Livestream Siêu Kinh Dị
-
Chương 14: Điểm hối đoái
Dịch: Vạn Cổ
***
Tôi dùng hai tay ôm đầu, ngồi xổm ngay giữa Nhà trọ An Tâm. Tuy dáng vẻ chật vật, nhưng tôi vẫn vui vẻ và nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng trong lòng. Nét mặt thả lỏng của tôi còn khiến anh cảnh sát đang đứng canh giữ tôi phải khó chịu.
"Anh nghiêm túc chút đi, đang xử lý án mạng đấy!"
"Được rồi, em biết rồi anh."
Thật ra, tôi được cứu là nhờ bạn khán giả đã gọi cảnh sát kia. Ngay lúc tôi rơi vào đường cùng khi bị hai ông, bà già kia đuổi giết, thì hai anh cảnh sát liền đến đây tra xét tệ nạn xã hội. Đối với tôi, hai anh cảnh sát đến bắt mại dâm lại giống như thần tướng giáng xuống từ thiên đình.
Nghe được tiếng vang từ bên ngoài, dĩ nhiên là tôi liền hô to cứu mạng. Sau đó, cả ba cùng phối hợp, khống chế được hai vợ chồng già này.
Tiếp theo, tôi kể rõ tình huống nơi này cho cảnh sát. Vì liên quan đến 4 cái mạng người, dính liếu phức tạp, nên cục cảnh sát đã ra lệnh điều động ngay trong đêm, cách ly Nhà trọ An Tâm một cách toàn diện.
Cảnh sát đến khám xét hiện trường, tìm bằng chứng; pháp y và đội trinh sát hình sự ra vào khu vực địa đạo liên tục, bận bịu đến hừng đông mới rút lui. Cuối cùng, bọn họ bắt giữ hai vợ chồng ông, bà chủ lên xe cảnh sát.
Đứng giữa ánh nắng bình minh, tôi có cảm giác kích động mà trước đây chưa bao giờ trải nghiệm qua: "Đúng là một đêm khốn khổ mà!"
"Leng keng!"
Ngay lúc ánh mặt trời chiếu lên cơ thể, điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng hiển thị một tin nhắn mới: "Nhiệm vụ livestream: Thuê phòng 203 tại Nhà trọ An Tâm, sống sót đến hừng đông đã hoàn thành, bắt đầu chấm điểm..."
"Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 01 điểm; lần đầu livestream, đạt hơn 100 lượt views: thưởng 01 điểm; lần đầu livestream, nhận được phần thưởng từ người xem vượt hơn 100 minh tệ: thưởng 01 điểm; hoàn thành ủy thác từ âm gian: thưởng 01 điểm."
"Hoàn thành thống kê! Tổng điểm là 04 trong lần livestream này!"
"Ủy thác từ âm gian à? Chẳng lẽ đó chính là rửa sạch nỗi oan khuất chôn giấu kia, hóa giải oán khí cho lệ quỷ?"
Tôi bèn nhớ lại cuộc gọi của người phụ nữ lạ mặt trước khi nhận nhiệm vụ livestream: "Phải chăng màn livestream này xuất phát từ sự ủy thác của cô ta nhỉ?"
Thậm chí đến hiện tại, tôi vẫn chưa thể xác định thật sự có quỷ trên cõi đời này hay không? Tôi vẫn đang cố gắng dùng những câu tự hỏi khác để trả lời cho sự kiện kỳ lạ đêm qua. Đáng tiếc thay, bằng vào kiến thức hạn hẹp của tôi, tôi vẫn chẳng thể tự giải thích mọi thứ theo một cách hợp lý.
"Tổng điểm của bạn streamer là 04. Bạn có muốn hối đoái số điểm đó tại shop hay không? Shop hối đoái khả dụng với bạn hiện tại là:
100 gam vàng (hàng thật đúng giá, không dối trên lừa dưới: 01 điểm hối đoái), 05 giọt nước mắt trâu thượng đẳng (nhỏ vào khóe mắt, có thể thông linh, giúp nhìn thấy quỷ: 01 điểm hối đoái), Hoàn Nguyện Phật bài (dù là hợp quy cách, nhưng phải nhớ đeo chốt gắn phía sau đài sen Đức Phật ở trước ngực, không được đeo Phật bài ngang hông hoặc nhét vào trong túi: 02 điểm hối đoái), Khai Vận phù, Cầu Lương Duyên phù (bùa chú tiểu thừa: 01 điểm hối đoái), Tổng cương tu luyện Thiên Mục (tu luyện Thiên Mục được chia thành nhiều cấp độ, như Truy Nhãn, Phán Nhãn, Dự Nhãn, Thấu Thị và Dao Thị: 03 điểm hối đoái), Bản thiếu Hoa Mai dịch thuật (03 điểm hối đoái), Nguyên liệu chế tạo Kuman Thong (04 điểm hối đoái)..."
Shop bán rất nhiều món đồ, muôn màu rực rỡ, nhưng thứ mà tôi để ý nhất chính là "Tổng cương tu luyện Thiên Mục."
Đừng hỏi tôi nguyên nhân vì sao nhé, tôi sẽ không nói bởi do chức năng nhìn xuyên thấu, như đẳng cấp Thấu Thị, mà shop hối đoái miêu tả đâu.
"Mình có tổng cộng 04 điểm, thế thì hối đoái Tổng cương tu luyện Thiên Mục và 100 gam vàng ròng vậy."
Đây chính là lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho Âm Gian Tú Tràng. Bên kia cũng trả lời rất nhanh: "622843... Nhớ kỹ số thẻ của cậu! Chúng tôi đã mở cho cậu một tài khoản tại ngân hàng trung ương chi nhánh Giang Thành. Tất cả những vật phẩm hối đoái đều đặt tại két sắt cá nhân của cậu, mật mã là ngày sinh nhật của cậu."
"Nhiệm vụ livestream kế tiếp sẽ được công bố ở 03 ngày sau, xin hãy chú ý hộp thư đến trong điện thoại."
Thế là mọi chuyện kết thúc tại đây, nhiệm vụ livestream đầu tiên của Âm Gian Tú Tràng chính thức chấm dứt. Tuy rằng vẫn còn nghi vấn và một vài điều tiếc nuối khi chưa khám phá ra tất cả bí mật, nhưng đối với tôi, còn sống sót là may lắm rồi.
Đêm qua đã lấy khẩu cung rồi, theo lý thuyết, tôi có thể rời đi. Ấy thế mà, vị cảnh sát đặc nhiệm đang dòm chừng tôi chẳng có vẻ gì là để tôi đi về cả.
"Anh cảnh sát này, em chỉ là dân đen con mọn. Nếu hết chuyện thì anh cho em về được không?"
"Đội trưởng Thiết đã bàn giao đặc biệt cho chúng tôi, nếu không được cho phép, chúng tôi không thể thả người. Cậu ngoan ngoãn ở đó đi."
"Đội trưởng Thiết nào đó? Chẳng phải Đại đội trưởng của Khoa trinh sát hình sự là Đội trưởng Trương hay sao? Trước đây em và anh ấy có nhậu cùng, đều là người quen cả, anh không cần khắt khe như thế đâu." Do đặc thù nghề nghiệp, tôi cũng khá thân với mấy anh em trong khoa trinh sát hình sự tại cục cảnh sát. Mấy anh em đi nhậu nhẹt chung là chuyện bình thường.
"Đội trưởng Trương đã thuyên chuyển nơi công tác, hiện tại người tiếp nhận khoa trinh sát hình sự là đội trưởng Thiết. Cậu an phận một lát đi, đội trưởng Thiết không có hiền như đội trưởng Trương đâu. Có khi còng đầu cậu về cục cảnh sát cũng không chừng."
Tiếc thay, tôi đâu phải một thằng sinh viên dễ lừa gạt khi bản thân đã trải qua bao cơn sóng to gió lớn!
Trong khi co duỗi hai cẳng chân tê cứng, tôi liếc mắt, trêu ghẹo anh ta: "Mỗi lần anh nhắc đến đội trưởng Thiết, mí mắt trái của anh rung mạnh hơn lúc bình thường. Đồng tử trong mắt dãn nhẹ, có thể là đang tưởng tượng ra hình dáng của đội trưởng Thiết trong đầu. Nếu em đoán không lần, có lẽ là anh thầm thích cô ấy, đúng không? Hay nói cách khác, đội trưởng Thiết là một cô gái, phải không nào?"
"Quan sát rất nhạy bén, thật đáng tiếc khi cậu không trở thành cảnh sát!" Một giọng nữ vang lên sau lưng tôi, vừa già dặn, lại trong trẻo, tựa như âm thanh suối chảy qua khe núi.
"Chào đội trưởng Thiết!"
Vừa xoay đầu lại, tôi liền trông thấy một đôi giày sĩ quan nữ sạch sẽ. Do đang ngồi xổm, tôi đành phải đảo mắt nhìn từ dưới lên trên, lướt qua dáng người quyến rũ như ma quỷ ấy, cuối cùng bắt gặp gương mặt cực kỳ xinh đẹp nửa cười nửa nghiêm ấy.
"Cô là...?"
"Cao Kiện, cậu còn nhớ lá thư tình cách đây 05 năm hay không?"
Tôi suy nghĩ trong im lặng, một hình ảnh nào đó hiện ra giữa bộ não của tôi: "Thiết... Thiết Ngưng Hương?"
Cô gái này chính là một vị đàn chị học chung với tôi tại trường cảnh sát, còn là nữ hoa khôi được cả trường công nhận. Xét về gương mặt, cô ấy còn đẹp hơn cả Diệp Băng.
Về lá thư tình mà cô ấy vừa nói, thật ra đó là một chuyện hiểu lầm. Vừa mới nhập học, tôi đánh cược với mấy tên khác, cược rằng tôi sẽ viết một lá thư tình cho cô nàng Thiết Ngưng Hương, kẻ đang yên vị trên bảo tọa đệ nhất mỹ nhân trong trường học.
Thế nhưng sau đó, tôi vừa viết thư tình xong liền bị giáo viên huấn luyện quân sự tịch thu. Người giáo viên đó bắt tôi phải phải đứng đọc lá thư đó một cách chậm rãi trước mặt cả lớp học.
Nói thật một câu, tôi không hề nghĩ rằng cô ấy còn nhớ chuyện đó. Dù gì đi nữa, đối với tôi, đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
"Chào... chào đàn chị!"
Tôi cảm thấy mình chẳng hề thiệt thòi gì khi gọi cô ấy là đàn chị cả. Nhớ đến năm xưa, biết bao người đứng xếp một hàng dài để được nói chuyện với cô ấy, mà có được đâu.
"Người phát hiện thi thể đầu tiên chính là cậu à?"
"Là tôi đấy!"
"Ừm." Thiết Ngưng Hương giả bộ hỏi một cách hững hờ: "Nửa đêm, cậu đến đây làm gì?"
"Chắc chị biết trào lưu livestream rất thịnh hành gần đây chứ gì? Tôi cũng muốn chạy theo cái trend đó, quay một tiết mục theo thể loại kinh dị ấy mà. Núi rừng hoang vắng nơi đây rất thích hợp để làm bối cảnh."
Thiết Ngưng Hương nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp kia, liếc từ trên xuống dưới, rồi nở một nụ cười làm rúng động lòng người: "Thế nhưng tôi nhận được báo cáo, rằng có người đang có hành vi mại dâm. Đó là lý do cảnh sát chống tệ nạn xã hội đã được cử đến nơi này. Chẳng biết cậu có thể giải thích cho tôi nghe về vấn đề này hay không?"
"Tôi..." Tôi nghẹn họng khi nghe câu này. Chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ để trả lời, hai người cảnh sát bỗng dìu Tiểu Phượng trong trạng thái mặt mày tái nhợt, cả người bủn rủn từ phòng 203 ra ngoài.
"Chú cảnh sát, kẻ ngủ cùng với con đêm qua chính là anh này nè." Tiểu Phượng đang khoát một tấm ga trải giường, cô ấy tạo dáng điềm đạm, đáng yêu, liếc tôi một cái rồi nói: "Chết tiệt nhà anh, làm em tới giờ còn rã rời nè, đi đứng còn phải nhờ người khác dìu đó."
"Cái quái gì vậy, hiểu lầm mà chị hai!" Bị hàng loạt ánh mắt xung quanh xăm soi, dù tôi có trăm cái miệng cũng khó mà bào chữa.
"Cậu còn gì để nói sao?" Lắc nhẹ còng tay, Thiết Ngưng Hương nâng nhẹ cằm của tôi, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: "Sao nào, đàn em?"
"Còng lại, còng lại! Giải tất cả về cục cảnh sát cho tôi!"
...
Ghi lại hai bản khẩu cung, lại nhờ bộ phận kỹ thuật tương quan giám định, cuối cùng đã có thể chứng minh tôi chẳng có làm bất cứ hành động quá trớn nào vào đêm qua cả, sau đó Thiết Ngưng Hương mới chịu thả tôi về.
Tuy vậy, vụ án mạng tại Nhà trọ An Tâm vẫn được điều tra tiếp tục. Do thời gian đã trôi qua khá lâu, nhiều manh mối đã biến mất, vì thế, rất khó để tra ra chứng cứ vụ án.
Mặc dù khó khăn là thế, nhưng sau khi điều tra ban đầu, dường như hai vợ chồng già đó chỉ xử lý thi thể mà thôi. Hung thủ giết người lại là một kẻ khác. Người khả nghi nhất chính là đứa con trai đã đi làm công ở nơi khác cách đây một năm.
Đây chính là suy đoán mà ta đưa ra lúc trước. Nguyên nhân khá đơn giản, vì trường hợp này khá giống với câu hỏi phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng khi trước. Trong câu hỏi này, hung thủ chính là thằng con biến thái kia.
Trước mặt Thiết Ngưng Hương và khoa trinh sát hình sự, dĩ nhiên là tôi không thể nhắc đến sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng. Tôi đành nói nhăng nói cuội một hồi, cũng là tự bào chữa, sau đó phân tích mạch lạc từ đầu đến cuối.
Về việc kẻ đó có bị bắt đem ra công lý hay không, tôi không cần thiết phải quan tâm. Tôi chỉ là một gã thám tử, không phải là cảnh sát.
***
Tôi dùng hai tay ôm đầu, ngồi xổm ngay giữa Nhà trọ An Tâm. Tuy dáng vẻ chật vật, nhưng tôi vẫn vui vẻ và nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng trong lòng. Nét mặt thả lỏng của tôi còn khiến anh cảnh sát đang đứng canh giữ tôi phải khó chịu.
"Anh nghiêm túc chút đi, đang xử lý án mạng đấy!"
"Được rồi, em biết rồi anh."
Thật ra, tôi được cứu là nhờ bạn khán giả đã gọi cảnh sát kia. Ngay lúc tôi rơi vào đường cùng khi bị hai ông, bà già kia đuổi giết, thì hai anh cảnh sát liền đến đây tra xét tệ nạn xã hội. Đối với tôi, hai anh cảnh sát đến bắt mại dâm lại giống như thần tướng giáng xuống từ thiên đình.
Nghe được tiếng vang từ bên ngoài, dĩ nhiên là tôi liền hô to cứu mạng. Sau đó, cả ba cùng phối hợp, khống chế được hai vợ chồng già này.
Tiếp theo, tôi kể rõ tình huống nơi này cho cảnh sát. Vì liên quan đến 4 cái mạng người, dính liếu phức tạp, nên cục cảnh sát đã ra lệnh điều động ngay trong đêm, cách ly Nhà trọ An Tâm một cách toàn diện.
Cảnh sát đến khám xét hiện trường, tìm bằng chứng; pháp y và đội trinh sát hình sự ra vào khu vực địa đạo liên tục, bận bịu đến hừng đông mới rút lui. Cuối cùng, bọn họ bắt giữ hai vợ chồng ông, bà chủ lên xe cảnh sát.
Đứng giữa ánh nắng bình minh, tôi có cảm giác kích động mà trước đây chưa bao giờ trải nghiệm qua: "Đúng là một đêm khốn khổ mà!"
"Leng keng!"
Ngay lúc ánh mặt trời chiếu lên cơ thể, điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng hiển thị một tin nhắn mới: "Nhiệm vụ livestream: Thuê phòng 203 tại Nhà trọ An Tâm, sống sót đến hừng đông đã hoàn thành, bắt đầu chấm điểm..."
"Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 01 điểm; lần đầu livestream, đạt hơn 100 lượt views: thưởng 01 điểm; lần đầu livestream, nhận được phần thưởng từ người xem vượt hơn 100 minh tệ: thưởng 01 điểm; hoàn thành ủy thác từ âm gian: thưởng 01 điểm."
"Hoàn thành thống kê! Tổng điểm là 04 trong lần livestream này!"
"Ủy thác từ âm gian à? Chẳng lẽ đó chính là rửa sạch nỗi oan khuất chôn giấu kia, hóa giải oán khí cho lệ quỷ?"
Tôi bèn nhớ lại cuộc gọi của người phụ nữ lạ mặt trước khi nhận nhiệm vụ livestream: "Phải chăng màn livestream này xuất phát từ sự ủy thác của cô ta nhỉ?"
Thậm chí đến hiện tại, tôi vẫn chưa thể xác định thật sự có quỷ trên cõi đời này hay không? Tôi vẫn đang cố gắng dùng những câu tự hỏi khác để trả lời cho sự kiện kỳ lạ đêm qua. Đáng tiếc thay, bằng vào kiến thức hạn hẹp của tôi, tôi vẫn chẳng thể tự giải thích mọi thứ theo một cách hợp lý.
"Tổng điểm của bạn streamer là 04. Bạn có muốn hối đoái số điểm đó tại shop hay không? Shop hối đoái khả dụng với bạn hiện tại là:
100 gam vàng (hàng thật đúng giá, không dối trên lừa dưới: 01 điểm hối đoái), 05 giọt nước mắt trâu thượng đẳng (nhỏ vào khóe mắt, có thể thông linh, giúp nhìn thấy quỷ: 01 điểm hối đoái), Hoàn Nguyện Phật bài (dù là hợp quy cách, nhưng phải nhớ đeo chốt gắn phía sau đài sen Đức Phật ở trước ngực, không được đeo Phật bài ngang hông hoặc nhét vào trong túi: 02 điểm hối đoái), Khai Vận phù, Cầu Lương Duyên phù (bùa chú tiểu thừa: 01 điểm hối đoái), Tổng cương tu luyện Thiên Mục (tu luyện Thiên Mục được chia thành nhiều cấp độ, như Truy Nhãn, Phán Nhãn, Dự Nhãn, Thấu Thị và Dao Thị: 03 điểm hối đoái), Bản thiếu Hoa Mai dịch thuật (03 điểm hối đoái), Nguyên liệu chế tạo Kuman Thong (04 điểm hối đoái)..."
Shop bán rất nhiều món đồ, muôn màu rực rỡ, nhưng thứ mà tôi để ý nhất chính là "Tổng cương tu luyện Thiên Mục."
Đừng hỏi tôi nguyên nhân vì sao nhé, tôi sẽ không nói bởi do chức năng nhìn xuyên thấu, như đẳng cấp Thấu Thị, mà shop hối đoái miêu tả đâu.
"Mình có tổng cộng 04 điểm, thế thì hối đoái Tổng cương tu luyện Thiên Mục và 100 gam vàng ròng vậy."
Đây chính là lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho Âm Gian Tú Tràng. Bên kia cũng trả lời rất nhanh: "622843... Nhớ kỹ số thẻ của cậu! Chúng tôi đã mở cho cậu một tài khoản tại ngân hàng trung ương chi nhánh Giang Thành. Tất cả những vật phẩm hối đoái đều đặt tại két sắt cá nhân của cậu, mật mã là ngày sinh nhật của cậu."
"Nhiệm vụ livestream kế tiếp sẽ được công bố ở 03 ngày sau, xin hãy chú ý hộp thư đến trong điện thoại."
Thế là mọi chuyện kết thúc tại đây, nhiệm vụ livestream đầu tiên của Âm Gian Tú Tràng chính thức chấm dứt. Tuy rằng vẫn còn nghi vấn và một vài điều tiếc nuối khi chưa khám phá ra tất cả bí mật, nhưng đối với tôi, còn sống sót là may lắm rồi.
Đêm qua đã lấy khẩu cung rồi, theo lý thuyết, tôi có thể rời đi. Ấy thế mà, vị cảnh sát đặc nhiệm đang dòm chừng tôi chẳng có vẻ gì là để tôi đi về cả.
"Anh cảnh sát này, em chỉ là dân đen con mọn. Nếu hết chuyện thì anh cho em về được không?"
"Đội trưởng Thiết đã bàn giao đặc biệt cho chúng tôi, nếu không được cho phép, chúng tôi không thể thả người. Cậu ngoan ngoãn ở đó đi."
"Đội trưởng Thiết nào đó? Chẳng phải Đại đội trưởng của Khoa trinh sát hình sự là Đội trưởng Trương hay sao? Trước đây em và anh ấy có nhậu cùng, đều là người quen cả, anh không cần khắt khe như thế đâu." Do đặc thù nghề nghiệp, tôi cũng khá thân với mấy anh em trong khoa trinh sát hình sự tại cục cảnh sát. Mấy anh em đi nhậu nhẹt chung là chuyện bình thường.
"Đội trưởng Trương đã thuyên chuyển nơi công tác, hiện tại người tiếp nhận khoa trinh sát hình sự là đội trưởng Thiết. Cậu an phận một lát đi, đội trưởng Thiết không có hiền như đội trưởng Trương đâu. Có khi còng đầu cậu về cục cảnh sát cũng không chừng."
Tiếc thay, tôi đâu phải một thằng sinh viên dễ lừa gạt khi bản thân đã trải qua bao cơn sóng to gió lớn!
Trong khi co duỗi hai cẳng chân tê cứng, tôi liếc mắt, trêu ghẹo anh ta: "Mỗi lần anh nhắc đến đội trưởng Thiết, mí mắt trái của anh rung mạnh hơn lúc bình thường. Đồng tử trong mắt dãn nhẹ, có thể là đang tưởng tượng ra hình dáng của đội trưởng Thiết trong đầu. Nếu em đoán không lần, có lẽ là anh thầm thích cô ấy, đúng không? Hay nói cách khác, đội trưởng Thiết là một cô gái, phải không nào?"
"Quan sát rất nhạy bén, thật đáng tiếc khi cậu không trở thành cảnh sát!" Một giọng nữ vang lên sau lưng tôi, vừa già dặn, lại trong trẻo, tựa như âm thanh suối chảy qua khe núi.
"Chào đội trưởng Thiết!"
Vừa xoay đầu lại, tôi liền trông thấy một đôi giày sĩ quan nữ sạch sẽ. Do đang ngồi xổm, tôi đành phải đảo mắt nhìn từ dưới lên trên, lướt qua dáng người quyến rũ như ma quỷ ấy, cuối cùng bắt gặp gương mặt cực kỳ xinh đẹp nửa cười nửa nghiêm ấy.
"Cô là...?"
"Cao Kiện, cậu còn nhớ lá thư tình cách đây 05 năm hay không?"
Tôi suy nghĩ trong im lặng, một hình ảnh nào đó hiện ra giữa bộ não của tôi: "Thiết... Thiết Ngưng Hương?"
Cô gái này chính là một vị đàn chị học chung với tôi tại trường cảnh sát, còn là nữ hoa khôi được cả trường công nhận. Xét về gương mặt, cô ấy còn đẹp hơn cả Diệp Băng.
Về lá thư tình mà cô ấy vừa nói, thật ra đó là một chuyện hiểu lầm. Vừa mới nhập học, tôi đánh cược với mấy tên khác, cược rằng tôi sẽ viết một lá thư tình cho cô nàng Thiết Ngưng Hương, kẻ đang yên vị trên bảo tọa đệ nhất mỹ nhân trong trường học.
Thế nhưng sau đó, tôi vừa viết thư tình xong liền bị giáo viên huấn luyện quân sự tịch thu. Người giáo viên đó bắt tôi phải phải đứng đọc lá thư đó một cách chậm rãi trước mặt cả lớp học.
Nói thật một câu, tôi không hề nghĩ rằng cô ấy còn nhớ chuyện đó. Dù gì đi nữa, đối với tôi, đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
"Chào... chào đàn chị!"
Tôi cảm thấy mình chẳng hề thiệt thòi gì khi gọi cô ấy là đàn chị cả. Nhớ đến năm xưa, biết bao người đứng xếp một hàng dài để được nói chuyện với cô ấy, mà có được đâu.
"Người phát hiện thi thể đầu tiên chính là cậu à?"
"Là tôi đấy!"
"Ừm." Thiết Ngưng Hương giả bộ hỏi một cách hững hờ: "Nửa đêm, cậu đến đây làm gì?"
"Chắc chị biết trào lưu livestream rất thịnh hành gần đây chứ gì? Tôi cũng muốn chạy theo cái trend đó, quay một tiết mục theo thể loại kinh dị ấy mà. Núi rừng hoang vắng nơi đây rất thích hợp để làm bối cảnh."
Thiết Ngưng Hương nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp kia, liếc từ trên xuống dưới, rồi nở một nụ cười làm rúng động lòng người: "Thế nhưng tôi nhận được báo cáo, rằng có người đang có hành vi mại dâm. Đó là lý do cảnh sát chống tệ nạn xã hội đã được cử đến nơi này. Chẳng biết cậu có thể giải thích cho tôi nghe về vấn đề này hay không?"
"Tôi..." Tôi nghẹn họng khi nghe câu này. Chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ để trả lời, hai người cảnh sát bỗng dìu Tiểu Phượng trong trạng thái mặt mày tái nhợt, cả người bủn rủn từ phòng 203 ra ngoài.
"Chú cảnh sát, kẻ ngủ cùng với con đêm qua chính là anh này nè." Tiểu Phượng đang khoát một tấm ga trải giường, cô ấy tạo dáng điềm đạm, đáng yêu, liếc tôi một cái rồi nói: "Chết tiệt nhà anh, làm em tới giờ còn rã rời nè, đi đứng còn phải nhờ người khác dìu đó."
"Cái quái gì vậy, hiểu lầm mà chị hai!" Bị hàng loạt ánh mắt xung quanh xăm soi, dù tôi có trăm cái miệng cũng khó mà bào chữa.
"Cậu còn gì để nói sao?" Lắc nhẹ còng tay, Thiết Ngưng Hương nâng nhẹ cằm của tôi, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: "Sao nào, đàn em?"
"Còng lại, còng lại! Giải tất cả về cục cảnh sát cho tôi!"
...
Ghi lại hai bản khẩu cung, lại nhờ bộ phận kỹ thuật tương quan giám định, cuối cùng đã có thể chứng minh tôi chẳng có làm bất cứ hành động quá trớn nào vào đêm qua cả, sau đó Thiết Ngưng Hương mới chịu thả tôi về.
Tuy vậy, vụ án mạng tại Nhà trọ An Tâm vẫn được điều tra tiếp tục. Do thời gian đã trôi qua khá lâu, nhiều manh mối đã biến mất, vì thế, rất khó để tra ra chứng cứ vụ án.
Mặc dù khó khăn là thế, nhưng sau khi điều tra ban đầu, dường như hai vợ chồng già đó chỉ xử lý thi thể mà thôi. Hung thủ giết người lại là một kẻ khác. Người khả nghi nhất chính là đứa con trai đã đi làm công ở nơi khác cách đây một năm.
Đây chính là suy đoán mà ta đưa ra lúc trước. Nguyên nhân khá đơn giản, vì trường hợp này khá giống với câu hỏi phỏng vấn của Âm Gian Tú Tràng khi trước. Trong câu hỏi này, hung thủ chính là thằng con biến thái kia.
Trước mặt Thiết Ngưng Hương và khoa trinh sát hình sự, dĩ nhiên là tôi không thể nhắc đến sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng. Tôi đành nói nhăng nói cuội một hồi, cũng là tự bào chữa, sau đó phân tích mạch lạc từ đầu đến cuối.
Về việc kẻ đó có bị bắt đem ra công lý hay không, tôi không cần thiết phải quan tâm. Tôi chỉ là một gã thám tử, không phải là cảnh sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook