Linh Sơn
-
Quyển 1 - Chương 7: Đêm gặp quái sự ra roi quất, Chính Nhất chuyện kể thật hay không?
Dịch & biên: †Ares†
oOo
Khúc giáo sư khẽ gật đầu:
- Lời kia tôi nói, đương nhiên tôi cho rằng có thần tiên, tổ tiên nhà tôi còn ghi chép lại, tôi tin tưởng các ngài ấy sẽ không lừa gạt hậu nhân.
Mai Khê:
- Vậy sao em chưa từng thấy thần tiên ạ? Cũng chưa bao giờ nghe nói có người nào gặp được thần tiên?
Khúc giáo sư:
- Nếu em đọc các cuốn sách về lịch sử, tôi nói là tất cả tư liệu sử chí chứ không chỉ tiểu thuyết dã sử, sẽ phát hiện ghi chép về thời Đường là thần tiên lẫn lộn cùng với phàm nhân, ra cửa gặp thần tiên không phải là việc gì lạ… Nhưng có rất ít người biết, Đại Đường có một người tên là Chính Nhất tổ sư, nghe nói ông ta định ra quy củ phân rõ ranh giới thần tiên và phàm nhân, cho nên sau này có rất ít người gặp được thần tiên, coi như gặp được cũng không biết, mà biết cũng sẽ không nói.
Chính Nhất tổ sư? Trong đầu Mai Khê chợt lóe lên ký ức khi Mai Thái Công nói về pháp thuật, tại sao giờ Khúc giáo sư cũng nhắc tới người này? Thật sự là rất kỳ diệu! Hắn hỏi tiếp:
- Người đó tên là Chính Nhất tổ sư ạ? Ông ta định ra quy củ gì thưa giáo sư?
Khúc giáo sư:
- Chính Nhất tổ sư định quy củ gì tôi cũng không rõ lắm, sự tình có khi chỉ là truyền thuyết, nhưng người này tuyệt đối thật sự tồn tại. Hai mươi năm trước, tôi căn cứ theo ghi chép của tổ viên mà đến Giang Nam tìm truyền nhân của Chính Nhất tổ sư, thật đúng là gặp được.
- Sao cơ ạ? Giáo sư còn tìm được truyền nhân của Chính Nhất tổ sư? Người đó là ai vậy ạ, sao giáo sư tìm được?
Khúc giáo sư chầm chậm trở lại ghế, ngồi xuống, uống một ngụm trà, lúc này mới đáp:
- Là ông ta chủ động tìm tới tôi, nói là biết tôi muốn tìm mình. Còn về người này, ha ha, là một đồng đạo. Nghe nói là hơn một trăm tuổi, làm một thầy Trung y ở nông thôn, lần đó luận bàn y đạo cùng tôi, một chút cũng không có giữ lại, khiến tôi lấy được rất nhiều ích lợi. Tôi xem người này thực sự có cảm giác xuất thần nhập hóa, cho nên không thể không tin truyền thuyết của tổ tiên.
Mai Khê:
- Xuất thần nhập hóa thế nào cơ ạ?
Khúc giáo sư cười hắc hắc:
- Em đừng hỏi thêm, tôi sẽ không nói đâu. Chẳng qua tôi cho em biết một việc, Chính Nhất tổ sư cùng tôi còn có chút sâu xa đấy, ông ta là đệ tử của Dược vương Tôn Tư Mạc, là sư huynh đệ với hai vị tổ tiên nhà họ Khúc chúng tôi, vì thế người này là có thật!
Nhìn vẻ mặt của ông, Mai Khê cảm giác giống như Mai Thái Công lúc biểu diễn pháp thuật xong sẽ không nói thêm gì. Hắn biết có tiếp tục hỏi thì sợ là cũng không được đáp án, cho nên đổi đề tài:
- Giáo sư không muốn nói thì em sẽ không hỏi, nhưng giáo sư nói cảnh giới tu hành gồm Ngũ Khí Triều Nguyên, Dịch Cân Tẩy Tủy, Thoát Thai Hoán Cốt, Xuất Thần Nhập Hóa vân vân, là có thật hay không ạ? Em cũng từng đọc một ít tài liệu tu hành, trong đó lại nói không giống như giáo sư.
Khúc Chính Ba sờ sờ cằm trầm ngâm nói:
- Nếu nói về hòa thượng đạo sĩ đương thời thì có lẽ cách nói sẽ không giống, nhưng chẳng qua là thay tên gọi mà thôi. Chúng ta xuất thân là thầy thuốc, khái niệm kia sẽ biến hóa từ thân thể mà ra, cho nên phỏng chừng quá trình đều là tương tự. Dù sao cũng đều là truyền thuyết, em có hỏi tôi cũng vô dụng.
Khúc Chính Ba nhắc tới Chính Nhất tổ sư khơi lên hứng thú thật lớn ở Mai Khê, đáng tiếc là Mai Thái Công có dặn không được nói những lời mà ông nói cho hắn lúc trước với bất kỳ ai khác. Mai Khê thầm cân nhắc trong lòng, chờ hết năm về nhà nhất định phải hỏi ông cho thật rõ, vì hắn đã tròn hai mươi tuổi rồi. Còn nữa, tìm thời gian tiếp tục tìm hiểu từ Khúc giáo sư, không chừng còn biết thêm chuyện gì đó. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đi tìm người gọi là truyền nhân đời sau của Chính Nhất tổ sư trong truyền thuyết.
***
- Công hiệu của Ngũ Thạch Tán thật sự là như vậy? Em không bỏ sót cái gì đấy chứ?
Lúc này là giữa trưa ngày hôm sau, ở trong một quán ăn nhỏ, Khúc Di Mẫn lại mời Mai Khê ăn cơm để hỏi về công dụng của Ngũ Thạch Tán.
- Ông nội của chị nói thế nào thì em nói lại cả cho chị thôi ạ... Đúng rồi, công phu của Khúc lão gia tử rất cao, Hình Ý quyền gia truyền chị có học được không thế?
Mai Khê nhân cơ hội lại hỏi.
- Hình Ý quyền gì, đó là Hoa Đà Ngũ Cầm Hí, mấy động tác thể dục hai ngàn năm trước mà thôi, ông nội đã dạy chị, chị thấy cũng không có gì đặc biệt.
Khúc Di Mẫn quệt miệng đáp.
Mai Khê cũng không phản bác mà cười giải thích:
- Có thể là do chị luyện không đúng phương pháp, còn chưa nhập môn mà thôi, lão gia tử có công phu thật sự đấy.
Mặt Khúc Mai Di hiện lên một tia chán nản:
- Chị lớn lên bên cạnh cha mẹ, ở cùng ông nội không được mấy năm, có lẽ không học đúng bài bản… Không nói mấy thứ này nữa, hôm nay chị mang cho em một bộ công pháp cùng một túi thuốc nước, em cầm xem thử đi!
Cô đưa qua một tờ giấy, trên đó vẽ đồ án hình người còn có giảng giải, bên cạnh tờ giấy đặt một túi thuốc nước chân không ― hiện tại trong các bệnh viện Trung y đều dùng túi chân không thế này đựng thuốc nước, có thể vận chuyển và bảo quản rất dễ dàng, chỉ cần trực tiếp uống vào là được.
Mai Khê mặt mày nhăn nhó:
- Chị à, không uống được không, em tin công pháp này là thật sự, nhưng các phương thuốc trong sách cổ nếu chưa qua kiểm tra cẩn thận là không thể trực tiếp uống, dù là phương thuốc ghi trong Bản Thảo Cương Mục cũng không thể.
Khúc Di Mẫn trừng mắt:
- Chị là nghiên cứu sinh Trung y, cũng không phải không hiểu dược tính, thuốc có vấn đề gì lại có thể đưa em sao? Chị nghe nói em luyện võ nên mới tìm trong sách cổ các loại công pháp tu luyện phối hợp với thuốc nước cho em, đây không phải là muốn giúp em sao?
Mai Khê:
- Không phải em không tin chị, nhưng em cảm giác mình sắp thành chuột bạch rồi, hiện tại căn bản là em chưa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, chị có đưa Dịch Cân Kinh với Tẩy Tủy Kinh cho em thì cũng không có tác dụng đâu… Công pháp cùng thuốc này của chị tổng cộng có bảy mươi hai trang, em phải uống thứ thuốc đắng nghét này tới khi nào đây?
- Làm sao em biết có bảy mươi hai trang? Chị chưa từng nói với em, là ông nội chị nói cho em hả? Sao ông nhiều chuyện vậy chứ!
Khúc Di Mẫn lắp bắp kinh hãi, rất bất mãn chất vấn.
Mai Khê không cần nghĩ, nói ngay:
- Đây là phương thuốc trong Tăng Diễn Vạn Dục Tiên Thư đúng không? Không phải Khúc giáo sư nói cho em biết, mà nhị bá của em chính là lang trung giang hồ, sách trong nhà tuy không nhiều như lại có quyển này, em từng xem qua.
Khúc Di Mẫn dẩu môi:
- Hóa ra thằng nhóc nhà em đã sớm biết, thế nhưng luôn giả ngây giả dại, lừa chị làm trò cười phải không?
Mai Khê xua tay:
- Không có không có, ngay từ đầu em cũng không biết, sau chị đưa cho em một đống công pháp em mới cảm thấy quen thuộc, hai ngày trước thì nhớ ra… Chị, nếu chị đã để em gọi một tiếng chị thì nghe lời khuyên của em được không?
Khúc Di Mẫn:
- Em muốn nói gì thì nói đi, chị không giận em đâu.
Mai Khê:
- Em biết chị tò mò với Trung y thần bí, lại muốn ở trước mặt Khúc giáo sư chứng minh bản thân, nhưng học Trung y chỉ xem sách cổ là vô ích, phương thuốc cổ truyền cũng không thể lấy ra dùng như vậy, ví dụ như Ngũ Thạch Tán kia có dược tính rất cần chú ý… Trong kinh điển là nói về y lý đạo lý, nhưng muốn làm một thầy thuốc tốt thì còn cần phải trải qua vô số kinh nghiệm lâm sàng mới thành được.
Khúc Di Mẫn hơi trầm mặt xuống:
- Mai Khê, em tuổi còn nhỏ mà sao nói chuyện giọng như ông nội chị vậy?
Mai Khê nở nụ cười:
- Lời vừa rồi không phải em nói, thật ra là ông nội chị nói đấy, chẳng qua em thuật lại thôi.
Khúc Di Mẫn cúi đầu, có chút mất hứng:
- Không để lại chút thể diện cho chị thế hả? Kỳ thật chị cũng hiểu điều này, nên hiện tại đã tới bệnh viện Kinh Hoa làm bác sĩ thực tập để tích lũy kinh nghiệm… Mai Khê, chị nhờ em một việc được không? Mấy ngày nay chị bị xếp trực đêm, chỉ có một mình nên rất sợ, nhưng lại ngại nói với người khác, em đi với chị được không?
- Sợ? Có người bắt nạt chị sao?
- Không phải người, mà là… ma quỷ trong bệnh viện.
Khúc Di Mẫn cúi đầu, ngượng ngùng nói ra hai chữ ‘ma quỷ’.
***
Đại học Trung Y Dược Bắc Kinh có bệnh viện trực thuộc, hơn nữa còn không chỉ một cái, trong đó bệnh viện Kinh Hoa là có quy mô lớn nhất, cách trường học chỉ hai con phố, gọi tên theo chùa Kinh Hoa gần đó.
Đừng nên cho rằng bệnh viện phụ thuộc đại học Trung y thì sẽ là viện về Trung y. Bệnh viện Kinh Hoa là một bệnh viện cỡ lớn Trung – Tây y kết hợp, có đủ các loại khoa, tương tự như các bệnh viện lớn khác. Hơn nữa bệnh viện Kinh Hoa còn nổi tiếng với khoa trị ung bướu. Tại đây phối hợp thuốc nước Trung y kết hợp xạ trị bằng hóa chất để kéo dài sinh mạng người bệnh mà không bị hóa chất gây tác dụng phụ quá lớn, mang lại hiệu quả rõ rệt. Thời đại này, bệnh tật ngày một nhiều hơn, có bệnh vái tứ phương, cho nên ở bệnh viện lớn lại điều trị tốt như Kinh Hoa lúc nào cũng đông như trẩy hội.
Quan hệ giữa đại học và bệnh viện trực thuộc rất đặc thù, rất nhiều người đều có hai tầng thân phận, nhưng không phải ở ý nghĩa kiêm chức thông thường. Không ít bác sĩ trong bệnh viện trực thuộc chính là giảng viên trong đại học, rất nhiều bác sĩ thực tập chính là sinh viên mới ra trường hay nghiên cứu sinh, và đương nhiên các giáo sư nổi tiếng đảm đương bác sĩ đầu ngành là nhiều nhất. Hiện tại Trung y xuống dốc, có thể ở lại bệnh viện trực thuộc nhận chức là kết quả lý tưởng nhất, thường thường cũng cần có quan hệ mới vào được. Nhưng bởi vì có Khúc giáo sư, Khúc Di Mẫn không cần lưu ý chuyện này, Khúc giáo sư sắp xếp cho cô bắt đầu đi lên từ bác sĩ thực tập.
Hiện tại trong đại học học Trung Y sẽ dạy cả Trung y Tây y, nhất là nghiên cứu sinh, đều phải biết hết những kiến thức cơ bản Tây y. Cho nên học tốt Trung y có thể đổi sang Tây y, chứ ngược lại rất khó. Bác sĩ thực tập thường cần học tập ở mỗi khoa một thời gian, Khúc Di Mẫn ban đầu phải đến khoa cấp cứu.
Khúc Di Mẫn phải trực ca đêm nên kéo Mai Khê đi cùng. Mới đầu Mai Khê thấy tim mình nhảy thình thịch, mỹ nữ rủ đi lúc nửa đêm thường thường nên hiểu thế nào đây? Ai ngờ nguyên nhân lại là do sợ chuyện ma quái trong bệnh viện, điều này làm cho Mai Khê có chút dở khóc dở cười. Mai Khê đương nhiên không có suy nghĩ xiên xẹo gì với Khúc Di Mẫn, nhưng một thanh niên hai mươi tuổi thi thoảng đều sẽ có chút mơ mộng.
Một cô gái ban đêm sợ ma bèn bắt một chàng trai đi cùng, hoặc là không biết từ lúc nào cả hai đã thân mật khăng khít, hoặc là hoàn toàn tin tưởng ở hắn, vậy tình huống ở đây thuộc loại nào? Có lẽ Khúc Di Mẫn chỉ nghĩ đơn giản là vì Mai Khê làm người rất thành thật lại dễ bảo, còn biết võ công, cũng có cảm giác an toàn. Thế nhưng cô cũng không nghĩ kỹ rằng võ công có quan hệ gì đến ma quỷ đâu?
***
Sau khi trời chuyển về đêm, từ bên ngoài nhìn vào, khoa cấp cứu là nơi duy nhất có đèn còn sáng ở tầng lầu các phòng chẩn đoán bệnh. Ngồi ở bên trong này đúng là có cảm giác hơi rờn rợn, chủ yếu do nó quá an tĩnh cộng thêm cái lạnh lẽo vì chỉ mặc áo blouse ngắn tay giữa thời tiết Bắc Kinh cuối tháng mười. Khúc Di Mẫn thuộc loại người ‘Nobita bẩm sinh’, khi đồng hồ điểm 22 giờ, phòng trực ban chỉ còn cô cùng Mai Khê thì cô đột nhiên nhớ ra mình để quên điện thoại ở phòng giải phẫu bên khoa ngoại.
Không còn cách nào, Mai Khê chỉ có thể xung phong nhận việc đi lấy giúp cô. Khoa cấp cứu và khoa ngoại nằm ở hai tòa nhà khác nhau nhưng không cần đi ra cửa mà thông nhau bởi một lối hành lang. Mai Khê lấy được di động của Di Mẫn, xoay người quay trở lại khoa cấp cứu. Trên đường về, hành lang vắng tanh không một bóng người, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh trắng bệch mà u ám từ ngọn đèn. Tiếng động duy nhất Mai Khê nghe thấy là tiếng bước chân của mình vang rất xa, làm cho người ta có cảm giác muốn dựng tóc gáy.
Nhưng vào lúc này, Mai Khê lại nghe thêm tiếng lạch cạch của xe đẩy. Ở trong bệnh viện, có khi đó là y tá dùng xe đẩy đưa thuốc đến từng buồng, cũng có khi là đưa người bệnh tới phòng giải phẫu, nhưng tiếng leng keng lạch cạch kiểu này hẳn là tiếng xe đưa đồ ăn. Bữa ăn đêm đã qua từ lâu, tại sao còn đưa đồ ăn? Huống hồ đây cũng không phải phòng bệnh, ai lại đưa đồ ăn tới nơi này?
Mai Khê nghiêng mặt nhìn sang bên, hai bên hành lang đều là kính thủy tinh trong suốt, theo thủy tinh phản quang có thể thấy được chỗ truyền tới âm thanh phía sau hắn ― không có có bất kỳ người nào, có điều âm thanh kia lại vô cùng rõ ràng, luôn theo sau hắn trong khoảng ba mét, hơn nữa là đột nhiên xuất hiện.
Quái quỷ thật! Mai Khê cơ hồ dựng đứng hết lông tóc trên người lên, tim cũng muốn ngừng đập. Nhưng hắn lại không thét lên, cũng không quay đầu lại, mà đột ngột đưa tay về sau dùng toàn lực phất mạnh một cái, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng “chát”, tiếng đẩy xe kia cũng biến mất. Sau đó Mai Khê chạy như bay về phía phòng cấp cứu, mãi tới khi về đến cửa mới hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tận lực không lộ ra dị trạng.
Đi đường đêm gặp quỷ ― quất nó! Đây là Mai Thái Công từng dạy Mai Khê.
- Nhanh thế!
Khúc Di Mẫn đang lo sợ bất an chờ, thấy hắn nhanh như vậy đã trở lại cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
- Em chạy mà, đương nhiên phải nhanh rồi, sợ về trễ chị lại sợ.
Mai Khê ra vẻ ung dung nói, không hé răng chuyện vừa phát sinh, coi như muốn nói với cô thì địa điểm này cũng không thích hợp.
Y tá đều nghỉ ngơi ở phòng của y tá, phó chủ nhiệm trực ban thì chạy tới khu bệnh nhân nội trú, không biết là tìm giường trống ngủ hay là tìm bác sĩ trực ban khác nói chuyện phiếm. Mai Khê cùng Khúc Di Mẫn ở trong phòng trực ban ngồi không, chuyện trò câu được câu mất, bởi vì Khúc Di Mẫn cứ ngáp ngắn ngáp dài. Kỳ thật trực đêm rất là nhàm chán, tuy không cần làm gì nhưng nhất định phải có mặt, bởi không biết lúc nào có người bệnh cần cấp cứu khẩn cấp, nhưng có khi lại vài ngày cũng chẳng có ca nào.
- Nếu chị mệt thì qua phòng cấp cứu bên cạnh ngủ một lát đi, có gì em gọi là được.
Mai Khê thấy Khúc Di Mẫn ngáp chảy cả nước mắt, có lòng tốt khuyên một câu. Bên cạnh phòng trực ban là phòng cấp cứu, có hai cửa phân biệt hướng ra hành lang và hướng về phòng trực ban, bên trong có giường bệnh, có thể nằm ngủ. Có Mai Khê ở bên ngoài nhìn chằm chằm, có lẽ Khúc Di Mẫn sẽ không quá sợ hãi.
Mai Khê vẫn là nghĩ việc quá đơn giản, vừa nghe tới hai chữ ‘phòng mổ’, Khúc Di Mẫn đã giống như dẫm phải gai, rùng mình một cái lập tức tỉnh táo lại, rồi không tự chủ được quay đầu nhìn phía sau lưng. Nói cũng thật quái, nhưng vào lúc này từ trong phòng mổ bỗng truyền đến những tiếng ‘ù ù’ nhỏ vô cùng, rèm cửa cũng đột nhiên bị phủ lên một tầng hào quang màu xanh tím nhạt.
- Chuyện gì thế này?
Mai Khê hoảng sợ, lập tức đứng dậy.
- Là đèn tử ngoại, tự nhiên sáng lên.
Khúc Di Mẫn run giọng đáp, mặt trắng bệnh, chống lấy mặt bàn mà đứng lên.
Mai Khê tận lực bình tĩnh nói:
- Có thể do công tắc bị chập, rút ra là được, không cần sợ, em với chị cùng đi.
Có lẽ vì có Mai Khê ở đây nên Khúc Di Mẫn tăng thêm được chút dũng khí, hai người một trước một sau đi tới phòng giải phẫu. Khúc Di Mẫn đưa tay đẩy cửa ra, chỉ mới nghe tiếng cửa ‘kéttt’ một cái, không đợi Mai Khê kịp phản ứng, cô đã hét lên rồi xoay người bổ nhào vào trong lòng Mai Khê, hai tay ôm thật chặt lấy hắn. Mai Khê chỉ cảm thấy một mùi hương con gái truyền đến, thân thể đang run rẩy của Khúc Di Mẫn cơ hồ áp sát không một khe hở trước người mình.
- Là nó, nó lại xuất hiện, em thấy không?
Khúc Di Mẫn giấu mặt trong ngực Mai Khê mà kinh hô.
Mai Khê lúc này ôm ấp noãn ngọc ôn hương nhưng lại không thấy mơ màng, chỉ cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc, bởi vì khi Khúc Di Mẫn bổ nhào vào lòng hắn, hắn cũng đã thấy “nó”. Một cô gái nằm trên bàn mổ, trên người mặc váy dài trắng, chân đi đôi dày da đỏ như máu, tóc xõa tung che đi khuôn mặt, nhưng nhìn dáng người hẳn là còn rất trẻ. Mai Khê rõ ràng biết trong phòng giải phẫu căn bản không có người, cô gái này là tự dưng xuất hiện, quỷ dị mà khủng bố.
Nếu như Mai Khê chỉ có một mình mà nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng của hắn khả năng không khác Khúc Di Mẫn lắm, thế nhưng giờ có Khúc lão sư trong ngực hắn lại tỉnh táo đến kỳ lạ, bình tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Hắn hít sâu một hơi, một tay vỗ nhẹ lên lưng Khúc Di Mẫn, nhỏ giọng nói:
- Chị đừng sợ, em cũng nhìn thấy, không sao, em giúp chị đuổi nó đi.
Hắn vừa nói vừa vung tay phải lên, trong tay áo bay ra một cây roi dài tinh xảo, đầu roi phất một cái tạo thành một tiếng ‘chát’, quất mới mạng sườn nữ quỷ kia. Nữ quỷ lập tức biến mất, ngay sau đó cái roi như là linh xà quay về chui vào trong tay áo Mai Khê.
Nghe thấy Mai Khê nói, Khúc Di Mẫn lặng lẽ từ lồng ngực hắn quay đầu nhìn lại, vừa kịp thấy một màn này. Cô ngạc nhiên đến nỗi quên cả sợ, nắm lấy tay phải của Mai Khê hỏi:
- Trong tay áo em là vật gì vậy?
-----oo0oo-----
oOo
Khúc giáo sư khẽ gật đầu:
- Lời kia tôi nói, đương nhiên tôi cho rằng có thần tiên, tổ tiên nhà tôi còn ghi chép lại, tôi tin tưởng các ngài ấy sẽ không lừa gạt hậu nhân.
Mai Khê:
- Vậy sao em chưa từng thấy thần tiên ạ? Cũng chưa bao giờ nghe nói có người nào gặp được thần tiên?
Khúc giáo sư:
- Nếu em đọc các cuốn sách về lịch sử, tôi nói là tất cả tư liệu sử chí chứ không chỉ tiểu thuyết dã sử, sẽ phát hiện ghi chép về thời Đường là thần tiên lẫn lộn cùng với phàm nhân, ra cửa gặp thần tiên không phải là việc gì lạ… Nhưng có rất ít người biết, Đại Đường có một người tên là Chính Nhất tổ sư, nghe nói ông ta định ra quy củ phân rõ ranh giới thần tiên và phàm nhân, cho nên sau này có rất ít người gặp được thần tiên, coi như gặp được cũng không biết, mà biết cũng sẽ không nói.
Chính Nhất tổ sư? Trong đầu Mai Khê chợt lóe lên ký ức khi Mai Thái Công nói về pháp thuật, tại sao giờ Khúc giáo sư cũng nhắc tới người này? Thật sự là rất kỳ diệu! Hắn hỏi tiếp:
- Người đó tên là Chính Nhất tổ sư ạ? Ông ta định ra quy củ gì thưa giáo sư?
Khúc giáo sư:
- Chính Nhất tổ sư định quy củ gì tôi cũng không rõ lắm, sự tình có khi chỉ là truyền thuyết, nhưng người này tuyệt đối thật sự tồn tại. Hai mươi năm trước, tôi căn cứ theo ghi chép của tổ viên mà đến Giang Nam tìm truyền nhân của Chính Nhất tổ sư, thật đúng là gặp được.
- Sao cơ ạ? Giáo sư còn tìm được truyền nhân của Chính Nhất tổ sư? Người đó là ai vậy ạ, sao giáo sư tìm được?
Khúc giáo sư chầm chậm trở lại ghế, ngồi xuống, uống một ngụm trà, lúc này mới đáp:
- Là ông ta chủ động tìm tới tôi, nói là biết tôi muốn tìm mình. Còn về người này, ha ha, là một đồng đạo. Nghe nói là hơn một trăm tuổi, làm một thầy Trung y ở nông thôn, lần đó luận bàn y đạo cùng tôi, một chút cũng không có giữ lại, khiến tôi lấy được rất nhiều ích lợi. Tôi xem người này thực sự có cảm giác xuất thần nhập hóa, cho nên không thể không tin truyền thuyết của tổ tiên.
Mai Khê:
- Xuất thần nhập hóa thế nào cơ ạ?
Khúc giáo sư cười hắc hắc:
- Em đừng hỏi thêm, tôi sẽ không nói đâu. Chẳng qua tôi cho em biết một việc, Chính Nhất tổ sư cùng tôi còn có chút sâu xa đấy, ông ta là đệ tử của Dược vương Tôn Tư Mạc, là sư huynh đệ với hai vị tổ tiên nhà họ Khúc chúng tôi, vì thế người này là có thật!
Nhìn vẻ mặt của ông, Mai Khê cảm giác giống như Mai Thái Công lúc biểu diễn pháp thuật xong sẽ không nói thêm gì. Hắn biết có tiếp tục hỏi thì sợ là cũng không được đáp án, cho nên đổi đề tài:
- Giáo sư không muốn nói thì em sẽ không hỏi, nhưng giáo sư nói cảnh giới tu hành gồm Ngũ Khí Triều Nguyên, Dịch Cân Tẩy Tủy, Thoát Thai Hoán Cốt, Xuất Thần Nhập Hóa vân vân, là có thật hay không ạ? Em cũng từng đọc một ít tài liệu tu hành, trong đó lại nói không giống như giáo sư.
Khúc Chính Ba sờ sờ cằm trầm ngâm nói:
- Nếu nói về hòa thượng đạo sĩ đương thời thì có lẽ cách nói sẽ không giống, nhưng chẳng qua là thay tên gọi mà thôi. Chúng ta xuất thân là thầy thuốc, khái niệm kia sẽ biến hóa từ thân thể mà ra, cho nên phỏng chừng quá trình đều là tương tự. Dù sao cũng đều là truyền thuyết, em có hỏi tôi cũng vô dụng.
Khúc Chính Ba nhắc tới Chính Nhất tổ sư khơi lên hứng thú thật lớn ở Mai Khê, đáng tiếc là Mai Thái Công có dặn không được nói những lời mà ông nói cho hắn lúc trước với bất kỳ ai khác. Mai Khê thầm cân nhắc trong lòng, chờ hết năm về nhà nhất định phải hỏi ông cho thật rõ, vì hắn đã tròn hai mươi tuổi rồi. Còn nữa, tìm thời gian tiếp tục tìm hiểu từ Khúc giáo sư, không chừng còn biết thêm chuyện gì đó. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đi tìm người gọi là truyền nhân đời sau của Chính Nhất tổ sư trong truyền thuyết.
***
- Công hiệu của Ngũ Thạch Tán thật sự là như vậy? Em không bỏ sót cái gì đấy chứ?
Lúc này là giữa trưa ngày hôm sau, ở trong một quán ăn nhỏ, Khúc Di Mẫn lại mời Mai Khê ăn cơm để hỏi về công dụng của Ngũ Thạch Tán.
- Ông nội của chị nói thế nào thì em nói lại cả cho chị thôi ạ... Đúng rồi, công phu của Khúc lão gia tử rất cao, Hình Ý quyền gia truyền chị có học được không thế?
Mai Khê nhân cơ hội lại hỏi.
- Hình Ý quyền gì, đó là Hoa Đà Ngũ Cầm Hí, mấy động tác thể dục hai ngàn năm trước mà thôi, ông nội đã dạy chị, chị thấy cũng không có gì đặc biệt.
Khúc Di Mẫn quệt miệng đáp.
Mai Khê cũng không phản bác mà cười giải thích:
- Có thể là do chị luyện không đúng phương pháp, còn chưa nhập môn mà thôi, lão gia tử có công phu thật sự đấy.
Mặt Khúc Mai Di hiện lên một tia chán nản:
- Chị lớn lên bên cạnh cha mẹ, ở cùng ông nội không được mấy năm, có lẽ không học đúng bài bản… Không nói mấy thứ này nữa, hôm nay chị mang cho em một bộ công pháp cùng một túi thuốc nước, em cầm xem thử đi!
Cô đưa qua một tờ giấy, trên đó vẽ đồ án hình người còn có giảng giải, bên cạnh tờ giấy đặt một túi thuốc nước chân không ― hiện tại trong các bệnh viện Trung y đều dùng túi chân không thế này đựng thuốc nước, có thể vận chuyển và bảo quản rất dễ dàng, chỉ cần trực tiếp uống vào là được.
Mai Khê mặt mày nhăn nhó:
- Chị à, không uống được không, em tin công pháp này là thật sự, nhưng các phương thuốc trong sách cổ nếu chưa qua kiểm tra cẩn thận là không thể trực tiếp uống, dù là phương thuốc ghi trong Bản Thảo Cương Mục cũng không thể.
Khúc Di Mẫn trừng mắt:
- Chị là nghiên cứu sinh Trung y, cũng không phải không hiểu dược tính, thuốc có vấn đề gì lại có thể đưa em sao? Chị nghe nói em luyện võ nên mới tìm trong sách cổ các loại công pháp tu luyện phối hợp với thuốc nước cho em, đây không phải là muốn giúp em sao?
Mai Khê:
- Không phải em không tin chị, nhưng em cảm giác mình sắp thành chuột bạch rồi, hiện tại căn bản là em chưa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, chị có đưa Dịch Cân Kinh với Tẩy Tủy Kinh cho em thì cũng không có tác dụng đâu… Công pháp cùng thuốc này của chị tổng cộng có bảy mươi hai trang, em phải uống thứ thuốc đắng nghét này tới khi nào đây?
- Làm sao em biết có bảy mươi hai trang? Chị chưa từng nói với em, là ông nội chị nói cho em hả? Sao ông nhiều chuyện vậy chứ!
Khúc Di Mẫn lắp bắp kinh hãi, rất bất mãn chất vấn.
Mai Khê không cần nghĩ, nói ngay:
- Đây là phương thuốc trong Tăng Diễn Vạn Dục Tiên Thư đúng không? Không phải Khúc giáo sư nói cho em biết, mà nhị bá của em chính là lang trung giang hồ, sách trong nhà tuy không nhiều như lại có quyển này, em từng xem qua.
Khúc Di Mẫn dẩu môi:
- Hóa ra thằng nhóc nhà em đã sớm biết, thế nhưng luôn giả ngây giả dại, lừa chị làm trò cười phải không?
Mai Khê xua tay:
- Không có không có, ngay từ đầu em cũng không biết, sau chị đưa cho em một đống công pháp em mới cảm thấy quen thuộc, hai ngày trước thì nhớ ra… Chị, nếu chị đã để em gọi một tiếng chị thì nghe lời khuyên của em được không?
Khúc Di Mẫn:
- Em muốn nói gì thì nói đi, chị không giận em đâu.
Mai Khê:
- Em biết chị tò mò với Trung y thần bí, lại muốn ở trước mặt Khúc giáo sư chứng minh bản thân, nhưng học Trung y chỉ xem sách cổ là vô ích, phương thuốc cổ truyền cũng không thể lấy ra dùng như vậy, ví dụ như Ngũ Thạch Tán kia có dược tính rất cần chú ý… Trong kinh điển là nói về y lý đạo lý, nhưng muốn làm một thầy thuốc tốt thì còn cần phải trải qua vô số kinh nghiệm lâm sàng mới thành được.
Khúc Di Mẫn hơi trầm mặt xuống:
- Mai Khê, em tuổi còn nhỏ mà sao nói chuyện giọng như ông nội chị vậy?
Mai Khê nở nụ cười:
- Lời vừa rồi không phải em nói, thật ra là ông nội chị nói đấy, chẳng qua em thuật lại thôi.
Khúc Di Mẫn cúi đầu, có chút mất hứng:
- Không để lại chút thể diện cho chị thế hả? Kỳ thật chị cũng hiểu điều này, nên hiện tại đã tới bệnh viện Kinh Hoa làm bác sĩ thực tập để tích lũy kinh nghiệm… Mai Khê, chị nhờ em một việc được không? Mấy ngày nay chị bị xếp trực đêm, chỉ có một mình nên rất sợ, nhưng lại ngại nói với người khác, em đi với chị được không?
- Sợ? Có người bắt nạt chị sao?
- Không phải người, mà là… ma quỷ trong bệnh viện.
Khúc Di Mẫn cúi đầu, ngượng ngùng nói ra hai chữ ‘ma quỷ’.
***
Đại học Trung Y Dược Bắc Kinh có bệnh viện trực thuộc, hơn nữa còn không chỉ một cái, trong đó bệnh viện Kinh Hoa là có quy mô lớn nhất, cách trường học chỉ hai con phố, gọi tên theo chùa Kinh Hoa gần đó.
Đừng nên cho rằng bệnh viện phụ thuộc đại học Trung y thì sẽ là viện về Trung y. Bệnh viện Kinh Hoa là một bệnh viện cỡ lớn Trung – Tây y kết hợp, có đủ các loại khoa, tương tự như các bệnh viện lớn khác. Hơn nữa bệnh viện Kinh Hoa còn nổi tiếng với khoa trị ung bướu. Tại đây phối hợp thuốc nước Trung y kết hợp xạ trị bằng hóa chất để kéo dài sinh mạng người bệnh mà không bị hóa chất gây tác dụng phụ quá lớn, mang lại hiệu quả rõ rệt. Thời đại này, bệnh tật ngày một nhiều hơn, có bệnh vái tứ phương, cho nên ở bệnh viện lớn lại điều trị tốt như Kinh Hoa lúc nào cũng đông như trẩy hội.
Quan hệ giữa đại học và bệnh viện trực thuộc rất đặc thù, rất nhiều người đều có hai tầng thân phận, nhưng không phải ở ý nghĩa kiêm chức thông thường. Không ít bác sĩ trong bệnh viện trực thuộc chính là giảng viên trong đại học, rất nhiều bác sĩ thực tập chính là sinh viên mới ra trường hay nghiên cứu sinh, và đương nhiên các giáo sư nổi tiếng đảm đương bác sĩ đầu ngành là nhiều nhất. Hiện tại Trung y xuống dốc, có thể ở lại bệnh viện trực thuộc nhận chức là kết quả lý tưởng nhất, thường thường cũng cần có quan hệ mới vào được. Nhưng bởi vì có Khúc giáo sư, Khúc Di Mẫn không cần lưu ý chuyện này, Khúc giáo sư sắp xếp cho cô bắt đầu đi lên từ bác sĩ thực tập.
Hiện tại trong đại học học Trung Y sẽ dạy cả Trung y Tây y, nhất là nghiên cứu sinh, đều phải biết hết những kiến thức cơ bản Tây y. Cho nên học tốt Trung y có thể đổi sang Tây y, chứ ngược lại rất khó. Bác sĩ thực tập thường cần học tập ở mỗi khoa một thời gian, Khúc Di Mẫn ban đầu phải đến khoa cấp cứu.
Khúc Di Mẫn phải trực ca đêm nên kéo Mai Khê đi cùng. Mới đầu Mai Khê thấy tim mình nhảy thình thịch, mỹ nữ rủ đi lúc nửa đêm thường thường nên hiểu thế nào đây? Ai ngờ nguyên nhân lại là do sợ chuyện ma quái trong bệnh viện, điều này làm cho Mai Khê có chút dở khóc dở cười. Mai Khê đương nhiên không có suy nghĩ xiên xẹo gì với Khúc Di Mẫn, nhưng một thanh niên hai mươi tuổi thi thoảng đều sẽ có chút mơ mộng.
Một cô gái ban đêm sợ ma bèn bắt một chàng trai đi cùng, hoặc là không biết từ lúc nào cả hai đã thân mật khăng khít, hoặc là hoàn toàn tin tưởng ở hắn, vậy tình huống ở đây thuộc loại nào? Có lẽ Khúc Di Mẫn chỉ nghĩ đơn giản là vì Mai Khê làm người rất thành thật lại dễ bảo, còn biết võ công, cũng có cảm giác an toàn. Thế nhưng cô cũng không nghĩ kỹ rằng võ công có quan hệ gì đến ma quỷ đâu?
***
Sau khi trời chuyển về đêm, từ bên ngoài nhìn vào, khoa cấp cứu là nơi duy nhất có đèn còn sáng ở tầng lầu các phòng chẩn đoán bệnh. Ngồi ở bên trong này đúng là có cảm giác hơi rờn rợn, chủ yếu do nó quá an tĩnh cộng thêm cái lạnh lẽo vì chỉ mặc áo blouse ngắn tay giữa thời tiết Bắc Kinh cuối tháng mười. Khúc Di Mẫn thuộc loại người ‘Nobita bẩm sinh’, khi đồng hồ điểm 22 giờ, phòng trực ban chỉ còn cô cùng Mai Khê thì cô đột nhiên nhớ ra mình để quên điện thoại ở phòng giải phẫu bên khoa ngoại.
Không còn cách nào, Mai Khê chỉ có thể xung phong nhận việc đi lấy giúp cô. Khoa cấp cứu và khoa ngoại nằm ở hai tòa nhà khác nhau nhưng không cần đi ra cửa mà thông nhau bởi một lối hành lang. Mai Khê lấy được di động của Di Mẫn, xoay người quay trở lại khoa cấp cứu. Trên đường về, hành lang vắng tanh không một bóng người, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh trắng bệch mà u ám từ ngọn đèn. Tiếng động duy nhất Mai Khê nghe thấy là tiếng bước chân của mình vang rất xa, làm cho người ta có cảm giác muốn dựng tóc gáy.
Nhưng vào lúc này, Mai Khê lại nghe thêm tiếng lạch cạch của xe đẩy. Ở trong bệnh viện, có khi đó là y tá dùng xe đẩy đưa thuốc đến từng buồng, cũng có khi là đưa người bệnh tới phòng giải phẫu, nhưng tiếng leng keng lạch cạch kiểu này hẳn là tiếng xe đưa đồ ăn. Bữa ăn đêm đã qua từ lâu, tại sao còn đưa đồ ăn? Huống hồ đây cũng không phải phòng bệnh, ai lại đưa đồ ăn tới nơi này?
Mai Khê nghiêng mặt nhìn sang bên, hai bên hành lang đều là kính thủy tinh trong suốt, theo thủy tinh phản quang có thể thấy được chỗ truyền tới âm thanh phía sau hắn ― không có có bất kỳ người nào, có điều âm thanh kia lại vô cùng rõ ràng, luôn theo sau hắn trong khoảng ba mét, hơn nữa là đột nhiên xuất hiện.
Quái quỷ thật! Mai Khê cơ hồ dựng đứng hết lông tóc trên người lên, tim cũng muốn ngừng đập. Nhưng hắn lại không thét lên, cũng không quay đầu lại, mà đột ngột đưa tay về sau dùng toàn lực phất mạnh một cái, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng “chát”, tiếng đẩy xe kia cũng biến mất. Sau đó Mai Khê chạy như bay về phía phòng cấp cứu, mãi tới khi về đến cửa mới hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tận lực không lộ ra dị trạng.
Đi đường đêm gặp quỷ ― quất nó! Đây là Mai Thái Công từng dạy Mai Khê.
- Nhanh thế!
Khúc Di Mẫn đang lo sợ bất an chờ, thấy hắn nhanh như vậy đã trở lại cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
- Em chạy mà, đương nhiên phải nhanh rồi, sợ về trễ chị lại sợ.
Mai Khê ra vẻ ung dung nói, không hé răng chuyện vừa phát sinh, coi như muốn nói với cô thì địa điểm này cũng không thích hợp.
Y tá đều nghỉ ngơi ở phòng của y tá, phó chủ nhiệm trực ban thì chạy tới khu bệnh nhân nội trú, không biết là tìm giường trống ngủ hay là tìm bác sĩ trực ban khác nói chuyện phiếm. Mai Khê cùng Khúc Di Mẫn ở trong phòng trực ban ngồi không, chuyện trò câu được câu mất, bởi vì Khúc Di Mẫn cứ ngáp ngắn ngáp dài. Kỳ thật trực đêm rất là nhàm chán, tuy không cần làm gì nhưng nhất định phải có mặt, bởi không biết lúc nào có người bệnh cần cấp cứu khẩn cấp, nhưng có khi lại vài ngày cũng chẳng có ca nào.
- Nếu chị mệt thì qua phòng cấp cứu bên cạnh ngủ một lát đi, có gì em gọi là được.
Mai Khê thấy Khúc Di Mẫn ngáp chảy cả nước mắt, có lòng tốt khuyên một câu. Bên cạnh phòng trực ban là phòng cấp cứu, có hai cửa phân biệt hướng ra hành lang và hướng về phòng trực ban, bên trong có giường bệnh, có thể nằm ngủ. Có Mai Khê ở bên ngoài nhìn chằm chằm, có lẽ Khúc Di Mẫn sẽ không quá sợ hãi.
Mai Khê vẫn là nghĩ việc quá đơn giản, vừa nghe tới hai chữ ‘phòng mổ’, Khúc Di Mẫn đã giống như dẫm phải gai, rùng mình một cái lập tức tỉnh táo lại, rồi không tự chủ được quay đầu nhìn phía sau lưng. Nói cũng thật quái, nhưng vào lúc này từ trong phòng mổ bỗng truyền đến những tiếng ‘ù ù’ nhỏ vô cùng, rèm cửa cũng đột nhiên bị phủ lên một tầng hào quang màu xanh tím nhạt.
- Chuyện gì thế này?
Mai Khê hoảng sợ, lập tức đứng dậy.
- Là đèn tử ngoại, tự nhiên sáng lên.
Khúc Di Mẫn run giọng đáp, mặt trắng bệnh, chống lấy mặt bàn mà đứng lên.
Mai Khê tận lực bình tĩnh nói:
- Có thể do công tắc bị chập, rút ra là được, không cần sợ, em với chị cùng đi.
Có lẽ vì có Mai Khê ở đây nên Khúc Di Mẫn tăng thêm được chút dũng khí, hai người một trước một sau đi tới phòng giải phẫu. Khúc Di Mẫn đưa tay đẩy cửa ra, chỉ mới nghe tiếng cửa ‘kéttt’ một cái, không đợi Mai Khê kịp phản ứng, cô đã hét lên rồi xoay người bổ nhào vào trong lòng Mai Khê, hai tay ôm thật chặt lấy hắn. Mai Khê chỉ cảm thấy một mùi hương con gái truyền đến, thân thể đang run rẩy của Khúc Di Mẫn cơ hồ áp sát không một khe hở trước người mình.
- Là nó, nó lại xuất hiện, em thấy không?
Khúc Di Mẫn giấu mặt trong ngực Mai Khê mà kinh hô.
Mai Khê lúc này ôm ấp noãn ngọc ôn hương nhưng lại không thấy mơ màng, chỉ cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc, bởi vì khi Khúc Di Mẫn bổ nhào vào lòng hắn, hắn cũng đã thấy “nó”. Một cô gái nằm trên bàn mổ, trên người mặc váy dài trắng, chân đi đôi dày da đỏ như máu, tóc xõa tung che đi khuôn mặt, nhưng nhìn dáng người hẳn là còn rất trẻ. Mai Khê rõ ràng biết trong phòng giải phẫu căn bản không có người, cô gái này là tự dưng xuất hiện, quỷ dị mà khủng bố.
Nếu như Mai Khê chỉ có một mình mà nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng của hắn khả năng không khác Khúc Di Mẫn lắm, thế nhưng giờ có Khúc lão sư trong ngực hắn lại tỉnh táo đến kỳ lạ, bình tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Hắn hít sâu một hơi, một tay vỗ nhẹ lên lưng Khúc Di Mẫn, nhỏ giọng nói:
- Chị đừng sợ, em cũng nhìn thấy, không sao, em giúp chị đuổi nó đi.
Hắn vừa nói vừa vung tay phải lên, trong tay áo bay ra một cây roi dài tinh xảo, đầu roi phất một cái tạo thành một tiếng ‘chát’, quất mới mạng sườn nữ quỷ kia. Nữ quỷ lập tức biến mất, ngay sau đó cái roi như là linh xà quay về chui vào trong tay áo Mai Khê.
Nghe thấy Mai Khê nói, Khúc Di Mẫn lặng lẽ từ lồng ngực hắn quay đầu nhìn lại, vừa kịp thấy một màn này. Cô ngạc nhiên đến nỗi quên cả sợ, nắm lấy tay phải của Mai Khê hỏi:
- Trong tay áo em là vật gì vậy?
-----oo0oo-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook