Linh Dị Âm Dương
-
Chương 51: Nhân tâm
Cố Cửu chợt nhớ tới một câu nói: lúc yêu thích thì có bao nhiêu khuyết điểm đi nữa cũng thành đáng yêu, còn khi đã không ưa rồi thì có thở thôi cũng thấy ghét. Điều này đúng với tất cả các mối quan hệ giữa người với người.
Viên Mậu Điển đã từng thật lòng thật dạ yêu quý Viên Phi Dương, nếu không cũng sẽ không lặn lội đến miếu thờ quỳ hai ngày một đêm để cầu xin cho cô được tai qua nạn khỏi, hơn nữa lúc đó ông ta đã ngoài năm mươi, sớm qua độ tuổi tráng niên. Thế nhưng đã là con người thì không ai không có tham sân si. Viên Phi Dương chung quy vẫn không phải cháu nội ruột của ông ta, tình thương ông ta dành cho cô không thể nào bằng tình thương đối với cháu trai và cháu gái mình được.
Gia cảnh của Viên Mậu Điển tuy khá giả hơn rất nhiều người nhưng nếu so sánh với ông nội của Viên Phi Dương thì chẳng thấm vào đâu. Ông ta trước giờ nhát gan, không dứt khoát, cũng không có tài năng nổi trội nên không có thành tựu gì, cũng không làm ăn kinh doanh được, kể cả con cháu của ông ta cũng chỉ là hạng thường thường bậc trung, lo cho cả nhà ăn no mặc ấm thì còn ổn chứ không thể nào phất lên trở nên giàu sang phú quý được.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, lúc Viên Mậu Điển đang phải đối mặt với vấn đề cơm áo gạo tiền cho cả một gia đình lớn thì anh trai của ông ta lại đang sầu lo vì người kế nghiệp. Đứa cháu kia rõ ràng là phận con gái lại được ông dốc lòng dạy dỗ tỉ mỉ để sau này thừa kế tài sản của nhà họ. Vậy thì cũng thôi đi, đằng này cô lại còn vô ý lộ ra nỗi oán trách vì những gánh nặng ấy, những thứ mà trong mắt của Viên Mậu Điển vốn không phải là gánh nặng.
Thời gian dần trôi, Viên Phi Dương lớn lên, việc làm ăn của Viên Mậu Điển thì ngày càng xuống dốc, gần như chỉ lỗ chứ không lãi, lại thêm miệng ăn núi lở, sinh hoạt trong nhà cũng theo đó mà kém đi hẳn.
Có những người nghèo nhưng không hèn, cho dù nghèo cũng quyết không làm chuyện sai quấy để mưu cầu lợi ích cho mình, nhưng cũng lại có những người vì nghèo nên đánh mất lương tâm, việc gì cũng dám làm.
Ông nội Viên qua đời chưa lâu, nhiều người trong dòng họ đã bắt đầu rục rịch muốn dòm ngó tài sản của nhà họ. Lúc này, Viên Mậu Điển đã bị ghen ghét làm mờ mắt, anh trai mình vừa mất nhưng ông ta không hề thương tiếc chút nào, chỉ một lòng lo nghĩ khối tài sản anh trai để lại rốt cuộc sẽ vào tay ai. Trong thâm tâm ông ta rất tán đồng những lời nói ra nói vào rằng Viên Phi Dương là một đứa con gái, không nên ra ngoài buôn bán, việc lớn là phải để cho đàn ông gánh vác. Bây giờ ông nội Viên đã không còn thì theo lý người có tư cách thừa kế gia nghiệp nhà họ phải là ông ta mới đúng. Làm ăn buôn bán là việc của đàn ông, một đứa con gái như Viên Phi Dương đi đàm phán thương lượng chuyện kinh doanh thì còn ra thể thống gì nữa. Phụ nữ phải ở nhà lo giúp chồng dạy con, đội chồng con lên đầu mới phải lẽ.
Ngặt nỗi Viên Phi Dương lại là người thừa kế do chính ông nội Viên dạy dỗ và công nhận, nếu lúc đó Viên Mậu Điển dám để lộ ý đồ thực sự của mình thì chắc chắn sẽ bị đám họ hàng kia xử đẹp, lại còn gây thêm tiếng xấu cho cả nhà. Cứ cho là dù cuối cùng ông ta thành công đi nữa thì cũng phải nhả ra không ít tiền để bịt miệng bọn họ, có khi xong chuyện rồi tài sản chẳng còn lại được bao nhiêu.
Viên Mậu Điển đỏ mắt nhìn Viên Phi Dương: “Tất cả những của cải đó đều là của nhà họ Viên ta, mắc gì ta phải cho bọn chúng hưởng!?”
Lúc con trai và con dâu qua đời, ông nội Viên từ chối những lời đề nghị nhận con thừa tự từ họ hàng, mà dựa theo vai vế, lẽ ra cháu trai của Viên Mậu Điển là lựa chọn số một cho vị trí đó. Nếu năm đó cháu của ông ta được ông nội Viên nhận nuôi thì việc gì ông ta phải bôn ba nhiều năm như vậy nữa? Vì vậy, Viên Mậu Điển cứ ghim mãi nỗi căm hận đó trong lòng đến tận bây giờ, trong khi anh trai của ông ta đã qua đời từ lâu.
Nỗi ghen ghét đố kị gặm nhấm tâm hồn Viên Mậu Điển từ năm này qua tháng nọ làm ông ta trở nên biến chất. Để giữ được càng nhiều tài sản càng tốt, ông ta bèn chủ động ra sức dẹp yên đám họ hàng tham lam kia, giúp hai bà cháu Viên Phi Dương vượt qua thời gian khốn khó, không vì cái gì khác mà chỉ mong sau này nuốt trọn được khối tài sản kếch xù kia.
Viên Mậu Điển hiểu rõ Viên Phi Dương, tuy rằng cô hay than thở về cách dạy bảo của ông nội mình, nhưng thật ra cô là người giống với ông mình nhất, thông minh quyết đoán lại có thủ đoạn, muốn uy hϊếp cô giao lại gia nghiệp chẳng khác nào chuyện nực cười nhất trên đời. Vì vậy, trong lòng Viên Mậu Điển lờ mờ ấp ủ một kế hoạch, phải thực hiện từng bước thế nào thì ông ta chưa trù tính hẳn hoi, nhưng ông ta biết rõ một điều: chị dâu và cháu gái của ông ta phải chết.
Không những bọn họ phải chết mà còn phải chết vì tai nạn, không để lại dấu vết gì. Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Mậu Điển nghĩ tới cách tìm người nguyền rủa. Thế nhưng người biết thực hiện những thủ thuật huyền môn này không nhiều, rất khó tìm. Ông ta âm thầm tìm kiếm hai năm ròng rã cuối cùng mới tìm được một tay thuật sĩ khá lợi hại.
Người ta nói “họa vô đơn chí”, một khi đã gặp xui xẻo thì không phải chỉ một lần, âu cũng là chuyện thường nên sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Kế hoạch của Viên Mậu Điển là dùng thuật nguyền rủa để chị dâu bị bệnh nặng liệt giường trước, chờ Viên Phi Dương bị “tai nạn” chết ở bên ngoài, tránh được hiềm nghi rồi ông ta mới đến gặp chị dâu lúc này đã lay lắt như đèn treo trước gió, thuyết phục bà giao lại gia nghiệp cho người thân duy nhất của chồng bà là ông ta, sau đó tiễn bà đi luôn.
Mọi việc xảy ra đều thuận lợi như ông ta mong muốn, lại chẳng ngờ phút cuối chết trước cửa thiên đàng.
Đã đến nước này, Viên Mậu Điển không thèm giả bộ hiền từ nữa, ánh mắt ông ta nhìn Viên Phi Dương chỉ còn lại lạnh lẽo.
“Nếu sớm biết kết quả thế này, ta sẽ chẳng băn khoăn nhiều làm gì, để ngươi chết trong nhà luôn cho đỡ phiền phức.”
Viên Phi Dương nghe thấy ông chú mình đã từng yêu mến nói ra những lời ác độc như vậy cũng không tỏ ra đau buồn khổ sở gì, khuôn mặt vẫn lạnh tanh trước sau như một.
Cô nhìn Viên Mậu Điển, thong thả nói: “Tôi đã từng bảo anh họ đến phụ tôi việc kinh doanh, vừa làm vừa học việc, nhưng bác gái chê công việc vất vả không muốn cho anh ta theo học, chính anh ta cũng nghĩ rằng tôi đang làm nhục anh ta, sau đó tự mình bỏ tiền ra làm ăn rồi thua lỗ.” Cô lại nhìn sang bà bác gái: “Còn em họ, tôi cũng từng nói với cô ta rằng nếu thấy thích việc tính toán làm ăn thì có thể đến tìm tôi tôi sẽ hướng dẫn cho, con gái biết thêm vài ngón nghề để phòng thân cũng tốt. Nhưng chính bà đã nói rằng con gái chẳng cần học hành nhiều làm gì, chỉ cần tìm một tấm chồng giàu là sống khỏe cả đời.”
“Trên đời này không có tiền từ trên trời rớt xuống, các người thà dùng thủ đoạn đê hèn cũng không muốn bỏ mồ hôi công sức. Tiền tài bất nghĩa các người giành được thì có thể giữ được bao lâu?”
Cố Cửu lắc đầu, chẳng còn gì để nói. Giúp đỡ người thân của mình là chuyện nên làm, nhưng cũng phải có chọn lọc. Viên Phi Dương là người nhìn xa trông rộng, cô sẽ không cho bọn họ ăn chùa uống chùa mà sẽ chỉ cách để tự kiếm ra tiền mà ăn, cho cần câu chứ không cho sẵn cá. Cô đưa ra những đề nghị hết sức thiết thực và có lợi cho bọn họ, chỉ tiếc rằng người nhà này đã không giỏi việc thì thôi đi, lại còn lười học hỏi thêm, không những vậy mà mánh lới hèn hạ thì không thiếu.
Khi gặp phải loại người như vậy, nếu mình cứ dung túng cho bọn họ mãi thì bọn họ chẳng những không biết ơn mình mà còn càng ngày càng ăn quen bén mùi, đòi hỏi vô độ.
Viên Phi Dương đã biết điều mình muốn biết, đạt được mục đích. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi bà bác gái: “Bác trai, anh họ và em họ tôi không có nhà à?” Chuyện ầm ĩ thế này mà mãi không thấy bọn họ chạy sang đây thì cũng lạ thật.
Bà ta bị hỏi đột ngột, ấp a ấp úng không trả lời được.
Viên Phi Dương chợt bừng tỉnh: “Bọn họ đi đốt Âm Hương đúng không?”
Bác gái của cô nghe hỏi vậy thì tái cả mặt.
Cố Cửu tính giờ, nói: “Sắp qua giờ Hợi rồi, không lâu nữa đâu.”
Đêm qua Viên Phi Dương để lại hai người canh gác ở khu mộ, ban sáng lại phái đi thêm không ít người hòng đợi đến đêm nay bắt quả tang những kẻ đi đốt Âm Hương.
Cố Cửu vừa nói xong đã thấy có tiếng huyên náo bên ngoài, ngay sau đó, hai nam một nữ bị gia đinh của nhà họ Viên xô đẩy vào trong phòng, chính là ba người Viên Phi Dương vừa hỏi đến kia. Lúc ba người mới vào còn mang bộ dạng hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi nhìn thấy Viên Phi Dương cùng với tên thuật sĩ đang bị trói gô kia thì biết chuyện xấu mình làm đã bại lộ, hoảng sợ im miệng nhìn dáo dác về phía Viên Mậu Điển.
Viên Mậu Điển nhắm mắt, chấp nhận sự thật đành buông xuôi. Ông ta hỏi Viên Phi Dương: “Ngươi sẽ làm gì cả nhà ta?”
Khi còn nhỏ Viên Phi Dương là một cô bé hoạt bát hiếu động, tính tình lãnh đạm như bây giờ là do được trui rèn qua nhiều sóng gió, khi theo học việc với ông nội cô đã chứng kiến không ít thủ đoạn dơ bẩn của người với người. Chỉ là cô không nghĩ sẽ có một ngày mình dùng những thủ đoạn đó với người được gọi là người nhà của mình, nhưng quả thật bây giờ đối với cô cả nhà này chỉ như người ngoài không hơn.
Cô nói: “Viên Phi Dương tôi tuy không phải một tay che trời nhưng cũng xem như có chút địa vị ở quận Võ Khê này. Thủ đoạn nguyền rủa của các người tôi không báo quan được, nhưng tôi có rất nhiều cách để làm cho các người sống không bằng chết.” Bà nội là người thân duy nhất còn trên đời này của Viên Phi Dương, bọn họ rắp tâm hãm hại bà làm Viên Phi Dương thực sự căm giận, còn hơn cả việc bọn họ mưu hại cô.
Viên Phi Dương chỉ để lại một câu như vậy rồi bỏ đi, không quên mang theo tên thuật sĩ dở sống dở chết kia đi cùng. Kết cục của gã ta thế nào Cố Cửu và Thiệu Dật không biết, nhưng lúc bọn họ quay về phòng có gieo một quẻ tính thử cho gã thì thấy quẻ chỉ đại hung, còn có đổ máu. Cố Cửu hiểu được Viên Phi Dương, một kẻ âm tà lại còn kết thù với mình như vậy chắc chắn cô sẽ không để gã tiếp tục tồn tại trên đời, phải trừ khử luôn để phòng họa về sau.
Về phần cả nhà Viên Mậu Điển, Cố Cửu không biết Viên Phi Dương làm thế nào mà ngay sáng hôm sau đã có người của sòng bạc tới đập cửa nhà họ đòi nợ ầm cả lên. Bọn họ có được giấy ghi nợ kí tên bác trai và anh họ của Viên Phi Dương. Số tiền nợ quá lớn nên cả nhà phải chạy vạy vay mượn khắp nơi, nhưng đám họ hàng thân thích còn cay cú chuyện Viên Mậu Điển trở mặt, không cho bọn họ húp chút cơm cháo nào từ nhà họ Viên năm xưa nên chẳng ai thèm giúp đỡ cả, thậm chí có người còn hả hê tìm Viên Phi Dương móc mỉa rằng năm đó Viên Mậu Điển đã đứng ra giúp cô rồi thì bây giờ cô nên đáp lễ mới phải đạo.
Viên Phi Dương vui vẻ nói được chứ, thế là cô cho người qua đón cả nhà bọn họ về, chỉ có điều lúc đến nơi thì bọn họ đã bị đám đòi nợ cắt lưỡi, đánh cho gãy tay tàn phế rồi, mà thủ phạm cũng bị quan phủ tróc nã nên đành ngậm bồ hòn.
Chuyện này trở thành tin sốt dẻo trong quận Võ Khê, bởi vì danh tiếng của Viên Phi Dương lan rất xa, người thân của cô gặp chuyện chẳng lành nên đương nhiên ai ai cũng chú ý. Sau đó, Viên Phi Dương ra mặt điều đình với bên sòng bạc, để Viên Mậu Điển thanh toán đủ số nợ, không đủ thì bán đất bán nhà lấy tiền trả. Sau cùng, tiền bạc đã trả hết nhưng bọn họ lại trắng tay, đến nỗi không có nhà mà ở, vẫn là Viên Phi Dương hảo tâm rước cả nhà về cho ăn no mặc ấm.
Dĩ nhiên đó là những gì người ngoài nghe được, người nào tinh ý thì sẽ đoán được mọi chuyện không đơn giản như vậy, mà Cố Cửu và Thiệu Dật là biết rõ nhất.
Nợ cờ bạc là do Viên Phi Dương ra tay, cắt lưỡi phế tay cũng là cô bày mưu tính kế, còn việc “ăn no mặc ấm” mà bên ngoài đồn đãi thật ra là tống hết cả nhà họ ra khu mộ tổ, từ đây về sau để bọn họ giữ núi, ngày ngày dọn dẹp chăm sóc mộ phần của tổ tiên, bên ngoài có bố trí người canh gác, cả đời này bọn họ sẽ không thể bước ra khỏi mấy tấc đất trên núi đó nữa.
Cố Cửu và Thiệu Dật ở lại nhà họ Viên thêm hai ngày, đợi đến khi bà nội Viên hồi tỉnh, khỏe lại ít nhiều rồi mới chào từ biệt.
Sáng hôm họ rời đi, Viên Phi Dương đích thân tiễn hai người ra cửa.
Viên Phi Dương hỏi Cố Cửu một câu: “Đạo trưởng có cảm thấy tôi xử sự tàn nhẫn không?”
Cố Cửu thản nhiên đáp: “Tôi chỉ là một người ngoài đứng xem, việc gì cô nương phải bận tâm?”
Viên Phi Dương cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình, đôi tay sạch sẽ trắng nõn, nhưng ở nơi người ta không thấy được, đã dính máu tươi. Cô cười nhạt: “Dù năm đó ông ta có lòng riêng nên mới giúp tôi nhưng không thể phủ nhận tôi cũng được lợi, lần này xem như tôi trả lại ân tình xưa.”
Cố Cửu nghe vậy hiểu ý Viên Phi Dương muốn nói rằng nếu không niệm tình ngày xưa Viên Mậu Điển từng đứng ra dàn xếp giúp cô thì bây giờ cả nhà bọn họ đã sớm chịu chung kết cục với tên thuật sĩ kia rồi.
Những việc này liên quan đến nhân quả giữa người với người, Cố Cửu đúng như lời cậu nói, chỉ là kẻ đứng xem, đúng sai không bàn tới.
Lúc đi, Cố Cửu nhìn thoáng qua tướng mạo của Viên Phi Dương rồi nói: “Viên cô nương không thiếu tiền, năng làm việc thiện chút thì càng tốt.”
Viên Phi Dương khẽ gật đầu, nhún người chào. Đây là lần đầu tiên Cố Cửu nhìn thấy cô thực hiện kiểu cách của một vị tiểu thư khuê các đúng nghĩa.
“Hai vị đi đường thong thả, có duyên gặp lại.”
Viên Mậu Điển đã từng thật lòng thật dạ yêu quý Viên Phi Dương, nếu không cũng sẽ không lặn lội đến miếu thờ quỳ hai ngày một đêm để cầu xin cho cô được tai qua nạn khỏi, hơn nữa lúc đó ông ta đã ngoài năm mươi, sớm qua độ tuổi tráng niên. Thế nhưng đã là con người thì không ai không có tham sân si. Viên Phi Dương chung quy vẫn không phải cháu nội ruột của ông ta, tình thương ông ta dành cho cô không thể nào bằng tình thương đối với cháu trai và cháu gái mình được.
Gia cảnh của Viên Mậu Điển tuy khá giả hơn rất nhiều người nhưng nếu so sánh với ông nội của Viên Phi Dương thì chẳng thấm vào đâu. Ông ta trước giờ nhát gan, không dứt khoát, cũng không có tài năng nổi trội nên không có thành tựu gì, cũng không làm ăn kinh doanh được, kể cả con cháu của ông ta cũng chỉ là hạng thường thường bậc trung, lo cho cả nhà ăn no mặc ấm thì còn ổn chứ không thể nào phất lên trở nên giàu sang phú quý được.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, lúc Viên Mậu Điển đang phải đối mặt với vấn đề cơm áo gạo tiền cho cả một gia đình lớn thì anh trai của ông ta lại đang sầu lo vì người kế nghiệp. Đứa cháu kia rõ ràng là phận con gái lại được ông dốc lòng dạy dỗ tỉ mỉ để sau này thừa kế tài sản của nhà họ. Vậy thì cũng thôi đi, đằng này cô lại còn vô ý lộ ra nỗi oán trách vì những gánh nặng ấy, những thứ mà trong mắt của Viên Mậu Điển vốn không phải là gánh nặng.
Thời gian dần trôi, Viên Phi Dương lớn lên, việc làm ăn của Viên Mậu Điển thì ngày càng xuống dốc, gần như chỉ lỗ chứ không lãi, lại thêm miệng ăn núi lở, sinh hoạt trong nhà cũng theo đó mà kém đi hẳn.
Có những người nghèo nhưng không hèn, cho dù nghèo cũng quyết không làm chuyện sai quấy để mưu cầu lợi ích cho mình, nhưng cũng lại có những người vì nghèo nên đánh mất lương tâm, việc gì cũng dám làm.
Ông nội Viên qua đời chưa lâu, nhiều người trong dòng họ đã bắt đầu rục rịch muốn dòm ngó tài sản của nhà họ. Lúc này, Viên Mậu Điển đã bị ghen ghét làm mờ mắt, anh trai mình vừa mất nhưng ông ta không hề thương tiếc chút nào, chỉ một lòng lo nghĩ khối tài sản anh trai để lại rốt cuộc sẽ vào tay ai. Trong thâm tâm ông ta rất tán đồng những lời nói ra nói vào rằng Viên Phi Dương là một đứa con gái, không nên ra ngoài buôn bán, việc lớn là phải để cho đàn ông gánh vác. Bây giờ ông nội Viên đã không còn thì theo lý người có tư cách thừa kế gia nghiệp nhà họ phải là ông ta mới đúng. Làm ăn buôn bán là việc của đàn ông, một đứa con gái như Viên Phi Dương đi đàm phán thương lượng chuyện kinh doanh thì còn ra thể thống gì nữa. Phụ nữ phải ở nhà lo giúp chồng dạy con, đội chồng con lên đầu mới phải lẽ.
Ngặt nỗi Viên Phi Dương lại là người thừa kế do chính ông nội Viên dạy dỗ và công nhận, nếu lúc đó Viên Mậu Điển dám để lộ ý đồ thực sự của mình thì chắc chắn sẽ bị đám họ hàng kia xử đẹp, lại còn gây thêm tiếng xấu cho cả nhà. Cứ cho là dù cuối cùng ông ta thành công đi nữa thì cũng phải nhả ra không ít tiền để bịt miệng bọn họ, có khi xong chuyện rồi tài sản chẳng còn lại được bao nhiêu.
Viên Mậu Điển đỏ mắt nhìn Viên Phi Dương: “Tất cả những của cải đó đều là của nhà họ Viên ta, mắc gì ta phải cho bọn chúng hưởng!?”
Lúc con trai và con dâu qua đời, ông nội Viên từ chối những lời đề nghị nhận con thừa tự từ họ hàng, mà dựa theo vai vế, lẽ ra cháu trai của Viên Mậu Điển là lựa chọn số một cho vị trí đó. Nếu năm đó cháu của ông ta được ông nội Viên nhận nuôi thì việc gì ông ta phải bôn ba nhiều năm như vậy nữa? Vì vậy, Viên Mậu Điển cứ ghim mãi nỗi căm hận đó trong lòng đến tận bây giờ, trong khi anh trai của ông ta đã qua đời từ lâu.
Nỗi ghen ghét đố kị gặm nhấm tâm hồn Viên Mậu Điển từ năm này qua tháng nọ làm ông ta trở nên biến chất. Để giữ được càng nhiều tài sản càng tốt, ông ta bèn chủ động ra sức dẹp yên đám họ hàng tham lam kia, giúp hai bà cháu Viên Phi Dương vượt qua thời gian khốn khó, không vì cái gì khác mà chỉ mong sau này nuốt trọn được khối tài sản kếch xù kia.
Viên Mậu Điển hiểu rõ Viên Phi Dương, tuy rằng cô hay than thở về cách dạy bảo của ông nội mình, nhưng thật ra cô là người giống với ông mình nhất, thông minh quyết đoán lại có thủ đoạn, muốn uy hϊếp cô giao lại gia nghiệp chẳng khác nào chuyện nực cười nhất trên đời. Vì vậy, trong lòng Viên Mậu Điển lờ mờ ấp ủ một kế hoạch, phải thực hiện từng bước thế nào thì ông ta chưa trù tính hẳn hoi, nhưng ông ta biết rõ một điều: chị dâu và cháu gái của ông ta phải chết.
Không những bọn họ phải chết mà còn phải chết vì tai nạn, không để lại dấu vết gì. Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Mậu Điển nghĩ tới cách tìm người nguyền rủa. Thế nhưng người biết thực hiện những thủ thuật huyền môn này không nhiều, rất khó tìm. Ông ta âm thầm tìm kiếm hai năm ròng rã cuối cùng mới tìm được một tay thuật sĩ khá lợi hại.
Người ta nói “họa vô đơn chí”, một khi đã gặp xui xẻo thì không phải chỉ một lần, âu cũng là chuyện thường nên sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Kế hoạch của Viên Mậu Điển là dùng thuật nguyền rủa để chị dâu bị bệnh nặng liệt giường trước, chờ Viên Phi Dương bị “tai nạn” chết ở bên ngoài, tránh được hiềm nghi rồi ông ta mới đến gặp chị dâu lúc này đã lay lắt như đèn treo trước gió, thuyết phục bà giao lại gia nghiệp cho người thân duy nhất của chồng bà là ông ta, sau đó tiễn bà đi luôn.
Mọi việc xảy ra đều thuận lợi như ông ta mong muốn, lại chẳng ngờ phút cuối chết trước cửa thiên đàng.
Đã đến nước này, Viên Mậu Điển không thèm giả bộ hiền từ nữa, ánh mắt ông ta nhìn Viên Phi Dương chỉ còn lại lạnh lẽo.
“Nếu sớm biết kết quả thế này, ta sẽ chẳng băn khoăn nhiều làm gì, để ngươi chết trong nhà luôn cho đỡ phiền phức.”
Viên Phi Dương nghe thấy ông chú mình đã từng yêu mến nói ra những lời ác độc như vậy cũng không tỏ ra đau buồn khổ sở gì, khuôn mặt vẫn lạnh tanh trước sau như một.
Cô nhìn Viên Mậu Điển, thong thả nói: “Tôi đã từng bảo anh họ đến phụ tôi việc kinh doanh, vừa làm vừa học việc, nhưng bác gái chê công việc vất vả không muốn cho anh ta theo học, chính anh ta cũng nghĩ rằng tôi đang làm nhục anh ta, sau đó tự mình bỏ tiền ra làm ăn rồi thua lỗ.” Cô lại nhìn sang bà bác gái: “Còn em họ, tôi cũng từng nói với cô ta rằng nếu thấy thích việc tính toán làm ăn thì có thể đến tìm tôi tôi sẽ hướng dẫn cho, con gái biết thêm vài ngón nghề để phòng thân cũng tốt. Nhưng chính bà đã nói rằng con gái chẳng cần học hành nhiều làm gì, chỉ cần tìm một tấm chồng giàu là sống khỏe cả đời.”
“Trên đời này không có tiền từ trên trời rớt xuống, các người thà dùng thủ đoạn đê hèn cũng không muốn bỏ mồ hôi công sức. Tiền tài bất nghĩa các người giành được thì có thể giữ được bao lâu?”
Cố Cửu lắc đầu, chẳng còn gì để nói. Giúp đỡ người thân của mình là chuyện nên làm, nhưng cũng phải có chọn lọc. Viên Phi Dương là người nhìn xa trông rộng, cô sẽ không cho bọn họ ăn chùa uống chùa mà sẽ chỉ cách để tự kiếm ra tiền mà ăn, cho cần câu chứ không cho sẵn cá. Cô đưa ra những đề nghị hết sức thiết thực và có lợi cho bọn họ, chỉ tiếc rằng người nhà này đã không giỏi việc thì thôi đi, lại còn lười học hỏi thêm, không những vậy mà mánh lới hèn hạ thì không thiếu.
Khi gặp phải loại người như vậy, nếu mình cứ dung túng cho bọn họ mãi thì bọn họ chẳng những không biết ơn mình mà còn càng ngày càng ăn quen bén mùi, đòi hỏi vô độ.
Viên Phi Dương đã biết điều mình muốn biết, đạt được mục đích. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi bà bác gái: “Bác trai, anh họ và em họ tôi không có nhà à?” Chuyện ầm ĩ thế này mà mãi không thấy bọn họ chạy sang đây thì cũng lạ thật.
Bà ta bị hỏi đột ngột, ấp a ấp úng không trả lời được.
Viên Phi Dương chợt bừng tỉnh: “Bọn họ đi đốt Âm Hương đúng không?”
Bác gái của cô nghe hỏi vậy thì tái cả mặt.
Cố Cửu tính giờ, nói: “Sắp qua giờ Hợi rồi, không lâu nữa đâu.”
Đêm qua Viên Phi Dương để lại hai người canh gác ở khu mộ, ban sáng lại phái đi thêm không ít người hòng đợi đến đêm nay bắt quả tang những kẻ đi đốt Âm Hương.
Cố Cửu vừa nói xong đã thấy có tiếng huyên náo bên ngoài, ngay sau đó, hai nam một nữ bị gia đinh của nhà họ Viên xô đẩy vào trong phòng, chính là ba người Viên Phi Dương vừa hỏi đến kia. Lúc ba người mới vào còn mang bộ dạng hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi nhìn thấy Viên Phi Dương cùng với tên thuật sĩ đang bị trói gô kia thì biết chuyện xấu mình làm đã bại lộ, hoảng sợ im miệng nhìn dáo dác về phía Viên Mậu Điển.
Viên Mậu Điển nhắm mắt, chấp nhận sự thật đành buông xuôi. Ông ta hỏi Viên Phi Dương: “Ngươi sẽ làm gì cả nhà ta?”
Khi còn nhỏ Viên Phi Dương là một cô bé hoạt bát hiếu động, tính tình lãnh đạm như bây giờ là do được trui rèn qua nhiều sóng gió, khi theo học việc với ông nội cô đã chứng kiến không ít thủ đoạn dơ bẩn của người với người. Chỉ là cô không nghĩ sẽ có một ngày mình dùng những thủ đoạn đó với người được gọi là người nhà của mình, nhưng quả thật bây giờ đối với cô cả nhà này chỉ như người ngoài không hơn.
Cô nói: “Viên Phi Dương tôi tuy không phải một tay che trời nhưng cũng xem như có chút địa vị ở quận Võ Khê này. Thủ đoạn nguyền rủa của các người tôi không báo quan được, nhưng tôi có rất nhiều cách để làm cho các người sống không bằng chết.” Bà nội là người thân duy nhất còn trên đời này của Viên Phi Dương, bọn họ rắp tâm hãm hại bà làm Viên Phi Dương thực sự căm giận, còn hơn cả việc bọn họ mưu hại cô.
Viên Phi Dương chỉ để lại một câu như vậy rồi bỏ đi, không quên mang theo tên thuật sĩ dở sống dở chết kia đi cùng. Kết cục của gã ta thế nào Cố Cửu và Thiệu Dật không biết, nhưng lúc bọn họ quay về phòng có gieo một quẻ tính thử cho gã thì thấy quẻ chỉ đại hung, còn có đổ máu. Cố Cửu hiểu được Viên Phi Dương, một kẻ âm tà lại còn kết thù với mình như vậy chắc chắn cô sẽ không để gã tiếp tục tồn tại trên đời, phải trừ khử luôn để phòng họa về sau.
Về phần cả nhà Viên Mậu Điển, Cố Cửu không biết Viên Phi Dương làm thế nào mà ngay sáng hôm sau đã có người của sòng bạc tới đập cửa nhà họ đòi nợ ầm cả lên. Bọn họ có được giấy ghi nợ kí tên bác trai và anh họ của Viên Phi Dương. Số tiền nợ quá lớn nên cả nhà phải chạy vạy vay mượn khắp nơi, nhưng đám họ hàng thân thích còn cay cú chuyện Viên Mậu Điển trở mặt, không cho bọn họ húp chút cơm cháo nào từ nhà họ Viên năm xưa nên chẳng ai thèm giúp đỡ cả, thậm chí có người còn hả hê tìm Viên Phi Dương móc mỉa rằng năm đó Viên Mậu Điển đã đứng ra giúp cô rồi thì bây giờ cô nên đáp lễ mới phải đạo.
Viên Phi Dương vui vẻ nói được chứ, thế là cô cho người qua đón cả nhà bọn họ về, chỉ có điều lúc đến nơi thì bọn họ đã bị đám đòi nợ cắt lưỡi, đánh cho gãy tay tàn phế rồi, mà thủ phạm cũng bị quan phủ tróc nã nên đành ngậm bồ hòn.
Chuyện này trở thành tin sốt dẻo trong quận Võ Khê, bởi vì danh tiếng của Viên Phi Dương lan rất xa, người thân của cô gặp chuyện chẳng lành nên đương nhiên ai ai cũng chú ý. Sau đó, Viên Phi Dương ra mặt điều đình với bên sòng bạc, để Viên Mậu Điển thanh toán đủ số nợ, không đủ thì bán đất bán nhà lấy tiền trả. Sau cùng, tiền bạc đã trả hết nhưng bọn họ lại trắng tay, đến nỗi không có nhà mà ở, vẫn là Viên Phi Dương hảo tâm rước cả nhà về cho ăn no mặc ấm.
Dĩ nhiên đó là những gì người ngoài nghe được, người nào tinh ý thì sẽ đoán được mọi chuyện không đơn giản như vậy, mà Cố Cửu và Thiệu Dật là biết rõ nhất.
Nợ cờ bạc là do Viên Phi Dương ra tay, cắt lưỡi phế tay cũng là cô bày mưu tính kế, còn việc “ăn no mặc ấm” mà bên ngoài đồn đãi thật ra là tống hết cả nhà họ ra khu mộ tổ, từ đây về sau để bọn họ giữ núi, ngày ngày dọn dẹp chăm sóc mộ phần của tổ tiên, bên ngoài có bố trí người canh gác, cả đời này bọn họ sẽ không thể bước ra khỏi mấy tấc đất trên núi đó nữa.
Cố Cửu và Thiệu Dật ở lại nhà họ Viên thêm hai ngày, đợi đến khi bà nội Viên hồi tỉnh, khỏe lại ít nhiều rồi mới chào từ biệt.
Sáng hôm họ rời đi, Viên Phi Dương đích thân tiễn hai người ra cửa.
Viên Phi Dương hỏi Cố Cửu một câu: “Đạo trưởng có cảm thấy tôi xử sự tàn nhẫn không?”
Cố Cửu thản nhiên đáp: “Tôi chỉ là một người ngoài đứng xem, việc gì cô nương phải bận tâm?”
Viên Phi Dương cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình, đôi tay sạch sẽ trắng nõn, nhưng ở nơi người ta không thấy được, đã dính máu tươi. Cô cười nhạt: “Dù năm đó ông ta có lòng riêng nên mới giúp tôi nhưng không thể phủ nhận tôi cũng được lợi, lần này xem như tôi trả lại ân tình xưa.”
Cố Cửu nghe vậy hiểu ý Viên Phi Dương muốn nói rằng nếu không niệm tình ngày xưa Viên Mậu Điển từng đứng ra dàn xếp giúp cô thì bây giờ cả nhà bọn họ đã sớm chịu chung kết cục với tên thuật sĩ kia rồi.
Những việc này liên quan đến nhân quả giữa người với người, Cố Cửu đúng như lời cậu nói, chỉ là kẻ đứng xem, đúng sai không bàn tới.
Lúc đi, Cố Cửu nhìn thoáng qua tướng mạo của Viên Phi Dương rồi nói: “Viên cô nương không thiếu tiền, năng làm việc thiện chút thì càng tốt.”
Viên Phi Dương khẽ gật đầu, nhún người chào. Đây là lần đầu tiên Cố Cửu nhìn thấy cô thực hiện kiểu cách của một vị tiểu thư khuê các đúng nghĩa.
“Hai vị đi đường thong thả, có duyên gặp lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook