Lĩnh Nam Ký
-
Chương 136: Làm thế sao được?
Roạt…
Quý La vén lên màn che, gương mặt không chút biểu lộ cảm xúc từng bước từng bước đi ra ngoài. Chỉ đến khi cách soái trướng đủ xa, hắn mới dừng chân lại, thở dài ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời cao vời vợi, trong xanh đến độ khiến tâm tình người nhìn không khỏi cảm thấy thanh khiết thêm vài lần, ấy vậy mà lúc này bầu trời ấy lại chẳng thể đủ sức xua đi mây đen lo toan đang vây kín lòng hắn.
Quý La có chút ưu sầu.
Đây không phải vì Quý La lo lắng cho vận mệnh Đại Hán, cho kết quả cuộc chiến này mà ưu sầu. Ngược lại trong lòng hắn hiện tại quân Hán đã sớm chiếm hết toàn bộ ưu thế, cho dù quân Nam có làm nên bất kỳ phản kháng nào đi nữa cũng không thể nghịch chuyển càn khôn được.
Điều Quý La lo lắng chính là gia tộc của mình, hay xác đáng hơn: tiền đồ của chính bản thân hắn.
Tính ra… Quý La vốn có xuất thân không cao, tuy chưa phải thuộc hạng bình dân, song cũng chẳng khác hơn là mấy. Ông nội và cha hắn cả đời chỉ làm thư lại, tặc tào trong huyện, tuy quyền uy địa phương không nhỏ, xong so với nhiều con quái vật khác lại hạn hẹp, nhỏ bé vô cùng. Ngay cả Quý La cách đây không lâu chỉ là một chân chạy vặt ở huyện nha Trường Sa mà thôi. Vốn dĩ mọi chuyện đều không có gì đáng bàn, nếu Quý La cố gắng thì độ vài ba năm nữa bằng khả năng của mình hắn hoàn toàn có thể tiếp bước cha ông, trở thành một địa đầu xà ở địa phương. Tất nhiên, hắn không cam lòng. Quý La muốn bản thân mình có thể vươn lên xa hơn, bay lên cao hơn, muốn mình được càng nhiều người coi trọng, càng có thể có ngày đạp chân vào Lạc Dương, trở thành một trong những vị đại nhân mà hắn vẫn thường hay ngẩng cổ nhìn.
Đó là lý do khi triều đình chinh tích thư lại phục vụ trong lần Nam chinh này, trong khi những kẻ khác nhao nhao tìm cách né tránh thì Quý La lại biết ngay cơ hội của mình đã đến.
Xuyên suốt một năm ròng, những gì nguy hiểm người khác không dám làm, Quý La đều sẵn sàng góp sức. Những nơi xa xôi hoang sơ không người dám tới, Quý La đều chẳng chút chần chờ xung phong dẫn đầu. Những kẻ thô lỗ man di không người muốn giao tiếp, hắn lại chẳng chút nề hà kêu huynh gọi đệ… Quý La sẵn sàng làm tất cả chỉ vì muốn bản thân mình có thể lọt vào tầm mắt của các bậc đại nhân trong quân.
Quả nhiên ông trời không phụ kẻ biết cố gắng, nhờ vào sự năng nổ của hắn, cộng thêm bản thân Quý La cũng là một bậc nhân tài, đầu óc nhạy bén, tâm tư tinh cẩn nên chỉ qua một năm, hắn đã sớm lột xác từ một chân thư lại chạy vặt trở thành một tòng sự, mưu sĩ, rồi thì hàng thật giá thật Quân Nghị Hiệu Úy.
Quân Nghị Hiệu Úy tuy không phải một chức quan quá nhỏ, xong nó lại đơn thuần thuộc về hàng võ quan. Đối với một tên văn nhân như Quý La mà nói, chức quan này hoàn toàn bóp nghẹt cơ hội thăng tiến của hắn. Hơn nữa Quý La hiểu rất rõ một mai sau khi nam chinh kết thúc, chức quan này rất có thể bị bỏ xó, từ từ quên lãng, khi đó hắn lại phải trở về với vị trí thư lại như xưa.
Quý La đương nhiên không thể chấp nhận điều này, vì thế hắn mới ở đây tìm cách để có thể gặp mặt, thu lấy sự tán thưởng của Đại soái. Việc này thông qua những bước bố trí, mưu kế mà hắn đã sắp xếp ở phía Nam quan ải, Quý La hoàn toàn tự tin mình có thể làm được.
Xong, dường như thực tế lại không giống như hắn nghĩ. Quý La cúi đầu, nặng nề bước lên trên chiếc thuyền nhỏ đã sớm chờ sẵn bên bờ sông.
"Thúc, thế nào rồi?" Chèo thuyền là một tên tráng Hán vạm vỡ, hắn thấy Quý La lên thuyền liền không kìm nổi tò mò, nôn nóng hỏi ngay.
Quý La nhìn tên cháu trai, lắc đầu thật nhẹ, cũng thật chậm, thật nặng nề. Hắn ngước nhìn tòa đại doanh bề thế đang được quân lính cấp tốc dựng lên, giọng không tránh khỏi có chút mất mát:
"Chả lẽ, những gì ta đã làm vẫn chưa đủ làm y hài lòng hay sao?" Nói đoạn, hắn vẫy tay ra hiệu cho tên kia có thể bắt đầu qua sông…
"Phụ Quốc."
"Hồi sư phụ, có Siêu tại."
Mã Viện hai mắt khẽ nhắm như đang tận hưởng những tia nắng ấm áp chiếu lên mặt, giọng y lãnh đạm:
"Vừa rồi ngươi cũng đã nghe rõ những lời Tử Phương bẩm báo?"
Ban Siêu đợi cho lão nguyên soái nói hết lời mới từ tốn cúi đầu vái:
"Bẩm, Siêu nghe rõ."
Mã Viện tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi hơi nhếch lên, lời nói như vô tình từ cái động tác nhỏ nhoi ấy tuôn ra, tựa như chính lão cũng không chú ý vậy:
"Nói bản soái nghe ý nghĩ của ngươi."
Ban Siêu sớm đã có chuẩn bị, hắn không vội vàng mà chắp tay lạy một cái như xin phép rồi mới bình:
"Cách làm của Quý Tử Phương, Siêu cho rằng mưu đẹp, xong lại thiếu hậu, e rằng không thành."
Mã Viện vẫn không chút phản ứng.
Ban Siêu cũng không lấy làm lạ mà bình thản tiếp tục:
"Ngài ấy một bên chia nhỏ quân sĩ, giả làm trộm cướp ẩn thân, tránh đi chủ lực của man quân, lén lút tấn công các toán man dân di dời về Nam, một bên khác lại âm thầm dựng trại lập rào, tìm cách cắt đứt đường đi. Đây quả thực là diệu kế. Như thế trong thời gian ngắn man quân tất nhiên cảm thấy mờ mịt, bởi vì quân ta ở trong tối, chúng lại ở ngoài sáng, tất nhiên sẽ không biết làm sao mà lần. Theo thời gian, các tuyến doanh trại sẽ trở thành cửa ải chắn mất phía Nam, hoàn toàn khép kín hậu phương của chúng. Nếu như sự thành..." Ban Siêu lấy ngụm hơi rồi tiếp:
"Nếu có thể như vậy, quân ta sẽ tạo thành thế tiền hậu giáp công. Lúc đó man quân tất nhiên như ba ba trong rọ, không đường thoát thân, không thể tránh khỏi đại bại." Nói đến đây, tên giám quân khẽ thở dài lắc đầu nói:
"Đáng tiếc Quý Tử Phương lại đi sai một bước, hại cho kế sách tốt như vậy rơi vào nguy cơ đổ bể."
"Ừm...." Mã Viện vuốt râu, giọng nói không hề cho thấy vui giận hỏi: "Phụ Quốc nói rõ?"
"Vâng, sư phụ." Ban Siêu chắp tay tiếp tục:
"Kế này tuy tốt, xong không phải hạng tuyệt kế gì. Mấu chốt của nó nằm ở việc các toán quân cướp phải ẩn thân, bí mật không để người phát giác được hành tung. Như thế mới có thể hoàn toàn đặt mình vào trong tối, đưa kẻ địch ra ngoài sáng, mới có thể tranh thủ được tối đa thời gian. Mà bởi chiến trường luôn luôn biến đổi không ngừng, muốn như vậy… kẻ chỉ huy cũng phải thuộc hàng tinh ranh mới thỏa. Tốt nhất chính là Quý Tử Phương đích thân điều khiển."
Mã Viện hừ mạnh, giọng đầy ý giận chen vào:
"Vậy mà hắn chỉ vì muốn kể công với bản soái, ngang nhiên dám bỏ mặt tiền tuyến, vác xác đến đây báo cáo? Hắn quả thật khiến bản soái thất vọng mà."
Ban Siêu cúi thấp đầu nói:
"Chó cùng đường còn biết cắn càn, khốn thú còn biết giãy chết, huống chi man tặc hiện còn chưa phải hoàn toàn tan rã. Nếu như bên phía bọn chúng không có kẻ đủ trí, đủ dũng thì có lẽ hành động này sẽ không ảnh hưởng mấy đến đại cục." Nói đến đây, ánh mắt hắn lại thoáng liếc qua một tấm lụa trắng chi chít chữ đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, trong lòng không cần nói cũng đã có đáp án.
Lụa, là loại lụa quý, chữ, cũng là chữ ngọc, từng nét từng nét bay múa, như Rồng, lại như Phượng.
Mã Viện cũng thấy ánh mắt của hắn. Y đặt tay lên trương lụa, ánh mắt đầy ý thưởng thức, yêu thích, lại pha lẫn nhiều ít tiếc nuối mâu thuẫn. Được một lát, y cất tiếng:
"Một kẻ có thể dùng vài chữ liền biến ý nghĩa tòng quân từ kiếm cơm, lao dịch thấp kém trở thành một nghĩa cử cao cả, hi sinh tự nguyện… kẻ đó, có thể là hạng tầm thường vô mưu vô trí sao?"
Ban Siêu nhè nhẹ lắc đầu.
"Một kẻ có thể chấp nhận gian tế quy hàng, lại cả gan đem hết binh giáp, chiến mã cho xài sử, tin tưởng không chút nghi ngờ. Kẻ đó, có thể là hạng tầm thường vô dũng vô tín sao?" Mã Viện lại hỏi tiếp.
Ban Siêu thở dài, đầu chẳng buồn lắc nữa.
Mã Viện hừ lạnh:
"Kế sách hay, kế sách đẹp, cũng không thể thoát nổi chiến trường thiên biến vạn hóa. Mưu trước rồi động, há lại không có ẩn ý trong động phải kèm mưu? Coi thường thiên hạ như thế làm sao có thể tiến xa? Làm sao có thể thoát khỏi hai chữ mưu sĩ để vươn lên cao hơn?"
Ban Siêu nghe vậy vội vã cúi đầu tạ:
"Siêu xin nhớ kỹ lời sư phụ dạy bảo."
Mã Viện ừm một tiếng, từng bước nện lên nền đất đi ra ngoài lều, ánh mắt như quắc thước nhìn về phía tòa quan ải cách đó hơn ba mươi dặm nói:
"Vốn dĩ ta cũng nghe tới hắn, cũng muốn bồi dưỡng hắn một hai. Nay xem ra…" Mã Viện lắc đầu bẻ sang hướng khác:
"Phụ Quốc, ngươi chính là một viên đá quý, một hòn ngọc sáng. Trọng trách này của ta... theo lão phu thấy về sau ngoài ngươi ra không ai còn có đủ khả năng đảm nhiệm."
"A!!!" Ban Siêu có chút chấn động, hắn không ngờ Mã Viện lại nhận xét về mình như thế.
Trái lại, Mã Viện tỏ ra hết sức tự nhiên, y khoanh tay trầm ngâm nói:
"Tuy nhiên sức người có hạng, một viên soái giỏi không thể thiếu quân sư tài… Có lẽ... Đại Hán ta cũng phải có một Ngũ Tử Tư như thế chăng?"
"Thiếu quân sư???Ngũ Tử Tư??? Sư phụ có ý… như vậy được sao?" Ban Siêu cả kinh.
Mưu sĩ cùng quân sư đều chỉ hạng người am hiểu bày mưu tính kế, hao tâm tổn trí vì quân chủ giải quyết các vấn đề nan giải. Nhiều lúc hai chức vị này thoạt nghe khá nhập nhằng, khó có thể phân rõ một, hai, xong trên thực tế hai chức vụ này khác xa nhau một trời một vực.
Mưu sĩ chỉ có quyền đề nghị chứ không thể quyết định. Thông thường quân chủ sẽ đưa ra vấn đề trước, sau đó mưu sĩ mới đưa ra mưu kế để giải quyết những vấn đề này. Một quân chủ thường sẽ có khá nhiều mưu sĩ, xong ông ta chỉ chọn lấy mưu sách nào cảm thấy thích hợp nhất mà thôi.
Trong khi đó mỗi vị quân sư đối với chủ công đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Quân sư theo ý nghĩa là là người làm thầy, người dạy bảo của các bậc quân chủ. Quân chủ là ai? Những người này dù không có đủ tài trí cũng phải gan góc hơn người, há có phải ai muốn dạy bảo thì dạy? Muốn như vậy người đó không phải chỉ có mưu sâu kế hiểm là đủ. Tầm nhìn, óc chiến lược, bày binh bố trận… thậm chí thông tường địa lý, am hiểu phong tục tập quán các loại đều khó có thể thiếu. Có như vậy mới có đủ khả năng nhìn xa trông rộng, hoạch định ra đường lối, ra hướng phát triển chu toàn thích hợp nhất cho chủ công của mình.
Mưu sĩ trên thế gian này có rất nhiều. Theo như Khải Minh từng biết chỉ gói gọn trong Tam quốc, số mưu sĩ đã có thể như sao trên trời, đếm đến mỏi miệng, gãy tay. Điền Phong, Thư Thụ, Tôn Càn, Hứa Du, Tuân Du, Trần Đăng… đều là những mưu sĩ xuất chúng. Thế nhưng khi nói đến quân sư thì chỉ còn gói gọn trong vài người mà thôi. Nào là Tuân Úc, Chu Du, Gia Cát, Quách Gia, Phụng Sồ, bởi vì trách nhiệm cùng yêu cầu của công việc này to lớn đến vậy nên quân sư mới quan trọng như thế, mới khiến các bậc quân chủ thèm thuồng mãi.
Mà Khải Minh vừa vặn đang đạp một chân trên con đường này.
Đây không phải nói Khải Minh xác định mình sẽ là một quân sư, không hẳn. Ngay cả bản thân hắn lúc này cũng không hề có một khái niệm rõ ràng về vị trí mà bản thân mình mong muốn. Nếu được, hắn thậm chí còn thích làm một ông giáo, một thầy đồ, nguyện tâm nguyện chí đem theo lượng kiến thức nhỏ nhoi của mình đi truyền bá ở thế giới này. Xong tâm nguyện đó phải gác lại. Trong lòng Khải Minh nhận ra rõ ràng: mình có thể không muốn làm một quân sư, nhưng trọng trách này, hắn phải cứng rắn, nghiến răng ưỡn ngực đi gánh vác. Bởi vì chỉ có khi Khải Minh đặt mình vào vị trí nặng nề này, những vấn đề vốn đang ẩn, đang hiện của quân Việt mới dần dần lộ rõ.
Mà hiện giờ vấn đề đau đầu nhất đối với quân Nam chính là binh lực.
Binh lực, quân số, nó như mạch máu xuyên suốt cả một cuộc chiến. Tiêu diệt binh lực địch tuy chưa chắc là mục tiêu sau cùng, xong hiển nhiên cũng là nhiệm vụ hết sức quan trọng mà mỗi người đại soái đều phải quan tâm, chú trọng. Đồng thời không ngừng tăng cường quân lực, bảo vệ tăng binh lực của mình cũng là việc mà mỗi bên đều cố thực hiện.
Vậy hiện giờ binh lực của quân Việt còn lại bao nhiêu? Trải qua một năm trời chinh chiến, tổn thất có, bị bắt có, đầu hàng có, phản bội, bỏ chạy, ngay cả gặp tai nạn, bệnh tật bỏ mình... tất cả những thứ này khiến quân số dân Việt giảm không phanh. Hiện giờ theo như Khải Minh ước lượng trong tay hắn đang nắm độ ba vạn người, mà số người còn đủ sức chiến đấu trong đó e rằng cũng hơn nửa mà thôi. Với số lượng như vậy muốn hắn đi đối đầu, mặt chạm mặt với hơn bốn vạn quân Hán đang ép tới ngoài kia? Ha ha. Dù cho quân Việt có thạo lấy ít chống nhiều đi nữa, dù hắn có bày thiên la địa võng đi nữa thì đứng trước sức mạnh tuyệt đối những mưu tính này đều khó có thể phát huy tác dụng.
Vì lẽ đó mà…
Khải Minh đưa tay chạy dọc theo nét mực đen diễn tả con sông trên tấm bản đồ, hai mắt không chớp lấy một cái, hiển nhiên là đang tập trung cực độ đến nỗi có hai bóng người đang chờ ở phía sau, Khải Minh cũng không vội cất tiếng. Mãi sau một lúc khi hắn đã cảm thấy sắp xếp của mình đã đủ dày, Khải Minh mới thở hắt ra một hơi, quay người chắp tay áy náy nói:
"Ông Sung, chị Thục, hai người cho tôi xin lỗi. Đã để hai người đợi lâu rồi."
"Không sao, quân sư phải toan tính nhiều mặt cực khổ đâu phải chuyện đùa." ông lão tên Sung hài hòa chắp tay đáp lễ, hai mắt chẳng hề liếc nhìn đến trương bản đồ còn đang mở toang sau lưng tên quân sư trẻ.
Thái độ này của ông lão khiến nàng Thục ở một bên kín đáo gật nhẹ đầu. Đừng nói, hiện giờ chi tiết cùng kế hoạch của Khải Minh hoàn toàn được bảo mật rất kỹ, vì thế tấm bản đồ kia dù cho được đánh dấu chi chít rất nhiều nhưng cũng chỉ là hàng ngụy trang bày cho kẻ khác nhìn mà thôi. Tin tức trên đó: đa phần là giả, ngay cả thái độ mà Khải Minh đang đóng cũng là giả nốt, tất cả chỉ nhằm để kiểm tra xem liệu ông lão này có thể tin tưởng được hay không thôi. Hiển nhiên, hành động của ông chính là thứ cả hai người muốn nhìn thấy nhất.
Khải Minh đón lấy cái gật đầu của Bát Nạn, nhanh chân bước tới đỡ lấy tay ông Sung nói:
"Ông Sung làm cháu làm sao dám nhận ạ? Lần này may mắn có ông giúp đỡ, không thì quả thật cháu không biết làm sao mà lần."
Đặng Sung ha hả cười, cũng không phải vì bản thân hiện đang là đại diện cho tộc họ Đặng mà có bất kỳ thái độ làm giá nào, nhẹ nhàng nương theo đà nâng của Khải Minh đứng thẳng lưng lên. Lão đưa ánh mắt đầy yêu mến cộng với hài hòa ngắm nhìn hắn một lượt từ đầu xuống chân, mặt vẫn giữ nụ cười khen không dứt lời:
"Tốt, quả nhiên là chỉ có con cháu trong tộc ta mới có đủ khí khái như vầy. Thằng nhóc Cây Cung quả nhiên đẻ được một đứa con ngoan."
"Khụ…" Khải Minh có chút đơ người.
"Ài, năm xưa ta đã bảo thằng Cún rằng Cung nó là một tên giỏi giang, phải ráng mà dùng cho tốt. Nó lại chả nghe, để cho cha con mày phải khổ đến vậy…" Mặc cho thái độ Khải Minh đầy vẻ bất ngờ, lão già mạnh mẽ tiến lại gần nắm lấy tay hắn. Lão phát lực lôi hắn ngồi xuống bên cạnh, ân cần thăm hỏi cứ như một người ông đang quan tâm cháu đích tôn của mình vậy. Thậm chí từ quân sư mới câu trước còn dõng dạc, giờ đã đổi cái rụp xang mày mày, tao tao hết sức thân thuộc.
"Còn điều tra ra cả gốc gác của mình?" Khải Minh thầm nghĩ.
Nhìn ông lão như vậy, trong lòng Khải Minh bất chợt hiểu rõ. Hóa ra bấy giờ ông đã sớm coi hắn như con cháu trong nhà từ lâu, che chở quá mực; thảo nào ông lão này cư xử như vậy. Biết vậy hắn làm gì phải tốn công sức bày vẽ? Cứ trực tiếp đến hỏi là được…
… Nhắc đi thì mới nhắc lại, dường như từ lúc Khải Minh nhận thức được những gì mình cần phải làm đến giờ, hắn vẫn chưa từng một lần có suy nghĩ phải nhờ vả tộc họ…
Có lẽ đó là do thói quen ở kiếp trước chăng? Hay là do lối sống xô bồ quá bận rộn đến độ không còn chút nào nhớ tới hàng xóm láng giềng, không chút nào để tâm nổi đến họ hàng mang lại? Chính kiểu sống cá nhân đó khiến hắn quên đi ở thời thế này, mỗi dòng họ đều đóng một vai trò mấu chốt quyết định, có sức mạnh không thể coi thường mà đáng lẽ một tên quân sư như hắn phải tranh thủ từ sớm?
Dễ gì… Khải Minh cười thầm. Hắn nhớ rất rõ cái đêm hôm trước, trong số những người oán trách hắn cùng Trưng Trinh tuy không có ông lão này, xong cũng có vài người họ Đặng khác. Nếu hắn vẫn như khi trước chỉ là một thằng nhóc Dây Cung không tên không tuổi rõ ràng, dễ gì ông già này đã chịu tay bắt mặt mừng như vậy.
Cũng là vì hiện giờ bản chất của Khải Minh đã quá khác, vị thế cũng cao hơn hẳn người thường một bậc nên ông lão này mới đích thân xuất hiện, chấp nhận hắn như một thành viên ưu tú trong họ tộc. Nếu không lần này Khải Minh chỉ yêu cầu được gặp gỡ người trong tộc họ Đặng, đâu cần gì ông lão này phải đích thân ra trận làm chi?
Điều này đương nhiên cũng có nghĩa là họ Đặng đang mong muốn cùng Khải Minh hợp tác? Là bọn họ nhìn thấy Khải Minh đáng để đầu tư? Hay là bọn họ chỉ muốn có một mối quan hệ song phương cùng tốt đẹp?
Quả nhiên, sau khi trò chuyện bâng quơ một hồi, ông lão liền nhẹ nhàng đi vào vấn đề:
"Khải Minh, tao nghe Nội nói hiện tại mày đang gặp khó khăn, cần tộc ta giúp đỡ?"
Đến rồi. Tinh thần Khải Minh tỉnh táo hẳn lên, ru ngủ nãy giờ, rốt cuộc cũng đến lúc bàn chuyện. Hắn không chút chần chờ chân thành gật đầu đáp:
"Vâng, thưa ông. Người xưa có câu song quyền khó địch tứ thủ, hiện giờ quân ta đang gặp lúc khó khăn như thế."
"Ồ? Ý mày là?" Ông lão nhướng mày hỏi.
"Thưa ông, cháu có nghe sách xưa giảng dạy: thiện binh bất quả. Nay quân ta vốn không sợ giặc, chỉ là e thế giặc quá lớn mà quân ta có phần ít ỏi, không chỗ tiếp viện, tuyệt đối không thể nào cương ngạnh cùng chúng một trận định thiên hạ được. Vì thế…"
"Mày muốn một trận cùng quân Hán định thiên hạ????" Ông Lão toát mồ hôi bật người dậy hỏi:
"Mày có can đảm như vậy? Lấy cái gì mà dựa vào?..." Nói đến đây, ông chợt nhìn thấy thái độ ung dung của Khải Minh cùng Bát Nạn, đây rõ ràng không phải thái độ đang vung tay quá trán, mở mồm kêu to. Vì thế ông cẩn trọng nhìn Khải Minh hỏi:
"Vậy mày… không, quân sư muốn tộc họ Đặng làm những gì?"
Khải Minh cười nhẹ, thái độ của ông như vầy cho thấy hắn đã nắm được mấy phần thắng. Hắn không chút e dè nêu thẳng vấn đề:
"Cháu được biết họ tộc ta ở Chu Biên còn có không ít cơ sở, ngoài ra giao thiệp cùng quan hệ của chúng ta ở phía Tây Nam cũng khá là rộng, do đó…"
"Hừ!" Đặng Sung rên lên, quả không ngoài dự đoán của ông. Ông đưa tay xoa cằm, chăm chút suy tính. Đoạn ông ngẩng đầu nhìn Khải Minh nói:
"Được, dù sao cũng là cùng tông cùng họ, tao có thể thử thuyết phục mọi người dốc lòng giúp quân sư." Nói đến đây ông đưa tay chặn lấy Khải Minh đang muốn đứng lên tạ ơn, miệng nở nụ cười:
"Gượm đã… đấy là tao nói thử thuyết phục thôi, chứ chưa chắc đâu. Ngược lại có một cách chắc ăn hơn."
"A! Ông mời nói." Khải Minh vội hỏi.
Ông lão vuốt râu trả lời:
"Quân sư có thể đã biết rõ. Trong dòng họ chúng ta muốn hiệu triệu tất cả mọi người, chỉ có tộc trưởng mới làm được. Vì thế nếu ngài muốn có được tất cả mọi người đồng tâm thì phải là tộc trưởng mới được..."
Khải Minh nghe thế lắc đầu, tộc trưởng hiện giờ của họ nhà Đặng hắn đâu xa lạ gì, đấy là nàng Nội đó thôi. Xong hiện giờ mọi người lại lấy cớ mạch nhà nàng đơn chiếc, không biết có thể kéo dài được lâu hay không nên ngoài mặt trong lòng đều không hề cố sức giúp nàng. Nếu không? Cần gì Khải Minh đi kêu gọi?
Đặng Sung dường như cũng đoán được suy nghĩ của hắn, vì thế ông lão âm hiểm cười bảo:
"...Chỉ cần quân sư đồng ý sau này cưới Nội, đảm bảo cho một mạch trực hệ của nàng không bị đoạn tuyệt. Tao tin rằng toàn bộ tộc họ Đặng sẽ sẵn sàng dốc toàn lực ứng phó."
"Cái gì???" Khải Minh hú hồn bật thẳng người dậy.
"Như thế…" Nàng Thục cũng có chút bất ngờ, nàng hừ nhẹ, lấy hai tay ôm khuỷu suy tính rồi gật đầu cười:
"Như thế cũng tốt. Được, ông Sung, thay mặt hắn ta chấp nhận ý của lão. Xong lão đừng quên phía trên Nội còn có ai!"
Đặng Sung nở nụ cười nham nhở bảo:
"Tao hiểu rất rõ, ở đây ai cũng hiểu quá rõ, đương nhiên. Tao chỉ cần mạch của cháu tao không đứt đoạn, lại có con cháu nòi giống tốt là được."
"Làm vậy sao mà được? Làm người ai lại làm thế????" Khải Minh khóc thét.
Quý La vén lên màn che, gương mặt không chút biểu lộ cảm xúc từng bước từng bước đi ra ngoài. Chỉ đến khi cách soái trướng đủ xa, hắn mới dừng chân lại, thở dài ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời cao vời vợi, trong xanh đến độ khiến tâm tình người nhìn không khỏi cảm thấy thanh khiết thêm vài lần, ấy vậy mà lúc này bầu trời ấy lại chẳng thể đủ sức xua đi mây đen lo toan đang vây kín lòng hắn.
Quý La có chút ưu sầu.
Đây không phải vì Quý La lo lắng cho vận mệnh Đại Hán, cho kết quả cuộc chiến này mà ưu sầu. Ngược lại trong lòng hắn hiện tại quân Hán đã sớm chiếm hết toàn bộ ưu thế, cho dù quân Nam có làm nên bất kỳ phản kháng nào đi nữa cũng không thể nghịch chuyển càn khôn được.
Điều Quý La lo lắng chính là gia tộc của mình, hay xác đáng hơn: tiền đồ của chính bản thân hắn.
Tính ra… Quý La vốn có xuất thân không cao, tuy chưa phải thuộc hạng bình dân, song cũng chẳng khác hơn là mấy. Ông nội và cha hắn cả đời chỉ làm thư lại, tặc tào trong huyện, tuy quyền uy địa phương không nhỏ, xong so với nhiều con quái vật khác lại hạn hẹp, nhỏ bé vô cùng. Ngay cả Quý La cách đây không lâu chỉ là một chân chạy vặt ở huyện nha Trường Sa mà thôi. Vốn dĩ mọi chuyện đều không có gì đáng bàn, nếu Quý La cố gắng thì độ vài ba năm nữa bằng khả năng của mình hắn hoàn toàn có thể tiếp bước cha ông, trở thành một địa đầu xà ở địa phương. Tất nhiên, hắn không cam lòng. Quý La muốn bản thân mình có thể vươn lên xa hơn, bay lên cao hơn, muốn mình được càng nhiều người coi trọng, càng có thể có ngày đạp chân vào Lạc Dương, trở thành một trong những vị đại nhân mà hắn vẫn thường hay ngẩng cổ nhìn.
Đó là lý do khi triều đình chinh tích thư lại phục vụ trong lần Nam chinh này, trong khi những kẻ khác nhao nhao tìm cách né tránh thì Quý La lại biết ngay cơ hội của mình đã đến.
Xuyên suốt một năm ròng, những gì nguy hiểm người khác không dám làm, Quý La đều sẵn sàng góp sức. Những nơi xa xôi hoang sơ không người dám tới, Quý La đều chẳng chút chần chờ xung phong dẫn đầu. Những kẻ thô lỗ man di không người muốn giao tiếp, hắn lại chẳng chút nề hà kêu huynh gọi đệ… Quý La sẵn sàng làm tất cả chỉ vì muốn bản thân mình có thể lọt vào tầm mắt của các bậc đại nhân trong quân.
Quả nhiên ông trời không phụ kẻ biết cố gắng, nhờ vào sự năng nổ của hắn, cộng thêm bản thân Quý La cũng là một bậc nhân tài, đầu óc nhạy bén, tâm tư tinh cẩn nên chỉ qua một năm, hắn đã sớm lột xác từ một chân thư lại chạy vặt trở thành một tòng sự, mưu sĩ, rồi thì hàng thật giá thật Quân Nghị Hiệu Úy.
Quân Nghị Hiệu Úy tuy không phải một chức quan quá nhỏ, xong nó lại đơn thuần thuộc về hàng võ quan. Đối với một tên văn nhân như Quý La mà nói, chức quan này hoàn toàn bóp nghẹt cơ hội thăng tiến của hắn. Hơn nữa Quý La hiểu rất rõ một mai sau khi nam chinh kết thúc, chức quan này rất có thể bị bỏ xó, từ từ quên lãng, khi đó hắn lại phải trở về với vị trí thư lại như xưa.
Quý La đương nhiên không thể chấp nhận điều này, vì thế hắn mới ở đây tìm cách để có thể gặp mặt, thu lấy sự tán thưởng của Đại soái. Việc này thông qua những bước bố trí, mưu kế mà hắn đã sắp xếp ở phía Nam quan ải, Quý La hoàn toàn tự tin mình có thể làm được.
Xong, dường như thực tế lại không giống như hắn nghĩ. Quý La cúi đầu, nặng nề bước lên trên chiếc thuyền nhỏ đã sớm chờ sẵn bên bờ sông.
"Thúc, thế nào rồi?" Chèo thuyền là một tên tráng Hán vạm vỡ, hắn thấy Quý La lên thuyền liền không kìm nổi tò mò, nôn nóng hỏi ngay.
Quý La nhìn tên cháu trai, lắc đầu thật nhẹ, cũng thật chậm, thật nặng nề. Hắn ngước nhìn tòa đại doanh bề thế đang được quân lính cấp tốc dựng lên, giọng không tránh khỏi có chút mất mát:
"Chả lẽ, những gì ta đã làm vẫn chưa đủ làm y hài lòng hay sao?" Nói đoạn, hắn vẫy tay ra hiệu cho tên kia có thể bắt đầu qua sông…
"Phụ Quốc."
"Hồi sư phụ, có Siêu tại."
Mã Viện hai mắt khẽ nhắm như đang tận hưởng những tia nắng ấm áp chiếu lên mặt, giọng y lãnh đạm:
"Vừa rồi ngươi cũng đã nghe rõ những lời Tử Phương bẩm báo?"
Ban Siêu đợi cho lão nguyên soái nói hết lời mới từ tốn cúi đầu vái:
"Bẩm, Siêu nghe rõ."
Mã Viện tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi hơi nhếch lên, lời nói như vô tình từ cái động tác nhỏ nhoi ấy tuôn ra, tựa như chính lão cũng không chú ý vậy:
"Nói bản soái nghe ý nghĩ của ngươi."
Ban Siêu sớm đã có chuẩn bị, hắn không vội vàng mà chắp tay lạy một cái như xin phép rồi mới bình:
"Cách làm của Quý Tử Phương, Siêu cho rằng mưu đẹp, xong lại thiếu hậu, e rằng không thành."
Mã Viện vẫn không chút phản ứng.
Ban Siêu cũng không lấy làm lạ mà bình thản tiếp tục:
"Ngài ấy một bên chia nhỏ quân sĩ, giả làm trộm cướp ẩn thân, tránh đi chủ lực của man quân, lén lút tấn công các toán man dân di dời về Nam, một bên khác lại âm thầm dựng trại lập rào, tìm cách cắt đứt đường đi. Đây quả thực là diệu kế. Như thế trong thời gian ngắn man quân tất nhiên cảm thấy mờ mịt, bởi vì quân ta ở trong tối, chúng lại ở ngoài sáng, tất nhiên sẽ không biết làm sao mà lần. Theo thời gian, các tuyến doanh trại sẽ trở thành cửa ải chắn mất phía Nam, hoàn toàn khép kín hậu phương của chúng. Nếu như sự thành..." Ban Siêu lấy ngụm hơi rồi tiếp:
"Nếu có thể như vậy, quân ta sẽ tạo thành thế tiền hậu giáp công. Lúc đó man quân tất nhiên như ba ba trong rọ, không đường thoát thân, không thể tránh khỏi đại bại." Nói đến đây, tên giám quân khẽ thở dài lắc đầu nói:
"Đáng tiếc Quý Tử Phương lại đi sai một bước, hại cho kế sách tốt như vậy rơi vào nguy cơ đổ bể."
"Ừm...." Mã Viện vuốt râu, giọng nói không hề cho thấy vui giận hỏi: "Phụ Quốc nói rõ?"
"Vâng, sư phụ." Ban Siêu chắp tay tiếp tục:
"Kế này tuy tốt, xong không phải hạng tuyệt kế gì. Mấu chốt của nó nằm ở việc các toán quân cướp phải ẩn thân, bí mật không để người phát giác được hành tung. Như thế mới có thể hoàn toàn đặt mình vào trong tối, đưa kẻ địch ra ngoài sáng, mới có thể tranh thủ được tối đa thời gian. Mà bởi chiến trường luôn luôn biến đổi không ngừng, muốn như vậy… kẻ chỉ huy cũng phải thuộc hàng tinh ranh mới thỏa. Tốt nhất chính là Quý Tử Phương đích thân điều khiển."
Mã Viện hừ mạnh, giọng đầy ý giận chen vào:
"Vậy mà hắn chỉ vì muốn kể công với bản soái, ngang nhiên dám bỏ mặt tiền tuyến, vác xác đến đây báo cáo? Hắn quả thật khiến bản soái thất vọng mà."
Ban Siêu cúi thấp đầu nói:
"Chó cùng đường còn biết cắn càn, khốn thú còn biết giãy chết, huống chi man tặc hiện còn chưa phải hoàn toàn tan rã. Nếu như bên phía bọn chúng không có kẻ đủ trí, đủ dũng thì có lẽ hành động này sẽ không ảnh hưởng mấy đến đại cục." Nói đến đây, ánh mắt hắn lại thoáng liếc qua một tấm lụa trắng chi chít chữ đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, trong lòng không cần nói cũng đã có đáp án.
Lụa, là loại lụa quý, chữ, cũng là chữ ngọc, từng nét từng nét bay múa, như Rồng, lại như Phượng.
Mã Viện cũng thấy ánh mắt của hắn. Y đặt tay lên trương lụa, ánh mắt đầy ý thưởng thức, yêu thích, lại pha lẫn nhiều ít tiếc nuối mâu thuẫn. Được một lát, y cất tiếng:
"Một kẻ có thể dùng vài chữ liền biến ý nghĩa tòng quân từ kiếm cơm, lao dịch thấp kém trở thành một nghĩa cử cao cả, hi sinh tự nguyện… kẻ đó, có thể là hạng tầm thường vô mưu vô trí sao?"
Ban Siêu nhè nhẹ lắc đầu.
"Một kẻ có thể chấp nhận gian tế quy hàng, lại cả gan đem hết binh giáp, chiến mã cho xài sử, tin tưởng không chút nghi ngờ. Kẻ đó, có thể là hạng tầm thường vô dũng vô tín sao?" Mã Viện lại hỏi tiếp.
Ban Siêu thở dài, đầu chẳng buồn lắc nữa.
Mã Viện hừ lạnh:
"Kế sách hay, kế sách đẹp, cũng không thể thoát nổi chiến trường thiên biến vạn hóa. Mưu trước rồi động, há lại không có ẩn ý trong động phải kèm mưu? Coi thường thiên hạ như thế làm sao có thể tiến xa? Làm sao có thể thoát khỏi hai chữ mưu sĩ để vươn lên cao hơn?"
Ban Siêu nghe vậy vội vã cúi đầu tạ:
"Siêu xin nhớ kỹ lời sư phụ dạy bảo."
Mã Viện ừm một tiếng, từng bước nện lên nền đất đi ra ngoài lều, ánh mắt như quắc thước nhìn về phía tòa quan ải cách đó hơn ba mươi dặm nói:
"Vốn dĩ ta cũng nghe tới hắn, cũng muốn bồi dưỡng hắn một hai. Nay xem ra…" Mã Viện lắc đầu bẻ sang hướng khác:
"Phụ Quốc, ngươi chính là một viên đá quý, một hòn ngọc sáng. Trọng trách này của ta... theo lão phu thấy về sau ngoài ngươi ra không ai còn có đủ khả năng đảm nhiệm."
"A!!!" Ban Siêu có chút chấn động, hắn không ngờ Mã Viện lại nhận xét về mình như thế.
Trái lại, Mã Viện tỏ ra hết sức tự nhiên, y khoanh tay trầm ngâm nói:
"Tuy nhiên sức người có hạng, một viên soái giỏi không thể thiếu quân sư tài… Có lẽ... Đại Hán ta cũng phải có một Ngũ Tử Tư như thế chăng?"
"Thiếu quân sư???Ngũ Tử Tư??? Sư phụ có ý… như vậy được sao?" Ban Siêu cả kinh.
Mưu sĩ cùng quân sư đều chỉ hạng người am hiểu bày mưu tính kế, hao tâm tổn trí vì quân chủ giải quyết các vấn đề nan giải. Nhiều lúc hai chức vị này thoạt nghe khá nhập nhằng, khó có thể phân rõ một, hai, xong trên thực tế hai chức vụ này khác xa nhau một trời một vực.
Mưu sĩ chỉ có quyền đề nghị chứ không thể quyết định. Thông thường quân chủ sẽ đưa ra vấn đề trước, sau đó mưu sĩ mới đưa ra mưu kế để giải quyết những vấn đề này. Một quân chủ thường sẽ có khá nhiều mưu sĩ, xong ông ta chỉ chọn lấy mưu sách nào cảm thấy thích hợp nhất mà thôi.
Trong khi đó mỗi vị quân sư đối với chủ công đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Quân sư theo ý nghĩa là là người làm thầy, người dạy bảo của các bậc quân chủ. Quân chủ là ai? Những người này dù không có đủ tài trí cũng phải gan góc hơn người, há có phải ai muốn dạy bảo thì dạy? Muốn như vậy người đó không phải chỉ có mưu sâu kế hiểm là đủ. Tầm nhìn, óc chiến lược, bày binh bố trận… thậm chí thông tường địa lý, am hiểu phong tục tập quán các loại đều khó có thể thiếu. Có như vậy mới có đủ khả năng nhìn xa trông rộng, hoạch định ra đường lối, ra hướng phát triển chu toàn thích hợp nhất cho chủ công của mình.
Mưu sĩ trên thế gian này có rất nhiều. Theo như Khải Minh từng biết chỉ gói gọn trong Tam quốc, số mưu sĩ đã có thể như sao trên trời, đếm đến mỏi miệng, gãy tay. Điền Phong, Thư Thụ, Tôn Càn, Hứa Du, Tuân Du, Trần Đăng… đều là những mưu sĩ xuất chúng. Thế nhưng khi nói đến quân sư thì chỉ còn gói gọn trong vài người mà thôi. Nào là Tuân Úc, Chu Du, Gia Cát, Quách Gia, Phụng Sồ, bởi vì trách nhiệm cùng yêu cầu của công việc này to lớn đến vậy nên quân sư mới quan trọng như thế, mới khiến các bậc quân chủ thèm thuồng mãi.
Mà Khải Minh vừa vặn đang đạp một chân trên con đường này.
Đây không phải nói Khải Minh xác định mình sẽ là một quân sư, không hẳn. Ngay cả bản thân hắn lúc này cũng không hề có một khái niệm rõ ràng về vị trí mà bản thân mình mong muốn. Nếu được, hắn thậm chí còn thích làm một ông giáo, một thầy đồ, nguyện tâm nguyện chí đem theo lượng kiến thức nhỏ nhoi của mình đi truyền bá ở thế giới này. Xong tâm nguyện đó phải gác lại. Trong lòng Khải Minh nhận ra rõ ràng: mình có thể không muốn làm một quân sư, nhưng trọng trách này, hắn phải cứng rắn, nghiến răng ưỡn ngực đi gánh vác. Bởi vì chỉ có khi Khải Minh đặt mình vào vị trí nặng nề này, những vấn đề vốn đang ẩn, đang hiện của quân Việt mới dần dần lộ rõ.
Mà hiện giờ vấn đề đau đầu nhất đối với quân Nam chính là binh lực.
Binh lực, quân số, nó như mạch máu xuyên suốt cả một cuộc chiến. Tiêu diệt binh lực địch tuy chưa chắc là mục tiêu sau cùng, xong hiển nhiên cũng là nhiệm vụ hết sức quan trọng mà mỗi người đại soái đều phải quan tâm, chú trọng. Đồng thời không ngừng tăng cường quân lực, bảo vệ tăng binh lực của mình cũng là việc mà mỗi bên đều cố thực hiện.
Vậy hiện giờ binh lực của quân Việt còn lại bao nhiêu? Trải qua một năm trời chinh chiến, tổn thất có, bị bắt có, đầu hàng có, phản bội, bỏ chạy, ngay cả gặp tai nạn, bệnh tật bỏ mình... tất cả những thứ này khiến quân số dân Việt giảm không phanh. Hiện giờ theo như Khải Minh ước lượng trong tay hắn đang nắm độ ba vạn người, mà số người còn đủ sức chiến đấu trong đó e rằng cũng hơn nửa mà thôi. Với số lượng như vậy muốn hắn đi đối đầu, mặt chạm mặt với hơn bốn vạn quân Hán đang ép tới ngoài kia? Ha ha. Dù cho quân Việt có thạo lấy ít chống nhiều đi nữa, dù hắn có bày thiên la địa võng đi nữa thì đứng trước sức mạnh tuyệt đối những mưu tính này đều khó có thể phát huy tác dụng.
Vì lẽ đó mà…
Khải Minh đưa tay chạy dọc theo nét mực đen diễn tả con sông trên tấm bản đồ, hai mắt không chớp lấy một cái, hiển nhiên là đang tập trung cực độ đến nỗi có hai bóng người đang chờ ở phía sau, Khải Minh cũng không vội cất tiếng. Mãi sau một lúc khi hắn đã cảm thấy sắp xếp của mình đã đủ dày, Khải Minh mới thở hắt ra một hơi, quay người chắp tay áy náy nói:
"Ông Sung, chị Thục, hai người cho tôi xin lỗi. Đã để hai người đợi lâu rồi."
"Không sao, quân sư phải toan tính nhiều mặt cực khổ đâu phải chuyện đùa." ông lão tên Sung hài hòa chắp tay đáp lễ, hai mắt chẳng hề liếc nhìn đến trương bản đồ còn đang mở toang sau lưng tên quân sư trẻ.
Thái độ này của ông lão khiến nàng Thục ở một bên kín đáo gật nhẹ đầu. Đừng nói, hiện giờ chi tiết cùng kế hoạch của Khải Minh hoàn toàn được bảo mật rất kỹ, vì thế tấm bản đồ kia dù cho được đánh dấu chi chít rất nhiều nhưng cũng chỉ là hàng ngụy trang bày cho kẻ khác nhìn mà thôi. Tin tức trên đó: đa phần là giả, ngay cả thái độ mà Khải Minh đang đóng cũng là giả nốt, tất cả chỉ nhằm để kiểm tra xem liệu ông lão này có thể tin tưởng được hay không thôi. Hiển nhiên, hành động của ông chính là thứ cả hai người muốn nhìn thấy nhất.
Khải Minh đón lấy cái gật đầu của Bát Nạn, nhanh chân bước tới đỡ lấy tay ông Sung nói:
"Ông Sung làm cháu làm sao dám nhận ạ? Lần này may mắn có ông giúp đỡ, không thì quả thật cháu không biết làm sao mà lần."
Đặng Sung ha hả cười, cũng không phải vì bản thân hiện đang là đại diện cho tộc họ Đặng mà có bất kỳ thái độ làm giá nào, nhẹ nhàng nương theo đà nâng của Khải Minh đứng thẳng lưng lên. Lão đưa ánh mắt đầy yêu mến cộng với hài hòa ngắm nhìn hắn một lượt từ đầu xuống chân, mặt vẫn giữ nụ cười khen không dứt lời:
"Tốt, quả nhiên là chỉ có con cháu trong tộc ta mới có đủ khí khái như vầy. Thằng nhóc Cây Cung quả nhiên đẻ được một đứa con ngoan."
"Khụ…" Khải Minh có chút đơ người.
"Ài, năm xưa ta đã bảo thằng Cún rằng Cung nó là một tên giỏi giang, phải ráng mà dùng cho tốt. Nó lại chả nghe, để cho cha con mày phải khổ đến vậy…" Mặc cho thái độ Khải Minh đầy vẻ bất ngờ, lão già mạnh mẽ tiến lại gần nắm lấy tay hắn. Lão phát lực lôi hắn ngồi xuống bên cạnh, ân cần thăm hỏi cứ như một người ông đang quan tâm cháu đích tôn của mình vậy. Thậm chí từ quân sư mới câu trước còn dõng dạc, giờ đã đổi cái rụp xang mày mày, tao tao hết sức thân thuộc.
"Còn điều tra ra cả gốc gác của mình?" Khải Minh thầm nghĩ.
Nhìn ông lão như vậy, trong lòng Khải Minh bất chợt hiểu rõ. Hóa ra bấy giờ ông đã sớm coi hắn như con cháu trong nhà từ lâu, che chở quá mực; thảo nào ông lão này cư xử như vậy. Biết vậy hắn làm gì phải tốn công sức bày vẽ? Cứ trực tiếp đến hỏi là được…
… Nhắc đi thì mới nhắc lại, dường như từ lúc Khải Minh nhận thức được những gì mình cần phải làm đến giờ, hắn vẫn chưa từng một lần có suy nghĩ phải nhờ vả tộc họ…
Có lẽ đó là do thói quen ở kiếp trước chăng? Hay là do lối sống xô bồ quá bận rộn đến độ không còn chút nào nhớ tới hàng xóm láng giềng, không chút nào để tâm nổi đến họ hàng mang lại? Chính kiểu sống cá nhân đó khiến hắn quên đi ở thời thế này, mỗi dòng họ đều đóng một vai trò mấu chốt quyết định, có sức mạnh không thể coi thường mà đáng lẽ một tên quân sư như hắn phải tranh thủ từ sớm?
Dễ gì… Khải Minh cười thầm. Hắn nhớ rất rõ cái đêm hôm trước, trong số những người oán trách hắn cùng Trưng Trinh tuy không có ông lão này, xong cũng có vài người họ Đặng khác. Nếu hắn vẫn như khi trước chỉ là một thằng nhóc Dây Cung không tên không tuổi rõ ràng, dễ gì ông già này đã chịu tay bắt mặt mừng như vậy.
Cũng là vì hiện giờ bản chất của Khải Minh đã quá khác, vị thế cũng cao hơn hẳn người thường một bậc nên ông lão này mới đích thân xuất hiện, chấp nhận hắn như một thành viên ưu tú trong họ tộc. Nếu không lần này Khải Minh chỉ yêu cầu được gặp gỡ người trong tộc họ Đặng, đâu cần gì ông lão này phải đích thân ra trận làm chi?
Điều này đương nhiên cũng có nghĩa là họ Đặng đang mong muốn cùng Khải Minh hợp tác? Là bọn họ nhìn thấy Khải Minh đáng để đầu tư? Hay là bọn họ chỉ muốn có một mối quan hệ song phương cùng tốt đẹp?
Quả nhiên, sau khi trò chuyện bâng quơ một hồi, ông lão liền nhẹ nhàng đi vào vấn đề:
"Khải Minh, tao nghe Nội nói hiện tại mày đang gặp khó khăn, cần tộc ta giúp đỡ?"
Đến rồi. Tinh thần Khải Minh tỉnh táo hẳn lên, ru ngủ nãy giờ, rốt cuộc cũng đến lúc bàn chuyện. Hắn không chút chần chờ chân thành gật đầu đáp:
"Vâng, thưa ông. Người xưa có câu song quyền khó địch tứ thủ, hiện giờ quân ta đang gặp lúc khó khăn như thế."
"Ồ? Ý mày là?" Ông lão nhướng mày hỏi.
"Thưa ông, cháu có nghe sách xưa giảng dạy: thiện binh bất quả. Nay quân ta vốn không sợ giặc, chỉ là e thế giặc quá lớn mà quân ta có phần ít ỏi, không chỗ tiếp viện, tuyệt đối không thể nào cương ngạnh cùng chúng một trận định thiên hạ được. Vì thế…"
"Mày muốn một trận cùng quân Hán định thiên hạ????" Ông Lão toát mồ hôi bật người dậy hỏi:
"Mày có can đảm như vậy? Lấy cái gì mà dựa vào?..." Nói đến đây, ông chợt nhìn thấy thái độ ung dung của Khải Minh cùng Bát Nạn, đây rõ ràng không phải thái độ đang vung tay quá trán, mở mồm kêu to. Vì thế ông cẩn trọng nhìn Khải Minh hỏi:
"Vậy mày… không, quân sư muốn tộc họ Đặng làm những gì?"
Khải Minh cười nhẹ, thái độ của ông như vầy cho thấy hắn đã nắm được mấy phần thắng. Hắn không chút e dè nêu thẳng vấn đề:
"Cháu được biết họ tộc ta ở Chu Biên còn có không ít cơ sở, ngoài ra giao thiệp cùng quan hệ của chúng ta ở phía Tây Nam cũng khá là rộng, do đó…"
"Hừ!" Đặng Sung rên lên, quả không ngoài dự đoán của ông. Ông đưa tay xoa cằm, chăm chút suy tính. Đoạn ông ngẩng đầu nhìn Khải Minh nói:
"Được, dù sao cũng là cùng tông cùng họ, tao có thể thử thuyết phục mọi người dốc lòng giúp quân sư." Nói đến đây ông đưa tay chặn lấy Khải Minh đang muốn đứng lên tạ ơn, miệng nở nụ cười:
"Gượm đã… đấy là tao nói thử thuyết phục thôi, chứ chưa chắc đâu. Ngược lại có một cách chắc ăn hơn."
"A! Ông mời nói." Khải Minh vội hỏi.
Ông lão vuốt râu trả lời:
"Quân sư có thể đã biết rõ. Trong dòng họ chúng ta muốn hiệu triệu tất cả mọi người, chỉ có tộc trưởng mới làm được. Vì thế nếu ngài muốn có được tất cả mọi người đồng tâm thì phải là tộc trưởng mới được..."
Khải Minh nghe thế lắc đầu, tộc trưởng hiện giờ của họ nhà Đặng hắn đâu xa lạ gì, đấy là nàng Nội đó thôi. Xong hiện giờ mọi người lại lấy cớ mạch nhà nàng đơn chiếc, không biết có thể kéo dài được lâu hay không nên ngoài mặt trong lòng đều không hề cố sức giúp nàng. Nếu không? Cần gì Khải Minh đi kêu gọi?
Đặng Sung dường như cũng đoán được suy nghĩ của hắn, vì thế ông lão âm hiểm cười bảo:
"...Chỉ cần quân sư đồng ý sau này cưới Nội, đảm bảo cho một mạch trực hệ của nàng không bị đoạn tuyệt. Tao tin rằng toàn bộ tộc họ Đặng sẽ sẵn sàng dốc toàn lực ứng phó."
"Cái gì???" Khải Minh hú hồn bật thẳng người dậy.
"Như thế…" Nàng Thục cũng có chút bất ngờ, nàng hừ nhẹ, lấy hai tay ôm khuỷu suy tính rồi gật đầu cười:
"Như thế cũng tốt. Được, ông Sung, thay mặt hắn ta chấp nhận ý của lão. Xong lão đừng quên phía trên Nội còn có ai!"
Đặng Sung nở nụ cười nham nhở bảo:
"Tao hiểu rất rõ, ở đây ai cũng hiểu quá rõ, đương nhiên. Tao chỉ cần mạch của cháu tao không đứt đoạn, lại có con cháu nòi giống tốt là được."
"Làm vậy sao mà được? Làm người ai lại làm thế????" Khải Minh khóc thét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook