư thế phòng thủ.
Nhưng ngay sau đó, cô lại làm rơi gối xuống, nhào tới sờ soạng anh lung tung: “Anh, anh không bị thương sao?” Giọng cô bối rối.
Anh nắm lấy tay cô, hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, cô lộ vẻ lo lắng, anh cười nhạt, "Sao em luôn nhận thức muộn vậy? Thật hay giả vờ?"
Cô đột nhiên có chút tức giận, "Em không giả vờ."
Anh xoa đầu cô, "Tôi biết."
Cô hất tay anh ra, "Đáng ghét."
Đối thoại sáo rỗng và quanh co như vậy, nhưng lại nhịn không được mà nói ra.
“Sau này, anh định làm gì?” Uyển Thu luôn muốn hỏi cái này, “Muốn xử lý em như thế nào?
"Chỉ cần em không giở trò sau lưng, tôi sẽ không xử lý em."
"Nhưng em có liên quan, pháp luật vẫn sẽ xử lý em?"
"Tôi sẽ giúp em thoát," Anh ôm mặt cô vuốt ve, "Những gì tôi nói với em, tôi sẽ làm được."
"Chỉ những cái đó? Không còn gì khác?" Cô không khỏi tiến lại gần, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh, "Lê Trú, em đang nói về chuyện tình cảm, anh muốn em là ai của anh? Là người yêu bí mật cả đời sao?"
Anh bình tĩnh nhìn lại: "Em muốn là ai của tôi?"
Cô bị hỏi trúng, suy tư hồi lâu, nghẹn ngào nói: "Chúng ta...!có tương lai không?"
Anh bóp điếu thuốc, đưa tay ôm eo cô rồi kéo người cô vào lòng.
Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, sơ ý để lộ ra cái cổ trắng ngần, anh cúi đầu vào, hôn đến tận xương quai xanh của cô.
Sau cơn cực khoái, cơ thể dễ dàng rùng mình trở lại, cơn nóng vẫn chưa hoàn toàn giảm xuống lại có xu hướng bùng phát trở lại, cô cố gắng hết sức để chống lại phản ứng này, đưa tay lên đẩy anh.
"Không, em không muốn yêu anh.
Khi mọi chuyện kết thúc, em phải rời khỏi đây hoàn toàn, chỉ bằng cách này, mới có thể thực sự kết thúc."
Anh dừng lại, đôi mắt đen láy của anh lướt qua làn da trần của cô, nơi đầy những dấu hôn mà anh đã để lại.
Anh biết ý niệm này không đúng, nhưng anh chỉ cảm thấy cô đã là bảo bối của mình.
“Được,” Anh vùi sâu vào khe ngực của cô, miệng một lần nữa ngậm lấy núm vú nhạy cảm của cô, cô bật ra một tiếng rên đầy bối rối và gợi cảm, “Ưm a”, cô rên càng cao hơn, nhưng vẫn không thể át được giọng nói trầm thấp của anh, "—— Nếu như em dám."
Cô hỏi lại, "Ý anh là sao?"
Anh ngừng nói, nhưng nâng chân cô lên, thúc vào âm đạo vẫn còn ẩm ướt.
"Phốc phốc” Đâm sau vào tận cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook