Linh Vực
Chương 30: Huyết chiến

“Mẹ nó, quả nhiên là không nên đi đường vòng, bây giờ người ta đuổi tới rồi, ngươi vừa lòng chưa?”

Lăng Hâm đứng bật dậy, cầm lấy trường đao, trừng mắt quát Tần Liệt, vô cùng giận dữ.

Mấy tộc nhân Lăng gia có cùng ý tưởng với hắn đều oán hận nhìn Tần Liệt, cho rằng chính vì Tần Liệt luôn quyết định sai nên mới làm mọi người chậm chạp, để bọn Phùng gia đuổi kịp.

Tần Liệt híp mắt, trầm mặt, không hề đáp lại Lăng Hâm.

“Câm miệng hết cho ta! Đến lúc nào rồi mà còn tranh cãi?”

Lăng Phong giận dữ mắng, rút linh khí tùy thân Hỏa Vân chùy ra, một dãy hỏa quang bốc lên, khiến cánh tay hắn rực lên một màu đỏ thẫm, quanh thân hắn nhiệt độ tăng vọt.

Lăng Ngữ Thi cắn môi, rút ra hai cái vòng bạc khắc hoa văn tinh xảo từ bên hông, mặt đầy ngưng trọng đứng chắn trước người Tần Liệt, nói khẽ với hắn: “Phùng Dật là cảnh giới bát trọng thiên, bọn Phùng gia có rất nhiều người đều là lục, thất trọng thiên, tuy ít người hơn chúng ta, nhưng thực lực lại mạnh hơn nhiều. Lăng Dĩnh không có kinh nghiệm chiến đấu, ngươi… ta không biết nữa, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có cố cậy mạnh.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Phùng Dật, nhíu mày: “Không ngờ thực là các ngươi, đến cùng là vì sao?”

Bọn Lăng Hâm, Lăng Dĩnh đứng sát vào nhau, vô cùng khẩn trương, nhao nhao rút binh khí ra, chuẩn bị ứng chiến.

“Thực không dám giấu, hai năm trước Phùng gia đã đầu nhập vào Toái Băng Phủ, sở dĩ vẫn chưa thông báo chính là muốn trong lúc mấu chốt lập được đại công.” Gương mặt tuấn tú của Phùng Dật cười tươi rói như ánh mặt trời, “Viêm Dương Ngọc quá quý giá, mỏ quặng này đáng giá để Phùng gia phải lộ mặt, để tin tức không bị rò rỉ ra ngoài, chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ hạ thủ mà thôi.”

Phùng Luân, Phùng Kiệt cười toe, trắng trợn quét mắt khắp người Lăng Dĩnh, ý tứ không cần nói ra cũng biết.

“Phùng Dật, chúng ta từng cùng nhau chiến đấu, không lẽ phải như vậy mới được sao?” Lăng Phong quát.

“Hết cách rồi, nếu ta không giết hết các ngươi, Toái Băng Phủ sẽ trách tội. để cho các ngươi chạy thoát ra khỏi hạp cốc, ta đã bị coi là có tội rồi, bây giờ không thể phạm thêm sai lầm nào nữa.”

Phùng Dật nói, vẻ bất đắc dĩ: “Ngữ Thi, dù nói mấy lời này trong lúc này không phù hợp lắm, nhưng ta vẫn muốn nói… từ lần đầu thấy nàng, ta đã luôn nhớ dến nàng. Sau hôm nay, ta sẽ chính thức có được nàng, nàng yên tâm, nàng có thể sống, ta sẽ dẫn nàng về nhốt ở Phùng gia, vĩnh viễn sẽ không để nàng rời khỏi Phùng gia.”

“Hoặc ngươi giết ta, hoặc ta giết ngươi, đừng mong có khả năng khác.” Lăng Ngữ Thi lạnh lùng.

Phùng Dật cười cười, không nói thêm gì nữa, phất tay ý bảo đám Phùng Luân động thủ.

“Giết!” Phùng Luân cười rộ lên.

Võ giả Phùng gia tràn tới, rút binh khí ra, vận chuyển linh lực, khí thế hung ác như mãnh hổ xuống núi.

Tổng cộng chín võ giả Phùng gia, không kể Phùng Dật, có hai người lúc vọt tới, linh lực tỏa ra khỏi bàn tay, rõ ràng là cảnh giới thất trọng thiên.

Trái lại Lăng gia, ngoài Lăng Ngữ Thi có cảnh giới bát trọng, chỉ còn một mình Lăng Phong có cảnh giới thất trọng, mấy người còn lại đều là ngũ, lục trọng, tuy nhiều hơn Phùng gia một người, nhưng thực lực chung lại yếu hơn, khó trách Phùng Dật dám chỉ đem người Phùng gia tới để giết.

“Phùng Luân, đối thủ của ngươi là ta!” Lăng Phong khẽ quát.

Hắn ôm Hỏa Vân chùy nhào tới chiến đấu với Phùng Luân. Phùng Luân là một trong hai võ giả thất trọng, thực lực ngang ngửa với hắn, nên lập tức trở thành đấu dai dẳng.

Phùng Dật mỉm cười, rút một thanh kiếm màu vàng sáng, cổ tay khẽ rung, mũi kiếm phát ra một làn kiếm quang màu vàng dài hơn một mét, khí thế sắc bén ác liệt.

“Ngữ Thi, chúc mừng nàng đột phá bát trọng thành công, nhưng ta sớm hơn nàng một năm rưỡi. Thanh Nghê Hồng kiếm này của ta là phàm cấp ngũ phẩm, là đại ca cho ta. Nếu ta nhớ không lầm, song tâm hoàn của nàng chỉ là phàm cấp tứ phẩm mà thôi, ha ha, nàng không thể làm đối thủ của ta được.”

“Vậy ngươi thử xem!”

Lăng Ngữ Thi lạnh băng, hai cái vòng phóng ra từng vầng sáng bạc.

“Đinh đinh!”

Song hoàn va chạm, tạo nên âm thanh thanh thúy, sóng âm tốc đánh vào đầu Phùng Dật, làm hắn chấn động.

Thừa dịp,thân hình Lăng Ngữ Thi, như điện bắn về phía Phùng Dật, vòng bạc tay trái ném ra, hóa thành một vòng sáng đánh lên đầu Phùng Dật.

“Lợi hại hơn trước nhiều nhỉ.”

Phùng Dật cười nhạt, Nghê Hồng kiếm khẽ vẫy, lập tức ba cầu vồng vàng lóe ra, chặn đứng màn sáng bạc.

Lăng Ngữ Thi mím môi, không kêu một tiếng, không ngừng tụ linh lực, song tâm hoàn công kích không ngừng.

Phùng Dật bình tĩnh hóa giải, không hề chủ động công kích, ý muốn để cho Lăng Ngữ Thi hao hết linh lực, sau đó bắt sống.

Bên kia, Phùng Luân và Lăng Phong ngang tài ngang sức, nhưng Phùng Kiệt là thất trọng thiên, nên người Lăng gia không đỡ nổi.

Lăng Hâm và Lăng Dĩnh hợp lực đối phó, vẫn bị cây đoản mâu của Phùng Kiệt đánh cho sứt đầu mẻ trán.

Lăng Hâm bị thương trước ngực, vết máu loang lổ, Phùng Kiệt chẳng cần tốn sức, chỉ cần kéo thêm thời gian, Lăng Hâm cũng sẽ chảy hết máu mà chết.

Người Phùng gia, Lăng gia đánh nhau loạn xị, xem thế cục, có thể thấy Phùng gia đã chiếm thượng phong, người Lăng gia ai cũng có vết thương, chuyện thua chỉ là vấn đề thời gian.

Trong toàn trường, chỉ có một mình Tần Liệt là không động, cũng không có người Phùng gia nào tìm tới.

Trong mắt người Phùng gia, Tần Liệt chỉ là một thằng ngốc, một kẻ đần đứng bất động, lúc nào giết chẳng được? Mất công lãng phí thời gian vói hắn làm gì?

Đây cũng chính là điều Tần Liệt muốn!

Không bị ai chú ý, rồi đột nhiên ra tay chắc chắn là ưu thế cực lớn, hắn đang đợi! Đợi cơ hội tốt nhất, đợi cơ hội một kích lập tức giết một người!

“Hô!”

Một cây ngân thương vụt rời khỏi tay một võ giả Lăng gia, bay tới cắm thẳng trước mặt Tần Liệt nửa mét.

Võ giả Lăng gia bị mất binh khí lập tức bị đâm thủng bụng, kêu thảm một tiếng, cố hết sức liều mạng ôm lấy cổ người Phùng gia, không để ý tới trọng thương ở bụng, muốn bẻ cổ người kia.

Đáng tiếc trong tay không có binh khí, người lại trọng thương, hắn không có đủ sức để làm việc này, bị kẻ kia đâm vài phát vào ngực, như khối bùn nhão ngã vào vũng máu.

Đôi mắt hắn còn mở to, không cam lòng nhìn trời, tựa như không giết được đối phương, hắn chết cũng không nhắm mắt.

“Lăng Dương!” Lăng Hâm mắt đỏ thẫm, khóe miệng hai dòng máu chảy ra, phẫn nộ gầm lên, gần như mất đi khống chế.

“Sốt ruột hả? Ha ha, vậy ta cho ngươi đi luôn, làm bạn với biểu đệ của ngươi nhé!”

Phùng Kiệt cười, đoản mâu trong tay bắn ra linh quang chói mắt, linh quang kia chiếu vào mắt khiến Lăng Dĩnh,Lăng Hâm mắt hoa lên, không còn nhìn rõ.

Đến lúc này, Phùng Kiệt vẫn mê đắm ngắm nhìn bộ ngực của Lăng Dĩnh, xoay tay đâm đoản mâu vào tim Lăng Hâm.

Song, ngay lúc đó!

Tần Liệt vẫn chưa từng nhúc nhích bỗng rút cây thương, linh lực lôi điện trong người điên cuồng truyền vào trong thương.

Cây thương này không phải linh khí, bên trong không có linh trận đồ, nên không thể chịu nổi nhiều linh lực như vậy, ba ba nứt ra.

Tần Liệt cũng chẳng buồn để ý, vặn eo, hết sức ném thương ra.

“Xuy xuy!”

Ngân thương như tia chớp, cán thương mang theo điện mang vang lên tiếng rít, đâm thẳng vào lưng Phùng Kiệt.

“Oanh!”

Linh lực cuồng bạo bên trong thương ầm ầm nổ tung!

Đầu thương vỡ vụn, một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng ra làm nổ tung một lỗ to trên lưng Phùng Kiệt, cái lỗ kia máu xương và thịt nát nhừ tung tóe bắn ra, vô cùng thê thảm.

Phùng Kiệt chết ngay, không kịp kêu một tiếng!

Lăng Dĩnh, Lăng Hâm ngay khi hoa mắt đã tự biết khó thoát khỏi cái chết, đang tuyệt vọng chờ đợi bị mâu đâm vào.

Bỗng nghe thấy một tiếng nổ kinh người, chờ con mắt khôi phục lại, đã thấy tình trạng thảm thiết của Phùng Kiệt ngay dưới chân, sau lưng còn cắm một cây thương gãy.

Hai người mặt mũi mờ mịt, không biết trong tích tắc kia đã xảy ra chuyện gì, đến khi phục hồi tinh thần, thấy Tần Liệt đột nhiên lướt tới, nhặt đoàn mâu của Phùng Kiệt lên.

“Tiểu tử! Giờ này mà còn muốn kiếm chác!” Lăng Hâm ngẩn ngơ, rồi nổi trận lôi đình gào lên: “Ta thực muốn giết ngươi, tiểu tử thúi!”

Hắn còn chưa mắng xong, Tần Liệt đã cầm đoản mâu, quay người đi về phía Lăng Phong.

Hắn đột nhiên ra tay, lôi đình như sấm sét giết chết Phùng Kiệt, động tác cực nhanh.

Chẳng những Lăng Dĩnh, Lăng Hâm hoa mắt không nhìn thấy, những võ giả đánh nhau quanh đó cũng không để ý, nên không ai có thể nói cho Lăng Dĩnh, Lăng Hâm biết thực ra đã xảy ra chuyện gì.

“Phùng Kiệt chết như thế nào?” Lăng Dĩnh che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngạc nhiên.

“Quỷ mới biết!” Lăng Hâm đỏ mắt, thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi: “Mặc kệ, ta phải báo thù cho biểu đệ, ta phải bầm thây thằng kia!”

“Ừ!” Lăng Dĩnh cũng không nghĩ thêm, gật đầu, cùng Lăng Hâm chạy tới giúp võ giả Lăng gia.

Tần Liệt phóng tới chỗ Phùng Luân, đoản mâu cầm trên tay là một linh khí phàm cấp tam phẩm, đây là lần đầu tiên hắn được chạm vào một linh khí thực sự!

Tần Liệt truyền linh lực vào trong mâu, bên trong lại ẩn chứa thêm một chút tinh thần lực, cảm nhận một chút, đột nhiên đầu hắn chấn động, trong mắt hiện lên thần sắc cổ quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương