Lĩnh Nam Ký
-
Chương 121: Tha?
Tuy Khải Minh rất muốn lưu Giả Tông ở lại dùng chút trà bánh gọi là… Xong trên đời có mấy việc đều sẽ diễn ra theo mong muốn của mình?
Quân Việt phải dụ dỗ lừa gạt quân Hán, lại ở thế thua thiệt về quân số nên thực ra vòng vây của họ cũng không phải quá dày đặc. Ngoài trừ số đông tinh nhuệ không ngừng tiếp cận muốn xé nát hàng ngũ giặc, còn lại đa số ở vòng ngoài chỉ có một ít tên lính điên cuồng vũ lộng cờ xí làm nghi trận mà thôi. Do đó việc Đậu Huân bất chấp nguy hiểm dẫn quân rời đi quan ải chắc chắn để đánh vào sau lưng Đào Kỳ không chỉ gây tổn thất không nhỏ cho Lạng Sơn quân, mà còn trực tiếp kéo về cho Giả Tông một mạng. Mặc dù Phương Nghĩa đã anh dũng vô cùng đích thân xốc quân đi đánh chặn, nhưng có lẽ hai tên Đậu Huân, Quý La đã ý thức rất rõ nếu như không cứu nổi Giả Tông thì hai tên bọn hắn cũng phải sớm dâng đầu theo sau, vì thế chúng quyết tâm trổ hết tài nghệ, liều mạng vô cùng.
Trên tường ải Quý La không ngừng dùng cờ lệnh để chỉ điểm sơ hở, dưới chiến trường Đậu Huân lại đột nhiên thể hiện phủ pháp tuyệt luân của mình. Thế phủ vừa mạnh, vừa trầm lại không ngờ có thể bất phân thắng bại với Phương Nghĩa, hơn nữa hắn còn đủ lực chỉ huy quân sĩ cường công vào điểm yếu quân Việt theo hướng dẫn của Quý La nên chẳng mất bao lâu đã có thể móc ra một chỗ thủng nhỏ. Bên đầu bên kia, Giả Tông nhìn thấy ánh sáng hy vọng nên cũng nhanh chóng kêu gọi quân sĩ, liều mạng phản kháng. Bọn chúng mặc cho thân thể đã sớm bị đập cho túi bụi, dù sức lực cùng tinh thần có phần kiệt quệ vẫn ráng dùng mạng đổi mạng, từng bước dịch quân về gần khe hở kia. Lúc này, Quý La, Giả Tông cùng Đậu Huân đã biến quân Hán thành một con thú điên liên tục vùng vẫy hòng mong thoát chết.
Đối diện với tình huống này, Khải Minh cùng mọi người đành phải tiếc nuối lắc đầu từ bỏ. Không phải họ không thể nuốt gọn đám này, xong tranh đấu cùng một con khốn thú cắn càn, độ tổn thất sẽ không hề nhỏ; ấy vậy mà ở đây lại có tới hai, ba đầu khốn thú, muốn diệt được chúng, quân Việt sợ cũng đi mất một, hai ngàn người. Trong khi đó cả Lĩnh Nam quân lẫn Lạng Sơn quân đều là lực lượng quan trọng nhất của tộc Việt. Bọn họ trang bị khó khăn, chiến lực, kinh nghiệm cùng lòng trung thành càng không dễ đào tạo. Hiện giờ một người trong họ bị loại khỏi vòng chiến là quân Việt mất đi một phần sức mạnh, tuyệt đối không thể nào coi thường. Suy đi tính lại, Khải Minh đành phải cắn răng cho quân sĩ tạm lánh mũi nhọn, để hai tên Hán tướng như muốn vỡ òa ôm nhau khóc nức nở, cúp đuôi lủi về quan ải mà thủ thỉ tỏ khổ. Đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa là tòa doanh trại khang trang của Giả Tông đã nghiễm nghiêm trở thành đại bản doanh tạm thời của Khải Minh.
“Quân sư, Bạch Hạc, mọi người.” Đào Kỳ, Phương Dung cùng Phương Nghĩa mặc cho quần áo đang bết lại vì máu tươi, khó chịu không thể tả vẫn hết sức sảng khoái hướng Khải Minh cùng dàn tướng lĩnh Lĩnh Nam quân chắp tay chào, trên mặt họ lộ rõ vẻ hài lòng không chút giả tạo.
Đào Kỳ cùng Phương Nghĩa thì thôi, dù sao người trước cũng đã đánh cùng Khải Minh một trận đoạn hậu oanh oanh liệt liệt khiến Mã Viện vừa mất tướng vừa mở rộng tầm mắt, người sau thì có một thời gian không hề nhỏ sinh hoạt trong Lĩnh Nam quân nên đã có mấy phần thấu hiểu nhánh quân này, nhưng với Phương Dung thì khác. Thông qua mấy tên tù binh, nàng mới hiểu rõ không phải Khải Minh tránh được mai phục của giặc, mà hoàn toàn bật ngược trận mai phục ấy. Tránh mai phục cùng phản mai phục, hai việc ấy tuy chỉ khác nhau có một chữ, xong độ khó hoàn toàn có thể coi như trên trời dưới biển, không thể đánh đồng. Chấp nhận bị người mai phục chẳng khác gì chấp nhận tham gia một ván cờ mà bản thân phải phơi bày gần như toàn bộ nước đi của mình, toàn bộ yếu điểm của mình ra cho người ta nghiên cứu, suy xét. Người ta đánh vào đâu, đánh lúc nào, khai thác điểm yếu ra sao là tùy vào người ta, quyền chủ động của mình gần như mất sạch. Đấy chính là hàng thực giá thực đặt bản thân vào cõi chết, muốn tìm đường sống? Không hề dễ như lời nói.
Không nói đến việc tướng thống soái có đủ quyết tâm để làm trò này hay không. Chỉ nói đến bản chất của trận mai phục đó là đánh cho địch bất ngờ trở tay không kịp, đánh cho địch tán loạn không cách nào để tướng tìm thấy lính, lính nghe được lệnh tướng để phối hợp đã có thể hiểu được muốn sống sót qua khỏi một trận mai phục khó khăn thế nào. Đơn cử, hãy nhìn vào lúc Giả Tông bị Khải Minh dụ ra ngoài kìa. Lúc đó dù quân Hán còn chưa hoàn toàn lọt vào mai phục nhưng chiến ý đã hoàn toàn nát bét. Cả tướng lẫn quân chẳng còn chiến tâm, hoàn toàn dựa theo bản năng muốn lập tức lùi ra sau rời khỏi chỗ nguy hiểm để đến nơi an toàn.
Muốn thành công phản mai phục không chỉ yêu cầu tâm lý của chủ tướng phải gan dạ, mà yêu cầu cả tính kỷ luật cùng ý chí của quân sĩ nữa. Nếu không, chủ tướng kêu gọi phản công, quân lính lại sớm đã bị đánh loạn xì ngầu thì phản công bằng niềm tin? Hơn nữa muốn phản công cũng không dễ, phải phá vỡ thế trận của địch, phải phát huy hơn trăm phần trăm khả năng của bản thân thì mới có thể hy vọng lật kèo được. Trăm ngàn điều khó, vậy mà Lĩnh Nam quân lại làm được. Không những như thế, Khải Minh còn tương kế tựu kế đập cho Giả Tông một trận nhớ đời.
“Tên nhóc này… đã nhanh chóng trưởng thành rồi.” Phương Dung mỉm cười nhận xét trong lòng.
“Thầy Kỳ, chị Dung, anh Nghĩa. Mọi người, vất vả rồi.” Nội và Khải Minh không dám chậm trễ vội vàng nhảy xuống ngựa hoàn lễ. Lần này hai cánh quân tinh nhuệ tuy chưa hề bàn bạc với nhau nhưng đã thực hiện một màn phối hợp cực kỳ đẹp mắt, vừa lừa giết Chương Thần lại hời hợt đến cùng cực gạt bỏ đi Giả Tông, dọn dẹp một mảng thông suốt từ đại doanh ở Cấm Khê đến tận đây.
Đợi mọi người chào hỏi xong, từ một bên có hai người cởi trần tự trói quỳ xuống dưới dập đầu kêu:
“Tội tướng Phùng Chí ( Tạ Thuần), ra mắt Thiên Mệnh, mong ngài trách tội.”
“Ồ?” Mọi người nghe hô không khỏi vừa ngạc nhiên, vừa cảnh giác nhìn về phía hai tên đang quỳ. Đào Kỳ càng trực tiếp lấn người lên che chắn Khải Minh, ánh mắt đanh lại dò hỏi:
“Nói, hai người các ngươi vì sao lại biết đến hai chữ Thiên Mệnh?”
“Nhà họ Tạ chúng tôi có mấy đời cùng Kẻ Khí làm bạn, đương nhiên có thể hiểu người được Kẻ Khí chọn làm chủ nhân phải là người như thế nào.” Tạ Thuần không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
“Nhà họ Tạ ai ai cũng biết điều này?” Nàng Quỳnh nhíu mày chất vấn.
“Đương nhiên là không. Chỉ có con cháu trực hệ như tôi mới biết được. Tạ Hàn Vũ cùng Tạ Chúng, không thể biết.” Tạ Thuần khẳng định.
“Họ Tạ có nguồn gốc sâu xa tận đời An Dương Vương, chủ dòng họ biết được việc này cũng không hề có gì lạ. Tạ Thuần nói như vậy, càng khẳng định hắn quả nhiên là kẻ được Tạ hầu tin tưởng giao trọng trách từ trước.” Phương Dung gật gù đồng tình. Rồi nàng tựa như một con báo săn lườm về phía Phùng Chí dò hỏi:
“Còn mày? Làm thế nào mà mày biết? Hạng người như mày chắc chắn không thể nào biết được chuyện này… Càng không thể chỉ dùng lý do chính nghĩa đơn giản phản Hán hàng Nam được. Nói mau, do đâu?”
Phùng Chí vẫn quỳ ở đó. Xong ánh mắt lại không hề chất chứa bất kỳ tia sợ hãi nào trước sự uy hiếp từ Phương Dung, cũng chẳng hề có một chút e dè, hối hận gì đối với những gì mình đã làm. Hắn im lặng quan sát Khải Minh rồi nhẹ nhàng đáp lời:
“Tôi, tôi là được nghe có người kể lại: dân Việt muốn tự do, cần có Vua, tôi đồng lòng. Vua là minh quân, tôi tức thiên mệnh.”
“Là ai? Mau nói rõ…” Quỳnh lại chất vấn, xong ngay lúc này bỗng có một bóng người nhỏ nhắn lướt qua mặt nàng, thân pháp nhanh đến độ cả nàng lẫn Phương Dung đang ở gần đó cũng không sao phản ứng kịp. Đợi Quỳnh định thần lại xem xét đã thấy cô bé Na vốn lúc nào cũng ở bên cạnh Nội đã sớm xà vào lòng Phùng Chí nức nở:
“Anh Chí. Anh Chí… Chị Nhung… Oa oa oa, chị Nhung… Oa oa oa…”
“Na…Na...” Phùng Chí cũng đã sớm lệ đẫm đầy mặt. Thái độ hiên ngang lúc nãy cũng đi đâu mất tiêu. Vai hắn run rẩy không ngớt, bàn tay muốn vươn ra ôm cô gái nhỏ trong lòng lại bị trói chặt chẳng thể cử động.
“Thế này…?” Mọi người chết lặng.
“Na, tên đó nguy hiểm lắm.” Nội hoảng hốt.
Choooangggg
“Hừ!” Khải Minh bước lên rút thanh đao bên hông một tên Lạc Vệ, chân không chút chần chờ tiến về phía hai người đang quỳ khóc bên dưới.
“Lạc Quân? Quân sư???”
Mọi người thoáng giật mình, xong không ai tiến ra can ngăn. Về tình, về lý, Khải Minh muốn chém chết Phùng Chí, trong mắt họ cũng là việc hoàn toàn đúng đắn. Đương nhiên, đúng hay sai cũng phụ thuộc vào mắt người nhìn. Nhân thấy hoàn cảnh xung quanh có chút đè nén, cô bé Na đang khóc liền bất ngờ quay lại, trố mắt nhìn Khải Minh mà hét to.
“A! Anh Minh, Anh làm gì???”
“Na, em tránh qua một bên.” Khải Minh lạnh lùng.
“Không, không. Anh tính làm gì? Hu hu, anh Minh anh không được hại anh Chí đâu. Hu hu.” Bé Na vốn đâu biết vì sao, chỉ cảm thấy Khải Minh mang theo đầy địch ý đối với Phùng Chí thì bật khóc nức nở.
“Na, em mau ra đây với chị.” Nội nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau đớn như có ngàn vạn mũi đao cắt xé. Nàng không đành lòng nhìn thấy Na lại bi thương như vậy liền bước vào toan dắt cô bé đi ra.
“Không, buông em ra, em van anh, em van chị. Chị Nhung chết rồi, đừng hại anh Chí, hu hu.” Bé Na giãy dụa khỏi vòng tay của Nội, sau đó cô tiếp tục chạy tới chắn đường Khải Minh van xin.
“Na, em tránh ra đi.” Phùng Chí nhẹ nhàng lắc đầu, thân thủ lách lên trước che cô gái nhỏ lại nói:
“Lạc quân, ta đã làm sai, ta biết. Dù ngài có xử quyết ta, ta cũng không nuối tiếc. Ta chỉ mong ngài hãy chăm nom tốt cho Na…” Phùng Chí quay đầu nhìn bé Na thổn thức:
“Ta có lỗi với chị nó, lại càng có lỗi với nó…”
“Muốn chăm nom tốt cho Na? Chính mày tự đi mà làm!”
Vút!! Roạt!!!!
“A!” Mọi người bất ngờ nhìn Khải Minh vung đao chặt đứt dây trói của Phùng Chí, trong khi tên quân sư lạnh lùng nói:
“Những gì mày gây nên ta đương nhiên không thể nào tha thứ. Chỉ là ta nghĩ đến bé Na đã mất người thân… Nên hôm nay tạm tha cho mày một mạng.” Nói đến đây hắn vứt thanh đao sang một bên rồi hờ hững bước ngang qua Phùng Chí trong khi lời vẫn tiếp tục gieo vào trong gió:
“Xong, mày đừng quên không có tao thì còn có Phạm Võ, còn có Mai Tam Lang, còn có nhiều người khác đang chờ mày để xử tội. Đừng có vội mừng. Hôm nay tao chỉ có thể cho mày một ngày ở bên Na, tuyệt không cứu mày ngày mai.” Nói xong Khải Minh cũng không lại bước vào doanh mà quay sang nhìn Ải Săn Giao đằng xa chiêm nghiệm. Đoạn, cậu như quên hẳn đi việc mình vừa làm, nhẹ nhàng hướng mọi người đề nghị:
“Các vị, tôi muốn đi xem địa hình quan ải một chút, được không?”
“Đúng, như thế rất tốt!” Phương Dung tán đồng. Nàng chẳng hề liếc qua Phùng Chí mà chỉ về một ngọn núi cao cách không xa quan ải nói:
“Chị đã đến đây vài lần nên cũng có chút hiểu biết. Chị nghĩ chúng ta nên leo lên ngọn núi kia để quan sát sẽ rõ hơn.”
“Hay lắm, vậy mời chị Dung dẫn đường.”
Khải Minh gặp Đông Châu đồng tình với việc mình muốn mọi người tạm bỏ qua cho Phùng Chí thì thở phào nhẹ nhõm. Nói sao đi nữa lúc nãy Khải Minh cũng có chút quá phận, nơi đây dù sao cũng còn Đào Kỳ, Phương Dung cả tuổi và địa vị đều hơn xa cậu. Ngay cả Nội, trên lý thuyết Khải Minh cũng không đủ phẩm cấp tách nàng sang một bên tự định đoạt. Vì thế dù cậu có tha mà mọi người không chịu thì hôm nay mạng của Phùng Chí cũng phải rơi tại đây.
“A, đúng!” Nội đương nhiên cũng không phải người quá ngây thơ nên sau một lúc liền phần nào hiểu ra vấn đề. Nàng đau lòng nhìn bé Na đang lấy nước mắt lau mặt mà giục:
“Chúng ta mau đi, việc quân quang trọng hơn.”
Phùng Chí vẫn giữ tư thế nửa quỳ dùng tay ôm bé Na đang nức nở vào lòng, ánh mắt có chút hoang mang nhìn theo bóng lưng Khải Minh cùng mọi người. Một lúc sau hắn cúi đầu dập đất hô to:
“Cảm… cảm ơn Lạc quân. Cảm ơn các vị...”
Tiếng hô của hắn vọng trong gió, mang nặng một cỗ bi thương, phẫn uất cùng hối hận tột độ nhanh chóng chạm vào lòng mấy người đi xa. Bọn Phương Nghĩa, Rắn Lục cùng Âu Mạn dù sao cũng là thanh niên nặng tình nghĩa không khỏi cảm thấy đồng cảm thở dài. Trong khi Nội mím môi day dứt mãi như muốn nói, lại như thôi.
Nàng Quỳnh nhìn bọn họ lắc đầu nói ngay:
“Tội của hắn, khó mà tha thứ nổi.”
Khải Minh nghe vậy cũng chỉ có thể đồng ý:
“Biết như thế vì sao lúc trước còn làm... chỉ là… ài, ai ngờ kẻ giúp chúng ta lại là hắn. Nếu là kẻ khác, tôi còn có thể tìm cách xin tha… Thật sự tôi có lỗi với Na.”
“Chuyện này cậu đã làm không tệ, không thể trách cậu được.” Phương Dung lắc đầu nói:
“Chuyện này đúng như cậu nói, hắn ra sao, phải do những người kia quyết định.”
“Ài…” Khải Minh lại thở dài, kéo theo tâm lý mọi người có chút nặng nề. Suốt một đường leo lên đỉnh núi, bọn họ đều giữ thái độ trầm mặt không ai nói một lời.
Ù ù uuuuu….
Cho đến khi những cơn gió lạnh lẽo lướt qua cơ thể họ, kéo họ ra khỏi mạch suy nghĩ, đoàn người mới nhận ra mình đã lên đến đỉnh núi tự bao giờ. Nàng Quỳnh bước lên hai, ba bước, tay vịn một gốc cây khô trong khi ánh mắt đang bám chặt vào từng thân ảnh vội vã vận chuyển dụng cụ thủ thành của giặc mà cất tiếng:
“Được rồi, việc của hắn tạm gác lại. Bây giờ chúng ta cần tập trung vào chính sự đã.”
“Đúng!” Mọi người cố gắng phấn chấn lại tinh thần, cùng đồng tình hô.
“Ải Săn Giao tuy là quan ải nhỏ nhưng độ hiểm trở không phải chuyện đùa.” Phương Dung là người đầu tiên mở lời:
“Nơi này rất hẹp, số quân có thể cùng một lúc tham chiến không quá ngàn, lại có vách núi cheo leo che đỡ. Muốn cường công nơi này, cái giá bỏ ra không thể nào nhỏ được.”
“Đúng như mình nói.” Đào Kỳ gật đầu, thân là một người vừa đích thân dẫn quân đột kích nơi này, Đào Kỳ đương nhiên có nhận thức hết sức sâu sắc. Chàng chỉ về phía tường ải phân tích:
“Bên dưới ải là bờ đất dốc, lại không có vật gì che chắn. Không chỉ không hỗ trợ bên công mà còn giúp đá, gỗ lăn từ trên tường thả xuống càng thêm uy lực. Hơn nữa do ở gần sông nên bờ dốc có nhiều đoạn bị rêu bám càng thêm trơn trượt khó trèo. Ải này vì thế nếu không dụng kế thì không thể nào tốc công được.” Đoạn chàng lại chỉ về phía bên trong ải, nơi có lẽ là chỗ nghỉ ngơi của mấy tên Hán tướng mà bổ sung:
“Hơn nữa trong ải còn có kẻ đầu óc không tệ. Hắn không chỉ phát giác được mưu kế dương đông kích tây của Chân mà còn giỏi khích lệ tướng sĩ. Lúc đó nếu không có hắn, tôi đã sớm nắm lấy ải này.”
“Đáng tiếc lúc nãy không thể nhân cơ hội chúng ra ngoài, một cử hốt trọn…” Rắn Lục nghe thế bấm tay than thở.
“Xin lỗi, do tôi…” Phương Nghĩa nghe thế tiu nghỉu hẳn.
“A, không phải lỗi do mày.” Âu Mạn liếc tên Rắn Lục như trách cứ rồi nói: “Quân nó đông như thế lại liều mạng vô cùng, tránh trâu vẫn hơn. Dù sao ai ngờ chúng lại không ở trong ải mà bay ra đây đánh nhau?”
“Bay???”
Trong lúc mọi người đang bàn tán, ánh mắt Khải Minh đã lóe lên từng tia sáng như những dòng điện cực nhỏ. Cậu không ngừng quan sát đỉnh núi này cùng tòa quan ải bên dưới, lại như đang tính toán khoảng cách giữa hai bên cùng hướng gió. Tay cậu nắm chặt nửa như muốn quyết tâm, nửa như không.
“Lạc quân, các vị.” Đang lúc Khải Minh muốn cất lời thì tiếng của Hoẵng lại vang lên hết sức gấp gáp:
“Mọi người, lúc nãy chúng tôi tiến hành thu dọn thư từ còn sót lại trong doanh trướng của Giả Tông đã phát hiện thứ này.” Vừa nói cậu vừa dâng lên một cuộn giấy da dê mỏng.
“Tôi xem nào.” Phương Dung không hề ngần ngại bước lên nhận lấy cuốn da dê, mở ra xem, chỉ thấy nội dung bên trong đơn giản có mấy chữ:
《Tìm cách dẫn dụ chủ lực giặc ra ngoài, cố thủ quan ải, đợi đại quân xuôi xuống tiền hậu giáp kích.》
“Đây là? Nguy rồi, quân Hán muốn điệu hổ ly sơn. Chúng tính công kích đại doanh của ta.” Phương Dung không hỗ là túi khôn trong quân, nàng chỉ vừa đọc sơ qua đã phần nào đoán được ý đồ của chúng nên vội vàng hô lên.
“Thật như vậy?” Đào Kỳ cũng ngạc nhiên cầm lấy cuộn giấy. Sau khi cuộn giấy da truyền tay hết tất cả mọi người, Quỳnh nhíu mày cất tiếng:
“Nếu như vậy việc chúng ta xuất trận bỗng dưng không mưu mà hợp với ý đồ của chúng. Có khi nào có kẻ cố tình…” nói đến đây nàng thoáng liếc lại phía dưới núi.
“Không hẳn.” Sáng bác bỏ: “Tôi đã cho người tra hỏi kỹ đám tù binh, từ khi quân Hán lập trại đến giờ không có ai khác ngoài Giả Tông tiến vào trong tòa doanh trướng này. Hắn? chẳng qua là trùng hợp.”
“Cũng thật quá khéo…” Quỳnh lắc đầu, trong lòng nàng vẫn chẳng thể nào tin tưởng nổi bọn bán nước.
“Như vậy bây giờ ở đại doanh chắc chắn đang bị tấn công rồi.” Nội cắn răng. Tinh nhuệ ra hết, tòa doanh trại ở Cấm Khê tuy to lớn nhưng lại cất giấu không đếm hết nguy cơ. Lúc này quân Hán nếu dám mãnh công, quân Nam quả thực chẳng còn nhiều biện pháp chống trả.
“Không hạ Ải Săn Giao, quân ta sẽ tựa như vũng nước đọng không thể thoát thân. Còn nếu không quay về, e đại doanh khó lòng chống đỡ.” Phương Dung khó xử nói:
“Chỗ nào cũng cần quân lính, mà quân số của chúng ta lại quá thiếu thốn.”
“Mọi người chớ lo, tôi có cách này. Tin rằng tối nay có thể không tốn bao nhiêu công sức vẫn hạ được quan ải.” Khải Minh bất ngờ chém đinh chặt sắt nói:
“Lúc này chỉ cần tập trung cứu viện cho đại doanh là ổn.”
“Thật vậy?” Đào Kỳ nhìn Khải Minh thốt lên. Nên biết tòa quan ải này không phải hạng xoàng, ngay cả là chàng dẫn quân cũng không tài nào dám vỗ ngực tự tin trong đêm chiếm nó nổi. Gặp Khải Minh nghiêm túc gật đầu, Đào Kỳ mới thở phào:
“Tốt, như vậy bây giờ quan trọng là làm sao ứng phó với đại doanh… Việc hồi quân cứu viện, hay là cứ giao cho tôi đi!”
“Khoan đã!” Đúng lúc này Phùng Chí, dưới sự giám sát của mấy tên Lĩnh Nam quân cũng leo lên châp tay nói:
“Ải Săn Giao hiểm hóc lạ thường. Không có Chấn Bắc tướng ở lại chấn nhiếp sẽ dễ gây ra biến cố không đáng… Nếu mọi người tin tưởng, xin hãy giao việc hồi doanh cho tôi.”
Quân Việt phải dụ dỗ lừa gạt quân Hán, lại ở thế thua thiệt về quân số nên thực ra vòng vây của họ cũng không phải quá dày đặc. Ngoài trừ số đông tinh nhuệ không ngừng tiếp cận muốn xé nát hàng ngũ giặc, còn lại đa số ở vòng ngoài chỉ có một ít tên lính điên cuồng vũ lộng cờ xí làm nghi trận mà thôi. Do đó việc Đậu Huân bất chấp nguy hiểm dẫn quân rời đi quan ải chắc chắn để đánh vào sau lưng Đào Kỳ không chỉ gây tổn thất không nhỏ cho Lạng Sơn quân, mà còn trực tiếp kéo về cho Giả Tông một mạng. Mặc dù Phương Nghĩa đã anh dũng vô cùng đích thân xốc quân đi đánh chặn, nhưng có lẽ hai tên Đậu Huân, Quý La đã ý thức rất rõ nếu như không cứu nổi Giả Tông thì hai tên bọn hắn cũng phải sớm dâng đầu theo sau, vì thế chúng quyết tâm trổ hết tài nghệ, liều mạng vô cùng.
Trên tường ải Quý La không ngừng dùng cờ lệnh để chỉ điểm sơ hở, dưới chiến trường Đậu Huân lại đột nhiên thể hiện phủ pháp tuyệt luân của mình. Thế phủ vừa mạnh, vừa trầm lại không ngờ có thể bất phân thắng bại với Phương Nghĩa, hơn nữa hắn còn đủ lực chỉ huy quân sĩ cường công vào điểm yếu quân Việt theo hướng dẫn của Quý La nên chẳng mất bao lâu đã có thể móc ra một chỗ thủng nhỏ. Bên đầu bên kia, Giả Tông nhìn thấy ánh sáng hy vọng nên cũng nhanh chóng kêu gọi quân sĩ, liều mạng phản kháng. Bọn chúng mặc cho thân thể đã sớm bị đập cho túi bụi, dù sức lực cùng tinh thần có phần kiệt quệ vẫn ráng dùng mạng đổi mạng, từng bước dịch quân về gần khe hở kia. Lúc này, Quý La, Giả Tông cùng Đậu Huân đã biến quân Hán thành một con thú điên liên tục vùng vẫy hòng mong thoát chết.
Đối diện với tình huống này, Khải Minh cùng mọi người đành phải tiếc nuối lắc đầu từ bỏ. Không phải họ không thể nuốt gọn đám này, xong tranh đấu cùng một con khốn thú cắn càn, độ tổn thất sẽ không hề nhỏ; ấy vậy mà ở đây lại có tới hai, ba đầu khốn thú, muốn diệt được chúng, quân Việt sợ cũng đi mất một, hai ngàn người. Trong khi đó cả Lĩnh Nam quân lẫn Lạng Sơn quân đều là lực lượng quan trọng nhất của tộc Việt. Bọn họ trang bị khó khăn, chiến lực, kinh nghiệm cùng lòng trung thành càng không dễ đào tạo. Hiện giờ một người trong họ bị loại khỏi vòng chiến là quân Việt mất đi một phần sức mạnh, tuyệt đối không thể nào coi thường. Suy đi tính lại, Khải Minh đành phải cắn răng cho quân sĩ tạm lánh mũi nhọn, để hai tên Hán tướng như muốn vỡ òa ôm nhau khóc nức nở, cúp đuôi lủi về quan ải mà thủ thỉ tỏ khổ. Đương nhiên, điều đó cũng có nghĩa là tòa doanh trại khang trang của Giả Tông đã nghiễm nghiêm trở thành đại bản doanh tạm thời của Khải Minh.
“Quân sư, Bạch Hạc, mọi người.” Đào Kỳ, Phương Dung cùng Phương Nghĩa mặc cho quần áo đang bết lại vì máu tươi, khó chịu không thể tả vẫn hết sức sảng khoái hướng Khải Minh cùng dàn tướng lĩnh Lĩnh Nam quân chắp tay chào, trên mặt họ lộ rõ vẻ hài lòng không chút giả tạo.
Đào Kỳ cùng Phương Nghĩa thì thôi, dù sao người trước cũng đã đánh cùng Khải Minh một trận đoạn hậu oanh oanh liệt liệt khiến Mã Viện vừa mất tướng vừa mở rộng tầm mắt, người sau thì có một thời gian không hề nhỏ sinh hoạt trong Lĩnh Nam quân nên đã có mấy phần thấu hiểu nhánh quân này, nhưng với Phương Dung thì khác. Thông qua mấy tên tù binh, nàng mới hiểu rõ không phải Khải Minh tránh được mai phục của giặc, mà hoàn toàn bật ngược trận mai phục ấy. Tránh mai phục cùng phản mai phục, hai việc ấy tuy chỉ khác nhau có một chữ, xong độ khó hoàn toàn có thể coi như trên trời dưới biển, không thể đánh đồng. Chấp nhận bị người mai phục chẳng khác gì chấp nhận tham gia một ván cờ mà bản thân phải phơi bày gần như toàn bộ nước đi của mình, toàn bộ yếu điểm của mình ra cho người ta nghiên cứu, suy xét. Người ta đánh vào đâu, đánh lúc nào, khai thác điểm yếu ra sao là tùy vào người ta, quyền chủ động của mình gần như mất sạch. Đấy chính là hàng thực giá thực đặt bản thân vào cõi chết, muốn tìm đường sống? Không hề dễ như lời nói.
Không nói đến việc tướng thống soái có đủ quyết tâm để làm trò này hay không. Chỉ nói đến bản chất của trận mai phục đó là đánh cho địch bất ngờ trở tay không kịp, đánh cho địch tán loạn không cách nào để tướng tìm thấy lính, lính nghe được lệnh tướng để phối hợp đã có thể hiểu được muốn sống sót qua khỏi một trận mai phục khó khăn thế nào. Đơn cử, hãy nhìn vào lúc Giả Tông bị Khải Minh dụ ra ngoài kìa. Lúc đó dù quân Hán còn chưa hoàn toàn lọt vào mai phục nhưng chiến ý đã hoàn toàn nát bét. Cả tướng lẫn quân chẳng còn chiến tâm, hoàn toàn dựa theo bản năng muốn lập tức lùi ra sau rời khỏi chỗ nguy hiểm để đến nơi an toàn.
Muốn thành công phản mai phục không chỉ yêu cầu tâm lý của chủ tướng phải gan dạ, mà yêu cầu cả tính kỷ luật cùng ý chí của quân sĩ nữa. Nếu không, chủ tướng kêu gọi phản công, quân lính lại sớm đã bị đánh loạn xì ngầu thì phản công bằng niềm tin? Hơn nữa muốn phản công cũng không dễ, phải phá vỡ thế trận của địch, phải phát huy hơn trăm phần trăm khả năng của bản thân thì mới có thể hy vọng lật kèo được. Trăm ngàn điều khó, vậy mà Lĩnh Nam quân lại làm được. Không những như thế, Khải Minh còn tương kế tựu kế đập cho Giả Tông một trận nhớ đời.
“Tên nhóc này… đã nhanh chóng trưởng thành rồi.” Phương Dung mỉm cười nhận xét trong lòng.
“Thầy Kỳ, chị Dung, anh Nghĩa. Mọi người, vất vả rồi.” Nội và Khải Minh không dám chậm trễ vội vàng nhảy xuống ngựa hoàn lễ. Lần này hai cánh quân tinh nhuệ tuy chưa hề bàn bạc với nhau nhưng đã thực hiện một màn phối hợp cực kỳ đẹp mắt, vừa lừa giết Chương Thần lại hời hợt đến cùng cực gạt bỏ đi Giả Tông, dọn dẹp một mảng thông suốt từ đại doanh ở Cấm Khê đến tận đây.
Đợi mọi người chào hỏi xong, từ một bên có hai người cởi trần tự trói quỳ xuống dưới dập đầu kêu:
“Tội tướng Phùng Chí ( Tạ Thuần), ra mắt Thiên Mệnh, mong ngài trách tội.”
“Ồ?” Mọi người nghe hô không khỏi vừa ngạc nhiên, vừa cảnh giác nhìn về phía hai tên đang quỳ. Đào Kỳ càng trực tiếp lấn người lên che chắn Khải Minh, ánh mắt đanh lại dò hỏi:
“Nói, hai người các ngươi vì sao lại biết đến hai chữ Thiên Mệnh?”
“Nhà họ Tạ chúng tôi có mấy đời cùng Kẻ Khí làm bạn, đương nhiên có thể hiểu người được Kẻ Khí chọn làm chủ nhân phải là người như thế nào.” Tạ Thuần không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
“Nhà họ Tạ ai ai cũng biết điều này?” Nàng Quỳnh nhíu mày chất vấn.
“Đương nhiên là không. Chỉ có con cháu trực hệ như tôi mới biết được. Tạ Hàn Vũ cùng Tạ Chúng, không thể biết.” Tạ Thuần khẳng định.
“Họ Tạ có nguồn gốc sâu xa tận đời An Dương Vương, chủ dòng họ biết được việc này cũng không hề có gì lạ. Tạ Thuần nói như vậy, càng khẳng định hắn quả nhiên là kẻ được Tạ hầu tin tưởng giao trọng trách từ trước.” Phương Dung gật gù đồng tình. Rồi nàng tựa như một con báo săn lườm về phía Phùng Chí dò hỏi:
“Còn mày? Làm thế nào mà mày biết? Hạng người như mày chắc chắn không thể nào biết được chuyện này… Càng không thể chỉ dùng lý do chính nghĩa đơn giản phản Hán hàng Nam được. Nói mau, do đâu?”
Phùng Chí vẫn quỳ ở đó. Xong ánh mắt lại không hề chất chứa bất kỳ tia sợ hãi nào trước sự uy hiếp từ Phương Dung, cũng chẳng hề có một chút e dè, hối hận gì đối với những gì mình đã làm. Hắn im lặng quan sát Khải Minh rồi nhẹ nhàng đáp lời:
“Tôi, tôi là được nghe có người kể lại: dân Việt muốn tự do, cần có Vua, tôi đồng lòng. Vua là minh quân, tôi tức thiên mệnh.”
“Là ai? Mau nói rõ…” Quỳnh lại chất vấn, xong ngay lúc này bỗng có một bóng người nhỏ nhắn lướt qua mặt nàng, thân pháp nhanh đến độ cả nàng lẫn Phương Dung đang ở gần đó cũng không sao phản ứng kịp. Đợi Quỳnh định thần lại xem xét đã thấy cô bé Na vốn lúc nào cũng ở bên cạnh Nội đã sớm xà vào lòng Phùng Chí nức nở:
“Anh Chí. Anh Chí… Chị Nhung… Oa oa oa, chị Nhung… Oa oa oa…”
“Na…Na...” Phùng Chí cũng đã sớm lệ đẫm đầy mặt. Thái độ hiên ngang lúc nãy cũng đi đâu mất tiêu. Vai hắn run rẩy không ngớt, bàn tay muốn vươn ra ôm cô gái nhỏ trong lòng lại bị trói chặt chẳng thể cử động.
“Thế này…?” Mọi người chết lặng.
“Na, tên đó nguy hiểm lắm.” Nội hoảng hốt.
Choooangggg
“Hừ!” Khải Minh bước lên rút thanh đao bên hông một tên Lạc Vệ, chân không chút chần chờ tiến về phía hai người đang quỳ khóc bên dưới.
“Lạc Quân? Quân sư???”
Mọi người thoáng giật mình, xong không ai tiến ra can ngăn. Về tình, về lý, Khải Minh muốn chém chết Phùng Chí, trong mắt họ cũng là việc hoàn toàn đúng đắn. Đương nhiên, đúng hay sai cũng phụ thuộc vào mắt người nhìn. Nhân thấy hoàn cảnh xung quanh có chút đè nén, cô bé Na đang khóc liền bất ngờ quay lại, trố mắt nhìn Khải Minh mà hét to.
“A! Anh Minh, Anh làm gì???”
“Na, em tránh qua một bên.” Khải Minh lạnh lùng.
“Không, không. Anh tính làm gì? Hu hu, anh Minh anh không được hại anh Chí đâu. Hu hu.” Bé Na vốn đâu biết vì sao, chỉ cảm thấy Khải Minh mang theo đầy địch ý đối với Phùng Chí thì bật khóc nức nở.
“Na, em mau ra đây với chị.” Nội nhìn thấy cảnh này, trong lòng đau đớn như có ngàn vạn mũi đao cắt xé. Nàng không đành lòng nhìn thấy Na lại bi thương như vậy liền bước vào toan dắt cô bé đi ra.
“Không, buông em ra, em van anh, em van chị. Chị Nhung chết rồi, đừng hại anh Chí, hu hu.” Bé Na giãy dụa khỏi vòng tay của Nội, sau đó cô tiếp tục chạy tới chắn đường Khải Minh van xin.
“Na, em tránh ra đi.” Phùng Chí nhẹ nhàng lắc đầu, thân thủ lách lên trước che cô gái nhỏ lại nói:
“Lạc quân, ta đã làm sai, ta biết. Dù ngài có xử quyết ta, ta cũng không nuối tiếc. Ta chỉ mong ngài hãy chăm nom tốt cho Na…” Phùng Chí quay đầu nhìn bé Na thổn thức:
“Ta có lỗi với chị nó, lại càng có lỗi với nó…”
“Muốn chăm nom tốt cho Na? Chính mày tự đi mà làm!”
Vút!! Roạt!!!!
“A!” Mọi người bất ngờ nhìn Khải Minh vung đao chặt đứt dây trói của Phùng Chí, trong khi tên quân sư lạnh lùng nói:
“Những gì mày gây nên ta đương nhiên không thể nào tha thứ. Chỉ là ta nghĩ đến bé Na đã mất người thân… Nên hôm nay tạm tha cho mày một mạng.” Nói đến đây hắn vứt thanh đao sang một bên rồi hờ hững bước ngang qua Phùng Chí trong khi lời vẫn tiếp tục gieo vào trong gió:
“Xong, mày đừng quên không có tao thì còn có Phạm Võ, còn có Mai Tam Lang, còn có nhiều người khác đang chờ mày để xử tội. Đừng có vội mừng. Hôm nay tao chỉ có thể cho mày một ngày ở bên Na, tuyệt không cứu mày ngày mai.” Nói xong Khải Minh cũng không lại bước vào doanh mà quay sang nhìn Ải Săn Giao đằng xa chiêm nghiệm. Đoạn, cậu như quên hẳn đi việc mình vừa làm, nhẹ nhàng hướng mọi người đề nghị:
“Các vị, tôi muốn đi xem địa hình quan ải một chút, được không?”
“Đúng, như thế rất tốt!” Phương Dung tán đồng. Nàng chẳng hề liếc qua Phùng Chí mà chỉ về một ngọn núi cao cách không xa quan ải nói:
“Chị đã đến đây vài lần nên cũng có chút hiểu biết. Chị nghĩ chúng ta nên leo lên ngọn núi kia để quan sát sẽ rõ hơn.”
“Hay lắm, vậy mời chị Dung dẫn đường.”
Khải Minh gặp Đông Châu đồng tình với việc mình muốn mọi người tạm bỏ qua cho Phùng Chí thì thở phào nhẹ nhõm. Nói sao đi nữa lúc nãy Khải Minh cũng có chút quá phận, nơi đây dù sao cũng còn Đào Kỳ, Phương Dung cả tuổi và địa vị đều hơn xa cậu. Ngay cả Nội, trên lý thuyết Khải Minh cũng không đủ phẩm cấp tách nàng sang một bên tự định đoạt. Vì thế dù cậu có tha mà mọi người không chịu thì hôm nay mạng của Phùng Chí cũng phải rơi tại đây.
“A, đúng!” Nội đương nhiên cũng không phải người quá ngây thơ nên sau một lúc liền phần nào hiểu ra vấn đề. Nàng đau lòng nhìn bé Na đang lấy nước mắt lau mặt mà giục:
“Chúng ta mau đi, việc quân quang trọng hơn.”
Phùng Chí vẫn giữ tư thế nửa quỳ dùng tay ôm bé Na đang nức nở vào lòng, ánh mắt có chút hoang mang nhìn theo bóng lưng Khải Minh cùng mọi người. Một lúc sau hắn cúi đầu dập đất hô to:
“Cảm… cảm ơn Lạc quân. Cảm ơn các vị...”
Tiếng hô của hắn vọng trong gió, mang nặng một cỗ bi thương, phẫn uất cùng hối hận tột độ nhanh chóng chạm vào lòng mấy người đi xa. Bọn Phương Nghĩa, Rắn Lục cùng Âu Mạn dù sao cũng là thanh niên nặng tình nghĩa không khỏi cảm thấy đồng cảm thở dài. Trong khi Nội mím môi day dứt mãi như muốn nói, lại như thôi.
Nàng Quỳnh nhìn bọn họ lắc đầu nói ngay:
“Tội của hắn, khó mà tha thứ nổi.”
Khải Minh nghe vậy cũng chỉ có thể đồng ý:
“Biết như thế vì sao lúc trước còn làm... chỉ là… ài, ai ngờ kẻ giúp chúng ta lại là hắn. Nếu là kẻ khác, tôi còn có thể tìm cách xin tha… Thật sự tôi có lỗi với Na.”
“Chuyện này cậu đã làm không tệ, không thể trách cậu được.” Phương Dung lắc đầu nói:
“Chuyện này đúng như cậu nói, hắn ra sao, phải do những người kia quyết định.”
“Ài…” Khải Minh lại thở dài, kéo theo tâm lý mọi người có chút nặng nề. Suốt một đường leo lên đỉnh núi, bọn họ đều giữ thái độ trầm mặt không ai nói một lời.
Ù ù uuuuu….
Cho đến khi những cơn gió lạnh lẽo lướt qua cơ thể họ, kéo họ ra khỏi mạch suy nghĩ, đoàn người mới nhận ra mình đã lên đến đỉnh núi tự bao giờ. Nàng Quỳnh bước lên hai, ba bước, tay vịn một gốc cây khô trong khi ánh mắt đang bám chặt vào từng thân ảnh vội vã vận chuyển dụng cụ thủ thành của giặc mà cất tiếng:
“Được rồi, việc của hắn tạm gác lại. Bây giờ chúng ta cần tập trung vào chính sự đã.”
“Đúng!” Mọi người cố gắng phấn chấn lại tinh thần, cùng đồng tình hô.
“Ải Săn Giao tuy là quan ải nhỏ nhưng độ hiểm trở không phải chuyện đùa.” Phương Dung là người đầu tiên mở lời:
“Nơi này rất hẹp, số quân có thể cùng một lúc tham chiến không quá ngàn, lại có vách núi cheo leo che đỡ. Muốn cường công nơi này, cái giá bỏ ra không thể nào nhỏ được.”
“Đúng như mình nói.” Đào Kỳ gật đầu, thân là một người vừa đích thân dẫn quân đột kích nơi này, Đào Kỳ đương nhiên có nhận thức hết sức sâu sắc. Chàng chỉ về phía tường ải phân tích:
“Bên dưới ải là bờ đất dốc, lại không có vật gì che chắn. Không chỉ không hỗ trợ bên công mà còn giúp đá, gỗ lăn từ trên tường thả xuống càng thêm uy lực. Hơn nữa do ở gần sông nên bờ dốc có nhiều đoạn bị rêu bám càng thêm trơn trượt khó trèo. Ải này vì thế nếu không dụng kế thì không thể nào tốc công được.” Đoạn chàng lại chỉ về phía bên trong ải, nơi có lẽ là chỗ nghỉ ngơi của mấy tên Hán tướng mà bổ sung:
“Hơn nữa trong ải còn có kẻ đầu óc không tệ. Hắn không chỉ phát giác được mưu kế dương đông kích tây của Chân mà còn giỏi khích lệ tướng sĩ. Lúc đó nếu không có hắn, tôi đã sớm nắm lấy ải này.”
“Đáng tiếc lúc nãy không thể nhân cơ hội chúng ra ngoài, một cử hốt trọn…” Rắn Lục nghe thế bấm tay than thở.
“Xin lỗi, do tôi…” Phương Nghĩa nghe thế tiu nghỉu hẳn.
“A, không phải lỗi do mày.” Âu Mạn liếc tên Rắn Lục như trách cứ rồi nói: “Quân nó đông như thế lại liều mạng vô cùng, tránh trâu vẫn hơn. Dù sao ai ngờ chúng lại không ở trong ải mà bay ra đây đánh nhau?”
“Bay???”
Trong lúc mọi người đang bàn tán, ánh mắt Khải Minh đã lóe lên từng tia sáng như những dòng điện cực nhỏ. Cậu không ngừng quan sát đỉnh núi này cùng tòa quan ải bên dưới, lại như đang tính toán khoảng cách giữa hai bên cùng hướng gió. Tay cậu nắm chặt nửa như muốn quyết tâm, nửa như không.
“Lạc quân, các vị.” Đang lúc Khải Minh muốn cất lời thì tiếng của Hoẵng lại vang lên hết sức gấp gáp:
“Mọi người, lúc nãy chúng tôi tiến hành thu dọn thư từ còn sót lại trong doanh trướng của Giả Tông đã phát hiện thứ này.” Vừa nói cậu vừa dâng lên một cuộn giấy da dê mỏng.
“Tôi xem nào.” Phương Dung không hề ngần ngại bước lên nhận lấy cuốn da dê, mở ra xem, chỉ thấy nội dung bên trong đơn giản có mấy chữ:
《Tìm cách dẫn dụ chủ lực giặc ra ngoài, cố thủ quan ải, đợi đại quân xuôi xuống tiền hậu giáp kích.》
“Đây là? Nguy rồi, quân Hán muốn điệu hổ ly sơn. Chúng tính công kích đại doanh của ta.” Phương Dung không hỗ là túi khôn trong quân, nàng chỉ vừa đọc sơ qua đã phần nào đoán được ý đồ của chúng nên vội vàng hô lên.
“Thật như vậy?” Đào Kỳ cũng ngạc nhiên cầm lấy cuộn giấy. Sau khi cuộn giấy da truyền tay hết tất cả mọi người, Quỳnh nhíu mày cất tiếng:
“Nếu như vậy việc chúng ta xuất trận bỗng dưng không mưu mà hợp với ý đồ của chúng. Có khi nào có kẻ cố tình…” nói đến đây nàng thoáng liếc lại phía dưới núi.
“Không hẳn.” Sáng bác bỏ: “Tôi đã cho người tra hỏi kỹ đám tù binh, từ khi quân Hán lập trại đến giờ không có ai khác ngoài Giả Tông tiến vào trong tòa doanh trướng này. Hắn? chẳng qua là trùng hợp.”
“Cũng thật quá khéo…” Quỳnh lắc đầu, trong lòng nàng vẫn chẳng thể nào tin tưởng nổi bọn bán nước.
“Như vậy bây giờ ở đại doanh chắc chắn đang bị tấn công rồi.” Nội cắn răng. Tinh nhuệ ra hết, tòa doanh trại ở Cấm Khê tuy to lớn nhưng lại cất giấu không đếm hết nguy cơ. Lúc này quân Hán nếu dám mãnh công, quân Nam quả thực chẳng còn nhiều biện pháp chống trả.
“Không hạ Ải Săn Giao, quân ta sẽ tựa như vũng nước đọng không thể thoát thân. Còn nếu không quay về, e đại doanh khó lòng chống đỡ.” Phương Dung khó xử nói:
“Chỗ nào cũng cần quân lính, mà quân số của chúng ta lại quá thiếu thốn.”
“Mọi người chớ lo, tôi có cách này. Tin rằng tối nay có thể không tốn bao nhiêu công sức vẫn hạ được quan ải.” Khải Minh bất ngờ chém đinh chặt sắt nói:
“Lúc này chỉ cần tập trung cứu viện cho đại doanh là ổn.”
“Thật vậy?” Đào Kỳ nhìn Khải Minh thốt lên. Nên biết tòa quan ải này không phải hạng xoàng, ngay cả là chàng dẫn quân cũng không tài nào dám vỗ ngực tự tin trong đêm chiếm nó nổi. Gặp Khải Minh nghiêm túc gật đầu, Đào Kỳ mới thở phào:
“Tốt, như vậy bây giờ quan trọng là làm sao ứng phó với đại doanh… Việc hồi quân cứu viện, hay là cứ giao cho tôi đi!”
“Khoan đã!” Đúng lúc này Phùng Chí, dưới sự giám sát của mấy tên Lĩnh Nam quân cũng leo lên châp tay nói:
“Ải Săn Giao hiểm hóc lạ thường. Không có Chấn Bắc tướng ở lại chấn nhiếp sẽ dễ gây ra biến cố không đáng… Nếu mọi người tin tưởng, xin hãy giao việc hồi doanh cho tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook