Linh Dị Âm Dương
-
Chương 15: Bóng Người
Tuy rằng người bày trận đã đào tẩu, lệ quỷ cũng siêu độ xong tiễn đi rồi, nhưng còn Huyết Sát Âm Long trận vẫn chưa phá.
Sau hừng đông, Đổng Tú Anh và người của phủ tướng quân rời đi, còn nhóm Cố Cửu thì tiếp tục ở bãi tha ma đợi đến buổi tối giờ Hợi, chờ Phương Bắc Minh phá trận rồi mới đi được.
…
Sau khi xong việc trở lại phủ tướng quân, bọn họ lại đợi ở đó mấy ngày để làm một pháp sự cho người nhà Đổng Tú Anh và Bạch Tuyết. Lần này, sự việc mới thật sự đi đến hồi kết.
Đổng Tú Anh bất ngờ gặp được anh trai của mình là một việc vui lớn, cho nên bà trả thù lao cho ba sư đồ rất hào phóng, đưa cho Phương Bắc Minh tận mấy trăm lượng bạc.
Phương Bắc Minh không giấu được tâm tình vui vẻ, Cố Cửu cũng hào hứng ra mặt. Từ sau khi được đi ra ngoài, Cố Cửu cũng có tìm hiểu vật giá ở thế giới này, với một gia đình bình thường, chỉ cần bốn năm lượng bạc là đã có thể sống khỏe cả năm. Cố Cử thử tính toán, có trong tay mấy trăm lượng bạc thế này thì dù có phân phát đi một nửa, số còn dư lại chắc cũng đủ cho họ ăn uống lâu một chút, sẽ không tàn đến nỗi nước lèo cũng không mua nổi mà uống.
Chỉ có Thiệu Dật là vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười châm biếm trên vẻ hưng phấn của Cố Cửu làm nhóc bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Rất nhanh thôi, chân tướng đã rõ. Sau khi từ biệt mọi người trong phủ tướng quân, nhóc và Thiệu Dật đi theo sau mông Phương Bắc Minh, nhìn cảnh sư phụ mình tìm những người già yếu neo đơn bệnh tật dọc đường để cho bạc, đến khi cho đi hết phân nửa số tiền mới ngừng lại. Cố Cửu vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy sư phụ dắt cả hai tới một cửa hàng, trước cửa có treo gương bát quát và cờ phướn linh tinh. Đây chắc chắn là một cửa hàng chuyên bán đồ liên quan đến huyền môn.
Lần trước mua đồ Cố Cửu không được đi theo, lúc này chỉ vừa mới hiếu kỳ quan sát xung quanh một chút, lúc nhìn lại đã thấy sư phụ mình bắt đầu thu gom giấy vẽ bùa, chu sa, đạo cụ các loại. Mấy thứ này tuy rằng giá rẻ nhưng Phương Bắc Minh mua một số lượng rất lớn, lại còn cần nhiều loại nên tính ra cũng mất một khoản kha khá.
Trong nháy mắt, Cố Cửu tận mắt thấy sư phụ của mình tiêu hết số tiền phân nửa còn lại, chỉ còn vỏn vẹn hơn mười lượng bạc.
Cố Cửu hoàn toàn câm nín, nhóc ném ánh mắt thông cảm cho Thiệu Dật mặt đơ như tượng bên cạnh. Có một sư phụ biết xài tiền như vậy mà còn có thể bình an lớn lên không bị suy dinh dưỡng thật không dễ dàng gì.
Cuối cùng, Phương Bắc Minh khiêng ra một đống đạo cụ. Còn lại hơn mười lượng bạc thì đến cửa hàng may mặc mua thêm cho mỗi người hai bộ quần áo mùa đông, rồi lại đi mua một con lừa trưởng thành, thêm một chiếc xe cũ mèm cọc cạch cho lừa kéo. Ba thầy trò ngồi lên xe cứ thế đi ra khỏi địa giới quận Nam Hồ.
Ngồi trên xe đẩy, Cố Cửu lặng lẽ hỏi Thiệu Dật: “Sư huynh, trước kia hai người từng có xe lừa rồi hở?”
Thiệu Dật gật đầu: “Ờ, mà lúc thiếu tiền bán mất rồi.”
Mọi người thường nói rằng người trong huyền môn có ngũ tệ tam khuyết. Năm cái tệ lần lượt là “góa, quả, cô, độc, tàn”, ba cái thiếu thì là “tiền, mệnh, quyền”. Cố Cửu rất xoắn xuýt, nhóc cảm thấy sư phụ hẳn là mệnh thiếu tiền rồi, cả đời đã định tiền mãi không đủ dùng.
Còn Thiệu Dật…Cố Cửu vẫn chưa hiểu nhiều về Thiệu Dật cho nên còn chưa rõ cậu sẽ phạm cái gì trong ngũ tệ tam khuyết đó. Còn chính mình, Cố Cửu cảm thấy dù sao phạm phải cái gì thì chỉ có nước cắn răng chịu mà thôi, có lo âu cũng chẳng ích gì, cứ tìm cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh thì hơn.
Xe lừa lắc lư lộc cộc đi ra khỏi quận Nam Hồ, đi trên chính con đường mà họ từng đi bộ vào. Cố Cửu hỏi Phương Bắc Minh: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Phương Bắc Minh trả lời: “Về nhà đó.”
“Hả?” Cố Cửu ngơ ngác, chúng ta là đạo sĩ vân du tứ hải, không phải sẽ đi khắp nơi lấy bốn biển là nhà sao?
Đến lúc này Cố Cửu mới biết thì ra tuy Phương Bắc Minh nói mình là đạo sĩ lang thang nhưng thật ra vẫn có đại bản doanh. Chỗ bọn họ ở cách quận Nam Hồ khoảng chừng nửa tháng đi đường, ở một nơi gọi là quận Kinh Lăng. Ở đó có một đạo quan, là do sư cha Bùi Dữ và sư phụ của hắn được kế thừa từ các vị đời trước. Sau này hai người đi xuống địa phủ cả rồi nên bàn giao lại cho Phương Bắc Minh coi sóc. Phương Bắc Minh và Thiệu Dật có khi nhiều nhất một tháng ở trong đạo quan đến mười ngày, còn nếu có việc bận thì cả tháng không về cũng là chuyện thường.
Phương Bắc Minh cười Cố Cửu: “Nếu sư phụ thật sự đi lang thang khắp bốn bể thì làm sao Đổng tướng quân gửi thiệp mời đến được.”
Được rồi, chỉ là hành tung bất định thôi, không phải lang thang thiệt.
Lúc trở về được ngồi xe lừa đương nhiên dễ chịu hơn lúc đến nhiều, cơ mà Cố Cửu cũng đã chuẩn bị tinh thần là chiếc xe này sẽ bị bán bất cứ lúc nào. Về việc ăn uống thì không có gì thay đổi, vẫn là bánh bột ngô cứng ngắc, có lúc dừng lại ở tạm chỗ nào gần rừng núi thì Tiểu Đệ sẽ săn gà hoặc thậm chí là rắn cho họ nếm chút vị thịt. Tiểu Đệ đáng thương, vóc dáng bé xíu thế kia mà lại là người gánh vác đồ mặn trong nhà.
Hành trình quay về rất chậm bởi vì họ muốn kiếm chút đỉnh tiền sinh hoạt, mỗi khi đi ngang qua thành hay trấn lớn đều phải dừng lại độ một hai ngày để bày sạp bốc quẻ. Thỉnh thoảng họ còn phải rẽ sang một đường khác tìm đến các môn phái để hỏi thăm tên tuổi người bày trận kia.
Phương Bắc Minh thoạt nhìn nghèo rớt mồng tơi vậy thôi chứ trong huyền môn vẫn có chút tiếng tăm, năm xưa cả sư phụ của y và thầy trò Bùi Dữ đều không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Đã từng, trong một đêm, y mất đi cả ba người thân thuộc, việc này là một sự kiện chấn động trong giới huyền môn, nhưng mặc kệ người khác truy hỏi như thế nào, y vẫn cắn răng sống chết không tiết lộ nửa lời. Không ít người nghi ngờ Phương Bắc Minh nổi lòng bất chính, mưu hại sư phụ của mình, nhưng lại không có chứng cứ gì, y cũng được một số người thân thiết bảo vệ, chống lưng cho nên bọn người kia mới không đụng đến y được.
Mà sở dĩ Phương Bắc Minh kiên quyết không nói là vì sợ nếu tiết lộ sự việc Huyết Sát Âm Long trận sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Dù sao thì không phải người trong huyền môn đều là người tốt.
Năm đó vị đạo nhân bố trí Thăng Dương Long trận là dùng tu vi và công đức của bản thân mình để bày trận. Lúc trận pháp thành công cũng chính là lúc ông bạc đầu, chỉ còn sót chút hơi tàn như đèn cạn dầu. Trận pháp do chính ông nghiên cứu tạo ra nên cũng đã lường đến tất cả những hậu quả về sau. Vì lẽ đó, vị đạo sĩ nọ chỉ báo cho một số rất ít người biết về trận pháp, nhờ họ giữ gìn và truyền lại câu chuyện cho hậu thế, còn về việc thiết lập trận pháp như thế nào ông chưa từng đề cập đến để đảm bảo an toàn.
Năm đó, lúc bốn người Phương Bắc Minh phá Huyết Sát Âm Long trận không tìm thấy được bất cứ ghi chép nào để nghiên cứu. Loại trận này trước khi khởi động hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra, mặc dù cuối cùng ba người đã đánh đổi bằng tính mạng của mình nhưng thật ra mấu chốt để phá trận lại nằm trên người Thiệu Dật. Nói cách khác, nếu lúc ấy không có Thiệu Dật thì dù có thêm Phương Bắc Minh vào, bị diệt hết cả đoàn thì trận pháp vẫn cứ nguyên vẹn, không phá được.
Vốn là do Phương Bắc Minh tìm được điểm đột phá trên người Thiệu Dật nên mới tìm được cách thức phá trận, vì vậy cho nên bây giờ hỏi thăm cũng chỉ như đang mò kim đáy bể, hầu như không ai biết về trận pháp này.
Cố Cửu đi theo Phương Bắc Minh đến viếng thăm vài môn phái, người thì không hỏi thăm được nhưng các loại thức ăn chay thì lại được chiêu đãi không ít. Cố Cửu nhịn không được nghĩ bụng, sau này nếu còn gặp phải tình trạng mua không nổi chén nước lèo thì có thể kêu sư phụ đến thăm đồng bạn để ăn ké cũng được đó chứ.
Nghĩ vậy, Cố Cửu liền ngộ ra, đây chẳng phải chính là cách Thiệu Dật có thể khỏe mạnh lớn lên sao? Thử nghĩ mà xem, mười năm trước sư phụ nhóc cũng chỉ mới là một thanh niên hai mươi tuổi đầu, bản lĩnh chắc chắn không thể nào được như bây giờ, nách còn mang theo một đứa bé hai tuổi, lại luôn thiếu tiền, đại khái chỉ có cách đi ăn chực uống chực để giảm bớt gánh nặng thôi.
Cứ thế đoàn người vừa đi vừa hỏi thăm, chỉ còn mấy ngày nữa là đến quận Kinh Lăng. Chạng vạng ngày hôm nay, bọn họ không tìm được miếu hoang để ngủ tạm, nhưng lại dừng chân ở một thôn nhỏ.
Phương Bắc Minh mỗi lần ngủ trọ ở thôn trang đều sẽ lấy bùa Trấn Trạch ra để trả phí, cũng may là hiện tại hầu như người ta đều mê tín cả, ai cũng phần nào tin vào quỷ thần nên cách này dùng rất được. Phương Bắc Minh tiến lên gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt âu sầu trĩu nặng tâm sự. Khi nghe Phương Bắc Minh nói rõ ý định, lại thấy y dẫn theo hai đứa nhỏ thì người chủ nhà vốn còn đang chần chờ liền đồng ý cho họ vào trọ.
Cố Cửu đi vào sân nhà, lẳng lẽ đánh giá hoàn cảnh một chút. Ngôi nhà này là nhà ngói gạch xanh, ở giữa có một cái sân rất lớn, đối với nơi này đã xem là gia cảnh khá sung túc.
Lúc Cố Cửu nhìn một vòng quanh nhà thì Phương Bắc Minh đã hỏi chuyện chủ nhà xong xuôi. Gia đình này họ Vương, chủ nhà tên là Vương Đại Tài, trong nhà còn một người vợ và một cô con gái. Khi nhóm người Phương Bắc Minh tiến vào, vợ của ông ta, Vương Lưu thị, dắt con gái mình là Vương Tiểu Điệp đứng nép sau một cánh cửa khác nhìn sang bên này.
Ánh mắt của Cố Cửu dừng lại chỗ Vương Tiểu Điệp. Đây là một cô gái nhà nông mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, trên đầu chải búi tóc xinh xắn đơn giản, nhan sắc cũng mặn mà, chẳng qua trên khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng hơi dại ra, nhìn có vẻ quái quái thế nào.
Cố Cửu quét mắt một vòng, không kìm được nhìn Vương Tiểu Điệp một cái, liền thấy tròng mắt của đối phương đột nhiên chuyển động, đối diện với tầm mắt của nhóc.
Cô ta nhìn sâu vào mắt Cố Cửu, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong quái dị.
Cố Cửu nhìn mà thấy run run trong người, chợt tay áo nhóc bị Thiệu Dật kéo kéo. “Vào nhà thôi.”
Cố Cửu quay đầu túm lấy tay áo Thiệu Dật, ghé sát lại nói khẽ vào tai cậu: “Sư huynh, huynh có thấy chị gái kia trông có vẻ kì kì không?”
Thiệu Dật ngoảnh đầu lại nhìn thì Vương Tiểu Điệp đã xoay người vào trong nhà, bóng dáng cô biến mất trong bóng tối nhá nhem. Thiệu Dật không nhìn thấy đối phương, cũng không cảm giác được căn nhà này có gì bất thường bèn nói với Cố Cửu: “Ta thấy cậu mấy hôm nay nghe sư phụ kể chuyện ma quỷ hơi nhiều rồi.”
Trên đường đi không có việc gì làm nên rất chán, thế là Cố Cửu quấn lấy Phương Bắc Minh đòi y kể cho nghe những chuyện ma quái mà bọn họ từng gặp trước kia, y hệt như ban đêm nghe radio kể chuyện kinh dị. Cố Cửu đã sợ còn thích nghe, vốn đã dính Thiệu Dật lắm rồi, nay thì tối nào ngủ cũng như muốn quắp lấy cả người Thiệu Dật làm gối ôm bự cho mình. Thiệu Dật phiền không tả nổi, đương nhiên, cậu có cằn nhằn cũng chẳng có tác dụng gì, Cố Cửu đã nhận định là ngoài mặt cậu ngại nói thôi chứ thật ra dễ chịu muốn chết.
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, họ cũng không phiền đến nhà Vương Đại Tài nấu cơm, chỉ xin ba chén nước ấm rồi ăn bánh bột ngô kèm với dưa muối cho qua bữa, còn Tiểu Đệ, sau khi nó đi tuần một vòng trong phòng bọn họ ở thì nhảy cửa sổ tự đi giải quyết cơm chiều rồi.
Buổi tối, ba người đốt đèn dầu mình đem theo lên, ai ngồi vẽ bùa thì vẽ bùa, ai học bài thì học bài, đến lúc tắt đèn vẫn chưa thấy Tiểu Đệ về.
Nằm trong ổ chăn, Cố Cửu cứ trằn trọc mãi, sao mà nhóc cảm thấy hình như chăn và gối đầu bị ẩm ướt, cọ xát vào người không thoải mái chút nào, dù đã cách một lớp quần áo vẫn cảm thấy khó chịu. Rõ ràng nhóc không hề đổ mồ hôi nhưng trên người cứ rít rít dính nhớp. Tự nhiên Cố Cửu nghĩ ra một ý tưởng vớ vẩn, muốn ôm chặt Cố Cửu để mượn hơi nóng trên người cậu hong khô mình, thế là nhóc không ngần ngại xáp lại gần thêm.
Thiệu Dật bị nhóc lấn đến mức muốn bùng nổ, nhưng lại biết rõ Cố Cửu bướng bỉnh nên chỉ đành dằn cơn thở dốc vì tức xuống, gầm gừ: “Cậu lấn nữa ta rớt xuống giường bây giờ.”
“Sư huynh, chăn này có phải bị ẩm không vậy?” Trong bóng tối, Cố Cửu nghi hoặc hỏi, thò móng vuốt gầy nhỏ sờ mó vài cái bên eo sườn của Thiệu Dật.
Thiệu Dật bị đụng vào chỗ thịt nhạy cảm, cả người bắn ra như con tôm, thế là thật sự văng khỏi giường.
“…”
Cố Cửu bám vào mép giường ngó xuống, cúi gằm đầu, vẻ mặt em sai rồi chột dạ nhìn Thiệu Dật.
“Hai đứa không được đánh nhau đó…” Phương Bắc Minh mơ mơ màng màng khuyên răn.
Thiệu Dật đầy mặt phẫn nộ bò từ dưới giường dậy, nhịn Cố Cửu hồi lâu, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bùng cháy. Cậu vươn tay ra túm lấy mặt Cố Cửu vo tròn bóp dẹp một lúc lâu, thấp giọng đe dọa: “Cậu thật sự nghĩ là ta sẽ không đánh cậu hử?”
Mặt Cố Cửu bị véo đến biến hình, lực nắm của sư huynh không hề nhẹ tí nào, nhóc rơm rớm nước mắt đến nơi, ê a nài nỉ không rõ tiếng: “Sư uynh…ệ sai rồi. Uynh buông tay i, ệ au!”
Thiệu Dật miễn cưỡng thở ra một hơi, nghĩ đứa trẻ bướng bỉnh thì phải khuyên nhủ dạy dỗ, thấy Cố Cửu đã nhận sai nên cũng nương tay thả ra, bò lại lên giường.
Cố Cửu xoa xoa cằm một chút rồi lại bám lên người Thiệu Dật như cũ, nhưng chỉ dám dựa sát vào chứ không dám động đậy gì nữa. Thiệu Dật thấy nhóc biết ngoan nên cũng im lặng cho nhóc dựa.
Cố Cửu thật sự cảm thấy cái giường này có vấn đề. Nhóc đang dựa gần Thiệu Dật, cứ cảm giác phân nửa người dựa vào thì bình thường, nửa còn lại giống như đang ngâm trong nước, khó chịu khủng khϊếp, mí mắt trĩu cả xuống nhưng không tài nào ngủ ngon được.
Tí tách…tí tách…
Bên tai vang lên một tiếng động rất khẽ, Cố Cửu tưởng Tiểu Đệ về bèn ráng mở mắt ngó ra cửa sổ xem thử.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên cửa sổ chiếu ra một cái bóng đen kịt. Bóng dáng kia lẳng lặng đứng bên cửa sổ không biết đã bao lâu, hơi nghiêng người, vừa lúc quay mặt về phía Cố Cửu bên này.
Trong phút chốc, Cố Cửu thấy như mình đang thực sự mặt đối mặt với cái bóng người đó vậy.
Nhóc giật thót cả người, đầu óc choáng váng, cảm giác rõ mồn một hồn phách mình bị dọa cho rời khỏi thân thể, bèn vội vàng niệm Cố Hồn Kinh. Nhóc không dám rên một tiếng, thò tay ra sức véo eo Thiệu Dật dưới lớp chăn.
Sau hừng đông, Đổng Tú Anh và người của phủ tướng quân rời đi, còn nhóm Cố Cửu thì tiếp tục ở bãi tha ma đợi đến buổi tối giờ Hợi, chờ Phương Bắc Minh phá trận rồi mới đi được.
…
Sau khi xong việc trở lại phủ tướng quân, bọn họ lại đợi ở đó mấy ngày để làm một pháp sự cho người nhà Đổng Tú Anh và Bạch Tuyết. Lần này, sự việc mới thật sự đi đến hồi kết.
Đổng Tú Anh bất ngờ gặp được anh trai của mình là một việc vui lớn, cho nên bà trả thù lao cho ba sư đồ rất hào phóng, đưa cho Phương Bắc Minh tận mấy trăm lượng bạc.
Phương Bắc Minh không giấu được tâm tình vui vẻ, Cố Cửu cũng hào hứng ra mặt. Từ sau khi được đi ra ngoài, Cố Cửu cũng có tìm hiểu vật giá ở thế giới này, với một gia đình bình thường, chỉ cần bốn năm lượng bạc là đã có thể sống khỏe cả năm. Cố Cử thử tính toán, có trong tay mấy trăm lượng bạc thế này thì dù có phân phát đi một nửa, số còn dư lại chắc cũng đủ cho họ ăn uống lâu một chút, sẽ không tàn đến nỗi nước lèo cũng không mua nổi mà uống.
Chỉ có Thiệu Dật là vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười châm biếm trên vẻ hưng phấn của Cố Cửu làm nhóc bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Rất nhanh thôi, chân tướng đã rõ. Sau khi từ biệt mọi người trong phủ tướng quân, nhóc và Thiệu Dật đi theo sau mông Phương Bắc Minh, nhìn cảnh sư phụ mình tìm những người già yếu neo đơn bệnh tật dọc đường để cho bạc, đến khi cho đi hết phân nửa số tiền mới ngừng lại. Cố Cửu vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy sư phụ dắt cả hai tới một cửa hàng, trước cửa có treo gương bát quát và cờ phướn linh tinh. Đây chắc chắn là một cửa hàng chuyên bán đồ liên quan đến huyền môn.
Lần trước mua đồ Cố Cửu không được đi theo, lúc này chỉ vừa mới hiếu kỳ quan sát xung quanh một chút, lúc nhìn lại đã thấy sư phụ mình bắt đầu thu gom giấy vẽ bùa, chu sa, đạo cụ các loại. Mấy thứ này tuy rằng giá rẻ nhưng Phương Bắc Minh mua một số lượng rất lớn, lại còn cần nhiều loại nên tính ra cũng mất một khoản kha khá.
Trong nháy mắt, Cố Cửu tận mắt thấy sư phụ của mình tiêu hết số tiền phân nửa còn lại, chỉ còn vỏn vẹn hơn mười lượng bạc.
Cố Cửu hoàn toàn câm nín, nhóc ném ánh mắt thông cảm cho Thiệu Dật mặt đơ như tượng bên cạnh. Có một sư phụ biết xài tiền như vậy mà còn có thể bình an lớn lên không bị suy dinh dưỡng thật không dễ dàng gì.
Cuối cùng, Phương Bắc Minh khiêng ra một đống đạo cụ. Còn lại hơn mười lượng bạc thì đến cửa hàng may mặc mua thêm cho mỗi người hai bộ quần áo mùa đông, rồi lại đi mua một con lừa trưởng thành, thêm một chiếc xe cũ mèm cọc cạch cho lừa kéo. Ba thầy trò ngồi lên xe cứ thế đi ra khỏi địa giới quận Nam Hồ.
Ngồi trên xe đẩy, Cố Cửu lặng lẽ hỏi Thiệu Dật: “Sư huynh, trước kia hai người từng có xe lừa rồi hở?”
Thiệu Dật gật đầu: “Ờ, mà lúc thiếu tiền bán mất rồi.”
Mọi người thường nói rằng người trong huyền môn có ngũ tệ tam khuyết. Năm cái tệ lần lượt là “góa, quả, cô, độc, tàn”, ba cái thiếu thì là “tiền, mệnh, quyền”. Cố Cửu rất xoắn xuýt, nhóc cảm thấy sư phụ hẳn là mệnh thiếu tiền rồi, cả đời đã định tiền mãi không đủ dùng.
Còn Thiệu Dật…Cố Cửu vẫn chưa hiểu nhiều về Thiệu Dật cho nên còn chưa rõ cậu sẽ phạm cái gì trong ngũ tệ tam khuyết đó. Còn chính mình, Cố Cửu cảm thấy dù sao phạm phải cái gì thì chỉ có nước cắn răng chịu mà thôi, có lo âu cũng chẳng ích gì, cứ tìm cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh thì hơn.
Xe lừa lắc lư lộc cộc đi ra khỏi quận Nam Hồ, đi trên chính con đường mà họ từng đi bộ vào. Cố Cửu hỏi Phương Bắc Minh: “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Phương Bắc Minh trả lời: “Về nhà đó.”
“Hả?” Cố Cửu ngơ ngác, chúng ta là đạo sĩ vân du tứ hải, không phải sẽ đi khắp nơi lấy bốn biển là nhà sao?
Đến lúc này Cố Cửu mới biết thì ra tuy Phương Bắc Minh nói mình là đạo sĩ lang thang nhưng thật ra vẫn có đại bản doanh. Chỗ bọn họ ở cách quận Nam Hồ khoảng chừng nửa tháng đi đường, ở một nơi gọi là quận Kinh Lăng. Ở đó có một đạo quan, là do sư cha Bùi Dữ và sư phụ của hắn được kế thừa từ các vị đời trước. Sau này hai người đi xuống địa phủ cả rồi nên bàn giao lại cho Phương Bắc Minh coi sóc. Phương Bắc Minh và Thiệu Dật có khi nhiều nhất một tháng ở trong đạo quan đến mười ngày, còn nếu có việc bận thì cả tháng không về cũng là chuyện thường.
Phương Bắc Minh cười Cố Cửu: “Nếu sư phụ thật sự đi lang thang khắp bốn bể thì làm sao Đổng tướng quân gửi thiệp mời đến được.”
Được rồi, chỉ là hành tung bất định thôi, không phải lang thang thiệt.
Lúc trở về được ngồi xe lừa đương nhiên dễ chịu hơn lúc đến nhiều, cơ mà Cố Cửu cũng đã chuẩn bị tinh thần là chiếc xe này sẽ bị bán bất cứ lúc nào. Về việc ăn uống thì không có gì thay đổi, vẫn là bánh bột ngô cứng ngắc, có lúc dừng lại ở tạm chỗ nào gần rừng núi thì Tiểu Đệ sẽ săn gà hoặc thậm chí là rắn cho họ nếm chút vị thịt. Tiểu Đệ đáng thương, vóc dáng bé xíu thế kia mà lại là người gánh vác đồ mặn trong nhà.
Hành trình quay về rất chậm bởi vì họ muốn kiếm chút đỉnh tiền sinh hoạt, mỗi khi đi ngang qua thành hay trấn lớn đều phải dừng lại độ một hai ngày để bày sạp bốc quẻ. Thỉnh thoảng họ còn phải rẽ sang một đường khác tìm đến các môn phái để hỏi thăm tên tuổi người bày trận kia.
Phương Bắc Minh thoạt nhìn nghèo rớt mồng tơi vậy thôi chứ trong huyền môn vẫn có chút tiếng tăm, năm xưa cả sư phụ của y và thầy trò Bùi Dữ đều không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Đã từng, trong một đêm, y mất đi cả ba người thân thuộc, việc này là một sự kiện chấn động trong giới huyền môn, nhưng mặc kệ người khác truy hỏi như thế nào, y vẫn cắn răng sống chết không tiết lộ nửa lời. Không ít người nghi ngờ Phương Bắc Minh nổi lòng bất chính, mưu hại sư phụ của mình, nhưng lại không có chứng cứ gì, y cũng được một số người thân thiết bảo vệ, chống lưng cho nên bọn người kia mới không đụng đến y được.
Mà sở dĩ Phương Bắc Minh kiên quyết không nói là vì sợ nếu tiết lộ sự việc Huyết Sát Âm Long trận sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Dù sao thì không phải người trong huyền môn đều là người tốt.
Năm đó vị đạo nhân bố trí Thăng Dương Long trận là dùng tu vi và công đức của bản thân mình để bày trận. Lúc trận pháp thành công cũng chính là lúc ông bạc đầu, chỉ còn sót chút hơi tàn như đèn cạn dầu. Trận pháp do chính ông nghiên cứu tạo ra nên cũng đã lường đến tất cả những hậu quả về sau. Vì lẽ đó, vị đạo sĩ nọ chỉ báo cho một số rất ít người biết về trận pháp, nhờ họ giữ gìn và truyền lại câu chuyện cho hậu thế, còn về việc thiết lập trận pháp như thế nào ông chưa từng đề cập đến để đảm bảo an toàn.
Năm đó, lúc bốn người Phương Bắc Minh phá Huyết Sát Âm Long trận không tìm thấy được bất cứ ghi chép nào để nghiên cứu. Loại trận này trước khi khởi động hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra, mặc dù cuối cùng ba người đã đánh đổi bằng tính mạng của mình nhưng thật ra mấu chốt để phá trận lại nằm trên người Thiệu Dật. Nói cách khác, nếu lúc ấy không có Thiệu Dật thì dù có thêm Phương Bắc Minh vào, bị diệt hết cả đoàn thì trận pháp vẫn cứ nguyên vẹn, không phá được.
Vốn là do Phương Bắc Minh tìm được điểm đột phá trên người Thiệu Dật nên mới tìm được cách thức phá trận, vì vậy cho nên bây giờ hỏi thăm cũng chỉ như đang mò kim đáy bể, hầu như không ai biết về trận pháp này.
Cố Cửu đi theo Phương Bắc Minh đến viếng thăm vài môn phái, người thì không hỏi thăm được nhưng các loại thức ăn chay thì lại được chiêu đãi không ít. Cố Cửu nhịn không được nghĩ bụng, sau này nếu còn gặp phải tình trạng mua không nổi chén nước lèo thì có thể kêu sư phụ đến thăm đồng bạn để ăn ké cũng được đó chứ.
Nghĩ vậy, Cố Cửu liền ngộ ra, đây chẳng phải chính là cách Thiệu Dật có thể khỏe mạnh lớn lên sao? Thử nghĩ mà xem, mười năm trước sư phụ nhóc cũng chỉ mới là một thanh niên hai mươi tuổi đầu, bản lĩnh chắc chắn không thể nào được như bây giờ, nách còn mang theo một đứa bé hai tuổi, lại luôn thiếu tiền, đại khái chỉ có cách đi ăn chực uống chực để giảm bớt gánh nặng thôi.
Cứ thế đoàn người vừa đi vừa hỏi thăm, chỉ còn mấy ngày nữa là đến quận Kinh Lăng. Chạng vạng ngày hôm nay, bọn họ không tìm được miếu hoang để ngủ tạm, nhưng lại dừng chân ở một thôn nhỏ.
Phương Bắc Minh mỗi lần ngủ trọ ở thôn trang đều sẽ lấy bùa Trấn Trạch ra để trả phí, cũng may là hiện tại hầu như người ta đều mê tín cả, ai cũng phần nào tin vào quỷ thần nên cách này dùng rất được. Phương Bắc Minh tiến lên gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt âu sầu trĩu nặng tâm sự. Khi nghe Phương Bắc Minh nói rõ ý định, lại thấy y dẫn theo hai đứa nhỏ thì người chủ nhà vốn còn đang chần chờ liền đồng ý cho họ vào trọ.
Cố Cửu đi vào sân nhà, lẳng lẽ đánh giá hoàn cảnh một chút. Ngôi nhà này là nhà ngói gạch xanh, ở giữa có một cái sân rất lớn, đối với nơi này đã xem là gia cảnh khá sung túc.
Lúc Cố Cửu nhìn một vòng quanh nhà thì Phương Bắc Minh đã hỏi chuyện chủ nhà xong xuôi. Gia đình này họ Vương, chủ nhà tên là Vương Đại Tài, trong nhà còn một người vợ và một cô con gái. Khi nhóm người Phương Bắc Minh tiến vào, vợ của ông ta, Vương Lưu thị, dắt con gái mình là Vương Tiểu Điệp đứng nép sau một cánh cửa khác nhìn sang bên này.
Ánh mắt của Cố Cửu dừng lại chỗ Vương Tiểu Điệp. Đây là một cô gái nhà nông mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, trên đầu chải búi tóc xinh xắn đơn giản, nhan sắc cũng mặn mà, chẳng qua trên khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng hơi dại ra, nhìn có vẻ quái quái thế nào.
Cố Cửu quét mắt một vòng, không kìm được nhìn Vương Tiểu Điệp một cái, liền thấy tròng mắt của đối phương đột nhiên chuyển động, đối diện với tầm mắt của nhóc.
Cô ta nhìn sâu vào mắt Cố Cửu, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong quái dị.
Cố Cửu nhìn mà thấy run run trong người, chợt tay áo nhóc bị Thiệu Dật kéo kéo. “Vào nhà thôi.”
Cố Cửu quay đầu túm lấy tay áo Thiệu Dật, ghé sát lại nói khẽ vào tai cậu: “Sư huynh, huynh có thấy chị gái kia trông có vẻ kì kì không?”
Thiệu Dật ngoảnh đầu lại nhìn thì Vương Tiểu Điệp đã xoay người vào trong nhà, bóng dáng cô biến mất trong bóng tối nhá nhem. Thiệu Dật không nhìn thấy đối phương, cũng không cảm giác được căn nhà này có gì bất thường bèn nói với Cố Cửu: “Ta thấy cậu mấy hôm nay nghe sư phụ kể chuyện ma quỷ hơi nhiều rồi.”
Trên đường đi không có việc gì làm nên rất chán, thế là Cố Cửu quấn lấy Phương Bắc Minh đòi y kể cho nghe những chuyện ma quái mà bọn họ từng gặp trước kia, y hệt như ban đêm nghe radio kể chuyện kinh dị. Cố Cửu đã sợ còn thích nghe, vốn đã dính Thiệu Dật lắm rồi, nay thì tối nào ngủ cũng như muốn quắp lấy cả người Thiệu Dật làm gối ôm bự cho mình. Thiệu Dật phiền không tả nổi, đương nhiên, cậu có cằn nhằn cũng chẳng có tác dụng gì, Cố Cửu đã nhận định là ngoài mặt cậu ngại nói thôi chứ thật ra dễ chịu muốn chết.
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, họ cũng không phiền đến nhà Vương Đại Tài nấu cơm, chỉ xin ba chén nước ấm rồi ăn bánh bột ngô kèm với dưa muối cho qua bữa, còn Tiểu Đệ, sau khi nó đi tuần một vòng trong phòng bọn họ ở thì nhảy cửa sổ tự đi giải quyết cơm chiều rồi.
Buổi tối, ba người đốt đèn dầu mình đem theo lên, ai ngồi vẽ bùa thì vẽ bùa, ai học bài thì học bài, đến lúc tắt đèn vẫn chưa thấy Tiểu Đệ về.
Nằm trong ổ chăn, Cố Cửu cứ trằn trọc mãi, sao mà nhóc cảm thấy hình như chăn và gối đầu bị ẩm ướt, cọ xát vào người không thoải mái chút nào, dù đã cách một lớp quần áo vẫn cảm thấy khó chịu. Rõ ràng nhóc không hề đổ mồ hôi nhưng trên người cứ rít rít dính nhớp. Tự nhiên Cố Cửu nghĩ ra một ý tưởng vớ vẩn, muốn ôm chặt Cố Cửu để mượn hơi nóng trên người cậu hong khô mình, thế là nhóc không ngần ngại xáp lại gần thêm.
Thiệu Dật bị nhóc lấn đến mức muốn bùng nổ, nhưng lại biết rõ Cố Cửu bướng bỉnh nên chỉ đành dằn cơn thở dốc vì tức xuống, gầm gừ: “Cậu lấn nữa ta rớt xuống giường bây giờ.”
“Sư huynh, chăn này có phải bị ẩm không vậy?” Trong bóng tối, Cố Cửu nghi hoặc hỏi, thò móng vuốt gầy nhỏ sờ mó vài cái bên eo sườn của Thiệu Dật.
Thiệu Dật bị đụng vào chỗ thịt nhạy cảm, cả người bắn ra như con tôm, thế là thật sự văng khỏi giường.
“…”
Cố Cửu bám vào mép giường ngó xuống, cúi gằm đầu, vẻ mặt em sai rồi chột dạ nhìn Thiệu Dật.
“Hai đứa không được đánh nhau đó…” Phương Bắc Minh mơ mơ màng màng khuyên răn.
Thiệu Dật đầy mặt phẫn nộ bò từ dưới giường dậy, nhịn Cố Cửu hồi lâu, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bùng cháy. Cậu vươn tay ra túm lấy mặt Cố Cửu vo tròn bóp dẹp một lúc lâu, thấp giọng đe dọa: “Cậu thật sự nghĩ là ta sẽ không đánh cậu hử?”
Mặt Cố Cửu bị véo đến biến hình, lực nắm của sư huynh không hề nhẹ tí nào, nhóc rơm rớm nước mắt đến nơi, ê a nài nỉ không rõ tiếng: “Sư uynh…ệ sai rồi. Uynh buông tay i, ệ au!”
Thiệu Dật miễn cưỡng thở ra một hơi, nghĩ đứa trẻ bướng bỉnh thì phải khuyên nhủ dạy dỗ, thấy Cố Cửu đã nhận sai nên cũng nương tay thả ra, bò lại lên giường.
Cố Cửu xoa xoa cằm một chút rồi lại bám lên người Thiệu Dật như cũ, nhưng chỉ dám dựa sát vào chứ không dám động đậy gì nữa. Thiệu Dật thấy nhóc biết ngoan nên cũng im lặng cho nhóc dựa.
Cố Cửu thật sự cảm thấy cái giường này có vấn đề. Nhóc đang dựa gần Thiệu Dật, cứ cảm giác phân nửa người dựa vào thì bình thường, nửa còn lại giống như đang ngâm trong nước, khó chịu khủng khϊếp, mí mắt trĩu cả xuống nhưng không tài nào ngủ ngon được.
Tí tách…tí tách…
Bên tai vang lên một tiếng động rất khẽ, Cố Cửu tưởng Tiểu Đệ về bèn ráng mở mắt ngó ra cửa sổ xem thử.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên cửa sổ chiếu ra một cái bóng đen kịt. Bóng dáng kia lẳng lặng đứng bên cửa sổ không biết đã bao lâu, hơi nghiêng người, vừa lúc quay mặt về phía Cố Cửu bên này.
Trong phút chốc, Cố Cửu thấy như mình đang thực sự mặt đối mặt với cái bóng người đó vậy.
Nhóc giật thót cả người, đầu óc choáng váng, cảm giác rõ mồn một hồn phách mình bị dọa cho rời khỏi thân thể, bèn vội vàng niệm Cố Hồn Kinh. Nhóc không dám rên một tiếng, thò tay ra sức véo eo Thiệu Dật dưới lớp chăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook