Tôn Lượng lười biếng dựa vào ghế sô pha: “Biết ngay là nhóc thích mấy thể loại thần thần quái quái này mà”

Triển Hành lấy một điếu thuốc trong lọ thủy tinh ra, Hoắc Hổ vội lục lọi trong túi tây trang, Tôn Lượng khoát tay ý bảo không cần, thuận tay lấy cái bật lửa cho Triển Hành châm, xong ném bật lửa lên bàn.

“Thức tàng là gì?” Tôn Lượng hỏi.

Viện trưởng rất thức thời: “Triển thiếu gia xuất thân từ gia đình giỏi giang, hay mời thiếu gia nói đi”

Triển Hành giải thích: “ ‘Thức tàng’ là một loại ‘phục tàng’, thuộc về một kiểu hoạt động của Phật giáo Tạng truyền, Phật giáo Tạng truyền chia làm Hiển tông và Mật tông, phục tàng trong Hiển tông thường dùng làm nghi thức, còn ở Mật tông thì là hành vi xác thực”

“Thời kỳ đầu giáo đồ Bổn giáo và giáo đồ Tạng truyền đã trải qua rất nhiều lần diệt trừ đẫm máu…” Triển Hành nói: “Trên lịch sử thì tôn giáo nào cũng từng xuất hiện tình huống này, Phật giáo Tạng truyền cũng không ngoại lệ. Vài nhà cầm quyền nào đó sẽ trấn áp vận động của tôn giáo, hỏa thiêu tượng phật, phá hủy miếu thờ, vào những lúc đó, các tăng nhân sẽ khởi động nghi thức thần bí ‘phục tàng’ trong truyền thuyết”

Viện trưởng gật đầu bổ sung: “Đúng vậy, theo lịch sử thì vương quốc Cổ Cách trước và sau khi thiết lập đã trải qua thời kỳ rỗng tuếch gần một trăm năm, cả giai đoạn lịch sử bị một đao chém đứt, chia làm tiền Hoằng kỳ và hậu Hoằng kỳ”

“Đối với Phật giáo mà nói thì đó là những năm tháng vô cùng tăm tối, nghi thức phục tàng hùng vĩ nhất từ trước đến nay tức khắc được phát sinh ngay thời kỳ diệt Phật”

Tôn Lượng: “Có tác dụng gì?”

Triển Hành nghiêm túc nói: “Phục tàng phân làm thư tàng, thánh vật tàng và thức tàng, chính là cái mà mới vừa rồi viện trưởng đại nhân…”

“Tôi họ Lý” Viện trưởng khiêm tốn nói: “Hai từ đại nhân thật không dám nhận”

Triển Hành: “…Lý viện trưởng nhắc tới, thư tàng trong đó là kinh văn, thánh vật tàng là pháp khí Mật tông, những thứ này đều có dấu vết để lần theo; nhưng ‘Thức tàng’ lại rất kỳ quái, nó là một loại tinh thần truyền thừa. Là chú ngữ hay truyền thuyết nào đấy, thậm chí là gì gì đó…Khi gặp phải tai nạn, không cách nào bảo tồn được nữa, dưới lực lượng của thần linh, nó bèn được ẩn giấu sâu trong ý thức của con người, trong phù văn, thậm chí là trong hư không. Đợi đến khi tai nạn qua đi, nó lại mượn sức mạnh siêu nhiên để khởi động, khiến những lực lượng linh hồn này quay về”

“Thậm chí là cái gì?” Hoắc Hổ cúi đầu nhìn chằm chằm Triển Hành.

Triển Hành hơi ngạc nhiên, Lý viện trưởng có chút không vui, mắng: “Ngài Hoắc, hình như hôm nay ngài nói hơi nhiều thì phải”

Triển Hành vội bảo không sao, nói tiếp: “Thậm chí là linh hồn Phật, Mật tông tin vào luân hồi chuyển thế, mỗi đời Phật sống và đại Lạt ma đều sẽ chuyển thế, kỳ thực chuyển tới chuyển lui, chẳng lẽ họ đều là cùng một người? Việc này quá khó tưởng tượng. Nơi của ‘Thức tàng’ không chỉ chôn giấu bảo tàng thôi, thỉnh thoảng còn chôn giấu ý thức con người, thậm chí là linh hồn nữa. Anh có thể tưởng tượng rằng có một cái rương báu_____nói ví dụ như hộp Pandora đi, sau khi mở ra thì sẽ có rất nhiều linh hồn bay ra ngoài, tìm thân thể mới để tiến hành chuyển thế. Cái rương báu này chính là ‘Thức tàng’.”

Hoắc Hổ lại hỏi: “Cậu tin mấy chuyện này sao?”

Triển Hành dở khóc dở cười, đáp: “Ờ…Tôi không tin mấy, cho tới nay vẫn chưa từng thấy qua” Trong lòng cậu hết sức nghi hoặc, thoạt nhìn dường như Hoắc Hổ và Lý viện trưởng cùng nhau tới đây, nhưng xét lời lẽ thì không giống bạn đồng hành cho lắm.

Viện trưởng phát hiện ra nghi hoặc của Triển Hành, lập tức nói: “Vị Hoắc Hổ tiên sinh này cũng là một trong những nhà tài trợ của chúng tôi”

Tôn Lượng hỏi: “Cậu biết đánh Hoắc gia quyền không?”

Hoắc Hổ khẽ gật đầu, không sản sinh ra bất kỳ hứng thú nào với Tôn Lượng, Triển Hành cứ cảm thấy ánh mắt đằng sau lớp kính râm của Hoắc Hổ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình.

Triển Hành hỏi: “Hoắc gia quyền là gì? Hoắc Nguyên Giáp?”

Tôn Lượng trào phúng cười cười: “Còn sớm hơn cả Hoắc Nguyên Giáp ấy chứ, Hoắc Quang”

Triển Hành ngắm nghía Hoắc Hổ, người sau chẳng ừ hử gì.

“Thôi vầy đi” Tôn Lượng nói: “Cháu trai tôi phải ăn điểm tâm rồi, ngày mai kêu thư ký sửa sang lại bản báo cáo, nghiên cứu xem khoản tiền vốn này là bao nhiêu…”

Triển Hành: “Cậu hai_____!”

Tôn Lượng: “Không được_____!”

Triển Hành nhảy dựng lên vồ Tôn Lượng ngã trên sô pha.

“Cho con đi cho con đi_____Con muốn đi Tây Tạng_____ô oa_____”

“Tuyệt đối không được! Đêm qua lão tử còn nói với ba mi rằng qua Giáng sinh sẽ để mi về nhà…”

“Con muốn đi_____!” Triển Hành xé cổ gào khóc: “Để con đi!”

Viện trưởng: “…”

Tôn Lượng nắm quần ngủ để phòng ngừa bị Triển Hành kéo tuột, nói: “Tiễn khách tiễn khách!”

Hoắc Hổ nói: “Nếu Triển Hành chịu đi cùng chúng tôi…”

Viện trưởng lập tức nói: “Hoắc tiên sinh, đây đâu phải chuyện đùa…”

“…Tôi có thể đảm bảo an toàn thân thể cho cậu ấy” Hoắc Hổ vươn tay ra.

Triển Hành đang bíu vào Tôn Lượng không có hảo ý mà đánh giá Hoắc Hổ, sau đó cũng chìa tay ra nắm nắm Hoắc Hổ, xong tiếp tục ôm chặt đùi Tôn Lượng, bị hắn kéo đi.

Hoắc Hổ và Lý viện trưởng cáo từ, khi đi hãy còn nghe thấy tiếng mắng nhiếc nghiến răng nghiến lợi của Tôn Lượng từ phòng khách truyền ra:

“Đ*t Trắc a mã nhà mi! Kéo tuột tới trứng luôn rồi! Tiểu Tiện! Buông tay…” [chậc, lẽ ra là đ*t mẹ mày, nhưng em Triển có mẹ đâu, nên thay bằng trắc a mã, trắc a mã là Lục Thiếu Dung đó ợ]

“Cho con đi”

“Không được”

“Cho con đi!”

“Không được!”

Triển Hành lải nha lải nhải, Tôn Lượng nhức đầu muốn chết, hai cậu cháu ngồi trước bàn ăn, người hầu bưng điểm tâm sang.

“Có dầu hào không?” Triển Hành hỏi.

“Ăn sườn dê non cần dầu hào làm gì?” Tôn Lượng hỏi.

Triển Hành hét: “Liên quan éo gì đến cậu!”

Tôn Lượng rống giận: “Thiếu gia bảo mấy người đem dầu hào qua kìa! Không nghe thấy hả!”

Triển Hành lấy tương hoa quả, đường trắng, bột phô mát, muối, hồ tiêu, tiêu đen, nước tương Lý Cẩm Ký, dầu hào trút toàn bộ vào trong mớ rượu đỏ trước mặt.

Tôn Lượng: “???”

“Cậu hai, cậu không cho con đi phải không?” Triển Hành không chút biểu cảm bưng rượu đỏ lên, lạnh lùng uy hiếp.

Tôn Lượng: “…”

Triển Hành: “Con uống sạch cái đống này cho coi!!”

Tôn Lượng lập tức la: “Mấy người còn nhìn cái gì! Kéo nó lại! Đem cái ly đó đi!”

Giữa trưa:

“Cậu không cho con đi, con sẽ kéo nổ máy cắt cỏ, xong nằm trên mặt đất”

“Ờ, do máy cắt cỏ ồn ào quá, nên nhà cậu hai toàn sai nhân công nhổ cỏ thôi, nhóc cứ việc ra ngoài đó nằm phơi nắng đi”

Xế chiều:

“Cậu có cho con đi hay không! Con muốn nhảy lầu!”

“Bắt lấy nó! Lập tức dùng tấm xốp lót kín hoa viên và sân trước lại!”

Chập tối:

“Cậu hai…”

“…”

“Nếu cậu không cho con đi, con sẽ…cậu sẽ…cậu sẽ…sẽ…”

“Ta sẽ thế nào? Hả? Nói nghe coi? Ta sẽ thế nào? Một thân bản lĩnh của nhóc đều theo cậu hai học hỏi chứ đâu, cậu hai đây sợ nhóc chắc? Nhóc có bản lĩnh thì cứ cắn lưỡi đi a, hay nhịn đừng có thở nữa a!”

“…Cậu sẽ tiếp điện thoại, ờ, của cậu cả”

Tôn Lượng: “…”

Trong điện thoại, Dư Hàn Phong nói: “Để nó đi, yên tâm, ở cao nguyên Thanh Tạng nó nhảy nhót không nổi đâu, lượn tới lượn lui hai vòng là mất thở gục thôi”

Tôn Lượng vẫn không yên tâm được, cùng anh cả kết nghĩa Dư Hàn Phong đang ở Thượng Hải_____cậu cả của Triển Hành______nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Dư Hàn Phong nói: “Nếu có vấn đề gì, anh sẽ liên hệ người chi viện”

Tôn Lượng lúc này mới gật đầu.

Tôn Lượng vốn không muốn tài trợ cho hoạt động nghiên cứu lần này của khoa Lịch sử Đại học nhân văn lắm, dù sao đã mấy năm trời rồi mà vẫn chẳng thấy thành quả chấn kinh thế gian gì, vốn định cầm chút tiền đuổi ăn mày cho xong.

Nhưng thằng cháu nhà mình lại liều chết kiên trì, Tôn Lượng hết cách, đành phải coi như bỏ tiền ra thuê người đi chơi cùng Triển Hành vậy. Bản thân Tôn Lượng không có thời gian, sắp cuối năm rồi, công chuyện quá nhiều, Triển Hành lại giở một đống trò láu cá, Tôn Lượng đành gạt đôi phu phu Triển Lục ở nước Mỹ xa xôi để cho Triển Hành đi.

Tôn Lượng vốn định sai hai tên hộ vệ đi theo Triển Hành, nhưng Triển Hành thế nào cũng không chịu, thêm vào đó Hoắc Hổ lại đưa ra giấy chứng nhận và giấy phép võ sư, Tôn Lượng cũng đích thân gọi điện thoại sang Sơn Đông xác nhận một lần.

Quả đúng là truyền nhân đời thứ hai trăm chín mươi bảy của Hoắc gia quyền.

Hoắc Hổ liên tục cam đoan: “Tôi sẽ bảo vệ Triển Hành, hộ vệ của ngài không được việc đâu, Tây Tạng có rất nhiều phong tục và bí mật, không phải chỉ dùng súng và đạn hiện đại là có thể giải quyết được”

Ba ngày sau, Triển Hành đeo một cái túi vừa phải đứng ở phi trường nhận lấy hộ chiếu Tôn Lượng đưa cho.

“Cẩn thận chút a, điện thoại lúc nào cũng phải mở máy, nhớ nghe lời Lý viện trưởng, đừng gây họa” Tôn Lượng nói: “Hoắc huynh đệ, giúp tôi trông chừng thằng cháu nhé”

Hoắc Hổ gật đầu: “Nhất định”

Triển Hành cười nói: “Nhất định sẽ mang quà lưu niệm về tặng cậu, xuân cung đồ Tây Tạng, thích không”

Tôn Lượng nói: “Fuck, đừng để cụt tay rụng chân trở về là tốt rồi! Còn đòi mang đồ gì! Chú ý a! Tuyệt đối chú ý an toàn! Cậu hai yêu nhóc, Triển Tiểu Kiện! Đừng để bị phụ nữ Tây Tạng cắp chạy mất đó!”

Một đám học sinh cười ồ lên.

Hoắc Hổ làm động tác “Mời”, theo Triển Hành vào lối miễn kiểm tra.

Lần này trừ Lý viện trưởng xuất phát theo đoàn còn có thêm một vị giáo sư đầu hói họ Dương, dắt theo hai nghiên cứu sinh tiến sĩ, cùng với bốn thực tập sinh. Hoắc Hổ vừa liếc mắt nhìn liền biết đây đều là những học sinh không hiểu lẽ đời trong tháp Ngà, bèn không mấy để ý tới nữa.

Triển Hành lên khoang hạng nhất, thuận tay ném hành lý rồi dựa vào ghế bấm điện thoại, Hoắc Hổ tự giác ngồi bên cạnh cậu, nhưng đám học sinh giáo sư Dương dắt theo lại hưng phấn nói chuyện liến thoắng không ngừng, nội dung không gì ngoài phong thổ nhân tình, lịch sử Tây Tạng.

Một tên học trưởng giải thích cho hai cô nữ sinh nghe: “…Phật gia bảo rằng nước đầy tất tràn, trăng tròn rồi khuyết, quan điểm Triết học sớm nhất đã vạch ra rằng, khi hết thảy sự vật đạt tới điểm giới hạn thì sẽ bắt đầu chuyển hóa sang đỉnh điểm khác…”

Triển Hành mờ mịt nói: “Nước đầy tất tràn không phải do Tào Tuyết Cần nói sao?”

Học trưởng: “…”

Học trưởng không vui khụ một tiếng: “Chào ngài, tôi tên Lý Bân”

Triển Hành bắt tay với cậu ta: “Tôi tên Triển Hành”

Lý Bân giải thích: “Ý tôi là nhận định cơ bản của họ, không chịu ngoại vật tác động, đời thường, tư tưởng tu hành đạm bạc” Tiếp theo lại nói với hai nữ sinh kia:

“Chính bởi vì người cầm quyền Xích Tổ Đức Tán [Khri-gtsug-lde-btsan] quá mức tôn sùng Phật giáo, ghét cái nhìn của tăng nhân bèn khoét mắt họ, ghét lời lẽ tăng nhân bèn cắt lưỡi họ. Điều này dẫn tới sự bất mãn của tầng lớp nhân dân lao động dưới đáy xã hội, cho nên họ đề cử một người khác là Lãng Đạt Mã [Glang dar ma]_____cũng chính là anh trai của Xích Tổ Đức Tán tới kế nhiệm Tán phổ* Thổ Phiên. Người này vô cùng tàn nhẫn, ông ta cho hủy diệt toàn bộ tượng Phật mà Văn Thành công chúa mang tới. Quả thực có thể dùng những từ cùng hung cực ác, tội lỗi tày trời để hình dung” [*vương hiệu của Thổ Phiên, ‘tán’ là hùng mạnh, ‘phổ’ là đàn ông]

“Sự thật chứng minh, sức mạnh của tôn giáo là vô cùng lớn mạnh, nó vốn là tín ngưỡng, nhưng không chỉ vẻn vẹn là tín ngưỡng mà thôi, có thể nói, cuối cùng ông ta đã chết trong Phật giáo mà mình đã dốc tinh lực cả đời ra hủy diệt”

Triển Hành cười xen vào: “Kỳ thực nha, tôi cũng biết về ông ta, cá nhân tôi cảm thấy cách đánh giá về Lãng Đạt Mã có một nghịch lý…”

Lý Bân mỉm cười nói: “Năm nay ngài bao nhiêu tuổi? Tôi biết ngài là cháu trai của ông chủ Tôn, chắc là thế gia, học vị ở đâu?”

Triển Hành nói: “Quốc tịch Mỹ, đại học California”

Các học sinh rối rít động dung, Lý Bân đã hiểu, nói: “Học kinh doanh? Hiện tại người có tiền đều học kinh doanh cả, làm khảo cổ như bọn tôi gần như không kiếm ra tiền, chỉ biết làm chuột chũi đất mà thôi”

Đám học sinh lại cười.

Triển Hành ngơ ngác nói: “Chuyện đó thì có liên quan gì tới đề tài của chúng ta?”

Giáo sư Dương ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau chậm rãi nói: “Dâng hiến cả đời cho lịch sử và văn minh nhân loại không phải là ước mơ của học giả sao? Ước mơ có thể dùng tiền tài để đánh giá sao?”

Lý Bân chẳng ừ hử gì, nói với Triển Hành: “Nghịch lý gì?”

Triển Hành đã phát giác ra địch ý của Lý Bân, ban đầu lên tiếng chẳng qua chỉ đơn thuần muốn tham gia thảo luận mà thôi, giống như lời dạo đầu “Bản thân tôi có một cách nhìn khác” khi thầy hướng dẫn và bạn bè mở nhóm tranh luận đề tài ở trường học ấy. Nhưng cậu không ngờ Lý Bân lại coi cậu như một kẻ gây hấn, Triển Hành ngẫm nghĩ, nếu đối phương đã hỏi, thì đành phải cẩn thận nói thôi:

“Có người bảo rằng, thầy tướng số Trung Quốc có thể biết được vận mệnh, đương nhiên cũng có thể tính được hôm nào sẽ có khách tới cửa nhà mình, hôm nào không có mối làm ăn, như vậy chẳng phải sẽ bớt được vài buổi làm việc hay sao?”

Các học sinh đều cười ồ lên.

Triển Hành khách khí nói: “Về vận động diệt Phật của Lãng Đạt Mã, nói thật chứ, tôi cảm thấy có điểm chung với nghịch lý này; các tăng nhân đương thời có tín ngưỡng tôn giáo chống đỡ, điểm chống đỡ này vốn thuộc về đạo lý ‘Người thành Phật có thể biết quá khứ tương lai, có thể hiểu rõ hết thảy’, đương nhiên, chúng ta có thể giả dụ rằng, tăng nhân tin tưởng vào một sự kiện: Phật biết được hành động của Lãng Đạt Mã”

“Nếu đã như vậy, tại sao Phật không che chở cho các tín đồ của người? Phật làm thinh, vì thế tín ngưỡng của các tăng nhân sẽ dần dần tan rã, rất nhiều ý nghĩ đều lấy ‘Nhân’ làm điểm xuất phát cơ bản, nhưng tôi cảm thấy, tăng nhân đương thời cũng không phải hoàn toàn không có cách chống cự, mà là do họ tin tưởng, Phật gia xem trọng duyên pháp…”

Lý Bân cắt ngang: “Duyên pháp có nghĩa là, nên bảo ông ta diệt Phật một cách trắng trợn ư? Đây mới là nghịch lý! Cuối cùng người đích thân giết chết Lãng Đạt Mã tội ác chồng chất chính là một tăng nhân, cậu không biết à?”

Triển Hành cười nói: “Nên đây mới là duyên pháp a, Lãng Đạt Mã tới số rồi, làm quá nhiều chuyện như vậy thì cuối cùng sẽ phải chết thôi, Phật có thể biết quá khứ tương lai, vậy tại sao trước khi ông ta bắt đầu diệt Phật lại không phái người tới cản ông ta sớm hơn chút? Giết ông ta lúc nào, để ai giết ông ta, thời đại diệt Phật kéo dài mấy chục năm hay hơn cả ngàn năm, giết Lãng Đạt Ma là một người hay mấy vạn người, những điều này trong mắt Phật có gì khác biệt?”

Lý Bân lại hỏi: “Vậy cậu có biết người nọ là ai, được sinh ra lúc nào không?”

Triển Hành lắc đầu nói: “Nhớ đại khái, nhưng không biết tên”

Lý Bân nghiêm mặt nói: “Không biết thì ráng mà học, Lãng Đạt Mã chết trên tay chính mình chứ không phải chết trên tay Phật, ranh giới giữa thời đại tiền Hoằng và thời đại hậu Hoằng bắt đầu, trong vòng một trăm năm tiếp sau đó, các tăng nhân xa rời quê hương…”

“Từ đấy về sau” Triển Hành nói: “Cương thổ của vương tựa như nước mùa đông, dần dần hạ xuống; mười điều thiện, như bó lúa hỏng; phúc đức dân Tạng, như ngọn nến tàn trong gió; lợi nhạc vương trị, như cầu vồng tan biến nơi chân trời; hành vi tội ác, như bão cát đại mạc che lấp thiện đức”

Lý Bân ngạc nhiên.

“Nghĩa là sao?” Các nữ sinh líu ra líu ríu, khó hiểu hỏi.

Lý Bân nói: “Cậu thuộc 《Tây Tạng vương thống ký》 sao?”

Triển Hành bảo: “Tôi cảm thấy không phải như cậu nói, sự tồn tại của Lãng Đạt Mã là phù hợp với an bài hoàn toàn tương khớp của một cái duyên pháp mà Phật gia coi trọng, theo nguyên tắc nhân quả của Phật môn, hết thảy những chuyện phát sinh trên thế giới đều có ý nghĩa của nó, chúng hoặc thành nguyên nhân sáng thế, hoặc thành hậu quả diệt thế”

Triển Hành dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: “Đặt bản thân vào trong hệ thống tôn giáo, tin tưởng rằng nhân quả và nghiệp báo có mặt khắp nơi nơi, cũng có thể phỏng đoán được, sự tồn tại của Lãng Đạt Mã và chuyện diệt Phật tất có nguyên do của nó”

“Dùng kiếp nạn của Phật giáo bên Ấn Độ để giải thích, hoặc giả Lãng Đạt Mã diệt Phật chỉ là một vòng nào đó trong bốn kiếp nạn; còn có một cách giải thích khác: chính là Lãng Đạt Mã không phải người như vậy, ông ta chỉ tới để lấy kiếp ngăn kiếp, ông đã chọn kiểu thủ đoạn diệt Phật vô cùng hắc ám này, cuối cùng thành công ngăn chặn được sự việc khác càng khủng khiếp hơn phát sinh”

“Truyền thuyết kể rằng ông ta là một Tạng vương đảm đang, sức mạnh của ông ta cực lớn, có thể lấy một chọi trăm, lại càng không sợ thuật Lục thông* của Mật tông, đương thời có một tên tăng lữ từ Tây phương tới, mang theo một trận hạo kiếp quét sạch toàn bộ Tây Tạng, nên bất đắc dĩ ông ta mới phải ra tay, chấm dứt hết thảy. Tất cả chân tướng đều bị chôn vùi trong thời đại hắc ám trăm năm đằng đẵng, diệt Phật vốn không phải là ý định của ông ta” [sáu phép thần thông, biểu hiện năng lực trí tuệ của chư Phật và Bồ tát, tìm hiểu thêm ở đây]

Lý Bân: “Ai nói? Thầy cậu nói hả?”

Triển Hành: “A không, lên đại học tôi chỉ học non nửa học kỳ rồi nghỉ, vẫn là ngành kinh doanh”

Các học sinh đều im lặng, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Triển Hành, Triển Hành tự giễu cười nói: “Những điều này là do ba nói cho tôi biết”

Lý Bân hỏi: “Ba cậu là ai? Phật tử hả? Hay vị đại sư nào? Ngày nay hòa thượng cũng có thể kết hôn rồi, tôi hiểu được mà”

Triển Hành nói: “Cậu cảm thấy tôi giống con lừa trọc nổi danh nào đó à?” Nói xong không thèm đếm xỉa tới cậu ta nữa.

Phi cơ cất cánh, Hoắc Hổ tựa đầu vào lưng ghế, bình luận: “Cậu cứ để cậu ta nói đi, Lãng Đạt Mã cũng đã là người chết rồi, khi còn sống diệt Phật cũng chẳng sợ bị đày vào luân hồi đời đời, chết rồi còn ngại bị bêu danh gì nữa?”

Triển Hành nhún vai, le lưỡi.

Hoắc Hổ nói: “Triển Hành, cậu tới Tây Tạng làm gì, chỉ đi chơi thôi à?”

Triển Hành nhìn mây trắng lớp lớp lướt qua ô cửa: “Tôi cũng không biết, chỉ muốn nán lại tổ quốc lâu thêm chút nữa, vậy thôi”

Bản thân Triển Hành cũng không thể nói rõ vì sao, vui chơi chẳng qua là thứ yếu, quan trọng hơn là, cậu mơ hồ muốn ở lại Trung Quốc lâu thêm một quãng thời gian, giống như chỉ cần ngồi lên phi cơ bay qua bên kia đại dương rồi là sẽ không còn cách nào liên hệ với Lâm Cảnh Phong được nữa, khi đó cả hai sẽ phải thực sự trở thành người của hai thế giới khác biệt.

Triển Hành hỏi: “Còn anh? Tại sao anh lại tài trợ cho hạng mục này? Định sẵn tiện tới Tây Tạng tìm người à?”

Hoắc Hổ nói: “Không phải tìm người, từ bé tôi đã rất hiếu kỳ với Tây Tạng, Lý viện trưởng là bạn của papa tôi, lần này chỉ đi theo chơi thôi”

Triển Hành nghiêng đầu qua đánh giá Hoắc Hổ, cười nói: “Chơi cái gì?”

Hoắc Hổ nheo mắt, đôi đồng tử mèo lấp lóe, nghiền ngẫm cười nói: “Chơi cậu”

Triển Hành hít sâu vào một hơi.

Hoắc Hổ gật gật đầu.

Triển Hành cao giọng kêu to: “Cứu mạng a! Có ông chú quái đản quấy rối tôi a_____!”

Hoắc Hổ: “…”

Biển mây trôi đi, Triển Hành nhảy nhót mệt, bèn dựa vào lưng ghế bắt đầu nghiêng ngã ngủ gật.

Trong giấc mộng, có mười hai vị Lạt ma đi vòng quanh bên chậu lửa, chắp tay trước ngực hát to bài kinh Ninh Mã giáo.

Một vị tăng nhân ngồi thiền trước chậu lửa, các Lạt ma rút khỏi sơn động, trong động trống vắng trôi nổi một gương mặt phụ nữ dịu dàng nói một tràng với ông.

Lời của cô vang vọng trong không trung, sau cùng một cây cung báu khảm đầy tơ vàng sợi bạc rơi xuống, trên lưng cung phủ kính Tạng văn chi chít.

Tăng nhân chỉnh sửa hồng bào đứng dậy, nhặt cung lên rời khỏi sơn động.

Gần trăm vị Lạt ma theo sau ông, tay cầm ống xoay kinh, tiễn ông tới trước một cung điện nguy nga nhập vân, cung điện xây tựa vào núi, quy mô gần như xấp xỉ cung điện Potala.

Tăng nhân đi lên đỉnh núi, vào trong đại điện rộng lớn, trong điện vang lên một giọng nói trầm nặng hùng hồn.

Toàn thân Triển Hành chấn động, giọng nói ấy cậu đã từng nghe qua, chính là vị Tạng vương đích thân vung cổ đao chém đứt đầu một tên tăng nhân áo đỏ từ trên núi tuyết đi xuống.

Tăng nhân cung kính đáp vài câu, Tạng vương mặc lam bào thêu cửu sư cửu tượng và một cụm mây xanh cuồn cuộn, đi ra đại điện, nói với ông ta một câu Tạng ngữ.

Tăng nhân chậm rãi kéo dây trường cung trong tay, trên dây trống không, kế tiếp buông tay.

Triển Hành chợt bừng tỉnh, nữ tiếp viên hàng không đẩy xe ăn qua.

“Tôi muốn một ly sữa tươi” Hoắc Hổ nói: “Dậy rồi hả? Cậu uống gì?”

Giấc mộng vẫn còn dừng ở khoảnh khắc tăng nhân nọ bắn tên.

Trên dây cung trống không, nhưng sau khi ông ta buông tay, trên ***g ngực của thủ lĩnh Tạng nhân lại tóe ra một tia huyết tiễn sắc bén hướng ra sau, dường như bị một sức mạnh vô hình đâm xuyên.

Triển Hành: “Tôi…Cà phê, cảm ơn”

Hoắc Hổ: “Nằm mơ hả?”

Triển Hành gật đầu: “Anh…Cái này sao lại ở trong tay anh?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Hổ kẹp lấy một khối đá vuông, khối đá đang lấp lánh kim quang như ẩn như hiện trong ánh dương sáng lạn từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

“Là đồ của cậu à? Nó mới rớt xuống đất”

Triển Hành nói: “Phải, nhưng tôi mở không ra, chẳng biết bên trong nó có gì”

Hoắc Hổ gật đầu nói: “Tôi cũng mở không ra”

Triển Hành mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nói: “Tôi đã nằm mơ”

Hắn liếc nhìn Hoắc Hổ, Hoắc Hổ dường như rất hứng thú: “Nói nghe thử?”

Triển Hành: “Mơ thấy…Trung Quốc tin vào kiếp trước có đúng không? Tôi mơ thấy vài chuyện trước giờ chưa từng gặp qua, có phải nó tượng trưng cho kiếp trước không, hoặc giả cái gì khác? Trong mơ tôi ở Tây Tạng, thấy thủ lĩnh của họ giết một vị Lạt ma, rồi có một vị tăng nhân khác…”

Chuyện trong mơ Triển Hành vẫn còn nhớ quá nửa, tường tận kể cho Hoắc Hổ nghe, sau cùng nói: “Nó có liên quan tới Thức tàng không?”

Hoắc Hổ nói: “Trong mộng cậu có nghe hiểu được lời bọn họ không?”

Triển Hành mờ mịt lắc đầu: “Một câu cũng chả hiểu”

Hoắc Hổ: “Ở trong mộng, cậu trở thành người khác, hay là dùng ánh mắt của kẻ bàng quan để chứng kiến toàn bộ quá trình?”

Triển Hành ngẫm nghĩ: “Là kẻ bàng quan”

Hoắc Hổ: “Chẳng liên quan gì tới kiếp trước hết, nếu là ký ức của kiếp trước, cậu nhất định sẽ nghe hiểu được cuộc nói chuyện của bọn họ”

Triển Hành gật gật đầu, tiếp lấy khối vuông Hoắc Hổ đưa qua, cất vào trong túi: “Tôi cứ cảm thấy…Ông anh, anh muốn ăn một miếng không?” Triển Hành mở túi ra một nửa, trong bao chứa khô bò.

Triển Hành phát hiện Hoắc Hổ dán dính mắt vào mớ khô bò, vì thế móc ra.

Hoắc Hổ nhận lấy khô bò, mừng rỡ như điên: “Sau này nước sôi lửa bỏng quyết không từ nan, em trai, gọi anh là Hổ ca! Chúng ta đã là người một nhà!”

Triển Hành: “…”

Trong mắt Hoắc Hổ tràn đầy ánh sáng hạnh phúc, chính Triển Hành cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ tốn có bọc khô bò mà đã lòi ra thêm một người anh em.

——————————————-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương